SẤT TRÁ PHONG VÂN

- Càn Kình.

Bàn Hoành Cơ di chuyển tư thế ngồi, nói:

- Ta cảm giác ngươi nhìn thoáng mọi chuyện nhưng sao nhắc đến Càn gia là... Tâm tính tệ quá vậy?

Tâm tính? Càn Kình cười gượng. Có lẽ lúc đến Càn gia thì tâm tính của Càn Kình không chính xác, nhưng hắn là người có tình cảm chứ không phải anh hùng ngực rộng rãi như Ngâm Du Thi Nhân ca tụng.

Một kẻ hèn thấy phụ thân bị người đạp nhưng không thể kéo phụ thân ra khỏi tên sỉ nhục, một người làm phụ thân chịu nhục nhã hơn chỉ vì tốt cho hắn. Đối với Càn gia làm gì có tâm tính tốt được? Càn Kình lắc mạnh đầu. Càn Kình không bao giờ làm được. Mỗi lần nhắm mắt lại là hình ảnh trước cửa Càn gia lại hiện ra rõ ràng.

Không thể quên, cũng sẽ không quên.

Càn Kình hít sâu nói:

- Gia chủ đại nhân, cảm tạ ý tốt của người. Chuyện này để tự ta giải quyết, nếu người cứu ra phụ thân của ta...

- Cái này... Ta không làm được.

Bàn Hoành Cơ nhẹ phất tay nói:

- Đó là chuyện nội bộ của Càn gia, dù là hoàng đế cũng không thể nhúng tay vào. Ta có đi thì cũng không cứu người ra được. Nếu Càn Chiến Huyền đưa người cho ta thì thiên hạ sẽ cho rằng Càn Chiến Huyền sợ ta. Càn Chiến Huyền biết tình huống này sẽ xuất hiện nên càng không có khả năng giao người.

Hai vai Càn Kình run run, vậy thì nói cái gì với Càn gia đây? Không cần nói. Nếu không dám đến ước chiến Càn Chiến Huyền định ra thì rất có thể đấu tâm của Càn Kình sẽ vỡ, con đường Chiến Sĩ cũng bị phá hỏng.

Theo thời gian trôi qua, Càn Kình càng hiểu sâu hơn về đấu tâm, đó không chỉ là biến đổi về đấu khí mà còn là ngưng kết ý chí của Chiến Sĩ. Mỗi Chiến Sĩ có thể ngưng kết ra đấu tâm đều là khác nhau, nếu vi phạm ý chí ngưng kết đấu tâm của mình thì đấu tâm sẽ vỡ nát, càng đừng nói đến đấu hồn gì đó.

Con đường Chiến Sĩ chỉ có đi tới chứ không lùi, đây là ý chí đấu tâm của Càn Kình.

- Thật sự không cần?

Bàn Hoành Cơ khẽ thở dài:

- Vậy trước khi quyết đấu ngươi hãy ở lại Bàn gia, có thể dùng bất cứ tài nguyên gì trong Bàn gia giúp cho ngươi tăng thực lực. Cá nhân ta ủng hộ thái độ của ngươi với Càn gia.

Càn Kình cười cười, lắc đầu. Bàn gia đúng là nơi không tệ, có La Kìnth và thực lực khổng lồ, cường giả ma tộc cũng không dám chạy tới ám sát. Nhưng bởi vì nơi này quá an bình, thích hợp sinh sống nên càng không hợp với Chiến Sĩ uống máu.

Mắt Bàn Hoành Cơ lóe tia bất ngờ. Bàn gia trữ tồn tài nguyên đấu tinh, đấu thạch kếch sù, trợ giúp rất lớn cho Chiến Sĩ đóng cửa khổ luyện một tháng.

Nếu cần chiến đấu tăng kinh nghiệm thực chiến thì Bàn gia có thể cung cấp đủ loại Chiến Sĩ đấu tay đôi.

Càn Kình nhẹ gật đầu, nói:

- Đa tạ ý tốt của gia chủ, sau khi chuyện ở đây xong rồi thì ta có nơi đặc huấn.

Dù hai bên đã hợp tác, sử dụng đấu tinh, đấu thạch của Bàn gia sẽ thiếu nợ nhân tình.

Đôi khi nhân tình là gánh nặng lớn, thậm chí quấy rối sự ổn định của đấu tâm, khi đó Bàn Hoành Cơ cầu hỗ tợ khuyên Đoạn Phong Bất Nhị gia nhập vào Bàn gia thì Càn Kình sẽ làm sao?

Không thiếu nhân tình! Càn Kình siết chặt nắm tay. Tuyệt đối không thiếu nhân tình! Huống chi Cổ Hoang Sa Hải làm người ta ngửi thấy mùi chết chóc, từng giây từng phút chiến đấu vì sinh tồn.

- Không lẽ...

Khóe mắt Bàn Hoành Cơ co giật, hỏi:

- Ngươi muốn quay về Sa Hải?

Các trưởng lão ngẩn người nhìn dược thủy, kinh ngạc phát hiện Càn Kình gật đầu đáp lại.

