RƯỚC EM VỀ DINH BẰNG VỤ ÁN

Quý Phạm Thạc ngồi trên ghế gỗ đỏ, trên chiếc bàn hình chữ nhật dài vẫn đặt tài liệu về vụ nổ đêm Giao thừa 13 năm trước.

Anh thẫn thờ nhìn trần nhà, trong đầu hiện lên lời Trần Hàn nói trong văn phòng: “Phạm Thạc, chú biết quan hệ hiện giờ của cháu và pháp y Thư, nhưng là trưởng bối của cháu, chú vẫn muốn nhắc nhở cháu một câu, hãy đề phòng người bên cạnh.”

Quý Phạm Thạc biết Trần Hàn nói câu này là có ý gì, điều đó chứng tỏ ông không tin tưởng Thư Trừng, nhưng trọng tâm là tại sao Trần Hàn lại đề cao cảnh giác với Thư Trừng?

Khi Quý Phạm Thạc đang thất thần, cửa phòng làm việc được đẩy ra, Thư Trừng mặc áo ngủ lụa, bưng một cốc cafe, mỉm cười đi vào.

Cô đặt cafe lên bàn, dựa vào bàn nhìn anh: “Phạm Thạc, em muốn nói với anh chuyện này.”

Quý Phạm Thạc ngồi thẳng dậy, ôm Thư Trừng vào lòng, hít hà mùi sữa tắm trên người cô, tâm trạng anh cũng thoải mái hơn nhiều.

Quý Phạm Thạc ôm eo cô, vùi đầu lên vai cô, khàn giọng nói: “Sao vậy? Có chuyện gì hửm?”

Thư Trừng nhíu mày: “Em luôn cảm thấy vụ án này có liên quan tới vụ nổ đêm Giao thừa 13 năm trước.”

Quý Phạm Thạc ngẩng đầu lên, thì thầm vào tai cô: “Em biết hôm nay chú Trần nói gì với anh trong văn phòng không?”

Thư Trừng quay người lại, hai tay chống lên vai anh: “Nếu anh không muốn nói thì đừng nói.”

Quý Phạm Thạc mỉm cười: “Trước đó anh không nói là vì sợ em nghĩ ngợi nhiều.”

“Vậy sao bây giờ anh lại muốn nói?”

“Vì lời em nói đã nhắc nhở anh, hơn nữa em cũng đã bắt đầu nghĩ tới nó rồi, nên anh chỉ có thể nói ra thôi.”

Thư Trừng bày ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe: “Vậy chú Trần nói gì?”

“Anh nghĩ điều ông ấy nghĩ cũng như những gì em nghĩ, cảm thấy vụ án này có liên quan tới vụ án 13 năm trước. Nhưng ông ấy nghĩ xa hơn em nhiều, ông ấy cảm thấy việc em sống sót trong vụ án đó không phải ngẫu nhiên, hung thủ cố tình làm như vậy, giờ hắn lợi dụng vụ án này để triệu hồi em. Vậy nên ông ấy bảo anh đề phòng em.”

Thư Trừng không tức giận, đôi mắt trong trẻo phản chiếu lại bóng dáng Quý Phạm Thạc, cô nhìn anh chằm chằm: “Vậy anh tin em không?”

Quý Phạm Thạc đột nhiên cộc trán mình vào trán cô, vòng tay ôm eo cô càng chặt hơn: “Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ nghi ngờ em.”

Nói tới đây, vẻ mặt anh bỗng trở nên lo lắng: “Nhưng lời chú Trần nói đã nhắc anh nhớ ra, nếu vụ án này thật sự có liên quan tới vụ án 13 năm trước, mà em lại là người sống sót trong vụ án đó, cũng có thể nói em là cá lọt lưới, vậy những con số hung thủ để lại trong vụ án lần này rất có khả năng được viết cho em xem. Theo suy đoán của anh, ngoại trừ ý nghĩa triệu hồi ra, những con số đó còn là sự phán quyết. Vậy nên Thư Trừng, giờ em đang vô cùng nguy hiểm.”

