SAO TRỜI LẤP LÁNH

‘Loạn Phố’ lên sóng được gần một tháng, về cơ bản thì không một tín đồ nghiện phim nào không biết đến hai nhân vật Trần Phong Qua và Lạc Tử.

Ngoài xuất hiện vào một khung giờ nhất định trên TV, trên mạng, nguyên nhân đưa ‘Loạn Phố’ trở thành trào lưu một phần cũng do được pr đầy đủ lúc trước. Có siêu thế lực nền tảng mạng ‘Thế giới số’ đỡ đầu tuyến sau, tốc độ update và download của ‘Loạn Phố’ vượt xa những trang web tự phát khác, người xem gần như có thể dễ dàng theo dõi các tập phim ngay tức khắc, hấp dẫn một bộ phận không nhỏ khán giả theo dõi.

Đương nhiên, trên mạng vẫn chậm hơn TV mấy tập, chủ yếu là để cảm ơn những khán giả trung thành đúng giờ ngồi trước màn ảnh nhỏ. Nếu muốn xem bằng tốc độ ngang truyền hình, vậy anh phải trả một khoản phí tương đương mới có thể xem được. Ban đầu dịch vụ nho nhỏ này chủ yếu để phục vụ một bộ phận khán giả bận rộn hoặc không thích xem tivi, nhưng không ngờ doanh thu từ dịch vụ này lại càng ngày càng tăng cao. Theo báo cáo thống kê tháng đầu tiên, có thể thấy được 1/5 người xem biết đến bộ phim thông qua con đường internet.

Điều đó cũng thể hiện rõ một chuyện, Bạch Lãng đã nổi tiếng trở lại.

Đương nhiên không chỉ có Bạch Lãng, nam chính số một Tôn Tịch Tân và một số vai phụ đặc sắc cũng đều được fan quan tâm chú ý. Có được thành công ấy là nhờ công sức của cả một tập thể, từ biên kịch, đạo diễn đến hậu cần, diễn viên, thậm chí cả những thành viên âm thanh và chỉnh sửa hậu kỳ, mặt nào cũng phát huy xuất sắc, cho người xem đều có chung một cảm nhận khi xem bộ phim, chính là “Đã”.

Có quá nhiều tiền đổ vào cũng là một nguyên nhân quan trọng khó mà bàn cãi, tiếp đó là có thời gian ba năm lắng đọng, nay được sửa chữa lại đương nhiên sẽ càng chặt chẽ và tinh tế hơn. Ngoài ra, một lý do quan trọng khác mà không ai biết chính là việc chủ đầu tư ngày nào cũng đến phim trường xem, làm nhân viên có muốn qua loa một tý cũng chẳng dám chểnh mảng.

Thế nên ‘Loạn Phố’ phất lên là chuyện hiển nhiên, không có lý do gì là lạ.

Kết hợp với chiến dịch quảng cáo rầm rộ, giống như Khang Kiện đã nhận định, sau hai tuần công chiếu, Bạch Lãng gần như lấy hết lại được danh tiếng cũng như sự mến mộ năm xưa là hoàn toàn không nói quá.

Dàn diễn viên phụ trong bộ phim cũng đang khá bận mải với những tiết mục show truyền hình. Một bộ phim đang hot, mỗi chương trình chỉ cần mời một vai phụ trong ‘Loạn Phố’ đến tán gẫu thôi cũng đủ để khán giả hứng thú đón xem, có thể bám vào bộ phim để kéo rating lên, đương nhiên, lời mời từ các chương trình cũng nhiều như tuyết mùa đông.

Cũng vì những chương trình talkshow thế này mà chẳng mấy chốc tin đồn giám đốc Cừu đến phim trường hàng ngày đã bị phanh phui. Cả hôm giám đốc Cừu nổi giận khi thấy Bạch Lãng đóng cảnh hôn cũng được thêm mắm thêm muối, tam sao thất bản, đến nỗi Cừu Tiềm bị miêu tả thành một gã ghen tuông độc chiếm, làm Bạch Lãng nghe xong cũng phải phì cười.

