Nếu một trong Kỷ Thương Hải và cậu là omega, hoặc thậm chí là beta, Lăng Vân Phàm có thể rất chắc chắn khẳng định rằng Kỷ Thương Hải thích cậu.
Nhưng điểm mấu chốt là cả hai đều là alpha.
Mặc dù cậu vừa nghèo vừa thảm thương.
Nhưng chung quy cậu vẫn là một Alpha.
Các gen đã được xác định vào thời điểm bọn họ được sinh ra, rằng pheromone của hai người bọn họ sẽ không thu hút được lẫn nhau, cũng không thể gây ra động dụ,c chứ đừng nói đến ha.m muốn.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lăng Vân Phàm cảm thấy kết luận của mình quá tùy tiện.
Dù sao nụ hôn trán vừa rồi cũng tràn ngập tình thương của người mẹ, ừm, làm sao có thể kết luận đối phương thích mình chỉ vì một nụ hôn trán cơ chứ?
Làm người đừng quá tự luyến về thân phận của mình.
Ngoài ra, trong phòng làm việc của Kỷ Thương Hải còn có ảnh của omega.
Suy nghĩ hỗn loạn, Lăng Vân Phàm nhớ lại trận giao đấu giữa hai người họ vì một omega ở trường cấp 3, cậu cảm thấy trong lòng tràn ngập cảm xúc lẫn lộn.
Chén rượu thanh xuân này, ai uống được là người chiến thắng.
Cậu không muốn nghĩ về việc này nữa, tiếp tục đùa nghịch với chiếc điện thoại di động mới mà Kỷ Thương Hải đưa cho.
Lăng Vân Phàm mở số liên lạc ra thì thấy chỉ có một số điện thoại trong đó, ghi chú là Kỷ Thương Hải.
Lăng Vân Phàm nghĩ nghĩ, dựa vào kí ức rồi bấm ra một dãy số di động mới.
Một lúc sau, trong điện thoại truyền đến một tiếng giọng nữ máy móc dễ nghe: " Xin chào, nhà hàng để nhận được cuộc gọi của bạn. Chúng tôi có thể làm mọi thứ từ chạy trên mặt đất đến bay trên trời hay bơi dưới nước. Chỉ cần bạn nói một câu, bất cứ yêu cầu gì chúng tôi cũng có thể làm. Bạn không nghe lầm đâu, chúng tôi cái gì cũng có thể làm, nếu bạn bắt đầu bếp làm, mà đầu bếp không dám làm, thì bạn có thể nấu luôn cả đầu bếp, hoan nghênh quý khách lần sau lại đến ăn lần nữa. Chúc bạn may mắn, haha.
Sau khi nghe thấy một tiếng bíp, tiếng chuông được chỉ định bị cắt đứt, một giọng nói trong trẻo của một cô gái vang lên: "Xin chào, nhà hàng của chúng tôi có thể giúp được gì cho bạn."
"Tư Thanh, là anh, Lăng Vân Phàm." Lăng Vân Phàm quay lại.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Chiều Hư
3. Chúng Ta Đã Từng Biết Nhau
4. Đông Chí Gặp Nàng
=====================================
"A!" Giọng nói của Trịnh Tư Thanh vừa kinh ngạc vừa vui mừng, "Anh Phàm, anh không sao đấy chứ? Hôm qua anh không đến nhà hàng làm việc, ba em lo lắng cho anh nên đến chỗ ở của anh tìm, thì nghe một cụ bà bên cạnh nói anh bị người cho vay nặng lãi bắt đi rồi. Làm hai ba con em lo muốn chết."
"Bọn cho vay nặng lãi có đến tìm anh, nhưng anh không sao. Có người bạn của anh đã giúp anh rồi. "Lăng Vân Phàm trấn an, "Nhà hàng có ổn không? Anh lo bọn người đó sẽ đến gây rắc rối."
Trịnh Tư Thanh cười nói: "Sẽ không có người gây sự, yên tâm đi, cho dù bọn kia có tới gây sự, chúng ta cũng không sợ, ba ba sẽ đuổi bọn họ đi."
"Vậy thì tốt." Lăng Vân Phàm thở ra một hơi dài.
Trịnh Tư Thanh: "Anh Phàm, anh đang ở đâu? Anh có muốn giúp đỡ không?"
"Không sao đâu em, tí nữa anh sẽ tới tìm em, tiếp tục làm việc."
"Anh vất vả quá."
"Trả hết nợ sớm ra khỏi biển khổ càng sớm".
"Vậy em sẽ bảo nhà bếp làm thêm một phần cơm cho nhân viên, làm món sườn kho tộ mà anh thích."
"Ừm, cảm ơn." Lăng Vân Phàm cảm thấy ấm áp trong lòng, giọng điệu tăng lên.
Sau khi cúp điện thoại, Lăng Vân Phàm chậm rãi xuống giường, vết thương trên người còn chưa lành, nhiều bộ phận sau khi dùng sức vẫn còn hơi đau.
Lăng Vân Phàm đi bộ đến nhà ăn, nhìn thấy bát cháo kê bốc khói và bánh bao thịt làm cho người ta thèm nhỏ dãi đặt trên bàn, chiếc bụng không biết cố gắng của cậu khẽ kêu lên.
Cậu kéo ghế ra ngồi xuống, cầm đũa thìa lên, thầm nghĩ: Thật xin lỗi Kỷ Thương Hải, còn phải cho tôi ăn nhờ ở đậu như vậy, cũng coi như cậu làm người tốt đến cùng, tiễn Đức Phật về phương Tây đi.
Lăng Vân Phàm đã có một bữa ăn no nê thỏa mãn, cậu rửa sạch bát đĩa và đặt chúng vào tủ, trở về phòng và gấp chăn, đặt sách lên bàn cạnh giường ngủ và đặt chiếc điện thoại di động mới ở một nơi dễ thấy trên bàn cà phê phòng khách.
Sau khi làm xong những việc trên, Lăng Vân Phàm đi đến cửa ra vào, chuẩn bị rời khỏi đây.
Cậu hít một hơi thật sâu.
Tạm biệt những điều đẹp không tưởng
Xin chào, thế giới thực và tàn khốc.
Lăng Vân Phàm thở ra, nắm lấy tay nắm cửa, bắt chước cách mở cửa trước đó của Kỷ Thương Hải, trượt mở nắp ô ổ khóa mật khẩu, ấn vào vị trí trung tâm.
Cánh cửa không chút phản ứng.
Lăng Vân Phàm bối rối, chuyện gì đang xảy ra vậy, chẳng lẽ cậu ấn nhầm vị trí?
Lăng Vân Phàm suy nghĩ về vấn đề này hơn nửa tiếng liền, nhưng cuối cùng cậu vẫn không mở được cửa.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Lần trước nhìn thấy Kỷ Thương Hải mở cửa, hiển nhiên rất dễ dàng." Lăng Vân Phàm bực bội vò tóc, thấp giọng lẩm bẩm.
Tại sao cậu muốn rời đi, mà vẫn không thể?
Thấy thời gian dần dần trôi đi, lòng bàn tay và đầu ngón tay của Lăng Vân Phàm bị các phụ kiện kim loại có hình dạng khác nhau trên cửa làm cho đỏ ửng, vẫn không mở được cửa, Lăng Vân Phàm chán nản quay trở lại phòng khách.
"Xin chào?" Sau khi kết nối, giọng nói vui vẻ của cô gái nhỏ truyền đến.
Lăng Vân Phàm đổ gục xuống ghế sô pha, nói với điện thoại: "Anh có việc bận, hôm nay anh không đến chỗ làm được, gửi lời xin lỗi với anh Hùng giúp anh nhé."
"Không sao đâu anh, anh cứ nghỉ ngơi thật tốt, khi nào có thể tới đây thì gọi điện thoại." Trịnh Tư Thanh cười nói: "Nói như vậy, bữa trưa của anh không có sườn kho rồi, một mình em sẽ ăn hết hai phần, hi hi."
Lăng Vân Phàm cười nói: "Ai nói với anh là muốn giảm cân nào?"
Trịnh Tư Thanh: "Sau khi ăn rồi giảm béo sau."
"Nếu lời này em không nói mười lần, thì ít nhất cũng phải nói tám chín lần rồi."
"Lêu lêu lêu, a, ba ba đang gọi em, em bận chút."
"Đi đi."
Sau khi cúp điện thoại, Lăng Vân Phàm về phòng của mình mang những cuốn sách mà Kỷ Thương Hải đưa cho vào phòng khách, ngồi trên ghế sô pha để đọc.
Sau khi cậu đọc xong một nửa cuốn sách lập trình trong tay, có tiếng mở cửa.
Lăng Vân Phàm đặt cuốn sách trong tay xuống, ra ngoài chào đón thì thấy Kỷ Thương Hải mang theo một cái lồng giữ nhiệt đang đi vào.
"Tôi về rồi." Kỷ Thương Hải nhìn thấy Lăng Vân Phàm trợn tròn mắt, giơ cái lồng giữ nhiệt trong tay lên, "Tôi đến nhà hàng phụ cận đóng gói cơm trưa trở về."
"Ừm được" Lăng Vân Phàm tiếp nhận lồng giữ nhiệt từ trong tay Kỷ Thương Hải, "Tôi đi bưng bát đĩa, cậu đi rửa tay đi."
"Ừ." Kỷ Thương Hải cười rạng rỡ ấm áp.
Lăng Vân Phàm mang lồng giữ nhiệt vào bếp, đặt lên trên bàn ăn, lấy bát đũa và đĩa từ trong tủ ra đặt lên bàn, trong lòng không nhịn được mà lải nhải: Má, mình đúng là ngựa quen đường cũ, cái dáng càng ngày càng giống ông chủ rồi đây này.
Lăng Vân Phàn đặt bát đũa lên bàn xong, mở nắp lồng giữ nhiệt thì thấy bốn hộp đóng gói được xếp ngay ngắn bên trong, ba món ăn và một món canh, rất phong phú.
Lăng Vân Phàn lấy hộp đóng gói đầu tiên ra, sau khi nhìn thấy đồ ăn trong hộp, cậu sửng sốt một lúc.
Bên trong hộp là sườn kho tộ tỏa hương thơm ngào ngạt.
Món ngon ở ngay trước mắt, đáng lẽ phải khiến người ta phải chảy n.ước miếng, nhưng không biết vì sao, dường như một mũi kim thép sắc bén lại đâm vào đầu dây thần kinh của Lăng Vân Phàm, khiến cậu cảm thấy kỳ lạ vô cớ.
Lăng Vân Phàm vô thức nhìn vào chiếc điện thoại di động mà cậu đã đặt sang một bên.
Chiếc điện thoại di động đó là mẫu mới nhất của một thương hiệu rất nổi tiếng trên thị trường hiện nay, còn mới tinh không một vết tích, rất giống với ngôi nhà dường như chưa từng có người ở này.
"Chuyện gì vậy?"
Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau khiến Lăng Vân Phàm đang bàng hoàng giật mình, tay run dữ dội.
Với đôi mắt tinh tường và đôi tay nhanh nhẹn, Kỷ Thương Hải đã đỡ được hộp đóng gói trong tay Lăng Vân Phàm, tránh được cảnh tượng bi thảm sườn heo kho rơi xuống bàn.
"Đây, đây là..." Lăng Vân Phàm nhìn món ăn trong tay, rồi nhìn Kỷ Thương Hải, do căng thẳng nên có chút lắp bắp.
Kỷ Thương Hải cười nói: "Sườn kho tộ, đây không phải món cậu thích ăn sao?"
Lăng Vân Phàm khó hiểu: "Cậu, làm sao cậu biết?"
Nụ cuời của Kỷ Thương Hải vẫn không thay đổi: "Tôi là bạn trai của của cậu mà, sao mà không biết được."
Nhưng trên thực tế, Kỷ Thương Hải không phải là bạn trai của Lăng Vân Phàm.
Và món ăn yêu thích của Lăng Vân Phàm không phải là sườn kho tộ.