SAU KHI BỊ BẮT CHƠI TÌNH NHIỀU TAY, TÔI BỎ CHẠY



Đỗ Hữu biết "Giao phối" có nghĩa gì.

Và cái từ này chỉ xuất hiện trên bọn động vật thôi.

Nhưng Ryan là người sói, dùng từ đó cũng không phải không thể.

Anh vươn tay luồn xuống dưới nách Ryan.

Ryan chỉ cảm thấy thân mình bị đè xuống một cách hung hăng, còn chưa kịp phản ứng lại, cả người đã bị xách lên, thẳng tiến ra ngoài phòng ngủ.

Đỗ Hữu ngồi xổm trước mặt y, "Kỳ động dục của cậu tới rồi à?" Anh hỏi, "Nếu cậu biến về hình thú thì tôi có thể giúp cậu tìm một con chó."
Ryan giận: "Ta có phải chó đâu!"
Đỗ Hữu khó xử, "Sói cũng được, nhưng sẽ mất nhiều thời gian hơn chút."
Ryan im lặng vài giây, bỗng nhiên kêu to: "Không muốn! Ta chỉ muốn giao phối với vợ thôi!"
Đỗ Hữu: "Tôi không muốn giao phối với cậu."
Ryan đáng thương vô cùng, "Vợ ghét ta sao?"
Đây không phải chuyện có ghét hay không.

Thấy Đỗ Hữu không nói lời nào, Ryan thử để tay đặt trên đầu gối đối phương: "Ta thích em lắm, muốn làm thế này, rồi thế nọ nữa, không được sao?"
Đỗ Hữu nhìn người sói.

Lúc trước anh đã hỏi Ryan chuyện này rồi.

Đối với Ryan mà nói, "Thích" là "Thích" bề ngoài mà thôi.

Đỗ Hữu cảm thấy khó hiểu, tại sao có thể vì bề ngoài mà "Thích" một người, thậm chí còn muốn lên giường với người đó.

Ít nhất đến bây giờ thì vẫn không có ai nói cho anh biết rốt cuộc "Thích" là gì.

Đỗ Hữu đứng lên, tay Ryan cũng vì vậy mà rơi xuống.

"Khuya rồi, ngủ sớm đi" Đỗ Hữu nói, "Ngày mai người đại diện sẽ đến tìm cậu."
Anh không đợi Ryan trả lời, liền đóng cửa lại.

Ryan nhìn bóng dáng vợ mình biến mất sau cửa liền ủ rũ cụp đuôi.

Y bị từ chối rồi.

Cửa không khóa, muốn thì chỉ cần đẩy vào là được.

Dù hành động mình đã làm rất to gan, Ryan cũng không muốn cưỡng ép người khác.

Đêm nay có một chuyện đã tỏ trong lòng, đó là vợ không chịu làm với y.

Ryan cảm thấy thất bại mà ngẩng đầu lên, kêu một tiếng "Grao".

Rốt cuộc phải làm sao mới khiến vợ thích mình đây?
Tình yêu của người thú rất đơn giản.

Chỉ cần giống cái có bề ngoài đủ hấp dẫn là có thể ôm về nhà được rồi.

Một khuôn mặt xuất chúng khiến giống cái không phòng bị.

Thân thể cường tráng có thể cho giống cái cảm giác an toàn.

Đồng thời cũng tượng trưng cho năng lực săn bắt ưu tú.

Mà hai điều này y đều có, rồi thêm bộ lông lúc hóa thú rất đẹp, tất cả đủ để y trở thành thủ lĩnh của bộ lạc.

Nhưng mấy cái đó không có chỗ dùng với vợ yêu.

Người sói thê lương tru lên, âm thanh quanh quẩn bên ánh trăng buổi khuya.

Đỗ Hữu nằm lên giường thêm lần nữa, lần này anh còn đắp thêm chăn cho bản thân.

Hệ thống: 【 ủa vậy là ngủ rồi đó hả? Mau đi khóa cửa lại, sau đó lấy tủ quần áo chặn cửa mau! 】
Nó thấy người thú sinh lực dồi dào kia sẽ không từ bỏ, có khi lại bò vào.

Nói không chừng sẽ chờ ký chủ ngủ say, sau lẻn vào trong phòng, khiến mọi chuyện gạo nấu thành cơm, bá vương ngạnh thượng cung thành công.

Cứ cho là không thể thực hiện được đi, nhưng cứ tiếp tục nữa thì ký chủ sẽ tập mãi thành quen, không cẩn thận đồng ý mất thì làm sao bây giờ.

Hệ thống lo lắng sốt ruột.

Nhưng ký chủ hoàn toàn không có phản ứng gì với nó, trực tiếp nhắm mắt lại ngủ luôn.

Hệ thống: "……"
Thôi đành, vì bảo vệ trinh tiết của ký chủ, nó phải canh chừng mới được.

Nó cần phải bảo vệ ký chủ.

Bởi vì nó là fan đã giác ngộ thành công của bộ anime vườn trường ngây thơ《 học bá bá đạo ơi, đừng chạy nữa 》.

Sau nửa đêm không có một ai tới, hệ thống mở to cặp mắt cú vọ thâm đen ra, thậm chí nó có thể nghe thấy bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng ngáy.

Nó không thể tin được.

Con chó ngu làm chuyện khác người kia vậy mà dứt khoát từ bỏ, chạy đi ngủ.

Mà ký chủ cũng hoàn toàn không chịu ảnh hưởng gì.

Hai đương sự thì ngủ say mèm, còn đứa không liên quan như nó bày ra bộ dạng như thấy kẻ địch là thế nào!?
Không ai có thể trả lời câu hỏi của hệ thống.

Buổi sáng hôm sau, lúc Đỗ Hữu rời giường rửa mặt thì thấy hệ thống bỗng dưng rất yên tĩnh.


Gọi thế nào cũng không trả lời.

Lại ngủ nướng rồi, Đỗ Hữu nghĩ thầm.

Vì hôm nay là cuối tuần nên Đỗ Hữu thức dậy tương đối trễ.

Những ngày Đỗ Hữu dậy trễ, dì giúp việc sẽ không kêu anh dậy, dì lặng lẽ làm đồ ăn rồi đóng cửa đi.

Đi xuống lầu, anh ngửi thấy mùi thơm của cơm bay thoang thoảng.

Đỗ Hữu đang muốn vào, thì đột nhiên cảm thấy có một cơn gió mạnh đang thổi đến sau lưng.

Lúc quay đầu lại thì thấy một bóng đen đang nhào đến.

"Chào buổi sáng!"
Đỗ Hữu vươn tay tóm được bả vai của nó, rồi xoay người áp xuống đất.

Ryan đột nhiên rơi xuống đất, nên thuận thế ngồi luôn, y ngửa đầu nhìn Đỗ Hữu, lắc đuôi.

"Lúc nãy dì giúp việc làm cơm xong thì đi rồi.” Ryan lớn tiếng thông báo.

Dù đêm qua xảy ra chuyện đó, quan hệ giữa hai người cũng không có gì thay đổi.

Không tiến thêm bước nào, cũng không trở nên xa cách.

Dường như đối với hai kẻ này, chuyện đó không đáng kể là bao.

Đỗ Hữu: "Cậu ăn chưa?"
"Ăn rồi." Ryan liếm miệng, "Cháo rất ngon."
—— đây là cháo dinh dưỡng dì giúp việc làm cho thú cưng.

Đỗ Hữu đi vào phòng bếp.

Để giữ ấm, tất cả đồ ăn còn bỏ trong nồi, lấy nắp đậy lại.

Nếu đồ ăn lạnh thì đặt lên bếp đun.

Tay nghề dì giúp việc thì khỏi bàn cãi, không có khi nào không ngon.

Tuy Ryan đã ăn xong bữa của mình từ sớm, nhưng y vẫn đi theo Đỗ Hữu một tấc không rời, tầm mắt vẫn luôn dính trên người đối phương.

"Đây." Đỗ Hữu nghĩ y chưa ăn no, vì thế dành cho y một phần.

Vợ yêu tự tay đưa cơm, tất nhiên Ryan sẽ không chối từ, y lại tiếp tục ăn ngấu nghiến.

Sau bữa cơm sáng, người đại diện Ngô đúng hẹn mà tới.

"Chào buổi sáng, Đỗ tổng." Lần này anh ta cũng mang điểm tâm đến, là đồ Tây.

Hành trình của buổi hôm nay chủ yếu là mang Ryan đi ký hợp đồng với công ty, sau đó qua bên Eve chào hỏi một chút, ngày mai bắt đầu quay chụp chính thức.

