SAO ĐỈNH LƯU CHƯA CHIA TAY TÔI

Đường Chi vô cùng hưng phấn, không nhịn được mà đem chuyện này nói với Tần Miểu.

Tần Miểu kêu cứu: [ Tớ còn là em bé chưa thành niên, sao lại thảo luận loại vấn đề này với tớ?!]

Tần Miểu: [ Nhưng tớ nghĩ anh Chi chắc chắn thích thỏ, đừng nói anh ấy, là mình cũng không nhịn được. mặt nghiêm túc.jpg]

Đường Chi: [Tốt quá! Tớ cũng thích hihihi!]

Tần Miểu: [ Giỏi lắm, chiến bào cũng mua rồi. Tớ hơi ngưỡng mộ anh Chi nha.]

Đường Chi nhìn từ chiến bào trên màn hình, bật cười thành tiếng.

Bây giờ có dịch vụ chuyển phát nhanh rất tiện, hôm nay đặt, hôm sau nữa sẽ tới, Đường Chi cầm hàng, thầm nuốt nước bọt. Lúc đó nhìn người mẫu mặc cũng không có gì to tát, giờ cầm trên tay hai lớp vải mỏng, chất lượng rất tốt, sờ vào mềm mịn, cô giặt luôn, do dự một lúc, ném vào máy sấy.

Đường Chi hơi nóng vội, nếu có “chiến bào”, cô không đợi được nữa, chỉ muốn tối mặc cho Giang Chi xem.

Giang Chi vốn không hay biết chuyện này, vừa trở về nhà liền nhìn thấy một tấm biển dựng đứng giữa phòng khách, mũi tên chỉ sang trái chính là chữ viết tay của Đường Chi, anh mỉm cười đi theo chỉ dẫn của tấm biển.

Chữ cô viết rất dễ thương, mỗi chữ đều cố gắng vo tròn, trông mũm mĩm.

Bảng hiệu thứ hai ghi: Vì biểu hiện gần đây của anh rất tốt… Hãy đi theo mũi tên rẽ phải.

Giang Chi rẽ phải tiến lên hai bước, bảng hiệu thứ ba nói: Nên em quyết định thưởng cho anh.

Loại trò chơi trẻ con này, lúc này lại thật sự khơi dậy cảm giác mong đợi, Giang Chi theo lời chỉ dẫn, bước đến cửa phòng của hai người, bảng hiệu cuối cùng nói: Mau tới bóc quà!

Ngoài ra còn có một khuôn mặt tươi cười dễ thương được vẽ bên cạnh.

Từ khi bước vào cửa, anh cười suốt.

Khi mở cửa, Đường Chi quay người, cái tai thỏ trên đầu cũng lắc lư theo một cách dễ thương.

Ánh mắt hai người chạm nhau, lúc này thời gian như đứng yên.

Mọi thứ xung quanh dường như đã biến thành hư vô, trên đời chỉ còn lại cô và anh.

Giang Chi không thể khống chế mắt không nhìn xuống.

Làn da của Đường Chi vốn trắng trẻo, chiếc áo ren trên người cô tràn đầy vẻ nghiện mà còn ngại, cái nơ ở ngực chính là lời mời gọi tuyệt vời nhất.

Anh thậm chí có thể nhìn thấy chiếc đuôi trắng bông nhỏ của cô lộ ra khi cô quay sang một bên.

"Giang Chi~"

Đường Chi đã đợi anh một lúc, nhưng cô vẫn có chút thấp thỏm không yên, đứng cũng không phải, ngồi cũng không phải, càng cảm thấy xấu hổ và mong đợi.

Bây giờ cuối cùng cô cũng thấy anh, mắt cô sáng lên, vui sướng ngại ngùng đan xen, cô không biết nên che trên hay dưới, nhưng cuối cùng cô đã nhào vào vòng tay anh như một con bướm, đưa tay che mắt anh một cách vô ích. 

"Nhìn có đẹp không?"

Quả bóng trên ngực cô dính chặt vào ngực anh, ánh mắt bị che lại, nhưng trước mắt là xuân sắc vô hạn.

Giang Chi nắm lấy tay cô, để lên môi, cảm giác xấu hổ của Đường Chi giảm đi rất nhiều, cô bắt gặp ánh mắt anh, lại hỏi: "Có đẹp không?"

Khuôn mặt cô hơi đỏ vì ngại ngùng, nhưng đôi mắt lại rất táo bạo thẳng thừng.

Giang Chi cảm thấy sức chịu đựng của mình đang giảm từng chút một, anh kìm nén ý muốn bùng lên, dang tay ôm cô:

"Đẹp."

Cách lớp vải mỏng che như không che kia, là làn da mềm mại như tuyết dưới lòng bàn tay anh, yết hầu của anh chuyển động: “Đây là quà của anh sao?"

Đường Chi đã nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt anh, rất hài lòng.

Không uổng công cô tắm rửa sạch sẽ, mặc lại chiếc váy này, rồi biến mình thành quà tặng cho anh.

Cô gật đầu, khẽ than thở: "Khó mặc lắm đó, Giang Chi."

Nhất là chiếc nơ trên ngực, vì muốn nó trông đẹp đẽ nên cô đã buộc đi buộc lại mười lần, hơn nữa vì tiện cho anh, nên không dám thắt nút.

Nên anh phải biết, cô đã phải trả giá rất nhiều cho anh, anh phải cảm động hơn.

Mỗi lần cô gọi tên anh xong có kèm giọng đuôi, giọng nói nũng nịu đặc trưng của cô, lúc nào cũng rót vào tim anh như mật, rồi lại nhẹ nhàng lướt qua trái tim, như lông vũ.

Giang Chi nhất thời có chút không nói nên lời.

Có thứ gì từ từ ngóc đầu dậy trong bóng tối.

Mắt cô long lanh như nước, tràn đầy ngọt ngào, Giang Chi nhìn mà kích động, kéo cô vào lòng, cúi người hôn cô.

Đường Chi bị hôn, lông mi dài chuyển động, cô thấy giờ là giây phút ngọt ngào nhất trong đời, chút ngọt ngào lan tỏa giữa môi và lưỡi, cô ôm lấy đầu của Giang Chi rất hợp tác.

Anh luôn thích hôn cô thật sâu, lưỡi anh chạm lưỡi cô, hai người vô cùng thân mật, hơi thở hòa quyện vào nhau, mũi cô toàn mùi anh.

Giang Chi vươn tay cởi chiếc nơ trên ngực cô ra, khàn giọng cười: "Chi Chi, anh rất thích."

Đường Chi đỏ mặt nhìn anh kéo nhẹ, hai tấm vải tuột ra.

Cô thực sự xấu hổ nên nhắm mắt lại, ai mà biết được Giang Chi lại hôn, cô đúng là rất yêu nụ hôn của anh, nên rất phối hợp, mặc anh chiếm đoạt.

Nụ hôn này đúng là tình ý liên miên, cảm giác mập mờ lên tới đỉnh.

Đường Chi thở dốc vì nụ hôn, vươn tay đẩy anh ra rồi hỏi: "Anh có biết tại sao em lại mặc cho anh không?"

Người đàn ông vùi đầu vào giữa cổ cô, hơi thở nóng rực thở lên da cô khi nói:

"Tại sao?"

"Ngốc."

Cô chán ghét chọc vào vai anh: "Bởi vì anh làm cho em hạnh phúc."

Bảng hiệu trên đường cho anh đọc đều vô ích à?!

Phải đánh giá tệ mới được, hừ!

Lần nào anh cũng làm cô ngạc nhiên, cô cũng rất thích bài hát Trứng phục sinh trong album.

Vì vậy, cô cũng muốn tạo bất ngờ cho anh để đáp lại, làm cho anh hạnh phúc.

Hừ!

Thế cũng không đoán được?!

Giang Chi như không thích cô phân tâm, nên bịt miệng cô.

Môi của Đường Chi lại bị anh bịt kín.

Đêm nay anh có vẻ vô cùng hưng phấn, như muốn xuyên qua cô.

Đường Chi nắm lấy ga trải giường, cảm giác như một đóa hoa mỏng manh bị mưa gió thổi ào, tới khi mưa gió qua đi, cả người cô như muốn rã rời.

Điều đáng tiếc duy nhất là, bộ quần áo mới hoàn toàn đã hỏng rồi, chỉ có cái đuôi thỏ lông xù là còn treo ở eo cô.

Đường Chi cảm thấy có chút xót xa khi nhìn thấy hai mảnh áo: "Nó mới ở trong tay em chưa tới hai mươi tư tiếng!"

Giang Chi nhẹ nhàng hôn lên má cô: "Mua bộ khác."

Anh cũng muốn có lần sau.

Cô nhìn anh với vè phiền não, anh khẽ cười, ôm cô vào lòng với giọng điệu dỗ dành:

"Lần sau mua mèo, được không?"

Cô dựa vào vòng tay của anh, bây giờ cô không cần anh, lại đắc ý bày ra dáng vẻ kiêu ngạo.

"Ây da, anh muốn xem mèo à…”

Chữ cuối cô kéo thật dài, thấy Giang Chi khẽ gật đầu, nên nhanh chóng vui vẻ xuống giọng: "Xem tâm trạng của em ra sao nữa."

Anh không vội không vàng, nhìn cô cười.

"Ừm."



Vào cuối tháng, Giang Chi được mời tham dự đêm hội đoan ngọ của đài nhà Táo, vừa hay cách vài ngày trước khi Đường Chi quay phim, cô đang rảnh không có việc gì làm, nên mấy hôm nay chọn chi tiết của sân khấu với anh.

Những yêu cầu của Giang Chi đối với sân khấu có thể được mô tả là cực kỳ biến thái, có lúc khi Đường Chi thấy đã rất hoàn hảo, nhưng Giang Chi luôn có thể tìm ra sai lầm.

Anh đúng là, vô cùng yêu thích ca hát và sân khấu.

Vào đêm hội đoan ngọ, đài nhà Táo lại bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Ngay sau khi chương trình bắt đầu phát sóng, vô số người hâm mộ đã đổ vào phòng phát sóng trực tiếp, trò chuyện và chờ đợi sự xuất hiện của Giang Chi…

[Đài nhà Táo đúng là nắm được bí kíp lưu lượng, lần nào cũng mời anh Chi!]

[Đúng vậy, hơn nữa lần nào cũng phát sóng trực tiếp, đúng là biết cách mà!]

[(Đây không phải là chửi rủa ai, mà là cảm ơn, hy vọng tổ tiết mục thấy sẽ không buồn, hãy tiếp tục làm việc chăm chỉ để mời anh Chi!)]

Lần này, ca khúc Giang Chi hát vẫn là "Kẹo".

CP "Kẹo Gừng” mới là chìa khóa làm giàu hot nhất hiện nay. Lưu lượng của Giang Chi và Đường Chi đủ để hạ gục tổng xếp hạng của các truyền hình vệ tinh khác cộng lại. Nhóm chương trình đã hỏi ý kiến ​​của Đường Chi về việc liệu họ có thể xuất hiện ở phần cuối của bài hát hay không.

Xét từ góc độ lợi ích, đây chắc chắn là cục diện đôi bên cùng có lợi, mọi người đều giành được nhiều nhiệt độ, nhưng Đường Chi không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ nghĩ rằng có một sân khấu với Giang Chi là tốt rồi.

Cô đồng ý, Giang Chi tất nhiên không có phản đối.

Vì thế Đường Chi bắt đầu cẩn thận lựa chọn những chiếc váy, cố gắng tới lúc xuất hiện cuối cùng khiến mọi người kinh ngạc, phối hợp với lời bài hát của Giang Chi, lần này cô chọn váy màu hồng bồng bềnh.

Giang Chi cầm micro, đứng trên thang máy.

Cô không thể nhìn thấy màn trình diễn trên sân khấu, nhưng cô có thể nghe thấy tiếng hát.

Khi tiếng hát của Giang Chi lọt vào tai cô, Đường Chi khẽ cười.

Giang Chi trên sân khấu, như có ánh sáng tỏa ra khắp người.

Chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen đơn giản, khiến anh trông cao, tóc dài thẳng, nhìn vừa dễ chịu vừa điển trai.

Hơi tiếc là, mỗi lần anh hát bài này, tuy cô có mặt ở hiện trường, nhưng không thể xem anh hát trực tiếp được.

Nhưng may mắn thay, chẳng bao lâu nữa, cô sẽ được đứng trên sân khấu trong lần hát cuối cùng của anh, cùng anh đứng trên sân khấu, nắm tay nhau.

Bình luận trên màn hình cũng đang chạy:

[Bài hát này thật ngọt ngào!!]

[ Chi Chi có ở đó không?!]

[ Thực sự hy vọng được thấy Chi Chi và anh Chi đứng chung! Thật ra tôi  rất muốn xem sân khấu ca hát của Chi Chi và anh Chi, hức hức!]

[Ừm... cảm thấy không dễ dàng chút nào, các bạn đều biết anh Chi yêu cầu âm nhạc cao như nào, tôi nghĩ nếu đứng chung anh Chi sẽ lại độc thân(mặt nghiêm túc.jpg)]

[Ha ha ha ha ha! Lầu trên đúng là chân thật quá đi! Anh Chi: chuyện khác có thể chiều em, nhưng âm nhạc thì không được đâu bé ơi!]

[Haizz, có gì nói đấy, Chi Chi hát cũng không tệ, hơn nữa lúc trước là do anh Chi dạy từng chút tới hát đúng tone, cơ hội đứng chung sân khấu vẫn có, đúng không?!]

[Haizz, đừng nói chuyện này nữa, có ai giống tôi cảm thấy giọng anh Chi hơi khàn không?]

[Tôi cũng cảm nhận được một chút, không rõ ràng, nhưng có thể nghe thấy.]

Giữa các bình luận, anh Chi đã hát xong đoạn đầu.

Lúc này, không ai chú ý đến, lông mày của anh nhíu lại một cách khó nhận thấy.

Vẻ mặt Giang Chi bình tĩnh, nhưng trong lòng anh đã xao động rồi.

Đây vốn là một một buổi biểu diễn rất bình thường.

Là một trong vô số màn trình diễn hoàn hảo mà anh đã thực hiện trong nhiều năm.

Nhưng giừ, anh đứng trên sân khấu cầm micro, môi khẽ mở, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.

Bình luận

Truyện đang đọc