RƯỢU CHÀNG TIÊN

Từ khi Thư Vô Khích đến bên cạnh y, Lộ Tiểu Thiền mỗi bữa đều ăn đến bụng tròn vo, chưa từng té lộn nhào cái nào, không có lấy một lần bị lạnh.

"Y nói muốn mời ta nếm thử cay đắng ngọt bùi, y muốn biết ta thích nhất là mùi vị nào." Thư Vô Khích không nhanh không chậm mà nói.

"Ôi chao? Tại sao? Ngươi trực tiếp nói cho y biết là được rồi a!"

"Ta lớn lên ở một nơi rất ít đồ vật, chỉ có một loại đồ ăn, cho nên ta không biết những thứ khác mùi vị thế nào."

"Cái gì?"

Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, ngươi rốt cuộc là lớn lên ở nơi nào a, làm sao lại không biết mùi vị?

"Ta nếm qua mỗi một loại mùi vị, ta nói với y những thứ này đều là ngọt, ta đều yêu thích. Y nổi giận, nói ta qua loa với y, cả ngày không để ý đến ta."

Lộ Tiểu Thiền suy nghĩ một chút, e rằng chính vì Thư Vô Khích chưa từng thưởng thức qua các loại mùi vị khác nhau, cho nên mới lẫn lộn các loại mùi vị.

"Vô Khích ca ca, ngươi biết vị ngọt là gì sao?"

"Ta không biết. Ngày đó y đút ta ăn một khối đường, nói với ta "Loại mùi vị khiến trong lòng cảm thấy cao hứng, luôn muốn ngậm lấy chính là vị ngọt"."

"Đường đương nhiên là ngọt." Lộ Tiểu Thiền gãi gãi lỗ tai, nghĩ thầm rốt cuộc là sai lầm ở chỗ nào a?

"Nhưng mà, chỉ cần là y đút cho ta, ta đều cảm thấy trong lòng cao hứng, đều luôn muốn ngậm lấy không muốn nó biến mất, lẽ nào chúng nó không phải đều là ngọt sao? Y vì sao lại giận ta?"

Trong thanh âm của Thư Vô Khích mang theo một chút quyến luyến, một chút không buông, còn có một chút nghĩ mãi mà không ra.

Nhưng ánh mắt Lộ Tiểu Thiền lại nóng lên.

"Vậy ngươi có nói với y hay không? Nói cho y biết "Bởi vì là ngươi đút cho ta, nên ta ăn cái gì cũng đều cảm thấy là vị ngọt"."

"Ta không có nói. Bởi vì ta nói cái gì y cũng đều la hét phải về nhà."

Lộ Tiểu Thiền ôm thật chặt đầu gối của mình, buồn bực nói: "Vậy sau này gặp lại được y, nhất định phải đem câu đó nói cho y biết. Y sẽ không giận ngươi, mà sẽ hối hận lúc đó đã không để ý tới ngươi."

"Có thật không?"

"Ừm, thật." Lộ Tiểu Thiền cố ý nghiêng mặt đi, sợ Thư Vô Khích nhìn thấy nước mắt sắp rơi ra của y, y cầm lấy tay áo dùng sức lau một cái, lại hỏi: "Chỉ có cái này là ngươi không hiểu thôi sao? Hay còn những thứ khác nữa?"

"Còn có, ta cùng y chơi trốn tìm...."

"Chờ đã, ngươi cùng người kia chơi trốn tìm? Bọn người khi ấy là trẻ con sao!"

"Y có sáu trăm năm tu vi."

"Ồ... đã là một lão nhân gia... Ta nghe người ta nói, người già cùng trẻ nhỏ đều cùng một dạng, muốn người khác dỗ dành."

"Nhưng ta sẽ không dỗ dành ai."

Lộ Tiểu Thiền co giật khóe miệng, trong lòng suy nghĩ lung tung.

