SAO BOSS CÒN CHƯA TRỐN?

Edit: Tiểu Liên Hoa

Beta: Cyane



1.

Vào mùa hè, cây cối trong núi tươi tốt, dấu vết sinh trưởng của cây cối uốn lượn tạo ra một con đường mòn, đi men theo lối mòn tới cuối đường là một ngôi nhà gỗ nhỏ.

Lúc này trên bàn trong nhà gỗ bày một miếng bánh nhỏ, hình dạng vô cùng kỳ quái, lớp kem bên ngoài giống như sắp tan chảy, gần như không thể giữ được bánh kem nữa.

“Haiz…”

Cô gái trẻ ngồi ở bàn thở dài thườn thượt, miễn cưỡng nuốt hết bánh ngọt, đã không biết lần thứ bao nhiêu cô cảm thấy mình thật xui xẻo.

Nhan Lộ Thanh xuyên qua nơi này cách đây không lâu.

Sau khi xuyên qua, cô lục tung ngôi nhà. Bằng cách đọc nhật ký, dò hỏi, thậm chí xuống núi để hỏi thăm những người xung quanh, cô mới nhận ra rằng thế giới này khá không bình thường, và cô là một thợ săn ma cà rồng.

Nhưng hình như cô có hơi sinh không gặp thời thì phải… cô là một thợ săn ma cà rồng trong thời bình.

Số lượng của Huyết tộc vẫn luôn rất thưa thớt, nhưng có tiền, có quyền, lại có năng lực cá nhân vô cùng xuất sắc. Ba chữ ma cà rồng đủ để làm cho con người khi nghe thấy đều phải sợ vỡ mật.

Nghe nói rằng ma cà rồng có bản chất độc ác, nhưng bề ngoài quyến rũ, cử chỉ luôn mang theo sự thanh lịch của giới quý tộc thế kỷ trước, rất giỏi mê hoặc lòng người, có thể dễ dàng khiến cả nam lẫn nữ khuynh đảo. Ma cà rồng cầu kỳ thì trước tiên sẽ khiến con người yêu mình, sau đó chơi trò chơi tình yêu rồi mới tiễn người đó lên đường. Trong khi một số ma cà rồng thì không có cách thức gì, không có quy luật chút nào, đi bộ vào ban đêm, bắt đại người trên đường để hút.

Tại sao lại là nghe nói?

Bởi vì đây đều là những chuyện xảy ra rất lâu về trước.

Không biết tại sao nhưng mấy trăm năm trước, Huyết tộc vậy mà lại sẵn sàng sống hòa bình với loài người, hứa sẽ không tùy ý làm bậy giống như trước đây. Và ngược lại, con người cần phải cung cấp máu tươi cho Huyết tộc sau mỗi bảy ngày, Huyết tộc sẽ trả tiền để mua chúng.

Trên cơ sở không ảnh hưởng đến sức khỏe, con người sau khi làm kiểm tra y tế mỗi nửa tháng có thể sử dụng một ống máu để đổi lấy tiền, số lượng không nhỏ. Tốc độ sinh sản của con người càng ngày càng nhanh, theo thời gian, điều này ngược lại biến thành phương thức kiếm tiền vô cùng được hoan nghênh. Bởi vì thời gian và lượng máu hạn chế, cần phải báo danh xếp hàng, rất nhiều người sau khi báo danh đều phải chờ mấy tháng mới đến lượt, máu thế mà lại cung quá mức cầu.

Tuy nhiên Huyết tộc sẽ thỉnh thoảng mở yến hội, cũng vào thời điểm này, bọn họ sẽ triệu tập người có máu tươi đi đến lâu đài cổ, cung cấp máu tại chỗ. Tham gia vào hoạt động như vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, nhưng luôn luôn có những người thiếu tiền tiếp tục đi…

Nhan Lộ Thanh: Điều này khá dễ hiểu, do họ đã cho quá nhiều.

Nói tóm lại, Huyết tộc và Nhân tộc ở khu vực này đã bình an vô sự mấy trăm năm.

Bởi vì bây giờ quá yên bình, Nhan Lộ Thanh không biết ý nghĩa sự tồn tại của một thợ săn ma cà rồng là gì. Ngôi nhà mà cô xuyên qua chứa đầy những thứ kỳ lạ và bí ẩn, một số tranh vẽ bằng máu kỳ lạ thời Trung cổ, vật tổ trông vô cùng cổ xưa. Dựa vào trực giác suy đoán, chắc là đều là đồ chơi có liên quan đến thợ săn ma cà rồng.

Nhan Lộ Thanh còn nhận một cuộc điện thoại, là “dì” trên danh nghĩa của người này. Trong điện thoại nói vài ngày sau cô sẽ tròn mười tám tuổi, sau khi cô trưởng thành sẽ sắp xếp nhiệm vụ đầu tiên cho cô, lúc nào cũng phải giữ liên lạc.

Cuộc điện thoại bắt đầu một cách thần bí, kết thúc cũng rất nhanh, Nhan Lộ Thanh còn chưa hỏi ra chi tiết gì thì đã kết thúc cuộc điện thoại.

Nhưng cô đã phân tích cẩn thận các thông tin đã có và nhanh chóng kết luận: Hóa ra trưởng thành mới có thể làm nhiệm vụ, đây là một thợ săn ma cà rồng vô danh.

Nhan Lộ Thanh dọn dẹp đống đồ ăn vặt trên bàn, nhìn quanh bốn phía thì phát hiện không còn gì để ăn… Tuy rằng căn phòng này nhỏ, nhưng các loại cơ sở vật chất coi như đầy đủ, chỉ là lương thực dự trữ và tiền để dành ít đến mức khiến người ta tuyệt vọng. 

Cô sờ bụng mình, rối rắm nhiều lần, rốt cuộc vẫn mang theo phần tiền cuối cùng đẩy cửa phòng đi ra ngoài.

Lỡ đâu…

Lỡ đâu trên trời rớt xuống một chiếc bánh nhân thịt thì sao?

*

2.

Tháng tám, giữa mùa hè, bầu trời quá nắng, mặt trời chói chang treo trên bầu trời cao, chói mắt khiến người ta phải nheo mắt nhìn cảnh vật phía trước khi bước đi.

Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của Nhan Lộ Thanh.

Nhan Lộ Thanh không hề hoảng sợ về nhiệm vụ mà người được gọi là dì đã nói, điều cô lo lắng duy nhất lúc này là làm sao để no bụng. Nhưng sau khi xuống núi và đi một vòng quanh thị trấn, cô thấy rằng kiếm sống trên thế giới này thật sự rất khó, chẳng trách tất cả mọi người đều vui vẻ bán máu để kiếm tiền như vậy.

Có vẻ như không thể làm gì khác hơn là cầu xin giúp đỡ từ người dì nghe có vẻ không đáng tin cậy lắm kia.

Cuối cùng Nhan Lộ Thanh mua hai ổ bánh mì, lấy được một chai nước, vẻ mặt chán chường đi về, lại dừng bước trên đường lên núi.

Cô thấy một người cách đó không xa.

Một người đàn ông.

Xung quanh đều là cây cối xanh um tươi tốt, người đàn ông dựa lưng vào thân cây ngồi dưới bóng râm, không thấy rõ mặt, một chân cong một chân duỗi thẳng. Rõ ràng là tư thế ngồi vô cùng tùy ý lười biếng, lại bởi vì tỷ lệ dáng người xuất sắc mà có vẻ vô cùng đặc biệt, đường cong chân cực kỳ bắt mắt.

Nhan Lộ Thanh âm thầm cảm thán mấy câu, nhưng bước chân không ngừng. Theo khoảng cách càng ngày càng gần, mặt người đàn ông cũng dần dần rõ ràng.

Đi đến bóng râm, đường nét khuôn mặt anh trong nháy mắt xuất hiện trong tầm mắt cô.

Làn da trắng như tuyết, cách một khoảng cách cũng phảng phất có thể cảm nhận được nhiệt độ băng giá này. Tóc anh hơi dài, là màu đen thuần túy, màu mắt hơi nhạt, lúc nhìn về phía cô không hiểu sao lại có loại màu sắc mê ly.

Nhan Lộ Thanh chưa bao giờ nhìn thấy một người đẹp như vậy.

Bình thường “mặt mày như họa” là một trong những đánh giá cao nhất của cô về ngoại hình, nhưng giờ phút này, cô cảm thấy cho dù vẽ cũng không vẽ được khuôn mặt giống như vậy. Chưa kể đến bức tranh là tĩnh, mà anh thì động.

Cô nhìn thấy người đẹp hiếm có này nháy mắt với mình, nhịp tim của cô lập tức bị xáo trộn – đó là một phản ứng s1nh lý gần như là bản năng.

Sau đó tầm mắt người đẹp đột nhiên từ mắt cô di chuyển xuống dưới, như thể đến chỗ cổ, anh dừng lại, sau đó hơi híp mắt.

Ánh mắt kia rõ ràng nhẹ nhàng phiêu phiêu, lại giống như thực sự khiến người ta cảm thấy hít thở không thông một trận ngắn ngủi, không chỉ tim Nhan Lộ Thanh rối loạn, hô hấp cũng bắt đầu không ổn định.

… Chuyện gì vậy! Rõ ràng cô vẫn không hề có cảm giác gì với các anh chàng đẹp trai! Bạn cùng phòng ở ký túc xá truyền nhau xem các loại bản đồ cơ bụng của nam diễn viên, cô đều tâm lặng như nước. Thế cho nên Nhan Lộ Thanh thường bị bạn bè trêu chọc nhất chính là: Cưng à, khi còn bé cậu được Phật tổ siêu độ phải không?

Nhan Lộ Thanh hít sâu một hơi, muốn tìm lại cảm giác được siêu độ, bên tai lại nghe được giọng nói từ dưới bóng cây truyền đến.

“Có thể giúp tôi không?”

Đó là những gì người đẹp tuyết trắng nói.

Giọng nói này dễ nghe quá đi mất, rất phù hợp với ngoại hình này. Với một giọng điệu lạnh lùng, dường như nhiệt độ xung quanh đều giảm xuống không ít.

Nhưng có một sự khàn khàn tương đối rõ ràng.

Tầm mắt anh một lần nữa dời trở lại trong mắt cô, hai người nhìn nhau. Dường như Nhan Lộ Thanh thấy được một tia ánh sáng đỏ xẹt qua, lại dường như đọc được từ trong ánh mắt của anh một chút… Khát vọng?

Vào mùa hè nóng như vậy, anh mặc một thân đen nhưng lại không đổ một giọt mồ hôi, một dáng vẻ có chút mệt mỏi, cũng có chút suy yếu.

Liên tưởng đến yêu cầu giúp đỡ vừa rồi và trạng thái bây giờ của anh, cô ngập ngừng hỏi: “Anh… Anh bị say nắng sao? Hay khát vậy?”

“Khát.”

Nói xong, anh mím môi, Nhan Lộ Thanh càng thêm tin tưởng đây là phản ứng theo bản năng của anh.

Khát thì uống nước thôi. Nhan Lộ Thanh gần như không do dự, lúc này đi đến gần anh hơn một chút, sau đó hơi khom lưng, đưa nước trong tay cho anh: “Cho anh, uống đi.”

Người đẹp nhìn gần càng đẹp, đầu tiên anh nhìn nước trong tay cô, sau đó nhướng lông mi lên, ánh mắt đảo qua cổ cô, mới nhìn cô lần nữa.

Trong nháy mắt đó, vào ngày hè thiêu đốt này, Nhan Lộ Thanh lại có một cảm giác lạnh lẽo không thể giải thích được.

Người đẹp nhận lấy nước của cô và nói: “Cảm ơn.”

“Không có gì đâu.” Nhan Lộ Thanh đứng thẳng dậy, lúc này đã hơi thích ứng với vẻ đẹp của anh, nói chuyện cũng tự tại một chút. Cô thở dài: “Để mà nói thì có thể qua ngày hôm nay tôi sẽ chết đói, trước khi chết có thể giúp được anh cũng rất tốt.”

Nói xong cô xoay người rời đi. Vừa mới bước đi được hai bước, cô lại cảm thấy trạng thái của người này vô cùng kỳ quái, quay đầu lại nhìn anh, dặn dò một câu.

“Anh nhớ uống nước nha, đừng để chết khát.”

Chết khát mà nói, chẳng phải là phí phạm người đẹp như vậy sao?

*

3.

Bánh mì giúp Nhan Lộ Thanh chống đỡ thêm một ngày nữa.

Ban đêm cô mơ thấy một giấc mơ, trong giấc mơ tất cả đều là thức ăn ngon trên thế giới, còn đều là gà rán, vịt quay, thịt nướng loại mà mùi thơm có thể truyền từ xa, cùng với trà sữa – loại tình yêu khiến cô không thể bỏ qua.

Đương nhiên ngoài đồ ăn ngon, còn có người đẹp… Tuy rằng chỉ có duyên gặp mặt, dù sao dáng vẻ của anh quá mức xuất sắc, cho dù lúc ngủ thì đại não của Nhan Lộ Thanh cũng không muốn buông tha anh. Trong khi cô đang ăn thức ăn ngon, người đẹp lại ngồi bên cạnh.

Nhan Lộ Thanh vô cùng hạnh phúc, mơ thấy giấc mơ này cả đêm không muốn dậy, sáng hôm sau ngủ một giấc đến gần trưa mới dậy.

Sự chênh lệch lớn giữa hiện thực và giấc mơ khiến cô vừa mới rời giường đã trở nên hoảng hốt. Nhan Lộ Thanh cảm thấy mình giống như một cái xác không hồn, sau khi rửa mặt một cách máy móc, lúc đang ngồi bên cạnh bàn ngẩn người thì chóp mũi lại đột nhiên truyền đến một mùi thơm của thức ăn vô cùng mê người.

Đó là vịt quay! Đó là gà rán! Đó là thịt nướng! Đó là hương vị của giấc mơ của riêng cô!

Sự bi thương của Nhan Lộ Thanh từ đó mà đến: Hu hu hu, cô đã đói đến mức xuất hiện ảo giác rồi sao?

Nhưng không đợi cô đau lòng được ba giây thì cửa phòng đột nhiên bị gõ.

Nhan Lộ Thanh đã không còn suy nghĩ kỳ quái là ai sẽ tới gõ cửa, trong đầu cô đều là mùi hương mình tưởng tượng ra. Sau khi máy móc đứng dậy mở cửa, góc độ nhìn thẳng của cô chỉ có thể nhìn thấy xương quai xanh lộ ra từ cổ áo màu đen của người này.

Lại ngước mắt lên, cô nhìn thấy mái tóc đen cùng với làn da trắng như tuyết quen thuộc, đập vào một đôi mắt màu sáng…

Đó là người đẹp đã chứng kiến cảnh mình ăn một bữa tối thịnh soạn suốt đêm trong giấc mơ.

Vẫn mặc một thân màu đen, dựa vào khung cửa, trong tay mang theo một túi giấy lớn.

Nhan Lộ Thanh mở to hai mắt, không dám tin nhìn anh, cô có một bụng vấn đề muốn hỏi, nghẹn đến cuối cùng hỏi ra một câu.

“Anh… là đến, đến… tìm tôi hả?”

“Ừ.” Người đẹp khẽ gật đầu, giọng nói không còn khàn như lần trước, trở nên dịu dàng lạ thường.

Anh dựa vào khung cửa, cụp mắt, giọng điệu có chút lười biếng nói: “Đến trả ơn.”

*

4.

Mùi hương không phải là ảo giác, là từ túi giấy trong tay người đẹp truyền đến.

Bên trong quả thật đều là đồ ăn ngon mà Nhan Lộ Thanh nằm mơ vào tối hôm qua, khẩu phần không nhiều không ít, vừa vặn đủ cho cô ăn hai bữa. Gà rán bên ngoài giòn tan bên trong chín mềm, vịt quay thơm ngát mười dặm, thậm chí còn có salad rau tốt cho sức khỏe, một bàn có thể nói là đầy đủ màu sắc và hương vị.

Thế nào Nhan Lộ Thanh cũng không ngờ mình có thể chờ được một bước ngoặt như vậy vào lúc mất hết can đảm và chờ chết.

Đây gọi xe đến núi ắt có đường! Cái này gọi là đang vào đường cùng thì có của ngon trên trời rơi xuống! Cái này gọi là ông trời nhất định muốn cho bánh ăn!

Anh nói là tới trả ơn, chính là trả ơn của chai nước khoáng kia của cô. Nhan Lộ Thanh vốn tưởng rằng một ngày là sẽ xong, nhưng anh lại tới mấy ngày, mỗi ngày đều vào một thời điểm, mỗi ngày đều giống như biết cô muốn ăn gì, thức ăn mang đến đều chuẩn xác phù hợp với sở thích của cô, hơn nữa hương vị còn tuyệt vời.

Ân tình như giọt nước, báo đáp như thác trời.

Đây chính là hiện thân của cô gái Ốc Đồng!

Nhan Lộ Thanh cảm thấy cái này cũng không thể gọi là cô gái Ốc Đồng được, trình độ quá thấp, như thế nào cũng phải phong cho anh thành công chúa Ốc Đồng, tiên nữ Ốc Đồng mới được.

Trong quá trình được cho ăn và trả ơn, Nhan Lộ Thanh tự báo ra tên và cũng biết tên của công chúa Ốc Đồng.

Chẳng qua lúc ấy anh dừng lại một cách kỳ lạ, giống như đã rất lâu không ai hỏi tên của anh là gì, cho nên vừa nghe hỏi thì phải suy nghĩ vài giây mới nói cho cô biết đáp án.

…Cố Từ.

Nhưng điều kỳ lạ hơn chính là, mặc dù hai người họ biết tên của nhau, nhưng chưa bao giờ gọi nhau bằng tên.

Nhan Lộ Thanh vụng trộm gọi anh là người đẹp ở trong lòng, công chúa Ốc Đồng và các biệt danh khác. Về phần anh có đặt biệt danh cho cô hay không… Nhan Lộ Thanh cảm thấy có, chẳng qua là người đẹp chưa từng nói ra.

Có lẽ trang trí trong phòng của cô quá rõ ràng, ngày đầu tiên Cố Từ đến, ngay trong bữa ăn của cô, anh đã trình bày một sự thật: “Cô là một thợ săn ma cà rồng.”

Nhan Lộ Thanh trong miệng nhét đầy đồ ăn, gật đầu: “Ừm! Đúng vậy.”

Đuôi lông mày của anh khẽ động, dường như lóe lên một nụ cười ngắn ngủi, giống như cảm thán một câu: “Sao thợ săn lại nhỏ như vậy…” Lúc ấy Nhan Lộ Thanh vội vàng ăn, cũng không để ý.

Đến ngày thứ tư cho ăn, Nhan Lộ Thanh và người đẹp càng ngày càng quen thuộc… Thật ra người đẹp nói rất ít, càng ngày càng quen thuộc là ám chỉ Nhan Lộ Thanh càng ngày càng phóng khoáng.

Cô ăn no uống đủ thì muốn ngủ, vô tình móc chân vào chân ghế nơi người đẹp đang ngồi, cô như sắp ngã vào trong vòng tay của đất mẹ…

Nhưng mà một giây sau, trước mắt cô hoa lên, ngã vào trong ngực Cố Từ.

Nhan Lộ Thanh không thể diễn tả sự thoải mái vào lúc đó.

Trên người anh có một mùi thơm thoang thoảng lạnh lẽo, khi ngửi thấy sẽ cảm thấy sảng khoái. Làn da của anh ở nhiệt độ thấp, cơ thể như có thể tỏa ra từng luồng hơi lạnh, cái nóng mùa hè ngay lập tức tránh xa cô.

Lúc Nhan Lộ Thanh bị buông ra, gần như là cô không nỡ rời đi. Cô quả thật muốn ngủ, nhưng cũng muốn anh ở bên cạnh mình.

Vì vậy, cô nằm trên giường, sau đó hỏi công chúa Ốc Đồng đang chuẩn bị rời đi: “Anh có ngại nếu ngồi bên giường, để cho tôi mát mẻ một chút không?”



Nếu là đến trả thì đương nhiên lời nói của ân nhân lớn hơn trời.

Công chúa Ốc Đồng còn thật sự làm điều hòa hình người cho cô.

Điều kỳ lạ là ngay cả khi Nhan Lộ Thanh ngủ trưa thoải mái thì buổi chiều lúc công chúa Ốc Đồng rời đi, buổi tối cô ngủ ở nơi này không có điều hòa, nhưng cũng chưa bao giờ cảm thấy nóng, ngược lại lại vô cùng mát mẻ.

Hơn nữa buổi tối cô ngủ ở chỗ mà muỗi tàn phá trên núi, trong phòng không có màn chống muỗi gì, trên người lại không tìm được một vết muỗi đốt.

Một ngày cuối tháng tám, Nhan Lộ Thanh nhận được điện thoại từ người dì kia gọi tới cho mình, không có quan tâm hàng ngày, cũng không có hỏi thăm khách sáo, đi thẳng đến chủ đề bố trí nhiệm vụ cho cô.

Nói gần đây Huyết tộc có một nhân vật cấp bậc tổ tông thức tỉnh, từng để lại mùi hương trên núi cô ở, cần đêm nay cô đi xem có đúng hay không.

“Tên đó là nhất mạch tôn quý nhất của Huyết tộc… cũng chính là tồn tại giống như thủy tổ, đã từng ngủ say một thế kỷ, lần tỉnh lại lần trước là mấy trăm năm trước, yêu cầu Huyết tộc không phát động công kích đối với loài người, chính là vị này.”

Nhan Lộ Thanh thực sự không hiểu rõ, đang chuẩn bị ngủ trưa nên cô mơ màng trả lời: “Vậy người này không phải rất tốt sao? Đây quả thực là một sứ giả hòa bình.”

“Tên đó nói một câu đình chiến thì lập tức đình chiến, ai biết lần này tỉnh lại sẽ nói cái gì? Nếu nói thêm một câu hủy bỏ, mấy trăm năm nỗ lực đều uổng phí.” Người phụ nữ nói một cách nghiêm túc: “Dì không cần phải nói nhiều với con, dù sao thì chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng, ma cà rồng sẽ luôn luôn là sự tồn tại tà ác nhất.”

“…”

Nhan Lộ Thanh cúp điện thoại, sau đó bắt đầu nhìn vũ khí treo xung quanh trên tường của ngôi nhà, chìm vào trầm tư.

Trong khoảng thời gian này, cô có một cảm giác không thể giải thích được phụ thuộc vào công chúa Ốc Đồng, người đến cho cô ăn mỗi ngày và dỗ cô ngủ.

Giờ này phút này, nghĩ đến mình là một thợ săn vô danh không có một danh hiệu, nhưng cũng không hiểu đồ chơi kia, vì thế cô đã xin công chúa Ốc Đồng giúp đỡ…

Màn đêm buông xuống.

Nhiệm vụ đầu tiên của Nhan Lộ Thanh, Cố Từ đi cùng cô.

Ngoại trừ không thể sử dụng vũ khí ra, Nhan Lộ Thanh còn mắc chứng quáng gà, cho nên buổi tối cô gần như không bao giờ ra ngoài.

Lúc này tuy rằng đã đeo vũ khí cùng với một loạt phù hộ thân, cô cũng gần như gắt gao bám vào trên người Cố Từ, vừa bám lấy anh vừa lẩm bẩm: “Tổ tông đâu? Vị lão tổ tông tỉnh ngủ đã nói kia đâu?”

Quỷ mới biết vị tổ tông Huyết tộc kia chạy đi đâu. Nhan Lộ Thanh dán sát vào người đẹp đi mấy tiếng đồng hồ, ngay từ đầu còn có chút ngượng ngùng, đến cuối cùng cũng chỉ còn lại ngượng ngùng. Núi cũng đã đi hết một lần, cũng không ngửi thấy mùi ma cà rồng.

Ngọn núi này yên bình như một ngọn núi mà không có bất kỳ động vật nào! Giống như ngoại trừ hai người họ cũng không có vật sống khác, những thứ nhỏ bình thường rất ồn ào kia thế nhưng lại không kêu lên một tiếng.

Lần đầu tiên nhận nhiệm vụ, ngay cả mục tiêu cũng không đụng phải.

Trở lại trong căn phòng nhỏ, Nhan Lộ Thanh đang treo vũ khí lên vách tường, nghe được phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc.

“Tại sao lại làm thợ săn ma cà rồng?” Cố Từ hỏi.

Công chúa Ốc Đồng nói chuyện luôn lạnh lùng, câu hỏi cũng nói không có nhấn nhá, hoàn toàn trái ngược với Nhan Lộ Thanh trầm bổng du dương.

Nhan Lộ Thanh nghe được câu hỏi này, hơi sửng sốt.

Cô trả lời câu này thế nào đây? Cũng không thể nói cô đến từ thế giới khác và bị ép kế thừa công việc này.

Cô suy nghĩ một chút về bộ phim truyền hình ma cà rồng mình đã từng xem, thợ săn bên trong đều là chuẩn mực bảo vệ kẻ yếu đuối, vì thế lập tức nói lý do vô cùng ngốc nghếch lại tràn đầy tinh thần trọng nghĩa: “Đại khái là… Để bảo vệ những con người yếu đuối.”

Ngay lúc đó, trong phòng yên lặng hồi lâu, nhất thời đột nhiên vang lên một tiếng cười khẽ.

Tiếng cười này chứa đựng nhiều nội dung hơn: “Người yếu đuối là con người hay là cô?”, “Cô có chắc không?”, “Biểu hiện vừa rồi cô chỉ ước có thể dính vào người tôi thì có thể bảo vệ ai?” Nhan Lộ Thanh lập tức bổ não những nội dung này, mặt vô cùng nóng.

“Đúng rồi.” Cô quay lại, hắng giọng, có chút lúng túng chuyển đề tài: “Anh có nghĩ ma cà rồng đều xấu xa không?”

Nụ cười của Cố Từ giảm đi một chút, nhìn cô một lúc lâu. Anh không trực tiếp trả lời, hỏi với giọng điệu bình tĩnh: “Cô cảm thấy thế nào?”

“Đương nhiên là không! Dì tôi nói đúng là thái quá.” Nhan Lộ Thanh nói một cách đương nhiên: “Người cũng có người xấu, quỷ còn không thể có quỷ tốt à? Ví dụ như tên mấy trăm năm trước bảo Huyết tộc và nhân tộc kết giao làm bạn, chính là mục tiêu đêm nay của tôi, đó chính là quỷ tốt! Đó là một con chim bồ câu hòa bình!”

Ngay khi giọng nói vừa dứt, người trước mặt cô đột nhiên cười lớn hơn trước.

Hóa ra khi cười, mắt anh sẽ trở nên méo xệch, đồng tử như ánh lên một tia sáng nào đó, trông thật rạng rỡ dưới ánh đèn nhỏ của căn nhà nhỏ nát này.

Nhan Lộ Thanh nhìn đến sửng sốt.

Người ta nói rằng ma cà rồng có ngoại hình phi thường, những bộ phim và hoạt hình đã xem từ nhỏ cũng được diễn theo cách này, nhưng dù phi thường đến đâu, cũng không thể xuất sắc hơn người trước mặt.

Trong lòng cô đập thình thịch, gãi gãi tóc đánh lạc hướng sự chú ý, suy nghĩ cái gì theo bản năng là nói ra: “Nghe nói ma cà rồng đều rất đẹp… Thật tiếc là tôi chưa từng gặp được.”

Cố Từ đưa tay về phía cô, vuốt nhẹ mái tóc mà cô vừa mới nắm được một giây trước, rồi mỉm cười nói: “Cô sẽ gặp được, thợ săn nhỏ.”

*

5.

Sau khi nhận nhiệm vụ đó không được mấy ngày thì đến cuối tháng tám, đường lớn ngõ nhỏ khắp nơi đều có người xếp hàng ở trạm máu. Bởi vì tháng chín là tháng yến hội của Huyết tộc, sẽ lựa chọn trong số những người tự nguyện cung cấp máu, máu tươi ngon được nhận trong lâu đài cổ, thù lao phong phú, cho nên rất nhiều người đều hy vọng mình có thể được chọn vào kiếm lời lớn.

Nhan Lộ Thanh không nghĩ tới chuyện muốn tham gia náo nhiệt này, cô lo lắng về một chuyện khác.

Công chúa Ốc Đồng nhà cô đã biến mất.

Sau khi họ ở bên nhau sớm chiều nhiều ngày như vậy.

Sau khi cô đã quen với việc nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần mỗi ngày.

Sau khi cô bị trêu chọc bởi một câu “thợ săn nhỏ”.

Anh! Biến! Mất!

Nhưng không phải là rời đi mà không nói lời tạm biệt.

Sáng nay sau khi Nhan Lộ Thanh tỉnh lại, phát hiện trên bàn có một đống tiền mặt, còn có một cái gì đó trông rất giống chi phiếu, trên đó nhiều đến nỗi cô cũng không dám đếm.

Gia đình nào chứ?

Đây không phải là công chúa của quốc gia nào đấy chứ.

Nhưng… Mỗi lần cho cô ăn, công chúa Ốc Đồng cũng chỉ ở bên cạnh nhìn, Nhan Lộ Thanh hỏi thì anh nói mình đã ăn rồi.

Nhưng anh luôn có vẻ sức khỏe kém, rõ ràng mỗi ngày đều là ánh mặt trời chiếu rực rỡ, anh lại trông rất ốm yếu, dáng vẻ trắng như vậy, luôn mặc màu đen, luôn có làn da lạnh lẽo.

Coi như là công chúa thì anh cũng nhất định là công chúa đang chạy trốn.

Công chúa đang chạy trốn còn để lại cho cô một tờ giấy, trên đó viết năm chữ.

“Thợ săn nhỏ, chờ tôi.”

“…”

Có lẽ đã quen với cuộc sống trong khoảng thời gian này, Nhan Lộ Thanh nhìn đống đồ vật giá trị này, trong lòng luôn phảng phất có cảm giác vợ mình chạy trốn theo người khác.

Không đợi cô thích ứng với chuyện vợ mình chạy đi, cửa nhà gỗ bị gõ vô cùng thô lỗ. Nhan Lộ Thanh mở ra, lần đầu tiên mặt đối mặt gặp được người gọi là dì kia và một đám người tương đối xa lạ với cô.

*

6.

Lần thứ hai Nhan Lộ Thanh chấp hành nhiệm vụ là bị “ép buộc” chấp hành.

Cô được một đám người mang đi xét nghiệm máu, kết quả, cô là máu gấu trúc cực kỳ hiếm thấy, vì thế đám người kia thảo luận hồi lâu, cuối cùng quyết định muốn cô đi báo danh tham gia đội ngũ cung cấp máu tình nguyện, xâm nhập vào bên trong kẻ địch để dò xét tình hình địch.

Nhan Lộ Thanh đã vô cùng cố gắng tỏ vẻ cô thật sự không am hiểu nằm vùng, thế nhưng không ai chịu nghe. Họ cũng vô cùng không coi cô là người ngoài, gần như kéo mạnh cô đi xếp hàng dài xét nghiệm máu. Máu gấu trúc vốn là vô cùng hiếm, Nhan Lộ Thanh tương đối thuận lợi được chọn, không đến nửa ngày, cô đã ngồi trên phương tiện giao thông được đưa đến lâu đài cổ.

Ngồi ở trên xe, Nhan Lộ Thanh lại nhớ tới Cố Từ.

Công chúa Ốc Đồng thật hiền lành, mỗi ngày đều đưa cho cô những món ăn đa dạng, mùa hè làm điều hòa hình người cho cô, dáng vẻ đẹp như vậy, còn vô cùng có tiền và đáng tin cậy.

Cô mặc kệ, đó chính là vợ cô, cô đã bắt đầu nhớ vợ rồi. Cuộc sống hình thành thói quen, làm sao cô có thể sống thiếu vợ được.

Trong oán niệm như vậy, Nhan Lộ Thanh đi theo đám người xuống xe và bị đưa đến một đại sảnh, bị lấy máu, lại bị người dẫn đi dạo xung quanh. Cô cũng không chú ý đến những chuyện xung quanh, cũng không phát hiện vẻ mặt không dám tin của những người xung quanh lúc dẫn cô đi về phía trước, cũng không phát hiện đại bộ đội đi theo xe đều ở phía sau, giờ phút này chỉ có một mình cô đi về phía trước.

Lần thứ hai phục hồi tinh thần lại, Nhan Lộ Thanh lại ngẩng đầu lên, lại bị những người xung quanh làm cho giật mình.

Lúc này cô đang đứng trong một đại sảnh vô cùng tráng lệ, trần nhà sơn dầu, lối kiến trúc cổ kính thời trung cổ, có một đám người vây quanh cô.

Tại sao những người ăn mặc lộng lẫy này lại nhìn chằm chằm vào cô với vẻ mặt hoảng sợ vậy.

Cùng lúc đó, cánh cửa đối diện với cô mở ra, một bóng dáng cao gầy gò vừa xuất hiện trong tầm mắt. Nhan Lộ Thanh còn chưa kịp cảm thấy quen thuộc thì người nọ đã đến trước mặt cô trong một hơi thở.

Mái tóc đen dài như tơ tằm, so với tất cả các bức tranh sơn dầu trong sảnh còn đẹp hơn gấp mấy lần, đồng tử đỏ thẫm, làn da cực trắng, trong tay cầm một cái chén chứa chất lỏng màu đỏ.

Anh quá hợp với hoàn cảnh này, như thể thời gian ngừng trôi, anh đến từ một trăm năm trước, với vẻ tao nhã thuộc về quý tộc của thời đại đó.

Hô hấp của Nhan Lộ Thanh ngưng trệ.

Phản ứng đầu tiên: Vợ tôi trông thật đẹp.

Phản ứng thứ hai: Dường như vợ tôi không hề đơn giản.

Cô đột nhiên hiểu được tất cả… Vì sao anh luôn mặc quần áo màu đen, vì sao anh nhìn không giống người thường, vì sao màu mắt anh lại thay đổi, vì sao anh có thể làm điều hòa nhiệt độ, vì sao lúc anh ở chưa từng có côn trùng làm phiền…

Nhưng sau khi hiểu được, cô lại chỉ muốn ở trong lòng cảm thán… thủy tổ của Huyết tộc, lão đại của Huyết tộc, cũng chẳng khác nào lão đại trong thế giới này… Vợ tôi thật là trâu bò!!!

Thợ săn nhỏ họ Nhan đột nhiên nâng cánh tay mình lên, trên làn da trắng nõn của cô có một vết phồng đỏ rất dễ nhận thấy. Cô tức giận cáo trạng với người trước mặt: “Tôi bị muỗi đốt một vết, vừa ngứa vừa đau, khó chịu chết đi được.”

Cho dù là lão đại Huyết tộc cũng không thể không thừa nhận, dù có kiến thức rộng rãi như thế nào, cũng không cách nào đoán được mạch não của thợ săn nào đó.

Anh vươn tay, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô gái, nhẹ giọng nói: “Thật đáng giận.” Ngón tay nhiệt độ rất thấp nhẹ nhàng chạm qua vùng da xung quanh sưng đỏ, sau đó anh hơi thở dài nhẹ đến không nghe rõ: “Tôi còn không nỡ cắn một cái.”

Trông dáng vẻ kia giống như là thương tiếc vô tận. Nhan Lộ Thanh vốn chỉ muốn khiến không khí sinh động một chút, đột nhiên bị dáng vẻ cụp mắt của anh nói “Thật đáng giận” mê hoặc.

Cố Từ buông cổ tay cô ra, tay còn lại giữ chân cốc thu hút sự chú ý của Nhan Lộ Thanh.

Cô nhìn màu sắc của chất lỏng thì đã hơi có một dự cảm, nhưng vẫn hỏi: “Đây là gì vậy?”

Môi anh đỏ thẫm, là màu sắc bức người, khẽ lắc ly, cong môi cười với cô:

“Là máu của cô, thợ săn nhỏ.”

*

7.

Ma cà rồng đều thích gặm nhấm con người như vậy sao?

Nhan Lộ Thanh người chưa bao giờ yêu đương với ma cà rồng, cô cảm thấy lờ mờ.

Đầu tiên là lúc ở sảnh đường, trước mắt bao người ngắn ngủi gặm vào mặt cô một cái.

Sau đó, giữa những cái nhìn chằm chằm của những người trông vô cùng quý tộc, lôi kéo cô tham quan lâu đài cổ, giống như là mang theo khách du lịch đến chơi, mỗi nơi đẹp đều giới thiệu cho cô một lần.

Thân là lão đại Huyết tộc, phải chủ trì yến hội, cho nên sau khi Cố Từ rời đi, Nhan Lộ Thanh vốn thoải mái ngâm mình cánh hoa trong phòng tắm rộng rãi của anh, đang muốn để mình ngủ một giấc thật thơm, không ngờ vừa ra khỏi cửa thì đụng phải người nào đó bỏ sân giữa chừng.

Anh thậm chí còn không tham dự bữa tiệc.

“Anh làm lão đại có phải có chút…”

Bốn chữ “không có trách nhiệm” còn chưa nói ra miệng, lời nói của Nhan Lộ Thanh đã bị cắt ngang.

“Có thể giúp tôi không?” Cố Từ nói bên tai cô.

Năm từ này.

Đó là những gì anh nói với cô trong lần đầu tiên họ gặp nhau.

Giống như lập tức trở lại không lâu trước đây, cô nhìn người đẹp dựa vào cây, gần như hấp hối, suy yếu lại tái nhợt, liếc mắt một cái đã bị sắc đẹp làm cho ngạc nhiên.

Nhan Lộ Thanh ngẩng đầu nhìn ánh mắt của anh, màu sắc khác với lúc đó, màu đỏ ruby cực kỳ đậm, viền hơi mờ, giữa con ngươi cực kỳ sâu, liếc mắt một cái dường như không nhịn được mà nhìn chằm chằm rồi lún xuống.

Cô cũng bắt đầu nhớ lại những gì cô đã nói ngày hôm đó. Trên mặt Nhan Lộ Thanh lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói những lời giống như ngày đó, mở miệng hỏi: “Anh… Anh bị say nắng hả? Hay khát vậy?”

Người đẹp tiến một bước về phía cô, hai người gần nhau hơn.

“Khát.”

Câu tiếp theo… Đến câu tiếp theo.

Rốt cuộc hiểu được, khi đó vì sao trong miệng anh nói khát, mà lại nhìn chằm chằm vào cổ cô lâu như vậy.

Nhan Lộ Thanh thở sâu một hơi.

Cô có chút ngượng ngùng nghiêng mặt, lộ ra cổ trắng nõn, trên mặt đỏ rực, ngón tay chỉ vào bên cổ mình.

“… Cho anh, uống đi.”

Mạch máu dưới làn da mỏng manh tràn đầy khí huyết, thoang thoảng tỏa ra hương hoa. Màu mắt Cố Từ lại tinh tế thay đổi, vô cùng đỏ rực, một tay anh vòng qua eo cô, cúi người, cúi đầu hôn một cái.

Nhan Lộ Thanh đã chuẩn xong cảm giác bị đâm thủng da thịt, máu tươi đầm đìa, quấn băng trên cổ sau khi hút xong.

Nhưng thật không ngờ, không một điều nào trong số những điều cô tưởng tượng xảy ra.

Chỉ có cảm giác tê rần cùng hơi ngứa, có lẽ là bởi vì cô luôn có thể cảm giác được đôi môi mỏng mềm mại lạnh lẽo của anh, có một sự căng thẳng k1ch thích vô cùng tinh tế.

Hóa ra kỹ xảo ma cà rồng trong phim điện ảnh và phim truyền hình quá tệ.

Suy nghĩ này vừa xẹt qua, Nhan Lộ Thanh đã cảm nhận thấy anh rút lui, sau đó ở trên miệng vết thương của cô khẽ liếm, hôn vài cái, rồi một lần nữa ngẩng đầu lên.

Làn da ẩm ướt lạnh lẽo, bên trong lại bởi vì một loạt hành động vừa rồi mà nóng bỏng. Nhan Lộ Thanh cảm nhận được loại kinh nghiệm kỳ dị này, không nhịn được ngẩng đầu hỏi anh: “Kết thúc rồi à?”

Cố Từ híp mắt: “Nếu không thì sao?”

“Chỉ chút xíu này thôi à?” Sau khi sự kinh ngạc của Nhan Lộ Thanh qua đi, đột nhiên hiểu được mình nói cái gì: “À, vừa rồi anh uống ở yến hội.”

“Không có.”

“Hả?”

Chắc là dị năng thần kỳ thuộc về ma cà rồng, Cố Từ có vài động tác Nhan Lộ Thanh vĩnh viễn cũng không thấy rõ, tựa như lúc này anh đột nhiên ôm ngang cô lên trong lúc cô đang ngẩn người, vừa đi về phía giường lớn trong phòng, vừa nói: “Tôi không uống máu của người khác.”

*

8.

Lão đại Huyết tộc quả thật không uống máu của người khác.

Nhan Lộ Thanh nghĩ rằng cảm ơn trời đất, anh là lão đại Huyết tộc. Nếu không đổi lại ma cà rồng bình thường, thì với lượng hút máu của anh, mỗi ngày liếm như liếm kẹo mút, hẳn là sớm muộn gì cũng sẽ chết đói.

Cô đang làm que đường huyết rất tốt.

Không chỉ như thế, Nhan Lộ Thanh còn phát hiện người gọi là thủy tổ này thật sự rất có thể tìm đường chết…

Một lần, cô hỏi: “Tại sao tôi lại gặp anh trên ngọn đồi lúc đó? Ma cà rồng không thể ra ngoài vào ban ngày đúng không?”

Một Huyết tộc nào đó đưa ra câu trả lời chính thức: “Có thể ra ngoài, nhưng Huyết tộc bình thường sẽ trực tiếp bị ánh mặt trời đốt cháy, giống máu thuần khiết sẽ trở nên khó đi lại.”

“Còn anh thì sao?”

“Sẽ trở nên suy yếu hơn bình thường.”

Nhan Lộ Thanh mở to hai mắt, cô nhớ tới thời kỳ công chúa Ốc Đồng trả ơn, căn phòng nhỏ của cô luôn có ánh mặt trời chiếu vào, bởi vì cô thích thời tiết nắng chói chang, cho nên gian phòng kia rất nhiều nơi đều có ánh mặt trời.

Dường như anh luôn có vẻ buồn ngủ, luôn duỗi chân dài dựa vào ghế, giống như không có xương, giống như rất mệt mỏi. Lúc ấy Nhan Lộ Thanh còn đang ở trong lòng đánh giá, vô cùng có cảm giác người đẹp lười biếng.

Hóa ra là vì vậy.

Nhan Lộ Thanh ôm anh gặm một ngụm, lại gặm vài ngụm, gặm mãi gặm mãi, hai người gặm đến trên giường.

*

9.

Ban đầu đến lâu đài cổ, Nhan Lộ Thanh gánh trên lưng một “nhiệm vụ”.

Đó là nhiệm vụ mà thợ săn ma cà rồng sắp xếp cho cô, yêu cầu cô làm chỉ điểm, nằm vùng, báo cáo cho họ bất cứ khi nào có tin tức.

Yến hội Huyết tộc tháng chín kết thúc, người đến hiện trường cũng được trả thù lao hậu hĩnh, được dẫn ra khỏi lâu đài cổ.

Nhan Lộ Thanh lại không đi.

Cô cảm thấy tốt xấu gì mình cũng phải gửi tin nhắn cho đám người kia, nên nhờ người đưa phong thư đi ra ngoài…

[1. Những gì mọi người lo lắng sẽ không xảy ra.
  1. Tôi không trở về, tôi không phải là một thợ săn ma cà rồng sao? Tôi đến tổ ma cà rồng thì có thể săn tốt hơn. Thợ săn ma cà rồng làm hết sức mình, cũng chính là những gì tôi làm đó~”


Gửi bức thư này đi, Nhan Lộ Thanh lại nghĩ đến bồ câu hòa bình mình từng điên cuồng khen ngợi, cô không nhịn được tò mò: “Cho nên tại sao trước đây anh lại muốn buộc Huyết tộc cùng chung sống hòa bình với loài người vậy?”

“Tôi có một ít năng lực khác.” Cố Từ hờ hững nhìn hành động cô buộc tóc cho mình, giọng điệu vững vàng nói: “Ví dụ như dự đoán.”

Nhan Lộ Thanh không biết thắt bím tóc, cô tràn đầy tò mò: “Cho nên thì sao? Anh đã thấy gì?”

“Một số việc, một ít hình ảnh.” Giọng nói Cố Từ dừng một chút, cười nhạt với cô, lông mày anh mềm mại thành vòng cung đẹp đẽ: “Có chúng ta.”

Anh không miêu tả cụ thể là gì, nhưng chỉ miêu tả hai ba câu như vậy, dường như Nhan Lộ Thanh có thể thấy được những điều tuyệt đẹp từ trong mắt anh.

Anh nói: “Tôi hy vọng chúng ta sẽ gặp nhau trong thời đại hòa bình.”

Nhan Lộ Thanh: Đây là lời tỏ tình thần tiên gì vậy!!!

Nhan Lộ Thanh rung động, các cơ quan trong lồ ng ngực hận không thể nhảy nhót, nhưng còn chưa kịp nhảy đến mười giây, người này lại dịu dàng mà bất đắc dĩ bổ sung một câu:

“Dù sao em hoàn toàn cũng không phải là đối thủ của ma cà rồng.”

Nhan Lộ Thanh: “!!!”

Hôm nay lão đại Huyết tộc đau đớn mất tư cách liếm que bổ đường huyết.

*

10.

Sau khi hoàn toàn không còn băn khoăn gì nữa, Nhan Lộ Thanh ở trong lâu đài cổ quả thực trải qua cuộc sống giống như thần tiên.

Áo đưa đến tay, cơm đến tận miệng, mỗi ngày làm một que bổ đường huyết để thủy tổ Huyết tộc liếm giải cơn thèm ăn, còn có thể muốn làm gì với người đẹp cũng được.

Cô rất thích những ngày như vậy, thời gian ở cùng nhau càng lâu, cô càng thích Cố Từ.

Trong thời gian yêu đương như vậy, Nhan Lộ Thanh giúp anh chia ra nhiều hình thái trong lòng: công chúa Ốc Đồng hiền lành toàn năng, đại mỹ nhân xinh đẹp lạnh lùng, vừa dịu dàng vừa có đôi chân mềm mại, thủy tổ Huyết tộc còn có thể gọi cô là “thợ săn nhỏ” khi muốn dụ dỗ cô.

Mỗi một hình thái đều rất thích, mỗi một hình thái đều muốn in dấu mãi mãi.

Đối với những Huyết tộc khác trong lâu đài cổ, có vài người vui vẻ nhìn thấy lão đại Huyết tộc có bạn đời, có người không vui, nhưng mọi người duy trì thái độ nhất trí là… ngạc nhiên.

Bởi vì thái độ của thủy tổ đối với cô gái loài người này quả thực khiến người ta nghẹn họng.

Mùa thu và mùa đông của lâu đài cổ rất lạnh, đã qua mùa hè, Nhan Lộ Thanh không thể chịu đựng nổi, vì vậy, lần đầu tiên sau nhiều thế kỷ, lâu đài cổ kính bật điều hòa nhiệt độ sưởi ấm liên tục vào mùa đông.

Nghe nói khi quan ký sự của Huyết tộc viết ra chuyện này, bẻ gãy mười cây bút lông vũ.

Ma cà rồng không cần ăn thức ăn của con người, nhưng sau khi cô gái kia đến, vừa đến giờ cơm thì hương thơm bắt đầu bay xung quanh, có đôi khi không đến giờ cơm cũng bay.

Nghe nói khi quan ký sự của Huyết tộc biến thành ma cà rồng xảy ra chút vấn đề, khứu giác vô cùng mẫn cảm, đối với thức ăn mùi thơm lại mẫn cảm hơn bình thường, có thể ngửi lại không thể ăn, khí tức toát ra giống như một con quỷ. Khi viết ra điều này, bẻ gãy hai mươi cây bút lông vũ.

Bản ghi này vẫn đang được cập nhật liên tục.

*

11.

Nhan Lộ Thanh cảm thấy mình quả thật đã trở thành một thợ săn ma cà rồng đủ tư cách.

Dù sao thì…

Ma cà rồng mạnh nhất, đẹp nhất và quý phái nhất trên thế giới đã bị cô săn được.

*

12.

Hôm nay Nhan Lộ Thanh kết hôn với Cố Từ.

Cô gái tuổi thanh xuân hai mươi mang dòng máu gấu trúc và… Thủy tổ ma cà rồng có được nhan sắc đỉnh cao, không biết bao nhiêu tuổi, nhưng phần lớn thời gian cuộc đời của quỷ đều ngủ đã bắt đầu cuộc sống đúng nghĩa khi gặp tình yêu đích thực.

Yêu nhau mãi mãi.

(Xong: Ma cà rồng Từ x thợ săn ma cà rồng Thanh)

Bình luận

Truyện đang đọc