SAU KHI CÁ MẶN THẬT THIẾU GIA NỘP LÊN HỆ THỐNG


Tác giả: Lâm Thược
Edit: Bilun
Úc Tinh Thần:?
Thấy Úc Khải lập tức đồng ý, Úc Tinh Thần có chút ngạc nhiên.
Vốn dĩ y đã chuẩn bị sẵn kế hoạch dự phòng 1, 2, 3 nếu Cảnh Vân Trăn thay cậu từ chối, kết quả không ngờ......không ngờ Úc Khải cư nhiên trực tiếp liền đồng ý?
Quá thuận lợi.
Sao cậu có thể đồng ý dứt khoát như vậy?
Là quá ngu không có đầu óc, hay là nói cậu có.....cách nào khác?
Không không không, Úc Tinh Thần cho rằng điều đó là tuyệt đối không thể nào!
Đừng nói chỉ có 2 ngày, cho dù có cho cậu 5 ngày, 10 ngày, 20 ngày, cũng không thể học được khiêu vũ, huống chi là vượt qua y!
Úc Tinh Thần cơ hồ không kìm được khóe miệng đắc ý nhếch lên, nhưng vẫn cứng rắn bày ra vẻ mặt khẩn trương: "Oa, đối thủ cư nhiên là Úc Khải, khó quá! Tôi khẩn trương quá!"
"Xì!"
"Chậc chậc, giả bộ khá giống đấy."
"Cái đồ bạch liên hoa này, rút trúng sở trường đặc biệt của mình, không biết trong lòng cao hứng tới mức nào đâu, còn ở đó giả bộ khẩn trương."
Các học viên khe khẽ bàn tán, trộm lườm nguýt.
Úc Tinh Thần cũng không quan tâm mấy việc này, trong suy nghĩ của y, y thắng là cái chắc!
Chỉ cần đá Úc Khải đi, y sẽ lại có thể kéo mọi việc về theo đúng quỹ đạo, lại lần nữa trở về quỹ đạo của kiếp trước!
Đến lúc đó đám cỏ đầu tường này còn không phải chỉ có thể tâng bốc nịnh nọt y sao?
"Nam chính xuất sắc nhất", Nhan Kỳ Thụy, Đàm Hoành Thâm hoặc là Cảnh Vân Trăn, đều chỉ có thể là của y!
Cái tên ngu xuẩn tự cho mình là đúng này! Thật sự cho rằng bản thân có chút kỹ thuật diễn xuất là có thể một bước lên trời? Chờ bị y nghiền nát đi!
......
Rất nhanh, thời gian hai ngày trôi qua, chương trình bắt đầu ghi hình.
Là hai tuyển thủ có thực lực mạnh nhất chương trình, Úc Tinh Thần và Úc Khải được sắp xếp thi đấu cuối cùng.
Úc Tinh Thần tràn ngập lòng tin mà lên sân khấu.
Màn trình diễn này là do Đàm Hoành Thâm ra đề.
"Đây là một vũ công học vũ đạo từ nhỏ, cậu ấy rất yêu thích vũ đạo, muốn giành quán quân trong cuộc thi đấu quốc tế, nhưng trước đó cậu ấy đã có 6 lần bỏ lỡ với danh hiệu quán quân, vô cùng bất hạnh, lúc này cậu ấy cũng vì quá khẩn trương, biểu hiện không tốt lắm, không thể giành giải.
Cậu ấy đi xuống sân khấu khổ sở núp ở phòng hóa trang sau cánh gà, nổi lên suy nghĩ muốn từ bỏ vũ đạo, bạn của cậu ấy an ủi, nói cậu đừng từ bỏ, lại cố gắng, nói không chừng lần tiếp theo có thể đạt giải.
Bạn cậu đi rồi, vị vũ công này nhìn bản thân trong gương, cậu nhớ lại những chuyện từng xảy ra, bắt đầu nhảy múa trước gương, lại không ngờ rằng, một vị giám khảo đang đứng ngoài cửa, ông nhìn thấy tất cả, giám khảo rất xúc động, quyết định lại cho cậu một cơ hội nữa."
Mà bọn họ phải diễn cảnh vị vũ công này từ lúc bước xuống sân khấu đến lúc nhảy trước gương rồi đến lúc giám khảo quyết định cho cậu ấy thêm một cơ hội nữa.
Khi cố vấn hô bắt đầu, nước mắt của Úc Tinh Thần nói đến là đến, khóc lóc một đường chạy vào "phòng hóa trang", trốn trong góc phòng xụt xịt.
Y biết trình độ diễn xuất của Úc Khải hiện tại cũng không kém y là mấy, cho nên khi biểu diễn đoạn vũ đạo kia, y dùng hết toàn lực để bày ra trình độ cao nhất của bản thân.
Mỗi một động tác đều tiêu chuẩn tới cực hạn, mạnh mẽ hữu lực, giờ phút này, y cảm thấy y không còn là một diễn viên, mà chính là vũ công trình độ trác tuyệt!
[ Tinh Thần!!! Quá tuyệt vời!!! ]
[ Thích nhất là xem Tinh Thần khiêu vũ!! ]
[ Tinh Thần đẹp quá! Cậu ấy khiêu vũ mạnh mẽ như một con khổng tước.]
[Tinh Thần của chúng ta học vũ đạo được 10 năm rồi đây, thắng là cái chắc!!]
Màn trình diễn kết thúc, Úc Tinh Thần cả người đầy mồ hôi dừng lại, khom lưng cảm ơn các vị huấn luyện viên.
"Oa!" Lâm Hàm là người đầu tiên vỗ tay, cô giờ ngón tay cái lên, khen ngợi: "Tinh Thần, em rất lợi hại, không ngờ em diễn xuất không tồi, khiêu vũ cũng lợi hại như vậy!"
Úc Tinh Thần: "Cảm ơn Lâm lão sư."
Mấy vị huấn luyện viên khác cũng khen ngợi: "Tinh Thần, em diễn thật sự rất tuyệt!"
Úc Tinh Thần âm thầm đắc ý, nhưng mặt ngoài vẫn ra vẻ khiêm tốn nói lời cảm ơn: "Cảm ơn, cảm ơn các lão sư."
Sau đó lui sang một bên, bắt đầu chờ xem Úc Khải xấu mặt.
Màn trình diễn này quy định cốt truyện và hoàn cảnh, vô luận Úc Khải có làm gì cũng không thoát khỏi đoạn nhảy múa kia.
Cậu bị thua là cái chắc!
Nhưng rất nhanh, y không cười nổi nữa.

"Như vậy tiếp theo, mời thí sinh khách mời Úc Khải của chúng ta lên sân khấu! Để xem cậu ấy sẽ có biểu hiện thế nào đây?"
[ A a a a a!! Trời ơi!! Úc Khải quá đẹp trai!]
[A a a a a, tuyệt mỹ, dáng vẻ này quá đẹp rồi nhỉ?]
[Mỗi lần xem Úc bảo diễn, đều có thể đẹp tới một độ cao mới! Lên! Lên!]
Khác với Úc Tinh Thần vừa đi lên đã dào dạt đắc ý, giây phút Úc Khải bước ra khỏi cánh gà, mặt đầy thất hồn lạc phách, cậu cúi đầu đờ đẫn đi tới, thậm chí thiếu chút nữa không cẩn thận đụng phải người bạn.
Cậu trực tiếp bắt đầu diễn từ lúc bước lên sân khấu.
Người bạn dừng lại bước chân: "Úc Khải......"
Úc Khải không để ý đến, vẫn đi thẳng tới góc "phòng thay đồ" ngồi xuống, vẫn không nhúc nhích, tận đến khi người bạn lại gọi cậu lần nữa, cậu mới quay đầu nhìn qua, vẻ mặt vẫn chết lặng như cũ, nhưng đôi mắt lại lập tức đỏ bừng.
Một vị huấn luyện viên thở nhẹ một tiếng, hắn tháo tai nghe nói với vị huấn luyện viên bên cạnh: "Chỗ này cậu ấy xử lý hoàn toàn khác với Úc Tinh Thần!"
"Aiz....." Người bạn hơi sửng sốt, thở dài đi tới cạnh cậu, bắt đầu an ủi cổ vũ cậu.
Úc Khải nở nụ cười miễn cưỡng, cậu nhìn bản thân trong gương, nhớ về những chuyện đã qua, ánh mắt khi sáng khi tối, khi thì nhẹ nhàng vui sướng, khi thì nặng trĩu phiền muộn.
Thật lâu sau, cậu bắt đầu chậm rãi khiêu vũ.
Nước mắt của cậu lúc này mới rơi xuống.
