SAO BOSS CÒN CHƯA TRỐN?

Editor: Đen

Beta: Cyane



Bệ cửa sổ trong phòng ngủ rất thấp, có một cái cửa sổ sát đất cực lớn, vì muốn bắt ánh sáng tốt để soi gương, Nhan Lộ Thanh vừa duỗi tay kéo rèm cửa ra. Cô xoay người, ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng, chiếu lên khuôn mặt cô.

Cô theo phản xạ nhắm hai mắt lại.

Vì thế nên các giác quan còn lại nhạy bén hơn, thậm chí còn cảm nhận được bờ môi bị cọ xát.

Thật ra vào đêm tỏ tình kia, Nhan Lộ Thanh phát hiện Cố Từ rất biết cách hôn, sau này càng ngày càng thành thạo. Lần này anh lại dựa vào kinh nghiệm trước đó mà lấy tất cả tinh hoa bỏ đi những sai sót, hôn đến mức làm cho đầu óc cô lên mây.

Cô cảm thấy bờ môi mới tô son của mình dần dần bị phai đi, có phần là bị bản thân nuốt mất, còn lại đã vào bụng của Cố Từ, mà phần lớn son trong miệng cô đều là do Cố Từ ban tặng.

Nhan Lộ Thanh nhắm hai mắt cảm nhận.

Không thể không nói, cây son này có vị không tệ, thoa lên còn có mùi thơm ngọt ngào, ăn vào cũng không thấy kỳ.

Đến khi môi cô không còn chút xíu son nào, hai cánh môi dần dần tách ra.

Nhan Lộ Thanh thở gấp trợn mắt, lại bị mặt trời chiếu vào, định giơ tay lên che mắt thì Cố Từ đã kéo rèm lại phân nửa.

“…”

Hừ.

Dịch vụ chăm sóc khách hàng sau tổn thất cũng không tồi.

Nhan Lộ Thanh nhìn vào gương, tuy không còn son môi, nhưng màu môi vẫn khá đẹp, Cố Từ cũng giống vậy.

Có thể là do đàn ông không trang điểm, màu môi khá nhạt, mỗi lần hôn xong, môi anh tự nhiên lại có màu vô cùng đẹp mắt.

Nhan Lộ Thanh không nhịn nổi nheo mắt lại, duỗi tay cọ sát môi anh.

Hành động này khiến Cố Từ hơi ngạc nhiên.

“Sao vậy?”

“Không sao cả.” Nhan Lộ Thanh đi vòng qua người anh, cầm áo khoác của mình lên, vừa mặc đồ vừa nói đầy mạnh mẽ: “Chỉ cho anh hôn em thôi, không cho em ăn bớt à?”

“…” Sao lại dùng từ ăn bớt rồi vậy.

Cố Từ cũng không sửa lại lời cô, anh cũng mặc áo khoác vào, cố ý nói bên tai Nhan Lộ Thanh: “Son này không tệ.”

Nhan Lộ Thanh ngừng tay lại.

Sau đó, lại nghe thấy giọng anh từ từ vang lên: “Đúng là rất giống thạch, cho nên phán đoán ban đầu là không hề lừa gạt người tiêu dùng.”

“…!”

Dù sao cũng không phải là mới hôn lần đầu, Nhan Lộ Thanh cũng không ngại lắm. Tuy rằng cảm nhận được mỗi lần hôn đều có cảm giác khác nhau, nhưng không có phản ứng dữ dội như lần đầu tiên.

Thế nhưng mà…

Nói môi cô “rất giống thạch” gì đó, lại nhớ đến hành động vừa nãy của anh, cô vẫn không chịu nổi.

Nhan Lộ Thanh mở to mắt liếc nhìn anh, Cố Từ không thèm để ý mà đội mũ lên cho cô, rồi kéo tay cô đi ra ngoài.

Xe anh đặt đậu ở ngoài khách sạn, hai người ngồi lên ghế sau. Nhan Lộ Thanh tự dưng nhớ tới lần trước cô cũng thoa son này lúc hai người nói chuyện trên Wechat, hồi đó Cố Từ có nhắn một câu rất kì lạ.

Cô nói đó là son thạch, rồi giải thích vì sao lại gọi là son thạch, sau đó Cố Từ nói…

Anh không biết, bởi vì anh chưa thử bao giờ.

Cô nghi ngờ nhìn người bên cạnh, gọi anh một tiếng: “Này.”

Cố Từ như không hài lòng với cách xưng hô này, đôi mắt liếc nhìn sang không có xíu dịu dàng nào, cực kỳ lạnh lùng.