Người đại diện nói ngắn gọn lại một lần, rồi hỏi: "Vậy, Ryan đâu?"
Đỗ Hữu cho rằng Ryan luôn đi theo phía sau, nghe đại diện nói vậy mới quay đầu lại nhìn, phát hiện đằng sau không có một bóng người.

"Y chẳng lẽ…… Vẫn không muốn gặp tôi?" Người đại diện Ngô chần chừ hỏi.

Đỗ Hữu trở lại phòng khách, thấy Ryan dính lên tường giống như hôm qua.

Đỗ Hữu nhìn Ryan: "Còn ghét người ta à?"
Người đại diện đứng ở cửa như bị sét đánh: Đỗ tổng, không cần hỏi thẳng vậy đâu!
Ryan: "Ta đang cố làm quen."
Đỗ Hữu: "Cũng không nhất thiết phải ra ngoài."
Người đại diện giơ tay Nhĩ Khang: Từ từ Đỗ tổng, công ty đã thông báo với EVE rồi.

"Không được, ta muốn kiếm tiền." Ryan lắc đầu.

Quyết tâm của y so ra còn mạnh mẽ và kiên quyết hơn Đỗ Hữu nghĩ nhiều.

Y đứng đó một chốc rồi gật đầu nói: "Được rồi!"
Sau đó liền đi nhanh ra phía cửa, đứng yên trước mặt người đại diện.

Ryan vốn cao hơn đại diện Ngô, lại thêm thềm trong nhà chỗ cửa ra vào vốn cao hơn, nên lúc nói chuyện luôn phải nhìn xuống.

"Đi thôi, ta sẽ cố gắng chịu đựng khuôn mặt của ngươi."
Người đại diện: Rốt cuộc cậu ghét tôi ở điểm nào chứ!
Tuy rằng Ryan đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng như vậy vẫn chưa đủ để ra ngoài.

Trong tay người đại diện cầm theo hai túi giấy.

Ngoại trừ túi điểm tâm kiểu Tây, còn có một túi quần áo mới.

Bởi vì không xác định được phong cách ăn mặc ngày thường của Ryan thế nào.

Vì để người phụ trách bên kia có ấn tượng tốt, quần áo lần này cũng do đại diện Ngô chọn.

Chẳng qua lần trước đại diện Ngô phí sức chín trâu hai hổ, mới làm người này miễn cưỡng an phận nửa tiếng.

Hôm nay gần như phải ra ngoài cả ngày, không thể cứ một chốc là xé được.

Tóm lại, vẫn cứ giao cho Đỗ tổng xử lý đi.

Người đại diện tính toán, cầm quần áo đưa qua, "Đỗ tổng, có thể kêu y mặc cái này được không?"
Đỗ Hữu cầm lấy rồi đưa cho Ryan: "Nghe đại diện Ngô nói chưa?"
Người đại diện: Không không không, tôi muốn anh kêu y mặc kìa, tôi nói y cũng có nghe đâu.

Quả nhiên Ryan lắc đầu, "Không mặc, không thoải mái."
Đỗ Hữu đem quần áo trả cho người đại diện, "Cậu ta nói vậy."

"……" Người đại diện, "Tôi nghe rồi."
Đại diện Ngô cảm thấy Đỗ tổng hình như không nhận biết được địa vị của mình.

Rõ ràng là người có vai vế, tại sao phải làm cái loa chuyển lời người khác.

Lòng của người đại diện hết sức sầu bi, "Đỗ tổng, anh chắc chắn muốn Ryan cứ thế mà ra ngoài sao?"
Đỗ Hữu nghe vậy, nhìn về phía Ryan.

Từ lần đầu tiên Ryan đã xuất hiện với nửa cái thân trên trần trụi.

Mà nhìn lâu quá nên quen luôn rồi.

Nhưng mà đi ra ngoài thế này đúng là quá gây chú ý, còn có khả năng lôi kéo chuyện phiền phức xảy ra.

Đỗ Hữu: "Cậu có thể mặc quần áo vào không?"
"Không mặc sẽ gây phiền toái cho em sao?" Ryan dễ dàng liền thỏa hiệp, "Có thể giúp ta mặc được không?"
Ryan giơ hai tay, "Giúp ta mặc quần áo đi."
Đỗ Hữu nhìn về phía túi giấy.

Hộp được đóng khá kín, bên trong chắc là một cái áo lông trắng.

