Kỷ Thương Hải bước nhanh đến bên cạnh Lăng Vân Phàm, trong mắt tràn đầy đau lòng, nhẹ giọng hỏi: "Cậu không sao chứ, có bị thương không?"
Lăng Vân Phàm có chút không rõ lắc đầu, chán nản buông tay, hòn đá trong tay rơi xuống đất.
"Đi thôi, về nhà trước đi." Kỷ Thương Hải vươn tay đỡ lấy Lăng Vân Phàm.
Lăng Vân Phàm không đứng thẳng được, thân hình lảo đảo.
Kỷ Thương Hải nhíu mày: "Chân cậu bị thương sao?"
"Ừm." Lăng Vân Phàm đáp lại, ủ rũ cúi đầu tự trách, không dám nhìn Kỷ Thương Hải.
Kỷ Thương Hải: " Leo lên lưng tôi đi, tôi cõng cậu."
Lăng Vân Phàm: "Tôi rất nặng, cậu không cõng được tôi đâu."
Kỷ Thương Hải: "Cõng hay ôm, cậu chọn đi."
Lăng Vân Phàm: "....Cõng.
Vì thế Kỷ Thương Hải ngồi xổm xuống trước mặt Lăng Vân Phàm, bế cậu lên.
Với chiều cao và đôi chân tay dài của Lăng Vân Phàm, rất khó để cõng cậu về phía sau, nhưng Kỷ Thương Hải đã cúi thấp xuống, cõng cậu lên rất ổn định.
Bóng đêm như nước, gió chiều hơi lạnh. Lăng Vân Phàm an tâm nằm trên lưng Kỷ Thương Hải, ngước mắt lên liền thấy những cây quế trưởng thành được mặt trăng chiếu vào trông như chiếc móc câu.
Toàn bộ hành trình đều rất im ắng, xung quanh không một tiếng động, có người bởi vậy mà tâm tình rối bời, đầu óc đầy tâm sự.
Lăng Vân Phàm không thể không nói, "Cậu không định hỏi gì sao?"
Kỷ Thương Hải bình tĩnh dịu dàng nói: "Cậu mất trí nhớ, tôi hỏi thì được gì nào?"
"Tôi..." Lăng Vân Phàm muốn nói sự thật, nhưng khi lời nói đến môi, cậu lại nuốt lại.
Vào thời điểm này, Lăng Vân Phàm không muốn nói với Kỷ Thương Hải là cậu đã nói dối hắn.
Lăng Vân Phàm: "Tôi sẽ trả lại đầy đủ tiền cho cậu."
Kỷ Thương Hải chẳng hề để ý: "Không cần, tiền tôi vẫn có thể kiếm được, không cần trả lại."
Thái độ Lăng Vân Phàm kiên quyết: "Không được, việc nào ra việc đó, nhất định tôi sẽ trả lại."
Kỷ Thương Hải khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Cậu vẫn như truớc."
Sau khi hai người trở về nhà, Kỷ Thương Hải giúp Lăng Vân Phàm thay một bộ đồ ngủ rộng rãi và sạch sẽ khác, sau đó hắn gọi bác sĩ tới.
Lăng Vân Phàm nằm trên giường, bất tri bất giác mà nhận ra một điều: Có nên gọi cảnh sát không đây?
"Cái đó..." Lăng Vân Phàm nói với Kỷ Thương Hải vừa nói chuyện điện thoại buớc vào phòng, "Hay là, chúng ta gọi cảnh sát đi."
Động tác của Kỷ Thương Hải dừng lại, đôi mắt chớp chớp không được tự nhiên nhìn Lăng Vân Phàm, lúc lâu sau vẫn không trả lời.
" Làm sao vậy?" Lăng Vân Phàm nhận thấy sự do dự của anh.
"Tôi có lẽ... loại chuyện này không thích hợp báo cảnh sát." Kỷ Thương Hải có chút áy náy nói.
Lăng Vân Phàm sực tỉnh: "A."
Dù sao thì Kỷ Thương Hải cũng là thiếu gia của tập đoàn Tung Hoành, hắn luôn nổi tiếng nhờ hình tượng xuất chúng của mình, là người của công chúng thì nhất định phải thật kín tiếng.
