SAO TRỜI LẤP LÁNH

“Mày nói gì cơ?!” – bà biến sắc, ngữ điệu cũng thay đổi theo, “Đây là vốn liếng của cả nhà ta!!”

“Bán nhà rồi bố mẹ với anh mày ở đâu?! Mày, mày muốn chiếm nhà chứ gì?! Tao biết ngay mày chả tốt đẹp gì mà!! Nổi tiếng rồi muốn chối bỏ bố mẹ phải không! Ối làng nước ơi!! Con tôi nó độc ác với bố mẹ nó thế đấy!! Sao tôi lại đẻ ra cái loại bất hiếu như nó vậy hả giời!!”

Cha anh thấy mẹ anh càng nói càng độc địa thì vội vàng chạy ra giải hòa, “Đừng nói vậy, A Lãng không có ý đó.”

Sau đó ông quay sang Bạch Lãng, húng hắng họng khuyên nhủ, “A Lãng, nhà phải giữ con ạ. Đầu năm nay giá nhà tăng cao, bán rồi không tìm được chỗ tốt vậy nữa đâu, lại còn hai tầng liền nhau chứ, ở đâu có cái giá đó? Tiền vẫn phải vay…”

“Vay thế chấp nhà cũng được mà?” – Bạch Lãng bình tĩnh nói, “Năm triệu chia thành nhiều kỳ trả dần cũng dễ hơn là vay một lần 5 triệu. Giai đoạn đầu có thể anh sẽ khó khăn việc trả nợ, con sẽ đỡ một phần.”

Nói tới đây, cha anh bắt đầu do dự.

“Thế nhỡ mày không trả thì sao?!” – Mẹ anh gào lên chất vấn, “Nhỡ mày mặc kệ thì sao?! Mày có chắc sẽ trả đúng hạn chứ?! Sẽ không kiếm cớ từ chối chứ?!” – bà hỏi dồn dập như thể Bạch Lãng mới là chủ nợ chân chính, “Tao không quan tâm!! Hai căn nhà này không thể bán!! Ai muốn động đến tiền quan tài của tao, tao liều mạng với kẻ đó!!” – bà vỗ bàn và trợn mắt cảnh cáo chồng mình.

Cá tính yếu đuối nhu nhược khiến cha anh không dám trái ý mẹ anh, ông chuyển hướng muốn tiếp tục khuyên Bạch Lãng, nhưng khi chạm đôi mắt sâu thẳm của anh, ông lại chẳng thốt nổi thành lời. Bởi rõ ràng, có nói gì thêm nữa thì chung quy vẫn là ép anh vay tiền, còn căn nhà thì dù bán một tầng cũng không chịu.

Bạch Lễ thấy tình hình không ổn cũng hùa vào, “Anh biết chú không bằng lòng chuyện nhà cửa, nhưng chú ngẫm lại xem, trước giờ vẫn là anh chăm sóc bố mẹ. Từ khi chú công tác, anh có đòi chú một cắc nào không?! Giờ chú lại tính toán làm anh thất vọng quá!”

“Mà nói đi thì phải nói lại, giờ anh sốt ruột như thế không phải cũng vì chú sao? Nếu việc nợ nần bị đồn ra ngoài, hình tượng chú xây dựng cũng bị ảnh hưởng phải không? Tiền bạc chỉ là nhất thời, nổi tiếng mới kiếm được tiền, chú phải rõ hơn anh chứ, danh dự mới là quan trọng nhất.” – lời cuối cùng của Bạch Lễ chẳng có gì ngoài đe dọa.

Bạch Lãng nhìn anh trai mình với cái nhìn ngày càng lạnh. Anh hoàn toàn không muốn nể nang Bạch Lễ. Rút tấm thẻ ngân hàng trong túi áo ra và đập ‘bốp’ lên bàn, “Anh đi kiểm tra xem bên trong còn bao nhiêu tiền, bốn mươi vạn vừa trả nợ cho anh lần trước. Tiền nuôi bố mẹ cũng dùng để trả nợ cho anh hết rồi.”

Bạch Lễ tái mặt, “… ý chú là muốn thấy anh chết phải không?”

“Không có tiền thì vay!! Không vay ngân hàng được thì vay công ty không được hả?” – mẹ anh tiếp tục bù lu bù loa, “Giời ơi là giời!! Sao tôi lại sinh ra đứa con vô tình thế này!! Giời ơi… đến cha mẹ, anh em ruột thịt cũng không giúp đỡ!! Trước tôi sinh ra nó làm gì không biết, thà bỏ quách đi cho rồi!! Nó làm tôi khổ thế này đây!!”