Vào mùa này, trời không lạnh không nóng, mặc áo lông cũng hợp.

Không phải hàng làm bằng tay nên không quá gai người.

Đỗ Hữu mở áo lông, rồi tròng vào đầu Ryan từ phần đáy.

Mái đầu bạc từ từ nhô ra, tóc cũng lộn xộn theo.

Nhìn thì màu tóc trông tương tự với màu áo.

Đỗ Hữu: "Giơ tay."
Ryan ngoan ngoãn duỗi tay, một trái một phải xỏ vào tay áo hai bên.

Đỗ Hữu nắm lấy vạt rồi kéo áo xuống che mất cơ bụng của y.

Tuy được vợ giúp mặc áo, nhưng cảm giác cũng không thoải mái lắm.

Ryan kéo cổ áo, muốn giảm bớt phần tiếp xúc giữa quần áo và da, đè cảm giác muốn xé đồ lại.

"Xong."
Đỗ Hữu quay đầu nhìn về phía đại diện Ngô, "Mang đi đi."
Người đại diện im lặng trong chốc lát, nói: "Thật ra……"
Đỗ Hữu:?
Người đại diện: "Mặc ngược rồi."
Vài phút sau, Ryan một lần nữa mặc xong quần áo.

Giày cũng là do người đại diện Ngô mang đến.

Lúc trước đi chụp thử cũng mang giày mày.

Lúc ấy quần áo tuy rằng bị xé rách, nhưng đôi giày lại không bị gì cả.

Ryan đi theo sau đại diện Ngô, sự lưu luyến in dấu trong mỗi bước đi, "Ta đi đây."
Đỗ Hữu nhìn y đi.

Ryan đi rồi dừng dừng rồi đi, quay đầu lại, "Em không thể đi cùng ta sao?"
Người đại diện thấy thế mới nói: “Cứ cho là Đỗ tổng có thể đi với cậu, nhưng lúc chính thức ra mắt rồi, sẽ có nhiều lúc cậu phải đi một mình.

Bản thân cậu phải học cách làm quen, hiểu không?"
Ryan cuối cùng cũng lên xe một mình.

Thẳng đến khi xe đi, y không quên kéo cửa kính xuống, vẫy tay tạm biệt.

Hệ thống: -_-
Lúc ký chủ giúp Ryan thay đồ nó đã cảm thấy rồi, đây là cái gì, là mẹ tiễn con đi xa nhà lần đầu tiên phải không?
Tuy lúc đi nhìn Ryan chẳng có vẻ gì là đáng tin cậy, nhưng việc quay quảng cáo cũng được tiến hành thuận lợi theo kế hoạch.

Theo lời đại diện Ngô, tuy biểu hiện của Ryan không tốt nhưng lại có tố chất.

Hơn nữa không sợ màn ảnh, năng lực biểu diễn cao cộng thêm mặt dày.

Đây là tố chất cần thiết nhất khi muốn thành lưu lượng.

Thời gian quay quảng cáo không dài.

Vì mỗi ngày đều có lịch trình đi quay, chẳng mấy chốc đã kết thúc.

Vào ngày 14 tháng 3, album Lễ Tình Nhân Trắng của EVE chính thức ra mắt, ngay sau đó đã nổ ra một đợt xôn xao, thành công gây được sự chú ý.

Trước đó # người mẫu tóc bạc # và # nhân tài mới xuất hiện của giải trí Hân Văn # vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Vào cùng ngày EVE ra mắt album mới, có không ít người phát hiện người mẫu đại ngôn của hãng chocolate này, chính là nghệ sĩ mới hot bỏng tay của Giải Trí Hân Văn không lâu trước đây.

Việc ra mắt của Ryan có thể nói là mỗi bước đi đều thận trọng, làm đâu chắc đấy, dễ dàng lấy được sự nổi tiếng nhất định trong giới.

Ở nước ngoài, Lễ Tình Nhân là món quà mang tên chocolate của các cô gái dành tặng cho người mình thích.

Còn Lễ Tình Nhân Trắng là món quà cảm ơn của những cậu trai đến các cô gái.

Lễ Tình Nhân nói chung cũng có ý nghĩa tương tự trong nước.


Nhưng dù là ngày lễ gì chăng nữa, đối với các cặp đôi thì đây cũng chỉ là một trong những cơ hội ở bên nhau thôi.