Ngươi sẽ không dỗ dành ai? Ngươi dỗ dành ta một đống đó a!

"Ngươi tại sao lại không dỗ dành người khác?"

"Ta mỗi lần tìm được y, y đều rất tức giận."

"Ta đoán, vấn đề là ở chỗ thời gian ngươi tìm được y. Ngươi có phải mỗi lần đều để y núp thật lâu, chân đều đã tê rần, còn không có tìm được y?" Lộ Tiểu Thiền sờ sờ cằm, rất có kinh nghiệm mà nói.

"Không phải, mỗi lần y trốn tới nơi nào, ta liền lập tức tìm được y."

Tới đây Lộ Tiểu Thiền liền mơ hồ: "Cái gì? Ngay lập tức tìm được? Chỗ các ngươi chơi trốn tìm khẳng định rất nhỏ đi? Ta nói với ngươi a, cái trò chơi trốn tìm này, trọng yếu không phải kết quả, mà là quá trình. Quá trình ngươi tìm được y không thể quá dài, khiến người núp ở chỗ kia khó chịu. Nhưng cũng không có thể quá ngắn, khiến người bị tìm được hoàn toàn không hưởng thụ được lạc thú a!"

Ai, huynh đệ, ta rất muốn nhỏ xuống cho ngươi một gáo nước mắt đồng tình.

Bộ dạng này của ngươi, ta đoán chừng cái người kia của ngươi quả thật bị ngươi làm cho tức giận đến không bao giờ... muốn chơi trốn tìm cùng ngươi nữa.

"Linh khí của y cùng người khác bất đồng, ta nhắm mắt đều biết y ở nơi nào. Hơn nữa ta mỗi lần đều muốn lập tức nhìn thấy y, nhưng mỗi lần y bị ta tìm được đều mất hứng. Có lẽ y không muốn nhìn thấy ta....."

Thanh âm của Thư Vô Khích vẫn cứ như vậy, một chút nhấp nhô cũng không có.

Lộ Tiểu Thiền thậm chí có thể tưởng tượng, khoảnh khắc Thư Vô Khích tìm được đối phương, trong lòng tràn ngập vui sướng không thể diễn tả bằng lời.

Nhưng có lẽ trên mặt hắn không mang theo ý cười, có lẽ thanh âm hắn cũng cứng ngắc mà thốt lên "Ta tìm được ngươi", cho nên cái người bị hắn tìm được kia liền trở nên không cam lòng cùng thiếu kiên nhẫn cỡ nào a.

"Vô Khích ca ca, lần sau ngươi cùng y chơi trốn tìm, ngươi phải để cho y trốn lâu thêm một chút nữa, nếu như y bị ngươi tìm được mà vẫn không cao hứng, ngươi liền đem lời nói trong lòng nói ra cho y biết "Bởi vì ta muốn lập tức nhìn thấy ngươi a"."

"Thì ra là như vậy." Thư Vô Khích phảng phất như đang trầm tư.

Lộ Tiểu Thiền lại cảm thấy hắn rất đáng yêu, sự tình chỉ có như vậy, thế mà lại có thể làm cho hắn bị quấy nhiễu lẫn không nghĩ ra.

"Như vậy Tiểu Thiền, một ngàn ba trăm bảy mươi hai năm có đủ dài hay không? Ta để cho y trốn lâu như vậy mới tìm được y, y sẽ không giận ta nữa, đúng không?"

Hai chữ "đúng không" kia cùng ngữ điệu lạnh nhạt thường ngày của Thư Vô Khích hoàn toàn bất đồng, nhẹ nhàng bay lên, giống như một loại mong đợi nào đó.

Mà thời khắc này, trong đầu Lộ Tiểu Thiền cũng có một loại mong đợi nào đó, bởi vì Thư Vô Khích nói qua, bọn họ là bạn cũ. Y mơ hồ cảm thấy bản thân chính là cái người trong miệng Thư Vô Khích kia, bằng không vì sao hiện tại Thư Vô Khích lại đối với y tốt như vậy?

