RƯỢU CHÀNG TIÊN

Lộ Tiểu Thiền cả kinh, không được rồi không được rồi, mình được đoạn xương sườn này nhận chủ, không ngờ còn phải tốn thêm nhiều sức lực như vậy mới có thể rèn đúc thành tiên kiếm?

Nếu như vị đại nhân Nguyên Tôn có thể rèn đúc tiên kiếm kia đã tịch diệt, vậy đoạn xương sườn này chẳng phải sẽ lãng phí?

"Đó là bởi vì hơn tám ngàn năm qua, không có di hài thượng cổ linh thú nào nhận chủ. Nếu không có tiên kiếm đáng giá để rèn đúc, Diệp Hoa Nguyên Tôn tự nhiên cũng không có tin tức." Thư Vô Khích nghiêng mặt sang, "Tiểu Thiền, thu thập một chút, chúng ta phải tự thân đi một chuyến đến Diệp Xuyên."

"Ồ, được." Lộ Tiểu Thiền gật đầu.

Thư Vô Khích nói muốn dẫn y đi chỗ nào, y đều không có ý kiến.

"Ta sẽ chuẩn bị một ít đan dược, để Tiểu Thiền mang theo."

Côn Ngô vừa nghĩ đến tên tiểu quỷ mà mình nuôi lớn lại phải rời đi, trong lòng không nỡ.

Hắn suy nghĩ một chút, vẫn muốn nói với Thư Vô Khích mấy lời rõ ràng, vì vậy hướng về Lộ Tiểu Thiền: "Tiểu quỷ, ngươi ra ngoài dạo mấy vòng đi, ta có lời muốn nói với Thư Vô Khích."

Lộ Tiểu Thiền vốn muốn hỏi "Chuyện gì mà không thể nói với người khác", nhưng ngẫm nghĩ liền hiểu, ngoại trừ Thư Vô Khích, Côn Ngô là người thứ hai thật tâm đối tốt với mình.

Đôi khi, có những chuyện bọn họ không muốn mình biết, mình bảo trì thái độ không biết, trái lại sẽ không làm tổn thương bất luận người nào.

Huống hồ hiện tại an ổn, hà tất đi so đo cùng quá khứ?

"Được a! Ta đi tìm Thanh Diệu!" Lộ Tiểu Thiền đứng dậy, Thư Vô Khích vẫn không buông tay y ra.

Lộ Tiểu Thiền nở nụ cười, quơ quơ cổ tay, tiếng chuông "đinh linh" vang lên: "Chúng ta còn có khóa Tiên Lăng mà! Hơn nữa ta có chạy giỡn thế nào, cũng đều ở bên trong Thái Lăng Các a!"

"Thái Lăng Các có vô số không gian hư ảo, so với ngươi tưởng tượng còn muốn lớn hơn nhiều." Thư Vô Khích trả lời.

"Nhưng dù ta có ở đâu, ngươi cũng đều có thể tìm được ta a!"

Lộ Tiểu Thiền vừa đẩy cửa bước ra, Côn Ngô nhớ tới cái gì đó liền nhanh chóng nói: "Đừng có tiếp tục phá hư tiên thảo của ta!"

"Ta sẽ tận lực!" Lộ Tiểu Thiền phất tay áo một cái.

Đợi đến khi y chạy đi xa, Côn Ngô mới thở ra một hơi, đến trước mặt Thư Vô Khích rót một chén trà.

"Ngươi và ta mặc dù là người quen cũ, nhưng ta biết chút tình cảm ngàn năm này đối với ngươi cũng chẳng đặc biệt gì. Nhưng có vài lời, ta hi vọng ngươi có thể để ở trong lòng." Côn Ngô nói.

"Ngươi nói đi."

"Cõi đời này nếu có người có thể bảo hộ Tiểu Thiền chu toàn, cái người đó không phải là ta, mà là ngươi. Ngươi có thể vì y mặc vào phụ cốt y, ta liền hiểu được quyết tâm của ngươi. Một khi mặc nó, quanh thân đều là lạnh lẽo thấu xương. Nhưng nó cũng có cái lợi — giống như Linh Lung Hàn Ngọc tại Vô Ý Cảnh Thiên, thời điểm ngươi chống đỡ hàn khí của nó đồng thời cũng có thể tăng cường tu vi của ngươi, có thể nhanh chóng phục hồi lại tu vi ngươi vì Tiểu Thiền mà mất đi."