Nhan Lộ Thanh nhắc tới chuyện đấy: “Lần đầu chúng ta nói về son thạch, lúc đấy anh trả lời em thế nào, anh còn nhớ không?” Ngừng một chút, giọng nói của cô tràn đầy nghi ngờ: “Đừng nói là khi đấy anh muốn…”

“Muốn tự mình thử?” Cố Từ tiếp lời cô, tự nhiên gật đầu: “Ừ, đúng rồi đấy.”

“…”

Má nó, bị lôi ra ánh sáng rồi mà vẫn ngông thế.

Làm cho cô cạn lời.

Nhan Lộ Thanh nhớ lịch sử đoạn trò chuyện lúc đó không phải chỉ có mỗi mình xem, cô còn đưa Bánh Quai Chèo Nhỏ xem nữa. Cô bực bội mở Wechat ra nói sơ qua chuyện này với cô ấy.

Bánh Quai Chèo Nhỏ vui vẻ ăn cơm chó, hơn nữa còn nói thế này.

[Bánh Quai Chèo Nhỏ: Đại mỹ nhân đâu có ý xấu đâu?]

[Bánh Quai Chèo Nhỏ: Anh ấy chỉ muốn thử son thạch của vợ xíu thôi mà.]

Nhan Lộ Thanh: “…”

*

Từ khách sạn đến khu vui chơi chỉ tốn hai mươi phút.

Bọn họ tới khu vui chơi nổi tiếng cả tình, thậm chí là toàn nước, có diện tích cực lớn, cơ sở vật chất siêu đỉnh. Tất cả các hạng mục trò chơi muốn chơi ở công viên giải trí về cơ bản đều có ở đây, thu hút không ít người trẻ tuổi ghé thăm, hoặc là gia đình có con nhỏ cũng tranh thủ cuối tuần rảnh rỗi đến đây chơi.

Nhan Lộ Thanh đã tìm hiểu kỹ nơi này từ hôm qua, cô cực kì hưng phấn.

Dù sao ở thế giới gốc, cô chỉ mới đi công viên bình thường. Các trò chơi ở trong đó một phần cũng na ná ở công viên giải trí, nhưng trong thành phố của bọn họ chỉ có duy nhất công viên này, không hề có công viên giải trí nào lớn như thế này cả.

Khi bước xuống xe, cô không thể chờ nổi mà kéo Cố Từ đi đến cổng. Vé của hai người không cần xếp hàng. Khi đi vào, Nhan Lộ Thanh nhìn thấy toàn cảnh lại có cảm giác hoảng hốt.

Cô nhớ là mình chưa bao giờ đi công viên giải trí.

Trước đây không đi, xuyên đến đây càng chưa từng đi.

Rõ ràng là chưa đi, vì sao… Lại có cảm giác rất quen mắt?

Nhan Lộ Thanh hơi ngạc nhiên.

Chẳng lẽ mình đã từ thấy hình ảnh này trên TV rồi?

Cũng chỉ còn cách giải thích này.

Nhan Lộ Thanh đứng ngẩn người ở trước cổng vài giây, suy nghĩ kĩ càng rồi tiếp tục kéo tay Cố Từ đi vào bên trong.

Không chú ý đến ánh mắt của anh đang nhìn mình.

Vừa vào cửa đã bắt đầu chơi thuyền hải tặc, hai người chơi hết tất cả những trò chơi phổ biến, nào là xe lửa, đập chuột, vòng xoay bạch tuộc, vũ điệu cốc xoay, xe điện đụng…

Dù sao thì vé VIP cũng không cần xếp hàng, vẫn đủ thời gian chơi từng cái một.

Chơi mấy trò phổ biến xong, Nhan Lộ Thanh giúp công chúa nào đó tìm chỗ để cái dạ dày già giải quyết bữa trưa, hai người lại đi dạo xung quanh mấy cửa hàng lưu niệm một lát.

“Tiếc quá, tiếc quá đi…” Nhan Lộ Thanh thở dài: “Nếu cái này là Disney là ngon rồi.”

Nếu như thế, sẽ có càng nhiều băng đô hợp với anh để cô đeo cho anh.

Nếu như thế, Từ công chúa sẽ được về nhà.

Rõ ràng Cố Từ không hứng thú với mấy vật kỷ niệm này nọ, những vẫn bày ra vẻ mặt vô cảm, ngoan ngoãn đi sau lưng cô.

Cuối cùng Nhan Lộ Thanh cũng chọn được bốn cái băng đô màu đỏ, vàng, trắng, xanh lam khác nhau, cô xoay người đưa tay muốn đeo lên đầu Cố Từ.

Lại bị người ta lùi về sau nửa bước, né nhẹ.

Nhan Lộ Thanh đang cầm một cái băng đô cài tóc màu trắng, trong tiệm này bày toàn băng đô kiểu công chúa, khiến cô nhớ khi mình nhiệt tình chơi trò Ngôi sao thời trang Từ Từ, thích nhất là hiệu ứng giao diện đặc biệt.

Từ khi Nhan Lộ Thanh bước vào cửa hàng này, chọn lấy mấy cái cài tóc, Cố Từ đã có dự cảm không lành.

Chắc chắn sẽ có màn này.

Cô giơ cái băng đô màu trắng có đính mấy viên kim cương vụn phát sáng, trông mong nhìn anh. Mà trên đầu cô đã đeo một cái màu xanh lam, là một cái huy hiệu trông khá bảnh trai, nhìn như mấy chàng hoàng tử hay kỵ sĩ gì đấy.

“Cứ cho là em muốn anh đeo.” Cố Từ quan sát một lượt, lúc lâu sau lại chỉ vào đầu cô nói: “Có phải là nên đổi không?”

Nhan Lộ Thanh: “…” Đổi lại thì còn gì thú vị! Không được!

Cô nghĩ một chút: “Thế này đi, lần này em nợ anh.”

Nhan Lộ Thanh không để ý nhiều, vì ước mơ mà không ngừng khoác lác: “Hôm nay anh nghe em, sau này anh có thể yêu cầu em bất cứ thứ gì, anh muốn em làm gì thì em làm đó được không?”

“…”

Cố Từ im lặng vài giây, tròng mắt đen láy dưới ánh mắt trời lại trở nên lóe sáng lạ thường.

Nhan Lộ Thanh tưởng anh vẫn sẽ từ chối, hoặc là bộc phát lòng từ bi mà đồng ý, duỗi tay lấy rồi bất đắc dĩ đeo lên đầu.

Không ngờ đột nhiên Cố Từ khom lưng xuống trước mặt cô, cúi thấp đầu.

Đang chờ cô đeo lên cho anh.

!!!

Nhan Lộ Thanh cầm băng đô, trợn mắt.

Trong nháy mắt, cô cảm giác được sự hạnh phúc và thỏa mãn như muốn nổ tung, tóc muốn bay ngược lên trời.

Cô lập tức đường đường chính chính cho công chúa lên ngôi.

Mặc dù anh mặc một bộ đồ màu đen rất là ngầu, lại đeo thêm chiếc băng đô màu trắng nhìn không hợp xíu nào. Nhưng trong mắt Nhan Lộ Thanh nó lại cực kì cực kì hợp, khiến gương mặt của anh càng nổi bật.

Công chúa được trang bị đầy đủ đứng dậy, lạnh lùng vươn tay ra, không nói một lời mà kéo tay cô đi ra khỏi khu vực đồ lưu niệm, cắt đứt tất cả khả năng cô sẽ đi vào bất kì cửa hàng nào khác.

Nhan Lộ Thanh hạnh phúc đến nỗi cười khúc khích, cười mãi cười mãi. Cô lôi khung chat mình đã lâu không đụng đến ra, trên đầu mấy người xung quanh đều đang tỏa ra đủ kiểu khung chat, mấy giây sau, nội tâm của bọn họ đều hiện lên hết.

Đa số những người nhìn thấy bọn họ, sẽ nhìn họ lâu hơn xíu, mà trên đầu hiện lên “Con mẹ nó” cũng chiếm đa số.

Quần chúng số 1: “Con mẹ nó, đây có phải cái gọi là “Ngoài cưng chiều ra thì còn có thể làm gì bây giờ” không?”

Số 2: “kdlkdl, tôi muốn yêu đương aaaaaaaaa! Chụp ảnh chụp ảnh!”

Số 3: “Móa nó, tình yêu gì đây? Nhan sắc gì đây? Cảnh này mình xứng nhìn chắc?”

Số 4: “Đm, cái đ*o gì vậy, Công chúa xinh trai x Kỵ sĩ xinh gái sao? Cặp couple đỉnh của chóp, đã có ý tưởng cho cuốn sách tiếp theo rồi! Về nhà sẽ viết giới thiệu tóm tắt liền!!!”

“…”

Hay lắm, còn xuất hiện luôn một tác giả.

Nhan Lộ Thanh đắc ý xem nội tâm của những người xung quanh, bất tri bất giác đã dắt Cố Từ đến xếp hàng ở chỗ tàu lượn siêu tốc.

“…”

Cô chỉ mới ngồi xe lửa nhỏ nhỏ của mấy đứa con nít hay chơi trong công viên thôi.

Ngồi tàu lượn siêu tốc có bị hù chết không ta?

“Sao lại đứng im rồi?” Cố Từ biết rồi còn hỏi, sau đó anh nhìn thoáng qua phía trước, lại cười với cô: “À, không dám đi.”

Nhan Lộ Thanh: “…”

Cô cảm giác Cố Từ không nhìn mình, mà là nhìn chiếc băng đô trên đầu mình.

Lúc này Nhan Lộ Thanh phải làm một chuyện cho xứng với chiếc băng đô trên đầu, cũng phải xứng với danh xưng chủ nhà.

“Ai không dám!” Cô kéo Cố Từ đi lên trước: “Không phải là đã nằm trong kế hoạch à.”

Trước khi đi, Cố Từ vẫn rất quan tâm mà ngăn cản: “Đừng cố quá.”

Nhan Lộ Thanh lắc đầu: “Không cố.”

Bây giờ cô đang đeo băng đô là huy chương của chàng kỵ sĩ, là một người đàn ông sao có thể nói KHÔNG!



Năm phút sau, thắt chặt dây an toàn, tàu lượn siêu tốc khởi động.

Lúc đầu mới bước lên xe, Nhan Lộ Thanh không hề có chút cảm giác sợ hãi nào, thậm chí còn có tâm trạng lấy băng đô của mình và Cố Từ xuống, cầm trong tay, sợ tí nữa sẽ bị gió thổi bay đi mất.

Thế nhưng đoạn leo lên dốc đúng là quá trình tra tấn người khác, càng ngày càng cao, đến khi tới đỉnh cao nhất, tim đã nhảy lên cổ họng ngồi.

Sau đó lấy một tốc độ cực nhanh phi xuống.

Nhan kỵ sĩ không có tiền đồ mà nhắm tịt hai mắt, tay trái cầm băng đô, tay phải nắm chặt tay Cố Từ, hét chói tai từ khi bắt đầu đến khi kết thúc.

Thời gian hiệu ứng khung chat của cô vẫn chưa hết, vì chân đã mềm nhũn, tóc tai bù xù nên được Cố Từ dìu từ trên tàu lượn siêu tốc xuống, cô nhìn thấy ghế trước có hai người đang diễn nội tâm.

Số 1: “Em gái đằng sau có chất giọng cao thật, không đi làm ca sĩ đúng là đáng tiếc.”

Số 2: “Á đù, thì ra đây mới là cỡ phổi của người Châu Á.”

Nhan Lộ Thanh: “…”

Đây thật sự chỉ là người qua đường sao?! Đây không phải là người do Cố Từ thuê tới phải không?! Quá sỉ nhục người khác!!

Nhưng thật sự Cố Từ không độc mồm độc miệng nói cô được trời cao ban cho giọng nói gì đó, ngược lại câu đầu tiên anh hỏi lại là những lời quan tâm cô: “Có khó chịu không?”

Cô lập tức kể khổ: “Em tuyên bố từ hôm nay trở đi sẽ sợ độ cao, những tháng tiếp theo sẽ không bao giờ vượt qua độ cao hai mươi mét.”

Đúng là Nhan Lộ Thanh ngồi tàu lượn không có gì khó chịu, chỉ nhẹ nhàng là phát bệnh sợ độ cao, chân run lẩy bẩy.

Ngồi nghỉ ngơi với Cố Từ trên ghế dài nửa tiếng, cô lại khôi phục sức sống.

Trong khoảng thời gian này, Nhan Lộ Thanh không quên đeo lại băng đô cho mình và Cố Từ.

Vì thế trên đường đi đến những trò chơi tiếp theo, không tránh khỏi mà tiếp tục nhìn những đánh giá của người qua đường về mình và Cố Từ. Ví dụ như “Xứng đôi”, “Đáng yêu”, “Đẹp”, thậm chí còn có người nói trúng biệt danh trên nhóm chat của hai người: “Mẹ nó, sống ở đời còn có thể nhìn thấy couple Đại mỹ nhân và nhóc đáng yêu tiêu chuẩn thế này, thỏa mãn rồi.”

Nhan Lộ Thanh nhìn thấy cũng rất thỏa mãn.

Bọn họ chơi theo thứ tự, tương đương với việc từ đầu công viên đi một vòng lớn, bây giờ hai người đang đứng ở trung tâm, cách đó không xa là vòng đu quay khổng lồ.

Trong một công viên giải trí luôn luôn có thể thấy một vòng quay bánh xe.

Trò vòng quay bánh xe này cũng là một trong những nơi mà mấy bộ phim tình cảm không thể bỏ lỡ, cơ hội nhân vật chính sẽ tỏ tình khá cao, đây cũng gần như là một trong những thứ thể hiện sự lãng mạn.

Nhan Lộ Thanh là một người đam mê mấy chuyện tình yêu máu chó, tất nhiên là sẽ cảm thấy hứng thú với trò chơi này. Cô kéo tay Cố Từ đến xếp hàng ở chỗ vòng quay bánh xe, định hỏi Cố Từ muốn chọn cabin có kiểu trang trí nào thì bên tai truyền đến tiếng nói chuyện của hai cô bé.

Bọn họ dường như không không chú ý bên này, ngồi trên ghế dài trò chuyện hăng say.

“…Nghe nói nếu cặp đang yêu nhau mà hôn môi ở trên đỉnh cao nhất của vòng quay thì sẽ không bao giờ rời xa nhau, cậu nghe chuyện hài này bao giờ chưa? Mình nói cho cậu biết, mấy vòng quay kia thì khỏi nói, chứ đã ngồi lên cái vòng quay này mà còn hôn thì mới CHẮC CHẮN CHIA TAY!”

“Ha ha ha ha đúng đúng đúng, ở đây không phải đã lên hot search rồi à? Có mười cặp đã chia tay rồi.”

“Haizz, cho nên vừa thấy cặp này đến cặp khác nắm tay nhau đến xếp hàng, mình thấy thương dùm luôn á…”

“…”

Vốn dĩ bước chân Nhan Lộ Thanh đang đi đến vòng quay bánh xe thì đột nhiên dừng lại.

Cố Từ đi bên cạnh cũng đứng lại.

Cố Từ không có ấn tượng đặc biệt gì với công viên giải trí này, chỉ ấn tượng với đúng nơi này.

Vòng quay bánh xe.

Có thể là cái này, có thể là cái kia, tóm lại chính là cái vòng quay này.

Anh chưa ngồi bao giờ, càng chưa từng ngồi với người khác.

Lại nhớ đến cách gọi “chuyện cười” mà nữ sinh vừa nãy mới nói, hình như đã từng có người nói với anh như vậy.



Đôi khi Nhan Lộ Thanh sinh ra tâm lý phản nghịch, cho nên cô mới bị Cố Từ năm lần bảy lượt tấn công thành công. Gặp lời đồn kiểu “Cặp yêu nhau nhất định chia tay”, cô không muốn tránh, chỉ muốn dắt tay Cố Từ đi đấm vào mặt mấy lời đồn nhảm.

“Gì chứ, từ nhỏ em đã từng nghe người ta nói về mấy câu chuyện tình hôn môi trên vòng quay, có rất nhiều người bạn từng nói rồi, rõ ràng là có cái kết đẹp…” 

Nhan Lộ Thanh nói thầm xong, ngẩng đầu nhìn Cố Từ: “Em không tin! Chúng ta sẽ không bao giờ chia tay, chúng ta ngồi đi!”

Nói xong liền kéo tay Cố Từ đi về phía trước.

Nhưng cô lại không kéo được vị công chúa này động đậy.

Nhan Lộ Thanh kinh ngạc quay đầu, phát hiện trên mặt Cố Từ không có biểu cảm gì, anh đón ánh nắng, cô không thể nhìn được cảm xúc trong đôi mắt anh.

Nhưng cô biết rõ, đây nghĩa là anh không muốn đi.

Nhưng không chỉ không muốn đi, hình như… còn không vui.

Không thể nào, theo như tính cách của Cố Từ, không phải sẽ đi theo sau lưng cô bước lên vòng quay sao?

Nhan Lộ Thanh bóp tay anh: “Không phải anh cũng mê tín đấy chứ? Anh là học thần của khoa vật lý, làm sao có thể tin mấy chuyện này.”

“Vòng quay bánh xe này.” Đột nhiên Cố Từ lên tiếng, từ từ kể lại: “Đường kính 110 mét, bệ 25 mét, tổng cộng là 135 mét, đỉnh cao nhất tương đương với toàn nhà cao 60 tầng.”

“…”

Im lặng một hồi, Nhan Lộ Thanh bước đi như gió, kiên định nói: “Tự nhiên em nghĩ thông rồi, tình yêu của chúng ta không cần dùng mấy cái thứ tào lao này chứng minh.”

Sau đó cô kéo tay Cố Từ, không quay đầu lại nhìn vòng quay bánh xe thêm lần nào nữa.

Cố Từ nhìn dáng vẻ cô nói năng có vẻ hùng hồn, ở sau lưng cô rủ mắt xuống nở nụ cười.

Bình luận

Truyện đang đọc