SAU KHI CÁ MẶN THẬT THIẾU GIA NỘP LÊN HỆ THỐNG


Mặc dù đã đồng ý để Úc Khải bảo quản, sáu người cùng đi.

Nhưng lòng bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định, khi gọi món ăn đều nghĩ cách lấy lòng Úc Khải, ý đồ biết được vị trí cụ thể từ chỗ cậu.

"Em trai Úc Khải, thịt kho tàu này rất ngon, hôm qua anh mới ăn qua, chú nếm thử xem?"
"Em trai Úc Khải, đừng nghe anh ta, thịt kho tàu nhiều mỡ, dễ bị béo, không tốt cho cơ thể, cậu ăn thử cái này đi, bánh kem chị vừa mua từ cửa hàng điểm tâm, thơm lắm.

"
"Tiểu Úc này, thích ăn đồ chơi làm bằng đường không? Chị mang cậu đi mua?"
"Đồ chơi làm bằng đường có gì ngon chứ, quá ngọt, không ngon bằng kẹo bông, em trai Úc Khải, ăn kẹo bông không? Anh trai biết trấn trên có cửa hàng bán kẹo bông ăn rất ngon.

"
[Ha ha, một chương trình tống nghệ tốt đẹp đột nhiên biến thành hiện trường tranh ăn!]
[Ha ha ha, một đám người đều coi Úc bảo thành trẻ con mà dỗ dành!]
[ A a a a a! Ta cũng muốn anh trai mua kẹo bông cho ta!!!]
[Hu hu hu, hâm mộ quá, ta cũng muốn được các vị nam thần nữ thần vây quanh!]
"Không cần không cần, cảm ơn cảm ơn, cảm ơn Hàn lão sư, cảm ơn Cổ lão sư, Tằng lão sư mọi người không cần ra ngoài mua đâu! Tô lão sư, anh đặt xuống đi, tôi tùy tiện ăn một chút là được, thật đấy thật đấy, mọi người đừng quan tâm tới tôi, mọi người cũng mau ngồi xuống ăn cơm đi! ! "
Úc Khải đã trải qua qua sự đãi ngộ như này bao giờ đâu, một đám lão đại trong nghề vây quanh cậu xum xoe, đừng nói là ăn miếng cơm, nói lời cảm ơn cũng sắp không lại được rồi.

[Ha ha ha, Úc bảo kinh sợ! ]
[ Tiểu Úc thật sự rất lễ phép nha ~ ]
Các lão đại, cầu xin các vị có thể bình thường một chút được không!
Cậu thật sự rất đói! Thật sự chỉ muốn tùy tiện ăn chút gì đó lấp đầy bụng mà thôi!
Khi Úc Khải sắp không đáp ứng nổi, cố gắng đóng vai bé trai mỉm cười, đột nhiên có người cắt ngang mọi chuyện.

Loảng xoảng một tiếng.

Một mâm đầu heo từ trên trời giáng xuống đặt ở trước mặt cậu.

"Người mới.

" Người đàn ông nào đó xuất hiện, từ phía sau mạnh mẽ đẩy Cổ Mạc ở bên cạnh Úc Khải ra, vô liêm sỉ chen vào, ngồi xuống cạnh cậu: "Đây là vừa rồi tôi tự hâm nóng, cậu nếm thử xem?"
Đối mặt là một cái đầu heo to béo.

Úc Khải: "! ! ?"
Cảnh Vân Trăn: "Ăn đi.

"
Úc Khải:???
Như này thì ăn kiểu gì?!
"Hầy, cậu yêu cầu thật cao nha.

" Cảnh Vân Trăn thở dài.

Úc Khải: "! ! "
Nụ cười giả tạo trên mặt người mới sắp không duy trì nổi nữa.

Cái gì mà cậu yêu cầu cao?! Cảnh Vân Trăn, có giỏi thì anh cmn gặm đầu heo trước mặt máy quay xem nào!

Bảo đảm ngày mai anh và đầu heo sẽ cùng nhau lên hot search!
"Là muốn anh đây cắt ra giúp cậu phải không?" Cảnh Vân Trăn lại thở dài một cái.

Giọng điệu này tựa hồ mang theo ba phần chế nhạo ba phần lạnh nhạt bốn phần thờ ơ.

Giống như đang nói: A, đàn ông, thật phiền toái, muốn thu hút sự chú ý từ tôi thì cứ nói rõ ra.

Úc Khải:???
Cậu không phải cậu không có!
Còn chưa nói ra câu, Cảnh Vân Trăn lấy ra tới một con dao gấp không biết ở đâu ra.

