SAO TRỜI LẤP LÁNH

1-

Lần đầu tiên Dung Tán bắt chuyện với Cừu Tiểu Hải là vào ngày đầu tiên đến trường. Lý do rất đơn giản, cả hai ngồi cùng bàn trong lớp mầm.

Chẳng qua Tiểu Hải để lại ấn tượng không mấy tốt đẹp trong lòng Dung Tán. Sáng hôm ấy có tiết học vẽ cần mang bút màu, Tiểu Hải không mang theo. Khi cô giáo bảo mọi người lấy bút màu ra, Tiểu Hải chỉ ngơ ngác hết nhìn đông lại nhìn tây. Khi đó Dung Tán còn chưa quen với Tiểu Hải, nên dù thấy Tiểu Hải không mang, cậu vẫn mặc kệ mở hộp màu của mình.

Sau đó cô giáo nhận ra Tiểu Hải chỉ ngơ ngác ngồi không mới hỏi, “Mẹ không mang cho con à? Cô có viết trong vở rồi mà” – Tiểu Hải chỉ tròn mắt, lắc đầu không nói gì.

Cô cũng không hỏi nhiều, chỉ vỗ đầu Tiểu Hải và bảo Dung Tán ngồi cạnh cho bạn mượn, hai bé cùng vẽ tranh.

Ngày đầu tiên đến trường, Dung Tán còn chưa có thói quen chia sẻ với bạn khác; cậu bé cũng là bé cưng được chiều chuộng nhất nhà, từ bé đến giờ bao nhiêu đồ chơi sách truyện đều của riêng, nên khi thấy Tiểu Hải lấy cây bút màu từ trong hộp màu của mình, Dung Tán nhăn nhó, không vui đâu, còn tự thầm nhủ, lần này mẹ Tiểu Hải quên, lần sau phải để cậu nhắc mới được.

Từ bé đã làm việc nề nếp khoa học, Dung Tán nghĩ vậy một lúc rồi cũng chấp nhận, im lặng vẽ tiếp tranh của mình.

Nhưng đến lúc nghỉ trưa sau giờ ăn, cô giáo lại phát hiện Tiểu Hải không mang chăn. Vì chăn là đồ dùng cá nhân, nhà trường xét thấy vấn đề vệ sinh cá nhân, nên tuy mua chung nhưng không chịu trách nhiệm bảo quản và giặt giũ. Vì thế mỗi cuối tuần, trường học đều yêu cầu cha mẹ học sinh mang về giặt sạch rồi mới mang đến trường. Hôm nay là ngày đầu tiên, chăn mới, nhưng phụ huynh vẫn phải đến trước khai giảng cầm chăn về giặt.

Cô lại cúi xuống nhẹ nhàng nhắc Cừu Tiểu Hải lần thứ hai, “Con cũng không mang chăn à? Cô có viết thông báo trong vở, con về nhớ nhắc mẹ xem nhé.” – ngày đầu tiên, chuyện này cũng thường xảy ra.

Dung Tán đang ngồi bên cạnh nghe thấy thì đanh mặt lại, trong lòng cậu khó chịu lắm, chẳng lẽ lại muốn mượn cả chăn của cậu à? Ngoài cha mẹ, cậu chưa ngủ cùng với ai khác, nhưng cũng không thể nói với cô giáo là cậu không muốn được…

Cừu Tiểu Hải gãi mũi, bất an lí nhí, “Con không biết, con không có mẹ.”

Nghe vậy, không chỉ cô giáo giật mình, mà Dung Tán cũng ngạc nhiên nhìn theo.

Năm tuổi, Dung Tán đã biết nhiều chữ, dưới sự chú trọng giáo dục vỡ lòng của Dung gia, Dung Tán có thể đọc được một số sách giáo khoa cơ bản. Nên cậu bé biết, ai cũng phải có cha mẹ, nếu thiếu một, đó là một chuyện không tốt tẹo nào; đổi lại là mình, cậu bé không thể tưởng tượng được cảnh không có cha hoặc mẹ ở bên cạnh.

Nhưng Cừu Tiểu Hải không có mẹ… Dung Tán nhìn Cừu Tiểu Hải đang bối rối bất an, chẳng biết vì sao cậu bỗng thấy mình thật có lỗi, mới vừa nãy cậu còn khó chịu mà. Lần này không đợi cô giáo lên tiếng, Dung Tán đã nói, “Hai chúng mình ngủ chung.”

Khuôn mặt Cừu Tiểu Hải rạng ngời, gật đầu, “Ừm!”

Lần này cô giáo lại gần bế Cừu Tiểu Hải lên, an ủi, “Không sao, cô đi lấy chăn dự phòng. Tối nay, cô sẽ gọi cho nhà con, con đừng lo nhé.”

Cừu Tiểu Hải thở phào, ngoan ngoãn gật đầu, nhoẻn cười ngượng nghịu với cô. Chờ cô đi lấy chăn, bé con mới quay ra cười với Dung Tán.

“Tớ, tớ tên là Cừu Tiểu Hải, cậu tên là gì?”

“Dung Tán,” – xuất phát từ việc học ở nhà, Dung Tán nghiêm túc trả lời, “Dung trong dung nạp, Tán trong tán thưởng.”

Cừu Tiểu Hải ngơ ngác, cũng nhanh nhảu bắt chước, “Tớ là Cừu trong Cừu Tiểu Hải, Tiểu trong Cừu Tiểu Hải, Hải trong Cừu Tiểu Hải!”

“… Ừa.”

***

Sau đó, có lẽ vì Cừu Tiểu Hải không có mẹ, Dung Tán khoan dung với cậu bạn cùng bàn này hơn.

Dù sao Dung Tán cũng được học vỡ lòng tại nhà, đến trường lớp chủ yếu để làm quen với môi trường tập thể. So với các bé khác, Dung Tán hiểu chuyện hơn rất nhiều. Đối với Cừu Tiểu Hải, Dung Tán cũng nảy sinh tâm lý đồng cảm và chăm sóc, mà không phải ngạc nhiên và tò mò hỏi những câu như ‘Tại sao mẹ cậu không đến đón’ như những bạn đồng trang lứa. Bằng không, với tính cách nề nếp của Dung Tán, mỗi lần nhìn Cừu Tiểu Hải quên tiệt lời cô giáo dặn, ví như trước khi ăn không lau tay, trước khi ngủ không thay áo, bla bla, có lẽ Dung Tán đã nhăn mặt nhíu mày đến nhăn nheo cả rồi.

Nhưng Cửu Tiểu Hải ngốc là vậy, tính tình lại rất đơn thuần vô tư. Kiểu như, ai tốt với cậu ta, cậu ta sẽ tốt lại gấp đôi; ai xấu với cậu ta, cậu ta không đi mách cô giáo, nhưng sẽ bật lại. Ví như hôm đầu tiên, Dung Tán cho Cừu Tiểu Hải mượn bút màu và chăn (tuy chăn không mượn được), hôm sau Cừu Tiểu Hải mang xe ô tô đồ chơi bố mua đến chơi với Dung Tán. Sau đó, Cừu Tiểu Hải biết Dung Tán không thích hát, cậu bé sẽ hát to hơn át đi, Dung Tán không thích bị gọi là xinh như con gái, cậu bé sẽ cùng mắng lại người đó. Dần dần, Dung Tán không còn cảm giác thương tình hay gì khác, chỉ cảm thấy hai người chơi với nhau rất vui, nếu Cừu Tiểu Hải có quên việc gì, không sao, cậu sẽ làm giúp.

