SAU KHI HAI NAM THẦN KẾT HÔN

Trở lại phòng, Văn Dữ che lại hết tất cả cameras có trong phòng, dáng vẻ ghen tuông của Diệp Diễm Thanh ra sao chỉ mình hắn biết là được, không cho người khác thấy.

Diệp Diễm Thanh biết mình nổi giận vô lý, cả quãng đường về hắn luôn phân vân giữa vui vẻ và giận lẫy, không thèm bắt chuyện với Văn Dữ, ngồi trên sô pha nhìn ngoài cửa sổ.

Văn Dữ thò lại gần, vô tội hỏi: “Nhìn em không vui cho lắm.”

“Không có.” Diệp Diễm Thanh không chút do dự phủ nhận.

“Mặt cau có thế kia mà nói là không có à? Nói cho anh biết đi.” Văn Dữ biết mà còn cố hỏi.

“Không có mà, anh đừng hỏi em nữa được không?!” Diệp Diễm Thanh cáu gắt.

Văn Dữ cũng không nổi giận, chỉ tùy ý nói: “Vậy em nghỉ ngơi ha, anh qua sân golf bên trại ngựa chơi một lát.”

Sân golf gần trại nuôi ngựa á, qua đó chẳng khác nào đi gặp anh chàng đẹp trai kia chứ? Diệp Diễm Thanh đặc biệt khó chịu, đặc biệt ủy khuất, hắn muốn cản không cho Văn Dữ đi, vốn dĩ Văn Dữ có làm gì đâu, trút giận lên đầu Văn Dữ là không đúng.

“Anh đi đi.” Diệp Diễm Thanh rầu rĩ nói.

Văn Dữ nhìn hắn trong chốc lát, thở dài một hơi, ấn Diệp Diễm Thanh lên sô pha, không đợi hắn lên tiếng đã trực tiếp hôn môi.

Diệp Diễm Thanh được dỗ dành, càng ngượng ngùng thừa nhận mình vô cớ gây sự.

Văn Dữ chống tay ở phía trên, khoảng cách giữa hai người rất gần: “Em đang tự trách mình hay là đang giận anh đây?”

“Em đâu có giận anh……” Môi Diệp Diễm Thanh hồng hồng như quả anh đào chín mộng.

“Ghen à?” Diệp Diễm Thanh bị nhấn chìm với ánh nhìn nóng rực của Văn Dữ.

Diệp Diễm Thanh không hề phủ nhận, một lát sau mới nói: “Tính cách người đó thật tốt.”

Hắn không bằng người ta nên cảm thấy áp lực lắm.

Văn Dữ cắn cắn môi hắn: “Thì có liên quan gì tới anh? Anh có thích đâu.”

“Anh không thích người hướng ngoại à?”

“Không thích, anh không thích ồn ào, anh thích người yên tĩnh như em.” Không phải lúc nào Diệp Diễm Thanh cũng im lặng, cũng không phải lúc nào cũng thích náo nhiệt. Một khi Diệp Diễm Thanh đòi ra ngoài chơi thì Văn Dữ sẽ không từ chối.

Diệp Diễm Thanh thoải mái hơn, nhưng vẫn nói: “Người ta tỏa sáng như ánh mặt trời mà.”

Văn Dữ bật cười: “Nhưng không liên quan tới anh, liên quan tới anh chỉ có em mà thôi.”

Diệp Diễm Thanh rốt cuộc cũng cười tươi.

“Sao ngốc thế? Anh lớn như vậy rồi mà vẫn không biết mình thích người nào sao? Anh giống người nay Tần mai Sở lắm à?”

Diệp Diễm Thanh nhẹ nhàng lắc đầu.

“Em là tia nắng của anh, vừa thuần khiết vừa ấm nóng. Anh không yêu mặt trời, chỉ yêu tia nắng thôi.” Văn Dữ cúi đầu, hôn thêm lần nữa.

Diệp Diễm Thanh bị hôn đến hoa mắt, tâm tình cũng tốt hơn hẳn, nhưng rồi một ngọn lửa bùng nổ ở trong người muốn sát vào Văn Dữ thêm tí nữa……

Diệp Diễm Thanh ôm lấy Văn Dữ, nhẹ giọng nói: “Anh à, em yêu anh.” (tới rồi, cuối cùng ẻm đã nói ra 3 từ thần thánh rồi! Tung bông ăn mừng thôi!)