Bên cạnh đó, mối quan hệ giữa hai người họ cũng không rõ ràng gì, rất khó để trả lời khi cảnh sát đến hỏi.
Kỷ Thương Hải chân thành nói: "Thực xin lỗi, còn hy vọng cậu đừng báo cảnh sát."
Lăng Vân Phàm nhanh chóng xua tay: "Tôi muốn gọi cảnh sát vì lo lắng cậu sẽ bị bọn đó quấy rầy thôi. Nếu cậu không muốn gọi cảnh sát, vậy thì quên đi."
Kỷ Thương Hải cong môi cười khẽ: "Yên tâm đi, tôi cũng không phải loại người coi tiền như rác."
Lăng Vân Phàm thực sự muốn trả lời: Cậu chắc không? Tại sao tôi lại cảm thấy cậu chính là kiểu người coi tiền như rác ấy? Bọn họ đòi là cậu liền chuyển ngay 360.000 nghìn tệ cho họ luôn, đó là 360.000 nghìn tệ đó, số tiền đó có thể phân phát cho những người thường trú tại Vatican, mỗi người có thể nhận được 450 nhân dân tệ!
Vân Phàm V-sky Lăng đã từng nói trên con đường trưởng thành của cuộc đời, luôn đầy rẫy những lời nói mà chúng ta không thể nói được.
Vì vậy, Lăng Vân Phàm cố nhịn lại!
Mặc dù cậu chịu đựng rất khó khăn!
"Ừ." Lăng Vân Phàm trầm tư một lát, "Nếu bọn đó đến quấy rầy cậu, nhất định phải nói cho tôi biết."
Kỷ Thương Hải cười ấm áp như suối: "Được."
Vừa dứt lời, trong phòng khách vang lên tiếng chuông cửa.
"Chắc là bác sĩ." Kỷ Thương Hải đi ra mở cửa.
"Nhanh như vậy?" Lăng Vân Phàm lẩm bẩm, kinh ngạc nghĩ: Đây chính là sức mạnh của đồng tiền sao?
Vị bác sĩ đến cửa là một bác sĩ già tóc hoa râm, thoạt nhìn có vẻ là người thành đạt cao, đúng là có chút tài năng, sau khi chẩn đoán xong, ông cố định bàn chân sưng tấy của Lăng Vân Phàm thành một cái bánh bao.
"Hai ngày này chườm lạnh, hai ngày sau chườm nóng, nếu tuần sau còn đau thì đi bệnh viện chụp X-quang, không đau thì nằm ngoan ngoãn ở nhà ba tuần." Vị bác sĩ già ngắn gọn nói.
"Cám ơn." Kỷ Thương Hải nói lời cảm ơn, lễ phép tiễn ông bác sĩ đi ra ngoài.
Lăng Vân Phàm đợi hai người ra khỏi phòng, ngả người ra sau, ngã xuống giường, thở dài thườn thượt.
Dựa theo lời nói vừa rồi của ông bác sĩ, cậu sẽ phải nằm một chỗ đủ bốn tuần, tức là 28 ngày 672 giờ, thỏ mang thai sau 28 ngày mới có thể sinh một lứa.
Rõ ràng cậu muốn quay lại làm việc và kiếm tiền, lại sao lại trở nên như thế này chứ.
Đúng là bánh táo thành tinh đánh cắp Tư mẫu mậu đỉnh - thật kinh khủng.
Haiz.
-
-
Kỷ Thương Hải tiễn ông bác sĩ tới cửa, còn đang hỏi: "Thương thế của cậu ấy cần chú ý cái gì không?"
Ông bác sĩ: "Sẽ không có di chứng gì, cậu yên tâm, ăn thanh đạm, không nên vận động, chỉ cần uống thuốc đúng giờ, nhiều nhất một tuần sẽ khỏi."
"Được, cám ơn." Kỷ Thương Hải đều đem hết thảy ghi tạc trong lòng.