Thế nhưng nếu như hỏi Thư Vô Khích "Ta có phải là cái người mà ngươi đã đợi rất lâu kia không", nếu hắn trả lời "Không phải", Lộ Tiểu Thiền biết mình sẽ lập tức khóc lên.

"Y sẽ rất tức giận." Lộ Tiểu Thiền nói.

"Tại sao?"

"Bởi vì hơn một ngàn năm là quá lâu, ngươi nên lập tức tìm được y mới phải." khóe môi Lộ Tiểu Thiền cong lên.

"Nhưng ngươi không phải mới vừa rồi còn nói...." tốc độ nói chuyện của Thư Vô Khích so với lúc thường nhanh hơn một chút, tuy rằng chỉ có một chút, nhưng Lộ Tiểu Thiền biết hắn sốt ruột.

Có lẽ là sốt ruột biện giải, có lẽ là sốt ruột những thứ khác.

"Bởi vì nếu ta là y, ta nhất định sẽ muốn lập tức được nhìn thấy ngươi." Lộ Tiểu Thiền nghiêng đầu, y đời này chưa từng nói chuyện nghiêm túc đến như vậy.

"Cho nên, ta quả nhiên là sai rồi."

Lộ Tiểu Thiền loạng choạng đứng dậy, khóa Tiên Lăng trên cổ tay ngay lập tức bị kéo chặt.

"Ngươi muốn đi đâu?" Thư Vô Khích ngẩng đầu hỏi, Lộ Tiểu Thiền cảm thấy vẻ mặt của hắn nhất định giống như hài tử.

"Không có gì a, ta chỉ muốn nhúc nhích một chút, ngồi lâu như vậy rất mệt a. Nếu không ngươi dẫn ta xuống dưới đi."

"Được."

Phố xa rất đông người, rõ ràng giữa hai người đã buộc vào khóa Tiên Lăng, nhưng Thư Vô Khích lại thu dây rất căng, mỗi khi Lộ Tiểu Thiền sắp va vào hắn, hắn liền dùng một bàn tay khác cản lại đầu vai Lộ Tiểu Thiền.

Lộ Tiểu Thiền đã không còn bận tâm đến lý do hắn không cho mình chạm vào nữa, bởi vì ngoại trừ điểm này có hơi không vừa ý ra, Lộ Tiểu Thiền cảm thấy chỗ nào của Thư Vô Khích cũng đều cực kỳ tốt, ngay cả lời nói ngắn ngủn cũng trở thành ưu điểm — gọn gàng dứt khoát không tốn sức lực a!

Bọn họ đi ngang qua một quán trà thảo mộc nhỏ, Lộ Tiểu Thiền nghĩ đến bản thân gần đây chỉ ăn mỗi bánh nướng, thịt nướng lung tung này nọ, dễ dàng phát nhiệt, trên trán của y đã trồi lên một hạt đậu rồi, vì vậy nói với Thư Vô Khích: "Vô Khích ca ca, có thể mua cho ta chén trà thảo mộc, để giải nhiệt không!"

"Ừm." Thư Vô Khích đưa mấy đồng tiền cho đại nương bán trà thảo mộc.

Đại nương múc một chén, Thư Vô Khích nhận lấy, bưng qua cho Lộ Tiểu Thiền.

Lộ Tiểu Thiền thổi thổi, chỉ nhấp một ngụm nhỏ, liền đắng đến nỗi khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của y nhăn lại.

Y bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, nâng chén lên: "Nếu không ngươi cũng nếm thử xem. Cái này chính là đắng, từ đầu lưỡi đến cổ họng đều rất là đắng."

Vị đắng rõ ràng như vậy, có lẽ sẽ khiến Thư Vô Khích tách biệt được nó với những vị khác.