Con dao gấp này thoạt nhìn giống như được chế tạo đặc biệt, hình dáng rất đặc biệt, thon dài hơn những con dao gấp khác, hơn nữa toàn bộ đều là cong, đường cong cực kỳ lưu sướng.

Trên chỗ tay cầm còn được khắc hoa văn cực kỳ tinh xảo, giống vảy trên người mãng xà, ánh sáng chiếu vào làm hiện lên một màu xanh lam lãnh khốc thần bí.

Ngón tay thon dài hữu lực của người đàn ông nắm lấy nó, ấn nút nhả nhanh, thân dao màu bạc bật ra từ cán dao, ở trong tay uyển chuyển nhẹ nhàng xoay vài cái.

Cảnh Vân Trăn nhìn Úc Khải, lông mày nhếch lên, vung con dao gấp lên, con dao gấp màu bạc lập tức xoay tròn trên ngón tay hắn hai vòng, ngay sau đó ngón tay b4n ra phía trước, dao gấp khép lại bay lên, sau đó trong tiếng kinh hô của quần chúng vây xem vững vàng trở lại trong tay.

[ A a a a a!!! Quá đẹp trai!!!]
[Cách chơi dao này quá đẹp trai rồi?!]
[Đây là dao gấp GTE chiến thuật?! Loại nào vậy? Là người phán xử sao?! Quá ngầu]
[Không phải người phán xử, cái này giống cự mãng ngân hà!]
[Đều không phải, đây là con dao Cảnh ca đặt riêng, anh ấy từng nói qua trên Weibo! ]
[Hu hu hu, muốn một cái như vậy, sau đó đi tra xét giá của GTE, ta hết hi vọng!]
[Quá đẹp trai, thật sự quá đẹp trai!!]
Dao đẹp người càng đẹp!
Bình luận hò hét hết đợt này đến đợt khác, mỗi người đều bị vẻ đẹp trai của Cảnh Vân Trăn làm chân mềm nhũn.

Ngay cả người tự xưng là thẳng nam sắt thép như Úc Khải cũng không thể không thừa nhận.

—— Cậu có chút choáng váng vì vẻ đẹp trai của hắn.

Nhưng mà giây tiếp theo, liền nhìn thấy người đàn ông đẹp trai xuyên lục địa này nhếch môi với cậu, sau đó cầm con dao gấp giá trị trên triệu này.

! !.

Cắt thủ heo.

Úc Khải: "! ! "
Trái tim nhỏ vừa mới đập nhanh, bịch, không còn!
[Ha ha ha ha! Thì ra Cảnh ca thể hiện này nọ chỉ là vì cắt thủ heo sao?!]
[Cười chết, đừng nói, tư thế cắt thủ heo của Cảnh Vân Trăn cũng thật đẹp trai, hu hu hu, máu mũi của ta sắp chảy ra rồi!!]
[Không hổ là người đàn ông từng đóng vai trùm xã hội đen, quá sắc bén, cắt cái thủ heo thôi cũng giống như chém người.

jpg]
Cảnh Vân Trăn hai ba nhát cắt tai heo và mũi heo, sau đó lấy bột ớt trên bàn rắc lên, gắp vào bát của Úc Khải: "Ăn đi.

"
Úc Khải: "! ! "
Cậu mới vừa ăn một miếng, người đàn ông này lại sáp tới gần, đầy chờ mong hỏi: "Thế nào? Ăn ngon không?"
Hỏi này có tác dụng gì, dù sao mặc kệ có ngon hay không cũng không phải anh làm.

Trong lòng Úc Khải phun tào vô số câu, nhưng khi đối diện với ánh mắt trông mong của Cảnh Vân Trăn, lời phun tào đến bên miệng liền dừng lại, chuyển thành lời khen.

"Ăn rất ngon, Cảnh tiên sinh thật lợi hại, tuyệt vời!"
"Hừ ~" Cảnh Vân Trăn được đến khen ngợi càng thêm đắc ý, cao ngạo nâng cằm lên, nói với những người khác: "Các người nhìn cái gì mà nhìn? Muốn ăn tự mình cắt.

"
Dáng vẻ kiêu ngạo đắc ý kia giống như một con chó to cuồng vẫy đuôi.

Úc Khải: "! ! "
Cậu đột nhiên cảm thấy con hàng này thật đáng yêu.

"Ngon thì ăn nhiều một chút!"
Cảnh Vân Trăn buông dao, bá đạo lại tri kỷ gắp cho Úc Khải vài miếng thịt kho tàu.

Úc Khải liền ăn hai bát cơm to với thịt kho tàu.

Ngoàm ngoàm.

Lại nói, dáng vẻ ăn cơm của người mới này còn rất ngon miệng.

Quá đáng yêu.

