Lâm Trạch Diễn dùng giác quan thứ sáu nhạy bén cảm nhận sát khí đang ùn ùn kéo tới, bất giác đánh ực một cái, lùi ra sau một bước.
Anh giơ năm ngón tay, dè dặt trả lời: “Sáu, à không? Năm tiếng?”.
Cố U nhướng mày, vỗ hai tay vào mặt mình, “Wow, cậu thật thông minh”.
Lâm Trạch Diễn mừng thầm, nghĩ bản thân trả lời đúng, nhân cơ hội này định nói chuyện. Nhưng anh chỉ thấy Cố U bỗng chốc thu lại nụ cười, xoay người đi thẳng ra ngoài: “Vì đón cậu mà mình chỉ ngủ được có ba tiếng, ba-tiếng. Nhanh cái chân lên, đi lấy hành lý sau đó đưa cậu về”.
“Ờm…..”.
Cô vợ nhỏ Lâm Trạch Diễn cúi đầu lẽo đẽo theo Cố U, không dám vượt qua cô, cũng không muốn cách quá xa.
Người trước mặt thấp hơn Lâm Trạch Diễn một cái đầu, vừa vặn lọt vào tầm mắt khiến anh muốn ôm chầm lấy.
Mái tóc xõa ngang vai túm thành một đuôi nhỏ đung đưa theo bước đi, cọ lòng bàn tay ngứa ngáy.
Tâm tư anh đều bị lọn tóc nhỏ nhắn đáng yêu kia hấp dẫn, Cố U dường như nhớ ra gì đó, không quay đầu lại hỏi: “Mình xuất bản sách rồi, cậu xem không?”.
“Hả? Sách mới sao?” – Lâm Trạch Diễn định thần, tinh ý dừng bước. Anh húng hắng ho hai tiếng, hùng dũng nói: “Đương nhiên là có, bây giờ mình mạnh mẽ hơn trước nhiều, sách của cậu… hẳn là…có lẽ… không dọa sợ mình chứ nhỉ…?”.
Mấy chữ tự hỏi cuối thể hiện rõ Lâm Trạch Diễn vẫn vô thức chột dạ, Cố U bắt đầu hứng thú với viết tiểu thuyết kinh dị hồi học đại học, thành tích rất khá. Để chủ động có tiếng nói chung, anh đã tự giác trui rèn lá gan bằng tiểu thuyết Cố U sáng tác.
Với tư cách bạn thân hồi tấm bé của Lâm Trạch Diễn, Cố U dĩ nhiên biết chuyện anh nhát gan như thế nào. Ban đầu cô cũng không đồng ý, nhưng sau ba bốn lần nằng nặc đòi xem thì Cố U đành đưa cho. Một phần sợ phiền, nhân tiện nghĩ rèn luyện lá gan cũng tốt.
Từ đó về sau, mỗi lần viết xong cô đều gửi cho cậu như thói quen.
“Được rồi, để mình gửi cậu” – Cố U cúi đầu lướt màn hình điện thoại, nhanh chóng gửi bản thảo qua.
Cô không nghe Lâm Trạch Diễn nói gì, có lẽ vì hôm nay quá oi bức nên cô không tập trung.
Điện thoại rung hai lần, Lâm Trạch Diễn kiểm tra thử, là trọn ba chương đầu của bản thảo sách mới toàn bộ đã đến nơi.
Ngày hè chói chang nóng bừng, Lâm Trạch Diễn mải miết không rời khỏi điện thoại, chẳng hiểu sao thấy sống lưng lành lạnh.
Tiểu thuyết Cố U viết rất thu hút, hiệu ứng kinh dị xây dựng khá tốt, tình tiết tình cảm dừng lại ở mức tàm tạm, tình tiết đáng sợ lại khiến người đọc không thể dừng mắt.
Khi mới đọc mấy chữ đầu, Lâm Trạch Diễn vẫn cứng miệng, cuối cùng lạnh run chui vào chăn trốn.
Chẳng lẽ đây anh bị PTSD[1]?
[1]: Rối loạn căng thẳng sau sang chấn.
Lâm Trạch Diễn kéo hành lý, nghĩ say sưa.