Thư Trừng khựng người, nói không sợ là giả, nhưng cho dù anh không nói gì, không làm gì, chỉ lặng lẽ ở bên cô như vậy, cô cũng cảm thấy yên tâm.

Quý Phạm Thạc ôm cô vào lòng, giọng nói dịu dàng tựa gió xuân: “Từ khi làm chuyên gia tâm lý tội phạm, anh đã phá rất nhiều vụ án, cũng gặp nguy hiểm vô số lần, nhưng anh chưa bao giờ sợ. Tuy nhiên, Thư Trừng, lần này anh sợ thật rồi, anh không dám nghĩ mất đi em, anh sẽ trở nên thế nào. Thư Trừng…”

Quý Phạm Thạc im lặng một lúc, Thư Trừng ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của anh: “Em biết anh định nói gì, anh mong em và Quý Cẩn có thể tới Canada đúng không? Phạm Thạc, em có lý do để ở lại đây. Anh cũng nói rồi đó, vụ án này có thể liên quan tới vụ án 13 năm trước, vậy nên em muốn ở lại đây, tận tay bắt hung thủ. Quan trọng hơn là, so với nguy hiểm không lường trước được, em càng sợ một mình ở nơi xa xứ lo lắng cho anh hơn.”

Trong phòng tĩnh lặng như tờ, bốn mắt nhìn nhau thật lâu, Quý Phạm Thạc ôm chặt cô hơn: “Anh biết em sẽ nói vậy mà. Trước khi phá được vụ án này, em phải ở cạnh anh mọi lúc mọi nơi.”

Thư Trừng gật đầu, cười tươi như hoa: “Em cũng nghĩ vậy.” Nói xong, đôi môi nhỏ nhắn của cô lập tức hôn lên môi Quý Phạm Thạc.

Sau khi lăn lộn một hồi, Quý Phạm Thạc vẫn ôm Thư Trừng, anh đột nhiên hỏi: “Phải rồi, tại sao em phát giác ra vụ án này có liên quan tới vụ án 13 năm trước?”

Thư Trừng chỉnh lại dây áo ngủ đã tuột trên vai, nghiêm túc nói: “Cùng là vụ nổ, cùng có chữ bằng máu, mặc dù cách viết chữ đã thay đổi…”

“Đợi đã.” Quý Phạm Thạc cắt lời cô, khó hiểu nói: “Gì mà cùng là chữ máu? Lẽ nào vụ án 13 năm trước cũng có chữ máu sao?”

Thư Trừng kinh ngạc: “Lẽ nào anh không biết sao?” Sau khi nghĩ một lúc, cô mới bừng tỉnh: “Em nhớ ra rồi, ở hiện trường vụ án 13 năm trước có dòng chữ bằng máu xuất hiện trên tường, nhưng sau khi cảnh sát tới, nhà đã bị thiêu rụi thành một đống hoang tàn, đương nhiên không ai biết có chữ máu. Lúc viết tường trình em sợ quá nên không thể khai ra quá nhiều được, do vậy có khả năng điểm này đã bị bỏ qua. Cũng tức là bao nhiêu năm như vậy chỉ có mình em biết ở hiện trường năm đó có để lại chữ máu.”

Quý Phạm Thạc như bắt được sợi tơ con tằm nhả ra, anh lập tức trở nên phấn chấn: “Hiện trường vụ án 13 năm trước đã để lại chữ gì?”

Thư Trừng nói: “Cogito ergo sum.”

“Cogito ergo sum!” Quý Phạm Thạc lặp lại câu này: “Đây là khởi nguồn của toàn bộ lý luận triết học, cũng là điểm kết thúc của “Hoài nghi phổ biến” của Triết học gia người Pháp René Descartes.”

Thư Trừng gật đầu, dường như biết được Quý Phạm Thạc định lấy giấy bút, cô đứng dậy, lặng lẽ đứng cạnh anh. Cô thấy anh viết lên giấy con số 105, tiếp đó là dòng chữ “Cogito ergo sum” bên dưới, cuối cùng là một dòng các chữ Latinh cô không hiểu nổi: “Jepensedoncjesuis..”

“Từ này không giống tiếng Anh lắm.”