Không lâu sau, Dung Tán và Cừu Tiểu Hải trở thành đôi bạn thân thiết nhất của nhau.

Cho đến khi ‘Giang Tân Trình’ xuất hiện trên TV.

***

Vì cái tên ‘Giang Tân Trình’ được Tiểu Hải nhắc đi nhắc lại mấy lần liền, Dung Tán mới tò mò đi xem tivi. Nề nếp của Dung gia là ăn trong nồi ngồi trong hướng, không được rời khỏi bàn kia chưa ăn xong, nên không có thói quen vừa ăn vừa xem tivi. Vậy là có một hôm, Dung Tán ăn xong thật nhanh, sau đó ra canh tivi xem ‘Giang Tân Trình’ là người tròn méo thế nào. Sau đó cậu biết vì sao Cừu Tiểu Hải lại thích người này đến vậy.

Vì trong phim, Giang Lạc cũng không có mẹ giống Cừu Tiểu Hải, nhưng được sống bên cạnh bố Giang Tân Trình rất hạnh phúc.

Dung Tán biết, được ở cùng với bố là điều mà Tiểu Hải luôn khao khát.

Cho đến một hôm, Dung Tán nghe thấy chú bảo ‘Giang Tân Trình’ sống cùng khu nhà mình, lại trùng hợp làm sao vào buổi trưa của mấy hôm sau, Cừu Tiểu Hải trông thấy trên tờ báo của cô giáo trực ca trưa ở lớp có hình ‘Giang Tân Trình’ ngồi cùng trên xe ô tô với bố. Khi nghe Cừu Tiểu Hải ngạc nhiên kể lại, Dung Tán xâu chuỗi hai việc lại với nhau. Lúc tan học hôm ấy, cậu đưa Tiểu Hải đang rất kích động và hưng phấn đến nhà trọ của Giang Tân Trình.

Vốn dĩ Dung Tán muốn đi lên cùng, nhưng chú lái xe không cho cậu đi lung tung trước khi về nhà, Dung Tán đành phải thả Cừu Tiểu Hải xuống trước, về nhà báo một câu rồi sẽ quay lại tìm. Nào biết khi cậu trở lại, Cừu Tiểu Hải đã đang ăn bánh trứng hành, còn hớn ha hớn hở tí toét bảo chú ‘Giang Tân Trình’ tốt ơi là tốt.

Nói thật, ngoài bất ngờ thì Dung Tán có không vui một tẹo.

Nhưng đó chỉ là khởi đầu.

Sau hôm ấy, Tiểu Hải hăm hở dắt tay ‘Giang Tân Trình’ đến lớn. Trong cặp cũng không còn thiếu bút màu hay chăn đắp, thậm chí mỗi ngày còn thêm một hộp bánh bao thỏ xinh xinh, nói là lúc nào đói thì có thể ăn, rồi lúc nào cũng chú A Bạch, A Bạch.

Tuy Dung Tán không ghét chú Bạch xinh đẹp kia, nhưng Tiểu Hải cứ liên mồm kể lể về chú A Bạch của cậu ta làm Dung Tán nhức đầu lắm, vì thực sự là lặp lại nhiều ơi là nhiều. Khi ấy Dung Tán còn chưa học được hai chữ ‘ghen tị’, cậu chỉ thấy Tiểu Hải vui như thế có hơi quá đà thôi. Nom khuôn mặt toe toét của Tiểu Hải, Dung Tán bỗng thấy hơi khó chịu.

Cho đến một ngày, Tiểu Hải đột nhiên bổ nhào vào người cậu, hạnh phúc nói “Cảm ơn”, nói từ giờ cậu bé sẽ ở cùng với bố và chú A Bạch, tất cả là nhờ có A Tán, thích A Tán nhất!

Chỉ mấy câu đã xóa sạch bay một chút xíu khó chịu ‘quấy rối’ tâm trạng Dung Tán mấy hôm nay.

Từ đó, Tiểu Hải vui vẻ, Dung Tán cũng sẽ vui theo.

Đằng nào cậu cũng là người Tiểu Hải thích nhất rồi.

Đến cả bánh bao thỏ Tiểu Hải thích nhất cũng chia cho cậu cơ mà.

***

Sau đó của sau đó, trong một tiết học, cô giáo hỏi một câu “Em thích ai nhất nhà”.

Tiểu Hải bèn trả lời là chú A Bạch, vì chú luôn “Thơm em, ôm em, rồi ngủ với bố”.

Dung Tán nghe xong có hơi không vui một tẹo, nhưng Trần Chân Chân bỗng nói, “Đó là mẹ rồi.”

Nghe xong, Dung Tán như bừng tỉnh chân lý. Nếu chú A Bạch trở thành mẹ của Tiểu Hải, vậy sau này người Tiểu Hải thích nhất là mình chắc rồi. Vì thích cha, thích mẹ khác với người thích nhất. Cha mẹ là cha mẹ, còn người thích nhất thì sẽ kết hôn, sống chung với nhau; hôm qua gia sư vừa dạy xong. Cho nên…

Dung Tán tròn mắt nhìn Cừu Tiểu Hải bắt đầu cãi nhau với Trần Chân Chân về vấn đề “Rốt cuộc chú A Bạch có phải mẹ không”, cậu kéo áo Tiểu Hải, thầm thì vào tai bạn mấy câu.

Sau đó Tiểu Hải gật đầu cái rụp, “Ừa! Chú A Bạch nhất định sẽ đồng ý!”

Dung Tán nhìn Tiểu Hải, bình tĩnh gật đầu.

Trong lòng thì đang vui như mở cờ.

***

Nhưng đời không nói trước được điều gì, Dung Tán chưa hề nghĩ sẽ có ngày cậu và Tiểu Hải phải chia xa.

Chuyện đến vào một buổi sáng, bỗng nhiên vị trí bên cạnh Dung Tán trống không.

Mọi chuyện diễn ra đột ngột, không hề báo trước.

Mấy ngày sau Dung Tán mới biết, bố Tiểu Hải gặp tai nạn, Tiểu Hải xuất ngoại thăm bố. Khi ấy, cậu còn tưởng qua một thời gian Tiểu Hải sẽ về.

Ngày qua ngày, tháng qua tháng, Dung Tán cứ nhìn ra cửa lớp. Chờ đợi Tiểu Hải hoạt bát xuất hiện ở đó trước giờ vào. Nhưng cứ chờ vậy, chờ hơn nửa năm.

Nửa năm sau, vào một buổi tối, mẹ cậu chuyển điện thoại, nói là Tiểu Hải muốn nói chuyện. Dung Tán nhìn điện thoại, kinh ngạc và giận dữ, cậu giận đến mức không muốn nhận cuộc gọi. Nhưng khi thấy mẹ cúp máy, cậu lại hối hận và tủi thân.

Đêm đó, cậu trốn trong chăn khóc thầm. Cậu chưa bao giờ như thế.

May mắn là mấy hôm sau, Tiểu Hải lại gọi về.