"Ta vốn có ý này."

"Ngươi động tình cũng không sao, nhưng nếu động dục, một khi cùng nghiệp hỏa Hỗn Độn tương giao, không ai biết phụ cốt y này có thể bị hòa tan hay không. Cho nên... y ở bên cạnh ngươi là tốt rồi, mọi việc không thể yêu cầu quá mức."

"Ừm." Thư Vô Khích đáp.

"Ta bỏ ra thời gian hơn một ngàn năm, mới dùng nguyên đan của y tái tạo được thân thể. Ta biết ngươi trách ta đem y giấu đi, nhưng ta chỉ là lo lắng cho ngươi..."

"Ngươi sợ ta chấp niệm quá sâu, phá huỷ thân thể y." Thanh âm Thư Vô Khích nhẹ nhàng, không có bất kỳ tâm tình gì, không hận cũng không oán.

"Ta biết, ngươi vẫn cho rằng lúc trước tại Vô Ý Cảnh Thiên sư đệ vì sợ hãi ngươi nên mới rời đi... nhưng người chân chính sợ hãi ngươi không phải y, mà là ta."

Côn Ngô cúi đầu thở dài, quyết định đem những lời đè nén ở trong lòng bao nhiêu năm qua, nói ra hết.

"Cho nên ta mới thừa dịp ngươi bận hàng phục Đông Khư Kiếm Tông, mang đi tiểu sư đệ. Ta hiểu rõ sư đệ của ta, y thoạt nhìn sáng sủa rộng rãi, kì thực yêu ghét rõ ràng, thà làm ngọc vỡ. Nếu như y thật sự hận ngươi, sẽ không chút do dự mà nhảy xuống Vô Ý Kiếm Hải, vĩnh viễn không gặp lại, chắc chắn sẽ không trở về tìm ngươi, thậm chí xả thân vì ngươi."

Ngón tay Thư Vô Khích run lên, ngẩng đầu nhìn Côn Ngô.

"Ta chỉ muốn đem chân tướng nói cho ngươi biết, hi vọng ngươi buông xuống chấp nhất trong quá khứ, quý trọng hiện tại."

Sau khi Côn Ngô đem chuyện này nói ra, chợt cảm thấy buông xuống được gánh nặng ngàn cân, thở ra một hơi thật dài.

Một lúc lâu sau, Thư Vô Khích mới mở miệng đáp: "Đa tạ."

Côn Ngô nhấc lên cốc trà, nói với Thư Vô Khích: "Chúng ta có thể cười một cái xóa bỏ thù xưa hay không?"

Thư Vô Khích nhấc lên cốc trà, nhẹ nhàng đụng vào cốc trà của đối phương: "Giữa ngươi và ta, có ân không có thù."

Hai người đem nước trà trong cốc uống một hơi cạn sạch.

Côn Ngô đứng dậy, liếc nhìn giường nói: "Cái con ve nhỏ này a, sao mãi vẫn như vậy. Xương sườn Trường Yên là thánh vật trọng yếu cỡ nào, lại bị y vứt bừa ở trong phòng, không thèm quan tâm chút nào."

Thư Vô Khích đứng dậy, đem xương sườn nhặt lên.

Côn Ngô nhìn đến choáng váng: "Chuyện này... Nó không phải đã nhận Tiểu Thiền là chủ nhân sao? Làm sao mà ngươi cũng nâng nó lên được?"

Thư Vô Khích nhẹ nhàng khẽ vuốt đoạn xương sườn, mở miệng nói: "Ngươi quên rồi sao, Vô Khích kiếm của ta chính là được tạo thành từ xương sống Trường Yên. Nhận chủ cũng không phải xương sườn, mà là linh thú Trường Yên từ thuở Hồng Hoang."

Côn Ngô suy nghĩ một chút, liền cười: "Nếu nó thật sự được rèn thành tiên kiếm, vậy chẳng phải cùng Vô Khích kiếm của ngươi là một đôi?"

Thần sắc của Thư Vô Khích so với lúc nãy càng thêm nhu hòa.

