SAO RƠI


=============
Thẩm Hòe Tự gỡ ngón tay trên hông mình ra rồi hôn lên miệng hắn, bắt đầu đong đưa vòng eo không hề có kỹ xảo, cố gắng nhồi d**ng v*t thô to vào sâu đến tận cùng.
Hôm nay anh quá cuồng nhiệt khiến Kỷ Xuân Sơn phải chạy theo mới bắt kịp tiết tấu, vừa hôn môi cùng anh vừa chậm rãi đẩy d**ng v*t, bàn tay xoa vòng lên lưng như muốn vuốt v e.

Đến khi chuyển động ra vào mượt mà hơn, hắn mới dần dần gia tăng lực đạo đưa đẩy, nhanh chóng tấn công vào điểm G của anh.
Thắt lưng Thẩm Hòe Tự căng ra theo những cú va chạm vừa nhanh vừa tàn nhẫn, chỉ biết mềm oặt nằm lên người hắn, lại thấy chiếc áo trên người hắn ngăn cách quá vướng bận nên cũng mau chóng lột ra.
Tiếng gọi giường của anh ngày thường luôn là rầm rì khe khẽ rất mềm mại, nhưng đến một thời khắc nó sẽ đột nhiên biến điệu, cơ bắp toàn thân chợt căng chặt, lỗ sau cũng siết mạnh, đây là tín hiệu sắp đến cao trào.
Kỷ Xuân Sơn vươn tay đè lưng anh xuống ngực mà gia tốc lao tới, Thẩm Hòe Tự vùi mặt vào cổ hắn, hai tay vòng qua lưng gọi tên hắn như mất hồn.
"Ơi?" Kỷ Xuân Sơn hơi nghiêng đầu qua, nhẹ nhàng li3m hôn lỗ tai anh.
Đ@u lưỡi ướt át bọc lấy chất giọng trầm khàn cùng nhau xâm chiếm màng nhĩ, hậu huyệt Thẩm Hòe Tự kẹp càng chặt hơn, liên tục gọi hắn: "Kỷ Xuân Sơn..."
d**ng v*t bị quấn lấy đã kề cận cảm giác muốn bắn t1nh, Kỷ Xuân Sơn cúi đầu cắn lên vai anh, động tác cắm rút th@n dưới càng thêm hung hãn.


Thân thể Thẩm Hòe Tự đột nhiên run rẩy không ngừng được, b ắn ra vài luồng dịch lỏng đứt quãng giữa bụng hai người.
Kỷ Xuân Sơn hơi dừng lại, hắn nâng eo anh lên một chút rồi chậm rãi rút tính khí ra.
Thẩm Hòe Tự duỗi tay nắm chặt đùi hắn, nhắm mắt hô lên: "Đừng..."
"Đổi tư thế." Kỷ Xuân Sơn kề tai anh nhẹ giọng dỗ, "Sô pha mềm quá, tôi không dùng lực được."
Thẩm Hòe Tự nghe vậy liền tự giác xê dịch vị trí thành quỳ ghé vào sô pha.

Kỷ Xuân Sơn bổ sung ít gel bôi trơn, đường đi đã cực kỳ mềm ướt, d**ng v*t cứ thế tiến quân thần tốc không gặp trở ngại gì.

.


Thân thể sau khi l3n đỉnh quá mức nhạy cảm, Thẩm Hòe Tự lại sắp leo l3n đỉnh khoái lạc trong từng cú đâm rút mãnh liệt của hắn, thân thể bị đâm lắc lư, hai cẳng chân run rẩy, hai cánh tay bị Kỷ Xuân Sơn túm lại kéo vào lòng mình.

Kỷ Xuân Sơn cúi đầu cắn lên vai anh, tốc độ va chạm mỗi lúc một nhanh hơn, d**ng v*t bị v@ch thịt co rút liên tục vặn xoắn ra kh0ái cảm mãnh liệt.

Hắn đè lại vòng eo vô thức vặn vẹo vì tình d*c của Thẩm Hòe Tự, d**ng v*t nổi đầy gân xanh hung hăng c ắm vào nơi sâu nhất, sau đó bắn toàn bộ t1nh dịch vào thân thể không ngừng run rẩy giữa cơn kh0ái cảm ngập đầu.
Bờ vai trắng nõn hiện lên hai hàng dấu răng đỏ như máu, Kỷ Xuân Sơn nhẹ nhàng ngậm m*t hôn lên vùng da thịt đó, giọng nói sau khi l3n đỉnh cực kỳ mê hoặc: "Chỗ này có đau không?"
"Cũng tạm." Thẩm Hòe Tự lấy lại nhịp thở trong chốc lát rồi yếu ớt dựa hẳn vào thân thể đầy mồ hôi ròng ròng của hắn, mở miệng hỏi một câu có phản xạ hình cung siêu dài, "Bí mật gì thế, nói cho em nghe đi."
Kỷ Xuân Sơn bật cười kéo mặt anh qua hôn môi, nghĩ thầm trong đầu: Đến giờ mà vẫn nhớ cơ đấy.
"Người toàn mồ hôi, đi tắm trước đã." Hắn bước xuống sô pha, thuần thục ngồi xổm xuống đưa lưng về phía Thẩm Hòe Tự, "Tắm xong tôi nói cho."
Thẩm Hòe Tự dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e tấm lưng rộng lớn của hắn, thân thể vẫn không chịu xê dịch, lát sau mới lên tiếng: "Anh bế em đi."
Kỷ Xuân Sơn trầm ngâm mấy giây đồng hồ rồi chậm rãi cúi thấp đầu, bả vai cũng căng ra thẳng tắp.
"Em đang muốn đền bù cho tôi đấy à? Thẩm Hòe Tự, tôi không thích em như vậy đâu." Hắn thấp giọng.
Thẩm Hòe Tự tựa trán lên gáy hắn nhẹ nhàng cọ cọ: "Em không nghĩ vậy đâu mà." Nói rồi lại nhỏ giọng nghi hoặc, "Kỷ Xuân Sơn, chẳng lẽ anh bế em không nổi?"
Kỷ Xuân Sơn vẫn duy trì tư thế cũ im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới đứng lên xoay người đối diện anh, một tay vòng qua đầu gối, tay kia luôn qua lưng, bế anh lên mà không hề tốn sức lực.

"Bế không nổi sao?" Kỷ Xuân Sơn hỏi.
Thẩm Hòe Tự ôm chặt hắn, cảm nhận nhịp tim mình còn gấp gáp hơn trận l@m tình vừa rồi.

Đúng là hơi xấu hổ thật, nhưng mà...!cũng được.
Anh cứng cổ: "Đừng khoe khoang nữa, gió thổi lạnh quá."
Tiếng cười khàn khàn của Kỷ Xuân Sơn hun vành tai anh đỏ bừng, Thẩm Hòe Tự siết chặt cánh tay hơn, gần như dán cằm lên vai hắn.
"Đi tắm đi thôi, người dính dính khó chịu quá." Anh giả vờ thúc giục.
Không phải đền bù, cũng không đền bù nổi.

Em chỉ không muốn anh chịu thêm chút uất ức nào nữa mà thôi.
Anh thầm trả lời trong lòng..


Bình luận

Truyện đang đọc