Dục vọng bị áp chế trong một thời gian dài của Văn Dữ bị câu này làm cho bùng cháy, có bao nhiêu lí trí cũng không áp chế được nữa, vì thế bế Diệp Diễm Thanh lên phóng tới trên giường, cả người đổ ập xuống. Địa điểm của lần đầu tiên không như trong dự tính của hắn, nhưng giờ phút này đây hắn không nghĩ được nhiều, chỉ hung hăng muốn chiếm hữu Diệp Diễm Thanh mà thôi, muốn cậu la to, muốn cậu khóc lóc, muốn cậu cầu xin, muốn cậu yêu mình nhiều hơn……

Văn Dữ và Diệp Diễm Thanh đóng cameras mà mây mưa với nhau, tổ chương trình không dám lên tiếng, dù sao bọn họ đã có đủ tư liệu sống, đoàn đội có thể nghỉ ngơi sớm. Mấy tổ khác lại không được may mắn như vậy, bởi vì tập hai bọn họ không nhận được hưởng ứng nhiệt liệt cho lắm, cho nên kỳ này ra sức yêu cầu tổ chương trình ghi lại nhiều cảnh cho mình, hy vọng thu được kết quả tốt.

Trưa hôm ấy, Hà Phan thừa dịp nghỉ trưa, lặng lẽ trốn đến một bên nhắn tin cho Tạ Tuấn Nam. Người đại diện nói với ả có một kịch bản hay, nếu có cơ hội thì vai phụ chỉ là chuyện nhỏ, cho nên Hà Phan muốn mượn tên tuổi của Tạ Tuấn Nam. Cùng lúc đó, ả thông đồng với người đại diện tung ra tin đồn để thay đổi hình tượng thành người dễ gần, hòa nhã. Cơ hội để chuyển mình của ả qua chương trình thực tế này quả thật không lớn, mà bây giờ ả muốn chen chân vào bộ phim điện ảnh đó thì phải thay đổi hình tượng, mà Tạ Tuấn Nam đang mê mệt ả, đương nhiên sẽ kéo tài nguyên về cho ả, nhưng kế sách này không được lâu dài, ả phải tự mình nghĩ đến kế khác, phải kiếm người ở cao hơn mới là điều nên làm.

Hà Phan đắc chí với kế hoạch của mình, bận rộn vô cùng. Thời gian nghỉ trưa đã hết, Ngô Thu chạy tới giục ả qua ghi hình tiếp. Tất nhiên Hà Phan không thể để Ngô Thu nhìn thấy đoạn tin nhắn của mình với Tạ Tuấn Nam, vì thế vừa trả lời “Tới đây”, vừa nhắn tin cho Tạ Tuấn Nam: Anh Tuấn Nam ơi, ngày mai em về rồi nè, anh nhớ tìm phòng nha, người ta nhớ anh muốn chết hà.

Vội vàng đưa điện thoại cho trợ lý tổ ghi hình rồi quay đi.

Đến hoàng hôn Văn Dữ mới chịu thu tay, còn Diệp Diễm Thanh đã thiếp ngủ từ đời nào. Khi mơ màng sắp ngủ trong đầu hắn chỉ nghĩ tới —— từ khóa “Eo chó đực” của Văn Dữ từ cuộc bình chọn giấu tên quả đúng với tên, ai bị chịch rồi mới biết.

Văn Dữ cũng đau lòng cho Diệp Diễm Thanh lắm, nhưng cơ thể của Diệp Diễm Thanh quá hấp dẫn, dù có ngây ngô thế nào cũng cào vào lòng hắn, làm hắn không ngừng lại được. Hắn cho rằng tính cách và thói quen sinh hoạt của Diệp Diễm Thanh đã rất phù hợp với mình, nhưng không ngờ ở trên giường lại càng thích hợp. Đây cũng lần đầu tiên hắn nảy sinh nhiệt tình với chuyện giường chiếu, không hề muốn thả Diệp Diễm Thanh ra.

Cơ mà dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, Diệp Diễm Thanh sẽ không đồng ý. Diệp Diễm Thanh hết khóc lại la, giọng đã khản đặc, đặc biệt đáng thương, chẳng những khơi dậy lòng trắc ẩn, mà còn khơi dậy tính chiếm hữu làm hắn muốn ngừng cũng không được.

Hâm nóng khăn lông, Văn Dữ lau chùi thân thể cho Diệp Diễm Thanh, rồi đắp chăn đàng hoàng, để cậu ngủ ngon một giấc. Làm xong, Văn Dữ thần khí sảng khoái nhẹ nhàng ra cửa, một là đi mua thuốc tiêu viêm để đề phòng bất trắc; hai là đặt cháo để hắn tự đi lấy, tránh phục vụ phòng làm ồn ảnh hưởng đến Diệp Diễm Thanh đang nghỉ ngơi; ba là trả lại cameras cho tổ ghi hình, nếu không thì sáng sớm mai bọn họ sẽ tới làm phiền; cuối cùng, cũng là quan trọng nhất, hắn muốn gia hạn phòng thêm một đêm, chiều mai bay về quả là quá sức với Diệp Diễm Thanh, nghỉ ở đây thêm một đêm thì bọn họ phải tự thanh toán chi phí.

Chờ Diệp Diễm Thanh tỉnh lại thì đã hơn 9 giờ tối, ngoại trừ đau nhức toàn thân thì hắn vẫn còn dư âm run rẩy từ hồi chiều.