"Ta phải đi chuẩn bị một cái túi gấm, đem xương sườn bao lại. Không thôi đoạn đường đi tới Diệp Xuyên này của các ngươi sẽ vô cùng chói mắt."

"Làm phiền Côn Ngô Quân."

Thư Vô Khích khẽ gật đầu.

Thái độ của Thư Vô Khích khiến Côn Ngô thoải mái không ít.

Đợi đến khi Côn Ngô rời khỏi tĩnh thất, Thư Vô Khích liền xoay chuyển cổ tay, đem khóa Tiên Lăng thu hồi.

Lúc này Lộ Tiểu Thiền đang leo lên linh đằng, hái trái của nó.

Truyền thuyết kể rằng trái của linh đằng không chỉ có thể no bụng, mà còn có thể chữa thương. Lộ Tiểu Thiền ngẫm nghĩ, liền hái trái của nó xuống bỏ vào trong "Thái Lăng Chân Uyên", vừa vặn cùng hơn trăm vò "Túy Sinh Mộng Tử" làm thành rượu trái cây.

Đoạn đường sắp tới sông núi xa xôi, lo trước khỏi họa.

Thanh Diệu đứng ở dưới linh đằng khóc ròng: "Tiểu sư thúc, ngươi xuống đây đi! Y Tông mà biết được, sẽ giết ta!"

"Hắn tu y đạo, lòng đầy từ bi, con kiến cũng không nỡ giẫm chết, sẽ không..."

Đúng lúc này, khóa Tiên Lăng trên cổ tay Lộ Tiểu Thiền bị kéo căng, ánh mắt y sáng lên, nhanh nhẹn trượt xuống, làm Thanh Diệu sợ đến nỗi tưởng y té xuống, vươn tay muốn đón lấy y, ai ngờ Lộ Tiểu Thiền lại đứng vững vàng.

"Mau mau mau dẫn ta trở lại! Bọn họ nói xong rồi!"

Thanh Diệu thấy y không hái trái nữa, thở ra một hơi.

Thế nhưng vừa ngẩng đầu... nhìn thấy đống trái Lộ Tiểu Thiền hái xuống không một trăm cũng chín mươi kia....

Thái Lăng Các chỉ sợ lại bị nước mắt của Côn Ngô nhấn chìm a!

Lộ Tiểu Thiền được Thanh Diệu dẫn trở về tĩnh thất, lúc này Thư Vô Khích đang ngồi ở một bên giường, giúp Lộ Tiểu Thiền thu thập hành lý.

Lộ Tiểu Thiền bất chấp tất cả, liền vọt tới, y không nhìn thấy đồ vật không có sự sống, trực tiếp ngồi lên đống quần áo.

Thấy y trở lại, Thư Vô Khích liền nâng tay lên, ôm lấy mặt Lộ Tiểu Thiền, thật nghiêm túc mà nhìn bộ dạng của y.

"Tiểu Thiền, ngươi lúc trước không giống như bây giờ."

"Bây giờ thế nào?" Lộ Tiểu Thiền nghiêng nghiêng đầu.

"Cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh ta." Thư Vô Khích trả lời.

Chuyện trong quá khứ, Lộ Tiểu Thiền đã đáp ứng Thư Vô Khích, nếu hắn không muốn nói, chính mình sẽ không hỏi.

"Ngươi làm sao biết, trong quá khứ ta nhất định không phải cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh ngươi?"

Lộ Tiểu Thiền đã mơ hồ hiểu rõ, cái người mà Thư Vô Khích vẫn luôn nói tới kia, là mình trong quá khứ.

Thư Vô Khích còn muốn nói điều gì đó, Lộ Tiểu Thiền đã duỗi tay áp lên mặt hắn.

"Ta muốn sờ sờ mặt của ngươi. Nhìn xem linh khí của ngươi cùng những gì tay ta chạm được có phải là giống nhau hay không!"

"Tự nhiên là giống nhau."

Tay Lộ Tiểu Thiền cẩn thận chạm vào mi cốt của Thư Vô Khích, nhẹ nhàng dọc theo mi cốt tiêu sái sờ tới đuôi lông mày, sau đó sờ lên mũi của hắn, rồi chóp mũi của hắn.