Những lời lẽ này, kiếp trước anh chưa từng được nghe.

Bởi khi đó anh chẳng đến đây như ngày hôm nay, chỉ ngoan ngoãn chạy đôn chạy đáo đi xoay tiền, chưa từng nghi ngờ cha mẹ mình.

Còn hiện tại, sự thật phơi bày ngay trước mắt, làm anh phải bật cười tự giễu, rốt cuộc vẫn lấy tấm chi phiếu khác đặt lên bàn.

“Tiếc nhà thì bán con.”

Bạch Lễ vừa thấy tấm chi phiếu đã nhào lên cướp đoạt, mừng như điên dại, “Đây, đây là chi phiếu của giám đốc Cừu hả? Đúng là chi phiếu rồi! Tròn 5 triệu! A Lãng, có tiền sao em không nói sớm…”

Chỉ có cha anh là còn lương tâm hỏi anh: “Bán con là sao? Tiền ở đâu ra vậy con?”

Bạch Lãng đứng dậy, bởi anh không muốn ở đây thêm một giây nào nữa.

“Tiền bán mình. Năm triệu, ngủ với đàn ông.”

“Ngủ với đàn ông?!” – mẹ anh thét lên, “Mày, mày đi làm đ*?”

Bạch Lãng nhếch môi, “Cũng có thể không, đưa chi phiếu lại cho con.”

“Chú, chú đùa phải không?!” – Bạch Lễ cầm tấm chi phiếu lùi ra sau, cha mẹ anh thì thảng thốt đứng như trời trồng, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

“Còn ba ngày, cha mẹ vẫn còn thời gian cân nhắc xem có muốn rút tiền hay không?” – Bạch Lãng nhìn ba người thân ruột thịt, trái tim mềm yếu trước kia vẫn khiến anh cho họ được lựa chọn, “Hai con đường. Một là thế chấp nhà, con sẽ trả một nửa tiền nợ theo kỳ. Còn không, muốn con giúp trả cả 5 triệu thì chỉ còn cách này thôi.”

Bạch Lãng đi thẳng ra cửa, trước khi mở lại nói thêm, “Nhưng bán rồi sẽ không còn nữa. Giẻ rách thì không còn giá trị.”

Cha anh tái xanh, rốt cuộc cũng bước tới gọi anh thì thào, “A Lãng, con…”

Bạch Lãng ngoái đầu nhìn cha mình.

Ông tự hỏi mất mấy giây lại chỉ thốt được câu hỏi, “Con, con thật sự để bụng chuyện nhà cửa phải không?”

Bạch Lãng cảm thấy trong lòng mình vừa có thứ gì đó vỡ vụn, anh bật cười lắc đầu, đóng ‘cạch’ lại cánh cửa nhà họ Bạch ở phía sau. Và khi xuống hết năm tầng, cánh cửa nhà họ vẫn chưa hề được mở, không một ai đuổi theo.

Bạch Lãng dằn lòng không ngoái đầu lại và bước thẳng về phía chiếc xe màu bạc đỗ cách đó không xa.

Mới lên xe, mùi khói thuốc nồng nặc đến ập tới.

Cừu Tiềm quay sang nhìn anh giữa làn khói đặc, “Có chờ không?”

Bạch Lãng sửng sốt, tự hỏi tại sao Cừu Tiềm lại biết cuộc nói chuyện của mình.

Và để đáp lại sự thắc mắc của anh, Cừu Tiềm thản nhiên kéo chiếc tai nghe di động ra khỏi tai phải và ném nó vào hộc để đồ.

Dường như nãy giờ gã đang nghe cái gì đó, Bạch Lãng ngẩn người, nhìn sang chiếc đồng hồ trên tay.

Anh lắc lắc cổ tay, cười khổ, “Đây là chiếc xích đắt nhất đấy nhỉ?”

Cừu Tiềm nhún vai, “Muốn đeo hay không tùy em.”

Đã đặt thiết bị nghe lén còn cố ý nói cho anh biết, Bạch Lãng thật không hiểu Cừu Tiềm nghĩ gì.

Nhưng cũng chả sao. Với những gì vừa diễn ra trong nhà, đây có thấm tháp gì.

Đột nhiên Cừu Tiềm lại hỏi, “Ba ngày sau chi phiếu không được dùng thì sao?

Bạch Lãng mỉm cười, “Vậy ngủ một lần, free.”

“Chà.” – Cừu Tiềm tỏ ra hứng thú, “Vậy anh đây trúng số rồi còn gì?”

