SAU KHI CÁ MẶN THẾ GẢ


Lúc Nhan Tích Ninh tỉnh lại mặt trời cũng đã lên cao, hắn thích ý nghiêng thân duỗi thắt lưng.

Tấm chiếu dưới thân mát mẻ thoải mái, chăn trên người cũng là cái chính mình quen dùng.

Trong phòng có thùng băng, trong không khí phảng phất mùi quen thuộc.

Trong nháy mắt, hắn cảm giác chính mình về tới Văn Chương Uyển.
Nhưng mà khi hắn quay đầu lại, liền phát hiện chỗ bất đồng.

Gian phòng này lớn gấp hai ba lần so với căn phòng mà hắn và Cơ Tùng ở Văn Chương Uyển, trong phòng đặt nột chiếc bình phong khắc hoa, đây rõ ràng không phải phong cách của Dung Vương phủ.
Nhan Tích Ninh xoay người ngồi dậy, hắn mới vừa mang giày vào chợt nghe thấy tiếng bước chân, nhìn theo chỉ thấy Bạch Đào đang bưng nước rón ra rón rén bước vào cửa.

Nhìn đến Bạch Đào, Nhan Tích Ninh vui vẻ: "Bạch Đào sao ngươi lại tới đây?"
Bạch Đào cười đến lộ ra cả hàm răng: "Thiếu gia ngài tỉnh rồi?"
Ngày hôm qua sau khi tách ra cùng bọn Nhan Tích Ninh, xe ngựa Vương phủ tiếp tục đi về phía Tây, đi được hơn nửa ngày sắc trời liền tối sầm xuống.

Bọn họ liền ở lại huyện Dã Điền của quận Thái Xương kế bên.

Nửa đêm gần sáng đột nhiên Sí Linh quân đến khách trạm tìm bọn Bạch Đào, để bọn họ đi suốt đêm đuổi tới thành Bình Xương.

Bọn Bạch Đào không dám trì hoãn, lúc này mới chạy kịp tới thành Bình Xương vào Vương phủ mới khi trời sáng.
Bạch Đào đưa khăn cho Nhan Tích Ninh, cậu hưng phấn nói: "Thiếu gia ngài cùng Vương gia thật lợi hại, vừa tới quận Bình Xương liền chém nhiều tham quan như vậy, thật thống khoái!"
Vừa đến thành Bình Xương, Bạch Đào chợt nghe được nhóm dân chúng nói chuyện say sưa.

Sau khi nghe nói cậu là sai vặt thân cận của Nhan Tích Ninh, đám hạ nhân trong Vương phủ mới rất cung kính với Bạch Đào.

Từ trong miệng của đám hạ nhân này, Bạch Đào mới biết được chiến tích vĩ đại ngày hôm qua của thiếu gia và Vương gia.

Cậu có chút ảo não: "Sớm biết vậy ngày hôm qua sẽ không tách khỏi thiếu gia, vậy mà ta không thấy được cảnh chém đầu."
Dừng một chút Bạch Đào an ủi chính mình: "Bất quá không có việc gì, kế tiếp có thể còn rất nhiều tham quan sẽ bị xử lý."
Nhan Tích Ninh xoa xoa mặt, hắn dở khóc dở cười: "Ta cũng không có năng lực chém tham quan, Vương gia mới có năng lực này.

Đúng rồi, Vương gia đâu?"
Bạch Đào nói: "Vương gia sáng sớm liền ra cửa, hẳn là tới huyện nha đi? Hoặc là tới phủ Thứ sử.

Thiếu gia ngài muốn đi tìm Vương gia sao?"
Nhan Tích Ninh thả khăn lại vào trong chậu, hắn giãn thân thể một chút nói: "Ta đi qua chỉ thêm phiền cho y, vẫn nên thong thả trước đi." Hắn phải đi ngắm Vương phủ mới trước, nếu hắn không nghĩ sai, nơi này chính là nhà mà sắp tới hắn sẽ phải ở lại thật lâu.
Phủ đệ vừa mới được tu sửa qua, đồ dùng trong nhà đều là đồ mới.

Nhan Tích Ninh dạo qua một vòng ở trong phòng bọn họ trước, hắn phát hiện bố cục gian phòng này cùng với bố cục phòng ốc ở Văn Chương Uyển không sai biệt lắm, chẳng qua mỗi một gian phòng đều lớn hơn so với gian phòng cũ.

Có thể bởi vì do đồ trang trí trong phòng, cho dù là ban ngày trong phòng đều có vẻ rất u ám.
Ra khỏi phòng, hắn liền thấy được một đại viện, trong viện có núi giả hồ nước hành lang gấp khúc.

Trên núi giả trồng phong lan, trong hồ dày đặc cẩm lí, hai bên hành lang trồng vô số hoa và cây cảnh rậm rạp tươi tốt.

Gió nhẹ thổi tới, tràn ngập hương thơm.

Một con đường nhỏ trải đá cuội được khảm trong đó, liếc mắt nhìn lại bố cục sinh sôi lại không mất nét lịch sự tao nhã.
Nhan Tích Ninh:......

Hắn ở Vương phủ trong kinh thành cũng chưa từng ở lại sân nào tốt như vậy, không nghĩ tới đến Lương Châu lại có thể dọn vào tòa nhà tốt như vậy.

Vuốt lương tâm thề với trời, cho dù là chỗ mà Bình Viễn Đế ở cũng giống như này đi?
Nhan Tích Ninh khiếp sợ không nói ra lời, hắn nhéo nhéo cánh tay mình lại xoa xoa mắt: "Cừ thật......"
Dung Vương phủ ở Lương Châu không tiếc tiền a, xây một cái sân như vậy tốn không ít tiền đi? Lương Châu đang có nạn hạn hán, lại xây sân như vậy, phải hao bao nhiêu thời gian tinh lực a.
Gió nóng trong viện thổi đi sự mát mẻ trên người, Nhan Tích Ninh xoa xoa da gà trên người mình, hắn phun tào: "Thật sự là heo núi không ăn nổi trấu mảnh......" Chỉ đứng ở trong viện này, hắn liền cảm thấy cả người đều không được tự nhiên.

Không được, hắn phải tìm một viện không xa hoa như vậy để ở.
Nhưng sau khi dạo qua một vòng Vương phủ, Nhan Tích Ninh trầm mặc.

Vương phủ mới và Dung Vương phủ ở kinh thành đều rộng không khác biệt mấy, sân mà Cơ Tùng chọn cho hắn đã là nơi mộc mạc nhất.

Mấy sân khác cái này so với cái kia càng xa hoa hơn, đa số đều có màu xanh vàng rực rỡ chói lói đến mù mắt.
Nhan Tích Ninh thở dài một hơi chấp nhận: "Quên đi, ở trước vậy."
Bạch Đào thiếu chút nữa cười ra tiếng: "Thiếu gia, nhìn bộ dạng ngài mất hứng đến vậy, người không biết rõ còn tưởng rằng Vương gia cho ngươi ở chuồng bò a."
Nhan Tích Ninh than một tiếng: "Ta tình nguyện ở chuồng bò." Ở trong Vương phủ mới cảm giác rất kinh hồn táng đảm, không yên tâm bằng ở trong chuồng bò.

Nhìn đống gia cụ xa hoa này, hắn chỉ nghĩ tới than quan ức hiếp hương dân.

Không biết để xây nên Dung Vương phủ này, rốt cuộc đám tham quan này đã tham ô bao nhiêu mồ hôi nước mắt của nhân dân.
Nói về vấn đề này, Bạch Đào nhớ tới một chuyện quan trọng: "Đúng rồi thiếu gia, buổi sáng hôm nay Lão Trương mang rất nhiều thịt bò đến, để ở phòng bếp nhỏ trong sân, ngài muốn đi xem hay không?"
Đôi mắt Nhan Tích Ninh sáng lên, ngày hôm qua hắn còn nói phải làm khoai tây hầm thịt bò, hôm nay Lão Trương đã đem thịt bò tới.

Chỉ có thể nói ánh mắt của kẻ ăn hàng là giống nhau, hắn vội vàng đứng dậy đi về phía sân viện: "Đi thôi, chúng ta đi nấu cơm đi."
Phòng bếp Văn Chương Uyển ở phía Tây, mà phòng bếp ở viện mới lại ở trong một viện khác kế đó, chỉ cần xuyên qua cổng vòm là có thể nhìn thấy.

Phòng bếp mới rất lớn, bất quá bếp lại nhỏ đến đáng thương.

Trong phòng bếp củi lửa và gia vị đã được chuẩn bị tốt, Tiểu Tùng canh giữ kế bên giỏ trúc đựng thịt bò đến độ sắp ngủ.
Bạch Đào đối với phòng bếp mới rất vừa lòng, chỉ có một chút khiến cậu có điểm không thích ứng, thì phải là phòng bếp mới muốn dùng nước lại không tiện lắm.

Lúc ở Văn Chương Uyển, Bạch Đào hái được rau dưa trong viện, có thể tới hồ Lãm Nguyệt để rửa rau.

Nhưng mà sân ở phòng bếp mới ngay cả hồ nước cũng không có, trong phòng bếp chỉ có một cái chum lớn, mỗi buổi sáng hạ nhân sẽ đổ đầy nước vào chum.
Nhan Tích Ninh vòng vo vài vòng liền thích ứng: "Đã không tệ lắm rồi." Phòng bếp còn tốt hơn so với hắn tưởng tượng, trước khi đến Lương Châu, kỳ thật hắn đã chuẩn bị tinh thần cho chuyện không thuận tiện tắm rửa.
Khoai tây ở Lương Châu không phải thứ hiếm, khoai tây hầm thịt bò cũng không hiếm lạ, dân chúng bình thường cũng có thể ăn được.

Nhưng khoai tây hầm thịt bò mà Nhan Tích Ninh làm còn chưa ra khỏi nồi, mùi liền bay ra sân.
Lúc này thời gian đã đến giữa trưa, Nhan Tích Ninh ngẩng đầu nhìn bầu trời, đột nhiên hắn phát hiện bên cạnh mặt trời xuất hiện vòng tròn đẹp đẽ.

Trong lòng hắn mừng rỡ: "Bạch Đào ngươi mau đến xem, có quầng mặt trời!"
Bạch Đào mơ hồ ngẩng đầu nhìn lên, chờ khi cậu thấy rõ liền hoảng sợ: "Thiếu gia, đây là có chuyện gì? Bên cạnh mặt trời có cái vòng!" Giữa ban ngày, bên cạnh mặt trời lại có một cái vòng lớn như vậy, trước kia Bạch Đào chưa từng thấy qua.
Nhan Tích Ninh giải thích: "Cái này gọi là quầng mặt trời, ngày hôm sau sau khi quầng mặt trời xuất hiện rất có thể trời sẽ mưa." Lương Châu khô hạn thời gian dài như vậy, nếu có thể có một trận mưa to sảng khoái kéo dài, thật là tốt biết bao?
Không được, hắn phải nói tin tức tốt này cho Cơ Tùng, vừa lúc còn có thể thuận tiện đưa chút khoai tây hầm thịt bò cho Cơ Tùng.

Chén ở Lương Châu lớn đến kinh người, Nhan Tích Ninh dùng chén ngày hôm qua đựng canh thịt bò để đựng đồ ăn.

Một chén đồ ăn lớn đặt ở trong thực hạp nhấc lên cũng nặng trịch, hắn nhấc thực hạp đi được vài bước xong có chút buồn rầu: "Hình như lấy hơi nhiều......"
Bạch Đào cười hắc hắc: "Thiếu gia ngươi chờ ta một chút, ta có cái kinh hỉ cho ngươi." Nói xong Bạch Đào vui vẻ chạy đi, Nhan Tích Ninh dở khóc dở cười: "Kinh hỉ gì đây? Thần thần bí bí."
Không trong chốc lát Bạch Đào liền dẫn một con ngựa lùn loè loẹt tới cửa phòng bếp.


Bạch Đào vui vẻ nói: "Thiếu gia người xem!"
Nhan Tích Ninh sửng sốt: "Chân ngắn nhỏ?" Đây không phải Chân ngắn nhỏ thì là ai?
Hắn kinh hỉ không thôi đi lên vuốt ve Chân ngắn nhỏ: "Sao ngươi lại ở chỗ này? Không phải ngươi nên ở mã tràng ngoài ngoại ô sao?" Từ kinh thành đến Lương Châu thiên sơn vạn thủy, Chân ngắn nhỏ đến đây lúc nào?
Chân ngắn nhỏ thấy được chủ nhân, nó phát ra tiếng phì phì trong mũi thân thiết cọ cọ ngón tay Nhan Tích Ninh, cắn ống tay áo của hắn.

Bạch Đào vui vẻ nói: "Chân ngắn nhỏ đã tới Lương Châu trước khi chúng ta lên đường rồi, bất quá vẫn luôn nuôi ở quận Vĩnh Xương.

Buổi sáng hôm nay tướng lãnh Sí Linh quân mới đưa Chân ngắn nhỏ đến, thiếu gia ngươi xem, có Chân ngắn nhỏ rồi có phải sẽ không cần lo lắng vấn đề không thể mang đồ vật này nọ đi?"
Nhan Tích Ninh ôn nhu vuốt ve đầu Chân ngắn nhỏ: "Ngoan a, vất vả ngươi."
Chẳng bao lâu sau, hai bên Chân ngắn nhỏ liền nhiều ra hai cái khung.

Một cái khung đặt thực hạp, một cái khác đựng dưa và trái cây.

Sự chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm ở Lương Châu rất lớn, dưa và trái cây sản xuất ra ngọt như mật.

Lúc ăn dưa nếu không để một chén nước ở bên cạnh, rất dễ dàng bị nghẹn.
Ngựa lùn vững vàng mang theo cơm trưa của Cơ Tùng ra đại môn Vương phủ, hạ nhân đi ngang qua nhìn đến Chân ngắn nhỏ nỗ lực cùng Vương phi đang nắm dây cương, bọn họ cúi đầu nhịn cười, nhưng mà bả vai run rẩy đã bán đứng bọn họ.
Nhan Tích Ninh cũng không giận, hắn ở hiện đại có cái xe tải nhỏ, dùng lấy hàng hoặc là đi siêu thị đặc biệt tốn ít sức.

Chân ngắn nhỏ không phải rất tốt sao? Không phải càng ít tốn sức hơn xe tải nhỏ sao?
Hắn vỗ vỗ đầu Chân ngắn nhỏ: "Chúng ta đi đường của chúng ta, để bọn họ cười tiếp thôi." Chân ngắn nhỏ "Leng keng" hai tiếng, xem ra đang đồng ý lời mình nói.
Kết quả mới ra cửa Vương phủ, Nhan Tích Ninh đã bị đám người chen chúc ở ngoài cửa dọa sợ: "Đây, đây là có chuyện gì?"
Bạch Đào giải thích nói: "Thiếu gia ngài còn không biết ư? Đây đều là người tới nha môn ứng tuyển."
Các tướng lĩnh Sí Linh quân viết bố cáo suốt đêm, bọn họ cần người nào cũng viết ra rõ ràng.
Hiện giờ Lương Châu có ba vấn đề lớn nhất, phân biệt là tham quan, nạn châu chấu và khô hạn, trong đó tham quan là vấn đề nghiêm trọng nhất.

Án tham hủ này dính tới rất nhiều quan viên, chỉ chém đầu không đủ để dẹp sự căm phẫn của dân chúng.

Mỗi lần thẩm vấn một gã quan viên, dân chúng đều phải biết rõ bọn họ từng phạm vào chuyện gì, tham bao nhiêu tiền bạc, bao che người nào, hại người nào.
Chỉ khi bày rõ hành vi của những người này ra, báo cho thiên hạ, dân chúng mới có thể càng tín nhiệm quan phủ.

Dân chúng tám quận năm mươi sáu huyện Lương Châu chịu đủ mọi loại hãm hại của tham quan nhiều năm như vậy, muốn khiến bọn họ tin tưởng quan phủ, chỉ dựa vào miệng là không thể.
Nha môn thành Bình Xương cách Vương phủ hai con phố, sáng sớm nay cửa nha môn liền dán hơn mười tấm bố cáo, Cơ Tùng muốn đề bạt nhân sĩ có tri thức để ổn định thế cục Lương Châu.

Các hương nhìn thấy bố cáo truyền qua truyền lại, vì thế mới có trường hợp như vậy.
Nhan Tích Ninh hít một ngụm khí lạnh: "Dung Xuyên có thể làm hết việc không đây?" Nhiều người như vậy đến nhận lời mời, Cơ Tùng không phải sẽ vội đến bay lên ư?
Nhưng chờ khi Nhan Tích Ninh đến cửa nha môn, hắn phát hiện tình huống cũng không hỗn loạn giống như hắn tưởng tượng.

Vô luận là người tới cáo trạng hay đến nhận lời mời đều có chuyên gia chỉ dẫn, nha môn Lương Châu cũng không lớn, bên trong đều là người chen chen chúc chúc, nhưng mà không có ai tranh cãi ồn ào ầm ĩ.

Mọi người im lặng xếp hàng, trong mắt mỗi người đều mang theo mong đợi.
Hắn vừa mới ngừng lại, liền thấy Nghiêm Kha bước nhanh từ trong nha môn lại đây: "Vương phi, sao ngài lại đến huyện nha?"
Nhan Tích Ninh cười nói: "Ta đến tìm Vương gia, có phải đã quấy rầy các ngươi rồi không?"
Nghiêm Kha lau mồ hôi trên trán, hắn cười nói: "Đây thật không phải, nhưng Vương gia không ở nơi này, y ở phủ Thứ sử."
*
Dân chúng rất đông, nếu công nhiên đưa đồ ăn cho Nghiêm Kha thì có điểm quá phận, Nhan Tích Ninh nghĩ nghĩ rồi nói khẽ với Nghiêm Kha: "Trong nồi ở Vương phủ có để lại khoai tây hầm thịt bò cho các ngươi, bên cạnh còn có dưa, chốc nữa đói bụng tự mình lấy ăn."

Nghiêm Kha vui mừng chắp tay: "Cảm tạ Vương phi."
Mắt thấy Nhan Tích Ninh phải đi, Nghiêm Kha vội vàng gọi Nhan Tích Ninh lại: "Vương phi, hiện giờ trong thành Bình Xương không an ổn, để các huynh đệ hộ tống ngài." Kỳ thật bọn họ hẳn nên phái người thủ Vương phủ, nhưng hiện tại chủ tử rất thiếu người, bọn họ thật sự không thể thoát thân.
Nghe nói như thế Bạch Đào thanh thanh giọng: "Khụ khụ ~"
Nghiêm Kha hồ nghi nhìn qua, Bạch Đào không biết từ nơi nào lấy ra một cây côn.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Bạch Đào bày ra tư thế, một cây trường côn bị cậu vung đến kín không kẽ hở.

Cho dù là người không hiểu võ thuật cũng có thể nhìn ra, bị gậy này đánh một cái, sẽ phải ngoan ngoãn nằm úp sấp.
Trường côn ở trong không khí phát ra tiếng "Vù vù", thân pháp lưu loát của Bạch Đào khiến cho người vây xem vỗ tay khen ngợi trầm trồ.

Liền ngay cả Nghiêm Kha đều dựng ngón cái: "Không tồi, có tiến bộ."
Nhan Tích Ninh sợ ngây người, tiểu Bạch Đào ngốc nghếch nhà hắn cư nhiên là một cao thủ? Sau một lát, trong lòng hắn tràn đầy kiêu ngạo vui đến nở hoa.

Từ khi Bạch Đào đi theo bọn thị vệ rèn luyện, sự tiến bộ của cậu có thể thấy bằng mắt thường.
Triển khai một bộ côn pháp xong, trên mặt Bạch Đào đổ một lớp mồ hôi mỏng, cậu căng miệng vỗ vỗ ngực: "Yên tâm đi, bên cạnh thiếu gia có ta!"
Nghiêm Kha lúc này mới yên tâm hơn, hắn cười với Nhan Tích Ninh nói: "Tuy rằng thân pháp của Bạch Đào còn chút sơ hở, bất quá đối phó với thích khách bình thường cũng có thể ngăn cản một phen."
Nhan Tích Ninh vỗ vỗ cánh tay phải của hắn: "Ta cũng không phải ngồi không." Trên cánh tay hắn còn đang cột ám tiễn, tới thời khắc mấu chốt, hắn cũng sẽ không mặc người xâm lược.
Nhìn thấy bóng dáng chủ tớ Nhan Tích Ninh đi xa, Bàng Văn Uyên từ trong phòng bên cạnh đi tới, hắn đứng ở bên cạnh Nghiêm Kha ôn thanh nói: "Con người Vương phi không tồi."
Nghiêm Kha lên tiếng: "Đúng vậy." Dừng một lúc hắn nhìn về phía Bàng Văn Uyên: "Lão Bàng ngươi đói bụng không? Ăn khoai tây hầm thịt bò không?"
Vẻ mặt Bàng Văn Uyên mộng bức: "Khoai tây hầm thịt bò?" Nghiêm Kha đói đến điên rồi ư? Giờ này sao lại có khoai tây hầm thịt bò?
Không bao lâu sau Nhan Tích Ninh liền đến cửa phủ Thứ sử, trên mặt đất trước cửa phủ Thứ sử còn lưu lại tảng lớn vết máu.

Hôm nay cửa phủ Thứ sử đã quạnh quẽ hơn, trước cửa phủ Thứ sử có tướng sĩ Sí Linh quân đứng canh gác.

Nhan Tích Ninh khụ khụ giọng nói khẽ: "Ta là......"
Các tướng sĩ lui về phía sau từng bước mặt mang ý cười: "Vương phi mời vào bên trong." Bọn họ đã sớm được Nghiêm tướng quân nhắc nhở, nếu nhìn thấy Vương phi đến, không cần thông truyền trực tiếp cho đi.
Vào phủ Thứ sử, Nhan Tích Ninh sửng sốt một lát, lập tức trong lòng liền dâng lên lửa giận lớn hơn nữa.

Hay cho một Thứ sử Lương Châu Tưởng Nghị, tòa nhà của hắn so với Vương phủ cách vách còn xa hoa hơn.

Chỉ từ khối tường xây làm bình phong ở cổng được làm từ cả một khối bạch ngọc tạo hình, nhìn nhìn lại mấy đồ bày biện khác, cái nào mà không phải vô giá?
Dân chúng Lương Châu khổ không nói nổi, mà bọn quan viên này lại trải qua cuộc sống như đế vương.

Đám tham quan đáng chết! Nếu không phải khi bọn họ vào thành đụng phải dân chúng cáo trạng, cũng không biết còn bị đám quan viên này che giấu tới khi nào.
Nhan Tích Ninh cắn răng với tường xây làm bình phong ở cổng, lúc này phía sau truyền đến tiếng Cơ Tùng gọi hắn: "A Ninh? Sao không tiến vào?"
Cơ Tùng đang ngồi ở đại sảnh phủ Thứ sử, phía sau y đứng mười mấy quan viên.

Hơn mười đôi mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm mình, Nhan Tích Ninh quay đầu liền xấu hổ: "Ngươi bận xong rồi sao?"
Cơ Tùng cười nói: "Việc ở Lương Châu đâu phải ngày một ngày hai là có thể vội xong."
Trên quan trường Lương Châu luôn luôn còn một ít quan viên có lương tri, khi Cơ Tùng chưa tới đây, bọn họ bởi vì không tham gia với đám tham quan mà bị bổ nhiệm ở những chỗ xa xôi.

Hiện giờ Cơ Tùng đến Lương Châu, đám quan viên này cuối cùng cũng có ngày xuất đầu, trong đó liền có Ti trưởng Bình Xương Hoàng Hành Giản.
Hoàng Hành Giản là một tên trung niên có dáng người cường tráng, lao ngục tai ương mấy ngày liền khiến cho sắc mặt hắn khô vàng, bất quá dựa vào thân thể rắn chắc, hắn chỉ nghỉ ngơi một đêm liền nhanh chóng tới gặp Cơ Tùng.

Nếu không phải có chứng cứ mà Hoàng Hành Giản vất vả thu thập được, Cơ Tùng cũng không thể mạnh mẽ thực hiện việc dọn dẹp Lương Châu được.
Vừa thấy Nhan Tích Ninh, Hoàng Hành Giản liền hành đại lễ với hắn: "Hạ quan Hoàng Hành Giản, bái kiến Vương phi.

Hôm qua gia quyến của hạ quan nhận được Vương phi chiếu cố, hạ quan cảm động đến rơi nước mắt."
Nhan Tích Ninh khoát tay: "Nhấc tay chi lao." Dừng một lúc hắn khích lệ: "Hoàng đại nhân góp nhặt nhiều chứng cứ phạm tội như vậy, nữ nhi Hoàng Thải Vi bất chấp sống chết giao chứng cứ tới tay Dung Xuyên, một nhà các ngươi hữu dũng hữu mưu có thể nói là cả nhà trung dũng."
Hoàng Hành Giản hổ thẹn không thôi: "Vương phi tán thưởng, nếu không phải Vương gia đúng lúc cứu hạ quan ra, hạ quan và khuyển tử e là đã sớm mất mạng, sao có thể có ngày giải tội."
Cơ Tùng ôn thanh nói: "Ta đã phong Hoàng Hành Giản làm Thứ sử Lương Châu." Chỉ bằng những chứng cứ mà Hoàng Hành Giản trình lên, thăng hắn làm Thứ sử cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Nói đến Hoàng Hành Giản ở Lương Châu nhiều năm, hiểu biết về quan trường Lương Châu hơn so với mình, có hắn tương trợ, Cơ Tùng có thể giảm bớt một nửa việc.
Nhan Tích Ninh đối với chuyện quan trường không phải quá hiểu biết, nhưng hắn tin tưởng Cơ Tùng.

Nghe nói như thế hắn liên tục gật đầu: "Chúc mừng Hoàng đại nhân."
Hoàng Hành Giản mới vừa thăng thành Thứ sử không hề ít việc phải bận rộn, mà Cơ Tùng bận việc hơn nửa ngày rốt cuộc cũng có thể ngồi xuống thở một hơi.


Nhìn thấy Nhan Tích Ninh đem thực hạp ra, Cơ Tùng cười nói: "Vẫn là A Ninh thương ta, cố ý đến đưa cơm cho ta.

Hôm nay ăn cái gì?"
Nhan Tích Ninh mở nắp thực hạp: "Khoai tây hầm thịt bò, còn có canh trứng."
Cơ Tùng tự tay lấy một đĩa đồ ăn lớn từ trong thực hạp ra, nhìn thấy khoai tây hầm thịt bò đầy đủ sắc hương vị y hít sâu một hơi: "Thơm quá."
Lời còn chưa dứt, Nhan Tích Ninh đưa một đôi đũa qua: "Mau nếm thử xem có hợp khẩu vị của ngươi không."
Nhan Tích Ninh thích dùng dầu chiên qua khoai tây để hầm thịt bò, như vậy khoai tây mềm mà không tan, nước canh hầm ra sẽ không tràn đầy khoai tay hầm nhừ dính dính.

Khoai tây ánh vàng rực rỡ thịt bò nặng trĩu màu nâu, liếc mắt một cái màu sắc đẹp đến dị thường.
Cơ Tùng khẩn cấp gắp một khối thịt bò vào trong miệng, thịt bò được chọn chính là phần thịt nạm thịt mỡ đan xen, vào miệng không chỉ không khô vừa mềm vừa non.

Một khối thịt bò lớn mặn nhạt vừa miệng, ăn vào trong miệng vị thơm lan ra trong khoang miệng.
Nếu nói thịt bò đã cho Cơ Tùng cảm giác thỏa mãn rất lớn, vậy khoai tây được chiên qua dầu chính là kinh hỉ ngoài ý muốn.

Khoai tây nhìn rất chắc nịt ngấm đẫm vị tươi của canh thịt bò, gắp một khối đặt vào trong miệng, giữa môi và răng, lớp da ngoài thoáng có chút dai dai mở ra, phần khoai tây phấn nộn ngập trong khoang miệng.
Cái loại hương vị vừa mềm vừa nhẵn lại tươi ngon khiến cho người ta trầm mê, Cơ Tùng cảm thấy khoai tây nửa điểm cũng không kém hơn thịt.
Y ăn liên tiếp vài khối khoai tây và thịt mới dừng đũa thoải mái thở dài một hơi: "Ăn ngon." Vẫn là đồ ăn A Ninh làm hợp khẩu vị, ăn thế nào cũng không ngán.
Nhan Tích Ninh dọn đồ ăn xong liền nhìn trái nhìn phải: "Sao Diệp thần y không ở đây?" Hắn cố ý mang theo chén đũa của Diệp Lâm Phong, vậy mà lại không thấy ông.
Cơ Tùng đặt một khối thịt bò lên trên cơm của Nhan Tích Ninh: "Ông ở nha môn chiêu y giả."
Nhan Tích Ninh sửng sốt một chút: "Ai? Diệp thần y chiêu y giả? Chiêu này rất tốt!" Vô luận ở nơi nào, tác dụng của y giả đều phi thường lớn.

Nếu trong tay Cơ Tùng có một đội ngũ y giả vĩ đại, tương lai vô luận là dân chúng hay là Sí Linh quân, đều có được sự bảo đảm to lớn.
Cơ Tùng nhẹ giọng nói: "Thần Sách Môn......!vẫn luôn là nỗi đau trong lòng cữu phụ, ông muốn lúc còn sinh thời truyền thừa tuyệt học Thần Sách Môn xuống.

Bởi vậy lần này chiêu y giả, ta để cho ông thuận tiện nhìn xem có mầm tốt nào hay không.

Nếu có thể, ta cũng hy vọng tài nghệ Thần Sách Môn có thể trợ giúp cho càng nhiều người."
Trong lòng Nhan Tích Ninh hơi hơi trầm xuống, hắn chậm rãi gật đầu: "Được." Chỉ tiếc chuyện Thần Sách Môn bị diệt môn là do Bình Viễn Đế làm, cho dù Diệp Lâm Phong chiêu được mầm tốt cũng không thể mang tên Thần Sách Môn.
Nếu có một ngày tên Thần Sách Môn có thể xuất hiện ở trước mặt mọi người thì thật tốt, nhưng muốn cho một đế vương thừa nhận sai lầm mà hắn đã phạm phải là quá khó khăn.
Đề tài này rất nặng nề, Nhan Tích Ninh lắc lắc đầu, hắn múc một muỗng canh trứng vào chén: "Ăn cơm ăn cơm."
Hai người ở trong đình nghỉ mát ở hậu viện phủ Thứ sử vui vẻ hưởng dụng cơm trưa, bốn phía im lặng chỉ có thể nghe được tiếng ve kêu chim hót.

Thẳng đến khi Nhan Tích Ninh ăn no hắn mới nhớ tới mục đích chủ yếu tới tìm Cơ Tùng: "Đúng rồi, có thể trời sắp mưa.

Hôm nay ta nhìn thấy quầng mặt trời."
Cơ Tùng dừng đũa, y kinh hỉ nhìn về phía Nhan Tích Ninh: "Ngươi nói thật vậy chăng?"
Nhan Tích Ninh ứng tiếng: "Đúng." Nói xong hắn thăm dò nhìn về phía bầu trời, đáng tiếc quầng mặt trời đã tán đi, không thể để cho Cơ Tùng tận mắt nhìn thấy.

Hắn có chút tiếc nuối: "Lúc ta rời Vương phủ còn nhìn thấy, hy vọng trận mưa này có thể hạ xuống."
Cơ Tùng cũng kỳ vọng nhìn về phía không trung: "Hy vọng ông trời mở mắt, nhanh chóng hạ một trận mưa." Nếu trời không mưa, hoa màu của dân chúng liền thật sự phải chết héo.
Thịt bò chắc nịt, ngay cả Cơ Tùng ăn không ít, trong chén vẫn để lại không ít thịt như cũ.

Phần thịt này cũng không thể lãng phí, buổi tối lúc đói bụng còn có thể thêm một ít mì sợi nấu thành mì thịt bò ăn.
Nhan Tích Ninh thu thập chén đũa: "Ngươi làm việc tiếp đi, ta về trước."
Cơ Tùng nhìn trái nhìn phải, thấy bốn bề vắng lặng, y dùng một tay kéo Nhan Tích Ninh vào trong lòng hung hăng hôn một cái.

Lúc này miệng Cơ Tùng đầy hương thịt bò, y dùng lòng bàn tay thô ráp sờ sờ hai má Nhan Tích Ninh: "A Ninh, có ngươi ở đây thật tốt."
Mặt Nhan Tích Ninh đỏ lên: "Coi chừng bị người khác nhìn thấy." Cơ Tùng ở trước mặt người ngoài coi như có chút tư thế Vương gia, nhưng dạo gần đây lúc ở với hắn càng ngày càng không nghiêm chỉnh.

Nơi này chính là phủ Thứ sử, nếu bị thuộc hạ của y thấy được, tương lai hắn làm sao gặp người.
Cơ Tùng ôm Nhan Tích Ninh nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng hắn, y rất muốn cứng rắn nói cho Nhan Tích Ninh, hôn Vương phi nhà mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa không có gì không thể gặp người.

Nhưng mà lời nói đến miệng lại thay đổi: "Hy vọng Lương Châu nhanh chóng ổn định, ta muốn dẫn A Ninh của ta tới biên thùy, nhìn thảo nguyên Tát Nhật, cưỡi tuấn mã, uống rượu bằng chén lớn dùng mồm to ăn thịt......"
Y muốn đem tất cả những thứ tốt đẹp trong mắt mình, đều đưa cho A Ninh.
Trong lòng Nhan Tích Ninh mềm nhũn, hắn gác cằm lên đầu vai Cơ Tùng: "Sẽ có.

Hết thảy đều sẽ tốt lên.".


Bình luận

Truyện đang đọc