SAU KHI BỊ BẮT CHƠI TÌNH NHIỀU TAY, TÔI BỎ CHẠY



Đối với người thú mà nói, sức mạnh của bản thân rất quan trọng.

Nhưng bên cạnh đó bọn họ cũng rất để ý vẻ ngoài.

Đương nhiên không phải chỉ có mặt đẹp.

Mà còn phải có một cái thân xứng với khí chất nữa—— cơ bắp xinh đẹp, khí thế vua chúa, da lông sáng đẹp.

Ryan có thể trở thành thủ lĩnh bộ lạc, không chỉ dựa vào sức mạnh khiến ai ai cũng sợ, mà còn vì lông tóc của hắn đẹp nhất trong toàn tộc.

Đỗ Hữu vừa chịu đả kích còn chưa kịp hoàn hồn.

Thấy cái đầu kia đưa lại gần thì theo bản năng giơ tay lên.

Mà chưa kịp làm gì thì tay đã bị bắt lấy.

"Anh, lỗ tai tên này toàn virus thôi." Tần Qua mỉm cười nói: "Hay là xẻo đi."
Nghe vậy, Ryan trừng lại Tần Qua.

Lại là cái tên đáng ghét này.

Mỗi khi hắn có chuyện tốt thì tên này lại ra phá đám.

Hai mắt Ryan hơi trừng, lỗ tai dựng thẳng lên, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ.

Tần Qua nhìn người sói, ánh mắt lạnh băng.

Lúc này dì đeo tạp dề, đi từ phòng bếp ra, "Cậu chủ, ăn cơm!"
Thấy người ra bất ngờ.

Đỗ Hữu chỉ kịp ấn đầu Ryan xuống sô pha.

Bàn tay đè lên hai lỗ tai dựng thẳng của người sói.

Sau đó giống như không có chuyện gì mà nói với dì giúp việc: "Đến ngay đây."
Dì cười nhoẻn, xoay người vào phòng bếp chuẩn bị bưng thức ăn lên.

Trong lòng không khỏi cảm thán, tuy cậu Đỗ quản lý công ty rất to, tính tình nhiều lúc lạnh nhạt, nhưng lúc ở chung với bạn bè thì lại giống như đứa cháu trai ba tuổi nhà bà.

Vậy mà bọn họ lại lăn trên đất đánh nhau.

Đỗ Hữu thấy dì đi rồi mới thả lỏng tay ra.

Ryan ngóc đầu dậy, tóc bị xoa loạn, lỗ tai run rẩy dựng lên, "Vợ đừng thô bạo vậy mà.

Đau ta."
"Đừng kêu tôi như vậy." Đỗ Hữu mặt không cảm xúc để tay lên đầu hắn, "Thu tai lại mau."
Lo lắng việc bị chà đạp lần nữa, Ryan chỉ đành phải ngoan ngoãn thu tai và đuôi lại.

Đồ ăn được múc ra, cửa phòng bếp cũng mở.

Mùi thơm lập tức bay đầy phòng khách.

Cánh mũi Ryan giật giật, kìm nén không được mà đứng lên, trực tiếp phóng đến chỗ ăn cơm.

Đi vào phòng ăn, trên bàn dài đã bày cỡ chục món.

Có lẽ thấy khách hôm nay đông, nên lượng thức ăn so với mấy ngày trước còn nhiều hơn.

Ryan nhảy lên một cái ghế dựa, gấp không chờ nổi mà muốn ăn luôn.

Nhưng đáy lòng còn nghĩ đến vợ mình, mắt trông mong nhìn cửa, chờ Đỗ Hữu vào.

Khi Đỗ Hữu đi vào phòng ăn, thì thấy Ryan ngồi xổm ở trên ghế.

Tuy rằng cái đuôi đã thu lại, nhưng không biết vì sao vẫn khiến người ta cảm giác như đuôi vẫn còn đung đưa qua lại.

Tần Qua cũng theo vào, nhưng không thấy Vưu Hạo Vũ đâu.

Đỗ Hữu thử nhìn ra cửa, thấy đối phương còn ngồi trên sô pha, một chân thả xuống, kịch bản để trên chân còn lại.