Song nó cũng cho thấy quan hệ giữa Bạch Lãng và Cừu Tiềm đã được công chúng đón nhận hơn sau ba năm. Dù rằng lần quay lại giới nghệ sĩ này, đến bản thân Bạch Lãng cũng không còn băn khoăn vấn đề quan hệ của anh với Cừu Tiềm có rầm rộ hay không, có nên che dấu như trước hay không. Cuộc đời bất định, cố gắng nắm chặt hiện tại là điều mà cả Bạch Lãng và Cừu Tiềm đều thấu triệt trong ba năm qua.

Nhờ thế mà tình huống hai người cùng công khai xuất hiện cũng nhiều hơn ba năm trước. Bao gồm cả buổi lễ khai trương trung tâm mua sắm cao cấp khổng lồ.

Hôm ấy, Cừu Tiềm là khách vip được mời, gã dẫn theo Bạch Lãng đi cùng.

Đơn vị tổ chức mời cả nghệ sĩ đến giúp vui, bao gồm cả Khang Kiện đang khá có tiếng hiện giờ.

Đây được xem như lần đầu tiên và cũng là duy nhất mà Cừu Tiềm chạm mặt Khang Kiện.

***

Trung tâm thương mại cao cấp SKAI mới khai trương được mệnh danh là trung tâm thương mại có số lượng thương hiệu cao cấp cả trong và ngoài nước lớn nhất. Đối tượng khách hàng tập trung nhắm vào phân khúc thượng lưu, nên có cả quầy chuyên siêu xe, xe thể thao.

Cừu gia cũng có riêng một tầng trong trung tâm thương mại, mở câu lạc bộ cao cấp, cung cấp nơi nghỉ dưỡng xa hoa giúp các đại gia thư giãn, xua tan mệt nhọc sau những phi vụ đau đầu. Đánh vào tâm lý thích khoe của của giới thượng lưu cũng như những hoạt động xã giao quan trọng nên rất được các thượng khách yêu thích.

Cừu Tiềm được mời với danh nghĩa chủ câu lạc bộ, chỗ ngồi cũng là song song với các doanh nhân khác. Gã được mời tham gia lễ khai trương, tính ra sau này vào đây tản bộ mua sắm cũng hợp lý nên dẫn theo Bạch Lãng, tiện thể tham quan câu lạc bộ nhà mình xem có thích hay không.

Chương trình khai trương hoành tráng không thể thiếu sự góp mặt của những người mẫu và nghệ sĩ được mời đến góp vui. Nhiều người trong số họ là gương mặt đại diện cho những thương hiệu có tiếng trong nước, đơn vị tổ chức rất nhanh trí trang hoàng một con đường hoa ngay bên đài phun nước tráng lệ giữa sảnh. Ngoài hiệu quả tăng thêm phần long trọng thì cũng kích thích nhu cầu tiêu tiều của các đại gia. Vì là khai mạc nên trung tâm thương mại không mở cửa cho công chúng, chỉ phục vụ hơn một trăm vị khách vip được mời. Vì thế mà diễn viên nghệ sĩ đi trên bục hoa, mà bên dưới thì là một loạt các vị thượng khách hoặc có tiền hoặc có quyền.

Khang Kiện đi trên bục hoa nhìn thấy Cừu Tiềm đang ngồi bên dưới.

Khi mới nhìn lướt qua, Khang Kiện chỉ chững lại, đến khi nhìn sang Bạch Lãng đang cúi đầu xem catalogue bên cạnh thì hắn mới khẳng định, kia đích thị là giám đốc Cừu vẫn thỉnh thoảng xuất hiện trên mặt tạp chí thương mại. Đây là lần đầu tiên Khang Kiện được trông thấy ‘tình địch’ ảo tưởng của mình bằng xương thịt. Giám đốc Cừu điển trai kiểu hoang dại hệt lời đồn, khuôn mặt góc cạnh, lưng hùm vai gấu, chưa cần đứng lên cũng biết cao lớn cỡ nào.

Nên dù đang đứng trên bục, cảm giác vừa ghen tị vừa xấu hổ khó giải thích vẫn nhen lên.

Chỉ riêng một người trên bục một người ngồi dưới cũng đủ lộ rõ giá trị con người bất đồng.

