SAU KHI GIẢ VỜ MẤT TRÍ NHỚ TÌNH ĐỊCH NÓI TÔI LÀ BẠN TRAI HẮN

Trong vài tháng gần đây, tần suất ác mộng của Kỷ Thương Hải giảm đi đáng kể. Từ khi Kỷ Phi bị giam giữ, Kỷ Thương Hải đã không còn đứng chân tại chỗ, dần dần thoát khỏi những cảm xúc tiêu cực như tội lỗi đối với mẹ, tự ghét bản thân mình.

Ban đêm Kỷ Thương Hải không còn giật mình tỉnh dậy, Lăng Vân Phàm cũng có thể an tâm ngủ đến sáng, cho đến khi bị đồng hồ báo thức reo lên lúc bảy giờ rưỡi mới tỉnh lại.

Lăng Vân Phàm mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Kỷ Thương Hải duỗi tay tắt đồng hồ báo thức.

Lăng Vân Phàm thở ra luồng không khí đục ngầu trong phổi: "Chào buổi sáng."

Kỷ Thương Hải cong mắt, khẽ mỉm cười, hôn lên trán Lăng Vân Phàm.

Cả hai đứng dậy, tắm rửa và thay quần áo.

Lăng Vân Phàm có thói quen nằm trên giường, động tác chậm hơn Kỷ Thương Hải bảy tám phút, cho nên mỗi lần còn đánh răng rửa mặt, Kỷ Thương Hải đã thay áo sơ mi và vest xong.

Sau khi rửa mặt xong, Lăng Vân Phàm treo chiếc khăn ở nơi thoáng gió, quay người lại nhìn thấy Kỷ Thương Hải cầm cà vạt đi tới.

"Vân Phàm." Kỷ Thương Hải nhẹ giọng kêu.

"Nào, đưa cho tôi." Lăng Vân Phàm lấy cà vạt và khéo léo thắt cho Kỷ Thương Hải, cẩn thận vuốt phẳng từng bộ phận để đảm bảo không có nếp nhăn.

"Được rồi." Lăng Vân Phàm thắt cà vạt cho Kỷ Thương Hải, phủi phủi tay, hài lòng gật đầu.

Kỷ Thương Hải cong mắt, dịu dàng cười, ôm lấy eo Lăng Vân Phàm rồi hôn cậu: "Cảm ơn."

Sau đó Lăng Vân Phàm sẽ về phòng thay quần áo, còn Kỷ Thương Hải thì xuống lầu mua bữa sáng, một trong những điều thuận lợi khi sống ở khu tập thể là mỗi khi ra khỏi cổng, có thể thấy ngay quán ăn sáng.

Lăng Vân Phàm mặc áo hoodie, bỗng nghĩ mình và Kỷ Thương Hải đã ở chung căn hộ được gần nửa năm rồi, trong thời gian này Kỷ Thương Hải chưa bao giờ có hành động ép buộc gì, thậm chí đôi khi cậu về muộn vì ăn uống với đồng nghiệp, Kỷ Thương Hải cũng chỉ ôm cậu cả đêm mà thôi, không có biểu hiện bệnh h.oạn nào khác.


Nghĩ tới đây, Lăng Vân Phàm cảm thấy mình nên khen thưởng cho Kỷ Thương Hải.

Nhưng gần đây cậu quá bận rộn, nên vẫn phải đợi qua giai đoạn bận rộn mới xem xét vấn đề này.

Sau khi Lăng Vân Phàm thay quần áo xong, Kỷ Thương Hải cũng mua bữa sáng, hai người ăn sáng xong, Kỷ Thương Hải chở Lăng Vân Phàm đến Studio Niệm Dung làm việc, sau đó đi đến tập đoàn Tung Hoành.

Lăng Vân Phàm đến studio Niệm Dung, bước vào văn phòng bộ phận của mình chào hỏi đồng nghiệp rồi ngồi xuống bật máy tính lên.

Đường Vận thò đầu ra từ bàn bên, gọi: "Tiểu Lăng."

"Hử? Anh Vận, có chuyện gì không?" Lăng Vân Phàm hỏi.

Đường Vận: "Chờ một chút, có thực tập sinh tới làm việc, cậu có thể chăm sóc cậu ta không?"

Bởi vì sự phổ biến của các trò chơi đã phát hành trước đó, Studio Niệm Dung đã phần nào trở nên nổi tiếng trên thị trường và có vô số người đến xin việc và thực tập.

Tuy rằng phiền toái, nhưng Lăng Vân Phàm cũng không từ chối, đơn giản đồng ý: "Được, không thành vấn đề."

Đường Vận cảm động đến mức che mặt khóc lớn: "Trên đời chỉ có Tiểu Lăng là tốt. Ngoại trừ Tiểu Lăng tất cả đều là cỏ."

Đồng nghiệp bên cạnh nhẹ giọng nói: "Người ta có bạn trai rồi, anh Vận mau hết hy vọng đi."

Đường Vận tức giận đập bàn: "Đồ nông cạn! Th/ô tục! Chỉ thấy bề ngoài! Miệng chó không nhả ra được ngà voi!"

Đồng nghiệp bịt tai lại: "Được được được, đừng rống vào tai em nữa".

Lăng Vân Phàm hỏi: "Khi nào thực tập sinh kia đến?"

Đường Vận: "Có lẽ đến phòng nhân sự đăng ký rồi. Anh đi xem."

Vừa nói, Đường Vận vừa nhàn nhã rời khỏi văn phòng bộ phận với hai tay chắp sau lưng.

Lăng Vân Phàm bật máy tính và bắt đầu giải các vấn đề mà cậu chưa làm xong ngày hôm qua, cậu vừa giải quyết xong cái thứ nhất thì nhìn thấy Đường Vận dẫn một cậu bé thanh tú trẻ tuổi bước vào.

Đường Vận đưa chàng trai đến chỗ làm việc của Lăng Vân Phàm, giới thiệu hai bên trái phải: "Đây đây, cùng nhau làm quen đi, đây là nguời đứng đầu bộ phận của chúng tôi, Lăng Vân Phàm, và đây là thực tập sinh mới, Ngụy Tiêu."

Lăng Vân Phàm: "..."

Ngụy Tiêu: "..."

Khi hai người chạm mắt nhau, biểu cảm trên khuôn mặt họ thay đổi một cách vi diệu.

Ánh mắt Đường Vận đảo qua lại giữa hai người đang cứng đờ, nghi hoặc hỏi: "Hai người quen nhau à?"

"Đúng... anh ấy là tiền bối của em..." Ngụy Tiêu khó khăn nói: "Em từng cùng đội với anh ấy trong một cuộc thi ở trường."

"Ôi.." Lăng Vân Phàm vuốt nhẹ qua khuôn mặt với vẻ mặt bất lực.


Sao lại có thể đen đủi như vậy chứ?

Người trước mặt hóa ra là đàn em Omega, người trước đây đã thành lập một đội với cậu và từng gây rắc rối trong nhà hàng.

"Thật sao!" Đường Vận chưa nhận ra bầu không khí xung quanh hai người, cười nói "Vậy mà đã quen biết từ trước, thế thì tốt rồi, Tiểu Lăng, từ giờ trách nhiệm làm việc của sinh viên này sẽ do cậu toàn quyền đảm nhiệm đó!"

"Chờ đã, anh Vận." Lăng Vân Phàm vội vàng nói: "Không được, tôi không thể dẫn, tôi..."

"Tiền bối!" Ngụy Tiêu la lên: "Có thể ra nói chuyện một lát không?"

Lăng Vân Phàm: "..."

"Xin anh." Ngụy Tiêu thấp giọng van nài.

Lăng Vân Phàm không còn cách nào khác đành phải đứng dậy, trước tiên nói với Đường Vận: "Anh Vận, tôi dẫn cậu ấy làm quen môi trường làm việc đã." Rồi quay sang nói với Ngụy Tiêu: "Đi theo tôi."

Lăng Vân Phàm dẫn Ngụy Tiêu đến phòng hút thuốc tạm thời vắng người, Ngụy Tiêu vội nói: "Tiền bối, chuyện lúc trước xin lỗi anh, nhưng em đã không còn suy nghĩ gì khác nữa, em là Omega, được thực tập ở đây rất khó khăn, xin anh đừng hủy hoại cơ hội này của em, hơn nữa em chỉ thực tập 3 tháng rồi về trường, sau đó sẽ không liên quan gì đến Studio nữa, em chắc chắn sẽ không làm ảnh hưởng gì đến anh đâu."

Lăng Vân Phàm đặt tay lên trán rồi vỗ nhẹ, buồn rầu thở dài, cuối cùng vẫn mềm lòng: "Thôi được rồi, anh hiểu mà."

Ngụy Tiêu thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn tiền bối."

Lăng Vân Phàm: "Em về chỗ làm đi, anh đi gọi điện chút."

"Được." Ngụy Tiêu nhanh chóng rời khỏi phòng hút thuốc.

Lăng Vân Phàm lấy điện thoại ra, lo lắng bấm số của Kỷ Thương Hải, muốn kể cho hắn nghe chuyện này.

Không ngờ điện thoại của Kỷ Thương Hải lại bận.

Lúc này Kỷ Thương Hải đang nói chuyện điện thoại với Kỷ Thương Khung.

Khi Kỷ Thương Khung mở miệng, lời nói của anh chấn động đến không nói nên lời.


Kỷ Thương Khung: "Tiểu Hải à, cha mình xảy ra chuyện rồi..."

Kỷ Thương Hải: "Xảy ra chuyện gì?"

Kỷ Thương Khung thở gấp, giọng run rẩy: "Ở trong nhà tù ông ấy có xảy ra xô xát với người khác, bị đâm thủng cổ bằng bàn chải có lưỡi mài sắc... Hiện cha đang ở phòng mổ bệnh viện, nhưng bác sĩ nói cha mình có thể sẽ không qua khỏi..."

Kỷ Thương Hải: "..."

Mặc dù cả hai đều im lặng, nhưng hai anh em rất hiểu nhau nên không ai cúp máy.

Khoảng 7-8 phút sau, giọng run rẩy của Kỷ Thương Khung vang lên: "Hải à, em còn nghe thấy không?"

"Ừ." Kỷ Thương Hải lập tức đáp.

"Cha mình..." Kỷ Thương Khung im lặng một lúc lâu, mới nói tiếp, "đã không còn nữa..."

Kỷ Thương Hải: "..."

Trong chớp mắt, đầu óc Kỷ Thương Hải trống rỗng, không có bất kỳ cảm xúc gì.

Ước chừng ba giây trầm mặc, Kỷ Thương Hải hỏi: "Cần em giúp đỡ gì không?"

"Không...Anh tự lo...lo xử lý mọi chuyện..." Giọng Kỷ Thương Khung ngắt quãng, như mất dần khả năng ngôn ngữ cơ bản, "Vì ông ấy làm nhiều điều sai trái với các em, không phải trách nhiệm của các em, anh sẽ tự lo..."

Kỷ Thương Hải nói: "Anh đừng cố tỏ ra mạnh mẽ thế."

"Anh không...Cảm ơn em Tiểu Hải, cần giúp gì anh sẽ gọi cho em." Nói xong Kỷ Thương Khung cúp máy.


Bình luận

Truyện đang đọc