SAU KHI HAI NAM THẦN KẾT HÔN

Sau khi xác định quan hệ thì phải làm gì nhỉ? Lộ Ngôn Chi nghĩ mình nên hôn người ta, nhưng thấy Lâm Kỳ Vũ mặt đỏ, tai hồng, cả người như con tôm luộc, bây giờ mà hôn em ấy, có khi em ấy sợ đến mức trốn ở trong phòng, không dám ăn cơm thì hắn phải làm sao.

Sờ sờ đầu tóc của Lâm Kỳ Vũ, Lộ Ngôn Chi dịu dàng nói: “Ăn cơm trước chứ? Có đói bụng không?”

Lâm Kỳ Vũ gật đầu: “Em chỉ biết làm một vài món thôi, anh đừng chê nhé.”

“Không sao, anh dễ nuôi.” Lộ Ngôn Chi không kén ăn, một khi bận rộn thì một ổ bánh mì cũng đủ để bổ sung năng lượng là được, đâu ra yêu cầu cao sang?

Món Lâm Kỳ Vũ làm là cơm cà ri gà và salad, gà được làm sẵn, chiên một chút là có thể ăn, cà ri là từ túi thực phẩm, ngâm trong nước nóng vài phút là được, chỉ có cơm và salad cần hao chút công phu, nhìn qua cũng không tệ lắm.

Lộ Ngôn Chi mở một hộp sữa cho Lâm Kỳ Vũ, cậu lẩm bẩm đã lâu không uống cái này, nhưng vẫn nhanh chóng xử lý hết một hộp.

Vì để Lâm Kỳ Vũ thả lỏng một chút, ăn cơm ngon miệng, Lộ Ngôn Chi hỏi tình hình nhà cậu thế nào. Sau này hai bên gia đình sẽ gặp mặt, Lộ Ngôn Chi không quá lo lắng chuyện nhà mình có phản đối hay không, bởi vì trong nhà thật sự mặc kệ chuyện tình cảm của hắn. Lúc  Văn Dữ kết hôn, trong nhà còn thúc giục hắn vài lần, bảo hắn đừng quá kén chọn, chỉ cần nhân phẩm tốt là được.

Ba mẹ của Lâm Kỳ Vũ không ở đây, vẫn ở Hải Thành. Mỗi tháng, Lâm Kỳ Vũ sẽ gửi tiền về nhà, ba cậu là trưởng phòng quản lý kho hàng, mẹ là nội trợ, tiền lương đủ để hai người họ sinh sống ở Hải Thành, tiền mà Lâm Kỳ Vũ gửi về, hai người họ đều để vào tài khoản tiết kiệm để phòng hờ sau này Lâm Kỳ Vũ không làm nghệ sĩ nữa thì vẫn còn tiền để dành.

Với giá trị hiện giờ của Lâm Kỳ Vũ, ba mẹ cậu hoàn toàn có thể mở kinh doanh nhỏ, nhưng bọn họ giản dị quen rồi, không có tranh đua, và cũng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, hơn nữa hai người họ không có máu kinh doanh, cũng chẳng muốn dựa hơi con trai, cho nên vẫn giữ nếp sống giản dị như xưa.

“Sau này mời ba mẹ tới đây ở đi, ở gần tiện chăm sóc hơn.” Lộ Ngôn Chi nói.

“Em nói rất nhiều lần đấy chứ, mà bọn họ chưa đồng ý, nói thay đổi hoàn cảnh sợ không thích ứng.” Lâm Kỳ Vũ bất đắc dĩ.

Lộ Ngôn Chi cười nói: “Sau này sẽ nguyện ý thôi, con trai kết hôn thì bọn họ sẽ phải quan sát kĩ lưỡng, không thể để con mình bị ăn hiếp được.”

Lâm Kỳ Vũ ở dưới bàn đá chân Lộ Ngôn Chi, không thèm đôi co với hắn.

Sau khi ăn xong, Lộ Ngôn Chi ở cạnh Lâm Kỳ Vũ hàn huyên thật lâu, chờ Lâm Kỳ Vũ bắt đầu mệt rã rời, thì hắn mới đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Anh lái xe chậm một chút.” Lâm Kỳ Vũ dặn dò.