Cảm giác được một đầu khác của cái chén hơi bị đè ép xuống phía dưới một chút. Thư Vô Khích đại khái là đang uống thử một ngụm nhỏ.

"Nó không phải ngọt sao?"

"Ngọt? Đầu lưỡi ngươi quả thật có vấn đề rồi." Lộ Tiểu Thiền nhấp một ngụm, vẫn là cái mùi vị đắng đến méo cả miệng kia.

"Bởi vì là ngươi đút cho ta, ta luôn muốn ngậm lấy, cho nên... không phải là ngọt sao?"

Lộ Tiểu Thiền ngẩn người, lập tức nở nụ cười: "Ngươi học rất nhanh a! Ta mới dạy ngươi một lần, liền nói được lưu loát như vậy! Nếu là ngọt, ngươi còn muốn uống, vậy thì uống nhiều thêm mấy ngụm nữa đi!"

Y vốn là đùa giỡn, Thư Vô Khích lại thật sự cúi đầu, uống một ngụm lớn.

Lộ Tiểu Thiền không hiểu sao tâm lại đau như thế, đem chén trà dịch chuyển sang bên cạnh: "Cũng không thể cho ngươi uống nữa! Ngươi vừa nhìn liền biết là loại người không phát nhiệt. Còn lại đều là của ta!"

Lộ Tiểu Thiền đem chén trà thảo mộc kia ùng ục ùng ục uống đến khi cái chén hướng thẳng lên trời.

Sau khi lau miệng, y bỗng nhiên phát hiện trà thảo mộc đắng đến khiến người muốn khóc này, dư vị lại là ngọt ngào lưu luyến.

Đem chén trà trả lại, Lộ Tiểu Thiền bò lên lưng Lộc Thục.

Hơn mười mấy ngày qua, giữa bọn họ đã có một loại ăn ý, chỉ cần Lộ Tiểu Thiền nhấc lên đùi phải, Thư Vô Khích liền cúi người xuống, giữ lấy mắt cá chân trái của y, nâng hướng lên trên, dễ như trở bàn tay mà đẩy Lộ Tiểu Thiền đi lên.

Lộ Tiểu Thiền vừa muốn cúi đầu nói chuyện, Thư Vô Khích liền đem mặt nạ ở sau đầu y kéo tới chính diện, nhẹ nhàng đặt ở trên mặt y.

Hắn vẫn là không vui khi người khác nhìn thấy mặt Lộ Tiểu Thiền.

"Thư Vô Khích..."

"Hả?"

"Ngươi nói ta còn có thể cao lên không?"

Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm chính mình cũng không thể cả đời bò không lên được lưng Lộc Thục, phải dựa vào người khác đẩy y một cái?

"Có thể."

Hai chữ mà thôi, Lộ Tiểu Thiền nghe xong liền vui mừng trong lòng.

"Nhưng ngươi như bây giờ là tốt nhất." Thư Vô Khích nói tiếp.

Lộ Tiểu Thiền quơ quơ khóa Tiên Lăng, nở nụ cười: "Như bây giờ làm sao có khả năng tốt nhất? Ngươi không thể cả đời dìu ta lên ngựa đi?"

"Có gì không thể?"

Lộ Tiểu Thiền ngẩn người.

Y chưa bao giờ tin hứa hẹn một đời một kiếp.

Lão ăn mày nói sẽ mang theo y cả đời, nhưng cuối cùng lại ăn đậu phộng đến nấc lên một tiếng rồi ngỏm luôn?

Nhâm nhị nương thề thốt với đồ tể Vương Đại Dũng, cả đời sẽ không thủy tính dương hoa, nhưng sau đó vẫn khắp nơi lưu tình?

Cả đời quá dài, biến hóa nhiều lắm.

Thế nhưng nếu như Thư Vô Khích là tông thánh Tiên môn, đắc đạo rồi tự nhiên sẽ trường sinh bất tử.

