SAU KHI BỊ BẮT CHƠI TÌNH NHIỀU TAY, TÔI BỎ CHẠY



Cho dù ngồi trên xe, Vưu Hạo Vũ cũng có thể nghe thấy lý lẽ hùng hồn dõng dạc của người đại diện.

Mà khi nghe thấy tên của hai công ty giải trí kia, cậu bất giác nhíu mày.

"Sầm" một tiếng kéo cửa xe lại.

Nói với tài xế: "Lái xe."
Tài xế ngẩn ra: "Nhưng anh Ngô……"
"Không biết còn mất bao lâu nữa, không sợ trễ thì chờ đi."
Tài xế nghe vậy cảm thấy có lý, liền xuất phát luôn.

Căn cứ vào kinh nghiệm và phán đoán của tài xế, giữa đại diện Ngô và cậu Vưu thì người sau còn có tiếng nói hơn người trước.

Người đại diện đưa lưng về phía xe bảo mẫu, bởi vậy vẫn chưa chú ý đằng sau.

Đỗ Hữu thấy xe chạy rồi, muốn nói thì bị lời của người đại diện cắt ngang.

"Đỗ tổng, anh cảm thấy thế nào?"
"Tôi cảm thấy……"
Người đại diện nghe Đỗ tổng muốn phát biểu ý kiến, lập tức chăm chú lắng nghe.

Đỗ Hữu: "Anh có muốn tôi kêu người đưa anh đi phim trường không?"
???
Tất nhiên là không cần.

Người đại diện Ngô không phải minh tinh, tùy tiện gọi xe nào đó thì có thể đi phim trường.

Trước khi đi còn không quên ném xuống một câu: "Đỗ tổng, hy vọng anh có thể suy xét một chút."
Đỗ Hữu nhìn về phía Ryan, đối phương đang rũ đầu xuống, căn bản nghe không hiểu ý tứ của đại diện Ngô.

Tuy rằng nước miếng của người đại diện bay tứ tung, nhưng bản thân Đỗ Hữu cũng không có lòng xây dựng sự nghiệp gì lớn lao.

Có thể lên làm tổng tài tập đoàn Đỗ thị, cũng chỉ bởi vì…… Anh có năng lực trời cho.

Hệ thống cường điệu: 【 thiết lập, là thiết lập! 】
Nếu là người khác thì không nói, nhưng Ryan lại không giống người thường.

Nếu gây chuyện thì không biết giải quyết sao cho tốt.

Huống chi xét theo vết xe đổ của đối phương, có khả năng lại làm ra hành động gây thương tích cho người khác.

Vì vậy không thể thả rông.

Đỗ Hữu nói với Ryan: "Tôi đi rồi, cậu về đi."
Ryan dán lại gần: "Không đâu.

Ta đã lâu không nhìn thấy em, ta muốn ở cạnh em." Nói xong còn tính dùng cái đầu bạc bông xù cọ Đỗ Hữu.

Còn chưa thực hiện thì đuôi tóc đã bị người giựt lại kéo về.

Vì bị kéo đau, người sói quay đầu lại tính phập tên đáng ghét kia một cái.

Tần Qua buông đuôi tóc ra, nhảy ra sau, dễ dàng né tránh.

Hai bên kéo ra khoảng cách, một đôi mắt lạnh lùng đối diện với đôi mắt xanh đậm, bầu không khí giương cung bạt kiếm.

Ryan tố cáo: "Vợ ơi, thằng đó chọc ta!"
Vì nghe cái xưng hô đó mãi nên sự kiên nhẫn của Tần Qua đã tới cực hạn: "Anh, bán con chó ngu này cho xiếc thú đi.

So với giới giải trí, nó hợp với nơi đó hơn."
Ryan tuy rằng không hiểu "Xiếc thú" là gì, nhưng thứ được nói ra từ miệng Tần Qua thì chắc chắn không phải thứ tốt.

Lỗ tai y hiện ra, lập tức muốn nhào tới.

Tần Qua híp mắt, trong mắt hiện lên ký hiệu X.

Tức thì sau đó nghe Đỗ Hữu nói: "Ngồi xuống."
"Rầm" —— Người sói đang bay giữa không trung đột nhiên té lăn ra đất.

Ryan da dày thịt béo, té cũng không đau, lập tức xoay người nhảy dựng lên.

Ánh mất ủy khuất nhìn Đỗ Hữu, không hiểu tại sao chỉ nhằm vào y.