“Chúng ta đặt xe đi” – Cố U đề nghị.
Sáng nay Cố U suýt soát leo lên xe buýt đến kịp, nhưng bây giờ cô không hề có ý chờ xe buýt dưới cái nắng chói chang này.
Đa phần Lâm Trạch Diễn luôn đáp ứng yêu cầu của Cố U, thấy cô nóng nhăn nhó mặt mày, anh gỡ mũ xuống phe phẩy quạt, tay kia thì đặt xe.
Từng làn gió nhẹ vuốt ve khuôn mặt, Cố U liếc chiếc mũ qua khóe mắt, khóe môi khẽ cong. Cố U cầm vành nón đội lên đầu Lâm Trạch Diễn: “Cậu mang đi”.
Dù cách một lớp vải cũng không ngăn anh cảm nhận được bàn tay mảnh khảnh mà mềm mại cố đè chiếc nón xuống. Cô dùng nhiền lực nhưng không hề khiến Lâm Trạch Diễn khó chịu, ngược lại còn khiến anh mặt đỏ tim run.
Cũng may là có khẩu trang che cho.
U U làm tim mình đập bình bịch luôn này......
Lâm Trạch Diễnlặng lẽ cảm thán, thì thầm sau lớp vải đen trước miệng.
Do lâu ngày không gặp thôi, làm sao mới nhìn cô ấy là dễ dàng đỏ mặt như vậy.
Không được, bình tĩnh. Hỡi chàng trai Lâm Trạch Diễn mét tám, cool ngầu lên!.
Chiếc xe anh đặt đã đến, là một chiếc Land Rover màu trắng. Chuẩn bị ngồi vào xe, Lâm Trạch Diễn nhấc tay sờ vành mũ nơi Cố U từng chạm, mỉm cười.
Cố U nhắm hờ hai mắt nghỉ ngơi, Lâm Trạch Diễn giơ tay che ánh mặt trời chói sáng rọi vào Cố U đang nheo.
Cảm nhận được tia nhìn phía trước, Lâm Trạch Diễn theo phản xạ đưa mắt qua, tài xế lập tức dời tầm nhìn đi.
Tài xế không ngờ ánh mắt cậu trai cao lớn trẻ tuổi kia quá đáng sợ, lạnh như băng, không dễ động vào.
Ban đầu, con nai nhỏ trong nhỏ lòng ông nhảy nhót bum ba là bum tán loạn khi đôi tình nhân nhỏ bước lên xe, không ngờ tia nhìn này trực tiếp giết chết con nai đang nhảy nhót vui vẻ trong lòng ông.
Bác tài, từ từ, bác nghe cháu giải thích đã, cháu thực không có ý dọa bác….
Lâm Trạch Diễn biết ngay bác tài hiểu lầm, nhưng càng giải thích càng quái gở. Anh đành kéo vành nón thấp hơn nữa để che đôi mắt, lén nhìn Cố U sụt sịt mũi.
Thành thật xin lỗi, xin lỗi vì bắn rơi cánh én mùa xuân rộn ràng của bác
Xe chạy bon bon thẳng tới chung cư Uyển Lê. Cố U và Lâm Trạch Diễn đều ở đó, thậm chí còn bổ sung thêm danh phận hàng xóm đối diện nhau.
Gần ngày tốt nghiệp, Cố U đang tìm nơi ở mới, cô hỏi một vòng, may mắn làm sao Lâm Trạch Diễn bảo chung cư này có phòng trống. Giá cả và nội thất khá ổn nên cô lập tức dọn đến đây.
Bước vào nhà, Cố U không làm động tác thừa, cô mở máy lạnh rồi ngồi vật xuống chiếu tatami, điều hướng gió thổi thẳng về phía mình.
Có tin nhắn, Cố U liếc mắt, là Lâm Trạch Diễn gửi.
—— Cậu đừng để máy lạnh thổi thẳng vào đầu, sẽ cảm đấy.
Ban đầu Cố U nghĩ mắc gì cậu quản mình, nhưng lại sợ bệnh cảm xui xẻo vận vào người nên cuối cùng vẫn hướng máy lạnh đi chỗ khác.