Cả đời Lộ Tiểu Thiền đối với Thư Vô Khích bất quá chỉ là bóng câu qua khe cửa, nháy mắt liền trôi qua.

"Nếu đó là cả đời ta, vậy còn được."

Chờ y thành lão già cả đống nếp nhăn, Thư Vô Khích đại khái vẫn sẽ là dáng vẻ hiện tại đi.

"Ta nói, là cả đời ta."

Thanh âm Thư Vô Khích không lớn, Lộ Tiểu Thiền lại nghe rất rõ ràng.

Cách lớp mặt nạ Tề Thiên Đại Thánh, Lộ Tiểu Thiền biết nước mắt của mình đang rơi xuống, dính vào bên trong mặt nạ, trượt xuống cằm.

Lộ Tiểu Thiền biết, Thư Vô Khích cùng lão ăn mày không giống nhau, cùng Nhâm nhị nương càng không giống nhau.

Hắn nói cả đời, chính là thật sự cả đời.

Kiếp trước chắc là y đã cứu vớt thiên hạ, nên kiếp này mới có thể đi theo Thư Vô Khích làm tùy tùng.

(Editor: cưng không cần hạ thấp bản thân dữ vậy đâu, bởi vì cưng cũng đã cứu vớt đời hắn a ~)

Bọn họ rời khỏi thành trấn, liền đi đến một nơi sông núi tú lệ.

Bên tai Lộ Tiểu Thiền là tiếng trùng kêu chim hót, ngay cả không khí hít vào phổi cũng đều là hương vị tươi mát mang theo vài phần linh tú.

Dần dần, y ngửi thấy được mùi vị thuộc về thuốc Đông y.

Thế nhưng mùi vị của loại thuốc Đông y này không giống với loại mà y ngửi được khi đi ngang qua tiệm thuốc, cũng không phải nồng đậm đến mức lập tức khiến người ta liên tưởng đến nỗi khổ ốm đau, mà là lượn lờ thanh linh, khói bay lên cao, hóa thành bông tuyết rơi xuống chóp mũi Lộ Tiểu Thiền.

Y không nhịn được lôi kéo khóa Tiên Lăng: "Thư Vô Khích! Chúng ta có phải là... có phải là sắp đến Thái Lăng Các?"

"Ừm."

Thư Vô Khích đáp lại một tiếng, khiến Lộ Tiểu Thiền không lý do mà khẩn trương lên.

Đây chính là Thái Lăng Các a! Thiên hạ chính tông Y đạo, Tiên môn của Y Thánh Ly Triệt Quân!

Lộ Tiểu Thiền tưởng tượng đến đình đài lầu các như ẩn như hiện bên trong tiên linh bảo cảnh, y tiên dược tu nối liền không dứt... tim đập đều nhanh thêm mấy phần.

Nghe đồn Các chủ Thái Lăng Các Côn Ngô, chính là sư huynh của Ly Triệt, hắn có ba ngàn năm đại tu y đạo, không chỉ trải qua cuộc chiến ở Vô Ý Cảnh Thiên, tứ phương Kiếm Tông gặp được hắn, cũng phải cúi đầu tôn xưng một tiếng "Tiên Thánh".

"Ta... Ta còn tưởng rằng... Thái Lăng Các sẽ giống như Vô Ý Cảnh Thiên, ở trên đỉnh núi cao vút giữa bốn bề sông mây! Không nghĩ tới lại ở một chỗ tầm thường trong núi như vậy!"

Lộ Tiểu Thiền nghe được thanh âm của bánh xe nước, kẽo cà kẽo kẹt, còn có tiếng nước mưa rơi xuống.

Nghiêng tai, Lộ Tiểu Thiền tiếp tục nghe thấy mỗi một giọt nước trải qua tầng tầng mưa bụi, rơi xuống trên phiến lá, lá cây bị đè nặng, cong xuống, rồi bỗng nhấc lên, giọt nước kia theo kẽ lá chảy vào trong nửa đoạn ống trúc.

