"Cậu biết đây là gì không?"
Trong phòng bệnh sáng sủa sạch sẽ, bác sĩ cầm chai nước khoáng trên tay, hỏi thiếu niên đầu quấn băng gạc ngồi ở trên giường.
Lăng Vân Phàm ngơ ngác nhìn bác sĩ, im lặng một lúc lâu rồi chậm rãi trả lời: "Nước."
Bác sĩ tiếp tục hỏi: "Có tác dụng gì?"
Lăng Vân Phàm vẫn giữ vẻ mặt đờ đẫn, mím môi, đáp: "Khi khát có thể uống."
Bác sĩ chỉ vào thân chai nước khoáng: "Đọc dòng này."
Lăng Vân Phàm nhận lấy chai nước, nhìn xuống rồi đọc: "Danh sách thành phần, nước tự nhiên, hạn sử dụng, hai năm..."
"Được rồi" Bác sĩ ngắt lời cậu, nói tiếp, "Mở nó ra."
Lăng Vân Phàm cầm nắp chai nước và xoay nó sang phải, phải mất một lúc vì tay cậu bị đau, nhưng rõ ràng cậu biết cách mở chai nước khoáng này.
Bác sĩ suy nghĩ một chút, sau đó nhìn về phía nam nhân trầm mặc đứng bên cạnh giường: "Cậu Kỷ, tôi đi xem CT não của bệnh nhân trước, sau đó sẽ thông báo tình trạng của bệnh nhân cho anh sau."
"Được," Kỷ Thương Hải gật đầu, "Cảm ơn."
Bác sĩ xoay người rời khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Phòng bệnh chìm vào sự yên lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Kỷ Thương Hải nhìn Lăng Vân Phàm, thấy cậu cúi đầu, hai tay xấu hổ nắm chặt, đột nhiên ngẩng đầu liếc hắn một cái, lại lập tức cụp mắt xuống.
Giống như một con thú nhỏ bị thương và không có sức để chống cự trong chiếc bẫy của thợ săn.
Kỷ Thương Hải phá vỡ sự im lặng ngột ngạt của căn phòng, kéo một chiếc ghế gập tựa lưng và đặt bên cạnh giường bệnh, ngồi đối diện Lăng Vân Phàn và hỏi: "Còn đau không?"
"Ah?" Lăng Vân Phàm lắp bắp, "À... không, không đau, tốt lắm..."
Kỷ Thương Hải tiếp tục hỏi: "Đói không?"
Lăng Vân Phàm xoa xoa cái bụng lép xẹp, nuốt nước bọt một cái, rõ ràng là cảm thấy đói bụng, nhưng lại không dám nhiều lời, nói: "Còn tốt... Tốt lắm."
Nhất cử nhất động của cậu đều được Kỷ Thương Hải thu vào đáy mắt, Kỷ Thương Hải đứng dậy bước ra khỏi phòng bệnh, không lâu sau quay trở lại với một quả táo và một con dao gọt.
"Táo, ăn không?" Kỷ Thương Hải giơ quả táo đỏ rực đến trước mặt Lăng Vân Phàm.
"Tôi không sao, tôi không..." Lăng Vân Phàm còn chưa nói xong, đã bị gián đoạn bởi một tiếng rống từ cái bụng chân thành của mình.
Hai má Lăng Vân Phàn đỏ bừng như có thể chảy máu: "..."
"Ăn táo không? Nếu không thích, tôi sẽ hỏi xem còn gì khác không." Kỷ Thương Hải kiên nhẫn lặp lại một lần nữa.
Lăng Vân Phàm vội vàng nói: "Ăn."
Kỷ Thương Hải ừm một tiếng, ngồi xuống ghế, lôi thùng rác dưới gầm giường ra, ngón tay thon dài trắng nõn cầm quả táo cùng con dao, trong nháy mắt, lớp vỏ táo đã bị bong ra.
"Đây." Kỷ Thương Hải đưa quả táo cho Lăng Vân Phàm.
Lăng Vân Phàm nhận lấy, cắn một miếng lớn, mơ hồ nói: "Cảm ơn."
Kỷ Thương Hải lấy một miếng khăn giấy lau mặt từ hộp các tông trên bàn cạnh giường để lau tay, động tác của hắn chậm rãi và mạnh mẽ, cẩn thận lau từng bộ phận trên tay mình, kể cả móng tay.
Lăng Vân Phàm nhìn chằm chằm vào đôi tay mảnh khảnh và xinh đẹp của Kỷ Thương Hải, không tự chủ mà trầm mê.
Kỷ Thương Hải đột nhiên hỏi: "Cậu thực sự không nhớ tôi là ai sao?"
Lăng Vân Phiến giật mình, không nhai kĩ miếng táo, nuốt một cái "ực", hoảng loạn dùng mu bàn tay lau khóe miệng, sau đó cúi đầu lẩm bẩm "Không, không nhớ nữa..."
Kỷ Thương Hải cau mày, hắn nói, "Tôi là Kỷ Thương Hải, cậu có ấn tượng gì không?"
Lăng Vân Phàm vội vàng lắc đầu.
"Vậy cậu có nhớ mình là ai? Nhà ở đâu không?" Kỷ Thương Hải hỏi lại.