Lúc Ryan còn đang tắm rửa, Vưu Hạo Vũ vẫn luôn duy trì tư thế này, chả thấy động đậy gì.

"Ăn cơm." Đỗ Hữu hô một tiếng.

Nhưng Vưu Hạo Vũ hình như hoàn toàn đắm chìm trong kịch bản, không thấy phản ứng lại.

Đỗ Hữu đi qua, với tay lấy cuốn kịch bản, "Ăn cơm."
Vưu Hạo Vũ như ở trong mơ mới tỉnh, đột nhiên ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với cặp mắt sâu không thấy đáy kia.

Như thể bị dọa, con ngươi màu hổ phách co lại.

"Sao vậy?" Đỗ Hữu khó hiểu.


"Không, không sao." Vưu Hạo Vũ dời tầm mắt, đứng lên, "Ăn cơm phải không, tôi biết rồi." Tiếp theo cậu đi đến phòng ăn, bước chân hơi lung lay.

Đỗ Hữu nhìn kịch bản trong tay, phát hiện nội dung vẫn dừng ở trang lúc anh vừa ngủ dậy, cũng không ghi chép gì thêm.

Nghiên cứu kịch bản mất thời gian vậy sao?
Anh khép lại, để nó lên bàn trà.

Lúc Vưu Hạo Vũ đi vào phòng ăn, đã có hai người ngồi ở bên trong rồi.

Một bên là thanh niên tóc dài màu bạc, hai chân trần đạp lên ghế, tay để trên bàn, nhìn ra cửa.

Thấy người vào là cậu, như thấy hai cái lỗ tai xụp xuống.

Mà người còn lại là cậu trai tóc hơi xoăn màu nâu nhạt.

Dáng ngồi đoan chính ưu nhã, hai bàn tay đeo bao màu đen giao nhau đặt lên đầu gối.

Nghe thấy tiếng bước chân, nhìn lướt qua phía cửa.

Sau không có hứng nhìn nữa thì quay đi.

Vưu Hạo Vũ cũng không muốn ngồi gần hai người đó, cậu vẫn luôn đứng tại chỗ.

Vừa xem nhìn kịch bản không vào đầu được chút nào, từng hàng chữ chật kín rối mắt, cảm thấy mình giống như mất năng lực đọc hiểu.

Ngu người nhìn kịch bản nửa tiếng.

Tần Qua nói đúng.

Cậu biết —— Đỗ Hữu làm tất cả những việc này cho cậu không phải vì cảm tình đặc biệt.

Mà khi chuyện này bị kẻ thứ ba dùng một câu nói như dao nhọn tách ra một cách trần trụi, khiến nó máu chảy đầm đìa, cậu vẫn không kìm được đau lòng.

Lúc Đỗ Hữu đến, thấy Vưu Hạo Vũ không ngồi xuống, anh đụng tay đối phương, ánh mắt ý hỏi làm sao vậy.

Lúc nhìn đôi mắt đó, Vưu Hạo Vũ mới hoàn hồn.

Sau đó bực bội nói: "Không sao mà."
Cậu tùy tiện ngồi xuống một chỗ.

Đồ ăn được mang lên hết.

Gà vịt thịt cá và nồi canh lớn, màu sắc chủng loại gì cũng có.

Đỗ Hữu mới vừa nâng đũa lên, Ryan gấp không chờ nổi bốc cơm bằng tay luôn, làm nó dính đầy dầu mỡ.

Ba người thấy, chỉ im lặng.

Người này không dùng đũa sao?
Mà Ryan tất nhiên không biết mình làm gì sai, bỏ đầy thịt vào miệng, ăn vui vẻ vô cùng.

Tuy trông y ăn rất vui, nhưng như thế cũng ảnh hưởng người khác ăn uống.

Đỗ Hữu kêu dì lấy một cái muỗng rồi đưa cho người sói.

"Dùng cái này ăn."
Ryan nhận, nhưng không rõ lý do.

"Dùng cái này ăn." Đỗ Hữu lặp lại lần nữa, "Đừng dùng tay nữa."
Dù không biết tại sao, nhưng vợ mình đã nói thì Ryan sẽ không từ chối đâu.

Tuy rằng cái muỗng này rất nhỏ, ăn không hết mình được, nhưng y vẫn sẽ cố.