Nụ cười trên môi phai nhạt, Bạch Lãng nhìn ra ngoài cửa kính.

“Tỷ lệ thấp lắm, như trúng độc đắc thôi.”

Cừu Tiềm nhìn khuôn mặt quay nghiêng đi của Bạch Lãng, không nói thêm gì.

Gã khởi động xe, đạp chân ga, chiếc xe màu bạc rú lên, phóng vút đi.

***

Không đến hai tiếng sau, khi xe Cừu Tiềm còn chưa quay về đến thành phố A.

Ngân hàng gọi điện báo cho Cừu Tiềm theo như gã chỉ thị, rằng chi phiếu năm triệu đã được dùng.

Lúc đó Bạch Lãng đang nhìn ra ngoài cửa, suy nghĩ về ý nghĩa của lần sống lại này.

***

Sáng sớm hôm sau, Bạch Lãng tỉnh giấc trên chiếc giường màu xanh đậm bởi hồi chuông EDM inh ỏi.

Chiếc chăn bông mỏng bao bọc cơ thể mang lại cảm giác mềm mại nhẹ nhàng và mát mẻ như một tấm lụa tơ tằm cao cấp nhất, làm Bạch Lãng thật chẳng muốn dậy, anh lấy chiếc gối chụp lên một bên tai tiếp tục làm rùa trên giường.

Cho đến khi có tiếng ‘bốp’ rất to như thứ gì đó bị ném xuống đất, tiếng nhạc EDM ầm ĩ cũng ngưng hẳn. Sự yên tĩnh đến đột ngột làm Bạch Lãng giãy giụa đấu tranh khỏi cơn ngái ngủ.

Vừa mở mắt đã thấy một phản thịt màu tiểu mạch chắn trọn tầm nhìn. Tấm lưng trần với những búi cơ tuyệt đẹp đang thở phập phồng lên xuống. Dưới bả vai dày rộng là vòng eo rắn chắc, phần dưới nữa bị chiếc chăn đắp chung che đi, và người này cũng gần như rúc đầu vào trong gối.

Bạch Lãng từ từ khép mắt lại, dùng vài giây sau đó để nhớ lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua, rồi chậm chạp rời khỏi giường, nhìn xung quanh tìm buồng tắm trong căn phòng ngủ.

Hôm qua, sau khi lái xe trở về thành phố A, Cừu Tiềm chẳng nói chẳng rằng chở thẳng hai người đến đây.

Đó là một căn hộ chung cư cao cấp được thiết kế kiểu hiện đại và sang trọng nhưng lại lạnh lùng. Cừu Tiềm vừa vào nhà đã ném luôn chìa khóa, đặt Bạch Lãng lên cửa và hôn ngấu nghiến. Nụ hôn kéo dài từ cửa cho đến khi đồ bị cợt sạch và lên giường trong phòng ngủ, rất là năng suất, sau đó những gì nên làm đều làm cả.

Cơm tối cũng chưa ăn, Bạch Lãng mê man luôn cho đến sáng.

Tiếng nhạc chuông vừa kêu kia cũng do anh cố ý đặt để trên đầu giường với một phần lý trí hiếm hoi còn sót lại của ngày hôm qua.

Tắm rửa qua loa, Bạch Lãng chịu đựng phần eo khó chịu nhặt quần áo vứt rải rác trên sàn lên mặc lại, sau đó thử chiếc điện thoại bị quẳng trên sàn, may vẫn dùng được.

Còn gần một tiếng nữa là đến thời gian chụp quảng cáo thời trang đã hẹn, Bạch Lãng nhẩm tính thời gian đi từ đây về nhà rồi tới địa điểm chụp ảnh… Không thể không về nhà, anh không thể mặc bộ quần áo vừa nhăn nhúm vừa đứt cúc này đi làm được.

Không thể trì hoãn thêm, anh nhìn Cừu Tiềm vẫn đang vùi đầu ngủ và nghĩ hẳn không cần chào gã, vừa xoay người thì chân đá phải thứ gì đó, ra là chiếc đồng hồ tối qua bị tháo ra vì vướng víu.

Bạch Lãng chần chừ, nhẩm nghĩ dù gì bản thân cũng nên tỏ ra ngoan ngoãn thành thật một chút, anh nhặt chiếc đồng hồ và đeo lên tay.

Vừa cài xong thì giọng ngái ngủ của Cừu Tiềm vang lên, “Định đi đâu?”

Bạch Lãng quần áo chỉnh tề, đứng cạnh cửa gật đầu, “Sáng nay có việc, tôi phải đảo qua nhà một chuyến, đi trước.”

“Việc gì, bỏ, bỏ hết.” – Cừu Tiềm híp mắt ngẩng đầu, hằm hằm tức giận, “Khác gì anh đây bị chơi, lại đây!”

Bạch Lãng dừng lại, đi đến bên giường, vừa lại gần đã bị gã kéo mạnh.

Một lần nữa Bạch Lãng nằm dưới người gã.

Cừu Tiềm vẫn chưa mở nổi mắt, gã dí mũi vào cổ anh ngửi ngửi, “Tắm rồi à, thơm.”

Bạch Lãng nhìn trần nhà, mặc cho Cừu Tiềm đè anh định ngủ tiếp, nhẹ nhàng nói, “Làm gương mặt thương hiệu cho thời trang UNI, nghỉ vô cớ trả hai vạn một ngày, mất hình tượng đền một triệu, mới ký hợp đồng tuần trước.”

Cừu Tiềm biếng nhác tiếp lời, “Sợ gì, mất thì tìm cho em việc khác ngon hơn, chuyện nhỏ.”

Bạch Lãng bất đắc dĩ, đành phải uyển chuyển hơn, “… Tôi nên nói với Tiểu Dương thế nào?”

“Tiểu Dương?”

“Là trợ lý.”

Cừu Tiềm vẫn đè nặng Bạch Lãng bật cười khẽ, dường như không còn chút buồn ngủ nào, “Cưng thấy nên nói gì?”

Bạch Lãng im lặng mấy giây, đoán xem ý đồ trong lời nói của gã.

Thái độ của Cừu Tiềm lúc này như muốn thông báo cho tất cả rằng quan hệ giữa hai người họ không bình thường.

Nhưng vì sao? Với công ty cũng không phải chuyện tốt, mặc dù sự thật là Cừu Tiềm không thiếu phần tiền mà anh kiếm được.

Hay vì anh thay đổi quá nhiều so với trước nên Cừu Tiềm nghi ngờ muốn thử?

… Nhưng đeo đồng hồ còn chưa đủ à?

Nhớ về danh hiệu rắn độc của Cừu Tiềm trong kiếp trước, Bạch Lãng cảm thấy mình không đủ tầm để đoán được ý đồ của gã. Anh vươn tay xoa mái tóc như tổ quạ của Cừu Tiềm như muốn trấn an, “Nếu không tôi cho người mang đồ ăn và quần áo đến đây, như thế sẽ không cần vội nữa.”

Cừu Tiềm im lặng tỏ rõ sự bất mãn, “Vẫn muốn đi à?”

“Ừ.” – Bạch Lãng vỗ về đầu gã, “Năm triệu tiêu hết rồi, tôi thiếu tiền.”

Cừu Tiềm hừ hừ ghét bỏ, xoay người ôm lấy gối của gã.

“Sữa đậu nóng, ở cuối đường Nhị Lãng, bánh trứng cuốn quẩy, gấp đôi hành.”

Bạch Lãng mỉm cười, bò dậy, gọi điện cho một anh chàng chuyên ship đồ được lưu trong danh bạ mà không phải gọi cho Tiểu Dương. Loại hình phục vụ chuyên ship đồ này mới phát triển gần một năm trở lại đây ở thành phố A, là Tiểu Dương tìm cho anh.

“Nếu được thì đổi Tiểu Dương giúp tôi. Hắn không kín miệng.” – sau khi gọi điện xong, Bạch Lãng tiện thể đề nghị.

“Hả, được, muốn đổi thành ai?”

“Hồng Hồng đi,” – Bạch Lãng không chút đắn đo.

Mặc dù nhiều năm sau trong kiếp trước Nhị Hồng mới được phái đến làm trợ lý cho anh, nhưng qua chuyện trò Bạch Lãng biết hóa ra Hồng Hồng đã làm trợ lý ở ‘All Entertainment’ một thời gian khá dài, trước cả khi anh đến thành phố A.

“Hồng Hồng?” – Cừu Tiềm hỏi lại đầy nghi hoặc.

Bạch Lãng không hiểu, đành phải giải thích thêm, “Tôi nghe người khác nói về anh ấy.”

“Chậc.” – Cừu Tiềm nhổm dậy ngồi trên giường, cười đầy ẩn ý.

“Xem ra lòng tham của cưng không nhỏ đâu, còn muốn giành trợ lý của anh cơ đấy.”

Bạch Lãng sửng sốt, ngoài cảm giác không ổn mặt ngoài, nội tâm cũng đang dậy sóng.

Bình luận

Truyện đang đọc