Khi Kỷ Thương Khung lái xe về căn hộ của mình và dừng lại, anh quay lại nhìn Dung Trạm đang nằm ở ghế sau.
Dung Trạm nhắm mắt lại, thở đều đều, như thể đã ngủ thiếp đi.
Kỷ Thương Khung do dự mấy lần, vẫn không đánh thức Dung Trạm dậy, anh nhẹ nhàng tắt máy rồi tháo dây an toàn, xuống xe mở cửa hàng ghế sau, bế Dung Trạm ra ngoài, dùng chân đóng cửa lại.
Cảm thấy bất tiện khi bấm thang máy và mở cửa, Kỷ Thương Khung đã nhờ một bảo vệ quen thuộc giúp đỡ, thuận lợi về đến nhà.
Trong bóng tối, anh bế Dung Trạm vào phòng, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, đắp cho cậu một chiếc chăn mỏng.
Bởi vì rời khỏi vòng tay ấm áp của Kỷ Thương Khung, Dung Trạm khẽ hừ một tiếng, mở mắt tỉnh lại, nhìn chăm chú vào Kỷ Thương Khung.
Kỷ Thương Khung hỏi: "Em có thấy khó chịu ở đâu không?"
Dung Trạm lắc đầu.
Kỷ Thương Khung lại hỏi: "Em cần gì không?"
Dung Trạm lại lắc đầu.
"Vậy em nghỉ ngơi đi." Kỷ Thương Khung quay lưng muốn rời đi, nhưng bị Dung Trạm nắm lấy góc áo.
Ánh trăng dịu như nước, chiếu vào góc mắt của Dung Trạm, ướt át và trong trẻo.
Kỷ Thương Khung thở dài, quay đầu nói với Dung Trạm:“Em nhìn rõ đi, anh không phải Tiểu Hải, anh hiểu em cảm thấy khó chịu vì đang trong kỳ phát tình, nhưng anh không thể giúp em được, em buông áo anh ra đi.”
Dung Trạm run rẩy, cổ họng như bị mắc xương, y từ từ thả tay ra, kéo chăn mỏng lên và che mình, như muốn cô lập hoàn toàn khỏi thế giới bên ngoài.
Kỷ Thương Khung đứng im tại chỗ một lúc lâu, nhẹ nhàng dò hỏi: "Em và Tiểu Hải xảy ra chuyện gì à?"
Dung Trạm không trả lời anh.
Kỷ Thương Khung không ở lại nữa, rũ mắt rồi rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Anh đi đến ban công căn hộ, đóng cửa kính để đảm bảo âm thanh không vang vào phòng khách, sau đó gọi điện thoại.
Đường - chuyên gia lập trình - trụ cột của phòng làm việc Niệm Dung, bạn chí cốt mười năm của Kỷ Thương Khung, hai mươi tám tuổi, Vận. Hắn nhận cuộc gọi: "Kỷ Thương Khung, nếu ông gọi điện lúc này để thảo luận về công việc, tôi thề rằng nếu ông xuất hiện trước mặt tôi vào ngày mai, tôi sẽ đập chết ông. "
"Anh Vận. " Kỷ Thương Khung lã chã khóc, "Tôi là súc sinh."
Đường Vận: "... Thời buổi này, những người có nhận thức rõ ràng về bản thân như ông không còn nhiều đâu."
Kỷ Thương Khung khóc nấc lên.
"Được rồi, được rồi," Đường Vận xoa xoa trán, "Vậy đã xảy ra chuyện gì?"
Kỷ Thương Khung than thở: "Tôi thích em dâu của mình."
Đường Vận không giữ nổi cảm xúc, buột miệng nói: "Đ** mẹ,"
Kỷ Thương Khung lau nước mắt: "Làm sao đây, anh Vận?"
Đường Vận khuyên bảo: "Người anh em à, một quý ông không đứng dưới bức tường nguy hiểm, hãy tránh xa em dâu của ông càng xa càng tốt".
"Nhưng … em dâu của tôi đang ở nhà tôi..." Kỷ Thương Khung do dự nói.
Đường Vận: "Đ** mẹ, Kỷ Thương Khung, ông đúng là đồ súc sinh! Nếu đem hành động của ông về thời cổ đại, chắc chắn ông sẽ bị chặt đầu đặt lên bàn!"
Kỷ Thương Khung lập tức giải thích: "Không phải, không phải, em dâu của tôi bị ốm, em ấy đã cãi nhau với em trai tôi, tôi không có cách nào khác nên mới đưa em ấy về đây. Điều này có lý do của nó cả! Em trai tôi cũng biết tôi đã đưa em ấy về đây mà."
Đường Vận nói: "Cho dù họ cãi nhau đến đâu, thì cũng là chuyện của họ, ông không nên can thiệp vào chuyện của họ."
Kỷ Thương Khung cố gắng bào chữa, nhưng thấy lời nói của mình vô nghĩa, thực tế là như vậy. Anh lau nước mắt và nói: "Nếu không được thì tôi sẽ đi tu, để phòng làm việc này cho anh đảm nhận, anh Vận."
Đuờng Vận nghe cách nói của Kỷ Thương Khung, cảm thấy anh đang rất bối rối và khó chịu. Hắn muốn an ủi Kỷ Thương Khung vài lời, nhưng khi nghe Kỷ Thương Khung nói: "Anh sẽ trở thành chủ nhân của phòng làm việc này, và tôi sẽ trở thành một thầy tu đẹp trai nhất trong đền".
Lời động viên của Đường Vận nghẹn ở cổ họng, hắn nuốt xuống: "......"
Ôi vãi, liệu có phải cần tính từ như vậy không?
Kỷ Thương Khung nói tiếp: "Tôi sẽ là người gõ mõ hay nhất, và là người thầy đọc kinh hay nhất trong đền thờ."
Đường Vận nói: "Ông không nên xuất gia. Hãy buông tha cho Phật tổ đi"
Kỷ Thương Khung che mặt, khóc như một đứa trẻ.
Đường Vận thực sự rất lo lắng cho anh: "Em dâu của ông có phải là Omega mà ông thích từ 4 năm trước không?"
Kỷ Thương Khung khóc đáp: "Đúng vậy."
Đường Vận chỉ hận không thể rèn sắt thành thép: "Người anh em à, đã 4 năm rồi mà ông vẫn chưa thể buông tay sao? Khi em ấy kết hôn với một Alpha, ông đã rất đau khổ, ra nước ngoài chơi rồi đi mất tăm. Gần đây khi ông quay về, ông đã nói với tôi rằng ông đã buông tay, ông sẽ tập trung vào công việc của mình, vậy tại sao ông vẫn còn như vậy?"
Kỷ Thương Khung khóc nức nở: "Ban đầu tôi nghĩ rằng mình đã buông bỏ hết rồi, nhưng hôm nay tôi gặp lại em ấy, tôi mới nhận ra rằng mình chưa thể buông bỏ được."
"Người anh em, hãy lắng nghe lời khuyên của tôi." Hiếm khi Đường Vận kiên nhẫn với Kỷ Thương Khung, "Omega luôn muốn có được Alpha, chưa kể đến việc Omega đó là em dâu của ông. Điều này không phải là chuyện nhỏ, mà là một điều rất nguy hiểm. Đừng làm tổn thương bản thân mình thêm nữa, hãy tập trung tốt vào công việc của mình nhé?"
Sau một hồi im lặng, Kỷ Thương Khung cuối cùng cũng quyết định: "Anh Vận nói đúng."
Đường Vận nhẹ nhàng thở ra.
Kỷ Thương Khung nói tiếp: "Anh Vận à, tôi nghĩ mình không nên ở nhà nữa, tôi nên tìm việc gì đó để làm
Đường Vận trả lời: "Đúng vậy."
Kỷ Thương Khung vui mừng nói tiếp: "Vậy thì tôi quyết định đi làm thêm giờ ở studio. Anh Vận, anh đi cùng tôi nhé!"
Đường Vận: "Đừng có mơ! Cút!" rồi cúp máy.
_
_
Mà lúc này, trong căn phòng.
Rèm cửa chưa được kéo hết, ánh trăng lạnh lẽo của mặt trăng tuyết thấu qua cửa sổ, như một lớp sương giá thấu xuyên vào con người đang cuộn tròn trên giường.
Dung Trạm không muốn làm bẩn giường ngủ của Kỷ Thương Khung, nhưng y không thể kiềm chế được nỗi buồn của mình, nước mắt tuôn rơi, làm ướt gối đầu, cảm thấy khó chịu đến nghẹt thở.
Quá khứ trong đầu Dung Trạm đảo lộn, tàn nhẫn cắt mở những vết thương chưa bao giờ lành của y.
Kể từ khi được Kỷ Thương Khung cứu giúp. Dung Trạm sẽ chủ động dọn dẹp phòng vẽ tranh nơi Kỷ Thương Khung thường ở, do thường xuyên qua lại, họ trở thành bạn tốt của nhau.
Kỷ Thương Khung đã vẽ nhiều bức tranh chân dung cho Dung Trạm.
Trong lòng Dung Trạm ôm đóa hướng dương, đứng bên cửa sổ tắm nắng với nụ cười nhẹ nhàng, Dung Trạm ngồi xổm xuống, đùa giỡn với chú mèo màu cam.
Khi Dung Trạm nhìn thấy bức tranh, y sẽ đỏ mặt nói: "Anh vẽ em đẹp quá rồi."
Kỷ Thương Khung: "Anh thấy em đẹp như vậy mà."
Sự đồng hành và hiểu biết lẫn nhau trong tuổi trẻ là một loại đất màu mỡ, dễ dàng sinh sôi nảy nở những rung động trái tim.
Đó là ngày mà Dung Trạm nên nhớ nhất, nhưng bên trong lại chứa đựng những ánh mắt nhọn như lưỡi dao.
Một ngày, Dung Trạm chờ Kỷ Thương Khung trong phòng tranh như thường lệ, y không nhàn rỗi, vệ sinh phòng tranh và sắp xếp bút vẽ cho Kỷ Thương Khung.
Khi Dung Trạm đang làm việc, tiếng bước chân vang lên từ cửa ra vào.
Dung Trạm nghĩ đó là Kỷ Thương Khung, vui mừng quay đầu nhìn lại, nhưng lại đối mặt với đôi mắt như chim ưng của Kỷ Phi.
Sau khi trải qua sự việc trước đó, Dung Trạm rất sợ người lạ, cúi đầu loạn xạ, đi đến góc phòng.
Ai ngờ, Kỷ Phi đến gần y.
Kỷ Phi nở một nụ cười như một người lớn hiền hậu: "Cậu là con của quản lý Dung à?"
Dung Trạm nhìn xuống sàn nhà, nhẹ nhàng gật đầu.
"Đang chờ Kỷ Thương Khung ở đây à?" Kỷ Phi hỏi, "Cậu biết tôi là ai không?"
Kỷ Phi là chủ nhân của nhà họ Kỷ, Dung Trạm làm sao mà không biết, Dung Trạm lại gật đầu một lần nữa.
Kỷ Phi cười, đột nhiên nói: "Cậu... là Omega đúng không."
Trong phút chốc, trái tim Dung Trạm rùng mình, cảm thấy lạnh toát, đó là nỗi sợ hãi sâu sắc của con mồi khi gặp những kẻ săn mồi. Khi gặp kẻ săn mồi, từng tế bào trong cơ thể họ đều rê.n rỉ và sợ hãi.
"Hửm? Cha, sao cha lại đến đây?" Tiếng nói vui nhộn phá vỡ bầu không khí căng thẳng
Kỷ Thương Khung bước vào phòng, kéo Dung Trạm đứng sau lưng mình: "Cha, đây là bạn của con, em ấy rất nhút nhát, mong cha thông cảm."
Kỷ Phi cười nhẹ, gật đầu, không còn vẻ mặt nghiêm túc và sắc bén như trước nữa.
Kỷ Phi hỏi: "Tiểu Khung, con chưa ăn tối phải không? Hãy ở lại và dùng bữa với cha, cùng với bạn của con. "
"Dạ được. " Kỷ Thương Khung không nhận ra chuyện gì, vui vẻ đồng ý.
Kể từ đó, Kỷ Phi thường mời cả hai người đi ăn cùng, dùng cuộc trò chuyện để tạo sự gần gũi với những người trẻ.
Vì có Kỷ Thương Khung ở đó, Dung Trạm luôn nguyện ý tham gia.
Cho đến một ngày, Kỷ Phi tìm một mình Dung Trạm.
Tuy nhiên, ngày đó Kỷ Phi không làm khó Dung Trạm, thay vào đó hỏi y có muốn học các khóa học liên quan đến nghề thư ký hành chính trong thời gian rảnh rỗi không.
Kỷ Phi nói: "Trong tương lai chắc chắn tiểu Khung sẽ thừa kế một phần của tập đoàn, những gì cậu học được sẽ giúp ích cho nó."
Vì vậy, Dung Trạm gật đầu đồng ý.
Tuy nhiên, những khóa học đó nhanh chóng chiếm hết thời gian rảnh rỗi của Dung Trạm, khiến y không thể ở bên Kỷ Thương Khung mỗi ngày như trước nữa.
Có vài lần Kỷ Thương Khung đến tìm y, biết rằng Dung Trạm phải học tập, sau đó liền hậm hực rồi rời đi.
Mỗi lần Dung Trạm nhìn thấy Kỷ Thương Khung buồn tủi, y lại hối hận, tự hỏi liệu mình có nên đồng ý học những khóa học đó hay không.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, y lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Hiện tại, cảm giác thất vọng và lo lắng chỉ để giúp họ có thể cùng nhau tốt hơn trong tương lai.
Y muốn trở thành người có thể giúp đỡ Kỷ Thương Khung.
Trong khi học các khóa học liên quan, Dung Trạm thường gặp gỡ Kỷ Thương Hải.
Sau khi được Kỷ Phi đưa về nhà từ năm lớp 8, Kỷ Thương Hải không đi học mà thuê gia sư đến nhà dạy.
Khi đó, ấn tượng của Dung Trạm đối với Kỷ Thương Hải chỉ là hai từ: Cố gắng.
Dung Trạm cảm thấy hầu như Kỷ Thương Hải không có thời gian nào ngoài ăn và ngủ, còn lại thì dành cho học hành như một con robot không có cảm xúc. Hắn học chín môn học, học quản lý, học thể dục, thậm chí còn học lễ nghi.
Mọi người đều nói rằng Kỷ Thương Hải là con riêng, nhưng vì là Alpha, sẽ được Kỷ Phi coi như người kế thừa tập đoàn để đào tạo, đó là một niềm hạnh phúc mà người bình thường khó có thể có được.
Nhưng những gì Dung Trạm nhìn thấy là sự đáng thương của Kỷ Thương Hải khi hắn không thể bỏ lỡ bài tập về nhà ngay cả khi bị ốm và sốt.
Đôi khi Dung Trạm tò mò, điều gì đang giúp Kỷ Thương Hải vượt qua những ngày khó khăn như vậy.
Sau đó, y vô tình nhìn thấy Kỷ Thương Hải đã viết chữ "Phàm" lên đầy cuốn sách của mình, từ đó y đã nhìn ra một chút manh mối.
Khoảng một năm sau, Kỷ Thương Hải đã hoàn thành khóa học quản lý trước thời hạn, sau nhiều lần cầu xin, cuối cùng hắn đã được Kỷ Phi cho phép tới trường học.
Năm Kỷ Thương Hải lên lớp 11, Kỷ Phi tìm đến Dung Trạm, yêu cầu y chuyển trường để cùng học với Kỷ Thương Hải.
"Cậu hãy theo dõi nó, báo cho tôi biết mọi hành động của nó tại trường" Kỷ Phi yêu cầu Dung Trạm làm như vậy, hứa hẹn: "Cậu cũng biết tiểu Khung học mỹ thuật, sau một năm nó sẽ sang nước ngoài để học tiếp, lúc đó tôi sẽ tài trợ cho cậu hoàn toàn, để cậu có thể đi cùng với tiểu Khung."
Ban đầu, mọi thứ đều rất suôn sẻ. Kỷ Thương Hải biết rằng việc Dung Trạm theo đuổi mình là sắp đặt của Kỷ Phi, vì vậy hắn không nói nhiều, cũng không đối xử tốt với Dung Trạm.
Tuy nhiên, vì Dung Trạm luôn theo sát, nên không lâu sau, tin đồn và những lời đàm tiếu về hai người họ đã lan truyền khắp trường, ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Điều phá vỡ sự ổn định là vào thời điểm đó, Dung Trạm đột nhiên bước vào thời kỳ động d.ục ngay tại trường.