"Thật là đẹp mắt a..." Lộ Tiểu Thiền khẽ thở dài một tiếng.

"Ngươi thích không?" Thư Vô Khích hỏi.

"Thích." Lộ Tiểu Thiền gật đầu, "Vô Khích ca ca, có thể chạm vào ngươi, khiến lòng ta đặc biệt đặc biệt khẩn trương."

"Quá khứ ta dùng cành trúc đánh tay ngươi, là vì sợ sẽ thiêu cháy ngươi. Hiện tại đương nhiên sẽ không đánh ngươi, ngươi không cần khẩn trương." Thư Vô Khích nói.

"Ta là sợ... có khi nào bỗng nhiên ta lại không thể sờ được ngươi nữa hay không. Cho nên thời điểm có thể sờ, nhất định phải sờ nhiều một chút."

Lộ Tiểu Thiền thấy đôi môi Thư Vô Khích mở ra rồi khép lại, đầu ngón tay không tự chủ được mà chạm đến.

Trong nháy mắt, Thư Vô Khích cứng đờ tại chỗ, không nói tiếng nào, ngay cả bàn tay vốn đang chống ở trên giường cũng nắm chặt thành quyền.

Lộ Tiểu Thiền cảm thấy đôi môi Thư Vô Khích rất mềm mại, lại mang theo cảm giác mát mẻ, phảng phất như thể sau khi Thư Vô Khích từ Bắc Minh trở về, khắp người từ trên xuống dưới liền không có chỗ nào là ấm áp.

Điều này làm cho Lộ Tiểu Thiền không nhịn được xoa xoa môi hắn, hi vọng nhiệt độ từ đầu ngón tay của mình có thể xóa đi hàn khí trên môi Thư Vô Khích.

Thư Vô Khích nghiêng mặt sang một bên, Lộ Tiểu Thiền vừa hơi mất tập trung, đầu ngón tay liền trượt vào giữa môi Thư Vô Khích.

Lộ Tiểu Thiền thật khẩn trương, sợ bản thân mạo phạm Thư Vô Khích, nhưng không ngờ Thư Vô Khích lại giơ tay giữ lấy ngón tay đang muốn thu về của Lộ Tiểu Thiền, chậm rãi ngậm vào.

Tim bắt đầu nhảy lên, bộ dáng Thư Vô Khích rũ xuống hàng mi, phảng phất như thể tất cả nhu hòa của thế gian đều động lại trong mắt hắn.

Thư Vô Khích hít một hơi thật sâu, hoàn toàn nhắm hai mắt lại, đôi môi hắn so với lúc nãy càng thêm dùng sức, không biết có phải là ảo giác hay không, Lộ Tiểu Thiền cảm nhận được độ ấm trên môi Thư Vô Khích.

"Vô Khích ca ca, ngươi có biết động tác này xem như là hôn ngón tay của ta hay không?" Lộ Tiểu Thiền nở nụ cười.

Thư Vô Khích lúc này mới lùi về phía sau, lên tiếng: "Xin lỗi."

Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, Thư Vô Khích đối với tiền bạc không có khái niệm, đối với đạo lí đối nhân xử thế cũng không thèm quan tâm, vậy nên đối với ý nghĩa đặc biệt khi môi chạm môi, nói không chừng cũng không hiểu bao nhiêu.

Hiện tại chính mình phải dạy dỗ hắn thật tốt, không thể để cho hắn bị người khác lừa gạt mất.

"Ừm, chúng ta lập ước định đi. Tay ngươi nếu đã kéo qua ta, thì không thể kéo người khác."

Thư Vô Khích không chút nghĩ ngợi, lập tức trả lời: "Được."

Sảng khoái như vậy?

Lộ Tiểu Thiền liền giữ lấy cánh tay Thư Vô Khích, nghĩ thầm không nhìn ra dáng người Thư Vô Khích thư sinh như vậy, nhưng cánh tay lại rất có sức lực.

"Cánh tay của ngươi đây, ôm lấy ta, cũng không thể ôm người khác."

"Được." Thư Vô Khích gật đầu.

Lộ Tiểu Thiền thiếu chút nữa vui mừng đến nở hoa.

