RƯỢU GẠO PHA BƯỞI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bỗng dưng Cố U lơ lửng giữa không trung, cô vốn không quen nên theo bản năng vùng vẫy.

“Cậu đừng nhúc nhích”.

Giọng nói trầm thấp truyền từ đỉnh đầu, pha trộn mệnh lệnh áp bách hoàn toàn khác mọi khi.

Bàn tay bọc quanh đầu gối, Lâm Trạch ôm chặt Cố U, bảo đảm cô vững trong lòng mình.

Cố U chưa bao giờ chứng kiến một Lâm Trạch Diễn như vậy, cảm giác áp bức khiến cô lựng khựng. Cô không thể ngăn bản thân ngẩng đầu nhìn quai hàm cắn chặt của cậu.

Không hiểu sao, Cố U bỗng cảm thấy hình như cậu đã tức giận.

Không phải tức giận thường.

Cảm giác tội lỗi từ từ xâm chiếm, Cố U ngoan ngoãn nép yên lòng Lâm Trạch Diễn như một chú chim cút.

Sao tự dưng cậu ấy tức giận vậy?.

Cố U cúi đầu, dán mắt chằm chằm vào vạt áo chính mình, bần thần không rõ.

Lâm Trạch Diễn ôm cô về thẳng khách sạn, câu duy nhất cậu hỏi trên đường là số phòng Cố U, từ đó lặng im.

Một Lâm Trạch Diễn xa lạ khiến Cố U hơi lo lắng, cô cứ ngỡ hai mươi mấy năm quen nhau đã đủ để cô hiểu anh.

Tuy cô là một người EQ thấp, dây thần kinh thô hơn đá.

Nhưng giờ phút này, ngay cả lý do Lâm Trạch Diễn giận dữ Cố U cũng mù tịt.

Xem chừng Lâm Trạch Diễn thật sự nghiêm trọng.

Cố U được đặt mềm nhũn lên ghế, dõi mắt theo Lâm Trạch Diễn bước ra bước vào, lén thở dài.

Lâm Trạch Diễn dừng trước mặt cô, tay cầm một chai dầu thuốc, Cố U cho rằng cách này không đủ tác dụng, cô húng hắng nhỏ giọng mở lời: “Lâm Trạch Diễn, cậu….”.

“Thả lỏng chân” – Lâm Trạch Diễn thẳng thừng ngắt lời.

Giọng điệu vẫn giận dữ.

Lâm Trạch Diễn ngồi xổm giúp cô cởi giày, động tác trông hơi thô bạo rất kìm chế sức lực.

Khi mắt cá chân sưng đỏ lộ diện, không biết liệu Cố U ảo giác hay không, bầu không khí xung quanh bỗng hạ thấp vài độ.

Động tác vốn muốn cản Lâm Trạch Diễn buông thõng theo.

Lâm Trạch Diễn cẩn trọng cầm bàn chân trắng nõn, anh gay gắt nhìn chỗ sưng đỏ chói mắt. Lâm Trạch Diễn mím mỗi khẽ chạm vào.

“Ui….” – Cơn đau đớn tê tái nắm thóp, Cố U nhăn nhó nhưng chớp mắt khôi phục về vẻ mặt cũ. Trái lại Cố U còn trấn an anh: “Không sao, không đau lắm đâu, trông đáng sợ thế thôi”.

Lâm Trạch Diễn chạm thêm lần nữa, anh tăng lực một chút như đang dạy dỗ Cố U hiểu “không đau lắm” nghiêm trọng thế nào. Tuy nhiên giọng Cố U rên rỉ đau đớn đã xé toạc trái tim anh.

Lâm Trạch Diễn tiếp tục im lặng xử lý vết thương, nhẹ tay vô cùng.

Nếu anh không giang tay kịp, Cố U chắc chắn ngã xuống, nghiêm trọng hơn sẽ bị khán giả ùa lên giẫm đạp, cuối cùng biến thành một tai nạn hỗn loạn đẫm máu….

Lâm Trạch Diễn không dám nghĩ.

Mọi diễn biến hôm nay, không nghi ngờ gì nữa chính một cơn giấc mộng độc ác.

Thật Lâm Trạch Diễn đã túm được Cố U.

Lâm Trạch Diễn nhớ mãi không quên bàn tay mình run rẩy thế nào lúc giang tay đỡ Cố U. Chờ cơ thể mềm mại ấy rơi tõm vào lòng, Lâm Trạch Diễn mới cảm thấy chân thật.

Anh thở phào nhẹ nhõm, sự may mắn tai ương gang tấc bùng cháy trong lửa giận phừng phừng. Lâm Trạch Diễn tức giận vì Cố U hết sức liều lĩnh, trách mình không kịp, trách bản thân bảo cô đến đây hôm nay.

Mọi cảm xúc phức tạp nhập nhằng một chỗ khiến Lâm Trạch Diễn không dễ mở lời, anh cần thời gian điều tiết cảm xúc, nhưng vết thương của Cố U vẫn cần xử lý.

“Chờ một chút, mình đưa cậu đến bệnh viện” – Lâm Trạch Diễn khoác tạm áo, quay sang chỗ khác thu dọn đồ đạc.

Cố U không phản đối, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Nhân dịp Lâm Trạch Diễn xoay đi, Cố U nhích mông sang một chút, rướn tay muốn vói món gì đó.

Lâm Trạch Diễn thu dọn đơn giản, lần thứ hai quay người, Cố U đang cầm bảng đèn cổ vũ[1] anh tự chế cách đó không lâu.

[1]:



Cố U không mang khẩu trang, cô đeo bờm đã bật công tác, ánh đèn chớp tắt giữa ánh nắng. Cô cầm bảng hiệu múi bưởi kia, bắt chước dáng vẻ lắc lắc về phía trước của Lâm Trạch Diễn hồi nãy.

Động tác khá buồn cười, khóe miệng Lâm Trạch Diễn nhất thời căng cứng. Nụ cười anh đâm chồi, tầng tầng lớp lớp mềm mại quấn quanh.

Tâm trạng khó chịu tức giận bị bẻ gãy, cuối cùng nhường chỗ cho sự xót xa.

Lâm Trạch Diễn nhanh chóng thu lại nụ cười, nhưng không tránh được trái bưởi tinh mắt. Cô đặt tấm biển xuống, quả quyết: “Lâm Trạch Diễn, cậu cười rồi”.

“Không hề, cậu nhìn nhầm rồi” – Lâm Trạch Diễn mím chặt môi, phủ nhận.

“Cậu còn giận sao?” – Cố U tháo bờm xuống, lẳng lặng thở hắt một hơi, cậu đồng ý nói chuyện là tốt rồi.

Lâm Trạch Diễn từng tức tối vì không thể thuyết phục gia đình ủng hộ sự nghiệp người mẫu, năm đó anh chỉ tìm một mình Cố U, vui chơi thỏa thích ba ngày liên tiếp.

Không hề phát hiện bất kì dấu hiệu khó chịu nào, cho đến lúc ba mẹ Lâm gặp Cố U, cô mới biết chuyện.

Theo như lời ba mẹ cậu ấy kể, từ lần mâu thuẫn đến lần thỏa hiệp cuối cùng, Lâm Trạch Diễn không nói không rằng, cố chấp dọn ra ngoài một tuần.

Khi ấy Cố U còn cảm thấy cậu ta làm quá, chẳng ngờ bây giờ đến phiên mình hứng chịu.

“Không giận” – Lâm Trạch Diễn giúp cô cất giày vào túi, tiếp tục phủ nhận.

Cố U bám chặt sô pha, nói một nửa thì vập trúng mắt cá chân được quấn băng, cơn đau đớn tái phát rần rần toàn thân: “Thật không? Cậu muốn mình dỗ….Ui da”.

Lâm Trạch Diễn lập tức hoảng hốt, cau mày bế kiểu công chúa: “Đừng lộn xộn nữa, giờ mình đưa cậu đến bệnh viện ngay đây”.

“Vậy làm sao cậu mới nguôi giận, mình dỗ là được đúng không?” – Cố U yên ổn thu mình, thậm chí vì muốn nằm vững nên cô còn vòng tay quàng quanh cổ cậu.

Ôm Cố U vào thang máy, cánh tay cô vòng quanh cổ, cơ thể thì kề sát vào thân anh, hương thơm ngát độc đáo thuộc về riêng Cố U không ngừng cuốn vào chóp mũi khiến anh không thể tức giận.

Lâm Trạch từng đọc trên mạng, một vài người có thể ngửi mùi hương cơ thể của mỗi cá nhân, như thể định mệnh định đoạt anh sẽ không thể cầm lòng trước sự quyến rũ của cô ấy.

U U…. 

Lâm Trạch Diễn cúi đầu, tựa nhẹ vào cổ Cố U, mùi hương thơm ngát lại đặc quánh say mê, anh tham lam mê luyến hít thêm vài hơi.

Thang máy chỉ còn tiếng máy móc vận hành. Cố U bất thình lình bị tiếp xúc gần như vậy, sợ đến mức không dám nhúc nhích. Hơi thở nóng rực phả xuống xương quai xanh, cơn ngứa ngáy lan khắp cơ thể, tim loạn nhịp.

“Thế này là được” – Lâm Trạch Diễn thì thầm. “Mình sẽ nhanh chóng nguôi ngoai….”.

Bờ môi mấp máy, khẽ vuốt ve làn da cách một lớp áo. Cố U chớp chớp mắt, ẩn dưới mái tóc mềm mại che phủ là khuôn mặt lặng lẽ đỏ rực.

Thang máy chạy xuống tầng trệt, cánh cửa chậm rãi mở ra, Lâm Trạch Diễn ngẩng đầu, vành tai ở một nơi không ai thấy đỏ rực như sắp nhỏ máu.

——

Thăm khám xong, bác sĩ chẩn đoán Cố U bị bong gân, không nghiêm trọng lắm, chỉ cần tĩnh dưỡng và bôi thuốc vài ngày là khỏi.

Cố U đề nghị Lâm Trạch Diễn dìu cô là được, Lâm Trạch Diễn không đồng ý, vẫn bồng cô lên.

Cả hai đang đứng bên ven đường chờ xe đến đón, vẫn chưa ai nói chuyện câu nào.

Từ khi Lâm Trạch Diễn bước khỏi thang máy, anh bỗng vô cùng kỳ quái, toàn thân cứng ngắc, cần gì cũng chỉ nhả một hai chữ lục cục.

Nhưng mà chắc chắn không phải vì tức giận.

Cố U nắm được trọng điểm, bảo đảm cậu ấy không giận mới không dỗ cậu ấy.

Xe là do Cố U gọi, Lâm Trạch Diễn muốn đưa cô về thẳng nhà. Dù gì Cố U đã hoàn thành buổi giao lưu.

Tuy nhiên Cố U không chịu, tài xế chạy một mạch về khách sạn. Đợi Lâm Trạch Diễn phản ứng thì mọi thứ đã quá muộn, xe dừng vững vàng trước cửa.

Cố U không muốn thế.

Bởi vì fan vẫn luôn đợi Cố U, cô từng nói mình không bọn họ thất vọng.

Buổi kí tặng hẳn vẫn chưa kết thúc, cô gấp rút quay về. Có lẽ sẽ lộ mặt, có lẽ không kí được bao nhiêu nhưng tốt hơn không ai nhận được tấm lòng của Cố U.

Dọc đường, Liễu Trừng Thấm hỏi thăm Cố U, tiện thể hỏi về lịch trình buổi chiều không, Cố U đồng ý đến.

“Lâm Trạch Diễn, mình không muốn mọi người buồn” – Cố U dựa lực Lâm Trạch Diễn đỡ, hai dừng ở cửa khách sạn, mềm giọng năn nỉ: “Giúp mình đi mà, mình biết cậu lo, cậu và mình cùng đi nhé, thế nào?”

Lâm Trạch Diễn nhìn sâu tận đáy mắt Cố U, rốt cuộc thở dài đồng ý.

