SẤT TRÁ PHONG VÂN

- Sao... sao ngươi trở lại?

Càn Lực ngơ ngác nhìn Càn Kình, trong kinh ngạc ẩn giấu vui sướng và hơi lo lắng nói:

- Không... không phải ngươi đã rời khỏi Càn gia sao?

- Đúng vậy. Ta đã rời khỏi Càn gia.

Càn Kình giơ tay ý bảo Đoạn Phong Bất Nhị chừa chỗ cho Càn Lực ngồi xuống tâm sự.

- Lần này ta trở về đón phụ thân của ta rời khỏi Càn gia. Phải rồi, Càn Min hgia gia có khỏe không? Ta trở về muốn cảm ơn Càn Minh gia gia, nếu không có gia gia giúp ta có được chức quảnl ý viên đồ thư quán bên ngoài thì có lẽ ta không có hôm nay.

- Gia iga...

Vẻ kinh ngạc, vui sướng, lo lắng trong mắt Càn Lực không còn, thay thế là vô tận đau thương, hai tay phe phẩy với Đoạn Phong Bất Nhị. Tiểu nhị không thể ngồi nói chuyện với khách nhân, đây là quy tắc của quán mị, nếu Càn Lực ngồi xuống sẽ bị phạt.

- Gia gia đã chết.

Chết? Càn Kình ngây ngẩn. Tuy sức lực của Càn Minh gia gia gần như bị Càn gia vắt sạch nhưng không nên chết sớm như vậy.

- Thế thì... Càn Minh gia gia chôn ở đâu?

Càn Kình thấy Càn Lực không dám ngồi xuống thì khẽ thở dài:

- Ta muốn đi bái tế Càn Minh gia gia.

Càn Lực lắc đầu nguầy nguậy, ánh mắt hoảng loạn nói:

- Không cần, không cần bái tế...

Không cần bái tế?

Càn Kình từ từ nhíu mày hỏi:

- Tại sao không cần bái tế? Càn Minh gia gia ở khu mọngoài nào?

Càn Lực liên tục lắc đầu, từ từ gục mặt xuống không dám nhìn hướng nào, nhìn chằm chằm mũi chân của mình.

Càn Lực nhỏ giọng nói:

- Gia gia... gia gia không có mộ... gia gia không nhập thổ.

Không nhập thổ? Không có mộ? Khóe mắt Càn Kình co giật. Theo công tích Càn Minh gia gia làm cho Càn gia nên đổi lấy một mộ ngoài gần vị trí mộ tổ tiên mới đúng, tại sao không có mộ, không nhập thổ?

Ở Càn gia không có mộ, không nhập thổ chỉ có một loại tình huống! Phạm sai lầm lớn sẽ bị tước mất tư cách nhập thổ, vứt trong Cổ Hoang Sa Hải ở phía nam thành thị.

- Cổ... Cổ Hoang Sa Hải?

Càn Kình nghi hoặc, không xám xác định, ngập ngừng nêu suy đoán.

Càn Lực gục đầu, nhát gan gật gật, thanh âm đáp lại nhỏ hơn muỗi kêu:

- Đúng vậy.

- Đúng?

Càn Kình ngơ ngác nhìn Càn Lực:

- Tại sao? Rõ ràng Càn Minh gia gia kiếm nhiều phụ thân cho Càn gia, tại sao Càn gia có thể làm vậy?

- Gia gia...

Hai tay Càn Lực vò vạt áo nói:

- Gia gia muốn cho ta giống như ngươi rời khỏi Càn gia đi Chiến Sĩ học viện, cho nên gia gia dùng thu nhập của mình buôn bán nho nhỏ...

- Tiền của mình?

Đoạn Phong Bất Nhị hét chói tai:

- Cái này xem như sai? Đâu có dùng tiền của Càn gia

Càn Kình phẩy tay nói:

- Ngươi không hiểu.

Càn gia có nhiều quy tắc, trong đó có một cái là đệ tử Càn gia buôn bán không được dùng tiền của gia tộc cho mình mưu lợi, không được dùng tiền của mình đi buôn.

Bởi vì Càn gia cảm thấy đệ tử Càn gia cầm tiền của mình đi kinh doanh, người ta buôn bán với ngươi là vì nể mặt Càn gia. Cho dù ngươi dùng tiền của chính mình thì sự thật vẫn là mượn thế của Càn gia, mượn đường Càn gia, cướp chuyện làm ăn của Càn gia.

Đây là tội nặng trong Càn gia.

Đổi lại Càn Kình trước khi nhận nghi thức thức tỉnh, từ nhỏ đã được gia quy Càn gia giáo dục, chưa từng thấy thế giới bên ngoài ra sao cũng sẽ cho rằng gia quy của Càn gia là chính xác.

Mọi thứ của đệ tử Càn gia nên hiến dâng cho Càn gia. Không thức tỉnh lực lượng huyết mạch, đối với Càn gia thì ngươi đã phạm tội, phải cố gắng kiếm tiền, phục vụ cho Càn gia mới trả lại tội của ngươi.

