SAO BOSS CÒN CHƯA TRỐN?

Edit: Hinh

Beta: Cyane



Ngày 17 tháng 09.

Khi vừa nghe con số này, Nhan Lộ Thanh vẫn chưa hiểu đây là ngày gì.

Nhưng cô rất quen thuộc với con số 17. Ngày 17 tháng 11 vừa mới qua, đây là ngày Cố Từ nên “trốn” đi, cái ngày khiến cô lo lắng không yên, trằn trọc đề phòng biết bao lâu.

Vậy lùi từ tháng 11 về trước đó hai tháng.

Ngày 17 tháng 09, là ngày đầu tiên Cố Từ bị bắt vào biệt thự, cũng là ngày đầu tiên cô xuyên sách.

Là ngày đầu tiên cô và Cố Từ gặp nhau.

Không ngờ anh có thể nói ra ngày tháng chính xác.

Ban đầu trong lòng Nhan Lộ Thanh là sự kinh ngạc không thể nói thành lời, rồi sau đó lại gần như bị bao phủ bởi sự rung động. Đêm nay cảm xúc của cô cứ phập phồng, nhưng sau khi hiểu được câu nói của anh, giá trị vui vẻ của cô gần như đã đạt tới đỉnh cao.

Nhưng sau khi hơi bình tĩnh lại một chút thì tiếp theo sau đó lại là nghi vấn.

Con người Nhan Lộ Thanh ấy, quá trình để cô hiểu rõ nội tâm của mình quả thật là có hơi loằng ngoằng, nhưng một khi đã rõ ràng thì sẽ không do dự nữa. Cho dù có ngại ngùng đến đâu, nhưng chỉ cần cô muốn biết thì nhất định sẽ trực tiếp hỏi thẳng.

Giống như lần tỏ tình trước đó vậy.

Cô nói thẳng, Cố Từ vẫn chưa phản ứng lại, cô liền tiếp tục truy hỏi.

Ngay vài giây trước, vấn đề cô đang rối rắm trong lòng đến nỗi ngay cả hỏi ra thành lời cũng không biết nói sao, nhưng Cố Từ lại… dùng câu nói lãng mạng như thế để trả lời vấn đề cô chưa hỏi một cách chính xác.

Nếu nụ hôn vừa rồi khiến người khác không nhịn được mà chìm đắm vào đó, thì hai câu nói này lại như có ma thuật khiến người khác tỉnh táo đầu óc.

“…”

Im lặng một lát.

“Cố Từ, đã là quan hệ này rồi, anh có thể nói thật lòng cho em biết…” Nhan Lộ Thanh cảm thấy rất khó tin: “Có phải anh biết thuật đọc tâm không?”

Nếu không sao mọi chuyện có thể xảy ra vừa khéo hết lần này đến lần khác như thế?

“Thật ra em đã muốn hỏi từ lâu rồi, từ…” Nhan Lộ Thanh dùng lại một chút, phát hiện lý do lần đầu mình hoài nghi chuyện này đã không thể chứng minh được nữa, bèn nói tiếp: “Em cũng không nhớ rõ là bắt đầu từ khi nào nữa, nhưng anh biết không, có vô số lần, trong lòng em chỉ vừa mới yên lặng suy nghĩ một việc thì lời của anh nói ra cứ như là nhìn thấu em vậy đấy. Vậy nên rốt cuộc anh…”

“Không có.” Cố Từ dứt khoát phủ nhận.

Mặt anh tự nhiên mà bình tĩnh, Nhan Lộ Thanh nhìn chằm chằm vào mắt anh nhưng không phát hiện có dấu hiệu nói dối nào.

Cô cảm thấy quá mức trùng hợp: “Vậy tại sao ban nãy anh lại đột nhiên nhắc đến… Ngày 17 tháng 09?”

Cố Từ nói rõ từng chữ: “Tỏ tình đầy đủ với em.”

“…”

Giải thích này hình như cũng hợp lý.

Câu nói của anh vốn là trả lời cho câu hỏi của cô, trước đó chưa nói xong, giờ lại bổ sung thêm hai câu này.

Hơn nữa cẩn thận nghĩ lại thì… Đã nói đến vậy rồi, hình như Cố Từ cũng không có lý do gì mà cần diễn kịch trước mặt cô.

Ngay khi Nhan Lộ Thanh đang cảm thán trong lòng về “Thuật đọc tâm thật hay giả” thì anh lại dùng ánh mắt hứng thú nhìn chằm chằm cô: “Ban nãy em nói, lúc anh nhắc đến cái đó thì vừa lúc đáp lại câu hỏi em đang nghĩ trong lòng à?”

“…”

Cô không nói lời nào, dường như Cố Từ lại càng thấy hứng thú hơn: “Em đã nghĩ chuyện gì?”

“…”

Nghĩ có phải anh biết em không phải nguyên chủ không.

Cũng không phải là Nhan Lộ Thanh không muốn nói rõ với anh, nhưng lúc đó cô không chỉ bị hạn chế bịt miệng, mà còn cả không biết nên nói chuyện mình xuyên qua thế nào mới có thể khiến nó hợp lý hơn một chút. Dù sao thì mình thân là bệnh nhân tâm thần, nếu mà nói mấy lời đó thì gần như là chứng minh căn bệnh tâm thần của mình rồi còn đâu.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, thật ra từ người bình thường A rồi bệnh nhân tâm thần B ban đầu, sau đó đến các câu hỏi thôi miên của cô, trải qua rất nhiều lần thử, cộng thêm lời nói của anh hôm nay.

Ngày 17 tháng 09, em xuất hiện trước mặt anh.

Không nói ba chữ Nhan Lộ Thanh, mà là đối mặt với cô, nói từ “em” với cô.

Cô gần như có thể chắc chắn, Cố Từ cố ý nói như thế, anh cố ý tách biệt cô và nguyên chủ.

Không hiểu sao cô lại cảm thấy mặc kệ cuối cùng mình nói thái quá đến cỡ nào, thì Cố Từ cũng sẽ tin.

Bây giờ không phải thời cơ tốt để nói ra bí mật lớn, cũng may Cố Từ không kiên trì hỏi tiếp nữa. Nhưng mà nghĩ đến câu hỏi ban nãy của cô, anh đột nhiên không nhịn được mà nở nụ cười: “Còn thuật đọc tâm nữa, em nghĩ gì đó?” Anh nâng tay chọt vào trán cô, mắt cong cong: “Tưởng rằng ai cũng là Doraemon hả?”

“…” Thuật đọc tâm với Doraemon thì có liên quan gì nhau? Lại ám chỉ đến cô nữa rồi.

“Có thứ đó thì cũng không dùng được gì.” DoraeThanh nọ không muốn bị anh nghe thấy, nên chỉ nhỏ giọng phỉ nhổ: “Cũng có đọc được của anh đâu…”

Hai người đang nói chuyện đến đó, phía sau đột nhiên truyền đến một tràng tiếng bước chân hỗn loạn.

Nhan Lộ Thanh nhìn qua bên cạnh Cố Từ, hình như là mấy người phục vụ đang bưng khay đi thẳng đến bàn trưng bày rượu, dường như không thấy được bên cạnh có người, Nhan Lộ Thanh cũng thở nhẹ lại theo bản năng.

Đến lúc bọn họ lấy mấy bình rượu chuẩn bị đi, một người trong đó đột nhiên nhìn lướt qua hai người, hoảng sợ chửi tục một câu: “Mẹ nó!”

Mấy người phục vụ khác cũng nhìn theo.

Theo vị trí hiện tại, Nhan Lộ Thanh gần như là bị Cố Từ chắn lại, chỉ ló một cái đầu ra, nhìn theo góc độ của người ngoài thì khoảng cách rất thân mật.

Tối lửa tắt đèn, không biết là ai hét lên một câu: 

“Thật xin lỗi! Không thấy hai vị đang… Rất xin lỗi, rất xin lỗi! Làm phiền ngài rồi…”

Sau đó gật đầu với nhau rồi vội vàng rời khỏi, bước chân rất lộn xộn.

“…”

Không phải chứ, chỉ gặp một đôi nam nữ trong góc thôi mà.

“Có cần vậy không?”

“Hình như bọn mình…” Nhan Lộ Thanh kinh ngạc nhìn bóng dáng hối hả của người phục vụ, ngẩng đầu nhìn Cố Từ: “…Bị hiểu lầm.”

“Có hiểu lầm gì đâu?” Cố Từ bình tĩnh nói: “Những điều anh ta nghĩ đều đã xảy ra cả rồi.”

“…”

*

Từ khu vực bí mật tiến vào sảnh yến tiệc, lại có cảm giác như đã qua mấy đời.

Đột ngột bị ánh đèn thủy tinh chiếu rọi vào đến nỗi không mở được mắt, Nhan Lộ Thanh đi chậm lại, hỏi theo bản năng: “Chúng ta đã rời khỏi bao lâu rồi?”

Trước khi Cố Từ đi vào đã tùy tiện liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường cách đó không xa, con số đã khắc ghi trong đầu, lúc này anh lại nhìn sang rồi nói: “Bốn mươi phút.”

“…”

Trời đất quỷ thần ơi. Bốn mươi phút!

Bọn họ ở trong đó tận bốn mươi phút!

Cô sợ cái mặt đỏ bừng của mình đi ra sẽ khác thường, nên ở bên trong điều chỉnh xong rồi mới lặng lẽ đi ra cùng anh.

Sau khi hai người đi ra thì vẫn như trước khi đi vào, là tư thế Nhan Lộ Thanh khoác tay anh. Chỉ là không phải dựa vào đơn thuần như trước khi đi vào, mà hiện tại Nhan Lộ Thanh đặt rất nhiều sức nặng lên người anh, trông hai người gần như không có khe hở nào, rõ ràng đã thân mật hơn rất nhiều.

Nghĩ đến chuyện bọn họ đã làm trong bốn mươi phút kia, hơi nóng đó dường như lại sắp bốc lên hai má của cô rồi.

Nhan Lộ Thanh cố gắng vứt con số đó ra khỏi đầu, cô nghiêng đầu đang định nói gì đó, nhưng bỗng chạm phải tầm mắt rủ xuống của Cố Từ.

Trong lòng cô hơi rung động.

Là bởi vì ban nãy anh mới nói những lời kia ư?

Một cái nhìn thôi, nhưng lại cứ như là bị hút vào không rời mắt ra được.

Cứ như có một quả bong bóng trong suốt nhốt bọn họ lại với nhau mà những người khác không thấy được, thế giới bên ngoài có sống hay chết cũng không liên quan đến cô.

Cô chưa từng cảm nhận cảm giác này bao giờ.

Nhan Lộ Thanh tiếp tục rơi vào tay giặc, chìm đắm trong cảm giác mới lạ này.

Cô chớp mắt nhìn Cố Từ, hàng lông mi dài đậm làm đuôi mắt xuất hiện một bóng đen nhỏ, dáng vẻ cực kỳ gợi cảm.

Rồi sau đó anh đột nhiên mở miệng nói:

“Son trên môi em trôi mất rồi.”

“…”

Quả bong bóng bên ngoài lập tức “bụp” một tiếng rồi vỡ tan.

Đáng ghét!

Nhan Lộ Thanh u oán liếc anh một cái, nghĩ thầm, nhất định là son môi bị ăn hết rồi.

Cô không ngại không xinh đẹp trên yến tiệc, cô chỉ để ý hình tượng của mình trước mặt Cố Từ thôi. Vừa mới tỏ tình xong, vẫn phải duy trì hình tượng bên ngoài một chút. Nghĩ vậy, lúc này cô định son lại môi.

Khi cô đang định rút tay mở túi xách, bên tai lại truyền đến giọng nói bình bình của Cố Từ.

“Nhưng mà màu bây giờ, đẹp hơn màu son ban nãy rất nhiều.”

“…”

Nhan Lộ Thanh bỗng dừng bước chân.

“Anh có thể hỏi…” Cố Từ cũng dừng bước theo cô, anh nâng ngón tay lên chọc vào khóe miệng của cô, cười khẽ hỏi: “Đây là màu số mấy không?”

Cái miệng này! Cái miệng này!

Lúc mắng người khác thì nói hàng loạt những lời hay, không ngờ khi nói cái khác cũng khiến người khác không đỡ được như vậy.

Nhiệt độ trên mặt tăng không ngừng, chút bình tĩnh ban nãy của Nhan Lộ Thanh cũng coi như đã về không. Cô cũng lười xem mặt mình giờ hồng hay trắng nữa, cô nâng cằm lên, không chịu yếu thế: “Cái này còn cần hỏi à? Đương nhiên là cùng số với màu môi của anh rồi.”

*

Cậu của Cố Từ đặc biệt kêu anh đến buổi tiệc đương nhiên là có mục đích, thế nên sau khi hai người đi ra không bao lâu, cậu anh đã cầm ly rượu đến kéo người đi.

Trước khi đi, Cố Từ nói: “Cho dù không thích bọn họ, nhưng tốt nhất em vẫn nên ở cùng một chỗ với người nhà họ Nhan đi.”

Anh đúng là biết nhiều thật.

Nhan Lộ Thanh thuận miệng “Ồ” một tiếng.

Dù sao cô còn đang có một bụng lời muốn nói với Cố Từ, mà lúc này anh lại có việc chính phải làm, nên đương nhiên giọng điệu sẽ chẳng vui được tí nào.

Vốn đã thấy anh xoay người rồi, nhưng không ngờ mới đi được hai bước, Cố Từ lại quay đầu đi đến bên cạnh chạm vào tóc cô: “Nhịn một chút, sắp về nhà rồi.”

“…”

Trước đây nghe người ta kể chuyện, có bọn buôn người chuyên lừa bán con nít sẽ bôi một loại phấn lên ngón tay, vỗ lên đầu đứa nào thì đứa đó sẽ lập tức ngây ngốc đi theo.

Nhan Lộ Thanh cảm thấy, có khi nào trên tay Cố Từ bôi cái phấn đó không?

Nếu không thì tại sao cô vừa bị vỗ một cái đã cứ như trúng canh mê hồn vậy?

Cô không quen ai xung quanh cả, không lâu sau khi Cố Từ rời đi, không đợi cô đi tìm, anh cả nhà họ Nhan đã chủ động tới tìm cô.

Mặt anh ta không thay đổi chút nào, vô cùng nghiêm túc, nhưng trên đường đi đến đây lại khiến không ít người khác phái phải lén nhìn.

Đợi khi đi đến trước mắt cô, mấy tầm mắt đó như đụng phải thứ gì mà vội vàng tránh đi, biểu cảm của anh cả nhà họ Nhan cũng từ nghiêm túc biến thành hơi u sầu.

“Em tới chung với Cố Từ.” Anh ta đi thẳng vào vấn đề, đây là một câu trần thuật, không phải câu nghi vấn.

“Đúng vậy.” Nhan Lộ Thanh gật đầu.

Nhan Phong Minh tiếp tục: “Cậu ta còn ở chỗ của em à?”

Nhan Lộ Thanh tiếp tục gật đầu.

Nỗi u sầu trên mặt Nhan Phong Minh lập tức nặng thêm, Nhan Lộ Thanh thấy vậy liền định giải thích: “Em với anh ấy…” Rồi lại đột nhiên thấy không cần thiết…

“Bỏ đi, em nói anh cũng không tin.”

Nhan Lộ Thanh thuận miệng nói, rồi lại thấy biểu cảm của anh cả càng thêm nghiêm trọng.

“…”

Cô đột nhiên nhớ ra, không lâu trước kia vị anh trai này chính là người tự bổ não một tuồng kịch trong đầu, ngay trước khi cô và Cố Từ còn chưa quen thân với nhau.

Theo trình độ nào đó thì hoạt động tâm lý của anh ta thật chất là cùng loại với Bánh Quai Chèo Nhỏ, đều là hoài nghi đoán mò đủ loại xem quan hệ cô và Cố Từ có tiến triển thêm một bước sâu hơn không. Chẳng qua bong bóng của anh ta toàn là màu lam và màu xám, còn Bánh Quai Chèo Nhỏ là màu hồng nhạt và màu vàng.

Im lặng một lát, Nhan Phong Minh lại nói: “Cách đối nhân xử thế của Cố Từ anh biết, chính vì biết nên anh mới lo lắng…” Anh ta hít sâu một hơi, nhỏ giọng: “Anh sợ những chuyện em làm hiện tại, sớm muộn gì cũng sẽ bị trả về gấp đôi.”

Nhan Lộ Thanh sửng sốt.

Vì thế nên bởi vì mấy năm trước nguyên chủ quá điên cuồng với Cố Từ, Cố Từ lại không có tí cảm xúc nào với cô ta, hình ảnh như vậy đã ăn sâu bén rễ trong mắt bọn họ. Đứng ở góc nhìn của những người ngoài, thật ra mặc kệ có biểu hiện thế nào thì Cố Từ vẫn trong trạng thái bị ép buộc hoặc là diễn trò.

Anh cả không tin cô và Cố Từ thật sự chung sống rất hài hòa.

Có lẽ là vô cùng hiểu nguyên chủ… với Cố Từ, vì dù sao nếu Nhan Lộ Thanh thật sự không xuyên đến đây thì lời của Nhan Phong Minh nhất định sẽ trở thành sự thật.

“Nếu em thật sự có thể khôi phục lại bình thường.” Anh cả vẫn còn đang muốn khuyên nhủ cô: “Ngoại trừ Cố Từ ra thì ai cũng được.”

Câu này nghĩa là: Em gái, nhà chúng ta có tiền đến thế, rừng cây lớn như vậy, sao em cứ phải treo cổ trên một cái cây?

“…”

Nhan Lộ Thanh không biết làm sao.

Tóm lại là có nói thế nào anh ta cũng sẽ không tin, cô đành thở dài: “Anh, em thật sự chỉ có thể thắt cổ trên cái cây Cố Từ này thôi.”

“…”

Hai anh em không nói thêm chuyện gì nữa, Nhan Phong Minh liếc nhìn cô lần cuối, sau đó lắc đầu rời đi.

Mặc dù có hơi khoa trương, nhưng đúng là lời nói của Nhan Lộ Thanh ban nãy là thật.

Cô vừa mới nghe được lời tỏ tình đẹp nhất trên thế giới.

Mặc kệ sau này có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đi nữa, cô cũng sẽ không quên đi cảnh tượng đó, cùng với nụ hôn kịch liệt lại dịu dàng ban nãy.

Nhan Lộ Thanh bưng ly rượu, tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống, uống từng hớp nhỏ, cô uống rất chậm để cho thời gian mau trôi. Lúc vừa mới uống cạn ly rượu, trong tầm nhìn của cô lại lần nữa xuất hiện cái cây mà cô muốn treo cổ.

Cao, gầy, cơ thể thẳng tắp.

Đôi chân đó… vòng eo đó…

Nhan Lộ Thanh vừa híp mắt nhìn thưởng thức, vừa nghĩ: Cái cây cô chọn đúng là dễ treo.

Cố Từ đi đến trước mặt Nhan Lộ Thanh, tiện tay lấy ly rượu trong tay cô đặt sang một bên. Khoảng cách giữa hai người kéo gần lại trong nháy mắt, Nhan Lộ Thanh tinh tế ngửi được hương vị quen thuộc trên người anh.

Cô trợn to mắt: “…Anh uống rượu à?”

Cô mà dính đến chuyện liên quan tới dạ dày của anh thì sẽ rất dễ kích động, huống chi bây giờ còn có vài phần men say.

Cố Từ còn chưa trả lời, Nhan Lộ Thanh đã kích động trực tiếp đứng lên: “Lúc ban nãy còn yên ổn mà, cậu anh đưa anh đi là để anh uống rượu hả?”

“…”

Cố Từ nhìn vào đôi mắt trợn to của cô như đang thưởng thức, đợi nhìn đủ mới từ từ mở miệng: “Một chút, không sao.”

“Có sao đó!” Nhan Lộ Thanh càng thêm kích động: “Chưa từng nghe người nào bị bệnh bao tử mà còn dám dính vào một giọt rượu cả!!!” Cô không nhịn được oán giận: “Sao anh không nói với cậu anh chứ? Đợi đã…”

Dừng một chút, cô lại duỗi tay chỉ vào Cố Từ: “Có phải lần đi công tác… Anh cũng uống rượu không?”

“…”

Cố Từ không quen cảm giác được người khác quan tâm.

Dựa theo thói quen trước kia, chỉ cần nói dối một chút là có thể bỏ qua đề tài này.

Nhưng anh lại phát hiện, bỗng nhiên mình không muốn làm vậy nữa.

Cố Từ im lặng một lát, rồi đột nhiên kéo lấy tay Nhan Lộ Thanh, sau đó gật đầu: “Ừ, có uống.”

“…!!!”

Nhan Lộ Thanh lại thêm tức giận, cô quả thật sắp bùng nổ rồi, thậm chí vì men rượu xông lên não mà còn uống trực tiếp tìm cậu anh.

Cố Từ vốn đang dịu dàng tiến hành phục vụ vuốt lông.

Nhưng sau khi Nhan Lộ Thanh kêu gào muốn về nhà, để đi in bệnh án của Cố Từ gửi cho cậu anh qua đường bưu điện thì anh đang từ từ vuốt lông, cuối cùng không nhịn được nữa, nắm lấy tay cô rồi bật cười.

Khi con người cười, tâm trạng của những người nhìn thấy ở xung quanh cũng sẽ tốt lên.

Nhìn đại mỹ nhân cười, cảm giác tốt đó sẽ tăng lên gấp mấy lần.

Nhan Lộ Thanh nhất thời hết giận hơn phân nửa, cô nhìn vào mắt của Cố Từ, anh vừa cười một cái, lực chú ý của cô sẽ lập tức trao hết cho đôi mắt kia. Rõ ràng là màu đen kịt như thế, nhưng sau khi nhuộm lấy cảm xúc lại như xuất hiện ánh sáng mà rực rỡ hẳn lên.

Khi anh tỏ tình với cô, mắt anh như thế nào nhỉ?

Có xinh đẹp như vậy không?

Nhan Lộ Thanh nhìn một lát, rồi đột nhiên bộc phát ý tưởng, cầm ngược lại tay anh.

Cố Từ ngưng cười, dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”

“Chuyện là…” Gương mặt Nhan Lộ Thanh trở nên ngượng ngùng, giọng nói cũng dần nhỏ lại: “Mấy câu vừa rồi ấy, anh có thể nói lại lần nữa cho em nghe không?”

Cố Từ biết rõ còn cố hỏi, anh thoáng nhướng mày: “Câu nào?”

“Thì…” Kêu người ta thú nhận với mình một lần nữa, Nhan Lộ Thanh ngại ngùng gãi mặt, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Cái câu… ngày 17 đó.”

“…” Cố Từ nhìn dáng vẻ mất tự nhiên của cô, lại không nhịn được cười hỏi: “Vừa nãy không nghe rõ hả?”

“Rõ thì rõ rồi, nhưng mà…” Nhan Lộ Thanh mím môi, nói thật lòng: “Ban nãy em không thấy rõ mặt anh, em muốn nghe anh nói lại một lần nữa ở nơi ánh sáng đầy đủ!”

Vừa dứt lời, không đợi Cố Từ phản bác, cô đã kéo tay anh đi về phía trước.

Chỗ hiện tại không sáng lắm, cô nhất định phải tìm một cái nơi có đủ ánh sáng, có thể thấy mỗi một biểu cảm trên mặt anh.

Tốt nhất là như đèn pha vậy.

Nhan Lộ Thanh vui vẻ nghĩ.

Đúng lúc chỗ cô uống rượu cũng được xem như nơi nghỉ ngơi tạm thời ở đây, khá ít người, sẽ không khiến người khác chú ý.

Rời khỏi khu nghỉ ngơi, ánh đèn lớn chiếu lên người bọn họ.

Bị kéo đi chưa được vài bước.

Cố Từ đột nhiên nghe thấy một tiếng vang kỳ lạ. Anh tùy ý đưa mắt lên nhìn, rồi phát hiện lúc này chùm đèn thủy tinh trên đỉnh đầu Nhan Lộ Thanh không sáng lên, rồi nó cứ thế đột ngột, không hề có chút báo hiệu nào mà rơi thẳng xuống.

Cố Từ không mở miệng gọi cô, lúc này chỉ tổ phí thời gian.

Trong khoảnh khắc đó, anh mạnh tay kéo cô trở về, những động tác khác đều không kịp làm.

Anh xoay người, đưa lưng về phía vô số mảnh thủy tinh bắn tung tóe.

Bình luận

Truyện đang đọc