SÁT THỦ XUYÊN SÁCH


Tên mắt lươn chưa kịp chạm vào Tuệ Nhi thì cô đã nhanh chóng thực hiện một động tác xoay người đẹp mắt, lướt qua bên cạnh hắn, đồng thời lên gối thẳng vào bụng hắn khiến hắn ngã gập người xuống sàn nhà.
Sắc mặt tên béo và tên hói đại biến, bọn họ nhanh chóng đứng dậy nói.
- Đây là cách cư xử của cô đối với chúng tôi sao? Có vẻ như tập đoàn Lưu thị không hề có ý định hợp tác.

Tại sao lại lãng phí thời gian đến đây như vậy chứ.
- Cô về truyền đạt lại với Lưu Vĩnh Thụy rằng, sớm muộn gì tập đoàn Lưu thị cũng phải trả giá cho những hành động xốc nổi của cô ngày hôm nay.
Bọn họ nhấc chân muốn rời đi.

Tôn Phi đứng bên mồ hôi đầm đìa.

Nếu hai người họ rời đi, lần hợp tác này sẽ bị hủy hoàn toàn.
Tôn Phi hối hận vì lúc nãy cô không ngăn cản Lưu tổng lại, cô không nên để Tuệ Nhi đến đây.

Trong lúc Tôn Phi rối rắm không biết làm gì để cứu vãn tình thế thì lại nghe Tuệ Nhi bình tĩnh nói.
- Nếu bây giờ các vị rời đi, các vị sẽ phải hối hận đấy.
Tôn Phi liếc sang Tuệ Nhi.

Cô cảm thấy bất lực với sự ngạo mạn của Tuệ Nhi.
Tên béo và tên hói rõ ràng không coi trọng lời đe dọa của Tuệ Nhi.


Bọn họ định bước đi thì Tuệ Nhi ném tập giấy in lên bàn, nhếch môi cười nói.
- Trước khi đi, tôi cho các vị xem một thứ.
Tên béo và tên mắt lươn khinh thường nói.
- Cô lại tính dở trò gì đây?
- Dù có là gì chúng tôi cũng không muốn hợp tác với cô đâu.
Tên hói vô thức liếc nhìn đến xấp giấy, vẻ mặt hắn lập tức thay đổi.

Hắn vội vàng cầm lấy tài liệu, hai tay run rẩy, gương mặt trở nên xám xịt.
Chúng đều là những bí mật dơ bẩn của 3 tên CEO.
Tên béo và tên mắt lươn thấy vẻ mặt tái xanh của tên hói thì cau mày, đi đến giật tài liệu xem qua.

Tên béo trố mắt nhìn, gương mặt cũng theo đó mà đổi màu.

Hắn đỏ mặt tức giận, hai mắt gườm gườm Tuệ Nhi.
- Cô muốn dùng cái này để tống tiền chúng tôi sao?
Khuôn mặt của tên mắt lươn cũng đã tái nhợt trước thông tin chi tiết trên tờ giấy.

Hắn sợ hãi nhìn Tuệ Nhi.
- Cô lấy thông tin từ đâu? Cô bịa đặt ra những thứ này để đe dọa chúng tôi đúng không?
Cộp!!
Tuệ Nhi ném điện thoại lên bàn, làm động tác mời.
- Nếu tôi đang gài bẫy các vị thì mời các vị gọi cảnh sát đến bắt tôi đi này.

Tôi sẵn sàng ngồi đây đợi cùng các vị.
Một luồng khí kiêu ngạo và khinh thường ngay lập tức đè nặng lên ba người trước mặt cô, khiến họ không nói nên lời.

Tuệ Nhi hơi ngả người ra sau, cong đôi môi đỏ mọng nói.
- Có phải là bịa đặt hay không, khi cảnh sát điều tra sẽ phát hiện ra thôi.
Ba tên CEO nhìn nhau.

Tên béo mặt mũi đã đen như đít nồi gằng giọng hỏi.
- Cô muốn gì?
Tuệ Nhi cười nhạt, ra hiệu cho Tôn Phi lấy hợp đồng ra.


- Bây giờ chúng ta nói đến chuyện hợp tác được rồi chứ?
Tôn Phi vô thức làm theo lời Tuệ Nhi, đặt hợp đồng xuống trước mặt ba tên CEO, cô vẫn chưa tiêu hóa kịp việc lật kèo nhanh chóng như thế này.
Ba tên CEO như không kịp đọc hợp đồng, lần lượt ký tên rồi nhanh chóng cầm xấp tài liệu rời đi một cách đầy giận dữ.

Tôn Phi có cảm giác như đang trong một giấc mơ.
Vậy là họ đã ký rồi sao?
Tôn Phi cầm hợp đồng trong tay.

Cô vẫn cảm thấy nó không chân thực.
Cô chưa bao giờ tham dự một cuộc thương lượng đầy thô lỗ như vậy mà vẫn ký hợp đồng thành công.
Tôn Phi thấy Tuệ Nhi chuẩn bị rời đi liền vội vàng đuổi theo nói.
- Cô Lâm, để tôi đưa cô về.
Tuệ Nhi xua tay, tùy ý nói.
- Không cần, tôi đi dạo một chút để tỉnh rượu.
Tôn Phi lại có chút lo lắng, tiếp tục đuổi theo thuyết phục cô.
- Nhưng bây giờ cũng muộn rồi, cô là con gái đi đường không an toàn đâu.

Nếu Lưu tổng mà biết tôi không đưa cô về nhà, tôi sẽ bị trách phạt đấy ạ.
Tuệ Nhi mỉm cười nhìn Tôn Phi.
- Cô nghĩ là tôi sẽ gặp nguy hiểm sao?
Tôn Phi chợt nhớ đến đòn tấn công mạnh mẽ với Vương tổng lúc nãy của Tuệ Nhi.

Cô nhất thời không tìm được lý do gì để tiếp tục thuyết phục Tuệ Nhi.
Tuệ Nhi thấy sự lo lắng của Tôn Phi thì lên tiếng trấn an cô.
- Tôi sẽ giải thích với Lưu Vĩnh Thuỵ.


Cô yên tâm, về trước đi nhé!
Dưới bầu trời đêm, ánh mắt Tuệ Nhi nhu hòa vỗ vai Tôn Phi rồi rời đi.

Tôn Phi nhìn bóng lưng Tuệ Nhi, cô chợt hiểu, Lưu tổng không phải vì sắc đẹp của Tuệ Nhi che mắt mà muốn cô trở về công ty.

Cô ấy quả thật là có thực lực.
***
Tuệ Nhi đi bộ đến dọc bờ sông, có cơn gió lùa đến làm lọn tóc của Tuệ Nhi bay bay cũng làm cho mùi rượu trên người cô vơi đi đôi chút.
Cô dựa vào hàng lan can sắt, thở ra một hơi dài.
Có tiếng động nhẹ ở bên kia bờ sông.
Tuệ Nhi tùy ý liếc mắt một cái, đột nhiên phát hiện, trong bóng tối có hai bóng người đang giằng co với nhau.

Sau đó có tiếng một vật nặng rơi xuống nước.

Tiếp đó là tiếng kêu đứt quãng:
- Cứu...Cứu tôi....!với....
Cứu...Cứu....tôi...


Bình luận

Truyện đang đọc