"Đôi môi của ta nếu chạm qua ngươi, cũng sẽ không chạm người khác."

Lộ Tiểu Thiền chớp chớp mắt, cái ước định này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của y.

"Cái này... Cái này... Nếu ngươi khăng khăng như vậy, cũng không sao!"

Lộ Tiểu Thiền cẩn thận ngẫm nghĩ, nếu có một ngày Thư Vô Khích hôn người khác, chỉ sợ chính mình sẽ nổi trận lôi đình, sau đó quay lưng liền làm ra mấy chuyện xấu xa.

Nếu hắn hứa hẹn không hôn người khác, vậy xem như Lộ Tiểu Thiền y chiếm tiện nghi đi.

Rất tốt, rất tốt!

"Như vậy tay ngươi sau này cũng không thể kéo người khác."

"Có thể."

Ta cũng không muốn kéo người khác! Hơn nữa hiện tại ta có thể nhìn thấy sinh linh, không phải mù hoàn toàn, cho nên không cần người khác lôi kéo.

"Cánh tay của ngươi cũng không thể ôm người khác."

Lộ Tiểu Thiền lập tức gật đầu: "Ta ôm người khác làm cái gì a. Ta đáp ứng ngươi."

Mà nghĩ đi nghĩ lại, hình như có cái gì đó không đúng, rồi lại không biết không đúng chỗ nào.

"Môi của ngươi, cũng không thể chạm vào người khác."

Lộ Tiểu Thiền giật mình, sau đó gãi gãi cái ót.

Y cảm thấy cái hứa hẹn này không nên tùy tiện đáp ứng, nhưng nghĩ lại, Thư Vô Khích cũng đã hứa hẹn, chính mình không đáp ứng thì thật không đúng.

"Ngươi không chịu?" Thư Vô Khích giữ lấy cổ tay Lộ Tiểu Thiền, nắm có chút dùng sức.

Lông mày Lộ Tiểu Thiền lập tức nhăn lại, ôi chao ôi chao, sờ kiểu này cũng có thể sờ đến hỏng mất a, xương cốt đều sẽ nát.

"Ta đáp ứng! Ta đáp ứng! Vô Khích ca ca ngươi nhẹ một chút!"

"Ừm." Thư Vô Khích thả lỏng lực đạo.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Lộ Tiểu Thiền luôn cảm thấy khóe môi Thư Vô Khích giống như hơi cong lên một chút.

"Dễ nhìn." Lộ Tiểu Thiền nói.

"Cái gì dễ nhìn?"

"Bộ dáng ngươi cười lên, thật là đẹp mắt."

Lộ Tiểu Thiền híp mắt, tiến đến trước mặt Thư Vô Khích, nhìn chằm chằm khóe môi của hắn.

Thư Vô Khích nghiêng mặt sang một bên, Lộ Tiểu Thiền giơ tay sờ soạng lỗ tai của hắn một chút, sau đó nở nụ cười: "Vô Khích ca ca, lỗ tai của ngươi nóng lên rồi này!"

"Được rồi, ta phải thu thập hành lý cho ngươi."

Thư Vô Khích cũng giơ tay lên, xoa xoa đỉnh đầu Lộ Tiểu Thiền.

"Ồ." Lộ Tiểu Thiền vẫn cứ ngồi bất động.

"Ngươi ngồi đè lên rồi."

"Ngồi đè lên cái gì?" Lộ Tiểu Thiền hơi di chuyển, cái bộ nội y kia cũng bị Lộ Tiểu Thiền kéo đi theo.

"Quần lót."

Lộ Tiểu Thiền "phừng" một cái nhảy chồm dậy, luống cuống tay chân sờ tới sờ lui trên giường nhỏ: "Cái này để tự ta thu thập! Tự ta thu thập!"

"Ngươi không nhìn thấy, để ta thu thập giúp ngươi là được rồi."

Nói xong, Thư Vô Khích liền cầm nó qua, ngón tay nhấc lên gấp lại gọn gàng, bỏ vào trên đống quần áo được xếp một bên.

Lúc này đến phiên lỗ tai Lộ Tiểu Thiền nóng lên.

Thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui, ngượng ngùng cái rắm gì a!

