RƯỚC EM VỀ DINH BẰNG VỤ ÁN

Lúc này, phía sau Quý Phạm Thạc vang lên tiếng bước chân vội vã, anh mừng thầm, lập tức ra chiêu định xử đối phương. Một cú đá của anh khiến đối phương lảo đảo mấy bước, người dựa vào tường.

Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, người trong bóng tối vội cầm đèn pin dưới chân chiếu thẳng vào mắt Quý Phạm Thạc.

Khoảnh khắc Quý Phạm Thạc che mắt, hắn đã bỏ chạy, anh lập tức đuổi theo.

Khi Tiểu Đặng đưa bảy người tới nơi đã không thấy Quý Phạm Thạc đâu, dưới đất vẫn còn đèn pin đang bật, cậu ấy hạ lệnh: “Đuổi theo.” Bảy người vội vã chạy ra ngoài.

Mặc dù kẻ địch có một chân giả nhưng hắn vẫn chạy rất nhanh.

Trong đường hầm, sau khi Quý Phạm Thạc đuổi sát kẻ địch hơn mười phút, đầu bên kia của đường hầm lóe lên tia sáng, anh biết ngay đã sắp tới lối ra. Anh lập tức chạy nhanh hơn, kẻ địch cách anh mười mét cảm nhận được điều đó, hắn cũng gia tăng tốc độ.

Thấy lối ra gần ngay trước mắt, hắn nhảy lên, ánh sáng ở khe cửa nở rộ, bóng dáng đen nhỏ bé đó nhanh chóng biến mất sau cánh cửa sắt.

Quý Phạm Thạc đuổi theo, anh đẩy cửa ra, ánh sáng từ bên ngoài ập tới, phía sau lại là trạm tàu điện ngầm.

Anh nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn về phía tàu điện vừa lăn bánh.

Trong khoang tàu điện, một người đàn ông mặc áo khoác gió đen đang vẫy tay với Quý Phạm Thạc, cách ăn mặc của hắn khiến anh nhớ tới bộ phim V for Vendetta của Mỹ. Người phía trước ăn mặc như nhân vật V trong bộ phim đó, quần đen, áo khoác gió màu đen, lúc nào cũng đeo mặt nạ cười, và hiện giờ hắn đang cười chế nhạo anh.

Khi Tiểu Đặng đuổi tới, Quý Phạm Thạc lập tức dặn dò: “Tiểu Đặng, cậu đưa người đi kiểm tra mấy trạm còn lại của chuyến tàu điện này, xem có năm cô gái đang không tỉnh táo không, trong đó có ba người nước ngoài, hai người châu Á, cuối cùng phải để ý xem có người đàn ông khả nghi nào không.”

Nghe thấy mấy chữ không tỉnh táo, Tiểu Đặng lập tức nghĩ ra có lẽ chuyện này chắc chắn có liên quan tới vụ án, cậu ấy không hỏi gì, lập tức làm theo.

Quý Phạm Thạc quay lại sân bay, Thư Trừng và Quý Cẩn đã lo lắng đợi ở cửa.

Thấy Quý Phạm Thạc đi ra, Thư Trừng đi lên, quan tâm hỏi: “Anh không sao chứ?”

Quý Phạm Thạc cười lắc đầu: “Anh không sao, vừa nãy anh đã gặp được một trong các hung thủ.”

Thư Trừng hoảng sợ, cô vội nhìn Quý Phạm Thạc từ trên xuống dưới, từ trái sang phải: “Anh thật sự không sao chứ?”

Quý Phạm Thạc xoa đầu cô: “Ngốc ạ, anh nói không sao rồi còn gì.”

Thư Trừng nhìn về phía đường hầm phía sau anh: “Hung thủ đó chạy rồi sao?”

Vẻ mặt Quý Phạm Thạc trở nên nghiêm trọng: “Đối phương là cao thủ võ công, lúc chạy tới lối ra hắn đã chui vào một tàu điện ngầm. Anh đã bảo mấy người Tiểu Đặng đi kiểm tra rồi.”

“Em tin có anh ở đây, hắn sẽ lọt lưới thôi.”

Khoảnh khắc Quý Phạm Thạc thất thần, Thư Trừng đã vỗ vai anh, nhìn anh bằng ánh mắt tràn ngập niềm tin.

Anh chợt cảm thấy nếu như gặp được cô sớm hơn chút thì tốt biết bao.

Quý Phạm Thạc mỉm cười: “Phải rồi, trước đó em đã báo với mấy người Tiểu Đặng sao?”

“Ừm.” Thư Trừng gật đầu: “Em gọi cho anh nhưng không được, em đoán có lẽ anh đã gặp phải chuyện gì đó nên báo với họ.”

Quý Phạm Thạc nhìn Quý Cẩn đang lơ đãng, sau đó lại nhìn Thư Trừng, dường như đang hỏi Quý Cẩn sao rồi.

Thư Trừng gật đầu với anh, Quý Phạm Thạc lập tức hiểu ý, anh nói với Quý Cẩn: “Quý Cẩn, nếu em đã biết rồi thì tạm thời quay về cục Công an viết tường trình với anh.”

Quý Cẩn không từ chối, thất thần gật đầu.

Khi ba người tới văn phòng, Trần Hàn vội đi lên hỏi: “Phạm Thạc, chú đã nghe Tiểu Đặng nói rồi, chuyện ở sân bay là sao?”

Quý Phạm Thạc vừa đi về phía văn phòng của mình vừa nói: “Sáng sớm nay năm người bạn của Quý Cẩn đã mất tích ở sân bay, lúc cháu đi kiểm tra đã bị một người thần bí tấn công.”

“Cái gì?” Trần Hàn nhíu chặt mày: “Vậy giờ kết quả thế nào?”

“Hung thủ chạy rồi, vẫn chưa biết tung tích của năm cô gái đó.” Quý Phạm Thạc nói tiếp: “Vừa hay cháu đang định cho Quý Cẩn viết tường trình, chú có thể ngồi đây nghe.”

Thư Trừng rót trà cho Quý Cẩn, Quý Phạm Thạc viết lên giấy trắng, lát sau anh đưa tờ giấy cho Quý Cẩn: “Quý Cẩn, em điền thông tin của năm bạn nữ đó vào biểu mẫu này.”

Quý Cẩn nhìn biểu mẫu, bên trên có viết họ tên, tuổi tác, quốc tịch, số điện thoại, tín ngưỡng tôn giáo… Cô ấy cầm bút lên, cúi đầu điền.

___

Gần tới trưa, Quý Cẩn mới viết xong bản tường trình. Cô ở một mình trong văn phòng yên tĩnh, Quý Phạm Thạc và Thư Trừng, Trần Hàn đi ra ngoài, công bố tiến triển mới nhất của vụ án.

Quý Phạm Thạc nói lại chuyện đã xảy ra ở sân bay và đường hầm cho mọi người, sau đó tiến hành phân tích năm cô gái kia theo thông tin có được: “Dựa theo trạng thái tinh thần trước khi chết của nạn nhân trong vụ án trước đó và dáng vẻ trước khi mất tích của năm cô gái này, có thể thấy hai vụ án đều do một nhóm hung thủ làm.”

“Hung thủ tấn công tôi là đàn ông từ 26-28 tuổi, có sở trưởng đánh võ, chân phải từng bị thương, giờ phải dùng chân giả. Khi tôi nhìn thấy anh ta, anh ta ăn mặc như nhân vật V trong bộ V for Vendetta, V trong bộ phim có khiếm khuyết về cơ thể, tâm lý, người tấn công tôi hôm nay cũng vậy. Rất có thể người này khao khát được trở thành V hoặc biến bản thân thành nhân vật trong phim ảnh. Trong phim, nhân vật V gây án do cảm giác chính nghĩa vặn vẹo, những kẻ địch như chúng ta phạm tội vì mê tín, tà giáo.”

“Tôi để ý thấy kẻ tấn công tôi đi giày thể thao Reebok bản giới hạn, tôi vừa điều tra mẫu giày này của hãng đó, nó chỉ được bán ở Anh vào năm kia, vậy nên hung thủ này có thể đã ở Anh lâu năm, nhưng thường đi du lịch khắp nơi. Tại sao hắn lại chọn năm cô gái này? Là một người thuộc tà giáo, anh ta phải cố gắng mở rộng quy mô cho tổ chức, vậy nên đây cũng chính là lý do Tiểu Đặng không điều tra ra được thông tin về hai người bị hại trong vụ án, bởi vì họ vốn không phải người thành phố C.”

“Nhưng có một điểm đáng lưu ý là, tại sao hung thủ lại kiên quyết gây án ở thành phố C? Hơn nữa còn viết con số khó hiểu, phức tạp kia nữa.”

Trần Hàn lên tiếng: “Lẽ nào thật sự như cháu nói, hắn viết cho ai đó trong cục chúng ta xem sao? Nếu như thật sự là vậy, vậy không phải trong cục Công an có nội gián ư?”

Quý Phạm Thạc im lặng một lúc rồi đáp: “Không hẳn là nội gián. Nếu trước ngày mai vẫn chưa tìm được năm cô gái đó, vậy năm người họ lành ít dữ nhiều rồi. Nếu người hung thủ để ý phản ứng lại, vậy có lẽ năm cô gái ấy vẫn còn hy vọng sống sót, nhưng nếu người đó không phản ứng lại, vậy ngày mai chúng ta sẽ thấy một vụ nổ hoàn hảo nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc