Lăng Vân Phàm trả lời dứt khoát: "Được, cậu nói đi. "
Đừng nói là một điều kiện, cho dù là hàng trăm điều kiện, cậu cũng sẽ đồng ý.
Kỷ Thương Hải: "Khi đi học, đừng thân mật với người khác quá, nếu không tôi sẽ ghen tị đến nổi điên mất."
"A..." Vỗn dĩ Lăng Vân Phàm đang chờ điều kiện bằng vẻ mặt rất nghiêm túc, lại bị Kỷ Thương Hải nói mấy câu tán tỉnh, khiến hai gò má cậu hơi ửng hồng, che môi ho nhẹ một tiếng, " Không cần vì chuyện này mà nổi điên đâu"
Kỷ Thương Hải: " Cậu phải đồng ý mới được."
Lăng Vân Phàm "Tôi hứa với cậu."
Kỷ Thương Hải mỉm cười, đôi mắt sáng ngời như sao.
Lăng Vân Phàm nhìn vào sườn mặt hắn, bất lực nghĩ, chỉ là một lời hứa mà vui vẻ đến vậy sao?
"Chúng ta nói tiếp." Lăng Vân Phàm đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, "Vừa rồi cậu nghe tôi nói giả bộ mất trí nhớ, cậu không có chút kinh ngạc nào luôn, tại sao vậy?"
Sắc mặt Kỷ Thương Hải không thay đổi: "Thực ra tôi cũng mơ hồ đoán được chút rồi."
"Cái gì!!!" Lăng Vân Phàm mất bình tĩnh hô lên.
Cậu một tay che mặt, che mắt, hít sâu một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, từ giữa kẽ tay lộ ra một con mắt: " Cậu đoán được khi nào vậy?"
Kỷ Thương Hải khẽ mỉm cười: "Ngày đưa cậu đến bệnh viện."
Lăng Vân Phàm: "Vậy tại sao cậu không..." Vạch trần tôi.
Lăng Vân Phàm không hỏi hết, bởi vì câu trả lời đã quá rõ ràng.
Kỷ Thương Hải thích cậu, cậu mất trí nhớ, vừa vặn có thể cho Kỷ Thương Hải cơ hội để chăm sóc cậu.
Vì vậy, Kỷ Thương Hải cam tâm tình nguyện bồi cậu diễn kịch.
"Tôi thực sự... Tôi còn nghĩ kỹ năng diễn xuất của mình rất tốt, nhưng hóa ra... Má nó..." Lăng Vân Phàm bất lực, lấy một tay che mặt, xấu hổ xoa mặt thật mạnh, cả người không được tự nhiên, " Cậu đã sớm đoán được... A, tôi thật sự muốn quay về mấy ngày trước rồi đem mình chôn xuống đất..."
Kỷ Thương Hải cười tủm tỉm nói: "Kỹ năng diễn xuất của cậu rất khá."
"Đừng nói nữa, ngại quá." Lăng Vân Phàm xua tay, " Vừa rồi tôi còn không biết tại sao cậu lại không tức giận."
Kỷ Thương Hải cười nói: "Nếu như cậu lo lắng vì chuyện này mà tôi tức giận, vậy tại sao cậu không nói đã khôi phục lại được trí nhớ, nhớ lại tất cả?"
Với sự thông minh của Lăng Vân Phàm, không thể không nghĩ ra biện pháp này.
"Tất nhiên là không." Lăng Vân Phàm nói, "Tôi không muốn phá hư mối quan hệ giữa hai chúng ta. Khi đối mặt với cậu, tôi phải thể hiện 120% sự chân thành, vì vậy tuyệt đối không được phép lừa gạt cậu, thậm chí nghĩ về nó cũng không được luôn."
Ánh mắt Kỷ Thương Hải khẽ động, nụ cười nhạt đi, nói: "Chỉ nói dối một chút."
"Một lời nói dối dù nhỏ đến đâu cũng có thể biến thành một con dao sắc bén." Lăng Vân Phàm nói, "Mối quan hệ giữa con người với nhau giống như một món ăn tinh xảo, nếu có những viên đá nhỏ giấu trong đó, Chúng ta sẽ không thể nhìn ra được cái gì, nhưng sau khi ăn món này xong, chắc chắn viên đá sẽ cộm trúng răng hoặc làm tổn thương tới cổ họng cậu."
Kỷ Thương Hải: "..."
Kỷ Thương Hải: "Hoa hồng có đắt không?"
Lăng Vân Phàm: "Hả?"
Chủ đề bị thay đổi đột ngột, Lăng Vân Phàm nhất thời không ý thức được, sửng sốt một chút mới lấy lại tinh thần: "Ồ, cũng không đắt lắm, gần đây tôi kiếm được một ít tiền nhờ viết mã phần trực tuyến, giá của một bó hoa hồng vẫn phải chăng."
"Tôi biết." Sắc mặt Kỷ Thương Hải tự nhiên, bình tĩnh nói.
Đá, chỉ cần nhặt lên.
Lừa dối, chỉ cần che giấu.
Dối trá, chỉ cần che đậy.
Hắn có thể làm được.
Hắn nhất định phải làm được.
-
-
Từ trường học đi ra, hai người không trực tiếp về nhà mà đến căn nhà thuê của Lăng Vân Phàm, mục đích là thu dọn đồ đạc và trả lại tiền thuê nhà.
Căn nhà một tầng xiêu vẹo nằm sâu trong ngõ hẻm, trông có vẻ tả tơi, tấm tôn lần trước Lăng Vân Phàm rơi xuống vẫn chưa được sửa chữa, một nửa nối với mái hiên, nửa còn lại đung đưa trong gió.
Bà cụ sống gần đó nhìn thấy Lăng Vân Phàm, mắt mở to hơn chuông đồng.
Câu nói đầu tiên của bà lão: "Con ơi, con có bị sao không?"
Ôi, thật là một lời thăm hỏi thân thiết, giản dị và đời thường làm sao!
Lăng Vân Phàm: "Làm sao có thể chứ ạ! Cháu còn nhớ đến việc trả tiền thuê nhà cho bà mà"
Bà cụ cúi đầu xuống, sau khi xác định Lăng Vân Phàm có chân với bóng, bà vỗ ngực thở dài: "Ôi, mấy đêm trước có người tới gõ cửa, bà sợ chết khiếp."
Lăng Vân Phàm cảm thấy có lỗi: " Cháu xin lỗi, rõ ràng đó là việc của cháu, nhưng lại làm bà sợ."
Bà cụ xua tay, hỏi Lăng Vân Phàm: "Mọi chuyện đã ổn rồi sao?"
"Dạ rồi." Lăng Vân Phàm gật gật đầu.
Bà cụ thở dài: "Thật tốt cho bé con quá, tuổi còn nhỏ, quả thật không dễ dàng."
Tiếp đó Lăng Vân Phàm nói cậu muốn hủy bỏ tiền thuê nhà, sau đó giải quyết các tài khoản với bà cụ, bồi thường những thứ bị đập phá cho bà cụ, đi lên tầng hai cùng với Kỷ Thương Hải đang đợi cách đó không xa.
Ngôi nhà một tầng đổ nát có cầu thang xi măng với tay vịn làm bằng những cột sắt rỉ sét, các góc phủ đầy rêu mốc, Kỷ Thương Hải đi phía trước, Lăng Vân Phàm liên tục nhắc nhở: "Cầu thang không dễ đi, cậu nhớ chú ý duới chân, cận thận té ngã."
Đi lên tầng hai, đập vào mắt là một cái ban công công cộng, từ trước ra sau có tổng cộng ba gian phòng.
Kỷ Thương Hải đi đến phòng giữa thì dừng lại.
"Hả?" Lăng Vân Phàm đi theo sau hắn, mỉm cười, "Làm sao cậu biết tôi ở phòng này?"
Lăng Vân Phàm chỉ vô tình nói, nhưng sắc mặt của Kỷ Thương Hải hơi thay đổi.
Kỷ Thương Hải: "... Chỉ có cửa này mở."
"À, cậu có thể đoán ra được sao? Cậu thật thông minh." Lăng Vân Phàm khen ngợi hắn, đẩy cánh cửa gỗ sơn màu xanh đậm ra, bước vào.
Một căn phòng nhỏ không đến mười mét vuông, có phòng tắm, giường và bàn làm việc, nhưng mấy ngày nay không có ai ở, mùi mốc meo và bụi bặm thoang thoảng phả vào mặt.
Lăng Vân Phàm đưa tay ra quạt, nói với Kỷ Thương Hải: "Có chút mùi, nếu không cậu ra ngoài đợi tôi đi, tôi cũng không có nhiều đồ, sắp xếp một chút là được."
Lăng Vân Phàm thực sự không có nhiều đồ, chỉ có một vài bộ quần áo cậu thường mặc, những tài liệu cần thiết để ra ngoài, và điều quan trọng nhất là một bức ảnh của cậu với ba mẹ khi cậu còn nhỏ.
Vội vàng rời đi, những bức ảnh được cất vào ngăn kéo không có lớp bảo vệ và hơi quăn, Lăng Vân Phàm đau lòng vuốt ve nó một lúc lâu.
Cậu nhét tất cả những thứ cậu đã đóng gói vào chiếc ba lô lớn, cứ xách vậy mà đi.
Khi hai người trở lại xe, Lăng Vân Phàm cầm điện thoại lên, nhìn vào thời gian là lúc sáu giờ, suy nghĩ một chút rồi hỏi Kỷ Thương Hải, "Cậu có ghét ăn ở những nhà hàng nhỏ không?"
Kỷ Thương Hải cười nói: "Có cậu ở bên, tôi rất thích."
Lăng Vân Phàm bị sặc: "Khụ khụ khụ."
Lăng Vân Phàm thở ra một hơi, cố giữ giọng bình tĩnh: "Tôi đưa cậu đến một nhà hàng nhỏ, thức ăn ở đó rất ngon."
"Nhà hàng nhỏ?" Mặc dù Kỷ Thương Hải đặt câu hỏi, nhưng hắn lập tức nhớ ngay đến cuộc điện thoại giữa Lăng Vân Phàm và Trịnh Tư Thanh ngày hôm đó.
"Phải, gia đình tôi..." Lăng Vân Phàm dừng lại, không dễ dàng nói về cha mẹ mình, "Gia đình tôi trước đây xảy ra chuyện, sau khi mắc nợ, tôi làm việc trong một nhà hàng nhỏ, mọi người trong nhà hàng đối xử với tôi rất tốt, có thể nói đấy là ngôi nhà thứ hai của tôi ".
Kỷ Thương Hải: "..."
"Tại sao cậu không nói chuyện?" Lăng Vân Phàm khó hiểu.
"A..." Vẻ mặt Kỷ Thương Hải khó xử, "Tôi đột nhiên nhớ tới có đặt trước một nhà hàng tối nay, muốn dẫn cậu tới đó."
Lăng Vân Phàm cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng vẫn không muốn làm Kỷ Thương Hải khó xử: "Thật không? Vậy thì đến nhà hàng cậu đã đặt trước đi, lần sau chúng ta đến nhà hàng nhỏ cũng được."
"Được." Kỷ Thương Hải híp mắt khẽ mỉm cười.
Hắn lái xe, khi hắn nhìn thẳng về phía trước, nụ cười lập tức tắt ngấm đi.
Lăng Vân Phàm không cần, cũng không nên có ngôi nhà thứ hai.
Thế giới quá ồn ào, bọn họ chỉ cần một góc yên tĩnh và tách biệt, có được lẫn nhau, thế là đủ rồi.