Khi Úc Khải đang ăn canh, Cảnh Vân Trăn đột nhiên sát lại gần nhỏ giọng hỏi: "Ăn no chưa?"
"Hả?" Úc Khải ngừng một chút, ợ một cái rồi trả lời: "Cũng tương đối rồi, nấc~"
"Tốt.

" Cảnh Vân Trăn nở nụ cười không rõ nghĩa, hắn cầm lấy dao gấp trên bàn ném cho trợ lý ở bên cạnh, xoay người rời khỏi phòng.

Đại khái tầm năm phút sau, tầng dưới đột nhiên truyền tới tiếng nhạc mỹ diệu.

"Tiếng gì vậy?" Tô Minh Hiên nghe thấy đầu tiên, tới gần cửa sổ nhìn xuống, hai mắt lập tức phát sáng: "Wow!!"
"Chuyện gì vậy?"
"Có người đang khiêu vũ! Tất cả đều là mỹ nữ!"
Mỹ nữ?!
Lời này vừa nói ra, những người khác trong phòng lập tức sáp tới.

Chỉ thấy trên đường phố bên dưới tiệm cơm có sáu cô gái trẻ tuổi, các cô đều mặc váy lụa trắng giống nhau, có đánh đàn, có gảy tỳ bà, còn có người nhẹ nhàng khiêu vũ theo điệu nhạc.

Dáng người kia giống như tiên nữ hạ phàm.

Đúng là các cô nương của phường ca vũ.

"Wow, thật là quá xinh đẹp!"
"Oa, đẹp quá!"
"Thật là lợi hại!"
Đang lúc mấy người say sưa xem mỹ nữ khiêu vũ, Tô Minh Hiên đột nhiên cảm giác có chỗ nào đó sai sai.

Sao lại cảm thấy thiếu người nhỉ?
Hắn quay đầu lại nhìn.

"Úc Khải đâu? Úc Khải đi đâu vậy?"
Phòng trống trơn, Úc Khải mới vừa rồi còn ngồi ở đó ăn canh đã không thấy bóng dáng, chỗ ngồi chỉ còn lại một cái bát không.

Hắn hô to một tiếng: "Úc Khải chạy!!"
"Chạy lúc nào?!"
Đám người lao nhanh ra ngoài đuổi theo, vừa lúc thấy Cảnh Vân Trăn đang túm lấy Úc Khải chạy xuống dưới tầng.

"Là Cảnh Vân Trăn!!"
"Lại là hắn!"
"Mau, mau đuổi theo!!"
Lúc này, Tằng Hi mới ra ngoài mua đồ từ dưới tầng đi lên, mấy người vội vàng hô to.

"Bắt lấy hắn!!"
"Tằng Hi mau bắt lấy hắn!!"
"Đừng để cho hắn chạy!"
[ Cười chết, đây là kiểu phát triển thần kỳ gì vậy nha ha ha ha!! ]
[Trước khi cilck mở cái chương trình tống nghệ này hoàn toàn không ngờ rằng sẽ phát triển theo chiều hướng này ha ha ha!]
Mắt thấy bị trước sau vây công, Cảnh Vân Trăn thấy tình thế không ổn, trực tiếp khom lưng một cái, ôm ngang Úc Khải ở phía sau lên, sau đó nhấc chân dài, nhảy qua lan can cầu thang, trực tiếp nhảy xuống từ tầng hai!
Vừa rồi ở trong phòng ăn, Úc Khải mới vừa buông bát canh lại đột nhiên bị Cảnh Vân Trăn lén tiến vào bắt lấy rồi chạy đi.

Ngay sau đó cả người cậu bay lên trời, cảnh tượng trước mắt biến thành trần nhà đong đưa cùng khuôn mặt nghiêng đẹp trai của Cảnh Vân Trăn.

Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông nhìn chăm chú về phía trước, vẻ mặt tràn ngập hưng phấn và tự tin, giống như một con sư tử đang chạy và săn bắt trên đồng cỏ, hung mãnh và xảo trá.

Hormone bùng nổ, cực kỳ quyến rũ.

Úc Khải ngây người trong chốc lát, mới hậu tri hậu giác bắt đầu sợ hãi.

Khoan đã!! Đây là tầng hai đấy!!
Cậu đột nhiên siết chặt cánh tay ôm lấy Cảnh Vân Trăn, mà tay Cảnh Vân Trăn trên eo cậu cũng tăng lớn sức chặt chẽ cố định lấy cậu.

Một loại cảm giác an toàn bỗng nhiên sinh ra, sợ hãi biến mất hơn phân nửa.

"Oa đệch!!"
"Cảnh ca!"
Đám người sợ tới mức sôi nổi dừng động tác, mau chóng đi tới thăm dò.