Anh hiểu rõ cô nghĩ gì.

Bất kể việc gì Cố U cũng dốc hết tâm huyết đây mới là U U anh quen.

Thay vì phản đối, Lâm Trạch Diễn càng muốn trở thành hậu phương cổ vũ cô.

“Cảm ơn cậu!” – Cố U mừng rỡ, nụ cười thắp nắng giữa ngày giông bão.

Liễu Trừng Thấm đã trả lời, tin nhắn viết ban tổ chức đã sắp xếp lại hoạt động buổi chiều, nhường một chỗ cho cô. Thời gian này trùng với tiết mục của Lâm Trạch Diễn.

Nhân tiện giải thích rõ ngọn ngành lý do người đàn ông đột nhiên tấn công.

Sự thật vô cùng đơn giản, người đàn ông kia là một hikikomori[2], từ nhỏ đã được nuông chiều quá mức. Sau khi trưởng thành, anh ta phát cuồng với anime và manga, bị những câu chuyển harem[3] tẩy não, mỗi ngày ảo tưởng bản thân là nam chính giữa dàn vợ xinh đẹp vây quanh.

[2]: Khái niệm thường được dùng để mô tả những người sống khép kín với xã hội, suốt ngày chui trong phòng ngủ của mình. Để tồn tại, họ chỉ có cách sống bám vào cha mẹ.

[3]: Harem là một thể loại của anime và manga, trong đó tập trung vào nhân vật chính, thường là tình yêu, gắn kết với 2 hoặc nhiều hơn nhân vật khác giới hoặc cùng giới Dạng phổ biến nhất của harem là một nhân vật nam chính và một nhóm nhân vật nữ.

Tuy nhiên anh ta chỉ biết lướt web, tùy tiện bình phẩm phụ nữ đẹp bằng đủ loại ngôn ngữ bẩn tưởi. Vì hâm mộ một nữ streamer nên tiêu tiền đứng top bảng, tự cho rằng streamer nào cũng giống nhau, chỉ cần tiền là sẽ dâng tận tay anh ta.

Anh ta nhắn tin riêng đòi gặp mặt, hơn nữa lời lẽ kinh tởm kèm theo ảnh tục tĩu khiến streamer nữ kia nhất thời chịu không nổi, block anh ta và trả toàn bộ tiền.

Động thái này chọc điên tên cuồng loạn, hắn không ngừng chửi bới trên livestream, trùng hợp thay streamer này cũng là một coser, liên tục nhắc Bưởi Không Nản Lòng trên livestream vài lần.

Hắn điều tra được Bưởi Không Nản Lòng là đàn ông, hình ảnh cos nữ kia là đàn ông mười mươi. Phẫn nộ để lại vô số bình luận dơ bẩn, mặc dù bị report nhưng hắn vẫn tra được lịch trình của Bưởi coser. Đích đến là lễ kỉ niệm hôm nay.

Hắn cầm theo con dao mới nguyên chưa khui, căm phẫn lao lên tấn công Bưởi coser.

Kết tin, Liễu Trừng Thấm chốt một câu, hắn thật sự xem bản thân là dũng sĩ vì chính nghĩa, miệng cứ lảm nhảm mình vì dân diệt thằng bê để ẻo lả.

Đọc lướt lướt, Cố U chỉ cảm thấy tức giận.

Bình thường Cố U không tùy tiện đánh giá một người, bất kể người đó lựa chọn sống như thế nào, tất cả đều do họ quyết định.

Bản thân sống tốt đã khó khăn biết bao, vậy vì sao phải khắc nghiệt với tư cách sống mỗi người đối diện với cuộc đời chứ?.

Nhưng người đàn ông kia, thành thật mà nói quá là khốn nạn.

Cố U ghê tởm xóa những tin nhắn nhằm tránh ô nhiễm điện thoại của mình.

“U U, chiều nay đi cùng mình không?”.
Tam Nguyệt Ngư: Hãy tránh xa những người như thế nha!

Bình luận

Truyện đang đọc