Hệ thống thấy dáng vẻ Đỗ Hữu dạy dỗ người sói, nó khóc như một người mẹ hiền từ:
【 ký chủ, anh trưởng thành rồi.

Nhớ trước đây anh vừa tới thế giới này, tui cũng hết lòng hết dạ dạy anh mấy chuyện này, đến nỗi đầu trọc lóc luôn.


Đỗ Hữu muốn nói lại rằng mình có giống Ryan đâu.

Nhưng nhớ lại chuyện một năm trước, bèn nuốt ngược xuống bụng.

Vưu Hạo Vũ ăn không vào, rất nhanh đã dừng đũa.

Ánh mắt Tần Qua vẫn luôn dính trên người Đỗ Hữu, cũng ăn không vào.

Mà đối với Ryan, mỗi một món ăn đều mở ra một thế giới mới.

Ăn một miếng đôi mắt liền tỏa sáng, sau đó dùng cái muỗng múc cho Đỗ Hữu,"Vợ ơi, ăn cái này đi, ngon lắm!"
Ăn được một miếng, lại múc cho Đỗ Hữu, "Cái này cũng ngon!"
"Còn có cái này nữa!"
……
Cơ bản là ăn một miếng thì cũng múc luôn một cái cho Đỗ Hữu.


Cho đến lần thứ năm, y muốn bỏ thêm đồ ăn cho vợ mình, muỗng lại bị đũa kẹp lấy.

Ryan tăng thêm sức muốn gắp qua.

Nhưng lực tay của đối phương cũng rất lớn, quắp chặt lấy cái muỗng của y.

Hai bên âm thầm so lực, đẩy đẩy kéo kéo.

Ryan không kiên nhẫn, giương mắt nhìn về phía người nọ, "Ngươi làm gì?"
Trên mặt Tần Qua là nụ cười lạnh băng, "Đồ ăn dính đầy nước miếng.

Làm ảnh bệnh thì sao, con chó ngu này."
Cậu giơ đũa lên, cái muỗng lập tức từ tay đối phương bay ra ngoài, vẽ thành một đường parabol.

Một tiếng thanh thúy vang lên, nó đã nằm trên đất.

Công cụ ăn cơm bị tước mất rồi, Ryan nổi giận.

Tay đập mặt bàn.

"Làm gì bệnh chứ, đồ ẻo lả!"
Đôi mắt nâu nhạt của Tần Qua tối sầm lại, mang theo tia lạnh lẽo muốn giết người, "Cái gì?"
Tướng mạo Tần Qua từ nhỏ đến lớn tương đối nữ tính.

Từ lúc Sở thực nghiệm sụp đổ, cậu lưu lạc bên ngoài, đã có nhiều người vì cái này mà đến gần cậu.

Nhưng đều bị cậu giết.

Ryan không để ý tới việc bản thân dẫm trúng bom mìn, y tiếp tục nhảy nhót.

"Ở bộ lạc chúng ta, ngay cả giống cái cũng không trắng như ngươi.

Ngươi không phơi nắng mà trốn ở trong nhà bôi Hương Nhũ phải không?"
Hương Nhũ là mỹ phẫm dưỡng da của bộ lạc người thú, chỉ có giống cái gia cảnh giàu có mới dùng.

"Rắc" một tiếng, cái đũa trong tay Tần Qua bị gãy thành hai nửa.

Cậu đứng lên, mỉm cười: "Hôm nay đồ ăn không đủ nhét kẽ răng, vừa hay có nguyên liệu nấu ăn đây rồi."
Bỗng chốc sát khí mãnh liệt bốc lên.

Ryan căng thân mình, phốc một tiếng lỗ tai và đuôi hiện ra.

Tròng mắt dựng ngược, phát ra sự uy hiếp.

Hệ thống khẩn trương, thấy ký chủ còn ăn cơm, kêu to: 【 ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ biết ăn, bỏ chén xuống ra ngăn mau! Hai tên đó mà đánh thì cái nhà này sụp mất! 】
Đỗ Hữu nuốt cơm.

Hệ thống: 【 ký chủ! 】
Đỗ Hữu rất không muốn quan tâm, anh cảm thấy mình giống như hóa thành bác gái Tổ Dân Phố.

