SAO RƠI


=============
Kỷ Xuân Sơn sao lưu toàn bộ ảnh vào máy tính, đóng thư mục hình ảnh lại rồi bấm mở các tác phẩm nhiếp ảnh thời niên thiếu của mình xem trên màn hình lớn.
Tuy độ phân giải không quá lý tưởng, nhưng bản thân người mẫu vốn xuất chúng nên trình độ tác nghiệp của mình cũng xem như đáng giá thưởng thức.

Những tấm ảnh tràn đầy cảm giác năm tháng trong nháy mắt đã kéo hắn trở về căn phòng học tràn ngập ánh sáng kia —— Thẩm Hòe Tự vừa lơ đễnh xoay bút vừa cau mày chăm chú nhìn từng chữ trên đề thi.

Đột nhiên ánh mắt anh lóe sáng một chút như bừng tỉnh, sau đó cúi đầu thoăn thoắt viết lên tập vở những hàng chữ thanh tú tinh xảo.

Kỷ Xuân Sơn không ngờ năm đó Kỷ Chấn Hoa chịu giữ lại mấy tấm ảnh này cho hắn.
"Tải xong rồi à?" Thẩm Hòe Tự mang theo hơi nước ấm áp đến gần, cúi đầu nhìn hình ảnh bản thân đang cắm đầu làm bài trên màn hình, "Từ nhỏ đã có tật xấu chụp lén người khác rồi cơ đấy?"
Mái tóc đen ướt đẫm dán lên da, vài giọt nước từ trên cổ lăn xuống rồi biến mất sau lớp áo tắm dài khép hờ hững.
Kỷ Xuân Sơn buông con chuột ra: "Còn em thì có tật xấu tắm xong không chịu lau tóc từ bao giờ?"
Hắn vừa muốn đứng dậy, đột nhiên Thẩm Hòe Tự quay đầu nhìn hắn một cái thật sâu.

Giữa sóng mắt lưu chuyển như có thiên ngôn vạn ngữ, da thịt bị hơi nước trong phòng tắm hấp chín thành màu ửng đỏ bất bình thường.
Hơi thở Kỷ Xuân Sơn trở nên căng chặt, Thẩm Hòe Tự lại bất thình lình kề đến gần, chiếc lưỡi linh hoạt mềm mại xâm nhập vào khoang miệng.

Hắn ngẩng đầu lên hôn đáp trả, ngón tay theo thói quen lần mò vào trong vạt áo tắm của Thẩm Hòe Tự di chuyển dọc theo đường cong thân thể ẩm ướt.
"Em béo lên rồi." Hắn nhẹ nhàng xoa bóp cặp mông mềm, tiếp tục thâm nhập ra phía sau.
Động tác của Kỷ Xuân Sơn đột ngột dừng lại, thứ đang ướt đẫm trên người anh không chỉ có mái tóc.
Thẩm Hòe Tự nhẹ nhàng m*t c ắn môi dưới, giọng mềm như bông: "Em tự làm không thoải mái..."
Trong chớp mắt đầu óc Kỷ Xuân Sơn trống rỗng.

Quả thật là đòi mạng.
Hắn gạt hết bàn phím và tài liệu qua một bên, hai tay bóp chặt eo Thẩm Hòe Tự bế lên đặt trên mặt bàn rồi dễ dàng kéo rơi dây lưng áo choàng tắm ra, để lộ thân thể tr@n trụi trắng nõn hơi phiếm hồng.
d**ng v*t c**ng cứng cách một lớp quần cọ xát lên bắp đùi Thẩm Hòe Tự, Kỷ Xuân Sơn nâng một chân anh lên, thẳng lưng đưa đẩy mấy cú: "Em có biết dáng vẻ mình hiện tại d@m đến cỡ nào không?"
Thẩm Hòe Tự bị hắn sờ s0ạng đến rùng mình, nhấc một ngón chân câu lấy cạp quần ngủ của hắn kéo xuống: "Thì anh chụp lại đi, để em xem thử..."
Trong chuyện tình ái anh giống hệt một con yêu tinh chuyên câu hồn đoạt phách, Kỷ Xuân Sơn vứt bỏ luôn phần lý trí đang trên bờ vực sụp đổ, hắn lưu loát cởi qu@n áo, đè chặt chiếc eo thon kia rồi dùng sức đâm d*c vọng của mình vào con đường nhỏ đã bôi trơn đầy đủ.
Thẩm Hòe Tự r3n rỉ một tiếng mềm mại, thân thể cong lên theo động tác của hắn, từng tế bào trong cơ thể đồng loạt kêu gào điên cuồng vì thỏa mãn.

Anh đang cảm nhận Kỷ Xuân Sơn mà không bị khoảng cách nào ngăn trở.
Thân thể, linh hồn, cả vũ trụ của anh đều được Kỷ Xuân Sơn lấp đầy.
Có lẽ lúc mở rộng trong phòng tắm đã nghẹn đến mức khó chịu nên lần này cảm giác của anh tới rất nhanh, Kỷ Xuân Sơn bị anh m*t tê dại da đầu, hắn ghì chậm tiết tấu thọc rút, dùng ngón tay gảy nhẹ lên đầu v* dựng thẳng trước ngực, khàn khàn thở ra một tiếng.

"Hôm nay em nhạy cảm quá."
Đột nhiên Thẩm Hòe Tự đè tay hắn lại, khẽ gọi: "Kỷ Xuân Sơn..."
"Ơi?"
"Trái tim em, kỳ lạ quá."
"Kỳ lạ chỗ nào?"
"Vừa nhức nhối vừa tê dại, vừa c ăng trướng vừa trống rỗng..." Cảm giác chua xót lại ập đến khiến hơi thở Thẩm Hòe Tự trở nên dồn dập, đáy mắt cũng ươn ướt, "Rõ ràng cảm thấy ấm áp, nhưng rất muốn khóc."
"Đồ ngốc." Kỷ Xuân Sơn bật cười khàn khàn, lòng bàn tay tinh tế cảm thụ thứ đang nhảy lên dưới làn da, "Đó gọi là yêu." Hắn cúi đầu giao triền môi lưỡi cùng Thẩm Hòe Tự, hàm hồ nói, "Đó chính là tình yêu em dành cho tôi.".


Bình luận

Truyện đang đọc