Sau khi tiễn bác sĩ đi, nghĩ đến mấy tuần này Lăng Vân Phàm sẽ ngoan ngoãn ở nhà, không thể ra ngoài, Kỷ Thương Hải không khỏi khẽ liếm môi, bước chân rõ ràng nhẹ đi rất nhiều.
Hắn trở vào nhà, đi đến cửa, vươn tay ấn khóe miệng, điều chỉnh lại vẻ mặt, sau đó mở cửa đi vào.
Trong phòng, Lăng Vân Phàm lặng lẽ nằm trên giường, không biết là đang nghĩ gì, vẻ mặt hơi chán nản.
Kỷ Thương Hải đi tới bên giường, đưa tay xoa xoa trán Lăng Vân Phàm an ủi: "Làm sao vậy? Đau sao?"
"Không, không đau." Lăng Vân Phàm lắc đầu.
"Nếu đau thì nói, đừng chịu đựng." Kỷ Thương Hải nhẹ giọng nói, sau đó đi lấy một cái chăn mỏng, gấp chăn thành dải dài, đặt dưới chân Lăng Vân Phàm, để buổi tối cậu có thể ngủ thoải mái hơn.
Kỷ Thương Hải mang chiếc điện thoại truớc đó của Lăng Vân Phàm tới, đặt vào nơi mà Lăng Vân Phàm dễ thấy, nói: "Nếu buổi tối cậu cần cái gì, thì hãy gọi cho tôi ngay nhé. Tôi không tắt điện thoại, thế nên cậu đừng lo về việc sẽ làm phiền tôi."
"Ngủ đi, ngủ sớm để vết thương mau lành hơn" Sau khi xác nhận mọi chuyện xong xuôi, Kỷ Thương Hải kéo chăn đắp lên người Lăng Vân Phàm.
Lăng Vân Phàm được bao bọc trong một chiếc chăn nhẹ và mềm như mây, khiến toàn thân cậu ấm áp trong đêm gió nhẹ này, trong giây lát hơi ấm thoải mái truyền từ da đến lồng ng.ực, lấp đầy khoảng trống.
"Ngủ ngon." Kỷ Thương Hải đi tới cửa, vươn tay tắt đèn.
Căn phòng chìm vào bóng tối, như thể ngay lập tức tràn ngập bởi mực dày.
Lăng Vân Phàm vô cớ nghĩ tới chuyện sau khi cha mẹ cậu gặp tai nạn, cậu đã về nhà một lần và ngồi một mình trên chiếc ghế sô pha cả đêm.
Đêm đó không sao không trăng, cũng tối đen như bây giờ.
"Kỷ Thương Hải." Lăng Vân Phàm hô to, "Cậu bật đèn lên."
Kỷ Thương Hải làm theo lời cậu, bật đèn xong quay đầu lại, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn cậu.
Lăng Vân Phàm chống tay ngồi xuống giường, chăn trượt đến eo, quay đầu nhìn Kỷ Thương Hải, hai tay giấu dưới chăn bất an nắm chặt lại.
Sau đó, Lăng Vân Phàm hỏi câu hỏi khiến cậu bối rối từ giây phút hai người gặp nhau tới giờ: " Kỷ Thương Hải, tại sao cậu lại tốt với tôi như vậy?"
Kỷ Thương Hải sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười, nụ cười rất là bất đắc dĩ, nói: "Sao cậu lại hỏi như vậy, làm tôi có chút đau lòng."
"A?" Tim Lăng Vân Phàm lỡ đập một nhịp, "Tôi nói sai cái gì sao? Thực xin lỗi."
Kỷ Thương Hải lắc đầu: "Cậu không cần xin lỗi, tôi tự cho là đúng, cho rằng hành động của mình đã đủ rõ ràng rồi, nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi nhất định phải làm tốt hơn."
Lăng Vân Phàm khó hiểu: "Hả?"
"Lăng Vân Phàm." Đôi mắt Kỷ Thương Hải thâm trầm, gắn từng chữ một, nhẹ nhàng gọi tên Lăng Vân Phàm.
Trái tim của Lăng Vân Phàm không hiểu sao lại đập nhanh hơn.
Sau đó cậu nghe Kỷ Thương Hải nói.
"Tôi thích cậu."