SAU KHI LIÊN HÔN CÙNG ĐẠI LÃO

Trong mắt Hoắc Bắc Hành dâng lên mê mang trước nay chưa từng có, uống rượu không bằng An Nhất, ý nghĩ này căn bản không xuất hiện trong đầu anh ta.

Trong đầu Hoắc Bắc Hành nghĩ ra hàng trăm lý do để An Nhất từ chối mình, nhưng tuyệt nhiên không hề có nghĩ tới tưởu lượng rượu của An Nhất lại tốt như vậy.

Hoắc Bắc Hành luôn có tự tin về tửu lượng của mình.

Tuy nhiên...

Anh nhìn chai rượu vang đỏ trong tay An Nhất, đối phương đối với rượu vang đỏ vô cùng nghiện, rất có tư thế rót một ly khác.

Hoắc Bắc Hành yên lặng quay đầu lại.

Nhưng mà không nghĩ tới, anh lại có một người vợ là tửu quỷ không thể xem thường.

Sau khi uống nhiều như vậy, mà cũng váng đầu cũng không đỏ mặt, như thể cậu đang uống nước ép việt quất.

Chai mới mở có mùi vị khác với hai chai trước, An Nhất ngạc nhiên cầm chai lên, cẩn thận nhìn nó kỹ hơn.

Hoắc Bắc Hành thấy người không để ý tới mình, nói chuyện với cậu: "Đang nhìn cái gì vậy?"

An Nhất đưa chai rượu đến trước mắt Hoắc Bắc Hành, gương mặt trắng nõn tươi cười thỏa mãn: "Rượu này thật ngon. "

Trước kia khi ở trong núi, uống nhiều nhất chính là rượu trắng, bia gì đó cậu chưa từng uống qua, rượu vang đỏ cùng rượu sâm banh thì càng không cần phải nói.

Sau khi được đón về, An Nhất cùng với An Thiều Phong tham gia tiệc rượu nếm thử vài lần, cảm thấy hương vị không tệ, nhưng sau đó liền liên hôn. Khi đó Hoắc Bắc Hành trí tuệ không đầy đủ, cậu cũng không thể uống rượu trước mặt một người có tâm trí chỉ mới tám tuổi, vạn nhất đối phương đột nhiên nói cũng muốn đến một ngụm thì biết sao giờ.

Sau khi thành lập phòng làm việc và tham gia vào các cuộc thi, cậu đã không uống trong một thời gian.

Vừa lúc thừa dịp hôm nay uống cho đã.

Hoắc Bắc Hành hiện tại nhìn thấy rượu liền đau đầu, liếc mắt nhìn.

" Em thích không?"

An Nhất gật gật đầu.

Trong đôi mắt kia sự thích tràn ra cả bên ngoài.

Hoắc Bắc Hành ngồi dậy tới gần cậu: "Trong tủ rượu ở nhà có rất nhiều, nếu thích thì có thể tự mình lấy ra. "

Hoắc Bắc Hành say, cũng không phải cậu say, An Nhất tự nhiên biết ý nghĩa trong câu nói của đối phương.

Ếch xanh nhỏ cảnh giác.

Tên đàn ông thối nhất định là muốn lừa cậu.

Từ khi Hoắc Bắc hành giả ngốc, cậu cũng không biết bản thân mình đã nhảy bao nhiêu hố do đối phương đào.

Hoắc Bắc Hành bị ánh mắt cảnh giác của An Nhất chọc cười: "Nhìn tôi như vậy làm gì? "

An Nhất: "Chắc chắn là anh đang lừa em!"

"Không có."

" Gạt người!" An Nhất: "Anh chỉ muốn lừa em về nhà của anh thôi!"

"Nhà tôi?"

An Nhất gật đầu, cậu mới không bị lừa đâu!

" Bà xã, có phải em nhầm ở đâu rồi không, chúng ta không có ly hôn, nhà của tôi cũng chính là nhà của em".

An Nhất ngạc nhiên, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại hình như cũng đúng, cậu nhấp một ngụm rượu vang đỏ, quay đầu không lên tiếng.

Coi như không có cuộc đối thoại trước đó, gần như chỉ uống rượu thôi.

Hoắc Bắc Hành nhìn cậu, nhỏ giọng nói một câu.

" Bà xã, gần đây tôi có chuyện gần đây chưa nói với em, điều này khiến tôi hơi buồn."

Buồn?

An Nhất hơi nghiêng đầu, lặng lẽ liếc Hoắc Bắc Hành một cái.

"Buồn? Anh có không? "

Hoắc Bắc Hành: "Ừm. "

"Nhìn không ra nha."

Hoắc Bắc Hành:...

Hoắc Bắc Hành ho khan cổ họng: " Tôi giấu trong lòng"

An Nhất: " Ồ" một tiếng: "Vậy tại sao anh lại buồn"

" Tôi bị người ta chê cười"

" Ai? Tại sao lại cười nhạo anh?"

Hoắc Bắc Hành há mồm phun ra cái tên người bạn thân nhất trên thế giới này: "Triệu Ninh Trác. "

Bởi vì bị Hoắc Bắc Hành lấy ra làm bia đỡ nhiều lần, nên hình tượng của Triệu Ninh Trác trong lòng An Nhất biến thành một người bản tính không xấu nhưng đầu óc không quá thông minh.

" Triệu Ninh Trác sao?"

An Nhất hỏi, Hoắc Bắc Hành gật đầu, cũng chờ mong đối phương tiếp tục hỏi.

Ai ngờ ngay sau đó lại nghe An nói: "Anh so đo với anh ta làm cái gì. "

Hoắc Bắc Hành:...

An Nhất trấn an nói: "Anh ấy cười anh, sau này anh tìm cơ hội cười lại là được. "

" Tôi không có cơ hội cười lại cậu ta!"

An Nhất ngạc nhiên tròn mắt, tay cầm ly rượu cứng đờ.

Không được rồi, chẳng lẽ Hoắc Bắc Hành mắc phải bệnh nan y gì đó chứ?!

Hoắc Bắc Hành gần như liếc mắt một cái liền nhìn ra, suy nghĩ trong đầu An Nhất lúc này, hết sức thái quá nhưng hợp lý.

"Không phải như em nghĩ đâu."

" Vậy là tốt rồi." An Nhất yên tâm.

"Nhưng nếu tôi không thoát khỏi hiện trạng đó, cậu ta sẽ cười tôi cả đời"

An Nhất: " Anh ấy cười anh chuyện gì?"

" Cậu ta cười tôi là xử nam"

Lúc mới biết Hoắc Bắc Hành là xử nam, sắc mặt Triệu Ninh Trác bình thường không nói gì, không có gì ngoài ý muốn hay ngạc nhiên cả, nhưng buổi tối về nhà nằm trong chăn cười tới nửa đêm.

Ông trời ông mở mắt ra nhìn đi.

Hận không thông báo cho toàn bộ người sống ở trên đời.

Hoắc Bắc Hành, không được!!.

An Nhất cảm thấy mình bị lừa, lẩm bẩm: "Có gì mà buồn cười. "

Đôi mắt đào hoa của Hoắc Bắc Hành ảm đạm xuống, "Cậu ta cười tôi không được. "

Không thể nghi ngờ là nhục nhã trầ.n trụi đối với Hoắc Bắc Hành.

An Nhất nhớ tới tuyên ngôn bị lãnh cảm của Hoắc Bắc Hành lúc trước: "Vậy anh thật sự không được, hay là giả không được? "

"Tôi cũng không biết, tôi chưa từng thử qua." Nói xong, bàn tay to nắm chặt cổ tay An Nhất: " Bà xã, em có thể giúp tôi không?"

Tuy rằng khôi phục bình thường, nhưng Hoắc Bắc Hành có khi vẫn vô tình mang khí thế ngốc của hai năm trước, thường gọi là di chứng.

Lúc này giọng điệu chua xót, giống như một đứa trẻ ngỗ nghịch ở nhà trẻ mẫu giáo không được yêu thương, nếu không ngoan thì ngày mai sẽ bị các bạn nhỏ chê cười.

An Nhất đã làm chuyện đó bao giờ đâu, rút tay ra, trên mặt cũng nóng lên: "Anh không được, em cũng không được, em không giúp được anh đâu!"

" Nếu em không giúp tôi, thì không ai có thể giúp tôi, chúng ta đã kết hôn, bạn đời của tôi sau này chỉ có một mình em"

Đối phương nói có chút đạo lý, nhưng...

Suy nghĩ của cậu có chút lộn xộn, nhưng hình như cũng không tốt lắm.

An Nhất cúi đầu suy nghĩ, Hoắc Bắc Hành nhìn chằm chằm vào cái cổ trắng như tuyết của cậu.

" Bà xã, nếu điều đó quá khó khăn với em thì hãy quên nó đi"

Đối phương đột nhiên từ bỏ ra, khiến An Nhất có chút ngạc nhiện, cậu cho rằng đối phương sẽ tiếp tục kiên trì cho đến khi cậu đồng ý mới thôi.

Chỉ thấy Hoắc Bắc Hành xoay người, thân hình cao lớn tựa vào sopha.

"Cứ để tôi làm xử nam cả đời là được rồi"

An Nhất:...

An Nhất cầm ly rượu trong tay, xoắn xít một hồi lâu.

Bọn họ không ly hôn, sẽ sống với nhau cả đời, là chồng chồng hợp pháp, loại chuyện này không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra.

Suy cho cùng, suy nghĩ của con người sẽ luôn luôn thay đổi, mỗi ngày mỗi khác, cậu bây giờ sẽ cảm thấy ngại ngùng xấu hổ nhưng biết đâu mai sau lại có thể thản nhiên tiếp nhận thì sao?

Nếu sau này có thể tiếp nhận, vậy cậu hiện tại cũng có thể.

Nhưng trong tiềm thức của cậu còn hơi kháng cự, dù sao ở phương diện này tư tưởng của cậu có chút bảo thủ, những cặp vợ chồng cậu nhìn thấy lúc trước, cũng không phải quá thân mật.

Suy nghĩ một hồi lâu, lúc này mới vươn ngón tay chọt chọt Hoắc Bắc Hành.

"Hoắc Bắc Hành."

Người nọ quay người.

"Chúng ta thử xem."

Cậu không muốn mối quan hệ chồng chồng với Hoắc Bắc Hành lãnh đạm như vậy.

Cậu muốn tình cảm dạt dào.

Chờ An lấy lại tinh thần, đã được đưa vào phòng, Hoắc Bắc Hành đã tắm rồi, hiện tại cậu đi tắm, An Nhất ở trong phòng tắm mê man một hồi lâu, lúc này mới lau người ra ngoài.

Ánh đèn trong phòng mờ ảo, Hoắc Bắc Hành nửa chìm trong bóng tối, trong tay cầm một cái chai.

Sau khi nhìn rõ chữ trên, đầu An Nhất nóng lên, không dám nhìn lần thứ hai.

Anh ấy...cái đó...

Tuy rằng hai năm trước đã từng nhìn thấy người anh em của Hoắc Bắc Hành, lúc ấy An Nhất nhìn chỉ cảm thấy hâm mộ, tạo hóa đúng là thiên vị cho Hoắc Bắc Hành, nhưng hiện tại nhớ lại, da đầu tê dại, như ăn người câm ăn phải hạt sen vàng.

Gương mặt đẹp trai không tì vết của Hoắc Bắc Hành đã sớm mất đi sự ủy khuất vừa rồi như lúc ở trên ghế sopha trong phòng khách, đôi mắt đào hoa thần bí mà nguy hiểm, cả người đều tản ra sung sướng.

Thấy An Nhất đi ra, khóe miệng mang theo độ cong, không rõ ràng, dù sao diễn trò cũng phải làm trọn vẹn.

Sau khi bắt người lên được giường, Hoắc Bắc Hành dần dần bắt đầu mất khống chế.

Mới hơn hai mươi tuổi, tràn đầy sinh lực, Hoắc Bắc Hành nhìn gương mặt ngượng ngùng của An Nhất dưới ánh đèn ấm áp, vội vàng cuối xuống hôn lên đôi môi ngọt nước của người kia.

Tay cũng không nhàn rỗi, cho dù An Nhất nhiều lần kéo lại cũng không thể chống cự được sức lực của Hoắc Bắc Hành, trong nháy mắt bị lột sạch.

An Nhất cảm thấy mặt sắp nóng tới chín, Hoắc Bắc Hành nâng tay trực tiếp cởi q.uần áo trên người, lồng ngực rộng lớn cùng đường cong cơ bắp dưới ánh đèn, có vẻ cực kì dã tính.