Các trưởng lão đồng thanh kêu lên:

- Sa Hải? Cổ Hoang Sa Hải?

Dù là Bàn gia hay Càn gia đều sẽ đưa Chiến Sĩ thức tỉnh lực lượng huyết mạch vào Cổ Hoang Sa Hải, lại có cường giả âm thầm đi theo bảo vệ, để những Chiến Sĩ thức tỉnh lực lượng huyết mạch biết rằng thức tỉnh không đại biểu toàn bộ, sau này vẫn cần cố gắng huấn luyện.

Càn Kình đi Cổ Hoang Sa Hải? Đám trưởng lão ngơ ngác nhìn Càn Kình. Càn Kình đi Cổ Hoang Sa Hải thì sẽ không có Càn gia, Bàn gia âm thầm bảo vệ, nếu không đi khu vực an toàn thì gần như là tìm chết.

Bàn Hoành Cơ đã hơi hiểu tại sao thực lực của Càn Kình cao hơn Chiến Sĩ bình thường ở lứa tuổi này rất nhiều, vì lấy sinh mạng và may mắn bù đắp.

Nhưng có liều mạng cũng vô dụng. Là Chiến Sĩ có ai không liều mạng? Sau khi liều mạng thì có thể sống tiếp, điều này trừ ý chí cố chống thì còn nhờ vào may mắn.

Nhưng may mắn sẽ không vĩnh viễn đi theo một người. Bàn Hoành Cơ thầm quyết định lén theo sau Càn Kình vào Cổ Hoang Sa Hải, nhìn xem thanh niên này rốt cuộc huấn luyện như thế nào mà đạt đến tình trạng này.

Chín trăm bình dược thủy còn lại nhanh chóng được chia sạch. Bàn Hoành Cơ nhẹ xoay một bình nước, gã đã thức tỉnh thiên cực, nếu bình dược thủy này hữu dụng thì... Thì gã có thể thức tỉnh chung cực.

Trong tay mỗi một trưởng lão đều có một bình dược, không ai ghét bỏ có thêm cơ hội thức tỉnh.

Càn Kình mỉm cười đứng dậy rời đi, tiếp theo là các trưởng lão phân phối dược tề, người ngoài như hắn không nên có mặt.

- Càn Kình...

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy sải bước đi nhanh tới, nhỏ giọng nói:

- Ngươi biết điều chế dược tề thì có thể chế ra dược tề xua ma thú không?

Xua ma thú?

Càn Kình quay đầu nhìn Lộ Tây Pháp Lưu Thủy xinh đẹp. Trong thần bí dược tề có vài phương thuốc này, nhưng đó chỉ là mùi ma thú ghét, tạm rời đi.

Nếu mùi ở lâu trong lãnh địa của ma thú thì sẽ vì mùi của thần bí dược tề mà biến nóng nảy, công kích ác hơn.

Mỗi ma thú ghét mùi khác nhau, không biết ma nữ này muốn xua đuổi ma thú gì?

- Ta...

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nhìn bốn phía, vẻ mặt bí hiểm, căng thẳng nhỏ giọng nói:

- ... Trong Cổ Hoang Sa Hải ta từng phát hiện một mạch khoáng đấu tinh.

Càn Kình bịt miệng Lộ Tây Pháp Lưu Thủy. Loại chuyện này nên nói ở nơi càng bí ẩn, chỉ có Tinh Thần mới biết bên này có người của Bàn gia lảng vãng không.

Phần Đồ Cuồng Ca quan sát bốn phương tám hướng, đi đầu đội ngũ. Phần Đồ Cuồng Ca bước vào gian phòng của Ti Nội La Tư, kiểm tra không thấy ai bám theo liền đóng cửa lại.

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy hất bàn tay Càn Kình bịt miệng mình ra, hung dữ trừng hắn. Lộ Tây Pháp Lưu Thủy lớn như vậy chưa từng hôn nam nhân nào vậy mà bị cái tên này bịt miệng, thế thì có khác gì nàng hôn tay Càn Kình?

- Ngươi...

Độc nhãn hung tợn trừng Càn Kình. Chiến Sĩ bình thường nhân loại này cướp một con Hủy Diệt Ma Nhãn của nàng, giờ lại lấy mất một nửa nụ hôn đầu quý giá! Một ngày nào đó, một ngày nào đó...

Càn Kình thấy ngực Lộ Tây Pháp Lưu Thủy phập phồng dữ dội vì cảm xúc bị kích động.

Càn Kình liên tục lắc đầu, nói:

- Nàng đừng kích động nữa, hãy nói về mạch khoáng đấu tinh.

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy lại hung tợn trừng Càn Kình một cái sau đó nói:

- Trong Cổ Hoang Sa Hải, cái lần ta tìm đến ma thú và dẫn dụ nó công kích các ngươi bất ngờ phát hiện một mạch khoáng đấu tinh, đấu thạch.

Càn Kình im lặng gật đầu. Tuy Càn Kình bị công kích một lần nhưng hắn cũng đào một mắt của ma nữ này, không thể trách hôm đó nàng công kích.

Bình luận

Truyện đang đọc