Cô nhàn nhã nghỉ ngơi đến 6 giờ rưỡi chiều, bên ngoài chỉ còn một mảnh ánh sáng lờ mờ.
Cố U mơ mơ màng màng bò xuống giường sau một giấc ngủ say, nhớ đến trước khi ngủ Lâm Trạch Diễn có hẹn cô ăn tối.
Mà hình như, cô còn đồng ý nữa….
Cố U rửa mặt, tiếng gõ cửa vang lên, cô mặc nguyên bộ đồ khi sáng giẫm chân trần ra mở cửa.
Lâm Trạch Diễn áo cộc tay và quần đùi đang chờ, anh đã tháo mũ và khẩu trang, phong cách thoải mái khoan khoái, cao lớn phong độ.
Không hổ danh là người mẫu, trông như cái giá mắc áo biết đi.
Cố U ngáp một cái, cảm thán.
“Mới dậy à?” – Lâm Trạch Diễn hỏi.
“Ừ, ăn ở đâu vậy?”.
Lâm Trạch Diễn không trả lời, đưa Cố U xuống tiệm cơm dưới nhà, gọi một vài món lặt vặt, nhân tiện cầm bình rót cho cô một ly Coca.
Quán ăn được bài trí hết sức đơn giản, sàn nhà gỗ, bốn tường tường trắng kết hợp với các hàng bàn gỗ giống nhau. Quạt điện treo tường xoay tít trên đầu bọn họ, xua tan một chút nực nội mùa hè.
Cố U nâng cốc lên, đồ uống có ga lạnh ngắt thổi bay cơn buồn ngủ, cô nhìn ly nước lọc đối diện, hỏi: “Cậu không uống à?”.
Lâm Trạch Diễn lắc đầu: “Không, vài ngày nữa còn công việc”.
“Người mẫu mệt thật” – Cố U uống một hớp, bĩu môi.
“Không hẳn đâu, viết sách với livestream mới mệt” – Lâm Trạch Diễn làm bộ làm tịch tán gẫu vài câu, do thám không có gì khác thường, giả vờ lỡ đãng đề cập. “U U, dạo gần đây cậu không gì làm phiền cậu đúng không?”>
“Gì chứ?” – Não Cố U chưa kịp load…
“Ý là, gần đây có gì phiền phức không….?”.
Về đến nhà, trước tiên anh dùng một giờ dọn dẹp căn nhà hai tuần vắng bóng người, sau đó tắm rửa, tận lực bắt chước Cố U nằm trên giường lướt điện thoại.
Anh thuận tay lướt trang chủ của “Quả Bưởi Thầm Thì[2]”, sự chú ý của Lâm Trạch Diễn vô tình va vào một trạng thái mà anh đã vô tình bỏ qua.
[2]: Gốc là 咕咕柚, phát âm Gū gū yòu, khá giống với tên Cố U (Gù yōu)
Chỉ độc một câu nhưng làm anh suy nghĩ nát óc cũng không thể hiểu.
“Vì sao không có rừng cây lớn chứ, bực thật!”
Lâm Trạch Diễn đọc lướt, ngoại trừ top comments thì những người kia cũng lạc trong sương mù.
Anh quyết định phát huy mối quan hệ hàng xóm, chủ động hỏi.
“Cái này” – Lâm Trạch Diễn giơ điện thoại cho Cố U xem.
Cố U chớp mắt mấy cái, sau đó vào trang cá nhân xóa nó đi, nhàn nhạt giải thích: “Một tình tiết quan trọng trong sách cần bầu không khí rừng cây, nhưng ở đây mình không tìm thấy. Vốn cần gửi người khác, đăng nhầm thôi”.
Món rau được dọn lên đầu tiên, một dĩa đậu cô-ve xào thịt heo bằm, Lâm Trạch Diễn gắp Cố U một đũa: “Thế à, khung cảnh vậy sao….”.
“Trước đây mình từng chụp ở một nơi, tuy hơi xa chỗ này nhưng khá phù hợp với yêu cầu” – Lâm Trạch Diễn gắp cho mình. “Cậu muốn xem thử không?.