Lần này, Dung Tán hấp tấp nhận điện thoại từ tay mẹ, mới “Alo” đã nghe thấy tiếng Tiểu Hải khóc nức nở ở đầu dây bên kia.

Dung Tán không còn giận dữ nữa.

Sau này, Dung Tán rất hiếm khi thực sự giận Tiểu Hải.

Vì cậu không muốn phải buồn tủi một mình.

2-

Dung Tán đợi được Tiểu Hải về nước là hai năm rưỡi sau.

Trong khoảng thời gian đó, Dung Tán và Tiểu Hải thường xuyên gọi điện qua lại hàng tuần. Có khi là Tiểu Hải gọi, đa số là Dung Tán tính thời gian gọi sang. Có lẽ vì cảm giác mất mát và tìm lại được, nên Dung Tán rất trân trọng và cố gắng giữ gìn mối liên hệ này.

Vì vậy, ngay từ mẫu giáo đã không có mấy bạn thân, lên đến tiểu học, Dung Tán cũng dành hầu hết thời gian vào sách vở ngoài thời gian học chính, bên cạnh không có người bạn nào thân thiết như Tiểu Hải. Mẹ của Dung Tán – Lâm Tình mất một thời gian mới phát hiện ra. Dù sao công việc của cô cũng rất bận rộn, tối ở nhà thì Dung Tán ngoan ngoãn học trong phòng. Cho đến khi cô giáo chủ nhiệm gọi điện đến nhà, nói Dung Tán không muốn kết bạn hay chung đội với những bạn khác. Thậm chí chỗ ngồi bên cạnh cũng không cho ai ngồi.

Lâm Tình nghĩ ngay đến Cừu Tiểu Hải, cô vẫn cho rằng mình hiểu con. Chẳng qua cô nghĩ trẻ con bướng bỉnh là vậy, nhưng cũng mau quên, một thời gian sau Dung Tán sẽ có bạn mới. Vậy là cô tích cực cho Dung Tán tham gia các hoạt động tập thể như trại hè, bóng đá hay các lớp nghệ thuật, để Dung Tán hướng nội có thể tiếp xúc với nhiều người hơn.

Dần dà, Dung Tán tự điều chỉnh lại.

Dù vẫn tĩnh lặng hơn những đứa trẻ đồng trang lứa, nhưng với những lớp học mà Lâm Tình đăng ký, Dung Tán vẫn hoàn thành như bài tập mà giáo viên giao cho, thậm chí trong nhiều trường hợp còn thể hiện tài năng lãnh đạo thiên phú, danh hiệu lớp trưởng, tổ trưởng cũng thường xuyên được gán lên Dung Tán. Chẳng qua biểu hiện thì xuất sắc là vậy, nhưng dù Lâm Tình có gặng hỏi hay đề nghị thì Dung Tán cũng không bao giờ dẫn bạn về nhà. Lâm Tình hết cách, sau một thời gian suy nghĩ, Lâm Tình và Dung Tư Vũ có thai thứ hai.

Lần này Lâm Tình sinh đôi hai bé trai, đôi song sinh là ngoài ý muốn một chút, hai vợ chồng chỉ định để Dung Tán có thêm một người em có thể chăm sóc quan tâm lẫn nhau. Dù sao thì Dung Tán cũng có quá ít bạn bè, cộng cả Cừu Tiểu Hải, ba năm qua cô chỉ đếm được số bạn của con không quá một bàn tay.

Cho đến ngày Cừu Tiểu Hải về nước, ấn chuông cửa nhà cô.

Kể từ hôm ấy, nét rạng ngời và sức sống mới thật sự xuất hiện trong đôi mắt của Dung Tán.

Phải thừa nhận rằng, với sự nhạy cảm của một người mẹ, trong lòng cô đã có dự cảm phức tạp.

Song nhìn hai bé cưng trong nôi, và Dung Tán lâu lắm rồi mới cười thoải mái như thế…

Lâm Tình chỉ biết cười khổ, thôi, con cái có phúc của con cái.

***

Khi mà một cuộc cách mạng đang âm thầm diễn ra trong nhà Dung Tán, thì Cừu Tiểu Hải vẫn ngô nghê chả hiểu gì.

Dạo gần đây cậu và Dung Tán còn chiến tranh lạnh một tẹo, Dung Tán không thích cậu đóng quảng cáo. Nhưng quảng cáo rõ ràng là về nhà cậu mà. Cậu cứ tưởng A Tán sẽ vui, đằng này A Tán lạnh lùng mấy ngày liền rồi. Nom Tiểu Hải ngờ nghệch vậy chứ cậu bé bắt được tâm trạng của Dung Tán cực kỳ chuẩn.

Tiểu Hải tự ngẫm lại, chắc có lẽ vì dạo này có nhiều người đến quấy rầy hai người quá, làm Dung Tán thích yên tĩnh không vui. Ví như bây giờ này, khi cả hai đang ăn cơm hộp trong lớp Dung Tán (cả hai học khác lớp nhau) thì lại có người đến tìm, đây là lần thứ mấy rồi không biết.

Lần này là một nhỏ rất xinh, mắt to, tóc buộc công chúa, nói đâu ra đấy, “Cậu là Cừu Tiểu Hải đúng không. Tớ là Uông Khả Linh, lớp trưởng lớp 2, chắc cậu từng nghe về tớ rồi.”

Câu cuối là vì có rất nhiều bạn nói Uông Khả Linh là cô bé xinh nhất khối, quần áo đẹp, ngày nào cũng mặc váy xòe và tết tóc công chúa, còn đính chiếc nơ bướm lấp lánh hay chiếc mũ nhỏ nhắn xinh xinh mà bạn nữ nào cũng ao ước, nhất là khi đám con trai chơi trò “A thích B, B thích C” thì đều cho rằng Uông Khả Linh là cô bạn đáng làm bạn gái nhất.

Nhưng Tiểu Hải vừa chuyển đến học không lâu, đâu biết gì, cậu bé chỉ ngẩng đầu ra khỏi hộp cơm, phình má ấp úng đáp, “A, chào cậu.”

Uông Khả Linh nghiêng đầu cười đáng yêu, “Tớ thấy cậu trên tivi. Sau này chắc cậu sẽ là diễn viên, tớ cũng muốn làm. Tớ học múa từ bé đấy, mẹ tớ bảo nhờ cậu nói với chú quay phim cho tớ cùng lên tivi.”

Tiểu Hải nuốt miếng cơm to, lắc đầu, “Sau này tớ không đóng nữa.”

Nói xong còn nghiêng đầu nhìn Dung Tán, nhấn mạnh lấy lòng, “Không đóng nữa thật đấy.”

Dung Tán chỉ nhìn Tiểu Hải rồi chẳng nói chẳng rằng, ăn cơm không nói chuyện, Dung Tán rất tuân thủ nguyên tắc.

“Sao không đóng nữa, mẹ tớ nói quảng cáo đó hay mà,” – Uông Khả Linh không tin, “Không thì cậu cho tớ số điện thoại của chú quay phim đi, mẹ tớ gọi cũng được.”

Tiểu Hải chưa gặp người nào sốt sắng như thế, chỉ ngẩn ra, “Tớ không biết số.”

“Sao lại không biết? Cậu sống cùng với chú Bạch Lãng còn gì?” – Uông Khả Linh nhăn mặt nhíu mày, thở dài thườn thượt như người lớn, “Haiz, cậu không có, nhưng chú Bạch Lãng kiểu gì cũng có, để mình hỏi chú ấy, tan học hôm nay cậu chờ tớ, tớ về nhà với cậu.”

Tiểu Hải ngạc nhiên trợn tròn mắt, “Cậu muốn đến nhà tớ hả?!”

Khuôn mặt Dung Tán thì đanh lại.

Uông Khả Linh gật đầu, tròn mắt đáp, “Chúng mình là bạn, chẳng lẽ cậu chưa dẫn bạn về nhà bao giờ? Nay tớ đến nhà cậu, mai cậu có thể đến nhà tớ…”

Bỗng dưng Dung Tán đậy hộp cơm, đứng dậy, “Tớ ăn xong rồi, đi rửa tay trước.”

“Ơ?” – Tiểu Hải sửng sốt, chỉ thấy Dung Tán quay đi, đi thẳng ra cửa lớp không buồn ngoái lại.

Nhưng hộp cơm của A Tán còn rất nhiều.

Uông Khả Linh đứng bên cạnh không để ý đến Dung Tán, chỉ kéo Cừu Tiểu Hải, “Hứa rồi nhé, tan học tớ chờ cậu ở cổng trường.”

“Ơ hả?” – Tiểu Hải nghe xong buột miệng đáp, “Không, không được, hôm nay A Tán đến nhà tớ rồi.”

“Cùng đi có sao đâu,” – Uông Khả Linh hoang mang, sau đó tỏ ra mất hứng, “Hay Dung Tán cũng muốn làm diễn viên, cậu giúp cậu ta thì cũng phải giúp tớ, sau này tớ nổi tiếng hơn sẽ không tranh việc của cậu ta đâu, tớ là nữ, cậu ấy là nam.”

Tiểu Hải tròn mắt, bất giác nói, “Làm sao có thể chứ, A Tán đẹp hơn cậu mà!”

“Cái, cái gì cơ?” – Uông Khả Linh xấu hổ giậm chân.

Nhưng Tiểu Hải đã bật dậy đuổi theo Dung Tán.

Ở một chỗ khác.

Tiểu Hải hớt hải đuổi kịp Dung Tán trên hành lang, kéo áo người ta lại, “A Tán A Tán, tớ không cho bạn ấy đến nhà đâu. Hôm nay cậu đến chơi mà, tớ nhớ lắm.”

“Tớ không đến nữa thì cậu ta đến được phải không?” – Dung Tán lạnh nhạt quay đầu, buột miệng hỏi. Bỗng nhiên cậu rất muốn đánh Tiểu Hải ngất xỉu rồi giấu đi, (từ sau cái quảng cáo ấy, lúc nào cũng có người đến bắt chuyện với Tiểu Hải), ý nghĩ này giờ đã lên đến đỉnh điểm.

Tiểu Hải ngớ ra, sự chần chừ này làm mặt Dung Tán càng lạnh đi, Tiểu Hải thức thời lắc đầu nguầy nguậy, “Cậu không thích nhỏ đến, tớ sẽ không cho nhỏ đến.”

Dung Tán quay mặt đi, “Đó là nhà cậu, quan tâm tớ thích hay không làm gì.”

Tiểu Hải nghiêng đầu theo mặt Dung Tán, đầu cũng choài lại gần, nét mặt nịnh nọt (chiêu này học được của Cừu Tiềm), “Nè, cậu muốn gì cứ nói cho tớ biết, tớ hứa rồi mà.”

Dung Tán nhìn nụ cười nịnh nọt của Tiểu Hải trước mắt, cậu không nén nổi lòng, vòng tay ôm cổ Tiểu Hải, cảm nhận nhiệt độ hơi cao của Tiểu Hải như có tác dụng an thần, “Cậu ta nói to lắm, tớ không thích.”

Tiểu Hải gật gù ra chiều thấu hiểu, “Tớ hiểu mà, không ngờ có nhiều người lắm chuyện như thế, lúc ăn cơm cũng có, tan học cũng có, nhưng sau này hết rồi.”

Dung Tán ngẫm nghĩ, đưa ra biện pháp giải quyết, “Từ nay mình lên tầng thượng ăn cơm.”

“Không phải rắc rối thế đâu,” – Tiểu Hải tủm tỉm nói tiếp, “Mai tớ đi cùng với chú A Bạch và ba ba ra nước ngoài quay phim rồi, đi tám tháng cơ.”

“…”

Có lẽ sau khi xác định ở cạnh một Tiểu Hải phổi bò như thế, sự độc chiếm của Dung Tán còn trầm trọng hơn cả Cừu Tiềm.

***

Tám năm sau.

Trong lễ khai giảng của một trường trung học dân lập ở thành phố A. Một học sinh cao lớn đẹp trai đại diện cho toàn trường đang có bài phát biểu trên sân khấu, bên dưới là những tiếng thì thầm không thể áp chế.

“Nề, trên bục là ai thế? Đẹp trai quá, đẹp phi nhân loại rồi.”

“Còn ai nữa, đó là hội trưởng Dung! Đại diện năm hai, là hội trưởng hội học sinh, thầy vừa giới thiệu mà thím không nghe hả?”

“Hì hì, thì tui cũng mới đến, sao lại có người đẹp thế cơ chứ…”

“Thêm cả đồng phục trường mình nữa, má ôi giết con đi, mà nói cho thím biết, vì ảnh mà tui mới cố sống cố chết thi vào đây đấy.”

“Chắc có bạn gái rồi nhỉ? Chắc phải xinh lắm.”

“Chẹp chẹp, cái này thì càng chết nè. Ảnh! Không! Có!”

“Thật á?” – giọng điệu kích động hỏi vồ vập, “Hay do trường mình nghiêm quá, cấm yêu à?”

“Trường nào mà chả cấm, nhưng trường mình đỡ hơn, mà cấm thì cũng vẫn yêu chứ sao. Nhưng ảnh không có thật, chưa ai thấy, tui đoán chắc ảnh dành cả thanh xuân để học mất. Dù sao ảnh cũng bận lắm, lĩnh vực nào cũng đứng đầu, hội học sinh, Olympic toán học, thuyết trình, còn đại diện đội bóng đá trường nữa.”

“Thiệt hả? Có quá không má? Đấy không phải là hoàng tử cười chói mù mắt chỉ có trong truyện tranh thôi sao? Bình thường chắc ảnh hiền hòa dễ gần lắm phải không?!”

“Ắc, này thì không, thuộc tính mỹ nam lạnh lùng boy đó…”

“Lạnh, lùng, boy?”

“Thì làm gì cũng nề nếp phép tắc, không hay cười, khí chất tao nhã quý phái.”

“Chời, đây, đây là guu của tui nè ~~”

“Tem tém đi người anh em, nay dậy đã soi gương chưa?”

“Không phải, thím hiểu nhầm rồi!! Hoàng tử ấy, là sẽ phải lòng lọ lem!”

“Ha ha, tiếc là trường mình không có lọ lem đâu, đến cả học sinh cần quỹ hỗ trợ nghèo vượt khó cũng chẳng có nữa là…”

***

Hai tiếng sau, trong phòng học lớp 1 năm 2.

Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn lén theo Dung Tán chọn hàng ghế cuối cùng, cậu ngồi xuống và thả chiếc cặp sang ghế bên cạnh. Ai nấy đều thầm nghĩ “quả nhiên mà”, dù sao thì ai cũng từng nghe đến sự tích đó rồi.

Điểm qua về quy định chọn chỗ ngồi trong trường học.

Thông thường nhà trường sẽ tùy theo thành tích mà cho học sinh được chọn lựa chỗ ngồi. Dung Tán đứng đầu toàn khối về điểm thi vào trường, được xếp vào lớp 1 năm 1, cũng là học sinh được chọn chỗ đầu tiên. Ngay từ năm đầu, Dung Tán đã chọn hàng cuối lớp. Vì cậu cao, không chọn hàng đầu cũng coi như quan tâm đến những bạn có chiều cao hạn chế.

Đến người có điểm thi vào trường xếp thứ hai, cậu ta thấy Dung Tán không tệ, nghĩ ngồi cạnh sau này có thể giúp nhau trong học tập, thế là chọn chỗ bên cạnh Dung Tán. Nhưng khi cậu ta vừa định ngồi xuống, Dung Tán đã quay sang nói, ‘xin lỗi tôi quen ngồi một mình’, sau đó cầm cặp sách vừa mới đặt xuống, đứng dậy sang bàn bên cạnh ngồi.

Hạng nhì tức tối, cậu ta cũng là người có điểm cao thứ nhì của trường, nào chịu được bị ghẻ lạnh như vậy, bèn ngẩng đầu hỏi giáo viên, Dung Tán làm thế có đúng quy định không. Giáo viên chỉ cười đáp, trước khi tất cả lớp chọn chỗ xong là có thể tùy ý đổi. Hạng nhì không phản đối, Dung Tán cũng mở sách ra xem. Đương nhiên từ đó không ai dám chọn chỗ ngồi cạnh Dung Tán nữa.

Học kỳ sau, đến phần chọn chỗ đầu kỳ, Dung Tán vẫn chọn đầu tiên và ngồi một mình như trước. Cho đến năm 2, phân chỗ ngồi theo thành tích mới, khi cả lớp chọn chỗ ngồi, ai cũng nhớ việc này.

Đương nhiên cũng có những thành phần không tin.

Ví như cô bạn Thi Đình đứng thứ tám toàn khối. Ngoài thành tích cao trong học tập ra thì cô bé rất xinh xắn, được mọi người gọi là Dung Tán phiên bản nữ, tính tình thân thiện chan hòa. Trong trường không thiếu người thầm thương trộm nhớ, thậm chí fan-boy còn sợ nữ thần sẽ bị Dung Tán lạnh lùng cuỗm mất.

Nhưng tình hình dường như không ổn khi đến lượt Thi Đình chọn chỗ, cô nàng đi thẳng đến chỗ Dung Tán ngồi, mỉm cười chỉ chỗ trống bên cạnh, “Có để ý không?”

Dung Tán ngẩng đầu khỏi sách, thản nhiên nói, “Có.”

Mọi người đứng chờ bên ngoài xôn xao bàn tán.

Nhưng Thi Đình không giận, cô lại chỉ vị trí bên trên, “Thế đây?”

“Cứ tự nhiên,” – đáp rồi Dung Tán lại cúi xuống đọc sách tiếp.

Thi Đình tỏ ra thích thú, cô bé cười tủm tỉm rồi ngồi phía trước Dung Tán. Nom chả khác gì bị Dung Tán cự tuyệt nhưng vẫn được phép thân cận ở mức độ nào đó. Làm đám nam sinh chọn chỗ sau phải nghiến răng nghiến lợi, còn cánh nữ sinh thầm ngưỡng mộ Dung Tán thì nhăn nhó không vui.

Nhưng nửa tiếng sau, còn một chuyện nữa xảy ra khiến cả lớp phải bất ngờ.

Khi giáo viên chủ nhiệm đang phát biểu nửa chừng thì một thầy giáo vụ xuất hiện ở cửa lớp vẫy tay. Cô thấy vậy bèn quay ra thông báo với cả lớp, “À hừm, học kỳ này lớp chúng ta có một học sinh mới chuyển đến chưa kịp lấy số, là học sinh có thành tích cao trong thể dục trường ta, mới thi đấu ở nước ngoài về, các em giúp đỡ bạn.”

Bên dưới lớp xì xào thảo luận, dù sao đây cũng là lớp 1 năm 2, là lớp tập hợp toàn bộ học sinh ưu tú nhất, là lớp có thành tích đứng đầu nhà trường. Trước nay chưa bao giờ có tiền lệ học sinh giỏi thể dục lại được vào cả.

Dung Tán nghe thấy cũng ngạc nhiên, chuyển mắt từ ngoài cửa vào bục giảng. Vị trí cậu chọn là gần cửa sổ, tiện cho việc thơ thẩn ngắm trời ngắm mây.

Lúc này, theo chỉ đạo của giáo viên, một thiếu niên dong dỏng bước từ ngoài vào, cậu mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần bò, có lẽ chưa may kịp đồng phục, da hơi ngăm và hàm răng trắng bóc, khuôn mặt hoạt bát rạng ngời, làm cánh nữ sinh mắt tròn mắt dẹt.

Chẳng ai phát hiện ra, Dung Tán ngồi cuối lớp đã sững sờ, ngay cả tư thế ngồi cũng đổi.

Học sinh mới đến không bối rối lạ lẫm, cậu mỉm cười vô tư, “Chào các bạn, tớ là Cừu Tiểu Hải, xin mọi người giúp đỡ.” – còn vẫy tay thân thiện.

Giáo viên gật đầu, “Em tìm chỗ ngồi đi, lớp chúng ta tiếp tục.”

Rồi cô chợt nhớ ra, trong lớp còn khá nhiều chỗ trống, ngoài bàn của Dung Tán thì vẫn còn mấy bàn đơn, ấy vậy mà học sinh mới lại chọn đúng chỗ của Dung Tán…

Mới nghĩ vậy, Cừu Tiểu Hải đến đi thẳng đến bàn của Dung Tán trước sự lo lắng pha lẫn chờ mong của giáo viên và cả lớp.

Khi Cừu Tiểu Hải đặt cặp xuống vị trí bên cạnh Dung Tán, cả lớp đã râm ran.

Chỉ thấy Dung Tán đứng bật dậy, đột ngột đến độ làm chiếc bàn vang lên “lạch cạch”.

Cả phòng học nín thinh, giáo viên chủ nhiệm đang định lên tiếng giúp học sinh mới tránh khỏi xung đột, Cừu Tiểu Hải đã cười hì hì, dang hai tay ra, nịnh bợ nói, “A Tán, tớ về rồi đây.”

Dung Tán bước đến, ôm chầm lấy Tiểu Hải, “Cậu mà không về, tớ sẽ đi lôi về”, khi buông ra, cậu mỉm cười.

“Ôi, cậu lại cao hơn rồi, rõ ràng nửa năm trước còn bằng nhau…”

“Đạp xe không phát triển chiều cao.”

“Đâu có, tớ còn tập nhiều thứ mà!”

