SAU KHI CÁ MẶN THẾ GẢ


Editor: Yang1002
Chờ lúc Cơ Tùng trở lại Văn Chương Uyển, đã là nửa đêm gần sáng.

Nhà chính của Văn Chương Uyển còn sáng một ngọn đèn nhỏ, đây là đèn giữ lại cho riêng Cơ Tùng.

Ngọn đèn mờ nhạt hấp dẫn vô số côn trùng nhỏ, nhóm côn trùng bay vào cửa, nhưng không cách nào đột phá được tầng sa liêm(*) buộc chặt trước cửa.
(*) sa liêm: mành mỏng, mành lưới.
Sa liêm rất phổ biến ở hiện đại, nhưng lại là vật mới mẻ ở Sở Liêu.

Tới đầu tháng sáu, các loại muỗi liền sẽ xuất hiện tại Văn Chương Uyển.

Nhan Tích Ninh đặc biệt hút muỗi, không chú ý một chút trên người sẽ xuất hiện mấy vết sưng đỏ.
Nhan Tích Ninh bị muỗi cắn đến phiền não liền lợi dụng nam châm và lụa mỏng làm sa liêm có thể treo trên cửa sổ, sa liêm mỏng nhẹ cản trở muỗi, cũng làm cho hắn không bị cắn đến khó chịu như vậy.
Màn cửa sổ bằng lụa mỏng mới treo lên không bao lâu, bọn thị vệ liền phát hiện ra công dụng diệu kỳ của màn cửa sổ bằng lụa mỏng.
Năm rồi vừa vào hạ, muỗi liền chen chúc tới cắn người đến phát bực.

Trên giường có thể treo sa trướng, nhưng chỉ cần ra khỏi sa trướng, chờ đợi bọn họ chính là đại quân muỗi không chỗ nào không chui vào được.

Vì đuổi muỗi, bọn họ đặt một lượng lớn dược đuổi muỗi vào bên trong, nhưng mà hương vị của dược đuổi muỗi cũng không dễ chịu, bỏ ít thì vô dụng, bỏ nhiều thì cay mắt.
Sa liêm treo ở bên trong cạnh cửa sổ, không ảnh hưởng đến chốt mở cửa.

Cho dù buổi tối có mở cửa sổ, muỗi cũng đừng nghĩ tiến vào.

Có màn cửa sổ bằng lụa mỏng, bọn họ ở không bao giờ cần lo lắng bị muỗi cắn đến sưng đầy người trong phòng nữa.
Bọn thị vệ noi theo cách làm của Nhan Tích Ninh treo sa liêm ở chỗ của bọn họ, không bao lâu, sa liêm liền từ Dung Vương phủ truyền vào tai trong cung.

Mùa hè năm nay lượng tiêu thụ lụa mỏng bay lên thẳng tắp, tiểu thương chế tác sa liêm cũng kiếm được một bộn.
Lúc Cơ Tùng vào nhà Nhan Tích Ninh đã sớm ngủ say, cho dù y đã phóng nhẹ động tác, nhưng tiếng bánh xe lăn lăn qua vẫn đánh thức Nhan Tích Ninh.

Nhan Tích Ninh còn buồn ngủ, hắn ngáp một cái ngồi dậy: "Đã về rồi?"

Bận rộn hơn nửa tháng, tối nay thẩm vấn nhưng lại không hỏi được thứ mình muốn, tâm tình của Cơ Tùng cũng không tốt lắm.

Nhưng khi nhìn đến Nhan Tích Ninh, cảm xúc hậm hực trong lòng tản ra hơn phân nửa.

Cơ Tùng ôn thanh nói: "Đánh thức ngươi sao?"
Nhan Tích Ninh giơ chân đi tìm giày của mình: "Tàm tạm, đang muốn đi tiểu đêm đây.

Ngươi mau thu dọn một chút rồi ngủ đi, trời đều sắp sáng......" May mắn ngày mai hưu mộc, bằng không hôm nay Cơ Tùng đừng nghĩ ngủ.
Tinh thần thả lỏng rồi, thân thể Cơ Tùng cũng thư giãn hơn.

Đang lúc Nhan Tích Ninh lết dép lê đi ngang qua bên người y, trong bụng Cơ Tùng truyền ra tiếng vang "Cô ——".
Cơ Tùng vội vàng che bụng, nhưng động tác của y vẫn chậm nửa nhịp, thanh âm bụng réo vẫn bị Nhan Tích Ninh nghe được rành mạch.

Nhan Tích Ninh khiêu mày: "Đói rồi?"
Tuy chỉ thẩm vấn Mạc Lặc không lâu, nhưng Cơ Tùng là bận cả một ngày.

Đừng nói không ăn cơm chiều, ngay cả cơm trưa y cũng chưa ăn.

Y hạ mi mắt dấu đi quẫn bách trong mắt: "Không có việc gì, đợi ngủ là tốt rồi."
Nhan Tích Ninh tất tất tốt tốt mặc vào ngoại sam: "Như vậy sao được, để bụng đói sẽ không ngủ được.

Vừa lúc ta cũng có chút đói, chúng ta đi tìm chút gì đó ăn đi."
Đèn lồng trong phòng bếp Văn Chương Uyển sáng lên, xuyên thấu qua phiến cửa che đậy có thể nhìn thấy Cơ Tùng ngồi dưới ánh đèn và Nhan Tích Ninh đang tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn.
Đêm qua Cơ Tùng không trở về ăn cơm, cơm trong nhà còn dư không ít.

Nhan Tích Ninh đem cơm còn thừa bỏ vào trong vại nước để không bị hư, độ ấm trong vại nước thấp hơn so với nơi khác một ít, lúc lấy bồn gỗ ra, cơm bên trong hơi hơi cứng lại.
Nhan Tích Ninh nghĩ nghĩ rồi trưng cầu ý kiến của Cơ Tùng: "Ăn cơm chiên trứng không?"
Cơ Tùng không có ý kiến: "Được."
Nhan Tích Ninh lấy ra năm cái trứng gà từ giỏ trúc treo bên cạnh tủ bát, hắn đập trứng vào trong tô lớn.


Đang lúc hắn chuẩn bị đổ dầu vào nồi, hắn nghĩ tới một chuyện quan trọng: "Ôi, hành, đã quên hành."
Nói xong hắn vội vàng chạy ra phòng bếp, chờ hắn trở về, trong tay cầm theo một ít hành lá màu xamh biếc.
Nồi nóng đổ dầu vào, cho trứng đã đánh đều vào xào thành trứng bác vàng tơi.

Thừa dịp trứng bác còn mềm, lại cho hơn nửa chậu cơm vào nồi.

Cơm bị nóng lên liền trở nên rời rạc, nêm thêm hai muỗng nước tương hảo hạng, thêm hai muỗng dầu nấm tăng hương vị, nhất thời một nồi cơm chiên trứng sắc hương vị đều có xuất hiện.
Dưới ánh nến mờ nhạt, Nhan Tích Ninh tay chân lanh lẹ trở tay chiên cơm.

Trong nồi phát ra tiếng "Thử thử" rung động, cơm còn chưa chiên xong, một mùi hương mê người liền tràn ngập cả phòng bếp.
Nhan Tích Ninh cực có kiên nhẫn đảo cơm, hắn đảo đều từng hạt, gắng đạt tới mỗi một hạt cơm đều thấm vị.

Nhìn thấy Nhan Tích Ninh đang bận rộn, ngửi mùi cơm chiên trứng thơm nức, trong lòng Cơ Tùng ấm áp.
Sau khi bỏ hành thái vào nồi lại đảo thêm mấy cái cơm chiên trứng liền nấu xong, Nhan Tích Ninh nhìn cơm chiên trong nồi, bụng mình cũng thầm thì kêu lên: "Cơm chiên xong rồi ~"
Nghe vậy Cơ Tùng lấy hai chén lớn từ giỏ trúc được phủ vải thưa bên cạnh, y đặt chén lên bệ bếp.

Nhan Tích Ninh bưng một cái chén trong đó lên, múc đầy cơm chiên trứng vào chén: "Đói bụng lắm rồi đi, mau ăn đi."
Từng hạt cơm tới xốp đều được nhuộm thành màu tương, mỗi một hạt đều chiết xạ ra một loại ánh sáng ôn nhuận dưới ánh nến.

Trong cơm còn lẫn chút trứng vàng rực rỡ cùng hành lá xanh mượt, mùi dầu nấm làm cho cơm nhiều thêm một mùi vị đậm đà hơn.

Ăn một ngụm cơm nóng hầm hập, mùi gạo, tương, trứng đan vào một chỗ.

Lúc này Cơ Tùng chỉ muốn mồm to ăn cơm, mấy chuyện phiền lòng đều bị y quăng ra sau đầu.
Trong phòng bếp im lặng chỉ nghe được tiếng bát đũa va chạm và tiếng nhai nuốt, sợ Cơ Tùng ăn đến nghẹn, Nhan Tích Ninh pha cho y một ly trà mơ chua ngọt: "Ăn từ từ, đừng để nghẹn."
Cơ Tùng một hơi liền ăn hơn nửa bát cơm chiên, dạ dày xao động mới bình ổn lại: "Ngon lắm, nguyên lai cơm thừa cũng có thể mỹ vị như vậy."
Nhan Tích Ninh cười nói: "Ta nghĩ rằng hôm nay ngươi đi xã giao, không nghĩ tới vậy mà ngươi bụng đói trở về.

Sớm biết như vậy, ta liền chuẩn bị nhiều đồ ăn hơn." Cơm thừa sao lại mỹ vị, rõ ràng là Cơ Tùng đói bụng lắm rồi.


Cơ Tùng nhất định là vị Vương gia thân thiết nhất mà hắn từng gặp, mặc kệ mình làm cái gì, y đều rất hãnh diện.
Trong lòng Cơ Tùng một mảnh mềm mại, khóe môi không tự chủ được mà cong lên: "Như vậy đã rất tốt rồi, cơm chiên trứng cũng ăn ngon lắm."
Nhan Tích Ninh bưng bát lên bới thêm một muỗng cơm: "Thích là tốt rồi.

Trong nồi vẫn còn, từ từ ăn."
Cơ Tùng ứng tiếng, nhìn thấy dáng vẻ Nhan Tích Ninh nghiêm túc ăn cơm, y đột nhiên rất muốn nói hết với hắn: "Ta......!hôm nay bắt được một người."
Nhan Tích Ninh theo bản năng ngẩng đầu lên: "Là chủ nhân của Thương Phong sao?" Không biết vì sao, hắn cảm thấy người Cơ Tùng bắt này khẳng định có quan hệ với việc y gãy chân.
Cơ Tùng lắc đầu: "Cũng không phải, là tướng lãnh Liêu Hạ phục kích ta ở Thạch Tử Hà."
Nhan Tích Ninh kinh ngạc nói: "Hắn không phải là người Liêu Hạ người? Ngươi sai đám thị vệ đi Liêu Hạ bắt người rồi?" Nghĩ nghĩ một lúc chính hắn phủ quyết ý tưởng này: "Sao có thể, Liêu Hạ xa như vậy, làm sao sẽ qua lại nhanh như vậy."
Cơ Tùng không bán nút: "Liêu Hạ muốn cùng Sở Liêu nghị hòa, người nọ ngay trong sứ đoàn.

Ta nhờ Diệp thần y phối một ít dược, sau đó để bọn Nghiêm Kha đánh lén sứ đoàn nghị hòa."
Nhan Tích Ninh mở to hai mắt: "Cừ thật!" Khó trách gần đây đám người Cơ Tùng thần thần bí bí, nguyên lai đang bận chuyện lớn như vậy.

Nhưng loại sự tình này thật sự nói cho mình được sao?
Kinh ngạc xonh Nhan Tích Ninh có chút khẩn trương: "Cái kia......!ta cam đoan sẽ không nói ra ngoài, ngươi yên tâm."
Cơ Tùng dịu dành nở nụ cười: "Ta biết ngươi sẽ không nói ra ngoài."
Vốn y cũng không nghĩ nói cho Nhan Tích Ninh, sợ hắn gia tăng phiền não không cần thiết.

Nhưng y vẫn nói, chẳng những nói, còn nói đến tự nhiên như thế.
Nhan Tích Ninh gật gật đầu rồi đột nhiên nhớ tới một chuyện trọng yếu: "Ngươi nói, ngươi bắt được tướng lãnh phục kích của ngươi, vậy có phải ngươi hỏi ra được tin tức về chủ nhân Thương Phong rồi hay không? Chủ nhân Thương Phong có thật sự phản bội ngươi hay không?"
Ánh mắt Cơ Tùng có chút ảm đạm: "Không hỏi ra, có thể là mức độ thẩm vấn của ta không đủ."
Đáy mắt Nhan Tích Ninh xuất hiện tức giận: "Buồn cười, có bản lĩnh mai phục lại không có can đảm tử thừa nhận.

Ngươi phải cho hắn thấy chút màu sắc, nhất định phải đào ra gì đó từ miệng hăn."
Tiếng nói vừa dứt, Nhan Tích Ninh bắt gặp ánh kinh ngạc của Cơ Tùng đang nhìn mình, hắn sờ sờ cái mũi: "Làm sao vậy?"
Cơ Tùng cười nói: "Không có gì, ta không nghĩ tới ngươi sẽ kích động như vậy."
Nhan Tích Ninh lầm bầm hai tiếng: "Đây là đương nhiên, Liêu Hạ nhiều lần sinh sự khiến dân chúng khổ không nói nổi ở biên cương Sở Liêu.

Ta là người Sở Liêu, người nọ là người Liêu Hạ, không phải tộc ta tất có dị tâm.

Nếu ngươi thả hắn trở về, chưa biết chừng hắn sẽ nghẹn ý xấu gì mỏi mắt chờ ngươi."
Cơ Tùng nghiêm túc gật gật đầu: "Ta sẽ."
Dừng một chút y nghiêm chỉnh nhìn vào hai mắt Nhan Tích Ninh: "A Ninh, sắp tới có thể trong kinh sẽ không yên ổn, chuyện ta phải làm có thể sẽ mang đến phiền toái cho ngươi.


Nếu có một ngày, việc ta làm bại lộ.

Ngươi hãy nói ngươi không biết cái gì cả, ta sẽ cố gắng hết sức bảo vệ ngươi bình an."
Nhan Tích Ninh suy nghĩ một lát rồi nghiêm nghị hỏi: "Vậy còn ngươi? Ngươi sẽ thế nào?"
Cơ Tùng nở nụ cười: "Chỉ cần không phải mưu phản soán vị, Thánh Thượng hẳn là sẽ không muốn mạng ta, nhiều nhất là lưu đày."
Nhan Tích Ninh phì một tiếng nở nụ cười: "Vậy ngươi chuẩn bị soán vị sao?"
Cơ Tùng lắc đầu: "Tạm thời không có quyết định này, ta chỉ muốn làm rõ ràng rốt cuộc là ai ở phía sau hại ta."
Nhan Tích Ninh thở phào nhẹ nhõm, hắn yên tâm: "Sống trên đời nếu ngay cả việc lấy lại công đạo cho bản thân đều không làm được, vậy không phải rất đáng thương sao? Ngươi muốn làm gì cứ việc làm, ta ủng hộ ngươi.

Tuy rằng có thể ta không giúp được gì cho ngươi, nhưng nếu có một ngày ngươi bị lưu đày, ta và ngươi cùng đi là được."
Cơ Tùng là người đối xử với hắn tốt nhất ở Sở Liêu, nếu không có Cơ Tùng che chở, hắn tin tưởng thứ chờ hắn mới là tai hoạ.

Con người hắn đầu óc không quá linh hoạt, bình thường quyết định rồi sẽ không sửa đổi.

Nếu đi theo Cơ Tùng có ngày lành, vậy mặc kệ Cơ Tùng là Vương gia hay là nghi phạm, hắn đều sẽ đi theo y.
Cùng lắm thì đổi địa phương làm lại lần nữa thôi, chỉ cần người còn, hết thảy còn có thể.
Đáy mắt Cơ Tùng loé lên ánh sáng vui sướng: "Ngươi thật sự nghĩ như vậy? Nếu đi theo ta lưu đày, có thể khiến ngươi cảm thấy rất ủy khuất hay không?"
Nhan Tích Ninh cười cầm lấy bát trống trước mặt Cơ Tùng: "Chuyện này có gì ủy khuất, ngươi đã quên sao? Ta là Vương phi của ngươi nha."
Trong đầu Cơ Tùng như đang phóng pháo hoa, pháo hoa nổ tung sáng bừng, cả người y bay bổng mơ hồ như bay lên không trung.

Nguyên lai đây là sinh tử không rời sao?
Nhan Tích Ninh múc hết cơm trong nồi vào bát: "Chân tướng nhất định phải tra ra manh mối, ta không thể vô duyên cớ vô cớ bị người khác hãm hại.

Công đạo nhất định phải đòi lại, ai thương tổn chúng ta, ai phải trả giá đại giới.

Mặc kệ là bắt sứ đoàn Liêu Hạ hay là tra ra hung phạm ở kinh thành, ta đều toàn lực ủng hộ ngươi.

Bất quá......!ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ không dễ dàng bị người bắt được dấu vết như vậy."
Cơ Tùng cười nhận bát: "Ân." Vì Nhan Tích Ninh cùng các huynh đệ, y sẽ đem khả năng bại lộ giảm xuống thấp nhất.
Gió mát xuyên qua sa liêm thổi vào phòng bếp, hai người dưới đèn thấp giọng nhàn thoại.

Ngoài cửa Diệp Lâm Phong chụp chết mấy con muỗi kêu ong ong vây quanh ông, mặt mày mỉm cười trong miệng lại thấp giọng oán giận: "Sách, hai cái tiểu bạch nhãn lang, trốn đi ăn gì cũng không gọi ta.".


Bình luận

Truyện đang đọc