SAO ĐỈNH LƯU CHƯA CHIA TAY TÔI

"..." Trong phòng bệnh im lặng kéo dài đến kỳ lạ.

Trong mắt bác sĩ, anh như bị thiểu năng, lông mày của Giang Chi giật giật, cảm thấy đầu óc mình bị một con lừa đá, vì vậy anh mới ám ảnh khi nghe những lời vô nghĩa của Tống Chấp.

"... Xin lỗi." Anh bước nhanh ra khỏi phòng khám.

Đường Chi lo lắng hỏi anh: "Thế nào rồi?"

Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi dính máu đó, nhìn rất đáng sợ. Giang Chi nhẹ nhàng trả lời: "Không sao đâu, tôi chỉ bị thương một chút thôi."

Tống Chấp chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chua sót thở dài.

Chi ca, sao lại cứng đầu như vậy? Đã nói là dùng khổ nhục kế, vậy mà cũng không làm!!!

Đường Chi thở phào một hơi nhẹ nhõm. Không có việc gì thì tốt rồi, cô rất sợ cánh tay của Giang Chi bị thương.

"Chỉ là ..." Giang Chi đột nhiên ngừng nói.

Đường Chi vừa khẩn trương vừa lo lắng, thúc giục anh: "Làm sao vậy?"

"Buổi tối phải thay băng vết thương không tiện lắm."

Giang Chi hơi cúi đầu, làm vẻ bối rối: "Một mình tôi rất khó thay."

Trong nháy mắt Tống Chấp đã hiểu.

Phốc hahahahaha! Kịch bản, có kịch bản!

Vẫn là Chi ca có cách.

Đường Chi hỏi: "Quản lý của anh đâu rồi?"

Giang Chi: "Đang đi công tác."

Đường Chi lại hỏi tiếp: "Còn bố mẹ anh thì sao? "

Giang Chi: "Du lịch".

"..."

Như thế nào mọi người đều đi ra ngoài hết vậy?!

Câu hỏi gợi ý pass C54: Tên nữ chính mà Đường Chi nhắc tới? (pass viết liền, không dấu, chữ đầu tiên và cuối cùng viết hoa)


Bình luận

Truyện đang đọc