Lộ Ngôn Chi đứng ở huyền quan, cười nói: “Nếu lần sau ở lại trễ thế này, thì em cho anh ngủ lại, đấy mới là tuyệt vời.”

Lâm Kỳ Vũ mắc cỡ nhìn hắn, hai người đều là người trưởng thành, thật sự không cần giả vờ ngây thơ làm gì, mà không biết vì sao, đối mặt với Lộ Ngôn Chi, Lâm Kỳ Vũ lại mắc cỡ cứ như học sinh tiểu học yêu đương vụng trộm vậy.

Lộ Ngôn Chi nắm lấy cằm Lâm Kỳ Vũ, đặt nhẹ một nụ hôn lên môi cậu. Đây là nụ hôn đầu tiên của hai người họ, không quá nóng bỏng, cũng như không đủ mãnh liệt, thế mà lại gãi đúng chỗ ngứa.

Chừa mặt mũi cho Lâm Kỳ Vũ, Lộ Ngôn Chi không nói gì thêm mà rời đi.

Lâm Kỳ Vũ vuốt cánh môi còn nóng hổi của mình, trở lại phòng, bổ nhào lên giường —— thì ra hôn môi có cảm giác này nha, nóng quá đi mất!

Sau khi kết giao, mỗi ngày hai người liên lạc cũng nhiều hơn. Bởi vì Lâm Kỳ Vũ tạm thời không muốn công khai, mà Lộ Ngôn Chi cũng tôn trọng quyết định của cậu, cho nên hai người không tiện hẹn hò chốn đông người, chỉ có thể chọn ở nhà thôi. Lộ Ngôn Chi dứt khoát giao chìa khóa nhà mình cho Lâm Kỳ Vũ, vậy thì Lâm Kỳ Vũ có thể tùy lúc tới tìm hắn.

Một phần là vì bận rộn, một phần là vì quá quý trọng đối phương, không muốn tổn hại người ấy tí nào, cho nên mặc dù hai người gặp mặt mỗi ngày, cũng vẫn cứ dừng lại ở hôn môi, quả thực thuần khiết y chang học sinh tiểu học luôn, như là chuyển đối tình cảm từ thời niên thiếu đến khi trưởng thành, tuy không thiếu vui sướng, nhưng thiếu mất vài phần tình cảm mãnh liệt.

Mà lúc này, Văn Dữ gọi điện thoại tới, bảo Lộ Ngôn Chi mang Lâm Kỳ Vũ đi thăm ban. Bình thường thì Lộ Ngôn Chi sẽ từ chối yêu cầu này ngay, nhưng nghĩ đến có thể ở cùng Lâm Kỳ Vũ, hắn không khỏi động tâm, vì thế dựa theo lời Văn Dữ nói hẹn Lâm Kỳ Vũ, và Lâm Kỳ Vũ cũng đồng ý đi cùng.

Một phòng, giường rộng cho hai người lớn, làm sao mà không nghĩ tới chuyện đó được?

Không có công việc, không cần dậy sớm, cũng không có người quấy rầy, mặc dù địa phương không đủ lãng mạn, nhưng đối với Lộ Ngôn Chi mà nói thì có thể chấp nhận được.

Gọi rượu vang đỏ cùng đồ ăn vặt, Lộ Ngôn Chi kêu Lâm Kỳ Vũ uống một ly, không dám cho cậu uống nhiều, chỉ có non nửa ly mà thôi, nhưng mà sữa bò vẫn hợp với Lâm Kỳ Vũ hơn.

“Mực chiên giòn ngon quá đi.” Không có người ngoài, nên Lâm Kỳ Vũ thả lỏng toàn thân.

“Cho anh thử xem.” Lộ Ngôn Chi cầm ly rượu, không có ý muốn động thủ.

Lâm Kỳ Vũ nhếch miệng cười, cầm lấy một miếng mực chiên đút cho Lộ Ngôn Chi.

Lộ Ngôn Chi thuận thế ôm chầm lấy Lâm Kỳ Vũ, để hai người dựa gần nhau hơn.

Lâm Kỳ Vũ dựa vào Lộ Ngôn Chi, lắc lắc ly rượu trong tay: “Điều kiện ở đoàn phim khá hơn với tưởng tượng của em.”

“Có tài chính cộng với trường quay bình thường, thì điều kiện sẽ không quá gian khổ.” Lộ Ngôn Chi nhấp một ngụm rượu vang đỏ. Rượu vang đỏ tốt nhất ở đây chỉ thường thường với hắn thôi, có điều hắn cũng chẳng có ý định so đo kiến thức rượu vang làm gì. Hắn mang Lâm Kỳ Vũ tới đây là để tận hưởng thế giới hai người, không phải tới để làm màu, “Không phải em nói muốn đóng phim sao? Tìm hiểu hoàn cảnh đoàn phim trước cũng hay mà.”

“Thăm ban mà đoàn phim thoải mái quá anh ha.” Cậu còn cho rằng đoàn phim rất nghiêm khắc, sẽ không cho thăm ban.

“Cũng tùy đoàn phim, nhưng đa số họ không bí mật quay phim nữa đâu, đều sẽ an bài các loại thăm ban để kiếm tuyên truyền miễn phí đó mà.” Ở thời đại này, biết dùng internet mới đạt được hiệu quả tuyên truyền cao, “Chờ về sau em đóng phim, anh cũng sẽ đi thăm ban.”

Lâm Kỳ Vũ cười nói: “Ok luôn, sếp Lộ tới thăm có cần gióng trống khua chiên gì hay không?”

Lộ Ngôn Chi biết cậu đang đùa nhưng vẫn hùa theo: “Có thể chứ, nhớ mời thêm mấy bậc thầy nấu ăn, đãi mấy bàn tiệc long trọng cho mọi người trong đoàn lé mắt chơi ha?”

“Có lé mắt hay không thì em không biết, nhưng chắc chắn sẽ truyền ra sếp Lộ là một nhà giàu mới nổi.”

“Vậy để bọn họ truyền đi.” Lộ Ngôn Chi nắm lấy tay Lâm Kỳ Vũ, “Đến lúc đó anh sẽ giải thích với mọi người nguyên nhân anh lại làm như vậy, để tất cả mọi người đều biết em là của anh.”

Chắc do uống rượu nên đôi mắt của Lâm Kỳ Vũ có hơi ươn ướt, lúc cười rộ y như đang quyến rũ người ta vậy: “Người khác sẽ nói ‘ông chủ vàng kim Lộ Ngôn Chi bị Lâm Kỳ Vũ bắt lấy’, sau đó bắt đầu viết bài suy đoán em đến với anh là vì tiền tài hay là danh vọng.”

“Em sợ sao?” Lộ Ngôn Chi cười.

Lâm Kỳ Vũ nghiêm túc nhìn hắn: “Có một chút, nhưng không sợ bằng chia tay với anh.”

Nếu lúc này, hắn còn tiếp tục làm thân sĩ, thì ngốc quá rồi, chưa cho Lâm Kỳ Vũ có cơ hội phản ứng, Lộ Ngôn Chi trực tiếp hôn người ta.

Lâm Kỳ Vũ run lên, rượu đổ đầy ra sàn, nhưng nào ai để ý.

Hai người hôn một đường từ phòng khách đến phòng ngủ, Lâm Kỳ Vũ không từ chối, thậm chí còn có một chút chủ động. Cho dù Lâm Kỳ Vũ nghĩ như thế nào, thì trong lòng Lộ Ngôn Chi vẫn còn giữ lại một chút lí trí —— không khí hôm nay tốt thật đó, nhưng bọn họ cũng không thể làm tới bước cuối cùng được, bởi vì bọn họ chưa chuẩn bị gì cả, và cũng không nên đi gõ cửa phòng Văn Dữ nhờ giúp đỡ.

Lộ Ngôn Chi thích Lâm Kỳ Vũ, muốn cậu cũng là đương nhiên, nhưng cũng không tỏ ra hắn vội vàng được. Hắn hy vọng Lâm Kỳ Vũ có thể hưởng thụ quá trình này, thì về sau mới nguyện ý phối hợp. Hơn nữa hắn biết rõ kích cỡ của mình, không chuẩn bị sẵn sàng là khẳng định không được.