“Trong thành phố này luôn sao?”.
“Ừ, bình thường ít người đến đó lắm”.
Lại một dĩa rau khác, xà lách xào trứng. Lâm Trạch Diễn tự gắp một đũa xà lách vào bát.
“Cậu cho địa chỉ, mai mình đi xem”.
Mỗi năm Cố U chỉ viết một quyển, nhưng cô nghiêm túc đầu tư nhằm đem đến một cảm giác chân thật, vì thế cô thường tìm hiểu thực tế một vài nơi.
Tuy nhiên Cố U không muốn chỗ quá xa thành phố, vì thế phải mất hàng tháng trời.
Ban đầu Cố U chỉ than thở một chút, thật ra trong lòng đã định sẵn địa điểm, vấn đề là thời gian thôi. Nhưng nếu có nơi gần đây thì ngại gì không thử.
Nghe cô tỏ ý muốn đi, Lâm Trạch Diễn buông đũa: “Mình đi cùng cậu, mai mình rảnh”.
Cô ấy đồng ý rồi, lý do gì mình không đi theo? Cơ hội tốt như vậy, buồn ngủ mà còn cất chiếu manh hả?.
“Cậu không mệt sao? Ngày mai phải nghỉ ngơi thật tốt chứ” – Cố U gắp một miếng trứng vào chén Lâm Trạch Diễn. “Hơn nữa nếu phù hợp với điều kiện của mình, chắc chắn nó rất đáng sợ, mình sẽ đi vào buổi tối, cậu cũng muốn đi à?”.
Cố U hoàn toàn đủ cơ sở nghi ngờ Lâm Trạch Diễn sẽ bị dọa mất mật.
Lâm Trạch Diễn thỏa mãn ăn trứng Cố U gắp cho, khi nuốt xuống bỗng thấy hơi nghẹn nghẹn.
Quả thật anh đã quên mất nơi đó đáng sợ như thế nào, vấn đề không nằm ở không nghỉ ngơi, bị dọa cũng không sao, bị dọa trước mặt Cố U mới có sao.
Mới lập lời thề son sắt là luyện tập lòng can đảm, chẳng lẽ sớm vậy mà bị bại lộ rồi?.
Trước mặt người khác thì có thể giấu bằng tính cách không thích nói chuyện, nhưng Cố U đã quá hiểu anh rồi, làm sao giấu được?
Nhưng mà….
Cán cân bấp bênh giữa việc bị lòi đuôi chuột và Cố U, cuối cùng vị thần tình yêu đã chiến thắng.
Hãy tự tin lên, hãy tin vào chính mình, Lâm Trạch Diễn! Cậu có thể! Có U U bên cạnh, mày còn sợ gì nữa!??!
Cố U bỗng không hiểu vì sao đáy mắt Lâm Trạch Diễn thắp sáng một đốm lửa, anh đập bộp đôi đũa xuống bàn, bừng bừng ý chí, gật đầu: “Nhất định mình sẽ không bị dọa, mình, lớn rồi”.
“……Mình biết rồi, ăn cơm, ăn cơm trước đã” – Cố U không hiểu tình hình hiện tại lắm.
Chàng trúc mã của cô lớn rồi sao, từ khi nào lại dũng, tràn trề nhiệt huyết thế này…..?
Cô không biết anh lớn hay chưa, nhưng bây giờ bữa ăn đã biến thành tâm điểm, cô nhận ra rất rõ.
Cố U cố ăn nhanh hơn, lá gan to không có nghĩa da mặt dày, không biết sao tầm mắt cô bỗng cảm thấy hơi quẫn bách.
Đồ ăn lục tục nối đuôi, Cố U gắp và lùa thức ăn, may mà sau đó hành tung Lâm Trạch Diễn cũng không kì lạ nữa. Bàn ăn dần vơi sau những tán gẫu.
Khoảnh khắc cả hai ra khỏi quán ăn, bụi cây vô tri kêu một tiếng “Răng rắc ——” thật nhỏ.
Nhìn sâu tận cùng bụi cỏ, có thể loáng thoáng thấy một ống kính đen ngòm.