Văn Dữ đút cháo cho hắn, toàn bộ quá trình nhìn Diệp Diễm Thanh với ánh mắt sói đội lốt người, giống như ăn bao nhiêu cũng không đủ.

“Còn có chỗ nào không thoải mái không em?” Văn Dữ hết sức dịu dàng, hận không thể nuốt cả người Diệp Diễm Thanh vào bụng mình.

Diệp Diễm Thanh rầm rầm rì rì trả lời: “Anh nên hỏi em chỗ nào thoải mái mới đúng.” Cả người hắn chỗ nào cũng nhức mỏi hết á!

Văn Dữ bật cười, ái muội hỏi: “Không thoải mái lắm hả?”

Diệp Diễm Thanh đỏ mặt: “Em không nói cái đó!”

Văn Dữ nhịn không nổi nữa, hôn cậu một cái: “Được, đêm nay anh sẽ cố gắng không chọc em nữa.”

Diệp Diễm Thanh nghiêm túc nói: “Em muốn thuê thêm một phòng nữa.”

Văn Dữ vừa đút cháo vừa nói: “Để mọi người biết hai đứa mình ngủ riêng sao? Bọn họ hỏi thì anh biết trả lời thế nào? Vả lại……”

Văn Dữ dán vào bên tai Diệp Diễm Thanh, nói một câu làm Diệp Diễm Thanh ngượng đến mức muốn chui vào chăn để trốn.

Diệp Diễm Thanh vừa tức vừa mắc cỡ nhìn Văn Dữ, đôi mắt ướt át mang theo sắc xuân.

Văn Dữ mặc niệm mình là con người hàng chục lần trong lòng, không dám đùa với lửa nữa, sợ không chịu nổi lại đè Diệp Diễm Thanh.

Cơm nước xong, Văn Dữ gọi phục vụ thay ga trải giường, Diệp Diễm Thanh tắm rửa xong nằm trên giường lớn, không buồn ngủ nên nhấn điện thoại.

Vừa mở ra hot search là thấy hot topic —— # Hà Phan ăn cả hai cậu cháu #.

Nhấn vào là thấy có người nói Hà Phan giả giả thật thật qua lại với Ngô Thu, và cả ông chủ Tạ Tuấn Nam của Giải Trí Gia Nghệ. Hình minh hoạ là đoạn tin nhắn, người nhận là đoàn phim, nội dung Hà Phan gửi cho đoàn phim trước sau không khớp, hẳn là không chú ý nhắn lầm tin nhắn cho đoàn làm phim. Đoàn làm phim là một ổ đầy thị phi, có con cá béo thế kia thì sao bỏ qua được?

“Anh ơi!” Diệp Diễm Thanh gọi Văn Dữ đang đánh răng trong toilet.

“Sao sao?” Văn Dữ cho rằng Diệp Diễm Thanh không thoải mái, vội vàng súc miệng chạy ra.

Diệp Diễm Thanh giơ di động cho hắn xem.

Văn Dữ nào có tâm tư quản chuyện người khác, chỉ cần không liên quan tới Diệp Diễm Thanh là hắn không quan tâm.

“Chuyện này không phải bí mật gì, Hà Phan có gan làm thì sẽ có ngày bị bóc phốt thôi.” Quan hệ giữa Hà Phan và Tạ Tuấn Nam bọn họ đã biết, không ngờ lại do chính Hà Phan tuồn ra ngoài, “Đương nhiên, muốn tẩy trắng cũng không phải không được, thiếu gì người cùng họ cùng tên, chỉ là xem khán giả có tin hay không thôi.”

“Scandal lớn như vậy thì tập này có quay nữa không anh?” Nếu chứng minh được mối quan hệ tay ba giữa Tạ Tuấn Nam, Ngô Thu và Hà Phan, thì đương nhiên chương trình sẽ phải thay hai người đó đi, mà gấp rút tìm khách mời để lấp vào thì chỉ sợ lịch phát sóng sẽ bị lùi vô thời hạn mất.

“Xem tổ tiết mục xử lý thế nào đã, đúng là nằm không cũng bị trúng đạn mà.” Nói đến cái này, Văn Dữ khinh thường cười nói, “Cũng không biết đội trưởng cũ Ngô Thu của em thấy tin này sẽ nghĩ gì nhỉ, ân ân ái ái với ghệ của cậu mình, còn bày đặt hôn nhiều đến mức làm khán giả cả nước chán ghét, đúng là thằng ngốc mà.”

Diệp Diễm Thanh cũng cạn lời, nếu Ngô Thu biết trước, thì phải rời chương trình ngay; còn nếu không biết, vậy thì thật là ghê tởm.

“Đừng suy nghĩ gì hết, em tự lo cho mình đi, lo cho cả anh nữa, đừng quan tâm tới người khác làm gì.” Văn Dữ lên giường ôm Diệp Diễm Thanh, không được ăn nữa thì ôm vẫn được mà!

Bình luận

Truyện đang đọc