Rốt cuộc Khang Kiện cũng hiểu vì sao hắn rất thiện chí mà Bạch Lãng vẫn hờ hững không thèm liên lạc… Chẳng phải quá rõ rồi sao? Dù hắn có danh tiếng, nhưng tại đây hôm nay, hắn vẫn chỉ là kẻ góp vui trên bục mà không phải đại gia dưới đài, có đầu óc khắc biết phải chọn ai!

Sự thật phũ phàng đập tan hy vọng mới ấp ủ trong hắn.

Nhất là khi hắn thấy hai người bên dưới ghé đầu vào nhau; Cừu Tiềm thì thầm gì đó vào tai Bạch Lãng làm anh bật cười, Cừu Tiềm thấy thế thì thản nhiên chồm lên hôn anh, Bạch Lãng ngạc nhiên, dáo dác nhìn xung quanh, sau đó vừa bất đắc dĩ vừa bao dung mặc kệ, tiếp tục thì thầm với gã. Giữa lúc ấy… chí ít là cho đến khi Khang Kiện đi xuống khỏi bục thì Bạch Lãng chưa từng ngẩng đầu nhìn lên dù chỉ một lần.

Bước xuống đài, cảm giác đố kị u ám trước kia lại tràn đầy lòng hắn lần thứ hai.

***

Bên kia Khang Kiện đố kị, bên này Cừu Tiềm cũng chả thoải mái hơn.

Từ khi thấy Khang Kiện trên đài cho đến khai mạc tiệc rượu, Cừu Tiềm không rời khỏi Bạch Lãng nửa bước. Gã nhận ra dù Khang Kiện chỉ đứng ở xa nhưng ánh mắt hắn liên tục dừng trên người Bạch Lãng. Mỗi lần như thế Cừu Tiềm lại dịch người, ngăn cản cái nhìn đăm đăm làm gã khó chịu này. Nếu không vì đột nhiên Bạch Lãng chỉ danh mục nói lát nữa muốn đi chọn mấy bộ ga giường thì Cừu Tiềm đã lôi người đi, nhìn cũng không cho nhìn rồi.

Song thái độ kỳ lạ của Khang Kiện đã cảnh báo Cừu Tiềm. Theo như lời Bạch Lãng thì sau khi sống lại, quan hệ giữa Bạch Lãng và Khang Kiện chỉ duy trì ở mức bình thường, không mập mờ như lần nổi tiếng thứ hai trong kiếp trước, lần Khang Kiện giở trò trước cũng chỉ vì bị Bạch Lãng làm sượng mặt trong phim trường ‘Chung một mái nhà’. Thế nhưng từ ánh mắt của Khang Kiện, gã phát hiện có lẽ Khang Kiện còn muốn nhiều hơn thế. Gã cũng không quên những cuộc gọi đến liên tục hơn ba năm trước, giờ ngẫm lại, thì quả là hơi quá với một tình bạn bình thường.

Nghĩ thôi đã làm gã thấy bực bội, lại chẳng ngờ, Khang Kiện vốn đứng xa quan sát bỗng nhiên đánh bạo đến gần.

“A Lãng, khéo thật đấy, chúng ta lại gặp rồi.”

Khang Kiện cầm ly vang đỏ, ánh mắt đăm đăm mới nãy đã biến mất, chỉ còn bộ mặt thân thiết hiền lành.

Bạch Lãng chỉ gật đầu, Cừu Tiềm thì quay sang hỏi anh, “Ai đây?”, kiểu không buồn nói truyện với Khang Kiện này lộ rõ thái độ đối nghịch, huống chi Khang Kiện còn là nghệ sĩ, bình thường có khi đã thành phốt rồi.

Khang Kiện khó chịu trong lòng, nhưng khuôn mặt vẫn duy trì vẻ thân thiết, “Hân hạnh được làm quen Cừu tiên sinh. Tôi là Khang Kiện, trước kia từng cùng lớp diễn viên mới với A Lãng, là bạn cũ. Không ngờ hôm nay lại được gặp ở đây, quả là trùng hợp.”

Trước bản mặt trơ lỳ của Khang Kiện, Cừu Tiềm không khỏi quay ra nhìn hắn, rồi cười khẽ, “À? Ra đây chính là Khang Kiện?”

Khang Kiện ngạc nhiên, “A Lãng nhắc về tôi với Cừu tiên sinh à?”

