RƯỢU CHÀNG TIÊN

Tiểu Thanh điểu nói xong, liền nằm úp sấp trên bàn, giống như muốn làm ổ để ngủ. Chủ nhân Thanh điểu này đại khái là sử dụng "Ngưng Hồn Thuật" không tinh tiến, tiểu Thanh điểu rất nhanh liền tan biến.

Nam tử nhấc bút lên, ghi chép xuống thẻ tre việc tu hành ngày hôm nay.

Liên tiếp mấy ngày, đều có một con Thanh điểu bay vào, líu ra líu ríu huyên thuyên một trận, sau đó tan biến.

Đêm thứ bảy, nam tử mới vừa ngồi xuống trước bàn trong tĩnh thất, tiểu Thanh điểu liền bay vào, cánh chim bất ổn, trực tiếp rơi xuống nghiên mực trước mặt hắn, thời điểm nhảy chồm dậy, để lại một loạt dấu mực hình móng vuốt nhỏ.

"Sư phụ — nguyên lai trước kia loại dịch bệnh này từng xuất hiện ở Lâm Châu... có người phát hiện ra phương pháp trị liệu, chính là dùng máu của linh điểu Giảo Tư làm thuốc dẫn, sẽ loại trừ được dịch bệnh! Lúc trước loại linh điểu này có rất nhiều trong rừng núi Lâm Châu, nhưng từ sau đợt dịch bệnh lần trước, loại linh điểu này liền càng ngày càng ít! Ta và sư huynh chuẩn bị vào rừng núi Lâm Châu, tìm kiếm loại linh điểu này!"

Tiểu Thanh điểu nói xong chính sự, liền bắt đầu huyên thuyên một ít chuyện không đâu.

"Sư phụ sư phụ, nguyên lai Lâm Châu từng buôn bán kẹo đường! Hơn nữa còn là kẹo đường đủ loại mùi vị! Có vị trái cây! Có vị cam thảo! Nghe nói còn có vị gừng! Nhưng mà kẹo đường vị gừng... có phải rất kỳ quái hay không? Có thể cay đầu lưỡi hay không?"

Nam tử nâng lên thẻ tre, miễn cho bị móng vuốt tiểu Thanh điểu ấn xuống dấu mực, hắn vừa muốn phất tay trực tiếp tản đi con Thanh điểu huyễn hóa từ Ngưng Hồn Thuật kia, ai ngờ tiểu Thanh điểu đã tự mình tiêu tán.

Thẻ tre dừng lại giữa không trung, nam tử nhìn nơi nó tiêu tán, rũ mắt xuống, giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra tiếp tục ghi chép việc tu hành hôm nay.

Ở một nơi tối thui duỗi tay không thấy được năm ngón, Lộ Tiểu Thiền một bên ném đậu nành rang vào trong miệng, một bên lôi kéo thắt lưng Côn Ngô, bước đi giữa núi rừng.

Gió thổi qua, đâu đâu cũng có tiếng xào xạc, bóng cây lay động, giống như vô số ma trảo khô héo, muốn một phát bắt lấy bọn họ.

"Sư huynh... Ngươi nói xem tại sao ngươi không đợi ban ngày vào núi tìm linh điểu? Ngươi không sợ nửa đêm không gặp được linh điểu, mà là gặp phải Tà linh sao?"

Lộ Tiểu Thiền tiếp tục cà rộp cà rộp nhai đậu nành, Côn Ngô cau mày nói: "Trên y điển ghi chép, linh điểu Giảo Tư kiếm ăn vào ban đêm, nếu là ban ngày, ngươi làm thế nào tìm được nó?"

"Ồ."

"Ngươi có thể không nhai đậu nành nữa hay không! Dọc theo con đường này ngươi thả không ít gió? Cho dù có Giảo Tư, cũng đều bị ngươi hun chết rồi!"

Côn Ngô ghét bỏ lại muốn đánh đầu Lộ Tiểu Thiền, Lộ Tiểu Thiền theo bản năng lùi về phía sau, nhưng lại quên mất tay của mình còn đang nắm thắt lưng Côn Ngô, thắt lưng cứ thế mà bị kéo tuột.

