SAU KHI GIẢ VỜ MẤT TRÍ NHỚ TÌNH ĐỊCH NÓI TÔI LÀ BẠN TRAI HẮN

Trong biệt thự ngoại ô của nhà họ Kỷ, Kỷ Phi đang tức giận trong phòng làm việc.

Gần đây mọi việc của Kỷ Phi đều không suôn sẻ, trước tiên gã nhận ra mình bị người ta đánh thuốc mà sau đó mới làm việc không nằm trong kế hoạch của mình, rồi gã phát hiện Kỷ Thương Khung đã sống cùng Dung Trạm, gã không thể can thiệp, cuối cùng và cũng là quan trọng nhất là cha vợ của gã đã trở lại Tập đoàn Tung Hoành và cùng với các thành viên hội đồng quản trị khác liên tục nhắm vào gã.

Quản gia của nhà họ Kỷ đến mời Kỷ Phi đến nhà ăn dùng bữa tối, gặp phải Kỷ Phi đang khó chịu, vô cớ bị Kỷ Phi cáu kỉnh tát vài cái.

Quản gia không dám nói gì, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên bị đánh, hắn đã quen, che mặt, bước nhanh ra khỏi thư phòng.

Hắn tình cờ gặp Trang Quỳnh Hoa đang đi về phía mình, Trang Quỳnh Hoa nhìn khuôn mặt sưng tấy của hắn, ngạc nhiên hỏi: “Ngài sao vậy?”

Quản gia hàm hồ nói: “"Không sao, tôi đâm vào thôi".

Trang Quỳnh Hoa lo lắng nói: "Vậy ngài xin nghỉ đi bệnh viện khám xem sao, trông có vẻ nghiêm trọng lắm đấy, đừng tự ý bỏ qua nhé".

Quản gia: "Xin nghỉ thì ông Kỷ không chấp nhận đâu".

Trang Quỳnh Hoa: “Tôi sẽ giúp ngài hỏi xem". Nói rồi cô bước vào thư phòng.

Quản gia muốn cản cô nhưng không kịp.

Chỉ một lát sau, từ trong thư phòng vọng ra tiếng Kỷ Phi la mắng.

Trang Quỳnh Hoa ra khỏi phòng làm việc với vẻ hoảng sợ, xin lỗi quản gia: "Hôm nay tâm trạng ông ấy không tốt rồi... Tôi không thể giúp ngài xin nghỉ được... Xin lỗi nhé".

Người quản lý: “Không, không, không, cảm ơn cô rất nhiều.”

Trang Khung Hoa: “Vậy ngài vào bếp lấy mấy viên đá lạnh chườm lên trước đi.”


Quản gia gật đầu, đứng dậy rời đi, đi được hai bước thì đột nhiên quay lại gọi Trang Quỳnh Hoa: "Có thể mượn một chút thời gian nói chuyện không?"

Trang Khung Hoa bối rối, gật đầu.

Hai người tìm một góc trên cầu thang không có người, quản gia cũng không lộ vẻ gì, nói thẳng: “Tôi biết nửa đêm hôm qua cô lẻn vào thư phòng của ông Kỷ để lục lọi đồ đạc của ông ấy.”

Sắc mặt của Trang Quỳnh Hoa lập tức tái nhợt, tay chân lạnh ngắt.

Quản gia: “Yên tâm, tôi không nói cho người khác biết, chuyện này cũng không có người nào biết hết.”

Trang Khung Hoa: “Ngài muốn thế nào?”

Quản gia hỏi ngược lại: "Tại sao cô lại làm như vậy?"

Trang Quỳnh Hoa đổ mồ hôi, nghiến răng nghiến lợi, cúi đầu không nói gì.

Quản gia không tiếp tục hỏi mà đưa chìa khóa cho Trạng Quỳnh Hoa: “Đây là chìa khóa của thư phòng. Xin hãy giữ nó. Lần sau khi đến thư phòng, vui lòng nói cho tôi biết, tôi sẽ xóa dữ liệu camera cho cô."

Trang Quỳnh Hoa ngây ra: "Tại sao? Tại sao ngài lại giúp tôi?"

Quản gia nhét chìa khóa vào tay Trang Quỳnh Hoa, không giải thích mà chỉ nói: “Tôi xuống bếp lấy đá chườm lên mặt.”

Quản gia nói rồi nhanh chóng rời đi.

Trang Quỳnh Hoa cầm chìa khóa trong tay, siết chặt, nhanh chóng rời khỏi góc cầu thang.

Lúc này, Kỷ Phi trong thư phòng nhận được cuộc gọi từ thám tử được gã thuê với mức lương cao.

Thám tử: "Chủ tịch Kỷ, tôi đã tìm ra, ngày đó ông thực sự bị người ta cho thuốc, trong ống tàn thuốc còn dấu vết thuốc, loại thuốc này do một cơ sở y tế tư nhân nghiên cứu, thuộc ngành sản xuất màu xám, rất ít lưu thông.”

Kỷ Phi: “Vậy mà rất ít lưu thông, danh sách người mua gần đây không phải dễ tìm ra sao?”

Thám tử hoảng sợ, thấp giọng nói: "Chủ tịch Kỷ, biện pháp bảo mật của cơ sở y tế tư nhân này rất tốt..."

“Vô dụng!” Kỷ Phi mắng hắn một trận.

Thám tử không dám ngắt lời Kỷ Phi, đợi mắng xong mới nói tiếp: "Chủ tịch Kỷ, danh sách này tôi không lấy được, nhưng chắc chắn là ngài có thể lấy được, bởi vì cơ sở y tế tư nhân này thuộc sở hữu của nhà họ Hoắc.”

“Nhà họ Hoắc?” Kỷ Phi nheo mắt lại, “Tập đoàn điền sản Long Đằng của nhà họ Hoắc?”

Thám tử: "Đúng vậy, gần đây Hoắc lão gia lại tìm kiếm người có nhóm máu RH âm. Nghe đồn vợ cả của ông ta lại phát bệnh nặng nên ông ta đang rất cần một lượng lớn máu RH âm."

"Thật sự..." Kỷ Phi đang suy nghĩ, đột nhiên trong đầu hiện lên một kế hoạch.

Xem ra gã phải đến bệnh viện tâm thần để thăm đứa con trai nhỏ của mình rồi.

-


-

Vào giữa buổi sáng, Lăng Vân Phàm đang nằm trên giường, cảm thấy rất lười biếng.

Hôm qua cậu có một kỳ thi chuyên môn quan trọng, thức khuya đọc sách suốt một tuần, nên vừa thi xong là cậu ngủ ngay.

Từ khi chuyển vào sống chung với Lăng Vân Phàm, Kỷ Thượng Hải cũng ở chung phòng với cậu, vì vậy khi Lăng Vân Phàm thức khuya ôn bài, Kỷ Thượng Hải cũng thức khuya theo, hắn lặng lẽ đồng hành cùng Lăng Vân Phàm, mỗi ngày đúng giờ chuẩn bị sữa nóng và trái cây cắt sẵn cho cậu.

Nhưng Kỷ Thương Hải có đồng hồ sinh học, dù ngủ muộn nhưng vẫn dậy sớm, cũng không đánh thức Lăng Vân Phàm, lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Lăng Vân Phàm.

Lăng Vân Phàm thức dậy một lần vào khoảng 8h30, vì quá mệt mỏi cũng lại buồn ngủ, lăn qua lăn lại cuối cùng lăn vào lòng Kỷ Thượng Hải.

Kỷ Thương Hải vòng tay ôm Lăng Vân Phàm, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, ánh mắt dịu dàng mà thỏa mãn.

Lúc chín giờ, điện thoại di động của Lăng Văn Phàm đặt trên bàn cạnh giường đột nhiên reo lên, nhạc chuông vui vẻ trực tiếp đưa Lăng Vân Phàm từ trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh trở về thực tại.

"A... Có điện thoại..." Lăng Vân Phàm lăn ra khỏi trong ngực Kỷ Thương Hải, lăn tới trên giường đưa tay sờ sờ điện thoại.

Kỷ Thương Hải buông tay ra, dừng lại, nhìn chằm chằm Lăng Vân Phàm.

Lăng Vân Phàm nhấc điện thoại lên và xem xét cẩn thận, khi thấy đó là cuộc gọi của Đường Vận, cậu lập tức tỉnh táo trở lại.

"Xin chào, anh Vận." Lăng Vân Phàm nhấc điện thoại lên, vui vẻ chào hỏi.

Kỷ Thương Hải: "..." Anh Vận?

"Gì cơ? Thật sao? Tôi có thể quay lại studio làm việc rồi à?" Lăng Vân Phàm hớn hở trò chuyện điện thoại, "Cảm ơn anh Vận, ừm ừ, tháng sáu năm sau tôi mới tốt nghiệp, sao? Không có thời gian thử việc mà tính luôn là nhân viên chính thức à? Sếp cũng đồng ý rồi sao? Ok, cảm ơn anh Vận.”

Đường Vận ở đầu dây bên kia: "Thằng nhóc này, khi nào đến stuidio làm thủ tục nhậm chức? Anh nhớ cậu chết đi được" Giọng hắn quá lớn, điện thoại bỏ lỡ một số âm thanh.

Kỷ Thương Hải: "..."


Lăng Vân Phàm: "Tuần sau... uh... uh..." Lăng Vân Phàm nói, giọng nói đột nhiên trở nên lạ lùng.

Đường Vận: "Ừ? sao cơ?"

Lăng Vân Phàm: "Tôi... uh... buông ra..." Giọng Lăng Vân Phàm lúc xa lúc gần, không rõ ràng.

Vừa rồi, bàn tay của Kỷ Thương Hải đột nhiên thò vào trong bộ đồ ngủ rộng rãi của Lăng Vân Phàm, ác ý vuốt ve cái eo thon và bụng dưới của cậu, mãi đến khi chạm đến hai điểm mềm mại trên ngực cậu, khiến lưng Lăng Vân Phàm có chút râm ran, co rúm lại.

Lăng Vân Phàm: "Anh Vận, tôi có việc phải làm, tôi sẽ gọi cho anh sau."

Lăng Vân Phàm nhanh chóng nói xong, vội vàng cúp điện thoại.

Kỷ Thương Hải miễn cưỡng nghiêng người tới, hôn lên sau gáy Lăng Vân Phàm, dùng răng nhẹ nhàng cắn và cọ.

Lăng Vân Phàm ném điện thoại sang một bên, nắm lấy cổ tay Kỷ Thương Hải, rút ​​tay hắn ra khỏi bộ đồ ngủ, quay người nhìn người nọ, có chút tức giận nói: "Cậu đang làm gì vậy? Cậu không thấy tôi đang nghe điện thoại à?"

"Ai gọi?" Kỷ Thương Hải nhẹ giọng hỏi, không có động tĩnh gì thêm.

Lăng Vân Phàm: “Trưởng phòng làm việc của studio nơi tôi thực tập.”

Kỷ Thương Hải: "Cậu gọi người ta là anh Vận."

Lăng Vận Phàm: "Mọi người đều gọi như vậy."

Kỷ Thương Hải: “Hắn nói nhớ cậu chết đi được.”

Lăng Vân Phàm tự tát vào mặt mình, cảm thấy hơi suy sụp: “Đấy là lời khách sáo mà thôi.”


Bình luận

Truyện đang đọc