Nhưng nếu mặc kệ thì bàn đồ ăn này chỉ có nước vứt.

Đỗ Hữu: "Giờ ngồi xuống được không?"
Tuy Tần Qua và Ryan rất có khí thế kiểu không đánh thì không bỏ qua, nhưng nghe Đỗ Hữu lên tiếng, đành phải chậm rãi ngồi xuống.

Đỗ Hữu thấy thế, chuẩn bị nói câu khuyên giải tiếp theo.

Còn chưa mở miệng, liền nghe thấy xin lỗi.

"Xin lỗi anh." Tần Qua cúi đầu, "Em nôn nóng quá." Có lẽ là bởi vì chuyện tối hôm qua, cậu cảm thấy càng chướng mắt hơn khi thấy người muốn lại gần Đỗ Hữu.

Ryan quay cái đuôi, đôi mắt nhìn chằm chằm Đỗ Hữu, "Rất xin lỗi."
Lời anh sắp nói cũng nuốt ngược về.

Tay Đỗ Hữu giao nhau, chống trán: "…… Không sao." Vốn dĩ anh đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, chuẩn bị nói lời kịch trên phim truyền hình tối qua mình xem.

—— muốn đánh nhau thì vào phòng mà đánh.

Không thể nói ra, đáng tiếc.

Hệ thống: 【 ủa trọng tâm ở đó hả? 】.

Lúc sau, một bữa cơm yên bình không chuyện gì xảy ra đã kết thúc.

Dì giúp việc không ở lại được, lúc nãy dì đã chuẩn bị bữa sáng rồi, sau đó mới tạm biệt Đỗ Hữu đi về.

Tuy hôm nay khuya mới xong nhưng mai cũng phải đi công ty.

Để tránh lộn xộn giữa làm việc và nghỉ ngơi, Đỗ Hữu chuẩn bị dựa theo thời gian bình thường mà đi ngủ.

Cửa sổ phòng cho khách vẫn là một cái động, chỉ có thể chờ ngày mai kêu thợ đến sửa thôi.


Đêm nay chỉ có thể kêu Ryan ngủ tạm phòng khách.

Ryan nghe xong, ủ rũ cụp đuôi, "Nhưng phòng khách lạnh lắm."
Đỗ Hữu: "Thì mở máy sưởi."
Ryan đương nhiên không sợ lạnh.

Huống chi bôn ba ở bên ngoài nhiều ngày, ngủ trên cây cũng ngủ rồi.

Nói câu trên cốt chỉ để đệm cho câu dưới thôi.

"Ta muốn ngủ phòng em! Em ôm ta, nhất định rất ấm!"
Đỗ Hữu: "Tôi không lạnh."
Ryan biết anh mềm cứng không ăn, bắt đầu chơi xấu, "Không, muốn ngủ chung với vợ cơ!"
Đối phương năm lần bảy lượt xưng hô thế này, Đỗ Hữu cũng lười sửa.

"Ngủ phòng khách."
Ryan lui một bước, "Ngủ dưới đất phòng em được không?"
"Ngủ phòng khách."
Ryan hoàn toàn héo, quơ cái đuôi, xem như miễn cưỡng chấp nhận điều này.

Đỗ Hữu nhìn về phía Tần Qua và Vưu Hạo Vũ.

Hai người không biết vì sao mà không nhìn nhau lấy một cái.

Hơn nữa cơm nước xong, hai người im lặng một cách kỳ lạ.

Nhưng mà biểu hiện như vậy Vưu Hạo Vũ hình như là từ trước lúc ăn cơm.

Tâm trạng không tốt?
Đỗ Hữu nghĩ, đề nghị: "Chơi game không?" Lời này vừa nói ra, sắc mặt hai người đều đổi.

Dường như nhớ tới tình trạng thảm khốc đêm Bình An.

Vưu Hạo Vũ nhìn Đỗ Hữu, như muốn nói gì đó.

Nhưng cuối cùng vẫn thở dài một hơi, quay đầu qua một bên, "Mấy ngày nay không thể đi đoàn phim, tôi phải đi luyện tập."
Nói xong, cậu khoanh tay cầm lấy kịch bản trên bàn trà, ngừng một chút, nói: "Xin lỗi." Sau đó liền đi vào phòng cho khách.