Cũng may không có ánh trăng, ánh sao cũng rất ảm đạm, nhưng điều đó cũng không cản trở Lộ Tiểu Thiền nhìn thấy lửa giận rõ ràng trên mặt Côn Ngô.

"Lộ Tiểu Thiền —— ta đánh chết ngươi!"

"Sư huynh! Sư huynh! Quần ngươi rớt rồi! Quần rớt rồi! Đừng đánh ta! Đừng đánh ta a!"

Ai ngờ Lộ Tiểu Thiền rầm một phát liền đạp hụt chân, bịch bịch lăn xuống.

Chuyện xảy ra đột ngột khiến Côn Ngô sợ đến choáng váng, tuột xuống tìm Lộ Tiểu Thiền.

"Tiểu hỗn đản? Tiểu hỗn đản ngươi ở đâu?"

Chỉ chốc lát sau, Côn Ngô nghe thấy tiếng nhai đậu nành phát ra rôm rốp.

Côn Ngô lập tức xù lông, tức đến nỗi nghiến răng: "Tiểu tử ngươi còn có tâm tình ăn đậu nành!"

Ai ngờ, Lộ Tiểu Thiền chỉ "Xuỵt" một tiếng, dùng linh khí của mình điểm một chút linh quang.

Côn Ngô lúc này mới phát hiện, ngay bên người Lộ Tiểu Thiền, có một con chim nhỏ lông rất thưa thớt, thế nhưng con chim nhỏ này mọc ra ba cái đuôi dài màu trắng, đôi mắt ánh sắc lam — chính là ấu điểu của linh điểu Giảo Tư!

Nó giống như thật lâu chưa có ăn gì, mổ mổ đậu nành Lộ Tiểu Thiền thả xuống.

"Chuyện gì thế này? Giảo Tư phi thường yêu quý ấu điểu của mình, nó thoạt nhìn đã đói bụng rất lâu, cha mẹ nó đâu?"

Côn Ngô dừng ở một bên, tỉ mỉ xem xét con ấu điểu Giảo Tư này, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng vó ngựa.

Chỉ thấy bốn năm người, trong tay cầm tiên kiếm, mà trên lưng ngựa của bọn họ mang theo mười mấy con linh điểu Giảo Tư, trong đôi mắt ánh sắc lam của chúng đã mất đi ánh sáng rực rỡ... toàn bộ đều đã bị bẻ gãy cổ.

Lộ Tiểu Thiền lẫn Côn Ngô đều nhìn đến sững sờ, Côn Ngô chưa bao giờ thấy thủ đoạn tàn nhẫn như vậy đối với linh điểu, đang muốn xông lên, lại bị Lộ Tiểu Thiền kéo lại.

"Sư huynh... trước tiên hỏi rõ ràng chuyện gì xảy ra cái đã!"

Mấy tên kia đều là đệ tử Huyền môn, thần sắc kiêu ngạo, ỷ vào tiên kiếm trong tay, bộ dáng mắt cao hơn đầu.

"Cao sư huynh! Ngươi xem! Nơi này có hai đứa nhóc! Phỏng chừng cũng là tới tìm kiếm linh điểu! Ha ha ha!"

"Hừ, nếu như người bình thường cũng có thể tìm được linh điểu, còn cần chúng ta làm gì?" vị Cao sư huynh dẫn đầu kia thần sắc kiêu căng.

"Các ngươi làm thế nào bắt được nhiều linh điểu như vậy?" Lộ Tiểu Thiền hỏi.

Cao sư huynh cúi đầu xuống, ánh mắt nhìn Lộ Tiểu Thiền không có ý tốt, nở nụ cười: "Tiểu tử này thật đáng yêu. Không bằng ngươi tới hầu hạ bản tiên quân, bản tiên quân nói cho ngươi a!"

Côn Ngô nắm chặt đấm tay, đang muốn một quyền đấm vào mặt đối phương, Lộ Tiểu Thiền liền kéo hắn lại, hỏi tiếp vị "Cao tiên quân" kia.

"Không biết Tiên phủ của tiên quân ở nơi nào a?" Lộ Tiểu Thiền rất cung kính mà hỏi.

Đối phương duỗi ra cán kiếm, nâng lên cằm của Lộ Tiểu Thiền, trong nụ cười mang theo vài phần ý tứ hàm xúc khiến người không thoải mái.

"Tiên phủ của chúng ta ở tại Chu Húc Sơn, cách nơi này chỉ một ngọn núi. Ngươi nếu như đã tới, liền hầu hạ bản tiên quân một đêm, bản tiên quân sẽ cho ngươi một con linh điểu!"

Đám sư huynh đệ phía sau hắn cũng nhao nhao theo, nụ cười của bọn họ khiến Lộ Tiểu Thiền cảm thấy có chút muốn ói.

"Các ngươi bắt linh điểu là vì chữa trị dịch bệnh! Cắt cổ chân chúng nó lấy một chút máu là được rồi, cần gì phải lấy cả tính mạng chúng nó?" Côn Ngô hỏi.

"Ai nói chúng ta muốn máu linh điểu? Toàn bộ Lâm Châu lan tràn dịch bệnh, không ít đệ tử Huyền môn cũng nhiễm bệnh! Chúng ta dùng đám linh điểu này đổi lấy pháp khí a! Loại linh điểu này tính tình hung bạo, không lấy mạng chúng nó, chúng nó sẽ ngoan ngoãn để cho ngươi lấy máu sao?"

"Ngươi..."

Côn Ngô nghiến răng nghiến lợi, Lộ Tiểu Thiền lại ấn giữ hắn, nhìn bọn họ giục ngựa rời đi.

"Ngươi cản ta làm cái gì? Để ta thi triển một đạo y chú, khiến cho ruột gan bọn chúng nháo nhào một trận!"

"Sư huynh, chúng ta là đệ tử Thái Lăng Các, Huyền môn tứ phương tôn xưng chúng ta là chính tông, tự nhiên là có chút địa vị. Ngày mai chúng ta tự mình đi một chuyến đến Chu Húc Sơn, nghe chưởng môn của bọn chúng làm sao giải thích!"

Côn Ngô nghĩ nghĩ, liền đồng ý. Để xem chưởng môn bọn chúng làm sao biện giải cho đám môn hạ đệ tử thô bạo tàn ác kia!

Nếu là do chưởng môn bày mưu đặt kế, bọn họ liền đem việc này bẩm báo cho Kiếm Tông của Nam Ly Cảnh Thiên, để Kiếm Tông thu thập bọn chúng!

"Ấu điểu kia đâu?"

Côn Ngô lúc này mới nhớ tới, nếu như con ấu điểu kia cũng bị người của Chu Húc Sơn phát hiện, e rằng khó giữ được cái mạng nhỏ.

"Ở đây này!" Lộ Tiểu Thiền chỉ chỉ túi đậu nành của mình, cái con ấu điểu Giảo Tư kia đang ở trong túi đậu nành ăn đến thiên hôn địa ám.

Bọn họ trở về khách sạn, tẩy đi bùn đất trên thân ấu điểu, Côn Ngô liền thi triển y chú, chữa trị cho móng vuốt bị thương của nó.

Lộ Tiểu Thiền một bên rên rỉ tiểu khúc không đứng đắn, một bên dùng cỏ khô bện một cái sọt nhỏ, có thể bỏ con ấu điểu kia vào trong sọt, người ngoài không nhìn thấy nó, nó cũng không đến mức bị nghẹn chết.

Ngón tay Lộ Tiểu Thiền chọt chọt lên gáy ấu điểu: "Ngươi nói xem, tại sao ngươi thích ăn đậu nành như vậy a! Dứt khoát gọi ngươi là "Đậu Nành Nhỏ" đi!"

Ấu điểu nghe thấy hai chữ "đậu nành", lập tức "Úc úc" kêu to.

Lộ Tiểu Thiền đem ấu điểu nâng lên, bỏ vào bên trong sọt cỏ: "Ta nói với ngươi a, toàn bộ Lâm Châu lan tràn dịch bệnh, cây đậu nành ngã bệnh, đậu nành rang cũng ngã bệnh, kẻ bán đậu nành cũng về nhà nốt! Ngươi a, không ăn được đậu nành rồi! Ngoan ngoãn đợi ở trong đó đi!"

Lộ Tiểu Thiền vừa dứt lời, lông đuôi ấu điểu bỗng nhiên giơ lên, thả một trận gió, Lộ Tiểu Thiền mới ngửi một chút, thiếu chút nữa bị hun đến ngất đi!

"Ngươi lại dám đánh rắm! Ngươi ăn của ta! Uống của ta! Lại trả cho ta cái rắm!" Lộ Tiểu Thiền cố ý buông xuống sọt cỏ, muốn gõ đầu ấu điểu, ấu điểu lập tức co rúc lại.

Côn Ngô đặt một túi dược lên mũi, mặt ghét bỏ: "Quả thực là người nào thì nuôi chim đó! Ngươi có biết tối hôm qua, chăn đều bị ngươi hun đến khiến ta trằn trọc khó ngủ!"

"Này chẳng lẽ còn trách ta? Ta có đem đậu nành rang chia cho ngươi, là ngươi không chịu ăn! Bằng không ta hun chăn, ngươi cũng hun chăn, vậy hai ta không phải hòa nhau rồi sao? Ai cũng không cần ghét bỏ ai!"

"Cút! Cút! Cút!" Côn Ngô mở cửa sổ thông khí.

Côn Ngô cố ý thả một cây "Hàm Thụy Thảo" vào trong sọt cỏ, ấu điểu lập tức ngủ say.

Lộ Tiểu Thiền đeo sọt cỏ lên vai: "Sư huynh, chúng ta có thể xuất phát!"

Hai người đi tới Chu Húc Sơn, đến trước sơn môn, liền thấy đệ tử thủ sơn ôm kiếm, ngồi ở trên bậc thang.

"Ban ngày liền lười biếng ngủ, đệ tử Chu Húc Sơn so với sư huynh ngươi đều không bằng!"

Côn Ngô vỗ một cái vào đầu Lộ Tiểu Thiền: "Ngươi nói bậy cái gì đó? Rõ ràng sư phụ kêu ngươi trông chừng lò thuốc, ngươi ngược lại ngủ ngon đến tối tăm trời đất, kết quả đem linh dược ngàn năm đều thiêu đến không còn một mẩu!"

Lộ Tiểu Thiền vẫy vẫy tay: "Ta không nhớ rõ a!"

Côn Ngô làm bộ muốn đánh đầu Lộ Tiểu Thiền, Lộ Tiểu Thiền liền trốn ra phía sau đệ tử thủ sơn, ai ngờ đệ tử thủ sơn "Rầm" một cái ngã lăn ra đất, kiếm trong tay cũng rớt ở một bên.

Lộ Tiểu Thiền nhanh chóng lùi về phía sau: "Xin lỗi a! Ta không phải cố ý..."

Lông mày Côn Ngô nhíu lại, đem cơ thể đệ tử thủ sơn lật qua, thăm dò cần cổ của hắn, phát hiện hắn đã sớm không còn mạch đập.

"Hắn đã chết?" Lộ Tiểu Thiền cũng ngồi xổm xuống bên cạnh.

"Ừm."

"Chết như thế nào..."

"Ngươi không nhìn ra sao?" Côn Ngô hỏi ngược lại.

Lộ Tiểu Thiền học theo Côn Ngô, đem linh khí của mình thăm dò vào trong cơ thể tên đệ tử kia, cùng ngũ tạng cảm ứng, kết quả làm cho y lập tức ngã ngồi trên mặt đất.

"Hắn... Hắn nhiễm dịch bệnh mà chết! Ngũ tạng lục phủ của hắn giống như bị tan chảy, biến thành một bãi nước mủ trong bụng rồi!"

"Nhưng tên đệ tử này sắc mặt an tường, người nhiễm dịch bệnh thật sự thường thường sẽ trải qua quá trình sốt cao, hư thoát, kinh mạch suy kiệt. Từ lúc nhiễm bệnh đến lúc bỏ mình, ít thì ba ngày, nhiều thì nửa tháng! Nhưng ngươi xem người này, đâu có giống đã từng suy nhược qua?"

"Mà... giống như là trong lúc ngủ say bỗng nhiên phát bệnh... Hơn nữa còn là lập tức phát bệnh giai đoạn cuối..."

Lộ Tiểu Thiền ngẩng đầu lên, nhìn về phía bậc thang sơn môn của Chu Húc Sơn.

Cả tòa núi đều rất u tĩnh, không nghe thấy bất kỳ tiếng côn trùng kêu hay tiếng chim hót, ngay cả gió cũng tựa như dừng lại.

Hiện tại là ban ngày, nhưng đỉnh núi lại giống như bị bao phủ bên trong một tầng khí đen nào đó, tầm mắt càng lên cao, càng cảm thấy âm u đầy tử khí.

"Sư huynh... Chúng ta làm sao bây giờ?"

"Còn có thể làm sao? Chỉ còn cách đi lên thăm dò thực hư thế nào. Chu Húc Sơn cũng coi như danh môn dưới trướng Nam Ly Cảnh Thiên, nếu như xảy ra chuyện, chính là đại sự."

"Vậy được, chúng ta lên thôi!"

Lộ Tiểu Thiền khịt khịt mũi, sửa sang lưng quần, đang muốn cất bước hướng lên trên, lại bị Côn Ngô kéo ngược về.

"Ngươi chờ chút, ta trước tiên dùng Thanh điểu đưa thư, hướng sư phụ bẩm báo một chút tình huống nơi này. Miễn cho đến lúc hai chúng ta xảy ra chuyện, sư phụ không biết đi đâu tìm chúng ta."

Linh khí của Côn Ngô hóa thành một con Thanh điểu, giương cánh bay đi.

Lộ Tiểu Thiền cũng nhắm mắt lại, biến ảo ra một con Thanh điểu, ở trong lòng yên lặng nói: "Sư phụ a sư phụ, ta phải đi theo sư huynh lên Chu Húc Sơn rồi! Ta thấy sơn môn này không giống Tiên môn, mà càng giống quỷ môn quan hơn! Sư phụ nếu ngươi rãnh, nhất định phải tới cứu ta cùng sư huynh!"

Nói xong, Thanh điểu của y cũng bay đi.

Côn Ngô đi ở phía trước, Lộ Tiểu Thiền bước theo ở phía sau.

Càng đi, cành lá cổ thụ ở hai bên thềm đá càng trầm thấp dày đặc.

Những mảng nắng vốn to rộng biến thành từng mảng từng mảng lốm đốm, sau đó càng lúc càng thưa thớt, thời điểm qua giữa sườn núi, cơ hồ không còn thấy được ánh nắng.

Lộ Tiểu Thiền nhìn cái bóng trên mặt đất của mình và Côn Ngô, luôn cảm giác kia không giống cái bóng, mà giống như một mảng sương đen lớn đi theo bọn họ.

Lộ Tiểu Thiền kéo kéo vạt áo Côn Ngô, nhỏ giọng nói: "Sư huynh..."

Côn Ngô quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Ta cảm thấy không thích hợp lắm."

Lần này Côn Ngô không có vỗ đầu Lộ Tiểu Thiền, mà là kéo lấy tay y.

"Ta cũng cảm thấy không thích hợp lắm. Theo lý môn phái ở Chu Húc Sơn lớn như vậy, làm sao có khả năng từ trên đỉnh núi đến dưới chân núi, ngay cả một tên đệ tử tuần sơn cũng không có?"

"Hay là, chúng ta xuống núi đi, chờ sư phụ đến rồi mới thăm dò thực hư."

Lộ Tiểu Thiền cảm thấy nếu như đệ tử Chu Húc Sơn xảy ra chuyện, chắc hẳn đã không thể cứu vãn. Cho dù bọn họ lên đến đỉnh núi cũng không kéo về được, nếu như cứ liều mình đi vào, vậy thì thật sự không đáng.

Côn Ngô cũng lo lắng bản thân không bảo vệ được Lộ Tiểu Thiền, gật gật đầu nói: "Biết rõ núi có hổ, chúng ta cũng không cần chui đầu vào hang hổ. Chúng ta quay về..."

Khoảnh khắc quay đầu lại kia, Côn Ngô chợt phát hiện trên con đường xuống núi tràn ngập sương mù tối đen, ám sóng chập trùng.

Mà khắp đầu cành cổ thụ, lập loè vô số đốm sáng đỏ sậm như máu, giống như vô số con mắt chứa đựng sát ý nhìn chằm chằm vào bọn họ.

"Nơi này không phải có Tà linh đó chứ? Phỏng chừng Tà linh này cũng không nghĩ cho chúng ta rời đi."

Nếu là Tà linh quấy phá, vậy thì không khó để giải thích nguyên nhân cái chết của vị đệ tử thủ sơn kia.

"Nếu là Tà linh, thì hẳn là tác phẩm của Ma Quân Dịch Sảng. Đối phó những Ma Quân tà ám khác, e rằng Thái Lăng Các chúng ta không am hiểu, nhưng đối phó Dịch Sảng, chúng ta chính là chuyên gia trong chuyên gia."

Nói xong, Côn Ngô liền ngưng thần kết chú, chú niệm nổi lên linh quang, hướng thẳng về phía mảng sương đen kia.

Thế nhưng lúc chú niệm tan đi, sương đen vẫn không tiêu tán, vô số con mắt đỏ sậm trên cây không có biến hóa, ngược lại càng thêm lít nha lít nhít, giống như muốn tuôn đổ máu tươi nhấn chìm cả tòa Chu Húc Sơn.

"Chẳng lẽ không phải Dịch Sảng?" Côn Ngô ngẩn người tại chỗ.

Hay là tu vi của mình không đủ, không đối phó được Tà linh này?

Lộ Tiểu Thiền nuốt nước miếng, lôi kéo cánh tay Côn Ngô: "Sư huynh, ngươi xem đường lên núi còn chưa bị Tà linh niêm phong. Ký lai chi tắc an chi... Chúng ta cứ dứt khoát lên núi xem xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì, vừa có thể tìm ra nguyên nhân, vừa có thể hiểu rõ rốt cuộc là Tà linh nào quấy phá!"

"Việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể như vậy."

Nói xong, Côn Ngô liền kết một đạo y chú, điểm điểm trên bả vai của chính mình, trong nháy mắt quần áo sau lưng hắn xuất hiện một luồng linh khí hoá thành hình chú văn y đạo.

Lộ Tiểu Thiền học theo răm rắp, cũng ở trên lưng của mình vẽ ra một cái.

Nếu như tà ám tập kích từ phía sau bọn họ, y chú cũng có thể chống đỡ.

Bọn họ một đường hướng lên trên, đi tới cửa chính Chu Húc Sơn, trên đó viết ba chữ, bởi vì bóng cây quá dày đặc nên không thấy rõ lắm.

Lộ Tiểu Thiền bật mồi lửa, ánh lửa thoáng qua, là ba chữ "Chu Húc Phái".

Ba chữ này giống như bị móng vuốt cào xé, mơ hồ có máu chảy xuống.

Côn Ngô đập đập cửa: "Tại hạ là đệ tử Côn Ngô của Thái Lăng Các, đi ngang qua Chu Húc Sơn, xin ngủ lại một đêm!"

Lộ Tiểu Thiền hít một hơi.

Thế nhưng nửa ngày cũng không nghe thấy tiếng người ra mở cửa.

Côn Ngô lại đập đập cửa, thanh âm so với lúc nãy càng lớn hơn.

Nhưng vẫn không có người mở cửa.

Côn Ngô thở ra một hơi, liếc mắt nhìn Lộ Tiểu Thiền, Lộ Tiểu Thiền gật đầu lui về phía sau, Côn Ngô đặt tay lên trên cửa, đang định đẩy tới, cửa bỗng nhiên "Kẽo kẹt" một tiếng mở ra.

Lộ Tiểu Thiền đã kết tốt một đạo chú, đang muốn phóng chú đẩy mạnh cửa ra, lại phát hiện bên kia cửa căn bản không có người.

Nuốt một ngụm nước miếng, Lộ Tiểu Thiền cùng Côn Ngô quay qua nhìn lẫn nhau.

"Sư huynh, đây là quỷ ốc sao..." Lộ Tiểu Thiền hỏi.

"Tiểu Thiền, ngươi ở lại bên ngoài tiếp ứng, ta...."

"Thôi đi. Ngươi muốn đi vào, ta ở ngoài cửa, hai chúng ta đều thân đơn thế cô, rất dễ dàng bị đánh lẻ. Muốn vào thì cùng nhau vào, muốn ra thì cùng nhau ra."

Côn Ngô gật gật đầu, hai người đồng thời nhấc chân, bước vào Chu Húc Phái.

Bên trong sân là một mảng lớn cát sỏi, bốn góc trồng cổ thụ.

Ở giữa là một con đường, từ cửa kéo dài tới chính sảnh.

Trong sát-na chân rơi xuống mặt đất, bên tai Lộ Tiểu Thiền tựa hồ nghe thấy tiếng chim hót thê lương mà tuyệt vọng.

Một tiếng tiếp nối một tiếng, liền thành một mảng, từ bốn phương tám hướng tràn vào Chu Húc Phái, lỗ tai của bọn họ như bị ngàn vạn cây kim xuyên qua đâm thẳng vào trong đầu.

Lộ Tiểu Thiền bưng kín lỗ tai, nhưng từ đầu óc đến thân thể, đều đau đến đòi mạng.

Y liếc mắt sang, phát hiện Côn Ngô đã khụy một chân xuống đất, vai run rẩy đến lợi hại, ngay sau đó liền phun ra một búng máu.

Lộ Tiểu Thiền ngẩng đầu lên, cửa chính sảnh mở ra, cửa sổ bốn phía đóng chặt, chủ tọa ở tận trong cùng, vừa vặn là nơi ánh sáng từ cửa chính chiếu không tới. Không biết có phải ảo giác hay không, Lộ Tiểu Thiền luôn cảm thấy có người ngồi trên chủ vị, phảng phất như chờ đợi bọn họ đến.

Lộ Tiểu Thiền thở ra một hơi, tự hỏi: Lộ Tiểu Thiền, trong tâm ngươi đến cùng có cảm quan hay vọng niệm nào là dễ dàng bị khống chế nhất?

Không phải sát dục.

Không phải tham lam.

Không phải chấp nhất.

Không phải đói khát.

Cũng không phải lợi ích.

Từ lúc ngươi bước vào Chu Húc Phái, đến cùng đâu mới là nơi yếu đuối nhất trong tâm ngươi, khiến ngươi dễ dàng bị Tà linh khống chế?

... Là sợ hãi!

Lộ Tiểu Thiền bỗng nhiên mở mắt, lập tức kết một đạo đại chú — Thái Lăng Chân Thế chú!

Linh quang của chú văn lan tràn, trong khoảnh khắc mở ra, cơ hồ đem toàn bộ đình viện bên trong Chu Húc Phái chiếu sáng, những thanh âm bén nhọn đâm vào tâm hồn trong nháy mắt biến mất, ánh nắng xuyên qua lớp sương mù dày đặc rơi xuống, từng chút một đem đình viện chiếu sáng.

Côn Ngô hai tay chống xuống mặt đất hít một hơi, hắn mở mắt ra, nhìn về phía Lộ Tiểu Thiền.

Thần sắc của y thong dong trấn định, không hề giống thiếu niên mười mấy tuổi.

"Sư huynh, là sợ hãi. Chúng ta không biết nơi này bị Tà linh nào xâm lấn, không biết nó mạnh mẽ đến đâu, cũng không biết xảy ra chuyện gì, hơn nữa dọc theo con đường này không có bất kỳ linh khí nào, chúng ta nhận định chuyến này hung hiểm, cho nên tâm sinh sợ hãi."

Côn Ngô đứng dậy, nửa ngày, hắn mới nói: "Sư đệ... ngươi không giống như lúc trước...."

"Dù có không giống, thì ngươi vẫn là sư huynh của ta, ta là sư đệ của ngươi! Chúng ta đi, đi xem xem đến cùng chuyện gì xảy ra!"

Lộ Tiểu Thiền không giống trước kia trốn ở phía sau Côn Ngô, mà là thản nhiên bước vào chính sảnh Chu Húc Phái.

Ngay khi tiến vào bước thứ nhất, y liền mơ hồ nghe thấy nhịp tim cùng hô hấp yếu ớt, trong này có người.

Nhưng chỉ là phi thường suy yếu, thoi thóp.

Đầu ngón tay Côn Ngô bắn ra, linh khí dọc theo chính sảnh du tẩu một vòng, đem toàn bộ cửa sổ đều phá tan.

Trong nháy mắt, ánh nắng tràn vào, chính sảnh rộng mở sáng ngời.

Cảnh tượng trước mắt, khiến Lộ Tiểu Thiền cùng Côn Ngô giật nảy cả mình.

Ngồi ở trên chủ vị, chính là chưởng môn Chu Ngọc Đình của Chu Húc Phái. Khuôn mặt hắn tối tăm, nghiêng ngã tại chỗ ngồi, hai tay vô lực buông xuống bên người.

Mà hai bên chính sảnh, ở sáu vị trí đầu tiên có sáu người ngồi, tựa hồ địa vị tương đối cao, không giống như đệ tử Chu Húc Phái.

"Tiểu Thiền, đi xem tình trạng của bọn họ! Ta tới xem Chu chưởng môn!"

Côn Ngô đi đến bên người Chu Ngọc Đình, trói lại cổ tay của hắn, Lộ Tiểu Thiền cũng đi tới kiểm tra sáu người kia.

Lộ Tiểu Thiền đem sáu người này kiểm tra từ trên xuống dưới, phát hiện linh khí của bọn họ tuy rằng không phải tài năng xuất chúng, nhưng cũng không phải hạng người hời hợt.

Một người trong số đó nằm nhoài trên bàn, rượu và đồ nhắm đều nghiêng ngã, vươn vãi khắp nơi.

Lộ Tiểu Thiền mới vừa di chuyển thân thể của hắn, liền nhìn thấy bên hông hắn mang theo một khối ngọc bài, trên ngọc bài viết: Thuật Dương Sơn Trình Tử Thu.

"Sư huynh! Người này là người của Thuật Dương Sơn! Không phải người của Chu Húc Phái! Hắn gọi là Trình Tử Thu!"

"Trình Tử Thu? Hắn chính là chưởng môn Thuật Dương Sơn!"

Lộ Tiểu Thiền kiểm tra mạch đập của hắn, sau khi cẩn thận thăm dò, phát hiện mạch tượng của hắn tuy yếu ớt, đan hải cũng đang dần khô cạn, nhưng còn chưa bỏ mình, ngũ tạng lục phủ đều bị tà khí xâm nhập.

Nếu không phải người này tu vi không thấp, chắc hẳn đã giống như đệ tử thủ sơn bên dưới chân núi, ngũ tạng tan chảy!

Lộ Tiểu Thiền liền kiểm tra một chút mấy người kia, tình trạng đều không khác mấy, trên căn bản hơi thở đều mong manh, bệnh tình trầm trọng, nếu không phải có tu vi cứng rắn chống đỡ, chỉ sợ đã trở thành thi thể hôi thối.

Lộ Tiểu Thiền đi tới bên cạnh Côn Ngô, hắn đang thăm dò mạch đập của Chu Ngọc Đình.

Chu Ngọc Đình bỗng nhiên mở mắt, trở tay chụp về hướng cổ tay Côn Ngô, Côn Ngô tránh né cực nhanh, nhưng không nghĩ tới mục tiêu của Chu Ngọc Đình không phải là Côn Ngô, mà là Lộ Tiểu Thiền đang đứng nhìn ở một bên.

Chu Ngọc Đình khí lực to lớn, bóp đến xương cốt Lộ Tiểu Thiền muốn nứt ra.

Côn Ngô đang muốn tiến lên, lại bị Chu Ngọc Đình phóng ra một đạo linh khí bắn trúng.

Đạo linh khí này đã bị tà khí nhiễm đến đen thui, bao phủ toàn bộ Côn Ngô.

Côn Ngô bị nguy khốn, kết ra y chú chống đỡ, trong chốc lát không thể tránh thoát.

"Ngươi muốn cái gì... Là không có ốm đau? Hay là thiên hạ tài phú?" Chu Ngọc Đình nghiêng mặt, trên môi cong lên một vệt cười khẩy.

Cặp mắt kia tràn ngập tà khí tối đen, không phải bị Tà linh xâm lấn thì còn là gì nữa đây?

Lộ Tiểu Thiền đang muốn lùi về phía sau tránh né, không nghĩ tới đối phương ngồi thẳng người dậy, Lộ Tiểu Thiền nghe thấy các khớp xương của hắn phát ra thanh âm, vang vọng giữa không gian trống trải của chính sảnh.

"Tại sao không trả lời ta?"

Lộ Tiểu Thiền lộp bộp một tiếng trong lòng, nghĩ thầm mục tiêu của Tà linh xem ra không phải sư huynh, mà là Lộ Tiểu Thiền y?

Tại sao?

Bình luận

Truyện đang đọc