Lăng Vân Phàm tiếp tục lắc đầu.
Kỷ Thương Hải: "Vậy mọi chuyện trong quá khứ, cậu không nhớ gì à?"
"Ừm..." Lăng Vân Phàm, "Không nhớ gì cả."
Kỷ Thương Hải im lặng, duỗi ngón trỏ sang một bên mặt, cong ngón giữa lên môi. Không biết đang nghĩ gì.
Lăng Vân Phàm nhai quả táo một lúc, thỉnh thoảng lén liếc nhìn Kỷ Thương Hải.
Đây là lần thứ sáu Lăng Vân Phàm liếc nhìn Kỷ Thương Hải. Khi Kỷ Thương Hải ngước mắt lên, tầm mắt hai người đối diện với nhau.
Lăng Vân Phàm giật mình, lúng túng quay đầu đi, lại nghe Kỷ Thương Hải bình tĩnh nói: " Cậu không muốn biết quan hệ của chúng ta là gì à?"
"Quan hệ gì?" Lăng Vân Phàm thành thật hỏi.
Kỷ Thương Hải chậm rãi mở miệng, đang định trả lời thì bị mấy tiếng gõ cửa cắt ngang.
Nữ y tá cẩn thận hé cửa ra:"Cậu Kỷ, viện trưởng bảo tôi mời cậu qua."
"Được, tôi biết rồi. "Kỷ Thương Hải đứng dậy, nói Lăng Vân Phàm đợi một chút, rồi bước ra khỏi phòng.
Trong văn phòng của viện trưởng, bác sĩ chụp CT não và nói với Kỷ Thương Hải đang ngồi đối diện:" Không phát hiện ra chấn thương não hữu cơ hoặc thoái hóa nào trên não của bệnh nhân."
"Vậy tại sao bỗng dưng cậu ấy mất trí nhớ? " Kỷ Thương Hải hoài nghi.
Bác sĩ suy đoán: "Có thể liên quan đến sự bất thường về thần kinh tâm lý, bệnh mất trí nhớ này rất phức tạp, hiện tại vẫn chưa có biện pháp điều trị rõ ràng."
Kỷ Thương Hải: "Vậy khả năng phục hồi trí nhớ của cậu ấy là bao nhiêu?"
Bác sĩ: "Chuyện này tôi không thể cho cậu câu trả lời chắc chắn được. Từ các kiểm tra vừa rồi, chúng tôi có thể thấy bệnh nhân có thể sống một cuộc sống bình thường. Nếu cậu Kỷ muốn chữa khỏi cho cậu ấy, có thể thử kiểm tra hệ thần kinh hoặc kiểm tra tâm lý."
"Không." Kỷ Thương Hải hơi hơi ngửa người ra sau, dựa vào trên ghế, hai tay gập chéo, ngón tay bên trái không thể tự kiểm soát nhấn nhẹ lên các khớp của tay phải, giọng nói của hắn bình tĩnh nhưng lạnh lẽo lạ thường.
"Tôi muốn biết, có biện pháp nào khiến cậu ấy cả đời không thể khôi phục trí nhớ không."
Bác sĩ: "..."
Ai cũng muốn điều trị theo hướng tích cực, còn người này lại muốn điều trị theo hướng ngược lại.
Kỷ Thương Hải cười: "Chỉ đùa một chút thôi, bác sĩ đừng để trong lòng, đúng rồi, khi nào thì cậu ấy được xuất viện?"
Bác sĩ: "Cậu Kỷ, cậu vội vàng muốn cho bệnh nhân xuất viện vậy sao? "
Kỷ Thương Hải: "Đúng vậy."
Bác sĩ: "Vậy thì theo dõi thêm một tiếng nữa. Nếu bệnh nhân không có biểu hiện chóng mặt, đau đầu, nôn mửa thì có thể xuất viện về nhà nghỉ ngơi.
"Cảm ơn, ông vất vả rồi" Kỷ Thương Hải đứng dậy, bắt tay với bác sĩ, đi tới cửa, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hắn quay người nói với bác sĩ, "Làm ơn đừng nói với người khác rằng tôi đã đưa cậu ấy đến gặp bác sĩ."
Kỳ thật bác sĩ cũng đã đoán được Kỷ Thương Hải vô tình đụng phải cậu trai đó, thân là thiếu gia của tập đoàn Tung Hoành, đương nhiên hắn phải chú ý đến hình tượng của mình trước mặt công chúng, vì vậy ông gật đầu liên tục: "Tôi hiểu, tôi hiểu mà."
Kỷ Thương Hải lại cảm ơn một lần nữa, đi đến phòng bệnh.
-
Lúc này, Lăng Vân Phàm trong phòng bệnh đang duỗi cổ, nhìn qua ô cửa sổ trong suốt bên cạnh giường bệnh, xem mình đang ở tầng mấy, có thể trèo qua cửa sổ hay không.
Cậu đang nỗ lực nghiên cứu để tìm cách lặng lẽ rời khỏi bệnh viện, biểu diễn cho Kỷ Thương Hải thấy một sự mất tích bí ẩn.
Đúng vậy, Lăng Vân Phàm giả mất trí nhớ.