SAO ĐỈNH LƯU CHƯA CHIA TAY TÔI

"..."

Giang Chi hít sâu một hơi.

Cho dù họ đã chia tay nhưng tính cách của Đường Chi vẫn không thay đổi chút nào.

Nhưng sau khi được cô nhắc nhở anh lại nhớ đến ngày hôm đó, cô đã nói sẽ gọi bằng anh trai với giọng nói nũng nịu.

Bọn họ chưa có xưng hô kiểu thế bao giờ.

Giang Chi trầm mặc hai giây, rất nhanh đã lấy đồng xu kỷ niệm mà cô đã tặng cho anh trong túi tiền ra, thản nhiên mà nói: "Đến đây, gọi một tiếng anh trai."

Trên đồng xu kia được khắc các kiến trúc ở cung điện băng, dưới ánh đèn tỏa ra một ánh sáng dịu dàng, gợi lại trí nhớ về hai buổi tối ở cung điện băng.

Đường Chi ngạc nhiên. Anh vẫn còn giữ cái này?

Cô thậm chí đã quên bản thân lúc ấy đồng ý như thế nào, chỉ là do anh chăm sóc cô cả một ngày vất vả, đây là một món quà nhỏ đáp lễ. Trong lòng cô cũng biết rõ Giang Chi sẽ không đưa ra yêu cầu... anh lúc đây tránh cô còn không kịp.

"..."

Thấy cô trầm mặc, Giang Chi hơi hơi nhướng mày: "Làm sao vậy? Không được sao?"

Đường Chi trừng mắt lớn nhìn anh.

Giang Chi có thuật đọc tâm sao?

Làm sao mà cô nghĩ cái gì anh đều biết vậy?

Tâm tư bị anh nhìn thấu, cô bĩu môi, nói: "Làm sao? Không được à?"

Giang Chi nhịn cười: "Không được."

"Tôi bị thương."

Câu hỏi gợi ý pass c55: Không có gợi ý nhé!


Bình luận

Truyện đang đọc