SAU KHI GIẢ VỜ MẤT TRÍ NHỚ TÌNH ĐỊCH NÓI TÔI LÀ BẠN TRAI HẮN

Sau khi rời biệt thự ngoại ô, Lăng Vân Phàm theo Kỷ Thương Khung về căn hộ của anh.

Dung Trạm luôn lo lắng chờ đợi họ ở căn hộ, thấy hai người an toàn trở về, Dung Trạm thở phào nhẹ nhõm.

Vừa đến căn hộ, Kỷ Thương Khung lập tức gọi điện hỏi xem có ai có thể liên hệ với Hoắc lão gia của tập đoàn bất động sản Long Đằng không.

Lăng Vân Phàm không thể giúp được gì, chỉ có thể ngồi trên ghế sofa buồn rầu chờ đợi.

Nhìn thấy vẻ mặt uể oải của cậu, Dung Trạm đi đến bên cậu, nhẹ nhàng hỏi: "Cậu Lăng, cậu muốn uống trà hay cà phê?"

Lăng Vân Phàm: “Trà được rồi, cảm ơn.”

Sau đó Dung Trạm pha cho Lăng Vân Phàm một tách trà nóng thơm nức mũi.

Lăng Vân Phàm lại cảm ơn, cầm ly trà trên tay.

Dung Trạm lo lắng hỏi: “Cậu Lăng, hiến máu có thù lao có thể ảnh hưởng đến sức khỏe của cậu không?”

Lăng Vân Phàm: "Khoảng cách hiến máu đủ lâu thì không sao đâu."

Dung Trạm: "Nếu Hoắc lão gia liên tục ép buộc cậu hiến máu thì phải làm sao?"

Lăng Vân Phàm cúi đầu nhìn những lá trà xanh sậm trôi nổi trong cốc: “Đi bước nào hay bước ấy thôi.”

Hai người đang nói chuyện, Kỷ Thương Khung cúp điện thoại, vội vàng đi tới: "Nghe nói Hoắc lão gia đang ăn tối ở một tòa nhà ở trung tâm thành phố. Bây giờ chúng ta qua đó có lẽ vừa kịp gặp ông ấy!”


"Được, chúng ta đi thôi!" Lăng Vân Phàm đột nhiên đứng dậy.

Lăng Vân Phàm và Kỷ Thương Khung không lãng phí nửa phút nào, đi thẳng đến tòa nhà trung tâm thành phố.

Nhà hàng nơi Hoắc lão gia ăn nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà, là một nhà hàng xoay trên bầu trời, thực khách nơi đây đều là người giàu có hoặc quý tộc, dù sao Kỷ Thương Khung cũng đại thiếu gia của tập đoàn Tung Hoành, bước vào đây cũng không tốn nhiều sức.

Nhưng sau khi vào nhà hàng, hai người lại gặp rắc rối, không biết làm cách nào để gặp được Hoắc lão gia

Kỷ Thương Khung hành động ngay thẳng, suy nghĩ một lúc rồi đơn giản gọi điện cho giám đốc nhà hàng.

Đầu tiên Kỷ Thương Khung tiết lộ danh tính là đại thiếu gia của tập đoàn Tung Hoành, sau đó hỏi giám đốc nhà hàng: “Tối nay Hoắc lão gia có ăn tối ở đây không?”

Giám đốc nhà hàng gật đầu: “Dạ có.”

Kỷ Thương Khung: “Hoắc lão gia có thích cái gì không?”

Giám đốc nhà hàng không cần suy nghĩ liền nói: “Trà.”

Kỷ Thương Khung lấy thẻ tín dụng ra đưa cho giám đốc nhà hàng: “Gửi một bình trà ngon nhất của anh đến phòng riêng của Hoắc lão gia, sau đó hỏi xem chúng ta có thể gặp mặt ông ấy không.”

Giám đốc nhà hàng có kinh nghiệm và khả năng xử lý tình huống rất tốt, không hề ngạc nhiên trước việc này, chỉ cần nhận thẻ tín dụng là đi xử lý ngay.

Khoảng mười phút sau, giám đốc nhà hàng đi tới, đích thân dẫn hai người vào phòng riêng.

Căn phòng này, mặc dù chỉ có một bàn ăn bốn người, nhưng rộng rãi và sáng sủa, trải đầy thảm nhẹ nhàng với họa tiết hoa văn, bên trái bàn ăn là cửa sổ to lớn từ sàn đến trần. Nhìn ra, tận hưởng tầm nhìn toàn cảnh thành phố, thu về bức tranh rực rỡ của đèn đường đêm.

Hoắc lão gia đang ngồi ở bàn ăn, mặc bộ vest lụa cổ đứng, tóc và bộ râu ngắn đều màu xám, đôi mắt sắc bén khiến ông trông điềm tĩnh và tự tin.

Điều mà Lăng Vân Phàm và Kỷ Thương Khung không ngờ tới là Hoắc lão gia không ăn tối một mình ở đây, mà có người ngồi đối diện ông.

Người đó là một phụ nữ, do chăm sóc bản thân tốt, trông như chỉ mới khoảng bốn mươi tuổi, mặc dù có những nếp nhăn ở góc mắt và miệng, nhưng trang điểm quý phái, nét xương tốt đẹp, mang ngoại hình trang nhã và dịu dàng, khiến người ta không nhịn được cảm khái thời gian cũng không thể đánh bại mỹ nhân này.

Kỷ Thương Khung có chút khẩn trương, đi tới trước mặt Hoắc lão gia, dùng giọng không rõ ràng tự giới thiệu: “Thưa ông, tôi là..."

"Tôi biết." Hoắc lão gia có vẻ mặt hung dữ, nhưng khi nói chuyện, giọng điệu lại rất hiền hòa, “Cậu là con trai cả của chủ tịch Kỷ tập đoàn Tung Hoành, mời ngồi xuống trước."

Hai người ngoan ngoãn dời ghế ngồi cạnh nhau ở bàn ăn, hai chân chụm lại, ngồi lưng thẳng, không dám động đậy.

Người phụ nữ trung niên đối diện với Hoắc lão gia đặt khuỷu tay phải lên bàn, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của mình, nhìn hai người rồi cười nói: "Ăn cơm chưa? Muốn gọi gì không?”

Hai người vội vàng từ chối: "Không có, không có.”


Người phụ nữ trung niên mỉm cười nói: “Không có gì, kem ở đây ngon lắm, ăn thử đi.” Bà ấy vẫy tay với người phục vụ rồi gọi ba cốc kem.

Kem nhanh chóng được mang vào phòng riêng, Lăng Vân Phàm và Kỷ Thương Khung mỗi người ngơ ngác cầm một cốc kem, người phụ nữ vui vẻ ăn kem, nói: “Thật sự rất ngon đó, các cậu ăn thử đi.”

Hoắc lão gia cầm tách trà trước mặt, thổi bay hơi nóng, nhấp một ngụm trà rồi nhìn Kỷ Thương Khung: “Cậu cũng đến vì danh sách mua thuốc đúng không? Mà tôi đã hẹn với chủ tịch Kỷ ngày mai nói về chuyện này rồi mà, sao lại gọi con trai đến đây?”

Kỷ Thương Khung và Lăng Vân Phàm nhìn nhau, Lăng Vân Phàm nói: "Lão gia, chúng tôi thật sự đến vì danh sách, nhưng chúng tôi không tới vì Kỷ Phi".

Hoắc lão gia liếc nhìn chàng trai trẻ với ánh mắt dò xét.

Lăng Vân Phàm nói: "Chúng tôi mong ông tuyệt đối không giao danh sách cho Kỷ Phi".

Hoắc lão gia nhìn Kỷ Thương Khung, thấy trên mặt anh tràn đầy tán thành, không khỏi nói: "Nhà họ Kỷ mấy người vẫn luôn hỗn độn như vậy, cho nên tôi mới không mấy khi muốn hợp tác với Tập đoàn Tung Hoành".

Lăng Vân Phàm: "Thưa ông, tôi muốn thương lượng một giao dịch với ông."

Hoắc lão gia: "Ồ? Nói đi."

Lăng Vân Phàm: “Tôi có nhóm máu AB Rh âm.”

Lời vừa nói ra, Hoắc lão gia và người phụ nữ trung niên đối diện đều sững sờ, đều ngước nhìn Lăng Vân Phàm.

Lăng Vân Phàm tiếp tục: "Tôi nghe nói vợ của ông mắc bệnh về máu. Bà ấy đang bị bệnh nặng..."

Không ngờ Lăng Vân Phàm mới nói được nửa chừng thì Hoắc lão gia đột nhiên tức giận đập mạnh xuống bàn, khiến bộ đồ ăn bằng sứ trên bàn kêu leng keng khiến mọi người có mặt đều sợ hãi phải im lặng.

Hoắc lão gia không chút lưu tình, vung tay lên, ra hiệu cho Lăng Vân Phàm ra ngoài: "Cậu cút ra ngoài cho tôi!”

Lăng Vân Phàm không hiểu sao đột nhiên chạm vào vảy ngược của Hoắc lão gia, ngơ ngác đứng dậy.

Kỷ Thương Khung: "Thưa ông, chúng tôi..."


Hoắc lão gia tỏ ra thiếu kiên nhẫn: “Đều ra ngoài hết đi."

Người phụ nữ trung niên đối diện với Hoắc lão gia đứng dậy, đi đến trước mặt ông ấy, nhẹ nhàng vỗ lưng ông, bình tĩnh nói: “Được rồi, lão Hoắc à, đừng tức giận như vậy. Bọn nhỏ không biết, không có tội.”

Sau khi giúp lão gia bình tĩnh một chút, bà nhìn hai người, mỉm cười hiền lành: “Tôi là vợ của lão Hoắc, trước đây tôi từng mắc bệnh máu nặng, nhưng bây giờ đã bình phục rồi. Tin tức mà các vị nghe được chắc là lời bịa đặt vô căn cứ.

Lăng Vân Phàm lập tức hiểu tại sao vừa rồi Hoắc lão gia lại đột nhiên mất bình tĩnh, cậu tỏ ra hổ thẹn và xấu hổ, liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, tôi... tôi không biết..."

“Không sao đâu.” Hoắc phu nhân nhẹ nhàng cười, không hề có ý trách móc cậu.

Hoắc lão gia không muốn cho hai người trẻ tuổi này chút mặt mũi nào, lạnh lùng thốt ra một chữ: “Đi.”

“Tôi xin lỗi…” Lăng Vân Phàm lại xin lỗi.

Kỷ Thương Khung bất lực xoa xoa gáy, do dự hồi lâu mới xin lỗi Hoắc lão gia, sau đó đứng dậy nói với Lăng Vân Phàm: "Quên đi, Vân Phàm, chúng ta đi thôi."

Lăng Vân Phàm: "Được..."

Không ngờ hai người đứng dậy định rời đi, sắc mặt Hoắc lão gia lại thay đổi, hét lên: "Chờ một chút."

Lăng Vân Phàm nghi hoặc quay lại, thấy Hoắc lão gia đang nhìn chằm chằm vào mình.

Hoắc lão gia dò hỏi: “Cậu tên gì?”


Bình luận

Truyện đang đọc