Quý Phạm Thạc gật đầu: “Là tiếng Pháp, tiếng Pháp của cụm Cogito ergo sum.” Anh nhìn chằm chằm tờ giấy hồi lâu, sau đó đột nhiên đập bàn: “Anh biết 105 nghĩa là gì rồi.”

Thư Trừng kinh ngạc, vẻ mặt vui mừng.

Quý Phạm Thạc lập tức giải thích với cô: “Trong bảng chữ cái quốc tế thông dụng, 105 đại diện cho chữ J và E. Em nghĩ xem, chữ J đứng thứ 10 trong bảng chữ cái, chữ E đứng thứ 5, vậy nên 105 là từ đơn tiếng Pháp đầu tiên: Je.”

Thư Trừng tiếp lời anh: “Cũng tức là vụ án này thật sự do một nhóm người làm như những gì chúng ta nghĩ?”

Vẻ mặt Quý Phạm Thạc trở nên nghiêm trọng: “Không chỉ vậy, nếu số người bị hại được sắp xếp theo số lượng từ đơn tiếng Pháp thì năm người bạn của Quý Cẩn lần lượt đại diện cho 16, 5, 14, 19, 5.”

Toàn bộ suy đoán đã trở nên hợp lý, nhưng Thư Trừng vẫn hoang mang. Cô điều tra bao nhiêu năm như vậy, lúc này hung thủ khiến cả nhà cô tan nát lại đang gây án ngay trước mắt cô, mọi việc tới quá đột ngột, tựa như một giấc mơ. Nhưng cái chết sắp ập tới lại như cơn giông bão, khiến cô tỉnh táo hoàn toàn.

“Nói vậy thì nếu như tối nay không tìm được năm cô gái đó, vậy ngày mai…” Thư Trừng không nói tiếp nhưng Quý Phạm Thạc đã biết cô định nói gì.

Anh đứng dậy, ôm cô vào lòng: “Thư Trừng, em giúp anh một việc.”

Thư Trừng đáp: “Ừm, anh nói đi.”

“Nếu tôi nay mấy người Tiểu Đặng và Cát Vân không tìm được người, ngày mai em hãy ở bên Quý Cẩn giúp anh, em biết miệng lưỡi truyền thông mà.”

“Anh lo…” 

Quý Phạm Thạc gật đầu: “Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, ở hiện trường vẫn còn có Tôn Hoàn.”

Thư Trừng im lặng một lúc rồi đáp: “Được, anh cẩn thận nhé.”

“Trong đội, Cát Vân là người khá giỏi võ, ngày mai anh bảo cậu ấy đi cùng em.”

Thư Trừng buông Quý Phạm Thạc ra, vẻ mặt “không cần anh lo lắng”: “Anh biết tại sao em vẫn luôn đi giày bệt không? Bởi vì khi gặp nguy hiểm sẽ chạy nhanh được. Anh đừng lo lắng cho em, em không đánh được nhưng sẽ chạy đi được.”

Quý Phạm Thạc nhíu mày, quả quyết nói: “Không được, nếu ngày mai thật sự như những gì chúng ta dự đoán, vậy hiển nhiên mục tiêu của hung thủ chính là em.”

Thư Trừng không cho là vậy: “Anh nghĩ nhiều rồi, bắt một con cá lọt lưới như em mà chúng cần tốn nhiều công sức vậy sao, hơn nữa có khả năng còn khiến bản thân bại lộ.”

Thư Trừng nói cũng có lý, nhưng Quý Phạm Thạc không dám mạo hiểm. Anh xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Ngoan, nghe lời anh, đừng để anh lo lắng.”

Thư Trừng không bao giờ chịu được ánh mắt thâm tình như này của anh, nó khiến cô cảm thấy vô cùng đau lòng. Cô gật đầu: “Thôi được rồi, em nghe anh hết.”

Trước khi đi ngủ, Quý Phạm Thạc gọi điện cho ai đó ở Anh: “Lão Tiêu, cậu điều tra giúp tôi tín ngưỡng tôn thờ René Descartes ở Pháp, còn cả giáo phái có giáo nghĩa là cụm từ triết học Cogito ergo sum nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc