SAU KHI HAI NAM THẦN KẾT HÔN

Để lừa Lộ Ngôn Chi tới, Văn Dữ nói rằng —— Cậu xem cậu á, ngày nào cũng bận rộn chẳng có thời gian vun đắp tình cảm với Lâm Kỳ Vũ gì cả. Hai người mới có chút tiến triển, lúc này mà cậu hẹn người ta đi suối nước nóng, trượt tuyết, hay cưỡi ngựa gì đó, người sáng suốt nhìn một phát là biết ngay cậu có ý đồ gì liền, đúng không? Hẳn là Lâm Kỳ Vũ không có ấn tượng gì tốt với cậu đâu. Cho nên người anh em tốt này cho cậu một lí do hay lắm nè, đó là đi thăm ban. Lý do chính đáng, hình như mấy bữa nay Diễm Thanh đang tham khảo ca khúc mới với Lâm Kỳ Vũ đó, cậu hẹn người ta tới đây, có Diễm Thanh thì chắc là cậu ta không từ chối đâu. Tớ sẽ chuẩn bị cho hai người một căn phòng lớn với giường đôi rộng rãi, cậu thấy thế nào, tự nhiên, trong sáng lắm đúng không? Nói không chừng sẽ có thêm tiến triển gì nữa ấy chứ, mà dù không có thì cậu cũng chẳng mất mát gì, đúng không?

Văn Dữ lải nhải cả một buổi trưa với Lộ Ngôn Chi, cuối cùng Lộ Ngôn Chi mới gật đầu, nói để hỏi Lâm Kỳ Vũ đã rồi trả lời sau.

Hây dà, người gì mà thiệt tình hết sức, Văn Dữ lại nói cậu có ngốc không vậy? Lúc này cậu không nên hỏi ý kiến của người ta, mà là nói cậu đã chuẩn bị hết cả rồi, mời cậu ta đi cùng, vậy thì cơ hội từ chối sẽ rất thấp. Cậu mà hỏi cậu ta có muốn đi không thì cậu ta sẽ nói mình phải suy nghĩ, bảo đảm sẽ không đi luôn đó? Cậu nói sắp xếp hết rồi, thời gian đã định, vậy thì cậu ta mới không lo. Với lại, hai người mới vừa có tiến triển, khẳng định đây là lúc hai người cần tìm hiểu đối phương nhiều hơn, không cho cậu ta thời gian để suy nghĩ là để cậu ta không thể từ chối.

Lộ Ngôn Chi mắng: Tôi không biết cậu có tiềm lực làm quân sự quạt mo à nha, có cần tôi nói với Vu Dĩnh tìm một chương trình hòa giải hay tìm kiếm tình yêu gì đó để phát huy tinh lực dư thừa của cậu hay không?

Văn Dữ nói một cách rất chi là hợp lý, “Kinh nghiệm bao năm nay của tớ đó, nói cho cậu mà cậu không biết cảm kích nữa là sao”, để lừa được Lộ Ngôn Chi tới đây, hắn đã dốc hết tế bào não rồi.

Tuy Lộ Ngôn Chi cái gì cũng biết, nhưng Văn Dữ biết Lộ Ngôn Chi là người không có kinh nghiệm. Không giống với hắn ở trong cái giới này nhìn qua biết bao chuyện thô tục, cho nên trong việc yêu đương này, Lộ Ngôn Chi kém hắn rất nhiều. Điều này rất tốt trong việc phát triển một mối quan hệ yêu đương, nhưng với một người đang hóng chuyện thì khó chịu quá đi mất.

Lộ Ngôn Chi im lặng, không biết có phải nói với Lâm Kỳ Vũ hay không, mà cuối cùng Văn Dữ nhận được kết quả theo ý muốn —— Lộ Ngôn Chi nói thứ hai tuần sau hắn và Lâm Kỳ Vũ sẽ tới đây.

Anh em tốt bị mình lừa tới đây, Văn Dữ cũng không thể hố người anh em của mình được, thế là bảo trợ lý đặt phòng khách sạn giùm mình, tốt nhất là đừng quá xa, xa hoa một chút, phòng có giường lớn, với lại thuê xe cho họ dùng, tiện lợi đi đây đi đó. Còn cố ý tìm nơi ngắm cảnh cho Lộ Ngôn Chi, chưa chắc sẽ dùng tới, cơ mà chuẩn bị trước sẽ tốt hơn.