Lâm Kỳ Vũ bị hôn đến choáng váng, thân thể thoải mái, tâm trí cũng thoải mái theo, cả người không khống chế nổi mà dán lên người Lộ Ngôn Chi, mà Lộ Ngôn Chi rất có kiên nhẫn hôn cậu, dỗ cậu, an ủi giúp cậu cho đến khi cậu ngủ thiếp đi mới thôi.

Thu dọn sạch sẽ giúp Lâm Kỳ Vũ xong, Lộ Ngôn Chi lại chạy đi tắm nước lạnh, xong rồi mới lên giường ôm lấy Lâm Kỳ Vũ, ngủ một giấc ngon lành.

Ngày hôm sau, Lâm Kỳ Vũ tỉnh lại ở trong lòng Lộ Ngôn Chi. Trong chăn độ ấm vừa vặn, làm cậu thoải mái đến mức muốn rên vài tiếng, vậy mà vừa động một chút là cảm giác được có một nguồn nhiệt không phải của mình đang dán vào người, làm hình ảnh tối hôm qua ùa về. Có thể là do tác dụng của rượu, cũng có thể là do Lộ Ngôn Chi quá rành rọt, nói tóm lại là ngày hôm qua cậu rất thoải mái, không có chỗ nào không khỏe cả, đồng thời, cậu cũng cảm giác được kích cỡ của Lộ Ngôn Chi. Cụ thể thì không thấy được, nhưng đích xác là cực phẩm đó, cậu thầm cảm thấy may mắn vì tối hôm qua Lộ Ngôn Chi không làm bước cuối cùng, nếu không chỉ sợ hôm nay cậu sẽ tỉnh lại ở trong bệnh viện mất.

Người đàn ông của mình, có điều kiện bẩm sinh là một chuyện rất tốt, được xác nhận là một công khó cầu rồi đó.

“Tỉnh rồi à?” Cảm giác được Lâm Kỳ Vũ dịch ra ngoài, Lộ Ngôn Chi vừa tỉnh kéo cậu trở về.

“Em đánh thức anh à? Anh ngủ thêm một lát đi, trời còn sớm lắm.” Lâm Kỳ Vũ chuẩn bị đi tắm để đánh bay cảm giác nhộn nhạo trong người.

“Không ngủ nữa, để anh ăn sáng với em.” Lộ Ngôn Chi hôn hôn lỗ tai cậu, “Hôm nay muốn đi chỗ nào, anh đi với em.”

“Em có hẹn với Diệp Diễm Thanh rồi, anh lo làm việc của mình đi.” Chuyện này hôm qua đã nói rồi.

Lộ Ngôn Chi cũng không quá hào hứng: “Vậy dùng bữa xong anh sẽ đưa em qua đó.” Đây là việc mà bạn trai nên làm.

Lâm Kỳ Vũ vui sướng gật đầu, trong lòng gắn thêm cái tag “Biết săn sóc” cho Lộ Ngôn Chi.

Lộ Ngôn Chi vốn cho rằng chỉnh sửa một bài hát chỉ cần một hai ngày thôi, ai ngờ hiện thực lại cho hắn biết đời không như là mơ.

Mấy ngày sau đó, Lâm Kỳ Vũ hầu như là mỗi ngày sẽ ở cạnh Diệp Diễm Thanh. Hai người không tách ra, làm hắn cùng Văn Dữ mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau không vừa mắt. Hắn lại không muốn quấy rầy Lâm Kỳ Vũ, mỗi buổi tối thấy Lâm Kỳ Vũ vui mừng kể lại những việc xảy ra trong ngày làm hắn không thể phàn nàn gì được, cuối cùng chỉ có thể dồn hết tinh lực vào công việc, an ủi bản thân chỉ cần Tiểu Vũ vui vẻ là được, dù sao buổi tối về phòng cùng hắn ngủ là vui rồi.

Cái gọi là thế giới hai người gì gì đó, cơ bản là không có cơ hội, cho nên kết thúc kì thăm ban, Lộ Ngôn Chi gấp chờ không nổi kéo Lâm Kỳ Vũ về nha, đồng thời bắt đầu suy xét phòng tân hôn, ngủ cùng một giường lâu như vậy làm hắn không quen ngủ một mình nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc