RƯỢU GẠO PHA BƯỞI

Cố U sử dụng lối đi riêng cho khách mời, do cô không cần makeup nên vô tình có nhiều thời gian rảnh hơn.

Nửa tiếng mới đến giờ, Cố U đợi nhân viên công tác thông báo ở hậu trường, phía sau còn vài khách mời nhưng vì hiệu ứng chương trình nên ban tổ chức giữ bí mật.

Chắc chung mảng game mà thôi, Cố U không quan tâm lắm.

Hôm nay nhân viên công tác phát cho Cố U một chiếc khẩu trắng tinh, bên trên vẽ trang trí vài họa tiết quả bưởi đáng yêu, rất phù hợp với hình tượng của cô.

Lần đầu tiên Cố U nhận khẩu trang đã cảm thấy hết sức sinh động, cô cầm nó trong tay, chụp một tấm gửi Lâm Trạch Diễn.

[U U nhà tôi: Thế nào?].

Đối phương nhanh chóng trả lời.

[Chàng trúc mã nhát gan: Cậu không đeo thì sao mình biết? Mang mình xem thử].

[U U nhà tôi: Từ từ, kiểu gì cũng thấy thôi. Chẳng lẽ cậu vẫn chưa sang hội trường?].

[Chàng trúc mã nhát gan: Mình đi rồi, đang chờ cậu lên sân khấu nè].

Tin nhắn tiếp theo là một tấm hình, liếc mắt chỉ thấy dày đặc đầu là đầu, Lâm Trạch Diễn dựa vào chiều cao chụp cô xem một tấm hình toàn cảnh.

[Chàng trúc mã nhát gan: Người tập trung siêu cấp nhiều, đông nóng cực. Mình cho cậu xem một tấm an ủi].

[U U nhà tôi: Ảnh chụp của cậu có thể quạt mình mát được sao?]

[Chàng trúc mã nhát gan: Không, nhưng có thể xua tan/ đóng băng buồn bã thành niềm vui]

Anh gửi kèm một nhãn dán con mèo nhỏ dễ thương.

Cố U bật cười, dù sao mười lăm phút nữa mới đến lượt. Cô đeo khẩu trang, chụp tách một tấm gửi đi.

Khẩu trang khéo léo che kín khuôn mặt nhỏ nhắn, chừa mỗi đôi con ngươi hàm chứa hàng ngàn vì sao đến từ dải ngân hà niềm vui.

Cố U không biết selfie nên chụp loáng một cái. Cô giơ điện thoại lên, vài giây lập tức buông xuống.

[Chàng trúc mã nhát gan: Biết thế selfie với cậu khi chưa đeo khẩu trang].

[U U nhà tôi: Xấu sao? Mình thích nó lắm].

[Chàng trúc mã nhát gan: Ừ thì đẹp, nhưng khuôn mặt cậu đẹp hơn, mình muốn nhìn].

[Chàng trúc mã nhát gan: Ngoài đây nóng quá, rất muốn gặp cậu, cậu nhanh xuất hiện đi].

Lâm Trạch Diễn thẳng thừng mè nheo khiến Cố U không biết trả lời thế nào, cõi lòng tê dại như một cái chổi lông gà nhỏ phủi qua phủi lại.

Hơi nóng lan tỏa khắp mặt, Cố U gượng gạo ho khan hai tiếng, lặng lẽ kéo khẩu trang lên.

Cố U không biết Lâm Trạch Diễn đầm đìa mồ hôi vừa nói xong câu thấm đẫm cõi lòng kia cũng hóa thành tượng đá, vành tai đỏ rực, chiếc mạn thẹn thùng quấn quanh.

Siết chặt tay vô số lần, cuối cùng anh đành nắm điện thoại, nén nhịn một hồi cũng mở tấm ảnh Cố U đeo khẩu trang xem tơi xem lui.

Bình tĩnh, U U không khẩu trang đáng yêu hơn nhiều.

Lâm Trạch Diễn bĩu môi nghĩ.

Còn chưa đến mười phút, Cố U được nhân viên dẫn đến cánh gà, chuẩn bị lên sân khấu.

Khi Cố U đứng chờ, bóng người quen thuộc đang chờ đập vào mắt trong tích tắc.

Khán đài rộn ràng nhốn nháo, từ cánh gà có thể nhìn rõ mồn một, Cố U không nghĩ cảnh tượng hoành tráng đến thể, không thoát khỏi căng thẳng.

Đối diện đám đông không phải một chuyện quá đáng sợ, hồi đại học cô từng diễn thuyết trước một lượng lớn người ngồi dưới bục. Nhưng hôm nay trong đám đông còn có fan hâm mộ, là tiền đề khiến cô cảm thấy lo toan.

Gánh nặng mang tên: Không muốn mọi người thất vọng.

Suy nghĩ này dần dần dâng cao, những tưởng đã điều chỉnh tâm lý sẵn sàng, không ngờ ở phút 89 vẫn để lộ tâm trạng căng thẳng ẩn giấu từ lâu.

Mặc dù không phải ai cũng tới vì cô, nhưng cảm giác này, không thoải mái cho lắm.

“Tiếp theo, mời mọi người cho một tràng pháo tay nhiệt liệt chào mừng blogger game nổi tiếng Quả Bưởi Thầm Thì!”.

Tiếng vỗ tay kịch liệt dậy sóng.

Cố U đeo khẩu trang thở hắt một hơi, nhân viên công tác vỗ vỗ lưng cô ra hiệu đã đến lúc.

Cố U bước lên bậc thang, chậm rãi đi về phía giữa sân khấu.

Cố U hướng về khán giả, hít thật sâu, cảm giác căng thẳng vẫn không lùi mà tiến đến xâm chiếm cô.

“A a a a a a a a a a! Bé Bưởi ơi, nhìn mẹ[1] này!.

[1]: Fan mama trong truyền thuyết đấy mọi người. Fan dành tình cảm đối với idol như đối với con cái, xem idol như những em bé để bảo vệ và chăm lo với tình thương của một người mẹ.

“Bưởi Bưởi chồng em!!”.

“A a a a a a a Bưởi Bưởi kool ngầu quá! Nhưng sao Bưởi Bưởi bé théeeeeeeee”.

“Bưởi Bưởi! Athena[2] của tôi!”.

[2]: Nữ thần của trí thông minh và chiến tranh theo thần thoại Hy Lạp.

Khán giả hò reo vang dội, hai chữ “Cố U”chen lấn trong đám hỗn loạn, cô bắt đầu cắn môi dưới.

Đây là động tác vô thức khi cô căng thẳng, nhiều năm qua chưa từng xuất hiện.

Hửm? Cái gì thế kia?

Tuy tầm nhìn bị hạn chế, Cố U đánh mắt vẫn nhận ra giữa khán đài, không phải cô muốn chú ý mà thật sự rất bắt mắt

Người đó đứng chính giữa, đeo khẩu trang trắng giống Cố U, trên tay cầm một bảng hiệu quả bưởi, đầu đeo phụ kiện chớp tắt chớp tắt trông hơi buồn cười.

Cố U không biết người ấy có hò hét như những người khác không, nhưng sự ấm áp bất ngờ len lỏi nơi đáy tim, mùa hè nắng gắt bỗng hóa thành sự yêu đời chan hòa.

Cô biết, đó là Lâm Trạch Diễn.

Mặc dù không rõ mặt, bộ não Cố U lập tức xác nhận không chút chần chừ.

Cố U nôn nao như bồ câu tung cánh, nhanh chóng sổ khỏi lồng ngực, để lại sự cảm động an khi nhìn cậu ấy.

MC chủ trì là Liễu Trừng Thấm bảo muốn đi mua sắm khi nãy, thoáng thấy Cố U cứng ngắc lên sân khấu. Đoán rằng Cố U hơi hồi hộp, Liễu Trừng Thấm vỗ vai cô, dùng câu hỏi đánh lạch hướng Cố U.

“Bưởi Bưởi thân mến, xin hỏi hôm nay khi đứng trước mọi người bạn cảm thấy thế nào?”.

“Tôi rất vui” – Cố U nhận micro, đáp lại với ánh mắt trấn an: “Hiện tại tôi luôn biết ơn sự ủng hộ của các bạn. Về sau tôi nhất định nỗ lực hơn nữa, không phụ mọi người kỳ vọng”.

Lưu loát một câu chân thành, nhưng không biết do khí chất bao quanh Cố U thật sự qua chín chắn hay quá thờ ơ mà chung quy hơi kỳ kỳ.

Khán giả bên dưới thích thú trước sự tương phản này, hô to: “Bưởi Bưởi đáng yêu quá!!!”.

Lâm Trạch Diễn đeo khẩu trang, mồ hôi chảy ròng ròng từ thái dương, toàn thân kin kít làm anh thật sự thật sự bí bách.

Nhưng anh cũng thật sự thật sự muốn U U thả lỏng.

Lâm Trạch Diễn cảm giác ánh mắt Cố U dừng chỗ mình, đồng thời nới lỏng cuộn tay, tất cả đều lọt vào mắt anh.

Lâm Trạch Diễn tiếp tục vẫy vẫy những phụ kiện tự làm, mọi thứ đều do anh một tay chuẩn bị trước khi xuất phát. Vì chưa từng có kinh nghiệm nên Lâm Trạch Diễn đầu tư học hỏi từ công tác tiếp ứng ngôi sao nổi tiếng.

Khẩu trang cũng thăm dò trước, ban đầu anh hỏi trong tâm thế không hi vọng gì, chẳng ngờ Liễu Trừng Thấm nháy mắt gửi anh một liên kết.

Hôm nay anh đến hội trường một mình chỉ vì niềm vui bất ngờ này, xem chừng hiệu quả mỹ mãn.

Cho dù lúc đầu lôi mấy món này ra, ánh mắt mọi người xung quanh đồng loạt lạ lẫm sao đó…..

May mắn thay, khẩu trang đã phát huy tác dụng vốn có.

Đây là suy nghĩ duy nhất khi Lâm Trạch Diễn bị người ta nhìn lom lom.

Không thể nghi ngờ MC Liễu Trừng Thấm về độ chuyên nghiệp, cảm giác căng thẳng còn sót lại hoàn toàn biến mất. Cố U sắp kết thúc phân đoạn, khách mời thứ hai sẽ được mời lên.

Kịch bản được sắp xếp rất thông minh, trước khi Cố U xuống sân khấu, cô cần hoàn thành một trò chơi nhỏ với người tiếp theo.

Bầu không khí khán giả đã được đẩy cao dần, sau khi nghe tên khách mời, khán giả ồ á lên một trận siêu to.

“Vậy chúng ta cùng nhiệt liệt hoan nghênh coser nổi tiếng Bưởi Không Nản Lòng!”

Hả? Thì ra không phải riêng mỗi mảng game.

Cố U quay đầu nhìn cánh gà mông lung.

Ơ là người đẹp coser gặp lúc sáng.

Cố U không khỏi sửng sốt, một ngày gặp ba lần, đúng là quá khéo.

“Được rồi, mời Bưởi Không Nản Lòng chào mọi người nào” – Liễu Trừng Thấm nhường sân khấu, vẻ mặt dường như cười cười ý vị.

Bưởi Không Nản Lòng nhàn nhạt nhận micro, bàn tay xương xương to hơn tay phụ nữ một chút, thon dài trắng nõn.

“Chào mọi người, tôi là Bưởi Không Nản Lòng””.

Giọng nói quạnh quẽ hờ hững như hạt ngọc rơi xuống đĩa, trong trẻo cực kì

Chẳng qua…….

“Cô ấy” là đàn ông!.

Cố U hơi bất ngờ, quan sát kĩ mới thấy quả thật trái cổ có nhô ra, vì mặc nhiều lớp áo nên không nhìn được dáng người như thế nào.

Đàn ông một trăm phần trăm.

Phản ứng khán giả còn kinh ngạc hơn Cố U, ngoại trừ một số người đã biết, đa số đều hưng phấn mồm chữ O miệng chữ A.

Bầu không khí náo nhiệt tác động đến Cố U, cô nghiêng đầu mỉm cười lây.

Cậu giả nữ nhất định rất đẹp, còn đẹp hơn so với anh Bưởi này!

Lâm Trạch Diễn dán mắt vào Cố U, làm sao không phát hiện cô đang thậm thụt người ta?.

Cây chanh bị con nai con xô ngã, nó ăn từng trái một, chua xót tận đáy lòng anh.

Thế thì ngày mai giả nữ cho U U xem!

Lâm Trạch Diễn cũng biết Cố U sắp xong việc, anh cuộn đồ đạc này nọ lại cất vào trong lòng. Lâm Trạch Diễn tách khỏi đám đông vào hậu trường chờ cô xuống.

Nội tâm suy nghĩ nên nói chuyện với cô kiểu gì.

Hai trái bưởi đang giao lưu trò chơi, trước đó Liễu Trừng Thấm hỏi: “Xin hỏi Bưởi Không Nản Lòng, bạn có biết cô bạn Bưởi Bưởi này không?”.

“Dĩ nhiên là có, tôi rất thích xem video của cô ấy” – Bưởi Không Nản Lòng nhìn Cố U, ngữ khí thong thả vui vẻ.

“Cảm ơn” – Cố U lịch sự đáp lại.

Phía khán đài đột ngột hét vang, lấn át mọi tiếng ồn xung quanh.

Tai nạn ngoài ý muốn bất ngờ xảy ra ngay lúc này.

Bỗng dưng có một kẻ lạ mặt xông lên sân khấu, cầm một con dao không biết thật giả, lao thẳng về phía Bưởi Không Nản Lòng.

Kẻ nọ vô cùng dữ tợn, phồng mang trợn mắt, tay áo ngắn bó sát in một nhân vật 2D.

“Đồ đê tiện! Đồ khốn kiếp! Chính là tụi mày, tụi mày cướp bạn gái của tao!” – Hắn ta vung dao lia lịa, dường như sẽ trúng Bưởi coser.

Khán giả đờ đẫn, không phản ứng kịp, mắt thấy anh ta sẽ đâm trúng người này, Cố U nắm tay kéo anh ta ra sau lưng mình.

Tên hung thần có vẻ muốn bổ nhào tới, búng cô gái nhỏ bé như hạt cát không đáng để vào mắt.

Cố U đẩy Bưởi coser sang một bên nhằm bảo đảm anh ta không bị thương.

Cố U ô trốn sang một phía, không ngờ đã lùi đến mép sân khấu. Cô giẫm lên, trượt ngã xuống dưới.

Lòng Cố U thất kinh, ngay khi nghĩ mình sẽ nằm liệt giường ba tháng, một lực mạnh kéo giữ cô lại. Cố U lọt ngay vào một vòng tay cứng cáp, nóng rực.

Lâm Trạch Diễn ôm cô vào lòng, tên hung thần phía sau vừa định xông lên, bị anh nhấc chân đạp một cước, ngã lăn quay trên mặt đất.

Khán giả hoàn toàn sực tỉnh, một hai “hiệp sĩ” nhanh chóng xông lên đè hắn xuống, “hiệp sĩ” xuất hiện ngày càng đông đến khi nhân viên bảo an can thiệp.

Ban đầu Cố U vẫn muốn hóng chuyện, vừa thò đầu nghe ngóng thì Lâm Trạch Diễn gõ cô một cái rồi bế bổng cô lên.

Đầu Lâm Trạch Diễn thẳng tắp, từng bước từng bước thong thả, kiên định vững chãi.
Tam Nguyệt Ngư: Phải tự bảo vệ mình!   

Bình luận

Truyện đang đọc