Đỗ Hữu không muốn cố tình nhằm vào ai.

Chỉ vì muốn mau chóng kết thúc cuộc giằng co ấu trĩ này, nên so với Tần Qua, Ryan nhìn dễ ngăn cản hơn.

Anh cảm thấy như mình biến thành bác gái Tổ Dân Phố lần nữa.

"Chán thì có thể xem TV, cũng có thể chơi game." Đỗ Hữu nói: "Chờ giải quyết Tiêu Điền Điền xong thì sẽ thả cậu đi."
Ryan vừa nghe mình sắp được thả, nóng nảy nói: "Ta không cần, ta muốn ở bên em."
Đỗ Hữu không nói gì, quay đầu đi vào nhà.

Ryan nhắm mắt theo đuôi đi theo.

Đỗ Hữu đi đến trước chỗ đặt TV, anh để DVD《 Học bá bá đạo kia ơi, đừng chạy nữa.

》trân quý và bộ trò chơi ra trước mặt Ryan.

"Nè."
Tần Qua đi theo vào, "……" Cậu yên lặng xoay người, quyết định chạy xe ra trước.

Ryan nhìn cái bìa hoa hòe lòe loẹt thì cúi đầu ngửi, hỏi: "Đây là cái gì?"
"Thứ để giết thời gian."
Anime này có trăm tập, xem không ngủ không nghỉ thì cũng mất vài ngày.

"Cái này là TV, ấn chỗ này để mở." Đỗ Hữu bấm điều khiển từ xa, màn hình theo đó mở ra.

Anh cầm điều khiển đưa cho Ryan.

"Cái này là máy phát DVD, ấn ở đây rồi bỏ đĩa vào." Đỗ Hữu vừa nói vừa làm mẫu.

Sau đó cũng đưa điều khiển của đầu máy cho Ryan.


"Cái này là để chơi trò chơi." Đỗ Hữu đưa tay cầm cho Ryan luôn, "…… Và đồ để điều khiển." Nói xong thì anh đứng lên, "Có chuyện gì thì có thể hỏi tôi, nhưng không cho đi ra ngoài."
Tầm mắt Ryan lướt qua một lượt các món đồ, cuối cùng dừng lại trên người vợ mình, y vẫn không hiểu lắm mấy món này dùng thế nào.

Nhưng với Đỗ Hữu mà nói, việc dạy dỗ đã hoàn thành.

"Tôi đi đây."
Lúc này là đi thật, anh ra cửa rồi đóng lại.

Để lại một người sói mơ hồ ngồi giữa đống đĩa.

Bởi vì Đỗ Hữu đã bỏ đĩa vào rồi, nên rời đi không lâu sau đó anime cũng tự động được chiếu lên.

Ryan ngồi trước TV, nhìn hình ảnh đủ mọi màu sắc.

Mới đầu còn hết sức chăm chú, nhưng càng xem càng không hiểu.

Sau đó y ngáp một cái.

Trong mấy ngày Đỗ Hữu không về nhà thì Ryan ngủ mê mệt.

Hiện giờ cảm thấy nhàm chán, muốn ngủ cũng ngủ không được nữa rồi.

Y đứng lên, bắt đầu chạy loạn trong nhà.

Anime còn đang chiếu.

【 trong bệnh viện, ánh vào mi mắt là trần nhà trắng toát.

Trong không khí tràn ngập mùi nước sát trùng.

Một cô gái đứng ở cửa lớn nơi người đến người đi, dù chung quanh sôi nổi nhốn nháo, cô chỉ cảm thấy toàn thế giới như chỉ còn một mình mình, cô độc và bất lực.

A Huy xảy ra tai nạn xe.

Cô không thể tin, cũng không muốn tin.

Cái tên A Huy đáng ghét kia vậy mà lại gặp loại chuyện này.

Tuy rằng vẫn luôn bị bắt ép.

Nhưng trong lúc không biết gì ấy, cô lại yêu tên đó mất rồi.


Ryan chạy lên lầu hai, mở phòng Đỗ Hữu ra.

Trong nhà nơi nào cũng dính hơi thở của vợ yêu, và phòng này thì đậm nhất.

Mùi tựa như tuyết tùng ẩn trong màn sương, nó mang theo một chút lạnh lẽo.

Như ấn tượng mà Đỗ Hữu mang lại cho mọi người, lãnh đạm và không cho người tới gần.

Người bình thường không ngửi thấy, nhưng mũi Ryan rất nhạy.

Hai chân trần của Ryan đi vào, đung đưa cái đuôi.

Vụ làm bừa bộn phòng lần trước tuy vợ không giận, nhưng Ryan cũng đã biết chú ý.

Lúc này tuyệt đối sẽ nhịn xuống.

Người sói nhảy lên giường Đỗ Hữu, chui vào ổ chăn.

Chỉ thấy chăn bông trắng thuần ùn lên một ngọn núi nhỏ, sau cũng không động đậy gì thêm.

Không lâu sau, một đôi tai dò dẫm thò ra, tiếp theo tới cái đầu.

Ryan vùi mặt vào gối của Đỗ Hữu, hít một hơi thật sâu.

Đôi tai đang rũ xuống bỗng dựng thẳng lên.

Thơm quá!
Cửa phòng ngủ không đóng lại, mơ hồ nghe thấy tiếng TV truyền đến.

【 trong phòng bệnh.

Một cậu trai nằm trên giường, khuôn mặt tái nhợt, trên đầu quấn một vòng băng vải trắng.

Cậu lẳng lặng nằm ở nơi đó, giống như một đóa sen trắng e ấp.

Cô gái ngồi trước cửa sổ, thấy dáng vẻ này của A Huy, nhịn không được liền chảy nước mắt.

Đằng sau là một người phụ nữ lớn tuổi đang an ủi: "Tiểu Mi, con canh ở đây cũng bảy ngày bảy đêm rồi.

Cứ nhìn nữa thì thằng nhóc ấy cũng không tỉnh đâu.

Con đi nghỉ một lát đi."
Mắt cô gái ngấn nước, lắc đầu: "Không sao đâu bác gái, con muốn lúc tỉnh dậy anh ấy có thể nhìn thấy con."
Người phụ nữ thở dài một hơi, không nhiều lời nữa bèn rời đi.

Mà đúng lúc này, cậu trai trên giường mở bừng mắt dậy.

Cô cho rằng mình đang nằm mơ, không khỏi nhéo mình một cái thật đau.

Lúc trên má truyền đến đau đớn, cô mới tin việc này là thật.

Cô vội nắm lấy tay đối phương, "Anh, anh tỉnh rồi sao, cảm giác thế nào?!"
Nhưng cậu trai lại không nở một nụ cười xấu xa như trong quá khứ, mặt cậu hết sức mờ mịt mà nhìn cô.

"Cô là ai?"
Cô gái không dám tin.

Đây là chuyện gì? Người luôn theo đuổi la liếm mình như cậu ta mà bởi vì một tai nạn xe cộ, liền dễ dàng quên mình rồi?
Cô không muốn tin: "Anh quên em sao?" 】
#Vì yêu mà đau, vì yêu mà tổn thương#
Giọng nói cuối ED vang lên.


Sau đó TV tắt cái phụt.

Dì giúp việc mới đi mua đồ về, dì bỏ điều khiển xuống, nói thầm: Cậu Đỗ còn chưa về, là ai tùy tiện mở báu vật của cậu ấy ra vậy.

Nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng động, Ryan bò dậy.

Y thấy mình không thể nằm nữa, càng nằm thì càng muốn thấy.

Hơn nữa Đỗ Hữu cũng không nói y biết khi nào về.

Nếu giống lúc trước đi mấy ngày mới về y sẽ rất đau lòng.

Người sói nhảy xuống giường, nhảy lên cửa sổ.

Tuy rằng vợ không cho mình ra cửa, nhưng có nói không cho y đi tìm vợ đâu.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở chung này.

Ryan đã nhớ kỹ mùi của Đỗ Hữu.

Chỉ cần trên đường không không gây chuyện, bằng tốc độ nhanh nhất tìm được người thì nhất định sẽ không thành vấn đề.

Y nhảy xuống, bóng dáng biến mất ngoài cửa sổ.

Không bao lâu sau, vì quét tước vệ sinh dì giúp việc mang thùng nước lên phòng Đỗ Hữu.

Lúc thấy cửa phòng mở ra, giường trong phòng lộn xộn, bà bất giác sửng sốt.

Mấy ngày nay cậu Đỗ nói mình ở ngoài mà, có phải mới về đây không?
Hay trong nhà có trộm?
Tại tổng bộ của tập đoàn Đỗ thị.

Lúc này Đỗ Hữu đã tới công ty, đang lúc mở họp.

