SAU KHI CÁ MẶN THẬT THIẾU GIA NỘP LÊN HỆ THỐNG


Lại là một câu có nhiều tào điểm khiến Úc Khải không biết nên hạ miệng từ đâu để phỉ nhổ.

"Cảnh Vân Trăn, Úc Khải, hai người không sao chứ?"
"Cảnh ca, chân anh thế nào? Đầu gối có đau không?"
Một màn kia khiến nhân viên công tác cũng sợ chết khiếp, vội vàng chạy tới dò hỏi.

"Không sao.

" Cảnh Vân Trăn thoạt nhìn lông tóc vô thương, hắn xua xua tay, sau đó lại chuẩn bị lôi kéo Úc Khải chạy đi: "Người mới, cậu còn nhớ rõ bản đồ chứ?"
Úc Khải: "Nhớ rõ.

"
Để tránh cho người khác lấy mất bản đồ trong tay Úc Khải ——dù sao cái cậu người mới này tính tình rất hiền lành mềm yếu, có thể nói là hữu cầu tất ứng đối với các tiền bối, nếu ai ngầm tìm cậu muốn, chắc chắn cậu sẽ đưa cho.

Cho nên dứt khoát để cậu học thuộc bản đồ, sau đó lại cùng nhau xé bản đồ thành mảnh nhỏ ném vào thùng rác, cứ như vậy không có ai lấy được.

Tổ bốn người có thể nói là đã đề phòng tới cực hạn, nhưng trình độ vô liêm sỉ của Cảnh Vân Trăn đã vượt quá sự tưởng tượng của mọi người.

Hắn cư nhiên gọi phường ca vũ tới biểu diễn dưới tầng để thu hút lực chú của mọi người, sau đó trực tiếp đóng gói Úc Khải mang đi mất!
Lúc này tổ bốn người mê mang đứng trên đường cái, không nhìn thấy tí bóng dáng nào của Cảnh Vân Trăn và Úc Khải, quả thực tức đến run người.

"A a a a a!"
"Thật quá đáng! Thật quá đáng! Cảnh ca sao có thể làm như vậy!"
"Quá xấu rồi!!"
Tô Minh Hiên tức đến sổ cả ngoại ngữ: "A shit, Cảnh lão cẩu!"
[ Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, Cảnh lão cẩu ha ha ha ha!! ]
[Thẻ tên mới sao ha ha ha ha!]
[Ha ha ha ha, xong rồi, chờ chương trình tống nghệ này kết thúc, tình anh em của bọn họ chỉ sợ sẽ tan nát!]
[ Ha ha ha ha ha, thật là quá buồn cười, ta vốn dĩ không phải rất thích Cảnh Vân Trăn, xem xong tập này thật sự trở thành fan của anh ta!! ]
"Chúng ta hiện tại phải làm sao đây?"
"Còn có thể làm gì bây giờ? Đi làm việc khác?"
Tổ bốn người trở lại tiệm cơm, không cam lòng bỏ lỡ kho báu kếch xú như vậy, sôi nổi chạy đi lục thùng rác.

Mỗi người tay cầm một lọ keo mở ra trò chơi ghép hình.

Có thể nói là vừa rồi xé dùng sức cỡ nào thì hiện tại ghép vào tốn sức bây nhiêu.

"A, mắt tôi mù rồi, vì sao mảnh này lại nhỏ như vậy?"
"Đây là ở đâu thế a a a, cứu mạng!"
"Cổ ca, anh ghép sai rồi, không phải chỗ đó!"
"Tôi không chịu được nữa, Cảnh ca! Cậu nhớ mặt tôi!"
Tổ bốn người chỉ có thể một bên ghép một bên mắng chửi Cảnh lão cẩu không phải người, trong miệng phun ra oán giận không ngừng.

Nếu không phải còn có máy quay ở đây, có lẽ đã sớm mắng tới quê hương ở đâu rồi, mắng tới Cảnh Vân Trăn tối tăm mặt mũi.

[ Ha ha ha ha!! Ta thật sự cười đến tối tăm mặt mũi rồi ha ha ha!! ]
[ Không trách anh Minh Hiên của chúng ta lại nói lời thô tục, là Cảnh Vân Trăn quá chó!]
[ Cảnh Vân Trăn không quan tâm hệ liệt.

jpg ]
Lúc này Cảnh lão cẩu đang ở nơi nào?
Hắn cùng Úc Khải đã tới cửa vào của ngôi mộ cổ thần bí kia.

Nhưng muốn đi vào còn phải tìm được chỗ mở cửa.

"Chính là nơi này.

" Úc Khải căng da bụng trùng da mắt lười biếng ngáp một cái: "Cảnh tiên sinh, tôi trở về nhé.

"
Nhiệm vụ dẫn đường đã hoàn thành, hiện tại Úc Khải chỉ muốn trở về ngủ trưa.

[Thật hay giả?! Ha ha ha ha! Nào có ai muốn trở về ngủ trong khi quay chương trình??]
[ Úc bảo thật là đầy mặt đều viết "Ta muốn về nhà" ha ha ha! ]
[Tiểu Khải bị bắt buôn bán thật quá đáng yêu!]
"Ừ, cậu trở về nghỉ ngơi đi, trên đường cẩn thận.

" Cảnh Vân Trăn xua tay, còn không quên nhấn mạnh một câu: "Bọn họ ai hỏi cậu cũng không được nói đấy, vòng qua bọn họ mà đi.

"
Úc Khải gật gật đầu, đang muốn tạm biết, kết quả vừa bước được hai bước.

"Khoan đã.

" Cảnh Vân Trăn lại ngăn cậu lại: "Người mới, cậu trước đừng đi, cậu lại đây thử xem cái này.

"
Hả?
Úc Khải đi qua ngồi xổm xuống.

Chỉ thấy trên mặt đá phiến có cái cơ quan giống như đĩa quay, bên trên là chữ viết, bên dưới là đồ án tương ứng, chỉ cần điều chỉnh lại chúng nó là được.

Cái này rất đơn giản, Cảnh Vân Trăn nhẹ nhàng hoàn thành, nhưng sau khi hoàn thành, đĩa quay bật lên, lộ ra một cái lỗ hình tròn bên dưới, dưới đáy có một cái phanh tay để kéo.

Bàn tay Cảnh Vân Trăn không vào được, cho nên gọi Úc Khải tới.

"Tay cậu nhỏ, thử xem có thể với vào được không.

"
Úc Khải thử thử, phát hiện tay cậu vừa vặn có thể với vào được.

Cậu kéo tay phanh xuống, nhưng mộ cổ trước mắt vẫn không mở ra.

Sao lại thế? Cảnh Vân Trăn kéo Úc Khải tới, trong lúc đang suy tư, đột nhiên, dưới chân hai người đột nhiên trống rỗng! Nền gạch cư nhiên trực tiếp nứt ra!

"Fuck!"
"Ái da!"
Hai người không hề phòng bị trực tiếp bị rơi xuống, trong bóng tối rơi xuống một tấm đệm mềm mại.

Khi Cảnh Vân Trăn rơi xuống đất theo bản năng lộn nhào một cái đầy soái khí, đứng dậy còn thuận tay bắt được Úc Khải đang từ trên đệm bước xuống: "Không sao chứ?"
"! !.

Không sao.

" Úc Khải ngồi dậy, vẻ mặt mê mang nhìn bốn phía: "Đây là chỗ nào?"
Bọn họ từ trên trời rơi xuống một cái hố sâu, ánh sáng trong hố tối tăm, nhưng ẩn ẩn có thể thấy một con đường đường ngầm sâu hun hút.

Cảnh Vân Trăn suy đoán nói: "Lối vào!.

.

mộ cổ?"
Úc Khải: "! ! "
Thật đúng là có đủ lối đi không tầm thường!
Bên ngoài nhìn là một ngôi mộ cổ lớn như vậy, kết quả ai có thể ngờ mở xong cơ quan lại rơi xuống phía dưới chứ?
[Thật k1ch th1ch nha! ]
[ Oa, chương trình thật chịu chơi! ]
Ngay cả Cảnh Vân Trăn đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên: "Rất thú vị.

"
Úc Khải cũng cảm thấy rất thú vị, nhưng vấn đề là —— cậu ngẩng đầu nhìn về phía cửa động cao gần hai mét.