Cúi người lại gần, cơ cá mập ở eo được phô bày trọn vẹn.

An Nhất sợ hãi lùi lại, thật sự quá táo bạo, thật sự là quá táo bạo rồi.

Không thể tin được, không thể tin được.

Hoắc Bắc Hành mỉm cười nhìn An Nhất, cho dù cái gì cũng không làm, cứ như vậy nhìn cậu, trên người cũng toát ra một sự quyến rũ không thể tả nổi.

An Nhất nhìn anh, nuốt nước bọt: "Anh thật sự là lần đầu tiên sao? "

Hoắc Bắc Hành: "Đương nhiên. "

Nhưng trên người đối phương khí chất của một tay lão luyện, trái tim An Nhất đập thình thịch.

Cậu không dám nhìn Hoắc Bắc Hành nữa.

Giống như một con cá, trần tru.ồng xoay người, hướng tới đủ đèn đầu giường: "Nếu không... Tắt đèn đi. "

Hoắc Bắc Hành đè cậu lại: " Vì sao phải tắt "

An Nhất kiên trì: "Mở không tốt lắm..."

Hoắc Bắc Hành dùng tay giữ chặt cậu lại, bộ dáng đương nhiên nói: " Không phải lái xe có đèn mới càng thích sao?"

*Lái xe: tiếng lóng của giới trẻ trung của ý là làm t.ình đó.

An Nhất:...

Anh ấy thật sự biết cách chơi.

Bây giờ cậu có bằng chứng hợp lý để nghi ngờ rằng lời nói bản thân là xử nam kia là lừa người.

Nhưng hiện tại bị vây ở chỗ này, An Nhất đừng nói là chạy trốn, mọi hành động của cậu đều nằm trong tay đối phương.

Hoắc Bắc Hành nhìn thấy An Nhất bất an, trấn an một hồi lâu, lúc này mới bắt đầu làm việc.

Nhưng mà một giờ sau, An Nhất đỏ mặt, có chút không nói nên lời nhìn Hoắc Bắc Hành phía trên.

Lúc này, hai người đều đổ mồ hôi.

Một chai bôi trơn đều đã dùng hết, mà Hoắc Bắc Hành cũng chưa đi vào.

Con cá trầ.n trụi không có chút vui thú nào lại biến thành một con ếch xanh nhỏ.

Tốt, người anh em, tôi tin anh, anh đúng là một xử nam hàng thật giá thật.

Chờ thật vất vả mới có được vào, hai người lập tức căng thẳng.

Hoắc Bắc Hành bị kẹp đầy mồ hôi, nhìn khuôn mặt khó chịu của An Nhất, không nỡ động đậy.

Nhưng không thể không thừa nhận anh đúng là bi.ến thái.

Ngay khi An Nhất đang chậm rãi thích ứng, một luồng nhiệt khiến cậu run rẩy.

Giây phút đó bầu không khí đều an tĩnh lại.

An Nhất có chút trợn tròn mắt nhìn Hoắc Bắc Hành, rõ ràng ánh đèn lờ mờ, nhưng ánh mắt An Nhất chớp chớp tựa như bóng đèn.

10 giây...

10 giây!

10 giây!!

Thậm chí không hề di chuyển...

An Nhất vẻ mặt vô tội, sau đó khóe miệng dần dần bắt đầu run rẩy không khống chế được.

"há...há..."

Hoắc Bắc Hành cho tới bây giờ chưa từng mất mặt như vậy, đỏ mặt, gân xanh trên cổ và cơ cánh tay đều nổi lên.

An Nhất nhìn Hoắc Bắc Hành, nhỏ giọng nói: "Không sao, mười giây cũng rất lợi hại. "

Hoắc Bắc Hành:...

Một câu nói không có cảm xúc, tất cả đều là cười nhạo.

An Nhất: "Lần này anh sẽ không bị Triệu Ninh Trác cười. "

Nhưng sẽ bị cậu cười.

~~~~~~~*

Editor: Tui không nhịn được cười đó quí vị. 10 giây, anh công nhanh nhất trong lịch sử mà tui biết.

4

Há há. muốn đội quần lun đó á

Bình luận

Truyện đang đọc