Ngay từ giây phút mà cả lớp rớt cằm ấy, chẳng mấy chốc toàn khối đã biết, Dung Tán có một người bạn tên là Cừu Tiểu Hải.

Thì ra là Dung Tán vẫn chờ Cừu Tiểu Hải.

Từ chỗ ngồi, nụ cười, hay mối tình đầu mà ai cũng thầm mơ mộng.

3-

Chuông reo báo hết giờ, tiếng thu dọn đồ dùng và nói chuyện tức thì lan khắp cả lớp học.

Dung Tán cũng dọn sách vở, động tác nhanh nhẹn ngăn nắp, nhưng gần như không phát ra âm thanh nào.

Thi Đình ngoái đầu, nhìn vị trí sau lưng mình trước, sau đó mới nhìn sang Dung Tán, nhẹ nhàng nói, “Tiết sau là tiết thí nghiệm, không gọi Tiểu Hải dậy à?”

Dung Tán ngẩng đầu nhìn Thi Đình, khuôn mặt thon gọn và đôi mắt sâu, tổng thể hoàn mỹ, lại vì biểu cảm lạnh lùng mà có phần cứng rắn, “Còn sớm.”

Thi Đình không bị ảnh hưởng nhoẻn cười, cầm sách giáo khoa, đứng dậy bảo, “Cậu cũng phải để cậu ta có thời gian rửa mặt mũi chứ. Từ đây đến phòng thí nghiệm cũng phải 5 phút đấy.” – cô bé đứng dậy kéo ghế, động tác nhẹ nhàng như khi nói chuyện.

Dung Tán không đáp, chỉ nói gọn lỏn, “Gặp lại ở phòng thí nghiệm.”

Không biết Thi Đình có nhận ra đây là lệnh đuổi khách hay không, cô bé chỉ nhẹ nhàng nói, “Tớ đi giữ một chiếc bàn gần cửa sổ giúp cho, lát nữa cùng nhóm nhé, bai bai~”

“Ừ.” – Dung Tán đáp, lại lấy sách vở chuẩn bị cho tiết thí nghiệm tiếp theo, sau đó thì bắt đầu lấy một phần tương tự từ trong cặp của Tiểu Hải, lần này động tĩnh lớn hơn.

Vì tiếng động mà rốt cuộc Tiểu Hải vẫn nằm ườn ra bàn không nhúc nhích trong cả tiết học cũng chẹp chẹp miệng tỉnh dậy. Cậu nhóc vươn vai, ngáp dài, Dung Tán quen tay bắt được chiếc áo khoác mỏng trượt từ trên vai Tiểu Hải xuống, đây là chiếc áo Dung Tán đắp lên người cậu trong lúc ngủ.

Tiểu Hải vẫn ngơ ngác chưa tỉnh hẳn, vỗ vỗ mặt mình, Dung Tán đã đưa chiếc áo lại cho cậu, “Mặc vào.”

Như đã thành thói quen, Tiểu Hải giũ chiếc áo khoác rồi tròng qua quýt vào người.

Dung Tán cầm sách vở đã chuẩn bị sẵn, đứng dậy, bẻ cổ áo cho Tiểu Hải, “Đi thôi, đến phòng thí nghiệm hóa học.”

“Hơ ơ ~” – Tiểu Hải ngáp dài cái nữa, “Cuối cùng cũng tỉnh đúng giờ…”

“Đứng mà cũng ngủ được thì thua cậu rồi.” – Dung Tán đỡ Tiểu Hải.

“Kiểu gì cũng có ngày tớ học được,” – Tiểu Hải lẩm bẩm, sau đó thì giật nảy, “Ui, tớ phải đi xả lũ đã.”

“Kịp giờ.” – Dung Tán nhướn mày, “Tiện đường.”

Tiểu Hải đột nhiên nhìn ngó xung quanh, vơ tay lấy bình nước treo sau lưng ghế, “Cầm bình nước theo, có phải nãy cậu chưa uống đúng không? Phải uống thường xuyên mới tốt cho cơ thể, huấn luyện viên và chú A Bạch đều bảo thế.” – mở ra tu ừng ực mấy ngụm, rồi đưa cho Dung Tán, “Này, uống đi.”

Dung Tán nhận, không do dự ngửa đầu uống mấy hớp.

Tiểu Hải đứng nhìn, tủm tỉm gật đầu, Dung Tán lại uống thêm mấy hớp nữa.

Uống thêm tý nữa, lát còn cùng đi wc.

***

Huấn luyện viên mà Tiểu Hải vẫn nói chính là người huấn luyện cậu đạp xe chuyên nghiệp. Chuyện này thì phải kể từ khi Bạch Lãng nhận tham gia đóng bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết, Bạch Lãng tiếp nhận quay hai tập liên tiếp, thời gian quay kéo dài gần ba năm.

Trong thời gian đóng phim, trong một năm thì gần như thời gian ở nước ngoài đã chiếm một nửa, Bạch Lãng nghĩ, dù sao Cừu Tiềm cũng đưa phi cơ riêng cho anh dùng, việc đi đi về về không khó khăn gì, hai tuần về nhà một lần để cha con Cừu Tiềm an tâm ở trong nước, người đi làm cứ đi làm, người đi học cứ đi học.

Nhưng Cừu Tiềm đời nào đồng ý, Cừu Tiểu Hải cũng ứ chịu cho. Một người xách máy tính nói ở đâu cũng làm việc được, còn người thì bỏ cặp sách nói chú A Bạch với bố ở đâu thì nó ở đó.

Bạch Lãng khuyên mãi, chủ yếu lo việc học hành của Tiểu Hải không đến nơi đến chốn, song cuối cùng bị Cừu Tiềm phủ quyết rằng trước cũng trốn học suốt, có học hay không cũng không ảnh hưởng đến sau này. Thế là vơ đại mấy món đồ, Cừu Tiềm, Bạch Lãng cùng Tiểu Hải lên máy bay, bay đến ngôi biệt thự nho nhỏ đã mua sẵn ở ngay gần phim trường.

Phải công nhận rằng không khí ở thị trấn ngoại ô nơi đoàn làm phim đóng quân rất trong lành, xanh mát, không ô nhiễm như trong đô thị, có núi non bao quanh và có một hồ nước rộng lớn, thị trấn bên hồ yên tĩnh an lành, nhưng không quá hoang vu. Ngay cả Bạch Lãng đều cảm thấy để Tiểu Hải ở lại đô thị chật chội ngột ngạt không tốt bằng ở đây.

Vậy là trong ba năm đóng phim, Bạch Lãng và hai cha con Cừu Tiềm hầu như đều ở nước ngoài. Khung cảnh trong lành xung quanh cũng giúp duy trì thói quen đạp xe lành mạnh mỗi sáng của ba người. Dần dà tạo nên niềm thích thú với xe đạp thể thao cho Tiểu Hải, ở nước ngoài, đây cũng là một loại hình thể thao chuyên nghiệp rất phát triển.

Sau đó, thích thú dần trở thành nghiệp dư, tiếp đến là tham gia vài giải đấu. Dưới sự nài nỉ của Tiểu Hải, Cừu Tiềm thuê huấn luyện viên chuyên nghiệp về hướng dẫn bài bản, xe đạp xịn cũng mua mấy cái, nghe ngóng được giải đấu nào cũng nhất quyết phải đi báo danh cho vui. Vậy là khi mà bộ phim quay xong, hai người lớn lại trở thành người theo chân Tiểu Hải đi tứ xứ.