Thời điểm y tắm rửa, Thư Vô Khích đều ở bên cạnh nhìn, bất quá chỉ là nội y mà thôi, Thư Vô Khích giúp y thu thập, y liền có thể lười biếng ở bên cạnh.

Lộ Tiểu Thiền đứng dậy, Thư Vô Khích thấy y bước đi, ngẩng đầu nhìn y, sợ y đụng phải bàn ghế.

Ai ngờ Lộ Tiểu Thiền vòng ra phía sau Thư Vô Khích, trực tiếp dán người xuống lưng hắn, cằm đặt chếch ở trên cổ Thư Vô Khích, cánh tay cũng lười biếng treo ở trên vai hắn.

"Như vậy, ta có thể ôm ngươi, lại không trở ngại ngươi thu thập hành lý giúp ta, thật tốt!"

Thư Vô Khích cúi thấp đầu, khiến cho Lộ Tiểu Thiền không nhịn được mấy trò xấu xa, thổi một ngụm khí vào gáy Thư Vô Khích.

Đúng như dự đoán, Thư Vô Khích nghiêng gò má, vai hơi thẳng dậy, hàn ý trên người liền tản đi một ít.

"Vô Khích ca ca, ngươi thanh lãnh như thế, ngày thường khẳng định không ai tới gần ngươi."

"Ừm."

"Cho nên ta dính lấy ngươi như vậy, ngươi hẳn sẽ thẹn thùng đi?" Lộ Tiểu Thiền híp mắt cười.

Thư Vô Khích giơ tay xoa đầu Lộ Tiểu Thiền, môi khẽ nhấc lên, có lẽ là muốn nói "Đừng nghịch", nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ càng dùng sức đem hai má Lộ Tiểu Thiền dán về phía mình.

Động tác của Côn Ngô ngược lại rất nhanh, đem một cái túi Càn Khôn đưa tới.

Cái túi Càn Khôn này phía trên có thêu cái gì mà uyên ương hí thủy, Lộ Tiểu Thiền tuy rằng không nhìn thấy hoa văn, nhưng lúc sờ vào liền biết, lập tức hiểu rõ đây là trò xấu xa của Côn Ngô, trả thù Lộ Tiểu Thiền hái trái linh đằng của hắn.

Dù có nói gì, Lộ Tiểu Thiền cũng sẽ không đeo cái túi Càn Khôn này.

Thư Vô Khích ngược lại không quan tâm, đem xương sườn Trường Yên bỏ vào trong túi.

Buổi tối, Lộ Tiểu Thiền nằm trên giường nhỏ, nhìn Thư Vô Khích ngồi ở trước bàn nghiền ngẫm đọc y đạo điển tịch, hắn vẫn đang nhìn cái thiên Bắc Minh gì kia.

"Vô Khích ca ca, ta chưa từng thấy ngươi nghỉ ngơi. Đêm nay ngủ sớm một chút đi."

Thư Vô Khích đi tới bên người Lộ Tiểu Thiền, ngồi xuống, đầu ngón tay chạm một cái ở trên trán của y: "Ngươi ngủ trước đi."

"Ngươi không ngủ, ta sẽ không ngủ được. Luôn cảm thấy sau khi tỉnh dậy, có khi nào ta lại không thể chạm vào ngươi hay không. Ngày mai phải khởi hành rồi, ngươi không nghỉ ngơi cho tốt sao?" Lộ Tiểu Thiền di chuyển hướng vào trong, nhường ra nửa bên giường.

Thư Vô Khích sững người, nói một câu: "Lúc trước ta nằm bên cạnh ngươi, ngươi rất tức giận."

Chẳng lẽ bởi vì như vậy, mỗi đêm Thư Vô Khích đều không ngủ, chỉ ngồi ở bên cạnh y?

Tâm Lộ Tiểu Thiền đau nhói.

"Vậy bây giờ ngươi ngủ đi a. Ngủ ngon, chúng ta mới có tinh thần đi xa. Đúng rồi, hiện tại ta đã có tu vi, hẳn là có thể để Lộc Thục mang chúng ta thần hành ngàn dặm?"

"Có thể. Bất quá Diệp Xuyên ở tận cùng của Nam Ly Cảnh Thiên, dù chúng ta có ngồi trên Lộc Thục, cũng phải mất bảy ngày."