Sau đó liền nhìn thấy Cảnh Vân Trăn ôm Úc Khải đang sợ hãi đến co rúm tiêu sái đáp xuống đất, sau đó không chút dừng lại chạy ra bên ngoài.

Hắn ôm Úc Khải chạy một mạch như điên, chạy suốt một con phố, người quay phim cũng thiếu chút nữa bị hắn bỏ rơi.

[ A a a! Cảnh ca quá đẹp trai! Hú hú hú hú! ]
[Ha ha ha, quay phim đáng thương! ]
[ Cười chết, không hổ là người đàn ông hoang dã ngay cả đạo diễn cũng không quản được!]
[ Úc Khải chạy!! Bị người đàn ông hoang dã bắt cóc.


jpg ]
Tận đến khi trốn vào một con hẻm nhỏ không có người Cảnh Vân Trăn mới dừng lại, thả Úc Khải trong lòng ngực xuống.

[Nhìn xem dọa Úc bảo của chúng ta mặt trắng bệch hết cả, ha ha ha!]
[Tay nắm chặt lấy quần áo Cảnh ca nữa, thật đáng yêu!!!]
"Ngô!" Úc Khải bị Cảnh Vân Trăn ôm rồi nhảy rồi lại chạy cả một đường, đầu lắc lư có chút choáng váng, lúc đặt chân xuống đất còn có chút lung lay.

Bởi vì quán tính cậu lùi ra sau mấy bước, kết quả không cẩn thận vấp phải gạch, lập tức mất đi trọng tâm ngã ngửa ra sau.

"Cẩn thận!" Cảnh Vân Trăn nhanh chóng tiến lên kéo cậu.

Sau đó một màn kịch tính xuất hiện.

Cảnh Vân Trăn vốn dĩ đã ôm eo Úc Khải, lại bởi vì lao quá mạnh, không cẩn thận một cái cũng vấp phải viên gạch kia mất đi trọng tâm.

Vì thế vốn chỉ có một người té ngã, thành hai người té ngã.

Cảnh Vân Trăn ngã về phía trước, Úc Khải ngã ra sau.

Một màn này bị tổ ekip hậu kỳ cố tình kéo thành một pha quay chậm, thân thể hai người chậm rãi va vào nhau, khoảng cách giữa chóp mũi cũng từng chút ngắn lại.

Đầy màn hình đều là trái tim hồng bay phấp phới, ngay cả nhạc nền cũng là bài hát lãng mạng nhẹ nhàng.

[ A a a a a!! ]
[ Chết tiệt, đây là loại phim thần tượng gì vậy?!]
[ A a a a a!! Không thể!! Không được hôn!! ]
[ Đừng a a a a a!! ]
[ Hôn hôn hôn hôn hôn!!!! ]
[ Ta mặc kệ!! Hôn!! Hôn đi!! Cần phải hôn!! ]
[ Cảnh Vân Trăn, anh phải nhanh lên cho em a a a a a!! ]
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, một giây cuối cùng khi hai người chuẩn bị hôn vào nhau, nhạc nền đột nhiên thay đổi, thành âm thanh của Super Mario.

"Duang~"
Cảnh Vân Trăn đột nhiên đưa đầu gối của mình ra, để ở phía dưới thân thể Úc Khải, quỳ một gối xuống đất, va vào mặt đường.

Lúc này Úc Khải mới không trực tiếp bị ngã trên mặt đất.

"Đậu xanh!" Úc Khải thực sự bị dọa sợ.

Tuy khoảng cách bị ngã xuống không cao, nhưng nếu ót mà đụng vào đất cũng đủ đau, huống chi bên trên còn một Cảnh Vân Trăn đè lên.

Úc Khải nghĩ mà sợ mà ngẩng đầu, lại phát hiện sắc mặt người đàn ông đang ôm cậu còn khẩn trương hơn cả cậu.

"Cảnh Vân Trăn!" Úc Khải vội vàng bò dậy, lo lắng nói: "Anh không sao chứ? Chân thế nào? Đầu gối có đau không?"
"Nguy hiểm thật! ! " Cảnh Vân Trăn chưa hết chấn kinh đứng lên, vỗ vỗ bụi trên quần.

Úc Khải: "Anh rốt cuộc làm sao vậy?"
"! ! Sự trong trắng của anh đây, thiếu chút nữa liền không còn.

"
Úc Khải:??
Không phải, tao thành như vậy, ông anh còn trong trắng sao?
Hơn nữa nếu không cẩn thận hôn một cái trong trắng liền không còn thì! !
Ngài từ cái lớp nam đức nào ra tới vậy?.


Bình luận

Truyện đang đọc