“Không, là chợt nhớ ra,” – Cừu Tiềm mập mờ nói, “Có lần bắt máy điện thoại.”

“Điện thoại?” – Khang Kiện sửng sốt.

“Cũng lâu rồi, sáng hôm ấy tôi nhận cuộc gọi của Khang tiên sinh đến di động Bạch Lãng, chẳng qua Khang tiên sinh không nhận ra thôi.” – Cừu Tiềm tỏ ra rất rộng lượng và bao dung.

Khang Kiện cảnh giác, “Thế à? Tôi không nhớ lắm…”

“Cũng phải, chuyện con con ấy thì Khang tiên sinh sao mà còn nhớ?” – Cừu Tiềm cười khẩy, “Khi đó Khang tiên sinh còn có một đàn anh phải không nhỉ? Ngô Thắng Ân, có lần phải vào đồn vì thuốc lắc thì phải, không biết giờ thế nào?”

Khang Kiện nghe xong thì tái mặt. Hơn ba năm trước, chuyện có đàn ông nghe điện thoại của Bạch Lãng chính do hắn mách với Ngô Thắng Ân…

Giờ Cừu Tiềm đột nhiên nhắc đến điện thoại, nhắc đến Ngô Thắng Ân, chẳng lẽ Cừu Tiềm muốn ám chỉ gã đã điều tra ra chuyện này? – nghĩ vậy, Khang Kiện đột nhiên chột dạ, nơm nớp nuốt nước miếng, “Cừu tiên sinh, nói vậy, là có ý gì?”

Cừu Tiềm lại cười khẩy, mà Khang Kiện thì càng hoảng hốt.

Quả nhiên khi tiếng cười tắt đi, ánh mắt lạnh lẽo của Cừu Tiềm làm Khang Kiện phải hoảng sợ, “Xéo. Là ý này đấy.”

Khí thế mãnh liệt làm Khang Kiện phải lùi bước, chân hắn còn run run, nhưng hắn vẫn cố gắng cứu vớt bằng cách nhìn sang Bạch Lãng. Thế nhưng Bạch Lãng rất bình tĩnh, không một chút nghi hoặc nào, rõ ràng là đã biết rõ mọi chuyện từ lâu.

Ra việc hắn ngầm hại Bạch Lãng đã bị… – nghĩ tới đây, một kẻ mặt dày mày dạn như Khang Kiện cũng phải nóng mặt xấu hổ, không dám cả biện bạch, chỉ xoay người hoang mang chạy đi.

Cừu Tiềm nhìn theo bóng lưng chạy mất dép, bực bội nhổ toẹt một hơi.

Bạch Lạch thì bật cười hỏi, “Sao tự nhiên lại vậy?”

Cừu Tiềm nhớ ánh mắt u ám của Khang Kiện, gã không muốn Bạch Lãng biết một tẹo nào, chỉ bảo, “Có một số người, nếu em còn nể mặt hắn ta còn được đà lấn lướt.”

Bạch Lãng ngẫm lại thấy cũng đúng, “Quả thật, Khang Kiện đúng là loại người hiếm có ấy.”

Cừu Tiềm không muốn nấn ná ở chủ đề này, gã hỏi, “Thôi không nói hắn. Em xem còn thiếu gì thì nay mua một thể.”

Bạch Lãng hỏi lại, “Nay anh không có việc gì à?”

“Không có, anh gác hết sang một bên rồi.”

Nghe vậy, Bạch Lãng lấy điện thoại ra, xem thời gian bên trên rồi mới bấm gọi.

Cừu Tiềm nhướn mày, Bạch Lãng chỉ cười với gã, chờ bên kia bắt máy.

Sau mấy giây chờ đợi là một tiếng thét lên thật to, “ALO ALO ALO!! Chú A Bạch!! Chú gọi gì đó nha ~~”

Học sinh cấp I hiện giờ đã bắt đầu được trang bị di dộng để tiện cho phụ huynh liên lạc. Bạch Lãng mua cho Tiểu Hải loại cục gạch dành cho bé, chỉ có chức năng gọi điện, nhưng đủ để cu cậu sướng rơn mất mấy hôm. Thằng bé rất thích chú A Bạch hay ba ba gọi điện nói chuyện với nó.

“Tan học chưa con?” – Bạch Lãng hỏi.

“Con tan rồi! Chú A Bạch!! Con kể chú nghe, cô giáo đang dặn–”

Sau đó là một mớ ríu ra ríu rít tiếng trẻ con, Cừu Tiềm đứng bên cạnh cũng nghe rõ chất giọng như loa phóng thanh của con mình.

Sau dăm ba câu đối đáp, Bạch Lãng mới bảo nó, “Tan học con bảo chú Hồng Hồng chở con đến đây nhé. Chú với ba con đang ở trung tâm thương mại chọn quà cho con, sắp đến sinh nhật rồi đấy.”

Trong điện thoại vọng ra tiếng thét sung sướng, Bạch Lãng không thể không kéo chiếc điện thoại ra xa tai, Cừu Tiềm thì cướp lấy, “Nói bé thôi, thằng con đần thối này, chẳng ai nói chuyện điện thoại như con cả, điếc hết cả tai!”

“Con muốn đi con muốn đi!! Ba Ba!! Ba nói với chú A Bạch đi!!” – Tiểu Hải vẫn gầm rú vào điện thoại, “Con tan học rồi! Con nói với cô giáo liền!!”

Cừu Tiềm điếc hết cả con ráy.

“Không được, con phải ngoan ngoãn nghe cô giáo dặn xong, không thì bố với chú A Bạch về đây!”

“Khônggggg — đừng mà!! Đợi con!! Con, con, con muốn đi cùng cả nhà!!”

Qua tiếng gào thét của Tiểu Hải, rõ ràng quà đâu phải quan trọng, cái thắng bé muốn là ‘đi cùng cả nhà’ cơ.

Cừu Tiềm vừa cười vừa mắng rồi cúp máy, trả di động lại cho Bạch Lãng, “Anh thì sao?”

Kể cũng trùng hợp, sinh nhật hai cha con Cừu Tiềm chỉ cách nhau có một tuần. Hai chòm sao sư tử, sau này sẽ ầm ĩ lắm đây.

“Nếu anh không thích ga giường,” – Bạch Lãng tỏ ra thiểu não, “Thì để em nghĩ xem.”

“Gợi ý cho em, anh thích quà ở trên ga giường hơn,” – Cừu Tiềm thì thầm vào tai anh.

“Hay em tự thắt nơ?” – Bạch Lãng ngước mắt nhướn mày.

Dù chung quanh vẫn rất đông khách khứa, song Cừu Tiềm nhịn làm sao nổi, cúi đầu trộm một cái hôn nồng.

***

Sau sự kiện ở trung tâm thương mại, Cừu Tiềm đang tính cho đàn em bắt đầu thu lưới xử lý Khang Kiện, nhưng ai ngờ trước đó còn bị chơi một lần.

Vì mấy hôm sau, Hồng Hồng cau có đi vào công ty tìm Cừu Tiềm với một túi tài liệu trên tay.

Hồng Hồng báo cáo, “Cuối cùng hắn ta cũng ngủ với người khác. Trong này là ảnh làm chứng, là một người mẫu nam mới, không phải người mà chúng ta sắp xếp.”

Cừu Tiềm không mở xem tài liệu bên trong, chỉ qua loa bảo, “Không khác nhau, cho tiết lộ tin tức dần đi.”

Hồng Hồng lại chỉ vào túi tài liệu, “Tốt nhất anh nên xem trước đi.”

Cừu Tiềm ngẩn ra, móc ảnh bên trong ra xem.

Mấy giây sau, gã ném bộp chúng xuống, chưa hả giận, còn đá vào chân bàn.

“Đ*t!! Thằng chó!!”

“Giờ xử lý sao?” – Hồng Hồng hỏi.

“Cho tiền đưa đi phẫu thuật, trước tạm thời đừng tung tin vội. Ngoài ra để Khang Kiện kiếm thêm tiền đi, lần này giới thiệu anh Đông cho hắn, xem hắn khuynh gia bại sản còn dám chơi nữa không!” – Cừu Tiềm thở phì phò, nheo mắt âm hiểm nhìn đống ảnh chụp trên đất.

Trong ảnh, một thanh niên đang độ xuân xanh, nụ cười ngây ngô giống Bạch Lãng đến mấy phần.

Bình luận

Truyện đang đọc