Trở lại khách sạn, Văn Dữ nói cho Diệp Diễm Thanh biết Lộ Ngôn Chi và Lâm Kỳ Vũ có tiến triển, nhưng không hề đề cập tới chuyện mình lừa Lộ Ngôn Chi tới, chỉ nói Lộ Ngôn Chi muốn đi thăm ban, thậm chí còn giấu luôn chuyện Lâm Kỳ Vũ sẽ tới cùng. Đây là tránh cho sau này Diệp Diễm Thanh uống rượu buột miệng nói ra, bỏ hố Lộ Ngôn Chi, thế thì lần sau cậu ta sẽ chẳng thèm tin lời mình nói nữa.

Biết được Lộ Ngôn Chi cùng Lâm Kỳ Vũ có tiến triển, Diệp Diễm Thanh kinh ngạc lắm. Và cũng vui thay cho Lâm Kỳ Vũ nữa, ít ra Lộ Ngôn Chi là một người đáng tin cậy, cho dù sau này có tiến triển đến mức nào, thì cũng không cần phải lo Lộ Ngôn Chi cư xử không đúng mực.

“Anh phải tranh thủ hỏi chuyện cậu ta mới được. Cậu ta độc thân nhiều năm như vậy làm trong nhà nhọc lòng, mà anh cũng lo lắng nữa.” Văn Dữ ôm Diệp Diễm Thanh cười nói. Hắn mong bạn mình sẽ có được hạnh phúc như mình.

Nhắc tới người nhà Lộ Ngôn Chi, Diệp Diễm Thanh hơi có chút lo lắng hỏi: “Nhà sếp có khi nào sẽ phản đối không anh?”

“Hẳn là sẽ không, người nhà cậu ta tân tiến lắm.” Cho dù có khác quan điểm, thì hắn tin Lộ Ngôn Chi sẽ thu phục được họ.

Diệp Diễm Thanh nghĩ nghĩ, nói: “Em sẽ ra đón sếp, chắc anh không rảnh bữa đó đâu, để một mình trợ lý đi đón thì sẽ không chu toàn.”

Văn Dữ không phản đối. Không phải Lộ Ngôn Chi không đáng để Diệp Diễm Thanh đi đón, mà là hắn muốn nhân cơ hội này để Diệp Diễm Thanh ra ngoài đi dạo, cả ngày không phải nằm lì ở khách sạn thì cũng là ra đoàn phim, dễ sinh ra nhàm chán.

Vì thế chờ đến ngày Lộ Ngôn Chi tới, Diệp Diễm Thanh theo trợ lý ra ngoài.

Vốn dĩ chỉ nghĩ có Lộ Ngôn Chi đến đây, cho nên khi Diệp Diễm Thanh nhìn thấy Lâm Kỳ Vũ thì không chỉ cảm thấy kinh ngạc, mà còn mừng rỡ nữa.

“Sao anh tới đây mà không nói cho em biết?” Diệp Diễm Thanh cười nói, “Em mà biết là đã kêu trợ lý đặt phòng ở khách sạn đoàn phim đang ở rồi.”

Diệp Diễm Thanh không giống như đang giả bộ, hoàn toàn rửa sạch hiềm nghi của Lâm Kỳ Vũ với Lộ Ngôn Chi.

Lâm Kỳ Vũ cười nói: “Vừa lúc không có việc gì làm, anh ấy tới thăm ban nên anh muốn theo tìm hiểu công việc của đoàn phim đó mà.”

Diệp Diễm Thanh gật gật đầu, dẫn hai người ra xe.

Lộ Ngôn Chi kiệm lời như mọi khi, dọc đường đi toàn là Diệp Diễm Thanh và Lâm Kỳ Vũ nói chuyện. Hai người tám từ chuyện công việc gần đây của Lâm Kỳ Vũ cho tới ca khúc cổ phong, lại từ ca khúc cổ phong cho tới phim Văn Dữ đang quay, rồi ca thán đây là một kịch bản hay, Lâm Kỳ Vũ nên suy nghĩ một chút, cho dù là nam năm nam sáu thì vẫn là một cơ hội tốt để rèn luyện, hơn nữa hợp tác với đoàn phim chính thống rồi thì sẽ chướng mắt những đoàn phim lưu lượng. Tuy phim lưu lượng vừa ngắn vừa dễ kiếm tiền, nhưng về lâu về dài không phải là một kế sách hay.

Đưa hai người đến khách sạn trước, để bọn họ sắp xếp xong rồi Diệp Diễm Thanh mới tới đoàn phim đón Văn Dữ, bốn người họ cùng nhau đi ăn cơm.

Ý đồ của giường lớn rõ ràng như ban ngày, lúc mới vừa buông hành lý thì Lộ Ngôn Chi nhận được tin nhắn từ Văn Dữ.

Văn Dữ: Không cần cảm ơn.

Lộ Ngôn Chi hiểu ra người anh em này làm thế nào mà lừa được Diệp Diễm Thanh, theo kịch bản này thì Diệp Diễm Thanh không bị lột sạch mới là lạ đó?

Thả di động vào lại trong túi, Lộ Ngôn Chi nói: “Xin lỗi, không nói với họ cậu sẽ tới với tôi, nên chưa đặt phòng đơn cho cậu, nếu cậu không quen, thì tôi sẽ đặt thêm một phòng khác cho.”

Lâm Kỳ Vũ đã dạo quanh một vòng, bây giờ không phải mùa ế hàng, hẳn là không dễ đặt thêm phòng, liền nói: “Đừng phiền toái, dù sao cũng chỉ ở mấy ngày thôi, cứ vậy đi.”

Lộ Ngôn Chi nở nụ cười: “Được thôi, có cần thêm chăn không?”

Lâm Kỳ Vũ nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Không cần.”

Bọn họ đã ở bên nhau, ngủ cùng giường, đắp hai chăn thì có hơi lố đó.

Tâm tình của Lộ Ngôn Chi hiện giờ rất tốt, xoa nhẹ đầu tóc Lâm Kỳ Vũ rồi bắt đầu sửa sang lại hành lý.

Văn Dữ cứ nghĩ kế hoạch mình đề ra rất là hoàn hảo, trước tiên là hỏi chuyện Lộ Ngôn Chi và Lâm Kỳ Vũ thế nào rồi trở về kể lại cho Diệp Diễm Thanh nghe một chút. Kết quả là, Diệp Diễm Thanh và Lâm Kỳ Vũ nói hoài không hết chuyện, dùng cơm chiều xong hai người đánh lẻ đi riêng, không mang theo Văn Dữ và Lộ Ngôn Chi. Thế là hai người họ chỉ còn nước tự mình đi tìm chỗ uống nước, mà khi Văn Dữ mang về tin tức nóng hổi, thì Diệp Diễm Thanh đã biết còn nhiều hơn thế.

Chuyện quá đáng hơn là mấy ngày sau, ngày nào Diệp Diễm Thanh cũng ở bên cạnh Lâm Kỳ Vũ sáng tác bài hát mới, ngẫu nhiên nói đến vài chuyện tâm đắc, trực tiếp lơ đi Văn Dữ và Lộ Ngôn Chi. Lộ Ngôn Chi tới đoàn phim được vài lần rồi thôi, mỗi ngày cũng chỉ ở trong phòng làm việc, hoàn toàn không giống như tới đây để hưởng thụ hai người thế giới, mà là đổi địa điểm làm việc mà thôi.

Có đôi khi, Diệp Diễm Thanh tới chỗ bọn họ, Lộ Ngôn Chi đành phải xuống quán cà phê bên dưới để làm việc; có đôi khi, Lâm Kỳ Vũ đến bên chỗ Diệp Diễm Thanh, Lộ Ngôn Chi muốn gọi điện thoại nhắc nhở Lâm Kỳ Vũ, thì lại sợ mình quản quá nghiêm.