Cậu trở về bằng cách nào đây hả giời!
Cảnh Vân Trăn cũng nhận ra vấn đề này, hắn hỏi người quay phim trên đỉnh cửa động: "Đại ca, có thể mang người mới lên không?"
Đạo diễn đi ra từ phía sau, mỉm cười cho hai người bọn họ cái thủ thế.

Trả thù trắng trợn!
Cảnh Vân Trăn: "! ! "
Úc Khải: "! ! "
"Thôi, không sao, chắc chắn có lối ra, chúng ta đi tìm xem.

" Cảnh Vân Trăn nhặt được một cái đèn pin trên mặt đất.

"Ừm.

" Úc Tiểu Khải tuy đã đồng ý, nhưng cả người mắt thường có thể thấy được buồn rầu.

Ánh sáng tối tăm, cậu giống như cây nấm chậm rãi ngồi ôm đầu gối súc thành đoàn, rũ mắt, cảm xúc cực kỳ thấp.

Đáng thương mỏi mệt còn muốn ngủ!
[ Úc bảo buồn thiu! ]
[Hu hu hu, Úc Khải thật sự quá đáng yêu nha! ]
[ Đạo diễn, mau cho tiểu bảo bối Úc Khải của chúng ta đi nghỉ!! ]
Cảnh Vân Trăn: "! ! "
Nói thế nào nhỉ, ngay cả lương tâm vốn không tồn tại của người đàn ông đột nhiên nhoi nhói.

"Người mới.

" Cảnh Vân Trăn ngồi xổm trước mặt Úc Khải, tiến hành tiêm máu gà tẩy não cho cậu: "Cậu có muốn thắng không?"
Úc Khải ăn ngay nói thật: "! ! Muốn.

"
Tuy Úc Khải không để ý thắng thua, nhưng nếu có người có muốn thắng không, vậy chắc chắn cậu sẽ trả lời không muốn thua.

Ai mà muốn thua chứ?
Cảnh Vân Trăn: "Vậy cậu phải hành động!"
Úc Khải: "! ! Không muốn động.

"
Cảnh Vân Trăn: "! ! ?"
Không muốn làm nhưng muốn lấy tiền thưởng, như vậy có vấn đề gì không?
Cá mặn siêu lớn tiếng: Không có!!!
"Phốc.

" Cảnh Vân Trăn bị dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi của cậu làm cho tức cười: "Được, cậu không cần động, anh đây mang cậu nằm thắng.

"
"?"
Như này còn có thể mang theo nằm thắng? Nắm thắng bằng cách nào?
Úc khải không tin lắm, nhưng việc đã tới nước này hình như cũng không có cách nào khác.

Cảnh Vân Trăn kéo cậu tới, dũng manh xông về phía đường hầm mộ cổ.

Đường hầm rất tối, thỉnh thoảng có tiếng bước chân trống rỗng và tiếng nước nhỏ tí tách làm cho màn hình tràn ngập một loại không khí quỷ dị.

[Oa, rất có ý vị!]
[Nghe nói cảnh tượng này được xây dựng dựa theo 100% của một ngôi mộ cổ đấy.

]
[Oa, vượt xa đám rối cổ trang thì cũng thôi! Ngay cả đề tài trộm mộ cũng không buông tha sao? Quá cuốn quá cuốn! ]
Cảnh Vân Trăn và Úc Khải đi trong bóng tối một đoạn càng đi càng sâu, chờ tới cuối, phát hiện có một cánh cửa sắt đóng chặt chặn đường đi.

Thực hiển nhiên lại cần thứ gì đó để mở cơ quan.

Phía dưới cửa sắt có 3 sợi xích sắt thon dài, trên đỉnh còn có một mũi tên chỉ đường, chỉ về phía trái và phía phải.

Cảnh Vân Trăn thử kéo hai cái, phát hiện có thể di động, lại kết hợp với đánh dấu bên trên.

Rất rõ ràng.

"Cần đồng thời kéo ở bên trái bên phải và bên trên cùng một lúc.

" Cảnh Vân Trăn nhét một đầu cho Úc Khải, sau đó đột nhiên nhận ra một vấn đề.

Khoan đã bọn họ chỉ có hai người.

Cảnh Vân Trăn: "! ! "
Này mẹ nó liền! !
[ Ha ha ha! Không ngờ tới phải không ha ha ha! ]
[Ai bảo Cảnh lão cậu vô lương tâm chứ ha ha ha ha!]
[ Cảnh Vân Trăn, đi ra lăn lộn thì phải trả giá!]
Nhưng Cảnh Vân Trăn buồn bực vài giây liền lập tức đứng lên bắt đầu nghĩ cách.

Có câu nói, chỉ cần tâm trí không trượt, biện pháp luôn có nhiều hơn khó khăn.

Đầu tiên là hắn vừa đe dọa vừa dụ dỗ nhân viên công tác hỗ trợ không thành, sau đó phát hiện trên đỉnh có cái móc, thoạt nhìn có thể lợi dụng.

Nhưng bởi vì quá cao, Cảnh Vân Trăn có nhảy lên cũng không đủ.

"Người mới, cậu lại đây, tôi bế cậu lên, cậu móc vào nhé?"
Khi Cảnh Vân Trăn ôm hai chân Úc Khải nâng cậu lên cao, chuẩn bị móc xích sắt vào móc nối.

Cuối cùng đám người Tô Minh Hiên cũng đồng tâm hiệp lực hoàn thành trò chơi ghép hình, một lần nữa bắt được bản đồ giết lại đây.

"Cảnh ca!!"
"Cảnh Vân Trăn!!!"
Bọn họ hùng hổ mà ào ào xông lên, Cảnh Vân Trăn trốn không thể trốn, các loại đao kiếm gậy đồ chơi bằng nhựa tàn nhẫn đập tới.

"Này!" Cảnh Vân Trăn mau chóng buông Úc Khải, bảo vệ cậu ở phía sau: "Được rồi, đừng đánh tới Úc Khải, cậu ấy là do tôi cưỡng ép, không phải lỗi của cậu ấy.

"
[ Ha ha ha ha! Đây là kiểu thanh minh của bỏ nhà theo trai bị bắt lại! ]
[ Cảnh ca thật sự rất che chở Úc bảo nha! ]
Chờ tổ bốn người phát tiết xong mới phát hiện vấn đề cửa sắt.

Nhưng bọn họ vừa tới, vấn đề này chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ, đám người kéo khóa sắt một cách dễ dàng.

Nhưng chương trình này đại khái vĩnh viễn không đi theo con đường bình thường, cửa sắt này cư nhiên không phải mở ra toàn bộ, mà là bị lún xuống 30cm.

"Này là sao, không phải muốn bò từ trên đỉnh bò lên đấy chứ?"
Cổ Mạc kiễng chân nhìn qua đỉnh cửa, dùng đèn pin soi vào bên trong.

"Hay là tôi vào trước nhìn xem? Tô ca, giúp với, tôi không vào được.

"
Tô Minh Hiên ngồi xổm xuống, dùng cánh tay nâng hắn leo qua.

"Cẩn thận một chút, sẽ không có cái gì nguy hiểm chứ?"
"Không có việc gì, mọi người đều lại đây đi.

"
Ngoài Hàn Tinh lúc qua cửa bị kẹt một lát cống hiến chút cười ra, thì những người khác đều là nhờ một đồng đội trợ giúp trèo qua, người cuối cùng chính là Cảnh Vân Trăn.

Người đàn ông này lại lần nữa triển lãm ra năng lực trèo tường trác tuyệt khiến Úc Khải cũng phải hoài nghi.

Phía sau cửa có ba cây cầu độc mộc rất hẹp, bên dưới là nước bùn dơ bẩn, ở giữa còn có mấy cây lan can và bàn xoay chướng ngại vật, cần phải rất cẩn thận mới có thể qua được.

Cổ Mạc dùng chân thử một chút, phát hiện cầu độc mộc hơi lung lay: "Hình như chịu tải không lớn, chúng ta đi từng bước qua thôi.

"
"Được.

"
Khi Cổ Mạc xung phong thật cẩn thận mà đi qua, bỗng nhiên cảm giác có gì đó không ổn: "Mọi người xem! Có phải nước bùn này đang bay lên đúng không?"
"Chết tiệt, đúng vậy!"
"Không sao, đừng sợ, tốc độ bay lên này rất chậm, chắc chắn tới kịp.

" Tằng Hi mới vừa an ủi xong, phía sau lại đột nhiên truyền đến một tiếng rầm.

Chỉ thấy mấy con "quái vật" bị bùn lầy che kín cả cơ thể cư nhiên từ phía sau nhảy ra, trong miệng phát ra tiếng "ngao ô ngao ô" kỳ quái nhào tới.

"Fuck!"
Tô Minh Hiên sợ tới mức thiếu chút nữa trực tiếp dẫm một chân lên vũng bùn bên cạnh.

Tổ ekip lên tiếng nhắc nhở: "Cẩn thận, một khi bị quái vật bùn lầy bắt được, mỗi một lần bị bắt, phần tài bảo thu hoạch cuối cùng sẽ bị trừ 5%.

"
"Không phải chứ có cần phải như vậy không?!"
"Thật quá khủng khiếp.

"
"Đừng mà, đại ca, đại ca, các ngươi đừng tới gần ta!"
Đừng nói sẽ bị trừ tài bảo, chỉ nghĩ tới mấy còn hàng này xông lại đây chạm một thân bùn đều khiến người sợ hãi, sợ tới mức mấy người càng cất nhanh bước chân chạy qua cầu độc mộc tới phía đối diện.

Đã tới nước này, ai còn quan tâm có từng bước một bước qua không chứ, trong lúc nhất thời toàn bộ đều cướp đường mà đi, hiện trường lộn xộn.

Tô Minh Hiên có chút tật sạch sẽ quả thực muốn phát điên: "Đừng đừng đừng, đại ca, đại ca, đừng bắt tôi! Đại ca, làm ơn! Tôi cầu xin các anh! Omg!"
Cổ Mạc: "Tô ca, anh làm gì thế, anh buông tôi ra! Ca! Anh đừng đẩy, đừng đẩy! Ai da, chết tiệt!"
Vốn Cổ Mạc chạy ở đầu tiên an toàn nhất, kết quả bị Tô Minh Hiên kinh hoàng hoảng hố ở phía sau đẩy một cái, một chân dẫm vào vùng bùn, giày lập tức bị bị rót đầy.

"A a a a a!" Cổ Mạc thét chói tai.

Bình luận lại cười như điên rồi.

[ Ha ha ha ha, Cổ Mạc quá thảm! ]
[ Ha ha ha, nhìn Tô ca của chúng ta vội chưa kìa, đều bắt đầu xổ ra tiếng Anh.

]
[Không có cách nào, ai bảo Tô ca có tật sạch sẽ chứ, lúc trước tham gia nhiệt huyết khiêu chiến, ngay cả xuống hồ nước bình thường anh ấy cũng phải xây dựng tâm lý hồi lâu.

]
So với hai tên oan gia này, tổ các cô gái thì bình tĩnh hài hòa hơn nhiều.

Hai người ở một cây cầu độc mộc khác, Tằng Hi nhanh nhẹn to gan xông lên đầu tiên, thường thường quay đầu giúp Hàn Tình một phen: "Đi nào, chị Hàn, đi mau!"
Cuối cùng các cô tới bên kia trước tổ cách vách một bước.

"Yes!"
Chờ mấy người té ngã lộn nhào lao tới, lại phát hiện trước mặt lại có một một cửa ải khó khăn.

Đó là một vách tường hướng về phía trước, bên trên có các vật thể bằng sắt hình bán nguyệt nhô ra, khoảng cách giữa chúng khác nhau.

Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên trên xem, chỉ thấy trên đỉnh thông tới một nơi khác.

"Đây là muốn leo lên! ! đúng không?"
"A, khó trách lúc ra ngoài, đạo diễn bảo chúng ta thay đồ thể thao tối màu.

"
Tô Minh Hiên che mặt thở dài: "Quả nhiên là gameshow sẽ không bao giờ tránh được việc vận động khiêu chiến khớp xương.

"
Còn có thể làm sao bây giờ? Leo thôi.

Cổ Mạc định dùng khăn giấy lau sạch bùn bẩn trên ống quần của mình nhưng không thành, khó chịu kêu lên: "A, tôi muốn tắm rửa!"
Hắn đi đến lên trước mặt vách tường, vốn tưởng là người đầu tiên bò lên, sớm một chút qua cửa rồi trở về tắm rửa.

Kết quả Tô Minh Hiên giữ hắn lại: "Cậu là người leo lên cuối cùng đi.

"
Cổ Mạc:?
Tô Minh Hiên: "Cậu leo trước sẽ làm bẩn nó.

"
"Tôi nói này, Tô ca, anh có phải có chút quá đáng rồi không???"
[ Ha ha ha, quá thảm, quá thảm! ]
Vì thế Tô Minh Hiên giúp hai cô gái khác mặc lên dây an toàn, sau đó bắt đầu chậm rãi leo lên trên.

Kỳ thực bức tường cần leo lên này không cao lắm, nhìn ra chỉ tầm 6 mét, nhưng đối với người mới chưa từng leo núi mà nói, muốn nắm giữ được sức bên và thăng bằng có chút khó khắn.

Đám người đều trượt xuống dưới rất nhiều lần, mồ hồ nhễ nhại, tập thể ngồi xuống nghỉ ngơi.

"Không được, lòng bàn tay có mồ hôi, rất trơn.

"
"Khó chịu quá.

"
Đang nói, bọn họ đột nhiên phát hiện: "A, Cảnh Vân Trăn và Úc Khải đâu?"
"Hình như vừa rồi đã không thấy.

"
"Hay là bị quái vật bùn bắt đi rồi, khà khà.

"
"Cười cái gì, Tằng Hi cô xấu xa quá rồi đấy —— nếu thật bị bắt đi vậy tôi phải cười lớn tiếng một chút ha ha ha!"
Đang nói, bọn họ đột nhiên phát hiện, bùn lầy bên dưới cư nhiên lại lên cao.

"Không phải chứ không phải chứ?"
"Không phải là muốn bao phủ chúng ta đấy chứ?!"
Sự thật chứng minh, thật đúng là vậy.

Tốc độ bùn lầy bay lên đột nhiên nhanh hơn.

Trong nháy mắt liền sắp ập tới.

"Chết tiệt, cái quái gì vậy hả!"
Tô Minh Hiên làm gì còn dám nghỉ ngơi, mau chóng cuốn lên tay áo leo lên trên, sự thật chứng minh một khi bị bức đến đường cùng, con người luôn có thể phát huy ra tiềm lực vô hạn.

Hắn là người đầu tiên leo lên trên!
Nhưng theo bùn lầy bay lên, người phía sau không may mắn như vậy, nhiều ít đều bị dính một chút bùn lầy, vừa mồ hôi vừa nước bùn, không cần nói thảm tới mức nào.

Chờ bọn họ thật vất vả mới leo lên được, đã mệt đến nằm sấp xuống, thở hổn hển ngẩng đầu liền thấy, chỉ thấy Úc Khải sạch như OMO đang ngồi trên mặt đất dựa vào vách tường ngủ ngon, trên người còn đắp một cái áo khoác màu đen.

"Sao cậu ta lại ở đây?" Đám người vô cùng khiếp sợ.

"Úc Khải?" Hàn Tình bước lại gần: "Em trai Úc Khải?"
Úc Tiểu Khải đang ngủ ngon lành bị gọi vài tiếng mới tỉnh lại, mê mang nhìn bọn họ: "Ai? Hàn lão sư, mọi người đến rồi à?"
"Sao cậu lại ở chỗ này?"
Úc Khải đang định trả lời, Cảnh Vân Trăn lúc trước đi dò đường đã trở lại, tiêu sái vỗ tay: "Ha, mọi người đến rồi à? Sao một đám như khỉ bùn vậy.

"
"Hai người đi lên lúc nào?"
"Đi lên lâu rồi, tôi đã xem qua cửa tiếp theo, leo thang, vẫn là những chiêu trò cũ của chương trình.

"
Cảnh Vân Trăn kéo Úc Khải lên, lấy cái áo khoác màu đen trên người cậu xuống rồi lại lại lần nữa mặc lên người.

[Là áo khoác bạn trai!!]
[Hu hu hu, hai người bọn họ nếu không phải là thật tôi sẽ chặt đầu mình!!!]
Đám người đi tới cửa ải tiếp theo.

Đó là một dãy "thang lưới" nằm ngang, khoảng cách giữa các ô lưới tầm 20cm, bên trên là bùn lấy khiến người buồn nôn.