Thông thường quảng cáo của EVE sẽ chọn hai người mẫu nam và nữ, với ý muốn cho thấy sự ngọt ngào của tình yêu.

Địa điểm của lần quay quảng cáo này là trong nhà, người mẫu nữ bước ra đầu tiên, vai của cô là một người đang không thuận lợi trong công việc, sinh buồn chán.

Rồi người nam xuất hiện, đưa cho bạn gái mình một hộp chocolate, lập tức khiến cảm xúc cô trở nên tốt hơn.

Thường thì cốt truyện của quảng cáo tương đối đơn giản.

Trong mấy chục giây ngắn ngủn đó, phải làm người xem có suy nghĩ "Mua nó mau" trong đầu.

Mà Ryan sắm vai bạn trai, y đã hoàn thành rất tốt công việc này.

Lúc đầu mọi người đều nghĩ đây chỉ là một quảng cáo bình thường, nữ chính về đến nhà, buồn bực nằm trên sô pha, tin nhắn của cấp trên gửi đến điện thoại không ngừng.

Lúc cảm xúc cô chìm dần xuống vực sâu, đột nhiên có một người đi lại đây, tay chống cằm dựa lên tay vịn sô pha, rồi nhếch miệng cười nhìn cô.

Theo cách nói của mấy cô gái là, nụ cười tỏa sáng soi lối chốn sương mù*.

Tóm lại, hiệu quả của đợt quảng cáo này khá tốt.

Đối với bên nhãn hàng, hay với Giải Trí Hân Văn, thì đều cùng thắng.

Nhưng Ryan lại không mấy vui vẻ.

Y nghĩ hai từ "Ra mắt" quá đơn giản.

Tuy nó giống với săn thú, cùng kiểu mang tiền về nuôi vợ, nhưng y càng thích cái sau hơn.

Nếu là đợt săn thú ngắn, mỗi ngày đều có thể về nhà.

Nếu dài hơn, thì phải ra ngoài mười ngày nửa tháng —— nhưng lúc sau thời gian ở nhà cũng nhiều hơn.

Mà "Ra mắt" thì không giống.

Hoặc là không thể về nhà, hoặc là khó khăn lắm mới về, ngày ngủ đêm đi, khi đó cũng không gặp Đỗ Hữu được.

Ryan rất khổ sở, bản thân hơn nửa tháng không nói chuyện với vợ rồi.

Bởi vì Ryan là người mới, trước đây cũng không có kinh nghiệm, vậy nên trong khoảng thời gian này, đại diện Ngô đặt rất nhiều quan tâm lên người y.

Nghe Ryan nói vậy, đại diện an ủi: "Chờ xong tiết mục này, cậu có thể về.

Hẳn là có thể nghỉ ngơi một thời gian."
"Thật hả?" Mắt Ryan sáng lên.

Người đại diện gật đầu.

Ryan lập tức nói: "Ta muốn gọi điện cho vợ!"
Sỡ dĩ nói với đại diện Ngô, là vì y không biết dùng điện thoại.

Sau khi biết chuyện này, người đại diện càng thêm nghi ngờ liệu Ryan có đến từ một quốc gia nhỏ bé nào không.

Hiện tại là 5 giờ chiều.

Gọi cho Đỗ tổng lúc này chắc là không quấy rầy đâu, nhưng nếu đang họp thì sao đây.

Mỗi lần gọi điện thoại đại diện Ngô phải rối rắm khá lâu.

Cùng thời gian đó, tại tòa nhà của tập đoàn Đỗ thị.

Đỗ Hữu ấn nghe cuộc gọi, một giọng đàn ông truyền đến.

"A, xin chào.

Quấy rầy Đỗ tổng rồi, tôi là Tiểu Ngô.

Không biết hiện giờ anh……" Bên kia còn tính nói thêm, điện thoại bị người khác chộp lấy.

"Vợ ơi!"
Một giọng nói quen thuộc.

Đỗ Hữu thoáng đưa điện thoại ra xa một chút.

"Mấy ngày nay ta mệt mỏi quá, mỗi ngày chỉ có thể ngủ mấy tiếng, còn phải nói chuyện không dứt." Ryan hình như có nhiều điều muốn nói, gần như không ngậm miệng được, bô bô một đống chuyện, cuối cùng thở mạnh một hơi dài.

"Cái này còn khó hơn săn thú nữa."
Đỗ Hữu: "Vất vả rồi."
"Giờ ta kiếm được bao tiền ấy nhỉ, có đủ để mua cho em ăn chưa?" Tuy Ryan đang nói chuyện với Đỗ Hữu, nhưng mắt lại nhìn người đại diện.

Người đại diện có hơi xấu hổ.

Trên thực tế vẫn còn thiếu hụt.

Vì tạo bệ ra mắt cho Ryan, mà ngốn biết bao nhiêu tiền, còn phải trả phí dụng cho Ryan nữa.

Nhưng mà……
Đại diện ho nhẹ một tiếng, "Có thể mua đồ ăn vặt, điểm tâm lần trước thì sao?"
Khi đó mang cho Đỗ tổng đồ ngọt kiểu Tây, chính là bé Macaron xinh đẹp.

Ryan nghe xong, nói với người trong điện thoại: "Là đồ lần trước ấy.

Đêm nay ta về mang cho em được không?"
Đỗ Hữu gật đầu, nghĩ bên kia không nhìn thấy, liền nói: "Được." Lúc này, đầu kia điện thoại truyền đến tiếng thúc giục, chắc là tiết mục sắp tới rồi.

Ryan lưu luyến không rời, "Buổi tối gặp nha." Sau khi cuộc gọi kết thúc, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Người vào là trợ lý Tiêu.

Cô đi đến, đẩy mắt kính, "Đỗ tổng, xe chuẩn bị xong rồi."
Đỗ Hữu đứng lên, "Đi thôi."
Đêm nay phải đi xã giao với khách hàng.

Tuy anh không muốn đi, nhưng tập đoàn Đỗ thị trước nay luôn duy trì làm ăn với các mối nhỏ.

So với công việc của các tổng tài khác thì đã nhẹ hơn nhiều rồi.

Đối tác kia chọn một khách sạn xa hoa là nơi ăn cơm, phí dụng sang quý, phục vụ chu đáo, đồ ăn tinh tế mà người cũng ít.

Đỗ Hữu không thích đi xã giao một chút nào, ngoại trừ phải nghe những người đó nói chuyện, còn ăn không được hết mình.


Bởi vì đồ ăn chỉ là đồ nhắm, cái chính là kính rượu.

Nhưng cũng may có trợ lý Tiêu cùng đi, và bữa xã giao này hai giờ là xong.

Đi ra khách sạn, ngồi ở trong xe, cảnh ngoài cửa sổ bay lùi về sau, dính thành một hàng.

Trời tháng 3 không còn lạnh, không cần mặc áo khoác nữa rồi.

Không bao lâu, xe liền đã đến trước biệt thự.

Đỗ Hữu xuống xe, đóng cửa.

Ô tô quay đầu chạy đi.

Anh vừa xoay người đi vào nhà, thì thấy trước cửa có một bóng người.

Người đó mặc một áo khoác cao bồi màu xanh và quần thể thao đen, đội mũ lưỡi trai.

Ăn mặc trông kín đáo, bóng dáng nhìn rất quen.

Người nọ không biết đứng ngoài cửa bao lâu, nghe phía sau có tiếng vang, liền quay đầu nhìn.

Khẩu trang đen được kéo xuống cằm, lộ ra khuôn mặt đẹp.

Vành nón tạo ra một bóng râm nhỏ trên mặt người.

Lần gặp cuối là tháng 2, mà giờ đã là cuối tháng 3, cận kề tháng 4 rồi.

Đỗ Hữu đi lên trước, khoảng cách giữa hai người xích gần lại.

Lúc bấy giờ anh mới thấy sắc mặt đối phương không tốt lắm, cho dù đã về đêm, vẫn thấy được dưới mắt cậu chàng một vòng xanh đen.

"Chào buổi tối." Đỗ Hữu hỏi: "Cậu đến bao lâu rồi?"
Vưu Hạo Vũ đè vành nón xuống, dừng một chút mới trả lời: "Mới đây thôi."
Đỗ Hữu: "Tôi ăn cơm rồi, cậu có muốn ăn chút gì không?" Anh vừa nói vừa đút chìa khóa vào ổ, mở cửa rồi mở đèn lên.

Vưu Hạo Vũ không nói gì, chỉ theo anh vào.

Ánh vào mi mắt là bậc cửa trước hành lang.

Bày trí trong nhà không thay đổi, vách tường trắng tinh, sàn nhà sạch sẽ.