"Ồ, ra là như vậy."

Thư Vô Khích nằm xuống bên cạnh Lộ Tiểu Thiền, hắn nghiêng người, ổn định vững vàng, nửa ngày cũng không động đậy.

Ngược lại là Lộ Tiểu Thiền không thành thật, ngủ nửa chừng, liền bày ra tư thế chữ cửu (九), không chút nghĩ ngợi liền đem chân gác lên người Thư Vô Khích.

Y chợt bừng tỉnh, nghĩ thầm bản thân có phải đã đè trúng Thư Vô Khích hay không, nhanh chóng muốn đem chân thu về, nhưng Thư Vô Khích lại chỉ kéo chăn lên đắp kín cho y.

Lúc này Lộ Tiểu Thiền mới phát giác, Thư Vô Khích căn bản không có nhắm mắt ngủ.

"Tại sao ngươi không ngủ?"

"Ta sợ ngươi đá chăn." Thư Vô Khích trả lời.

Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm bản thân ngủ thật không thành thật, hơn nữa trong quá khứ y luôn ở dưới tàng cây hoặc trong ngõ hẻm cuộn tròn lại mà ngủ, căn bản không có thứ gọi là chăn.

Y nở nụ cười, nhấc cánh tay Thư Vô Khích đặt lên trên người mình, sau đó chui rúc vào, nói: "Ngươi ôm ta, liền không cần để ý ta có đá chăn hay không!"

Cái ôm của Thư Vô Khích lập tức trở nên khẩn trương.

Lộ Tiểu Thiền ngửi được mùi vị trên người hắn, cảm thấy an ổn thư thái, không lâu sau liền ngủ mất.

Nghe tiếng hít thở của y, cánh tay Thư Vô Khích lúc này mới thả lỏng, hắn siết chặt vòng tay của mình, lại sợ làm đau Lộ Tiểu Thiền, đành phải buông ra một chút.

Lộ Tiểu Thiền chìm sâu vào giấc ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng y phát hiện bản thân lại rơi vào trong mộng.

Mà xung quanh y là vách tường bạch ngọc tản ra hàn khí quen thuộc, cùng với mấy chục thanh kiếm lún sâu vào bên trong mặt tường.

Mỗi một thanh kiếm, đều có linh khí bức người.

Trụ cột bốn phía đều từ mặt đất cao vút về phía chân trời, nơi này thế nhưng cùng Thái Lăng Các giống nhau, đều có vô số không gian hư ảo.

Trên cột trụ, là vô số thẻ tre, đều đặn ngay ngắn lại nối liền như vô hạn tái sinh.

"Nơi này là nơi nào?" Lộ Tiểu Thiền không nhịn được nghi vấn trong lòng.

Ở giữa đại điện, là một cái bàn, trên bàn là một đóa hoa được điêu khắc từ Linh Lung Hàn Ngọc.

Giữa hoa tâm bay lên một tia hương khí.

Tia hương khí quấn quýt bay lên, chậm rãi quấn quanh ngọc trụ bốn phía, hơn mười bức tranh trống không cứ như vậy mà rơi xuống.

Lộ Tiểu Thiền cúi đầu nhìn chính mình một chút, y tưởng sẽ nhìn thấy tiểu thiếu niên người đầy chai chai lọ lọ trước kia, nhưng y lại phát hiện trên người vẫn là quần áo của mình.

Chuyện gì thế này?

Chuyện này cùng giấc mộng lúc trước của mình hoàn toàn khác nhau.

Một tia hương khí từ từ hình thành, phút chốc biến thành Thanh điểu giương cánh bồi hồi, phút chốc hóa thành mèo trắng nhỏ tinh nghịch, phút chốc lại thành cá voi khổng lồ giữa lòng biển cả, phát ra thanh âm gào thét, mắt thấy sắp đem Lộ Tiểu Thiền một ngụm nuốt trọn, nhưng lại chỉ lướt xuyên qua.

Lộ Tiểu Thiền cảm thấy kinh ngạc đến cực điểm, ngay cả chớp mắt cũng không chớp được.

Y xoay người lại, liền nhìn thấy tia hương khí kia hóa thành hình dáng một thiếu niên, khẽ mỉm cười.