Tổ ekip lên tiếng nhắc nhở: "Các vị phải nắm chặt thời gian, quái vật bùn lầy cũng sắp tới đây.

"
"???"
"Bọn chúng vẫn còn ở đây à?!"
Nghe được lời này, mọi người không dám chậm trễ nữa.


"Mau di chuyển đi!"
Cổ Mạc đáng thương lại bị đẩy đi đằng trước.

Ai ngờ hắn vừa mới dẫm chân lên đi được hai bước, thang lưới lại kịch liệt lắc lư trái phải! Hắn không hề đề phòng, một chân dẫm hụt, rơi vào bùn lầy.

"A a a a a!" Vẻ mặt Cổ Mạc đầy dữ tợn, phát ra tiếng kêu thống khổ: "Vì sao người bị thương luôn là tôi?!"
[ Ha ha ha ha! ]
[ Quá thảm quá thảm! ]
[Cửa ải này khó quá.

]
[ Quá tận tâm! ]
Cổ Mạc lại bò lên thang lần nữa, mới vừa đứng lên thiếu chút nữa lại bị lắc cho rơi xuống, vì thế lần này hắn khôn ra, không đứng lên nữa, trực tiếp nằm xuống, rất không hình tượng mà bò qua thang.

Tằng Hi lúc đầu cũng vẫn muốn chạy qua, kết quả đi được một nửa, thang cũng bắt đầu lắc lư kịch liệt, sau đó trượt chân một cái, trực tiếp rơi xuống chìm vào bùn lầy!
Lúc được vớt lên, nửa thân thể đều biến thành quái vật bùn lầy.

"Á ——" Thân thể Tô Minh Hiên run lên, vẻ mặt dữ tợn giống như bị người ép buộc, trên mặt viết đầy chữ thống khổ: "Ta không thể, cái tiết mục này là ai nghĩ ra, mau xóa bỏ đi!"
"Tiết mục này là gì vậy, sao lại làm giống như nhiệt huyết khiêu chiến vậy, đạo nhái à?"
"Mệt mỏi quá rồi.

"
Trong lúc bọn họ đang phàn nàn hồi lâu, đột nhiên liền thấy Cảnh Vân Trăn ngồi xổm xuống trước mặt Úc Khải.

Đây là muốn làm gì?
Trong khi đám người đang nghi hoặc, liền nhìn thấy hắn mạnh mẽ kéo Úc Khải dậy, cõng lên lưng.

Hả????
Chuyện này là sao?
Còn chưa hiểu gì, Cảnh Vân Trăn đã cõng Úc Khải bước lên thang lưới.

"Này, Cảnh ca, hai người như vậy sẽ bị ngã xuống đấy!"
Vốn dĩ một người chạy qua đã quá sức rồi, trên lưng còn cõng một người, đây không phải tự đi tìm ngã sao?
Nhưng mà, nhưng mà, Cảnh Vân Trăn lại lần nữa vượt quá dự đoán của mọi người.

Cái thang lưới này vừa mới đầu sẽ không động, phải đợi khách mời đi được một nửa mới đột nhiên lung lay chấn động.

Mà Cảnh Vân Trăn cõng Úc Khải, nửa thang đầu đi rất ổn định, mà khi sắp tới giữa, hắn đột nhiên cất bước nhanh hơn vọt mạnh một cái, cuối cùng chỉ dùng hai bước liền vọt qua, vững vàng rơi xuống đất.

Khi hắn rơi xuống đất, cái thang lưới kia mới hậu tri hậu giác lung lay hai cái.

"! ! "
[??? ]
[Chuyện gì vậy?! Cơ quan cũng chưa phản ứng kịp?]
[Thừa dịp cơ quan không chú ý, trực tiếp bay qua?]
[ 666666! ]
Đám người ở đây đều ngây ngẩn cả người: "Đậu xanh! ! "
Cổ Mạc trợn mắt há hốc mồm: "Cảnh ca, anh thật là con người sao?! Anh quá mạnh rồi?!"
Tằng Hi: "Trời ơi, Cảnh ca, một bước vừa rồi của anh phải xa đến hai mét ấy nhỉ, quá lợi hại!"
Hàn Tình: "Tuyệt vời, quá tuyệt vời!"
Tô Minh Hiên bỗng nhiên nhận ra điều gì: "Cảnh ca, không phải vừa rồi cậu cũng cõng Úc Khải lên đây đấy chứ?"
Cảnh Vân Trăn: "Đúng vậy, tôi nói muốn dẫn cậu ấy nằm qua cửa.

"
Với cái dạng cá mặn lật người còn khó khăn như Úc Khải, cậu có thể nhẹ nhàng leo lên sao? Rõ ràng không thể nào.

[A a a a a, năng lực của Cảnh Vân Trăn thật sự quá tuyệt!]
[Mình rất hâm mộ Úc Khải nha!!]
[Hu hu hu, điên cuồng động tâm, đây là kịch bản bá đạo Cảnh ca cưng chiều gì vậy!!]
Tằng Hi cũng không khỏi phát ra lời hâm mộ: "Oa, quan hệ của hai người này cũng tốt quá rồi nhỉ?"
Hàn Tình: "Bọn họ đây gọi là gì? Nhất kiến như cố, chỉ hận gặp nhau quá muộn?"
Không, Úc Khải ở trong lòng trả lời.

Đây là sự kiên trì kỳ lạ của sa điêu.

Vốn dĩ cậu đã chuẩn bị cứ như vậy trốn việc, ai biết Cảnh Vân Trăn một hai muốn mang cậu cùng qua cửa.

Tô Minh Hiên dường như tìm được phương pháp qua cửa mới, gửi ánh mắt tràn ngập khát vọng cho người anh em tốt: "Cảnh ca, cậu cũng cõng tôi qua một chút nhé?"
"Cậu không qua được?"
"Ta không đi được, chỉ có thể bò, nhưng bên trên quá bẩn.

"
Cảnh Vân Trăn thả Úc Khải xuống, quay đầu nhìn hắn một cái, lại nhìn bùn lầy trên mặt đất, hào phòng nói: "Vậy tôi khuyên cậu nên từ bỏ đi.

"
Tô Minh Hiên: "! ! "
"Sớm từ bỏ sớm giải thoát.

"
Từ bỏ thì không thể nào, biết rõ có kho báu phía trước đang chờ, ai không muốn giàu trong một đêm chứ!
Tô Minh Hiên: "Cảnh ca, cậu thật sự muốn như vậy sao? Mười mấy năm giao tình của chúng ta, cậu xác định thật sự muốn làm như vậy sao?"
Cảnh Vân Trăn lấy chai nước trong tay Úc Khải, tự mình uống trước hai ngụm, sau đó lại lấy một chai nước cho Úc Khải, mở nắp đưa qua, chỉ để cho Tô Minh Hiên một bóng lưng tuyệt tình lãnh khốc.

Tô Minh Hiên:???
Cảnh lão cẩu, thực sự không phải người!
Đối xử với anh em thì lạnh lùng, đối với người mới đẹp như hoa thì dốc hết sức xum xoe!
Làm người có thể tiêu chuẩn kép như vậy không?
Kế tiếp, Cảnh Vân Trăn có thể nói là phát huy tiêu chuẩn kép tới cực hạn, tất cả trạm kiểm soát yêu cầu vận động cao độ, hắn đều cõng Úc Khải qua, vì thế Úc Khải thật đúng là nằm mà qua.

Đám người nhìn chàng trai lười biếng ngáp một cái, thỉnh thoảng ngủ bù một chút, chờ tới khi cậu mở to mắt, đã tới chung điểm, trước mặt là một đống châu báu vàng bạc.

Quả thực đáng ghen tị!
Các khách mời đi theo sau đã bị tra tấn sắp không nhìn ra hình người.

"A, tôi muốn chết, quá mệt mỏi.

"
"Bẩn quá! Đời này tôi chưa từng bẩn như vậy bao giờ!"
"Tôi đã chết rồi, có việc thì thắp hương.

"
Như này còn chưa hết, tổ ekip tuyên bố một quy tắc trò chơi của một vòng cuối cùng.

Cảnh Vân Trăn vỗ vỗ bả vai Úc Khải.

"Chính là cậu, người mới Châu Âu, lên đi!"
Nuôi Úc ngàn dặm dùng Úc một hồi!.


Bình luận

Truyện đang đọc