Bởi vì Thẩm tổng gặp tai nạn, sau vài ngày chậm trễ cuộc họp này cũng mở lại lần nữa.

Chẳng qua bởi vì Thẩm Thần còn đang nằm viện, nên người bên công ty đối phương cũng không lên, khỏi nói cũng biết là họp qua video.

Phía sau Thẩm Thần là tường trắng, người mặc tây trang, tóc được vuốt không chút lộn xộn, trầm ổn mà nghiêm túc.

Nhìn qua không khác gì so với ngày thường.

Một giờ sau cuộc họp kết thúc.

Đỗ Hữu trở lại văn phòng.

Đồng hồ trên tường điểm mười hai giờ.

Rất mau đã đến giờ cơm trưa.

Đầu bếp Thẩm trước đó không lâu đã phát tin trên vòng bạn bè là gần đây muốn chăm sóc con trai nên quán ăn tạm thời không kinh doanh.

Đỗ Hữu gọi trợ lý Tiêu.

"Chốc nữa đi bệnh viện." Anh đưa điện thoại cho đối phương, "Mua cái này làm quà thăm bệnh."
Trợ lý Tiêu nhìn, là tin quảng cáo của một tiệm bánh ngọt gần đây.

Mà màn hình của Đỗ tổng dừng ngay bài đăng về bánh su kem.

Cô thở một hơi nhẹ nhõm.

Mua su kem còn hợp lý chút, ít nhất so bánh sinh nhật hợp lý hơn nhiều.

"Dạ, tôi đi liền đây." Cô ghi địa chỉ lại, vừa muốn ra cửa lại nghe Đỗ tổng bổ sung: "Mua 50 hộp."
Trợ lý Tiêu dừng bước, mắt kính trượt từ trên mũi xuống.

Cô đẩy mắt kính lên, bắt đầu bình tĩnh tự hỏi.

Một hộp đại khái có 6 cái, 50 hộp là 300 cái.

Đỗ tổng, anh giả bộ mua cho người bệnh nhưng thực chất là muốn bỏ bụng mình phải không?!
Ở bệnh viện, Thẩm Thần tắt video.

Hôm nay mẹ không ở, hắn rốt cuộc có thể bắt đầu công việc như thường ngày.

Thư cũng gửi muốn tràn hòm.

Hiệu suất của Thẩm Thần rất cao, ngón tay không ngừng gõ bàn phím.

Không biết qua bao lâu, lúc hắn đang xử lý văn kiện cuối cùng, cửa phòng liền mở ra.

Nếu là bác sĩ hoặc hộ sĩ, trước khi vào sẽ gõ cửa.

Hắn tưởng là trợ lý Đổng mua cơm trưa tới cho mình, bèn nói: "Để trên bàn đi, chút nữa tôi ăn."
"Không được.

Cơm phải ăn lúc còn nóng, lạnh không ăn được."
Nghe thấy giọng nói, ngón tay Thẩm Thần dừng lại.

Giương mắt nhìn lên, sắc mặt hắn khẽ đổi, "Ba, sao lại tới đây?"
Lần trước bởi vì mẹ ở, cho nên hắn tránh được một kiếp, không phải ăn mấy món ấy của ba.

Lại không nghĩ đối phương vẫn luôn canh cánh trong lòng, chuyên chọn lúc mẹ không ở đến đưa cho hắn.

Sáng nay hắn còn thấy may mắn lúc mẹ về nhà, nhưng hiện giờ không khỏi cảm thấy hối hận.

"Mẹ con về nghỉ ngơi, đương nhiên đến phiên ba chăm con rồi." Ba Thẩm vừa nói vừa kéo ghế ra ngồi xuống, ông mở nắp bình thủy ra.


Thẩm Thần xoa giữa mày, "Thôi ba về đi.

Con sẽ kêu hộ lý, trợ lý Đổng cũng sẽ giúp."
"Ui." Ba Thẩm nói, "Không sao đâu, ba làm cơm rồi này."
Thẩm Thần: "……" Nhưng mà việc con không muốn ba làm nhất là nấu cơm đó.

Ba Thẩm mở đồ ăn ra, một mùi hương khó tả lập tức tràn ngập trong phòng.

Người đầu bếp còn đắc ý dào dạt đứng chống nạnh, "Ba tìm hiểu rồi, gãy xương thì cần bổ sung canxi.