Vòng đi vòng lại, phảng phất như vĩnh viễn không dừng.

"Ngọn núi này, tên là Bão Nguyệt Sơn (núi ôm trăng), một mặt là hồ Trụy Tinh (sao rơi), mặt khác là rừng Hoàn Nhật (trả lại mặt trời). Chúng ta chính là tiến vào từ rừng Hoàn Nhật."

"Nơi này dễ tìm như vậy, có phải là thường xuyên có người tới cầu y hay không?"

Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, đừng nói tới chuyện chữa trị đôi mắt cho mình, xếp hàng thôi cũng phải xếp cả đời!

"Sẽ không. Trong hồ Trụy Tinh có linh thú Cửu Diêu, phàm phu tục tử qua không được. Trong rừng Hoàn Nhật có thiết lập thuật Huyền Môn Độn Giáp, tu vi không đến cảnh giới "Tá Thế", nhìn không ra huyền diệu trong đó, sẽ bị nhốt mãi mãi trong rừng."

"Chúng ta đã xuyên qua rừng Hoàn Nhật, chính là muốn nói...."

"Chính là muốn nói, chúng ta đã đến."

Thư Vô Khích một chút cũng không có hưng phấn khi sắp nhìn thấy Côn Ngô, thậm chí đối với đại tu như vậy, cũng không có ý tứ phi thường kính trọng gì, chứng tỏ hoặc là tu vi của Thư Vô Khích so với ba ngàn năm đại tu của Côn Ngô còn muốn cao hơn, hoặc là bọn họ rất quen thuộc, Thư Vô Khích không cần phải quá khách sáo với Côn Ngô.

Lộ Tiểu Thiền vươn cổ ngửi một cái, ngoại trừ hương vị ngào ngạt của đan dược, y còn ngửi được một chút mùi vị khói lửa quen thuộc.

Hình như là mùi đậu phộng chiên giòn?

Gà xào dầu ớt?

Còn có một bình Lão Thiêu?

Cái mớ hỗn hợp này... sao lại quen quá vậy?

Thư Vô Khích giơ tay lên, Lộc Thục liền dừng bước, nằm rạp xuống tại chỗ, rất biết điều.

Lộ Tiểu Thiền ngửi tiếp một cái, còn có mùi cỏ lau cùng bồ kết.

Nơi này khẳng định không có khí thế hùng vĩ của đình đài lầu các, nếu như đoán không sai, chính là một gian nhà tranh tầm thường!

Không không không, y không nhìn thấy, chỉ có thể nghe, e rằng gian nhà tranh này lớn vô cùng?

Nhưng mà, y lại nghe thấy tiếng gà mái già cục cục cục cục cục, mang theo một đám gà con chiếp chiếp chiếp chiếp đi dạo.

Đầu ngón tay Thư Vô Khích bắn ra, một đạo linh khí đụng vào chiếc chuông gió lục giác trên góc của gian nhà tranh, tiếng chuông lanh lảnh không giống với tưởng tượng của Lộ Tiểu Thiền, mà là vừa kỳ ảo vừa thận trọng, mới vang lên một chút, cửa nhà tranh liền cọt kẹt một tiếng mở ra.

Thanh âm lười biếng từ bên trong truyền đến.

"Quả nhiên là bạn cũ, mời vào! Mời vào! Cùng nếm thử gà xào dầu ớt ta mới vừa làm nào!"

Lộ Tiểu Thiền cả người đều cứng ngắc ở trên lưng Lộc Thục, hoàn toàn quên mất phải leo xuống.

Ngược lại Thư Vô Khích cứ như không có chuyện gì mà đi tới bên cạnh Lộ Tiểu Thiền, giữ lấy eo của y, dễ như trở bàn tay đem y ôm xuống.

Thư Vô Khích buông Lộ Tiểu Thiền ra, lôi kéo khóa Tiên Lăng, bước vào gian nhà tranh.

Theo Thư Vô Khích bước vào, chân Lộ Tiểu Thiền chạm vào mặt đất, liền cảm nhận được bên trong như một cái động trời, mênh mông kỳ ảo.

Gian nhà tranh này hóa ra là không gian vô tận chồng chất lên nhau.

Bốn phía vách tường đều là tầng tầng tủ thuốc, từ mặt đất dựng thẳng lên, cao vút trời, ngửa mặt trông không thấy điểm cuối.

Những tủ thuốc này được một loại dây leo nào đó quấn quanh, chúng nó chính là kẻ trông coi linh dược.

Vô số tiên đồng dược tu chân đạp đám dây leo đó, chúng nó không ngừng sinh trưởng lan tràn, nâng những y tu kia đến trước tầng lầu mà bọn họ muốn đến.

Từ thời khắc Thư Vô Khích bước vào, đám y tu liền dồn dập dừng việc trong tay, xoay người hướng về Thư Vô Khích, cúi đầu hành lễ.

Loại khiêm cung này, cho dù Lộ Tiểu Thiền không nhìn thấy cũng có thể cảm nhận được.

Không gian bên trong tựa như có thể kéo dài vô tận, lại tựa như có thể trong nháy mắt thu nhỏ chỉ còn một tấc vuông.

Bởi vì Lộ Tiểu Thiền nghe được mọi người từ bốn phía đều trăm miệng một lời hô một câu: "Sư tôn."

Bước chân Côn Ngô là từ xa vọng tới, nhưng thời điểm rơi xuống đất, đã đến trước mặt bọn họ.

Côn Ngô thoạt nhìn khoảng chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm, thần thái linh tuấn, mày như nhiễm mực, tiên khí quanh thân giống như dòng nước uốn lượn, một thân trường bào màu xanh của hắn giống như mang theo hàng vạn con sông trên thân, chỉ là tiếp cận hắn mà thôi, Lộ Tiểu Thiền liền cảm thấy thân thể lẫn tinh thần đều ướt đẫm.

"Ái chà! Nguyên lai là Kiếm..."

Hắn còn chưa nói hết, liền phảng phất như nhìn thấy người hoặc vật gì đó khiến hắn cực kỳ kinh ngạc, một lúc lâu không thốt ra lời.

Thế nhưng Lộ Tiểu Thiền lại nghiêng đầu qua, thanh âm của người này... sao có thể... sao có thể giống như vậy.....

"Lão ăn mày?"

Hắn không phải bị đậu phộng nghẹn chết rồi sao?

Côn Ngô mở to hai mắt, từ kinh ngạc ban đầu chuyển thành phẫn nộ, hắn vung tay lên, một đạo đại chú từ đỉnh đầu rơi thẳng xuống, trong nháy mắt sóng nước dâng trào chảy xiết, toàn bộ không gian an hòa liền vặn vẹo thành lốc xoáy, ngay cả bốn phía tủ thuốc đều phát ra tiếng vang chấn động lách ca lách cách.

Ngàn vạn tủ thuốc cùng vang lên, tựa như có hàng vạn con ngựa phóng tới, chìm nổi phi vào trong mộng.

—–

[hậu trường của tác giả]

Lộ Tiểu Thiền: Vô Khích ca ca, đồ vật ngọt nhất mà ngươi từng ăn qua là cái gì?

Thư Vô Khích: Ngươi.

Lộ Tiểu Thiền: Xong đời! Lẽ nào ngươi đem ta nuôi cho trắng trẻo béo tốt, chính là vì muốn ăn ta?

Côn Ngô: Ai... Ngươi cho rằng Thư Vô Khích là nhà nuôi heo chuyên nghiệp hay sao...

Bình luận

Truyện đang đọc