"Lộ Tiểu Thiền, đã lâu không gặp."

Lộ Tiểu Thiền kỳ quái: "Làm sao ngươi biết tên của ta?"

Thiếu niên ôm cánh tay vui vẻ: "Ta không giống ngươi, bệnh hay quên nặng như vậy. Ta là Kiếm Linh, chính là từ thuở Đại Hồng Hoang đến nay, tàn niệm kiếm ý của các đời Vô Ý Cảnh Thiên Kiếm Tông hội tụ thành linh. Ta không có vận khí tốt như Kiếm Tông, có thể có được một cái tên. Từ viễn cổ đến bây giờ, chỉ có danh tự "Kiếm Linh" này. Cùng bàn ghế không khác biệt lắm."

Lộ Tiểu Thiền chấn kinh, y nhìn quanh bốn phía: "Nơi này... Nơi này là Vô Ý Cảnh Thiên?"

"Đúng vậy!" Kiếm Linh đi đến trước mặt Lộ Tiểu Thiền, búng tay một cái, "Ngươi lúc trước từng ở đây a. Ngươi ghét bỏ Kiếm Tông suốt ngày thanh lãnh, không nói chuyện cùng ngươi, cũng không chơi đùa cùng ngươi, vì vậy ở chỗ này, liền chỉ có hai chúng ta chơi đùa cùng nhau a!"

"Ta... Ta lúc trước ở đây... Chính là muốn nói, ta từng ở trên Vô Ý Cảnh Thiên?"

Kiếm Linh vẫy vẫy tay, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng, chân đạp trên hàng cột của hành lang, cả người bay lên, như du ngư vào biển.

Thấy Lộ Tiểu Thiền không nhúc nhích, hắn liền quay người rơi xuống: "Sao ngươi không cùng chơi đùa?"

"Chơi đùa cái gì?"

"Thời gian thi đấu là một nén nhang, ai có thể trèo lên cao hơn a!"

"A? Nha..." Lộ Tiểu Thiền hai tay ôm cây cột, đạp lên thẻ tre, muốn leo lên trên.

Kiếm Linh nhanh chóng ngăn cản y: "Ôi ôi! Tiểu Thiền, những thẻ tre này là ghi chép về việc tu luyện hằng ngày của các đời Kiếm Tông, ngươi không thể giẫm loạn a!"

Lộ Tiểu Thiền nhanh chóng bỏ chân xuống: "Nếu không thể giẫm, ta khẳng định không lên nổi a..."

Kiếm Linh bỗng nhiên gõ một cái lên đầu Lộ Tiểu Thiền, cũng may hắn vốn vô hình, cái tay kia cũng chỉ xuyên qua mặt Lộ Tiểu Thiền.

"Hơn sáu trăm năm tu vi lúc trước của ngươi đi đâu rồi?"

"Chắc cho chó ăn rồi."

Chờ chút, sáu trăm năm tu vi?

Ta lúc trước còn có tu vi? Ta quả nhiên là người tu chân!

Lộ Tiểu Thiền nhanh chóng áp sát tới: "Vậy ta lúc trước là ai a?"

"Ngươi xem đi!" Kiếm Linh chỉ chỉ những bức tranh trống không ở bốn phía.

Lúc này, trên những bức tranh chậm rãi phác hoạ ra vô số đường nét, nhiễm lấy màu sắc, thân ảnh thiếu niên từ từ hiện ra.

Có kéo một cái bình thuốc nhỏ, bên trong bình thuốc chứa đất, mọc ra một chồi non nhỏ, thiếu niên vui vẻ ra mặt, rất sống động.

Có ngón tay nắm lấy một đóa hoa nhỏ, ngẩng lên đầu, híp mắt, mật hoa dọc theo cánh hoa nhỏ giọt xuống, thiếu niên đưa đầu lưỡi ra, ngóng trông nếm được hương vị mật hoa.

Còn có một bức, chính là y vén lên cổ tay áo, trong tay cầm một nhánh cỏ đuôi chó, đang chơi đùa với dế trong bụi cỏ.

"Tại sao trong những bức tranh này... đều có y?" Lộ Tiểu Thiền tỉ mỉ quan sát.

Bình luận

Truyện đang đọc