Ba hầm canh xương cho con rồi đó, nhất định có thể làm con khỏe lên."
Thẩm Thần: Không, không thể.

Ba Thẩm mở cái bàn gập nhỏ ra để lên giường, để đồ ăn trước mặt con trai, thúc giục: "Nào, nhanh ăn đi."
Thẩm Thần nhìn một bàn đồ ăn này, lòng như tro tàn.

Lúc này cửa phòng bị gõ vang hai tiếng.

Ba Thẩm đi vào không đóng cửa, nên giờ chỉ khép hờ.

Ngoài phòng truyền đến tiếng người: "Làm phiền rồi, có thể vào được không?"
Lúc nghe thấy giọng điệu bằng bằng kia, mắt Thẩm Thần sáng lên.

Đây là Đỗ Hữu tới thăm hắn, cũng vì cứu hắn khỏi cảnh ôm bồn cầu tối nay.

Nhưng hắn vẫn không biểu hiện ra ngoài, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Vào đi."
Đỗ Hữu đẩy cửa mà vào, ngửi thấy mùi đồ ăn, lại thấy ba Thẩm đứng trước giường bệnh, bèn gật đầu, "Đầu bếp Thẩm."
Ba Thẩm thấy người tới, mặt mày hớn hở, "Không phải Hữu Hữu đây sao.

Đến đây, mau tới đây ngồi."
Đỗ Hữu đi vào, "Đang ăn cơm sao?"
Ba Thẩm: "Ừ……"
Thẩm Thần: "Không……"
Hai ba con đồng thời mở miệng.

Giọng nói chồng lên nhau, họ nhìn nhau.

"Đang ăn cơm." Ba Thẩm giải quyết dứt khoát.

Chẳng qua hôm nay chỉ làm phần cho một người, nghĩ đến sức ăn của Đỗ Hữu, chút xíu này còn chưa đủ đâu.

Ba Thẩm vén tay áo lên, "Con còn chưa ăn phải không? Chú về làm thêm cho nha." Vừa nói, vừa hướng ngoài cửa mà đi, "Hai đứa nói chuyện đi, chú không quấy rầy đâu."
Lúc đi ra còn giơ một ngón cái về phía con trai
—— Cơ hội cho con đó, cố gắng đi con trai!
Hình ảnh này trông rất quen.

Cửa phòng khép lại, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.

Đỗ Hữu ngồi vào trước giường bệnh, nhìn đồ ăn nóng hôi hổi trên bàn nhỏ.

Có cơm, có đồ ăn, có canh, đầu bếp Thẩm hẳn là đã chuẩn bị rất tỉ mỉ.

Nhưng người có thể ăn đồ của ông ấy làm thì Đỗ Hữu thấy rất ít.

Đỗ Hữu giương mắt nhìn về phía Thẩm Thần, "Không có gì, anh ăn đi." sau đó đem quà để lên bàn.

Nghe vậy, Thẩm Thần lặng im thật lâu.

Sau đó giơ tay, cầm đôi đũa lên.

Hắn không muốn trước mặt Đỗ Hữu biểu hiện ra sự kháng cự của mình, như vậy thì khác gì một thằng nhóc kén ăn đâu.

Thẩm Thần kẹp cơm, đưa vào trong miệng, chậm rãi nhai.

Cơm tẻ có thể ăn, cũng chỉ có cơm tẻ là ăn được.

Nhưng vị cơm cũng rất kỳ quái.

Lúc hắn duỗi chiếc đũa về phía rau xào, không tự chủ được mà xuất hiện dao động, mồ hôi lạnh chảy từ trán xuống.

Đỗ Hữu thấy kỳ lạ, "Ăn không vào sao?"
Lần đầu tiên đi vào quán ăn của đầu bếp Thẩm, trợ lý Tiêu cũng phản ứng giống vậy.

"Đương nhiên…… Ăn vào." Thẩm Thần gắp một miếng thịt lên.

Còn chưa giơ lên cánh tay đã bị đè lại.

Đỗ Hữu: "Không thích thì đừng miễn cưỡng."
Đúng là không thích.

Nhưng dù không thích Thẩm Thần cũng không muốn biểu hiện trước mặt người khác.

Đặc biệt khi người nọ là Đỗ Hữu.

Hắn chưa nói lại thì đũa trong tay đã bị lấy đi.

