SÁT THỦ XUYÊN SÁCH


Diệp Chi vừa nói vừa tròn mắt, vờ đưa tay ra che miệng, thể hiện sự hốt hoảng, không tin vào mắt mình.
Cô ta cố tình nói lớn, lập tức thu hút được sự chú ý của mọi người.
- Cô gái đi cùng Thiếu gia Vĩnh Thuỵ là ai vậy? Tại sao lại tặng thuốc? Thật đúng là vô ý tứ mà.
- Đúng đó...Ai lại tặng thuốc vào ngày mừng thọ chứ? Cô ta chắc chắn là không có ý gì tốt đâu.

- Thật đúng là độc ác.

Tặng thuốc...cô ta muốn chọc Lưu lão gia tức chết sao?
Tiếng xì xào bàn tán vang lên.

Lưu lão gia mặt mày tái mét, tức giận trừng mắt nhìn Tuệ Nhi.
- Tôi không cần quà của cô.

Đem về đi.
- Ông nội, ông hãy nhận món quà của Tuệ Nhi.

Đó là toàn bộ tâm ý của cô ấy.

Cô ấy vì nghĩ đến ông đã bỏ ra rất nhiều công sức để làm nên món quà này.
Lưu Vĩnh Thuỵ tiến lên giật lấy lọ thuốc từ tay Diệp Chi, hai tay cầm cẩn thận đưa đến trước mặt Lưu lão gia.
Những người khác há hốc mồm kinh ngạc.
- Cô ấy tự làm à?
- Cô ta nghĩ rằng thuốc có thể tự tiện bào chế rồi đem đi tặng sao? Cô ta thực sự nghĩ Lưu lão gia sẽ uống thứ thuốc vớ vẩn này à?
Lưu lão gia nghe những lời bàn tán, hiển nhiên trong lòng cảm thấy không vui.

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của đứa cháu trai yêu quý của mình, ông thở dài.
- Vì là con nói nên ta sẽ nhận.
Ông nói nhận quà, nhưng vừa cầm đến ông đã vội đặt xuống bàn, không buồn nhìn món quà lấy một cái.


Sau đó ông ngước mắt lên nhìn Tuệ Nhi nói.
- Cô Lâm, cô còn rất trẻ.

Một ông già như tôi thực sự rất muốn khuyên cô một câu chân thành, cô cần phải học lại một số cách cư xử sao cho đúng mực.

Điều đầu tiên cô phải học là đừng đến trễ trong các bữa tiệc quan trọng.

Dù sao cô cũng là người đi theo Vĩnh Thuỵ.

Đừng để Lưu gia phải mất mặt vì cô.
Tuệ Nhi bình tĩnh nghe Lưu lão gia nói, cô kính cẩn trả lời.
- Vâng thư ông, ông dạy phải.

Con sẽ ghi nhớ kỹ.
Mặc dù Tuệ Nhi là một cô gái có tình tính không mấy tốt đẹp, tính cô rất cứng rắn, thẳng thắng, không thích vòng vo.

Nhưng cô cũng là người biết phân biệt đúng sai.

Lưu lão gia là một người ông ngoài lạnh trong ấm, ông ấy thật sự rất yêu thương Lưu Vĩnh Thuỵ.

Và ngược lại, anh cũng rất kính trọng và yêu quý ông nội của mình.

Cô đã chọn theo anh, cũng sẽ học cách yêu thương những người mà anh yêu thương.

Vì thế, cô quyết định không tranh cãi với Lưu lão gia.

Trong nguyên tác, Lưu lão gia đột nhiên lâm bệnh chết thảm.

Cô thực sự không muốn điều đó xảy ra.
Thấy Tuệ Nhi tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời trước mặt Lưu lão gia, cha mẹ Diệp Chi hừ lạnh một tiếng.

Người lẽ ra đứng cạnh Lưu Vĩnh Thuỵ bây giờ phải là con gái Diệp Chi của họ, ở đâu lại lòi ra một con nhãi ranh thế này chứ.
- Vĩnh Thuỵ này, cháu tìm cô bạn gái này ở đâu ra vậy? Vừa mới gặp mặt đã làm ông nội tức giận đến thế rồi.
- Đúng đấy.

Tặng thuốc vào ngày mừng thọ...!Thật không biết học ở đâu ra cái cách tặng quà vô năng như thế nữa.
Tuệ Nhi nghe vậy thì tủm tỉm cười.

Họ đang nghĩ rằng cô làm một quả hồng mềm, tuỳ ý người ta nắn b óp sao?
- A..Xin chào ông bà Tô.

Chẳng hay trong những thứ trên bàn quà tặng này, món quà tuyệt vời nào là của Tô gia nhỉ?! Tôi thật sự rất tò mò muốn xem một chút, không biết món quà đấy là gì?
Tuệ Nhi biết rõ cặp vợ chồng này là loại người chỉ thích lợi dụng người khác.

Bọn họ lợi dụng mối quan hệ của Tô Ái Thi để có được sự coi trọng của Lưu gia.

Thậm chí còn cho rằng Tô Ái Thi là một nửa chủ nhân của Lưu gia, và bọn họ là đều là người nhà của nhau.

Vì là người nhà nên chẳng cần quà cáp.

Họ thực sự nghĩ vậy khi đến đây.

Tuệ Nhi nói lời này trực tiếp báo cho Lưu lão gia biết, hai người bọn họ đến tay không.

Quả nhiên, sắc mặt người nhà họ Tô đanh lại khi nghe Tuệ Nhi hỏi.

Lắp bắp giải thích.
- À..

Lưu lão gia...thật ra thì hôm nay chúng tôi vốn dĩ đã chuẩn bị cho người một món quà...!Nhưng...
- Nhưng…??? Nhưng sao cơ???
Tuệ Nhi nhẹ nhàng hỏi lại.
- Ai da, đều là lỗi của mẹ hết.
Diệp Chi tiến đến nói, giọng trách móc bà Tô.

- Ông nội ơi, ban đầu gia đình cháu mua được một chiếc cốc thạch anh tím rất đẹp.

Nhưng khi chuẩn bị đi đến đây, thì mẹ cháu vô tình làm vỡ chiếc cốc.

Vì thời gian gấp gáp, không thể chuẩn bị kịp một món quà khác tặng ông.

Thật xin lỗi ông nội.
Nói đoạn cô ta quay sang Tuệ Nhi, vẻ mặt tội nghiệp như đang cầu xin.
- Chị Tuệ Nhi, mẹ em không cố ý.

Làm vỡ món quà tặng ông nội, bà ấy cũng đã rất buồn rồi.

Chị đừng khơi dậy nỗi buồn ấy nữa có được không? Tuy rằng em biết chị rất ghét em, nhưng xin chị nếu muốn trút giận, chị hãy nhắm vào em, đừng cố tình gây chuyện với người nhà em nữa.
Nói xong, Diệp Chi uỷ khuất nhìn Lưu lão gia.
- Ông nội, xin ông nói giúp dùm cháu một tiếng...hic hic..
Lưu lão gia trừng Tuệ Nhi.
- Cô nghe thấy không? Lời nói của một cô gái sống trong một gia đình gia giáo phải là như thế này.

Cô nên học hỏi nhiều hơn từ Diệp Chi.

Đừng quá so đo, tính toán vật chất.

Không tốt đâu.
- Ông nội, ông không tin tưởng vào người con đã chọn sao?

Lưu Vĩnh Thụy cau mày, vươn tay nắm lấy tay Tuệ Nhi.

Không một chút ngần ngại thể hiện thái độ bảo vệ cô một cách mạnh mẽ.
Tuệ Nhi không tránh anh.

Một tay cô nắm lấy cánh tay anh, tay còn lại nhẹ nhàng cử động, đan ngón tay vào nhau.

Hai người trìu mến nhìn nhau.
Trong mắt Lưu lão gia, ông thấy Tuệ Nhi giống như là đang khoe khoang rằng cô có thể điều khiển được Lưu Vĩnh Thuỵ vậy.

Ông lại một lần nữa không hài lòng với cô.

Nhà họ Tô lén đánh giá vẻ mặt Lưu lão gia.

Khi thấy ông tỏ vẻ không hài lòng, bọn họ nhanh chóng đến thêm dầu vào lửa, tỏ rõ thái độ.
- Thiếu gia Vĩnh Thuỵ này, cậu có thể yêu bất cứ người nào cậu chọn, nhưng khi kết hôn lại khác.

Tốt hơn hết là nên chọn một cô con dâu đến từ những gia đình trong giới thượng lưu, quý tộc để không bị người khác cười nhạo.
- Đúng vậy, khi Ái Thi còn sống, cô ấy thường nói Diệp Chi của chúng tôi là một cô gái tốt nhất, và biết lễ nghi nhất.

Diệp Chi là người thích hợp nhất để làm con dâu của Lưu gia.

Nhắc đến Tô Ái Thi, sắc mặt Lưu lão gia dịu đi vài phần.
- Ừ, Ái Thi nói đúng.

Diệp Chi rất tốt.
Lưu Vĩnh Thụy đột nhiên lạnh lùng nói.
- Đúng? Ai nói cô ta tốt thì lấy cô ta đi.


Bình luận

Truyện đang đọc