Đỗ Hữu lại nhìn về phía Tần Qua.

Cậu mỉm cười, "Chỉ cần anh nói, em theo anh." Tuy rằng tươi cười kia thấy thế nào cũng có chút miễn cưỡng.

Đỗ Hữu: "Cậu không thích?"
"Không." Tần Qua phủ nhận, "Đồ anh thích, em cũng thích."
Đỗ Hữu nhìn cậu, không nói gì trong chốc lát, sau đó xoay người.

Tần Qua cho rằng anh muốn đi mở TV, không nghĩ lại đi ra cửa.

Đỗ Hữu mặc áo khoác vào rồi mang giày, nghiêng đầu nói: "Đi tản bộ đi."
Nghe vậy, Tần Qua sửng sốt một chút.

"Nói chuyện chút thôi." Đỗ Hữu nói.

Nhưng cửa còn chưa mở, Ryan đã vọt lại đây, "Ta cũng đi!"
Đỗ Hữu đóng cửa lại: "Cậu không thể đi ra ngoài."
"Tại sao?"
Đỗ Hữu nhìn khuôn mặt tuấn tú của đối phương, nói ra lời từ đáy lòng: "Phiền lắm."
Bị, bị ghét bỏ ——! Ryan như bị sét đánh.

Nếu lời nói có thể hóa thành lưỡi dao sắc bén, như vậy giờ phút này trái tim y đã bị chia năm xẻ bảy.

Y không để ý cái nhìn của người khác.

Nhưng người vợ mà y nhìn trúng nói y "Phiền", khiến Ryan lập tức ủ rũ cụp đuôi, uể oải về phòng khách.

Tần Qua không nghĩ đến anh sẽ kêu mình ra ngoài tản bộ cùng.

Cho đến khi ra cửa, cậu còn thấy không tin lắm.

Khu biệt thự có cây xanh mọc thành cụm, cỏ cây um tùm.

Chúng đều được xử lý gọn gàng ngăn nắp.

Nhưng dù vậy thì gần đây cũng không có ai.

Các hộ gia đình đi ra ngoài đều dùng ô tô thay đi bộ.

Lúc tản bộ trên đường vắng, cảm giác như cả thế gian chỉ còn hai người bọn họ.

Ánh trăng rằng trùm lên phiến lá, trong không khí tràn ngập hơi thở trong lành.

Ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng chim hót, nhưng nhìn không thấy bóng chúng đâu cả.

Tần Qua đi theo sau Đỗ Hữu, ước chừng cách một bước chân, tầm mắt vẫn luôn dính trên người đối phương.

Đỗ Hữu dừng bước, quay đầu lại hỏi: "Sao cậu không đi lên?"
Trong mắt Tần Qua như có ánh sáng, "Như vậy mới luôn thấy anh."
Đỗ Hữu im lặng một lát, xoay người.

Anh mở miệng nói: "Gần đây tôi nhớ đến vài thứ, về chúng ta lúc nhỏ.

Nhưng tại sao tôi lại mất trí nhớ, tôi nghĩ không ra."
Từ lúc Đỗ Hữu có ý thức, liền phát hiện mình không giống người bình thường.

Anh lặng lẽ đi trong đám quái vật, những quái vật đó sẽ tấn công con người, nhưng lại cúi đầu trước anh, xưng anh là thần.

Vậy nên, anh cho rằng mình ngay từ đầu chính là bộ dạng này, cũng chưa từng hoài nghi việc mình là "Quái vật".


Cho đến khi Tần Qua xuất hiện, đánh thức ký ức lúc sinh thời của anh.

Tần Qua nghe Đỗ Hữu nói chuyện trước kia, ánh mắt hơi lóe, "Anh nhớ em là đủ rồi." Huống chi cậu căn bản không muốn Đỗ Hữu nhớ tới lý do anh mất trí nhớ.

Nó quá khổ đau, nhớ lại cũng chỉ chịu tra tấn.

Đỗ Hữu không trả lời.

Nói thật, ký ức trước kia đối với anh cũng chỉ là râu ria.

Anh đã chết một lần.