Nếu không phải Càn Kình đọc nhiều sách do đó có chút ý định phản nghịch thì... Trong phút chốc Càn Kình toát mồ hôi lạnh. Có lẽ bây giờ Càn Kình sẽ giống như Càn Lực, ngoan ngoãn nhận gia tộc sắp đặt, chuộc tội vì mình không thức tỉnh lực lượng huyết mạch, vùi đầu bán mạng cho Càn gia mãi khi cái chết đến.

- Vậy ngươi...

Càn Kình từ từ đứng dậy nhìn chằm chằm vào Càn Lực, mấy năm nay vì không rèn luyện nên gã hơi gầy.

- Ngươi không lén đi chôn Càn Minh gia gia?

- Lén chôn?

Càn Lực ngẩng đầu, trợn to mắt kinh khủng nhìn Càn Kình:

- Sao làm được...

Bốp!

Tiếng tát tai vang dội quanh quẩn trong phòng riêng quán mì. Mặt Càn Lực nóng rát, khóe môi chảy dòng máu rơi xuống mặt sàn gỗ. Kinh khủng trong mắt Càn Lực hóa thành nghi hoặc, khó hiểu. Càn Kình ca ca trước kia đè lên người gã, bảo vệ gã tại sao bỗng nhiên đánh gã?

- Sao không làm được?

Càn Kình nhìn sát Càn Lực:

- Đó là gia gia của ngươi! Càn Minh gia gia vì ai mà xúc phạm gia quy chết tiệt đó?

Càn Lực ngơ ngác nhìn Càn Kình, đôi mắt phức tạp chất chứa uất ức, giận dữ:

- Ngươi nghĩ rằng ta không muốn? Ngươi nghĩ rằng ta không dám sao?

Gian phòng yên tĩnh, giọng Càn Lực biến thành gầm gừ, dây thanh trầm sắp bị tiếng gào uất ức, giận dữ xé rách:

- Ngươi nghĩ rằng ta giống như ngươi không đắn đo hậu quả sao? Ta cũng có phụ thân, ta phải nghĩ đến phụ thân của ta! Ta lén chôn gia gia là sẽ xúc phạm gia quy! Nếu ta bị tục xuất khỏi gia tộc thì phụ thân của ta làm sao? Thân thể phụ thân không khỏe, ta cần ở bên cạnh chăm sóc!

Càn Lực không lau máu nơi khóe miệng, giơ tay lau nước mắt. Cảm xúc dồn nén trong lòng Càn Lực lâu ngày bùng nổ như núi lửa.

- Ta không thể ích kỷ như ngươi! Vì tương lai của mình, vì cuộc sống của mình mà bỏ mặc phụ thân đau bệnh! Ta không làm được! Ta phải ở cạnh phụ thân, cố gắng chăm sóc phụ thân, khiến phụ thân thoải mái sống đến cuối đời! Ta không sợ chết! Ta cũng không sợ bị khu trục! Ta sợ phụ thân của ta mất đi, ta...

- Càn Lực, ngươi la ó cái gì?

Cửa phòng bị người bạo lực đẩy ra, nam nhân trung niên lùn tịt, gầy gò bước vào trong.

Càn Kình thấy người này khá quen mắt nhưng tạm thời không nhớ ra là ai, chỉ biết rằng gã cũng là người Càn gia.

- Khách nhân, thực xin lỗi, xin lỗi...

Nam nhân trung niên liên tục cúi đầu, khom lưng, cười xin lỗi nói:

- Đây là tiểu nhị mới tới của chúng ta, hắn chưa hiểu quy tắc.

Nam nhân trung niên đi tới bên cạnh Càn Lực, một tay ấn gáy gã khom xuống:

- Sao không xin lỗi khách nhân đi?

Càn Kình ngơ ngác nhìn hốc mắt Càn Lực ứa lệ, khom lưng xin lỗi. Đây vẫn là con sên theo sau lưng ta sao? Cách làm của Càn Lực có sai sao? Không lẽ... Ta thật sự ích kỷ, là ta sai?

Đoạn Phong Bất Nhị vỗ vai nam nhân trung niên, nói:

- Ngươi đi ra ngoài trước đi, tiểu nhị mới đến này không làm sai cái gì, ngươi đừng phạt hắn.

Nam nhân trung niên cầm phụ thân nặng trịch, mắt chớp lóe khó hiểu. Những thanh niên này làm gì vậy? Một thanh niên trong số đó sao trông quen quen.

- Ta... Ta...

Càn Lực đứng thẳng dậy nhìn Càn Kình:

- Ta sợ ta rời khỏi phụ thân thì phụ thân của ta sẽ giống như người dắt ngựa...

Thành bá bá? Phụ thân?

Da đầu Càn Kình mát lạnh, luồng điện chạy khắp người, không kiềm được nổi da gà, mắt trợn to.

Càn Kình vội hỏi:

- Phụ thân của ta làm sao?

- Thành bá bá... Thành bá bá...

Càn Lực run run, mạnh chùi nước mũi, nói:

- Sau khi ngươi đi thì phụ thân ngươi bị liên lụy, tuy không phải phụ thân ngươi phá hỏng gia quy nhưng ngươi đi rồi phụ thân ngươi bị hàng đến người dắt ngựa.

Bình luận

Truyện đang đọc