SAU KHI CÁ MẶN THẾ GẢ


Editor: Yang1002
Cơ Đàn sau khi rơi xuống nước liền giãy giụa muốn ngoi lên mặt nước, nhưng mà dòng nước ở thác nhỏ tuy rằng không phải chảy rất xiết, cũng đủ đem một đứa nhỏ dìm ở đáy nước không thể nhúc nhích.

Cơ Đàn ở trong nước vùng vẫy vài cái liền kiệt sức, theo một đập của sóng nước, thân hình cậu không thể khống chế được chìm xuống phía dưới.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Cơ Tùng chỉ cảm thấy một bóng râm đánh úp lại đầu y.

Quay đầu lại, một kiện ngoại bào quen thuộc bao phủ lên đầu y.

Hơi thở của Nhan Tích Ninh đập vào mặt, Cơ Tùng theo bản năng tiếp được cái áo choàng này.
Khi y mới vừa đem ngoại bào từ đầu lấy xuống, chỉ thấy Nhan Tích Ninh bay qua lan can của hành lang gấp khúc.

Nhan Tích Ninh một thân nội sam màu trắng, ánh mắt kiên định nhìn về hướng Cơ Đàn đang chìm xuống.
Cơ Tùng vừa định gọi hắn lại, chỉ thấy thân hình Nhan Tích Ninh giống như cá chui vào trong nước.

Tiếng phá nước truyền đến, hắn giãn ra thân người rất nhanh bơi về phía thác nước.
Tim Cơ Tùng nhấc lên tới cổ họng, trong ánh mắt u ám của y có ngọn lửa ẩn nhẫn đang thiêu đốt.

Phụ cận hành lang có thị vệ canh gác, tuy rằng bọn họ cách khá xa, nhưng chạy tới cũng không mất bao lâu.

Nhan Tích Ninh cởi thật ra lại nhanh, nhảy cũng mau, nhưng đã cùng y thương lượng sao?
Lúc này nhóm Quý phi nương nương trên núi kêu khóc om sòm chạy vội xuống dưới: "Thất Hoàng tử ——" "Đàn nhi ——" thị vệ hậu cung cùng người hầu thất kinh: "Cứu người a ——"
Dòng chảy của thác nước hướng xuống dưới, càng tới gần càng cảm giác được lực cản của nước.

Lúc này trên mặt nước chỉ có vài cánh hoa trắng trôi nổi, đã nhìn không tới thân ảnh của Cơ Đàn, Nhan Tích Ninh hít sâu một hơi rồi nín thở lặn xuống.
Cơ Tùng gắt gao nắm chặt quần áo của Nhan Tích Ninh, bất tri bất giác trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.

Lúc này bên tai truyền đến tiếng Bình Viễn Đế: "Trong nước chính là ai? Nhất định phải cứu được Hoàng nhi của trẫm!"
Nhóm phi tử thất lonh hai mặt nhìn nhau, lúc các nàng xuống dưới chỉ thấy trong nước có người đang nghĩ cách cứu Thất Hoàng tử, nhưng là ai nghĩ cách cứu lại không ai thấy rõ.
Lúc này chợt nghe Cơ Tùng mở miệng, thanh âm y mang theo run rẩy mơ hồ: "Là A Ninh, đang cứu Thất Hoàng đệ chính là Dung Vương phi Nhan Tích Ninh."
Dưới nước một mảnh khó nhìn, lặn xuống hơn hai thước, hai tai đã nghe không được thanh âm trên mặt nước.


Hắn có thể cảm giác được áp lực rất lớn của dòng chảy từ thác nước dòng ép xuống, lúc này hắn liền thấy buồn bực, rõ ràng chỉ là một cái hồ nước nhỏ, vì sao dưới nước lại sâu rộng đến như vậy?
Trước khi xuống nước, thân thể hắn còn rất nóng, nhưng dòng nước chảy qua rất nhanh mang đi nhiệt độ cơ thể của hắn.

Da đầu Nhan Tích Ninh run lên từng trận, ngay tại lúc hắn muốn ngoi lên để thở, hắn đột nhiên nhìn thấy dưới nước xuất hiện một đoàn thân ảnh nhỏ gầy.
Đúng vậy, là Cơ Đàn.

Cơ Đàn đã uống được cả một bụng nước, lúc này không còn sức chống cự, hai tay cậu vô lực duỗi về phía trước.
Người đang trong trạng thái ngợp nước sẽ bộc phát ra sức lức kinh người, xuất phát từ lo lắng an toàn Nhan Tích Ninh bơi tới phía sau Cơ Đàn.
Hắn quắp lấy sau cổ Cơ Đàn một phen, dưới chân càng phát lực mang theo Cơ Đàn bơi lên hướng mặt nước.

Cơ Đàn tuy là một đứa nhỏ, nhưng nhấc ở trong tay cũng nặng trịch.

Hơn nữa Nhan Tích Ninh vừa nãy chưa kịp lấy hơi, hắn còn chưa nổi lên mặt nước liền cảm thấy phổi đau đến mức khó chịu.
Ngay khi hắn sắp trụ không được, rốt cuộc cũng ngoi lên mặt nước.

Vừa lên mặt nước, phổi sắp bị nghẹn nổ cuối cùng cũng có thể há to mồm hô hấp.

Thở hổn hển mấy hơi, hắn từ sau lưng ôm lấy Cơ Đàn, để đầu Cơ Đàn tựa vào trên vai, làm cho mặt cậu lộ trên mặt nước.
Trên hành lang chật ních người, tiếng ồn ào không dứt bên tai.

Nhưng trên bờ càng tranh cãi ầm ĩ, Nhan Tích Ninh càng bình tĩnh.

Hắn cẩn thận nhìn chung quanh tìm chỗ có thể lên bờ, Cơ Đàn đang chìm xuống, nội sam của cậu hút đầy nước, nếu không lên bờ khí lực của hắn cũng muốn dùng hết.
Đột nhiên trước mặt hắn xuất hiện một cây gậy trúc, Nhan Tích Ninh không nói hai lời liền cầm lấy gậy trúc này.
Lúc này bọn thị vệ rốt cuộc cũng bơi tới bên người hắn, Nhan Tích Ninh cự tuyệt bọn họ trợ giúp: "Mau dẫn đứa nhỏ lên bờ." Cơ Đàn đã mất đi ý thức, nếu cứu trị chậm trễ, có thể sẽ lưu lại di chứng.
Cũng may bọn thị vệ phân rõ nặng nhẹ, bọn họ cuối cùng từ trên người hắn đem Cơ Đàn tha đi.

Thân thể Nhan Tích Ninh vừa nhẹ đi, cả người đều khoan khoái một ít.

Ánh mắt hắn men theo gậy trúc nâng lên, hắn thật ra muốn nhìn là vị người hảo tâm nào giúp đỡ......

Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một đầu khác của gậy trúc đang ở trong tay Cơ Tùng.

Sắc mặt Cơ Tùng nghiêm túc, nhìn là thấy bộ dạng tâm tình không tốt lắm.

Ý cười vừa mới dâng lên của Nhan Tích Ninh lại nghẹn trở về, không xong, Cơ Tùng giống như sinh khí.
Bến thuyền phụ cận nháo thành một mảnh, mẹ đẻ của Cơ Đàn - Nhàn Quý phi kêu trời gọi đất khóc đến muốn ngất đi, phi tần hậu cung hoa dung thất sắc, các ngự y xách theo hòm thuốc vội vàng chạy tới......
Mà Nhan Tích Ninh lại túng túng dắt gậy trúc từ phía bên cạnh bến thuyền ít người hơn để lên bờ, hắn ướt đẫm toàn thân, y bào còn đang nhỏ nước tí tách tí tách xuống mặt đất.

Cả người tóc tai bù xù cứ như vậy đứng ở trước mặt Cơ Tùng.
Cơ Tùng ngưng thần nhìn Nhan Tích Ninh từ trên xuống dưới, tình tự trong mắt thay đổi liên tục.

Y hít sâu một hơi bình tĩnh hỏi: "Bị thương sao?"
Nhan Tích Ninh cười lắc đầu, xem ra Cơ Tùng tức giận cũng không phải rất nghiêm trọng.

Nhan Tích Ninh chỉ cần một chút ánh mặt trời liền sáng lạn ngốc hồ hồ nở nụ cười: "Không bị thương."
Cơ Tùng tựa hồ có rất nhiều điều muốn nói với hắn, nhưng khi nhìn đến bộ dạng ướt sũng của Nhan Tích Ninh, y đem ngoại bào và giày đưa cho hắn: "Mặc vào trước, đừng cảm lạnh."
Nhan Tích Ninh cũng không từ chối, hắn tiếp nhận y bào đang chuẩn bị đem nội sam ướt sũng cởi ra.

Nhưng ngón tay mới vừa đụng tới đai lưng, chợt nghe thấy tiếng Cơ Tùng cắn răng truyền đến: "Nơi này có nhiều phi tần như vậy, ngươi xác định ngươi phải ở nơi này cởi quần áo?"
Nhan Tích Ninh:......
Đúng nga, thiếu chút nữa lại dính tội thất nghi trước ngự tiền.
Bất quá rất nhanh đã có người chú ý tới bọn họ, Nhàn Quý phi khóc đến hoa dung thất sắc.

Nàng bổ nhào lại đây vừa khóc vừa cười cầm tay Nhan Tích Ninh, còn kém quỳ xuống trước hắn: "Cám ơn, cám ơn."
Nhan Tích Ninh lúc này mới chú ý tới, các ngự y đã cứu được Cơ Đàn.

Trái tim bị xách lên của hắn cũng để lại chỗ cũ: "Quý phi nương nương không cần khách khí, Thất Hoàng tử không có việc gì là tốt rồi."
Trong Ngự Hoa Viên có cái Túy Hoa Hiên, ngày thường chỉ có Hoàng Hậu cùng Hoàng Đế nghỉ tạm, nhưng mà hôm nay Túy Hoa Hiên vì phu phu Dung Vương mà rộng mở.


Cửa sổ của Túy Hoa Hiên mở ra, đối diện là Ngự Hoa Viên náo nhiệt.

Gió xuân mang theo hương hoa nồng đậm nhập thất, huân đến người khác buồn ngủ.
Cơ Tùng đang tựa vào bên cửa sổ ngắm hoa, nghe phía sau bình phong truyền đến tiếng nước, tai của y hơi hơi nóng lên.

Lúc này chỉ cần hơi hơi ghé mắt, có thể thấy được Nhan Tích Ninh ở sau bình phong tắm rửa.

Trên bình phong Hơi hơi trong suốt thêu từng tảng từng tảng mẫu đơn thật lớn, phía sau bình phong thân ảnh Nhan Tích Ninh thoáng ẩn thoáng hiện.
Lúc này Nhan Tích Ninh đang vui vẻ ghé vào trên bồn tắm cùng Cơ Tùng nói chuyện: "Không nghĩ tới hai chúng ta còn có thể cứu Tiểu Thất, thật tốt."
Cơ Tùng bất đắc dĩ sửa đúng: "Là Thất Hoàng tử, còn có, cứu người chính là ngươi."
Nhan Tích Ninh tùy ý nói: "Đều giống nhau."
Cơ Tùng vốn không nghĩ ở trên địa bàn của Hoàng hậu nói thêm cái gì, nhưng nhìn đến bộ dáng Nhan Tích Ninh đắc ý đến sắp lên trời, y vẫn không thể nhịn xuống: "Lần sau không thể liều lĩnh như vậy."
Cũng do y sơ suất, nhìn thấy Nhan Tích Ninh bị lễ nghi trong cung ép tới không thở nổi, nghĩ đến sau núi của Ngự Hoa Viên yên lặng lại an toàn, vì thế y cố ý cho lui người hầu đi theo muốn cho Nhan Tích Ninh thở một hơi.

Nếu là sớm biết rằng sẽ gặp được việc Cơ Đàn rơi xuống nước này, y nhất định sẽ mang theo mười mấy tùy tùng.
Nhan Tích Ninh sửng sốt một chút mới biết Cơ Tùng đối với việc hắn cứu người vẫn có điểm ý kiến, dừng một lúc hắn tự kiểm điểm nói: "Ta biết lần này là ta liều lĩnh, thầm nghĩ xuống nước nhanh một chút cứu người.

Ta đáp ứng ngươi, về sau làm việc sẽ nghĩ ba lầm rồi mới đi."
Khoé môi Cơ Tùng lúc này mới trầm tĩnh lại: "Ân."
Ngoài bồn tắm đã chuẩn bị quần áo mới, Nhan Tích Ninh thần thanh khí sảng mặc vào quần áo hoa lệ mềm mại: "Không nghĩ tới trong cung vậy mà cũng có quần áo ta mặc vừa."
Cơ Tùng không nhanh không chậm nói: "Hoàng tử vương tôn trong cung luôn có một hai cái cùng thân hình ngươi xấp xỉ."
Chờ Nhan Tích Ninh chuẩn bị buộc tóc lên, hắn mới phát hiện một chuyện quan trọng: "Ai nha, phát quan của ta rơi mất rồi."
Cái phát quan khá đắt tiền, nhất định là lúc cứu người lọt vào trong hồ.

Hắn tiếc nuối nói: "Sớm biết vậy ta trước tiên liền gỡ nó xuống."
Cơ Tùng vốn không nghĩ cười, nhưng sau khi nghe hắn nói như thế y lại vui vẻ: "Tình huống khẩn cấp, trước khi ngươi cứu người có thể nghĩ đến cởi quần áo giày vớ, đã vượt qua suy đoán của ta."
Nhan Tích Ninh giải thích nói: "A, ta thoát y sam cùng giày vớ không phải bởi vì chúng nó quý trọng, mà là áo choàng hút nước sẽ ảnh hưởng ta cứu người.

Nếu cởi trễ, rất có thể ta cũng sẽ không lên được."
Cơ Tùng kinh ngạc: "Như vậy thật sao?"
Nhan Tích Ninh giải thích nói: "Đúng vậy, trừ chuyện đó ra, người đang ngạt nước phải cứu từ phía sau, nếu từ phía trước cứu người, rất có thể sẽ bị người ngạt nước ôm lấy tay chân rồi cùng bị chìm xuống."
Cơ Tùng kinh ngạc nói: "Sao lại như thế? Rõ ràng là đang cứu hắn không phải sao? Người bị cứu như thế nào sẽ ôm lấy thân thể người đi cứu?"
Nhan Tích Ninh nghiêm mặt nói: "Đây là bản năng cầu sinh, người sắp chết đuối căn bản không có lý trí, chỉ biết dựa vào bản năng.

Bằng không như thế nào sẽ có cách nói cọng rơm cứu mạng đâu."
Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ nhẹ nhàng: "Khởi bẩm Dung Vương điện hạ, Vương phi nương nương, nô tỳ phụng ý chỉ của Hoàng hậu nương nương tặng phát quan cho Vương phi nương nương."

Hoàng Hậu nương nương thận trọng như mắt thần, phát quan của Nhan Tích Ninh đánh rơi cũng bị nàng phát hiện.

Nếu không cũng sẽ không cho đưa tới một cái kim quan tinh xảo, so với cái lúc trước của Nhan Tích Ninh nhìn càng thêm quý trọng.
Nhan Tích Ninh đang cầm phát quan ngạc nhiên không thôi: "Này, rất quý đi?"
Cơ Tùng mỉm cười vuốt cằm: "Nhận lấy đi." Hoàng hậu quản lý lục cung, nếu hôm nay Cơ Đàn thực sự xảy ra chuyện gì, nàng khó mà thoát tội.

Kim quan trên đỉnh đầu so sánh với uy nghiêm của Hoàng hậu không tính là cái gì.
Nhan Tích Ninh tinh tế nhìn ngắm kim quan: "Thật tinh xảo a."
Hắn chỉ nhìn thấy phát quan hoa lệ như vậy ở bảo tàng, nguyên lai vàng có thể kéo thành sợi tạo ra thứ phức tạp lại nhẹ như vậy, tay nghề của công tượng Sở Liêu thật sự là rất cao siêu.
Phát quan tuy đẹp, nhưng làm sao đội nó lên cũng là cái nan đề.

Nhan Tích Ninh ở hiện đại chỉ để một đầu tóc ngắn, không nghĩ tới Sở Liêu phải bắt đầu để ý tóc tai.

Nhưng mà trình độ hắn hữu hạn, bình thường buộc cái đuôi ngựa đã là cực hạn.

Làm cho hắn búi tóc lên đỉnh đầu, còn muốn vừa đủ mang lên phát quan, đây là đang làm khó hắn.
Nhìn thấy Nhan Tích Ninh luống cuống tay chân gây sức ép lên tóc hắn, khoé môi Cơ Tùng hơi hơi giơ lên.

Mắt thấy Nhan Tích Ninh đem tóc mình ép thành tổ gà, Cơ Tùng nhịn không được mở miệng: "Ta đến giúp ngươi."
Nhan Tích Ninh vui vẻ cực kỳ, hắn vội vàng bưng cái ghế đẩu ngồi ở trước mặt Cơ Tùng: "Cám ơn Dung Xuyên."
Tóc của Nhan Tích Ninh vừa dày vừa dài lại mềm mượt, sờ ở trong tay lành lạnh giống tơ lụa bình thường.

Ngón tay Cơ Tùng xuyên qua tóc dài của hắn, dùng lược chải nhẹ qua đem tóc dài mềm mại cột lại chỉnh tề.
Ngoài cửa sổ gió nhẹ từng trận, trong phòng im lặng đến chỉ có thể nghe được tiếng hai người hít thở cùng thanh âm quần áo đong đưa.

Thời gian tại một khắc này bị kéo dài, mùi hoa trong không khí trở nên ngọt nị lại say lòng người.

Khó trách nơi này kêu Túy Hoa Hiên, hoa chưa say, người đã say.
Sau khi búi tóc thành một vòng tròn, Cơ Tùng cầm kim quan lên tỉ mỉ đội lên cho Nhan Tích Ninh: "Tốt lắm."
Nhan Tích Ninh giơ tay sờ sờ phát quan đoan chính, hắn cười giơ ngón cái lên với Cơ Tùng: "Dung Xuyên thật lợi hại!" Tay nghề này so với người hầu chuyên môn chải đầu trong phủ Dung Vương tốt hơn nhiều a.
Cơ Tùng bối rối quay đầu đi: "Thời gian không sai biệt lắm, ngắm hoa yến nên bắt đầu rồi.

Chúng ta đi ra ngoài đi."
Nhan Tích Ninh thuần thục dịch đến phía sau Cơ Tùng đẩy xe lăn: "Đi, đi ăn bữa tiệc lớn đi.".


Bình luận

Truyện đang đọc