Đỗ Hữu: "Tôi ăn được không?"
Nghe vậy Thẩm Thần sửng sốt, "Cái gì?"
"Anh không ăn thì để tôi ăn cho."
Chủ nghĩa của Đỗ Hữu là không lãng phí lương thực.

Thẩm Thần im lặng.

Tuy rằng không ăn mấy, nhưng rốt cuộc vẫn là đồ mình từng đụng qua.

Cho dù là ba mẹ, hắn cũng chưa bao giờ sẽ ăn đồ dư lại của người ta.

"Không được." Thẩm Thần nói: "Tôi đã ăn qua rồi."
Đỗ Hữu không rõ điều này thì có nghĩa gì.

Anh cúi đầu nhìn đồ ăn, lại nhìn về phía Thẩm Thần, "Không được sao?"
Thẩm Thần nhíu mày: "Cậu không ngại ăn đồ thừa của người khác à?"
"Để ý làm gì?"
Thẩm Thần không khỏi nghẹn lại.

Hơn nữa đũa chỉ có một đôi.

Xem ý Đỗ Hữu như là muốn dùng đôi hắn đã xài qua.

Một khi nghĩ đến đó, Thẩm Thần bất giác có chút đỏ mặt.

Lấy đũa lại, "Không được là không được."
Đỗ Hữu không hiểu.

Người này rõ ràng biểu hiện bài xích với mấy món này, tại sao còn nói ngược lại?
Hay là anh hiểu sai?
Đỗ Hữu từ trước đến nay cũng không tin bản thân lắm, nên không ép nữa.

Động tác Thẩm Thần cứng đờ mà ăn cơm tiếp.


Bởi vì tâm tư không đặt trên đồ ăn, trong lúc nhất thời thế nhưng không nếm ra mùi vị gì cả, thẳng cho đến khi ăn xong.

Sau đó, Đỗ Hữu lấy bánh su kem ra, "Ăn mặn xong thì ăn ngọt đi."
Thẩm Thần thấy đồ ngọt, giống như người trong sa mạc thấy nước.

Hắn duỗi tay cầm, hỏi: "Hôm nay cậu đến đây có chuyện gì không?"
Đỗ Hữu nhớ tới mục đích của chuyến này: "Tôi tới báo cho anh."
"Báo gì?"
Đỗ Hữu: "Lúc trước anh có cho lời khuyên, tôi thử rồi."
Nghe thấy lời này, Thẩm Thần nhớ lại mấy ngày trước đối phương tới bệnh viện, nói có người tỏ tình với mình.

Sau đó hắn khuyên Đỗ Hữu nên tránh người nọ một thời gian.

Tuy nói là ý kiến của mình, nhưng hắn không nghĩ tới Đỗ Hữu sẽ làm theo, do dự hỏi: "Kết quả thế nào?"
Đỗ Hữu lượt bỏ quá trình, lời ít mà ý nhiều: "Tôi đồng ý quen cậu ta."
Dứt lời, hộp bánh su kem trong tay Thẩm Thần bị bóp nát nhừ.

Chung quanh có tiếng người ầm ĩ.

Lúc nắng nhất, ánh mặt trời vừa lúc lên cao.

Nắng xuân không lạnh như nắng mùa đông, cũng không nóng như nắng mùa hè.

Ánh nắng ấm áp tưới xuống, chiếu vào trên mái đầu bạc của thanh niên, rực rỡ lấp lánh.

Cánh mũi Ryan khẽ nhúc nhích.

Y nhớ lời dặn của vợ, không lộ đuôi và lỗ tai.

Bởi vậy y thu lại hết rồi.

Tốc độ y rất nhanh, rời nhà chỉ mất mấy phút đã tới trung tâm thành phố, có thể cảm giác được hơi thở của vợ ngày càng gần.

Chỉ là sau khi đến đây, dòng người lập tức tăng vọt, nhiều loại mùi hỗn tạp trộn vào nhau, làm rối loạn phán đoán của y.

Đột nhiên ngửi thấy một mùi nước hoa rẻ tiền ập đến, Ryan hắc xì một cái.

Người chung quanh đã sớm chú ý tới người thanh niên này.

Mái tóc bạc dài rũ đến bả vai, lông tóc khá rối.

Khuôn mặt tuấn lãng, ngũ quan càng thiên về loại nam tính của người Bắc Âu.

Sóng mũi cao thẳng, con ngươi ngọc lục bảo như muốn câu lấy hồn người.

Cậu ta để trần thân trên, chỉ mặc một cái quần dài.

Nhưng tướng tá rất tốt, mọi người chỉ thấy kỳ quái một chút rồi sực tỉnh, cho rằng nhãn hiệu nào đó đang tuyên truyền, mà người nước ngoài này là người mẫu.

Thành phố S này tập trung lượng người lớn nhất, bởi vậy có rất nhiều quảng trường thương nghiệp.

Vì mời chào khách hàng, đã có mấy cửa hàng trang sức tìm tuấn nam mỹ nữ, ăn mặc lễ phục dạ hội đeo trang sức lên, đi đi lại lại ở quảng trường.

Cũng tổ chức cả buổi triễn lãm xe, người mẫu ở đằng xa làm dáng õng ẹo.

Mà nhắc đến thành phố S thì không thể không nhắc đến những tòa kiến trúc đẹp đẽ, nguy nga.

Không ít doanh nghiệp chọn nơi này để quay video quảng bá.

Bởi vậy người tóc bạc này xuất hiện ở đây cũng không khiến mọi người thấy kỳ lạ.

Thật ra Ryan không nên ở một chỗ quá lâu mới phải.

Chỉ là y đột nhiên cảm nhận được hơi thở của vợ đi xa, hình như muốn đi nơi khác.

Cánh mũi y khẽ động, muốn tìm xem.

Nhưng khi nhìn bốn phía, vừa lúc cùng những người tóc đen mắt đen bốn mắt nhìn nhau.

Mọi người thấy y nhìn mình chăm chú, không hẹn mà cùng mà dời đi tầm mắt.

Ryan vẫn chưa để ý.

Sau khi xác định phương hướng tiếp theo, thì Ryan chuẩn bị rời đi, nhưng đột nhiên có một người chạy ra ngăn y lại.

"Chào, chào anh." Gò má cô gái đỏ bừng, nắm chặt điện thoại trong tay, "Anh là người mẫu phải không, có thể chụp với em một tấm không?"
Cô dừng một chút, lắp bắp dùng tiếng Anh lặp lại một lần nữa.

Người mẫu? Chụp ảnh?
Ryan không hiểu lắm.

Cúi đầu, ngửi ngửi tóc cô gái.

Cô gái không nghĩ tới anh đẹp trai này lại bạo như vậy, tim đập nhanh hơn.

Cô vừa khẩn trương vừa sợ hãi, không dám cử động.

Ryan cười, lộ ra hai cái răng nanh, "Muốn ta làm gì?"
A a a, ảnh biết nói tiếng Trung, hơn nữa giọng hay quá xá!
Cô thấy anh đẹp trai thân thiết như vậy, lấy hết can đảm đến gần, giơ tay Yeah một cái.

Bạn bè đứng đối diện nhanh tay lẹ mắt chụp vài tấm.

"Cảm ơn anh!" Cô đỏ mặt nói lời cảm ơn, liền cùng bạn bè chạy đi.

Ryan:? Y không hiểu bọn họ đang làm gì.

Nhưng Ryan từ trước đến nay không thèm để ý mấy việc nhỏ này, lập tức muốn đi tiếp.

Mà lúc này, cánh tay bỗng bị người kéo lại.

Ryan quay đầu nhìn, phía sau là một cậu trai tóc đen mắt đen.

Đối phương hình như biết y, dồn dập hỏi: "Ryan, tại sao anh lại ở đây?"
Người đại khái lùn hơn Ryan một cái đầu, thân cao giống cô gái vừa rồi.

Tới gần một chút, Ryan chỉ có thể thấy đỉnh đầu đối phương.

Ai đây?
Tóc đen mắt đen ở đây quá nhiều, trừ vợ yêu, mọi người trong mắt y đều khá giống nhau.

Người nọ túm y kéo đi, "Mau về với em."
Ryan ngoan ngoãn đi theo: "Ngươi là ai?"
Nghe vậy, cậu trai dừng bước chân, vẻ mặt không thể tin.

Chuyện này là sao? Cái kẻ chấp nhất muốn mang mình về bộ lạc, chấp nhất muốn mình làm vợ y, tại sao bây giờ lại cậu?
Y dám?!
Sợi tóc màu đen của Tiêu Điền Điền mềm mại ghé vào trên mặt, hàm răng cắn lấy môi đỏ, "Anh quên em rồi sao?"
Ryan nghiêng đầu, lại hỏi một lần: "Ngươi là ai?".


Bình luận

Truyện đang đọc