[ A a a a a, chúa ơi, mỹ nhân rơi lệ!! ]
[ Úc Khải khóc đẹp quá mọi người nhỉ! ]
[Tim ta sắp tan nát rồi!!]
[Bảo bối đừng khóc đừng khóc hu hu hu!]
Không chỉ biểu diễn, vũ đạo của cậu cũng hoàn toàn khác với Úc Tinh Thần, bước nhảy của cậu mềm mại đẹp đẽ, nhẹ nhàng uyển chuyển tràn ngập đau thương và phiền muộn.
Điệu nhảy kết thúc, bình luận trực tiếp nổ tung.
[A a a a a a! Đẹp quá rồi đúng không?! Trời ơi!]
[Linh hồn nhỏ bé của ta sắp bị câu đi rồi, ánh mắt cuối cùng kia của Úc bảo, trái tim ta cũng phải tan nát theo! Quá đẹp, quá đẹp! Vì sao lại tuyệt vời như vậy!]
[A a a a a, sau khi ta nhìn thấy một loạt ảnh động trên Weibo mới đi xem chương trình, đến để phụ họa thôi!!!]
[Nếu nói Úc Tinh Thần là một con khổng tước tự tin xòe đuôi, vậy Úc Khải chính là một con thiên nga trắng ưu nhã tuyệt mỹ! Úc Khải mang tới cho người ta một cảm giác quá chấn động!]
"Xuất sắc!"
"Bốp bốp bốp bốp!"
So với tiếng vỗ tay vô cùng có lệ sau khi Úc Tinh Thần biểu diễn xong, màn biểu diễn của Úc Khải vừa kết thúc.
Toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay kịch liệt, các học viên kích động hô to.
"A a a a, quá đẹp!"
"Úc ca!! Tuyệt vời!! Xông lên!!"
Đặc biệt là các học viên trong lớp học của Cảnh Vân Trăn, đã trở thành fan não tàn của Úc Khải, điên cuồng vỗ tay cổ vũ cho cậu.
"Úc ca, quá lợi hại!!"
"Thì ra Úc ca cũng biết khiêu vũ! Lúc trước tôi xem trên mạng đều nói anh ấy không biết nhảy, trong lòng còn lỡ nhịp một chút, không ngờ lại lợi hại như vậy!"
"Quả nhiên Úc ca là mười hạng toàn năng, thiên hạ vô địch!"
"Cậu ——" chỉ có Úc Tinh Thần trợn mắt há hốc mồm đứng bên cạnh sân khấu, cả người đều ngay ra không thốt nên lời.
Sao có thể......!Sao có thể!
Cái đồ nhà quê tới từ nông thôn kia, cậu ta học vũ đạo lúc nào?! Hơn nữa còn nhảy đẹp như vậy.
—— Học khi nào?
Chỉ sợ có đánh chết y cũng không thể ngờ được, chính là vào hai ngày trước.
Là thí sinh khách mời, Úc Khải cũng có thể rời khỏi học viện.
Hai ngày trước sau khi rời khỏi buổi biểu diễn, cậu nói với Cảnh Vân Trăn mình muốn đi tìm một giáo viên vũ đạo đặc huấn một chút, sau đó liền để lại Cảnh lão sư đáng thương một mình hóa thành hòn vọng ngư rời đi.
Cậu đi tới viện nghiên cứu khoa học.
Đặc huấn là thật, nhưng thứ sử dụng là —— công nghệ đen!
Còn nhớ cái Cabin mô phỏng cảnh đóng phim kia không?
Lúc ấy Úc Khải ở bên trong liền cảm thấy tốc độ thời gian trôi qua khác với thế giới hiện thực, còn không cảm thấy mệt mỏi, cho nên nếu dùng nó để học tập, mặc kệ học bất cứ thứ gì, chắc chắn đều có thể gấp đôi hiệu quả.
Hiện tại cabin mô phỏng này đã được nhân viên nghiên cứu nghiên cứu thấu triệt từ trong ra ngoài, còn khám phá ra một vài "cách chơi" mới.

"Có phải lần trước cậu cảm thấy rõ ràng ở trong cabin vài tiếng nhưng ở ngoài hiện thực thì không qua bao lâu đúng không?"
"Đúng vậy." Úc Khải gật đầu: "Cho nên tôi muốn lợi dụng đặc điểm này để đặc huấn khiêu vũ."
Chỉ có hai ngày, dựa theo phương thức luyện vũ bình thường, trừ khi cậu là một thiên tài vũ đạo ngàn năm khó gặp, nếu không chắc chắn không thắng được Úc Tinh Thần.
"Tỷ lệ thời gian của nó kỳ thực có thể điều chỉnh." Nhân viên nghiên cứu nói cho cậu: "Không những có thể hiện thực một tiếng trong mộng ba tiếng, còn có thể hiện thực một tiếng trong mộng 30, 300 thậm chí là 3.000 tiếng! Nói khoa trương thêm một chút, nếu cậu muốn, có thể cho cậu ở bên trong một hai trăm năm, bảo đảm lúc đi ra sẽ trở thành ông hoàng khiêu vũ của nước Thiên Long.

Nhưng chúng tôi đã thử qua, thời gian không thể quá dài, nếu quá dài, sẽ có một vài ảnh hưởng xấu tới tinh thần và tâm lý của cậu."
Úc Khải: "......"
Úc Khải: "Cảm ơn ngài, cũng không cần thiết như vậy!"
Vì vậy quốc gia ba ba sắp xếp một vị giáo viên vũ đạo hàng đầu trong nước căn cứ vào tình huống bản thân Úc Khải giúp cậu biên soạn vũ đạo sau đó dạy học.
Cũng may lúc trước khi học lớp thể chất, Úc Khải cũng học một vài bài nhảy cơ bản, tuy độ mềm dẻo và khả năng phối hợp của thân thể kém với người học vũ đạo từ nhỏ, nhưng được cái tuổi còn trẻ, các phương diện điều kiện thân thể đều vẫn rất tốt.
Rất nhanh Úc Khải liền nhớ hết toàn bộ động tác vũ đạo mà giáo viên hướng dẫn, sau đó liền tiến vào cabin mô phỏng luyện tập.
Sau đó, cứ mười mấy phút cậu lại đi ra một lần, nhảy cho giáo viên xem, để giáo viên sửa đúng cho cậu, sau đó lại đi vào.
Vì thế ở trong mắt người thường, cậu chỉ tốn một ngày ngắn ngủn, liền học được điệu nhảy này, thậm chí còn nhảy như người chuyên nghiệp.
Cũng khiến giáo viên vũ đạo sững sờ, khen cậu là một thiên tài, thậm chí sinh ra ý nghĩ đào góc tường.
"Tiểu Khải, đừng làm diễn viên nữa, làm vũ công đi! Hoặc là em kiêm chức cũng được, một ngày đóng phim một ngày luyện vũ, với thiên phú của em, tôi bảo đảm không qua mấy năm, chắc chắn em có thể truyền thừa y bát của tôi."
Úc Khải: "Cảm ơn ngài thưởng thức, nhưng mà....."
Nhưng mà, cá mặn chỉ muốn nằm yên!
Vì thế cứ như vậy, Úc Khải nằm trong cabin mô phỏng một ngày liền học xong điệu nhảy này.
Kỳ thực nếu nói riêng về kỹ năng vũ đạo, Úc Khải vẫn không thể bằng Úc Tinh Thần, dù sao y cũng đã học vũ đạo tận mười mấy năm, tố chất thân thể bày ra đó, Úc Khải có học cấp tốc như thế nào cũng không thể đạt tới hiệu quả kia.
Nhưng Úc Khải lại có giáo viên biên đạo đứng đầu trong nước.

Hắn quá lợi hại, bù đắp rất lớn những phần Úc Khải thiếu hụt, phát huy tối đa điểm mạnh và điểm yếu của cậu.
Hơn nữa sau khi hắn biết được cốt truyện còn lồng ghép rất nhiều thần thái và động tác phù hợp với cốt truyện.
Chân chính dung nhập điệu nhảy vào cốt truyện, kết hợp với kỹ năng diễn xuất của Úc Khải thể hiện ra nội tâm của nhân vật chính.
Ngay cả trang phục biểu diễn tuyệt đẹp kia cũng là hắn tìm tới.
Thấy chứ! Quốc gia ba ba vừa ra tay, liền biết có hay không ngay!
Cho dù chỉ là một chương trình, cũng phải chuẩn bị phối trí cao nhất cho Úc Khải.
Không buông tha bất cứ một cơ hội để tỏa sáng nào!
Vì thế tập này vừa phát sóng, đoạn ngắn vũ đạo của Úc Khải đã được các fan cắt ghép, rồi đăng lên các trang mạng xã hội lớn, thành đề tài hot nhất.
#Anh trai thiên thần nhảy múa#
#Anh trai mỹ nhân rơi lệ!#
Cộng với những màn biểu diễn thu hút fan của cậu trong chương trình.
Nhân khí của Úc Khải lại vùn vụt tăng lên một đợt!
Còn Úc Tinh Thần thì sao? Fan của y thật ra cũng cắt nối, đáng tiếc nhiệt độ bị sự nổi tiếng của Úc Khải nghiền ra bã!
- --------
Trở lại chương trình.
Lâm Hàm khen ngợi: "Tiểu Khải, em quá lợi hại! Tôi cảm thấy em đúng là một người rất nghiêm túc, chỉ một đoạn ngắn trong chương trình thôi mà còn cố ý biên tập vũ đạo, hóa trang nguyên bộ, quá tuyệt vời!"
"Đúng! Không nói cái khác, chỉ với thái độ này, tôi đã rất tán thành!"
"Quá xuất sắc, tôi thiếu chút nữa quên mất chúng ta còn đang quay tống nghệ."
Cảnh lão sư thì khỏi cần nói, luôn trung thành tâng bốc cá mặn.
Nếu đủ thời gian, hắn có thể tâng bốc Úc Khải ba vòng hành tình Bình Minh.
"Vậy các vị lão sư cho rằng ai diễn tuyệt vời hơn?"
Cảnh Vân Trăn không chút do dự trả lời trước: "Đương nhiên là Úc Khải."

"Cảnh lão sư!" Úc Tinh Thần nghe không nổi nữa, y vẻ mặt ủy khuất mà kêu lên: "Em biết Úc Khải là học viên ngài đắc ý nhất, nhưng mà.....nhưng em cũng dốc hết toàn lực mà, em thật sự kém cỏi như vậy sao?"
[Tinh Thần của chúng ta diễn cũng rất tốt!]
[Đúng, Cảnh Vân Trăn đúng là thiên vị học viên của mình!]
[Ha ha, ai không biết hai người bọn họ có một chân? Tinh Thần tham gia chương trình này đúng là đen đủi, thương Tinh Thần quá.]
[? Cảnh Vân Trăn thiên vị Úc Khải ta không nhìn ra, nhưng còn Úc Tinh Thần rõ ràng có một chân với Nhan Kỳ Thụy, Nhan Kỳ Thụy thiên vị Úc Tinh Thần đến mức bắt mọi người làm vai phụ cho y có được không?]
[Đúng vậy, Tiểu Chu của chúng ta nếu không phải do y thì không chừng còn có cơ hội nghịch tập nữa! Đều do tên hàng giả này!]
Cảnh Vân Trăn đương nhiên cũng nghe ra ẩn ý trong lời nói của Úc Tinh Thần, không nhịn được cười nhạo một tiếng.
"Được, vậy tôi sẽ nói cho cậu xem cậu kém ở chỗ nào."
Vốn dĩ Cảnh Vân Trăn không muốn lãng phí thời gian quý báu của mình cho loại người khôn vặt thích đi đường ngang ngõ tắt như Úc Tinh Thần, có thời gian này còn không bằng khen tiểu cá mặn nhiều thêm hai câu có được không?
Nhưng nếu tự y muốn tìm chết, vậy không thể trách hắn.
Con ngựa hoang này mà đã lên cơn, thì ngươi sẽ biết!
"Tiểu Đổng." Cảnh Vân Trăn quay đầu hỏi người bên kia: "Cậu cảm thấy người nào diễn tốt hơn?"
Tiểu Đổng chính là học viên đóng vai "người bạn" của bọn họ.
"Ách......" Tiểu Đổng cũng không ngốc, loại câu hỏi đắc tội người khác thế này, đương nhiên hắn sẽ không trả lời, quyết đoán lựa chọn: "Em cảm thấy đều rất tốt, đều rất tuyệt!"
Cảnh Vân Trăn thay đổi cách nói: "Vậy cậu cảm thấy bọn họ cho cậu cảm giác như thế nào?"
Tiểu Đổng chần chừ một chút: ".....Tinh Thần khiến em cảm thấy cậu ấy rất thương tâm, Úc ca làm em cảm thấy cậu ấy ——rất tuyệt vọng."
"Đúng vậy, Úc Tinh Thần, cậu nghe rồi chứ? Đây là chỗ cậu kém hơn, vừa rồi Đàm Hoành Thâm có nói, vị vũ công này yêu vũ đạo sâu sắc, vì nó mà trả giá hết thảy, như vậy phải chịu đả kích thế nào mới có thể khiến cậu ấy nghĩ tới từ bỏ vũ đạo? Cậu liên tưởng một chút, nếu một người yêu thích một thứ gì đó sâu sắc, còn trả giá mọi thứ vì nó, người ta sẽ dễ dàng từ bỏ sao? Trừ khi đả kích này lớn đến mức khiến người đó tuyệt vọng tới mức có thể sinh ra ý nghĩ từ bỏ được."
Đàm Hoành Thâm ra đề thi có rất nhiều thứ cần tự mình thêm vào và lý giải, nhưng có thứ lại giới hạn.
"Cho nên cậu khóc từ đầu đến cuối, làm phần tình cảm kia lý giải thành thương tâm là không đủ."
Cảnh Vân Trăn: "Hơn nữa dường như cậu quên mất vũ đạo chỉ là hạng mục thêm điểm, không phải chủ đạo tuyệt đối, một người vừa bị đả kích lòng tràn đầy tuyệt vọng sao có thể nhảy hòa hòe lòe loẹt giống như một con khổng tướng xòe đuôi như vậy?"
"Tôi nói rõ ra nhé, kỹ thuật diễn xuất của cậu giống như cậu nhảy, quá nóng lòng muốn thể hiện bản thân, cậu có quá nhiều tâm tư, từ ngày đầu tiên cậu bước vào chương trình này, cậu đã căn bản chưa nghĩ tới diễn xuất cho tốt."
Cảnh lão sư nói rất đúng!!!
Các học viên phía dưới hận không thể đứng lên vỗ tay cho Cảnh Vân Trăn.
"Em không có....." Úc Tinh Thần hai mắt đỏ hoe, nức nở nói: "Cảnh lão sư......không phải như vậy.......thầy hiểu lầm, em....."
Y còn đang muốn giảo biện.
Đàm Hoành Thâm trực tiếp ngắt lời y: "Điều Cảnh lão sư nói cũng là điều tôi muốn nói, Úc Tinh Thần, tôi thấy phim em đóng trước kia diễn xuất khá tốt, không biết hôm nay tại sao lại như vậy? Diễn rất khiến người xấu hổ.

Mà một đoạn này Úc Khải xử lý cực kỳ tốt, đây mới là màn trình diễn có trình tự khiến người xem đắm chìm."
Lời Đàm Hoành Thâm nói giống như một tia sét đánh giữa trời quang đánh cho Úc Tinh Thần cơ hồ ngã nhào ra mặt đất!
Y biết, Đàm Hoành Thâm đã nói như vậy, chỉ sợ không thể tìm hắn hợp tác nữa rồi.
Y không thể trở thành nam chính chuyên dùng của Đàm Hoành Thâm nữa.
Người dẫn chương trình đúng lúc lên tiếng.
"Vậy các vị lão sư cho rằng ai diễn hay hơn đây?"
Đàm Hoành Thâm: "Úc Khải."
Lâm Hàm: "Úc Khải."
Nhan Kỳ Thụy cũng không chút do dự: "Úc Khải."
Nếu nói ngày hôm qua hắn còn có chút do dự, cho rằng bản thân hiểu lầm Úc Tinh Thần, nhưng hôm nay bị Cảnh Vân Trăn chỉ ra, hắn cũng đã nhận ra.
Úc Tinh Thần này chỉ sợ cũng không đơn thuần như vẻ bề ngoài.
Một vị huấn luyện viên cuối cùng cũng trả lời: "Úc Khải."
Úc Khải! Úc Khải! Úc Khải!
Úc Khải thắng tuyệt đối! Nhất trí thông qua!
[ A a a a a, quá tuyệt vời, Úc bảo quá tuyệt vời! ]
[ Úc Khải Úc Khải Úc Khải Úc Khải!! ]
[ Úc bảo lên!! ]
[ Cái gì vậy, rõ ràng Tinh Thần diễn hay hơn! Nhảy vừa đẹp vừa mạnh mẽ! ]
Cho dù đoạn Cảnh Vân Trăn răn dạy Úc Tinh Thần "Đường ngang ngõ tắt" bị ekip cắt đi, nhưng bị hắn và Đàm Hoành Thâm phân tích như vậy, các cư dân mạng cũng nhận ra điều gì.
[Nực cười, fan đừng có mù quáng tâng bốc, coi đây là thi đấu vũ đạo à?]
[Diễn nát bét có được không? Ta cũng không nhìn nổi, quá xấu hổ!]
[Mọi người đều biết kỳ thực khóc là thứ đơn giản nhất trong diễn xuất, ngoài khóc ra Úc Tinh Thần còn biết làm gì?]
Nghe thấy ngay cả Nhan Kỳ Thụy cũng từ bỏ mình.
Máu trong người Úc Tinh Thần giống như bị đông cứng lại, trở nên lạnh băng.
Úc Khải! Úc Khải! Úc Khải!
Y căm hận cái tên này.

Cái tên cướp này, cái tên cướp muốn lấy đi tất cả của y!
Úc Tinh Thần hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Giờ phút này, dường như y lại đột nhiên quay về kiếp đầu tiên, cái loại cảm giác nghẹn khuất và thất bại đột nhiên sinh ra.
Y không cho phép, tuyệt đối không cho phép Úc Khải đạp lên trên đầu của y!
Tất cả mọi thứ đều là của y!
Hủy hoại cậu, y muốn hủy hoại cậu, hoàn toàn huy hoại cậu!

Cùng ngày chương trình ghi hình xong, vốn Úc Khải muốn dọn đồ chạy lấy người, kết quả đạo diễn mãnh liệt mời cậu ở lại quay nốt tập cuối cùng.
"Úc Khải, từ lúc cậu gia nhập, hai tập mới nhất này của chúng tôi nhiệt độ tăng lên vèo vèo!"
Đạo diễn kích động cầm số liệu cho cậu xem: "Tôi bảo đảm, hôm nay tập này mà phát sóng, nhân khí của cậu cũng sẽ bạo trướng!"
Úc Khải và Đường Hân Nhiên thương lượng một chút, tính toán điểm nhân khí sắp đột phá 3 triệu, vì thế liền đồng ý.
"Cũng được, tôi nói với đoàn phim bên kia một tiếng, để bọn họ lùi lại sau một tuần."
Dù sao lấy được công nghệ cao mới càng sớm, bọn họ càng có thể nghiên cứu sớm, một tuần cũng là thời gian, vô cùng quý giá.
Đương nhiên Cảnh Vân Trăn cũng rất vui vẻ.
Có thể ở chung với tiểu cá mặn thêm một tuần nữa!
Vì thế Úc Khải lại đặt lại tất cả đồ đạc đã đóng gói vào vali cá mặn, sau đó bị Cảnh Vân Trăn lôi kéo chuẩn bị đi ăn cơm.
"Tôi nghe bọn họ nói, bên ngoài có một nhà hàng lẩu ăn cực kỳ ngon, tôi lái xe mang cậu quá đó ăn."
Khi bọn họ đi tới bãi đỗ xe, đột nhiên nghe thấy một tiếng khóc thút thít.
"Hu hu hu......ba mẹ, con thật vô dụng......con......con quá kém khỏi hức......"
Là Úc Tinh Thần.
Úc Khải hóng hớt lập tức kéo Cảnh Vân Trăn lại, chuẩn bị lặng lẽ nghe một chút.
Một giọng nữ dịu dàng an ủi: "Thần Thần, còn làm sao thế, đừng khóc nữa, nói cho ba mẹ ai bắt nạt con? Ba mẹ giáo huấn hắn giúp con!"
"Hu hu, không có, không ai bắt nạt còn, là con quá kém cỏi thôi, hức, nhưng con thật sự rất buồn, Tiểu Khải, Tiểu Khải cậu ấy.....con không rõ vì sao cậu ấy lại làm như vậy....."
Mẹ Úc vội vàng hỏi: "Tiểu Khải cũng ở trong chương trình sao? Thằng bé làm sao?"
"Cậu ấy......cậu ấy đẩy con ngã, lần đầu tiên thi đấu thiếu chút nữa bị đào thải, cậu ấy còn liên hợp với tất cả học viên xa lánh con không để ý tới con, bọn họ đổ nước vứt rác lên giường con, còn không cho con dùng phòng tập, đi nhà ăn ăn cơm cũng vậy.

Đội của con, hôm nay còn bị Cảnh Vân Trăn trực tiếp đuổi con ra khỏi chương trình......hu hu hu......"
Úc Tinh Thần khóc sướt mướt: "Con biết con rất có lỗi với cậu ấy, là con chiếm mất cuộc đời của cậu ấy, nhưng con cũng không muốn như vậy mà, con đã xin lỗi cậu ấy rất nhiều lần rồi, nhưng cậu ấy không chịu tha thứ cho con......con nhẫn nhịn rất lâu.....thực xin lỗi......ba mẹ lần này con thật sự quá khổ sở....."
Mẹ Úc đau lòng: "Trời ơi, sao Tiểu Khải có thể làm như vậy? Đầu gối con còn đau nữa không?"
"Cái đồ hỗn trướng!" Cha Úc tức giận: "Nó cư nhiên dám cưỡi lên cả trên đầu con! Cái đồ nghịch tử này! Cả ngày chỉ biết làm mất mặt nhà họ Úc chúng ta!"
"Ha?" Lúc này Cảnh Vân Trăn mới nhận ra: "Hai người kia là cha mẹ ruột của cậu sao? Thì ra Úc Tinh Thần kia chính là tên hàng giả nhà các cậu?"
Hắn đã nói mà sao cái tên kia nghe có chút quen tai.
Úc Khải gật đầu.
"Fuck." Cảnh Vân Trăn lập tức phát cáu: "Đã bảo mà, hôm nay tôi phát huy chưa đủ."
Thấy Cảnh Vân Trăn chuẩn bị đi qua, Úc Khải kỳ quái nói: "Anh muốn làm gì?"
Cảnh Vân Trăn: "Cậu chờ tôi hai phút, tôi đi xả giận cái đã!"
Nói xong hắn trực tiếp đi qua, cao giọng phá vỡ cảnh tượng "gia đình hòa thuận" này.
"Tôi nói này, bác trai bác gái, đầu óc hai người có vấn đề hay đôi mắt có vấn đề? Người bốn năm chục tuổi đầu, bỏ con trai ruột không cần, bị cái tên bạch liên hoa kia dỗ cho xoay vòng vòng?"
"Cậu nói bị Úc Khải đẩy ngã? Lúc ấy Úc Khải còn ở cách Minh Thành hơn 500km, là tay cậu ấy dài vạn dặm hay là mặt cậu dày những 500km? Cậu ấy ở nơi khác cũng có thể đẩy cái bông sen nhỏ bé yếu ớt nhà cậu ngã ra đất?"
"Trước khi nói chuyện thì sử dụng đầu óc một chút được chứ?"
"Còn nữa, nói Úc Khải liên hợp mọi người xa lánh cậu? Cậu có tin tôi tố cáo cậu tội phỉ báng không? Vì sao cậu bị xa lánh trong lòng còn không rõ sao? Nếu không hiện tại tôi liền đi tìm mấy học viên, nói những chuyện cậu đã làm? Trình độ như cậu còn muốn diễn trò hay, vừa ngu vừa ác!"
Sắc mặt Úc Tinh Thần lập tức tái nhợt.
Cha Úc, mẹ Úc vừa kinh ngạc vừa giận dữ: "Cậu là ai?!"
Cảnh Vân Trăn cười lạnh: "Tôi là cha ông."
Úc Khải: "......"
Không phải, anh, cái này không được đâu, bối phận này của anh có chút rối loạn.
"Mày! Mày có biết tao là ai hay không?!" Cha Úc siết nắm đấm phẫn nộ xông lên, đột nhiên nhìn thấy Úc Khải, lập tức như tìm được nơi phát tiết, nổi giận mắng: "Thì ra mày ở chỗ này, đồ bạch nhãn lang, mau cút về nhà cho tao! Đừng có ở bên ngoài làm mất mặt xấu hổ! Nhà họ Úc chúng tao sao lại có loại con trai như mày chứ! Mặt mũi sắp bị mày làm mất hết rồi!"
Mặt Úc Khải không cảm xúc, nội tâm không hề dao động, thậm chí có chút buồn cười.
Úc Khải còn chưa tỏ vẻ gì, Cảnh Vân Trăn động thủ trước, hắn lập tức nắm cổ áo cha Úc, trực tiếp xách người lên.
Lạnh lùng nói.
"Lão già này, ông lặp lại lần nữa?".


Bình luận

Truyện đang đọc