SAO RƠI


Thẩm Hòe Tự đột ngột bật người đứng dậy làm Lâm Thâm ngồi bên cạnh cũng bị dọa hoảng hốt theo.

Anh ta thấy sắc mặt anh trắng bệch liền quan tâm hỏi: "Giám đốc Thẩm không thoải mái ở đâu à?"
Thẩm Hòe Tự đáp: "Tôi đi toilet một chút, mọi người cứ nói chuyện nhé."
Chân trước vừa ra khỏi phòng, chân sau đã rảo bước chạy thật nhanh, trong lúc chờ thang máy anh còn nhắn cho Kỷ Xuân Sơn hai tin mới:
[ Đang tới đây.

]
[ Chờ tôi.

]

Kỷ Xuân Sơn không trả lời, Thẩm Hòe Tự trực tiếp gọi điện thoại.
Kỷ Xuân Sơn vẫn không nhận.
Trán Thẩm Hòe Tự thấm một lớp mồ hôi mỏng, không rõ là vì chạy bộ hay bị dọa hoảng.
Anh lách vào thang máy liên tục ấn nút đóng cửa rồi nhìn bảng nút bấm tầng lầu.

Tầng cao nhất có thể lên được là tầng 21, anh dứt khoát ấn vào, lại hỏi một người lạ đứng sẵn trong buồng thang máy: "Cho hỏi, anh biết làm sao để lên tầng cao nhất không?"
Đối phương sửng sốt, đánh giá trên dưới anh vài lần mới đáp: "Tầng cao nhất là 21 đấy."
Vậy là không sai, Thẩm Hòe Tự thở phào.
Tòa cao ốc này khá hiện đại, tốc độ thang máy rất nhanh, người nọ ra khỏi thang máy ở tầng 16.

Thẩm Hòe Tự liếc nhìn màn hình di động, không có tin nhắn mới, lại gửi thêm một tin nữa: [ Tôi đang ở trong thang máy, sắp đến nơi rồi.

]
Cửa thang máy mở ra ở tầng 21, ánh đèn tầng này u ám hơn những tầng trước đó, nhưng may mắn ngay bên cạnh là lối lên xuống thang bộ nên không quá khó tìm.
Thẩm Hòe Tự đi qua duỗi tay nắm vào nắm đấm cửa, không di chuyển được.

Anh lại dùng sức kéo hai ba cái nữa, cánh cửa kim loại to nặng bị kéo đập phát ra tiếng đùng đùng.
Thẩm Hòe Tự nảy ra ý định dùng bạo lực giải quyết vấn đề, lùi ra sau mấy bước chuẩn bị đá cửa thử xem.


"Cậu phá nhà coi chừng bảo vệ lên bắt đấy." Giọng nói nhẹ bẫng quen thuộc thình lình xuất hiện sau lưng.
Thẩm Hòe Tự kinh ngạc quay đầu nhìn, hành lang tranh sáng tranh tối không thấy rõ sắc mặt Kỷ Xuân Sơn, áo sơ mi bị cởi ra hai nút, cà vạt cũng không biết ném chỗ nào rồi.
Thẩm Hòe Tự thấy hắn vẫn còn nguyên vẹn, cảm xúc căng thẳng dần dần biến mất, thay vào đó là cơn tức giận mau chóng bốc lên, ngực phập phồng lạnh giọng mắng: "Kỷ Xuân Sơn, anh đang làm trò gì thế?"
Ngữ khí Kỷ Xuân Sơn mờ mịt vô tội: "Tôi làm sao?"
"Tại sao không nhận điện thoại?" Thẩm Hòe Tự đỏ mắt, cũng may nơi này quá tối nên đối phương nhìn không ra.
"Ồn quá, tôi không nghe thấy."
"Ồn?" Lúc này Thẩm Hòe Tự mới chú ý có tiếng nhạc xập xình từ phía xa vọng đến.

Kỷ Xuân Sơn đến gần anh, gần thêm chút nữa, cho đến khi giữa hai người chỉ cách nhau một khoảng rộng bằng một người.
Thẩm Hòe Tự theo phản xạ lùi về sau nửa bước, Kỷ Xuân Sơn lại tiến thêm một bước.
Hốc mắt Thẩm Hòe Tự ửng đỏ, trán rịn mồ hội, ngực phập phồng lên xuống không che giấu nổi.
"Hết WeChat đến điện thoại." Ngữ khí Kỷ Xuân Sơn ngả ngớn, "Mới không thấy có một lúc mà giám đốc Thẩm đã vội đi tìm tôi...!Sao hả, nhớ tôi rồi?"
Thẩm Hòe Tự thấy hắn vẫn ăn nói không đàng hoàng như cũ, xấu hổ giận dữ đan xen, đầu óc cũng tỉnh táo trở lại: "Kỷ Xuân Sơn, anh lừa tôi à?"
"Tôi lừa cậu chuyện gì?" Kỷ Xuân Sơn cười hỏi.

"Tôi tưởng anh muốn nhảy lầu!" Thẩm Hòe Tự gần như hét lên.
Kỷ Xuân Sơn vẫn tiếp tục cười.
Thẩm Hòe Tự thừa nhận, trước nay anh chưa bao giờ chống cự nổi giọng cười khàn khàn trầm thấp kia của Kỷ Xuân Sơn, tiếng cười mang theo chút bất đắc dĩ nhưng rất nhiều ý cưng chiều, cứ như phát ra từ lồ ng ngực dịu dàng bao bọc màng nhĩ.
Thẩm Hòe Tự nản lòng.
Anh buồn bã phát hiện, dù đã mười ba năm trôi qua, bản thân vẫn không có cách nào đấu lại Kỷ Xuân Sơn.
Kỷ Xuân Sơn vươn hai tay.
Hiện giờ không chỉ có màng nhĩ, cả thân thể cũng bị Kỷ Xuân Sơn bao quanh.
Kỷ Xuân Sơn dán môi bên tai anh, cất giọng thấp đến mức gần như thì thào: "Cậu kêu tôi chờ, làm sao tôi dám nhảy lầu thật?"
Nhiệt độ nóng bỏng vừa xa lạ vừa quen thuộc làm Thẩm Hòe Tự nhất thời thất thần, đầu óc vừa khôi phục trong thời gian ngắn ngủi một lần nữa đình công, nhịp tim nhảy lên còn nhanh hơn cả lúc đứng trong thang máy.
"Tôi không lừa cậu, tầng cao nhất ở đây là ——".


Bình luận

Truyện đang đọc