Đối mặt với thất bại này, buổi tối khi Văn Dữ uống rượu cùng Lộ Ngôn Chi, mặt đầy vô tội mà nói: “Đây chắc chắn là do cậu không đủ sức hấp dẫn, Lâm Kỳ Vũ tình nguyện ở cạnh Diễm Thanh, mà không chịu ở khách sạn với cậu làm chuyện lãng mạn. Có điều cậu sớm biết khuyết điểm của mình ở đâu là tốt rồi, kịp thời sửa lại cũng có lợi cho sự phát triển tình cảm mà.”

Lộ Ngôn Chi liếc hắn: “Cậu còn dám nói cái này với tôi nữa à? Diệp Diễm Thanh còn không đếm xỉa tới cậu đó thôi?”

Văn Dữ vô lý cãi lại: “Hai người bọn tôi tình cảm ổn định nhé, em ấy coi trọng bạn bè thì tôi nói làm gì được, cũng giống như em ấy nào có ý kiến lúc tớ lo chuyện chung thân đại sự của cậu đâu. Còn cậu thì khác nhé, mới có mấy ngày mà cậu đã hết coi trọng người ta rồi à?”

Lộ Ngôn Chi nói không lại, cũng rất buồn bực. Thật ra hắn hiểu được Lâm Kỳ Vũ, Lâm Kỳ Vũ có cùng chức nghiệp, cùng sở thích với Diệp Diễm Thanh, khẳng định hai người họ có rất nhiều đề tài chung, hơn nữa vốn dĩ Lâm Kỳ Vũ cũng chẳng phải loại thích bám người làm nũng, và Diệp Diễm Thanh cũng không phải, cho nên hai bọn họ thích ở cạnh nhau là chuyện thường thôi mà.

Văn Dữ nói hoài một đề tài này cũng đâm ra bực bội, dứt khoát đổi đề tài: “Tôi nghe Diễm Thanh nói Lâm Kỳ Vũ muốn đóng phim à?”

Lộ Ngôn Chi gật đầu: “Đã bảo bộ phận điện ảnh xem xét kịch bản rồi, không tính để cậu ta đóng phim thần tượng, mà đang xem có kịch bản nào chất lượng hơn không.”

Văn Dữ đề nghị: “Cậu hỏi đạo diễn Quách xem, không chừng có nhân vật nào đấy thích hợp với cậu ta.”

Bộ phim này đã định nhân vật chính hết rồi, chỉ còn vài vai nhỏ lộ mặt thôi, cho Lâm Kỳ Vũ cọ lý lịch một chút cũng không sao, dù không có vai diễn thích hợp, thì các diễn viên khác đều có kĩ thuật diễn tốt, có thể nâng cậu ta lên.

Lộ Ngôn Chi thấy phương pháp này có lý, nói: “vậy mai tớ theo cậu ra phim trường gặp đạo diễn Quách.”

Văn Dữ cười nói: “Sếp lớn như cậu mà hỏi thì tất nhiên người ta phải kiếm cho bằng được rồi, để tớ nói cho. Cậu mà mở miệng thì người ta sẽ nói Lâm Kỳ Vũ mang vốn vào đoàn, tớ mà nói thì cùng lắm là hợp tác hữu nghị.”

Lộ Ngôn Chi vỗ vỗ cánh tay Văn Dữ, giữa hai người bọn họ mà nói cảm ơn thì quá khách khí.

Văn Dữ cười nói: “Cậu giúp tớ chiếu cố Diễm Thanh, thì tớ giúp cậu trông chừng Lâm Kỳ Vũ. Diễm Thanh viết bài hát mới, tính ra single mới, cậu để ý một chút nhá.”

Lộ Ngôn Chi uống rượu nói: “Bây giờ, Diệp Diễm Thanh là cây rụng tiền của Tinh Lộ, không cần cậu nói thì công ty cũng sẽ ủng hộ hết sức.”

Văn Dữ cầm chén rượu cười cười, Diễm Thanh không cần hắn làm bất cứ chuyện gì mà đã ngồi ở vị trí nhất ca ở Tinh Lộ rồi, làm hắn ngoại trừ kiêu ngạo, thì có thêm vài phần tự hào.

Bình luận

Truyện đang đọc