Song chính vậy mà chương trình học cao trung của Tiểu Hải khá là cẩu thả. Tuy không ảnh hưởng gì đến tương lai, nhất là khi thằng bé đã có định hướng cụ thể ngay từ năm mười hai tuổi là trở thành vận động viên xe đạp cool ngầu.

Thế nhưng đi học như đi chơi, không cố gắng học hành vẫn khiến Bạch Lãng phải bóp trán. Trước khi tiến vào độ tuổi hoàng kim của vận động viên chuyên nghiệp, Bạch Lãng và Cừu Tiềm thương lượng với nhau, muốn cho nhóc Tiểu Hải trải nghiệm đời học sinh chân chính, nếm trọn vẹn hạnh phúc cũng như địa ngục mà độ tuổi này nên có.

Khi hỏi Tiểu Hải muốn học ở đâu, thằng bé chọn trường Dung Tán đang theo học.

Đương nhiên Bạch Lãng và Cừu Tiềm đồng ý ngay, cũng may mắn là Dung Tán học ở trường tư, chế độ giáo dục tương đối cởi mở, có thể điều chỉnh thể theo ‘nhu cầu’. Hay thẳng ra là trường không có chế độ học sinh ưu tú trong thể dục thể chất phải không? Vậy chồng tiền tạo một cái; không có câu lạc bộ hay huấn luyện viên về xe đạp thể thao phải không? Giúp trường lập một cái. Kể từ đó, Tiểu Hải không cần tranh thủ thời gian tập xe ngoài giờ học, giảm bớt thời gian nghỉ ngơi.

Tất nhiên không phải cứ có tiền là nhà trường sẽ đáp ứng. Khi nộp đơn xin học, Tiểu Hải đã dành được nhiều huy chương, giải thưởng ở không ít các giải đấu Quốc tế, để đầy một bàn lấp lánh phản quang suýt chói mù mắt hiệu trưởng. Mặc dù xe đạp thể thao chưa phổ biến ở trong nước, nhưng có thể bồi dưỡng ra tuyển thủ cấp Quốc gia cũng mang lại nhiều lợi ích và danh tiếng cho trường.

Và thế là, Tiểu Hải tứ chi phát triển nghiễm nhiên vào lớp 1 năm 2 nơi tràn ngập anh tài.

Ngoài lúc tập tành ra thì ngày nào cũng bị nhóm tinh anh nhìn cậu ngủ.

Vậy đến kỳ thi thì sao?

Không sao, bên cạnh cậu là một anh tài chân chính, đoán đề chuẩn không cần chỉnh, Tiểu Hải chỉ cần nhớ 30% là được.

Vì còn 30% lấy từ thành tích thể dục cộng vào, qua tốt.

***

Thực tế, quan hệ của Cừu Tiểu Hải và các thành phần tinh anh trong lớp rất hài hòa.

Dù sao trong một môi trường cạnh tranh thành tích khắc nghiệt, có một Cừu Tiểu Hải ngoài luồng vừa phổi bò vừa thích cười (nữ sinh bổ sung: vừa đẹp trai)luôn là đầu mối tạo ra những tràng cười giòn giã. Mặc dù thỉnh thoảng còn ngáy trong giờ học, nhưng tan học lại có thể hỗ trợ việc mượn vở của Dung Tán, hợp cả về học lẫn chơi, nên càng ngày càng có nhiều người thích vây quanh Tiểu Hải.

Chưa kể, bên cạnh Cừu Tiểu Hải còn có một Dung Tán.

Dần dà mọi người nhận ra, khi quen thân với Tiểu Hải rồi, việc nói chuyện với Dung Tán dễ dàng hơn nhiều.

Điển hình như việc mượn vở, trước kia thì có mơ cũng không bao giờ mơ tới.

Trong hoàn cảnh cạnh tranh nhau, mỗi học sinh đều là một đối thủ, vở ghi trở thành một vũ khí bí mật của mỗi người, nó chắt lọc những lý giải, hiểu biết tinh túy nhất của cá nhân, đằng này còn là vở ghi của người đứng đầu khối, nhất định là bí kíp tuyệt thế bất truyền rồi! Mà trước nay Dung Tán còn lạnh lùng, nghiêm túc nên chả ai dám nghĩ đến chuyện mượn vở Dung Tán. ‘Mượn’ có khi còn giống như vi phạm vào tội lười biếng, không chí tiến thủ tài trời.

Cho đến một ngày, nhóm bạn vây quanh tổng xỉ vả, thông não việc Tiểu Hải lên lớp chỉ ngủ nghê xong, bỗng nhiên có một người hâm mộ nói Tiểu Hải có vở của Dung Tán giống như có tấm ‘kim bài miễn tử’ có thể ngủ đến thiên tường địa cửu cũng không vấn đề.

Tiểu Hải nghe vậy bèn quay sang hỏi Dung Tán, “A Tán, tớ cho họ mượn xem có được không?”

Khi Tiểu Hải buôn dưa lê, Dung Tán sẽ không đọc sách, chỉ ‘ngồi im’ bên cạnh tham gia, “Được.”

Đám bạn đang đứng nói chuyện nghe thấy thì sửng sốt, đột nhiên đứng lên rầm rầm.

“Cái gì?!”, “Thật á?”, “Được không vậy?”, “Ông nói là vở phải không?”, “Đây là vở chép tay đấy!”

Tiểu Hải giật mình, “Sao tự dưng rồ lên vậy?!”

“Đúng là cái đồ ngố tàu, đây là vở ghi! Vở ghi đấy! Liên quan đến điểm thi đấy!!”

“Trong vở được ghi theo ý hiểu, theo trọng tâm!! Biết vậy có nghĩa gì không!! Là có thể vượt qua người khác!!”

“Có phúc mà không biết đường phúc! Mà thôi, ông cũng có bao giờ qua được 70 điểm đâu, không hiểu cũng phải!”

Nhóm bạn hay tán gẫu với Cừu Tiểu Hải đều là những học sinh thân thiết, nói năng tồng tốc. Tuy là ý tốt, nhưng Dung Tán ngồi nghe vẫn không vui, vì rõ ràng là mắng Tiểu Hải dốt nát rồi.

Nhưng Tiểu Hải chỉ xua tay, cười hô hố, “Như nhau thôi, mấy ông có xem hết đi nữa, hạng nhất vẫn là của A Tán mà.”

Mấy đứa trợn mắt há mồm, tức anh ách nhưng cũng phải công nhận.

“… Hình như vậy.”

Thế là tý ty bực mình vừa nhen nhúm bỗng dưng tan biến sạch trong lòng Dung Tán, Tiểu Hải còn vòng tay qua cổ cậu, vừa sờ sờ vừa vỗ vỗ, “Mà dù không phải hạng nhất, A Tán vẫn đẹp trai nhất. Không cần áp lực, không cần áp lực.”

Đám nam sinh đều nhất trí, hai câu cuối nghe sao ngứa đòn quá.

Dung Tán cũng vần vò lại Tiểu Hải, cười đáp, “Không có ‘dù’ đâu, nhất thì nhất thôi.”

Được rồi, câu này cũng ngứa đòn không kém.

***

Song chuyện gì cũng có mặt tốt mặt xấu.

Từ khi Dung Tán và Tiểu Hải đi học cùng nhau, một văn một thể, lại còn đẹp trai bá cháy, lúc nào cũng xuất hiện thành đôi trong sân trường tăng gấp bội chỉ số chói lòa, muốn đám nữ sinh không ngứa tay ngứa chân là hơi bị khó, số lần ‘quấy rầy’ cũng tăng vọt theo.

Nhưng vì sau lưng Cừu Tiểu Hải còn có một cặp cha-chú đồng tính nổi nhất hệ mặt trời, nên không ít nữ sinh hoài nghi quan hệ của Tiểu Hải và Dung Tán có phải cũng tương tự hay không. Vấn đề này liên quan trực tiếp đến hạnh phúc của rất nhiều người, nên ngay từ tháng thứ hai sau khi Tiểu Hải nhập học, thằng bé thường xuyên bị đám bạn gái kéo đi ‘tâm sự’ một mình.

Sau mấy lần, đám nữ sinh phát hiện ra khó mà tìm được cơ hội cả hai đi lẻ, thế là chọn lúc Dung Tán bận rộn ở hội học sinh rồi cuỗm Tiểu Hải đi mất. Sau đó, có lẽ nhận ra chuyện này cũng không khó khăn như đã tưởng, đám con gái bắt đầu mạnh dạn tìm Tiểu Hải ngay cả khi có mặt Dung Tán.

Vì thế, khi thấy Tiểu Hải ngăn không cho mình theo, sau đó một mình đi cùng với một nữ sinh lên phòng học, đến tận khi chuông reo vào lớp mới về. Cả hôm ấy, mặt Dung Tán vừa âm u vừa lo lắng.

Tối đó, Dung Tán theo Tiểu Hải về nhà, vào phòng Tiểu Hải rồi mới không dằn nổi, ra vẻ tự nhiên hỏi, “Hôm nay nhỏ kia tìm cậu làm gì vậy? Người quen à?”

Tiểu Hải tự nhiên cởi sơ mi đồng phục, cúi xuống lục tủ tìm chiếc áo phông, “Còn làm gì nữa. Lại hỏi tớ có người yêu chưa, cậu có người yêu chưa.”

Dung Tán không ngờ đúng là chuyện này, cậu hỏi tiếp một cách khó khăn, “Vậy cậu nói gì?”

Tiểu Hải vẫn nhoài vào trong tủ tìm đồ, không ngoái lại, “Thì có thế nào nói vậy thôi.”

Dung Tán cứ nhìn chằm chằm vào nửa trên trần trụi của Tiểu Hải, “… cậu, cậu biết… tớ à?”

Dung Tán với một mở phong hào diễn thuyết thuyết phục/thiên tài Olympic toán học/chủ tịch hội học sinh/tinh anh siêu đẳng/hoàng tử lạnh lùng… bla bla vậy mà nơm nớp không dám hỏi Tiểu Hải nghĩ thế nào, chỉ dám hỏi phía mình.

Tiểu Hải xoay người lại, khó hiểu nói, “Sao lại không biết? Chúng mình quyết lâu rồi còn gì.”

Dung Tán sửng sốt, “Quyết gì?”

Đến lượt Tiểu Hải ngơ ngác, miệng mấp máy một lúc lâu mới chần chừ hỏi, “Chúng mình, đã hẹn 16 tuổi bắt đầu yêu… cậu, cậu quên?”

Đời này, Dung Tán không biết có khoảnh khắc nào mình lại bị một đòn nghiêm trọng đến vậy…

Nên tất cả những gì Dung Tán có thể làm là há hốc mồm trân trân.

Tiểu Hải thấy thế, nét chần chừ bỗng chuyển thành sững sờ, sau đó như bị tổn thương nặng nề, cậu xoay người đi, đối mặt với tủ quần áo, lắp ba lắp bắp, “Cậu, cậu quên thì…, không sao, tớ, tớ…”

Tiểu Hải nói năng lộn xộn cả, đột nhiên cậu bị thô lỗ kéo giật lại!

Chưa kịp định hình, một thứ nóng bỏng đã ngăn chặn môi Tiểu Hải.

Đó là nụ hôn đầu tiên của Dung Tán và Tiểu Hải.

Có chút thô lỗ, có chút đau, cũng rất ngắn.

Vì Dung Tán hôn mạnh một cái xong, còn phải nói ra một câu quan trọng, “Đúng rồi, tụi mình đang yêu nhau.”

Tiểu Hải bị hôn thì giật mình ngây dại, nhưng không quên nói tiếp chuyện ban nãy, “Giờ 16 tuổi rồi, cậu, cậu có quên…”

Thật ra Dung Tán chẳng có tẹo ấn tượng nào, nhưng cậu không cho Tiểu Hải cơ hội nhận ra.

Nghiêng đầu, lại dùng cách tương tự chặn miệng Tiểu Hải.

Lúc này, xúc cảm mềm mại và nóng bỏng mới nổ ra trên môi hai đứa trẻ!

Trong treo và cám dỗ, nâng niu và chiếm đoạt. Không biết do ai bắt đầu, từ những thăm dò ngây ngô dần biến thành những thâm nhập quấn quýt. Nóng bỏng và ướt át làm con người ta mụ mị, giao thoa bện xoắn mang đến cảm xúc và ham muốn mãnh liệt vô cùng. Tiểu Hải vẫn cởi trần, cơ thể trẻ trung vận động nhiều năm bị Dung Tán ôm trọn. Càng nhiều kích thích và ham muốn xông lên đầu Dung Tán, cậu chỉ còn biết ôm chặt hơn, hôn sâu hơn…

Đúng lúc đó, một tiếng “Cạch” vang lên!

Có người mở cửa phòng Tiểu Hải!

Âm thanh không to, nhưng vì tủ đồ đặt ngay cạnh cửa, rất gần.

Dung Tán và Tiểu Hải giật thót, không biết vì sao lại chột dạ mà cả hai vội vàng tách nhau, nhảy xa cả bước!

Chỉ thấy Bạch Lãng đứng sững ở cửa, anh nhìn Tiểu Hải cởi trần, bèn ho “khụ” lên hắng giọng, “Nhớ là, muốn gì gì đó, phải 20 tuổi!”

Rồi lại “Cạch”, đóng cửa phòng.

***

Rất lâu rất lâu về sau, Dung Tán mới biết, Bạch Lãng đã sớm quy ước với Tiểu Hải.

16 tuổi mới được yêu đương, 20 tuổi mới được làm chuyện ấy, chưa đến 25 tuổi đừng nghĩ đến chuyện kết hôn.

Tiểu Hải ngoan ngoan vâng lời, còn quay ra nhắc nhở Dung Tán, “Chú A Bạch bảo phải đợi đến 16 tuổi mới được yêu, nhớ chưa.”

Chuyện này thì Dung Tán nhớ.

Chỉ có điều không biết rằng khi Tiểu Hải nói câu này, cậu bé không hề nghĩ đến ai khác.

Bình luận

Truyện đang đọc