Một vẻ lạnh lẽo như có như không trôi nổi trong căn nhà.

Mà ánh đèn vàng kia lại làm ngôi nhà ấm lên lạ thường.

Đỗ Hữu vừa cởi áo khoác, vừa đi vào trong.

Lúc này lại nghe có âm thanh ở phía sau.

"Suất diễn của em xong rồi."
Nghe vậy, Đỗ Hữu quay đầu nhìn cậu.

Đối phương đang tính vào, sau dừng bước, không chớp mắt mà nhìn anh.

Chính xác hơn là suất diễn của Vưu Hạo Vũ chạng vạng hôm nay mới kết thúc.

Sau khi hoàn tất, cậu ngay lập tức rời đoàn phim, tới tìm Đỗ Hữu.

Suất diễn của vai chính còn một chút nữa, sau khi xong rồi còn phải giúp đi tuyên truyền, chuyện phải làm còn rất nhiều.

Nhưng đối với Vưu Hạo Vũ mà nói, trước khi đợt tuyên truyền bắt đầu, phần việc của cậu tạm thời kết thúc.

Mà hôm nay đến đây, không gì khác ngoài lời hẹn lúc trước.

"Lúc trước em nói, trong thời gian quay phim sẽ bình tĩnh lại."
Đó là cái hẹn lúc tạm thời không gặp giữa cậu và Đỗ Hữu.

Cậu cũng đã thực hiện lời nói của mình rồi, lúc đóng phim chưa bao giờ gọi cho Đỗ Hữu.

"Nếu sau khi bình tĩnh rồi, suy nghĩ của em vẫn không thay đổi……" Vưu Hạo Vũ chưa nói xong, cậu bất giác dời tầm mắt, "Anh còn nhớ không?"
Đỗ Hữu xoay người lại, mặt đối mặt với thanh niên: "Thử quen một lần, phải không?"
"....!Ừ."
Câu mà mình nói không được, mà đối phương lại nói ra khá nhẹ nhàng.

Vưu Hạo Vũ có chút không rõ cảm xúc hiện giờ của mình.

Đỗ Hữu hỏi: "Vậy giờ cậu nghĩ thế nào?"
Cậu im lặng vài giây, lần thứ hai nhìn về phía Đỗ Hữu, "Hôm nay tới tìm anh, chính là muốn hoàn thành lời hứa đó."
Đỗ Hữu hiểu ý tứ trong câu nói của cậu, suy nghĩ, nói: "Muốn từ hôm nay trở đi sao?"
Vưu Hạo Vũ hiểu rõ đây chính là cơ hội cuối cùng của mình.

Mà cậu cũng hiểu rằng, tuy Đỗ Hữu nhớ lời hứa này, nhưng cũng không để nó vào mắt.

Có lẽ đối người này mà nói, mối quan hệ này và "Ăn cơm" cũng không khác gì nhau.

Cậu không khỏi rũ tầm mắt, nhìn sàn nhà lạnh băng.

Rất lâu sau mới vươn tay, lỗ tai cậu phiếm hồng, "Lại đây một chút."
Đỗ Hữu nghe lời đi qua.

Còn chưa đứng yên, tay phải đã bị người nọ nắm lấy.

"Từ hôm nay trở đi."
Vưu Hạo Vũ nhìn hoa văn trên tay Đỗ Hữu, ngẩng đầu nhìn anh, "Từ hôm nay trở đi, em là bạn trai anh."
Tuy rằng chỉ một thời gian thôi.

Có lẽ là trong khoảng thời gian đóng phim quá vất vả này, tay Vưu Hạo Vũ trở nên thô ráp hơn một ít.

Đầu ngón tay cọ qua mu bàn tay anh, hơi chút ngứa.

Tầm mắt Đỗ Hữu dừng ở bàn tay đang nắm của hai người.

Sau đó giương mắt lên, nhìn thẳng hai mắt màu hổ phách của cậu.

Đỗ Hữu: "Vậy cậu muốn làm gì?"
Nếu là người yêu thì làm mấy việc kia sẽ không kỳ cục nữa.

Đỗ Hữu nhớ tới chuyện cần làm giữa các cặp đôi, chần chờ một chút, hỏi: "Cậu muốn giao phối sao?"
- ------------
(*): phần ko biết viết sao, bịa một chút, có tg sẽ sửa..


Bình luận

Truyện đang đọc