Sinh thời cho dù ràng buộc, đó cũng là chuyện đời trước.

Cho nên anh cũng không hy vọng Tần Qua vẫn bị nó cột lại.

Đừng quấn lấy anh, đừng xem anh là tất cả, càng đừng vì những chuyện này mà nổi giận.

Đỗ Hữu từ trước đến nay luôn thẳng thắn.

Cho nên những ý nghĩ này anh cũng muốn nói cho Tần Qua biết.

Hệ thống kinh hoảng, thử ngăn cản: 【 từ từ, ký chủ ——! 】
Tần Qua như bom hẹn giờ.

Tuy rằng hiện tại ngoan ngoãn nghe lời…… Không, cũng không ngoan lắm.

Nhưng dù như thế nào, khi cậu ta nghe xong những lời này, thì tình huống lúc đó chắc chắn không đẹp gì mấy.

Chỉ tiếc nó chỉ là một hệ thống không có thực thể, cũng không che miệng ký chủ lại được.

Nhưng có thực thể cũng có che được đâu.

Nhìn sang Tần Qua, cậu càng lúc càng im lặng, thậm chí ánh sáng trong mắt cũng có chiều hướng ảm đạm.

Lúc nghe xong câu cuối cùng của ký chủ, hệ thống hoảng loạn che mắt mình lại.

Nó không dám nhìn.

Tần Qua không chen vào, nhưng cũng không trả lời.

Cúi đầu, vài sợi tóc nâu rủ xuống.

Đỗ Hữu duỗi tay ra, “Chúng ta có thể bắt đầu quan hệ mới, cứ để quá khứ trôi qua đi."
Tay anh ngừng ở giữa không trung.

Tần Qua giương mắt, nhìn về phía bàn tay khớp xương rõ ràng của anh.

Thật lâu sau, cậu mới nói: "Lúc trước anh nói, em trai phải nghe anh trai.

Em nghe lời anh mà, tại sao anh còn muốn thế này."
Đỗ Hữu sửng sốt một chút: "…… Xin lỗi."
Đó chỉ là kế sách tạm thời.

Lúc trước anh xảy ra tai nạn xe cộ, tuy rằng không bị thương, nhưng lại khiến cho cảm xúc Tần Qua dao động rất lớn.

Bởi vì lo lắng đối phương làm ra chuyện không thể cứu chữa được, anh mới mở miệng trấn an.

Tần Qua không nghe được giải thích, chỉ nghe thấy một câu xin lỗi phiêu nhẹ trong gió.

Tần Qua chậm rãi giơ tay lên, cầm lấy tay anh.

Đỗ Hữu cúi đầu.

Cảm xúc lạnh lẽo từ bao da truyền đến.

Mới đầu chỉ là nắm nhẹ.

Nhưng ngay sau đó sức lực đối phương càng lúc càng lớn, gần như muốn bóp gãy xương cốt.

Bao tay căng chặt phát ra tiếng bị xé.

Mắt Đỗ Hữu không chớp lấy một cái.

Vừa nãy nói mấy câu gây đau lòng, chỉ bởi anh không muốn Tần Qua lại lãng phí thời gian trên người mình.

Không nói tới chuyện anh có nhớ lại hay không.

Cho dù nhớ, thì một thực nghiệm như anh đi chăm sóc một thực nghiệm khác cũng chỉ vì mệnh lệnh thôi.

Tần Qua thả lỏng tay.

Da Đỗ Hữu đã xuất hiện dấu bầm tím.

Nhưng Tần Qua vẫn chưa chịu buông ra, mà nâng tay anh lên, nói: "Xin lỗi, đau anh không?"
"Không đau."
Bởi vì anh không phải con người, dù bị chặt bỏ một cánh tay cũng sẽ không đau không ngứa.

Lúc này, Đỗ Hữu cảm giác được thân thể đối phương run rẩy rất nhỏ.

Tiếp theo đầu ngón tay đụng vào giữa mày Tần Qua.

Tần Qua cúi thấp đầu xuống, nắm chặt tay Đỗ Hữu, như đó là cứu rỗi duy nhất của cậu.

"Đừng nói những câu đó mà, đừng chán ghét em."
"Anh ơi.".


Bình luận

Truyện đang đọc