SAU KHI LIÊN HÔN CÙNG ĐẠI LÃO

Khoảnh khắc tăm tối của cuộc đời.

Hoắc Bắc Hành đời này chưa từng cúi xấu hổ như vậy.

Mà còn không có cách nào để biện minh.

Xấu hổ và lòng hiếu thắng chạy tán loạn trong lồng ngực.

Lúc này nhìn gương mặt đỏ bừng của An Nhất đang cố gắng nín cười.

Hoắc Bắc Hành biết, nếu anh không chứng minh được.

Thì suốt đời này anh sẽ luôn sống trong khoảnh khắc 10 giây định mệnh này.

Nhìn An Nhất nghẹn cười run rẩy.

"Muốn cười thì cười đi."

An Nhất: "Không phải vậy. "

Hoắc Bắc Hành ngoài ý muốn.

An Nhất vì tình cảm của chồng chồng nhà bọn họ: "Tôi không cười. "

Hoắc Bắc Hành nhìn khóe miệng cong lên của cậu.

"......"

Sau đó An Nhất thực sự nhịn không được, nhưng vẫn bận tâm đến cảm xúc hoắc Bắc Hành.

Cười ra một đoạn b-box.

Hành vi như vậy có chút đả kích lòng tự trọng của anh, An Nhất nhìn vào ánh mắt Hoắc Bắc Hành, biểu tình hơi nghiêm túc, cố gắng tẩy não nói: "Em không có cười anh, mà chuyện này hợp tình hợp lý."

Hoắc Bắc Hành nhướng mày.

An Nhất tự bảo vệ mình: "Căn cứ vào định luật bảo toàn năng lượng, Triệu Ninh Trác không cười nên em cười. "

Đại loại là sẽ luôn luôn có một người sẽ cười bạn.

Nụ cười sẽ không biến mất, mà là chuyển từ người này sang người nọ.

Hoắc Bắc Hành:...

Cũng không biết Hoắc Bắc Hành tạm thời có thể tiếp thu được định luật bảo toàn năng lượng này hay không, nhưng cậu sắp thực hiện bước tiếp theo.

Ếch xanh nhỏ dịch người sang một bên, đến mép giướng muốn xuống giường, thì bị Hoắc Bắc Hành Hoắc Bắc Hành kéo ngược trở về.

Hoắc Bắc Hành hỏi: "Đi đâu vậy? "

An Nhất: "Đi tắm. "

"Tắm rửa làm gì?"

"Ngủ đi."

An Nhất nói như lẽ đương nhiên.

Anh không thấy sao?

Hoắc Bắc Hành làm sao chịu để lại lịch sử đen tối của mình để An Nhất đi chứ, nếu thật sự đi rồi, sau này nằm trên giường anh đều phải gánh chịu PTSD.*ám ảnh tâm lý á.

"Còn chưa xong mà."

An Nhất đầu chậm rãi xuất hiện một dấu "? ", giọng điệu vô tội: "Không phải mười giây là xong rồi sao?"

"......"

Hoắc Bắc Hành quai hàm mím chặt: "Lại một lần nữa. "

Anh không thể để ấn tượng mười giây này lưu lại trong lòng An Nhất được, bằng không Hoắc Nhị phong lưu thành tiếng này cả đời cũng không thoát khỏi được bóng ma mười giây.

Dù sao trong lòng anh ta cũng không cách nào tiếp nhận được chuyện này.

Lần này Hoắc Bắc Hành muốn rửa mối nhục lúc trước.

Chỉ không biết An Nhất phản ứng như thế nào, còn có thể đáp ứng làm tiếp hay không?

Hoắc Bắc Hành trong lòng thâos thỏm, vốn tưởng rằng đối phương sẽ từ chối hoặc kiếm cớ để trốn tránh chuyện này, dù sao vừa rồi An Nhất trông rất xấu hổ, đến nổi cũng không dám anh.

Ai ngờ An Nhất cũng không có bất kỳ dấu hiệu phản kháng nào.

Chỉ nghe thấy giọng điệu đối phương có chút sủng nịch: "Thật sự là không có cách nào với anh mà. "

Ếch xanh nhỏ ục ục lăn trở lại một lần nữa.

" Bà xã"

An Nhất: "Không sao đâu, chỉ mười giây thôi, chuyện nhỏ không tốn sức gì".

"......"

Hoắc Bắc Hành nhận lấy lòng hảo tâm của đối phương, chịu đựng nhục nhã.

An Nhất nằm thoải mái tự tại.

Quả nhiên ông trời là công bằng, khi mở một cửa sổ cho bạn, nhất định sẽ một cước đạp đóng cửa chính lại.

Cậu nhìn Hoắc Bắc Hành.

Lớn như vậy có ích lợi gì, lại không có tác dụng gì.

Tuy rằng vừa rồi cảm giác khó chịu và trướng, khiến da đầu tê dại, đầu óc trống rỗng, không cách nào suy nghĩ, nhưng ngẫm lại cũng chỉ có mười giây, bảo vệ tình cảm phu phu thì mười giây này, An Nhất bằng lòng trả giá.

Ôi tình yêu của chú ếch nhỏ, giữ chặt nó nào!

Hoắc Bắc Hành nhìn biểu tình thoải mái lại sung sướng của An Nhất, giơ tay xoa xoa mặt cậu.

An Nhất bị xoa một hồi đến ngượng ngùng, nên cố giả vờ bình tĩnh nói: "Đến đây đi, đến đây đi. "

Ngại ngùng thì vẫn ngại ngừng nhưng so với lúc đầu, tâm trạng bây giờ hoàn toàn khác nhau.

Lúc đầu còn tưởng rằng là bộ môn thể thao mạo hiểm gì, lo lắng có sợ hãi có, kết quả không nghĩ tới xe lắc của trường mẫu giáo cũng không phải.

Hoắc Bắc Hành nhéo eo An Nhất: "Lần này tôi nhất định sẽ làm em hài lòng. "

An Nhất gật gật đầu, vỗ vỗ bả vai anh: "Em tin anh. "

"Thật sự tin tưởng?"

An Nhất nói uyển chuyển: "Giúp người là niềm vui. "

"......"

Có một số chuyện, hỏi quá rõ ràng dễ dàng làm tổn thương cảm xúc.

Hoắc Bắc Hành cũng không tiếp tục hỏi, định dùng hành động để chứng minh.

Hoắc Bắc Hành để cho chân An Nhất vắt lên cánh tay mình: " Sẽ không làm em thất vọng"

Ếch xanh nhỏ: xin vui lòng bắt đầu màn biểu diễn của bạn.

Ban đầu, An Nhất phát hiện đối phương có chút tiến bộ, nhưng về sau, An Nhất dần dần có chút mất đi năng lực suy nghĩ, phát hiện chuyện không ổn.

" Không muốn nữa... được rồi... Hoắc Bắc Hành!! Được rồi mà!"

Cậu đã nói liên tiếp vài lần nhưng cuộc chiến giành lại mặt mũi của Hoắc Băc Hành vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.

Lăn qua lăn lại, chờ đến khi mọi chuyện kết thúc, đã hai ba giờ sáng.

An Nhất giống như một con cá muối bị vắt khô nước, không còn sức động đậy nằm bẹp dí trên giường.

Hoắc Bắc Hành gạt sợi tóc dính trên má cậu.

"Có hài lòng không?"

An Nhất rụt cổ lại, không còn sức để nói nhưng lại sợ không cho anh lời khen ngợi, đối phương sẽ không buông tha, nên cậu đánh giá năm sao cho trải nghiệm lần này.

Và dự định sẽ không mua lại nữa, cậu không có ý định làm khách thân quen của dịch vụ này.

Hoắc Bắc Hành hài lòng đứng dậy, muốn ôm người đi tắm rửa.

Đối với kết quả An Nhất đưa ra đánh giá hài lòng, đây cũng là khẳng định cho quá trình cày cuốc vất quả của Hoắc Bắc Hành, dù sao thì lão nhị cũng đã mòn da.

Ngày hôm sau, An Nhất ngủ đến giữa trưa mới tỉnh, sau khi xuống giường đối với chân mình, có một loại cảm giác xa lạ trước nay chưa từng có.

Có thật là chân cậu không????

Hoắc Bắc Hành vừa từ trong phòng tắm đi ra, liền thấy An Nhất vịn tường, vẻ mặt mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh cất bước đi qua: "Có chuyện gì vậy? Không thoải mái ở đâu?

An Nhất lắc đầu, lời nói cao siêu, giọng điệu đầy tang thương.

"Chỉ là cảm thấy em trẻ hơn."

Vừa nói cậu vừa so sánh với Hoắc Bắc Hành.

Hoắc Bắc Hành: "Trẻ hơn hai tuổi? "

An Nhất: " Trở lại năm hai tuổi"

Sau đó vịn tường, biểu diễn cho Hoắc Bắc Hành một màn trẻ lớn hai tuổi tập đi.

"......"

Sau một đêm gặp gỡ giao lưu, giống như quay ngược thời gian để tìm lại niềm vui tuổi thơ.

An Nhất trong lòng yên lặng thề, sau này sẽ không bao giờ cười trước mặt Hoắc Bắc Hành nữa, cậu muốn lén cười sau lưng.

Hoắc Bắc Hành sờ hai má An Nhất, quan sát một phen, sắc mặt An Nhất cực tốt, làn da trắng hồng, không có dấu hiệu sốt.

Hoắc Bắc Hành trước khi làm chuyện này, đều đã tìm hiểu những điểm cần lưu ý.

Nếu bạn đời không thích nghi hoặc cơ thể yếu đuối, sau đó sẽ có dấu hiệu sốt, đau bụng, đau đầu.

Hoắc Bắc Hành luôn quan tâm đến tình trạng cơ thể của An Nhất, sau đó phát hiện thân thể của An Nhất rất tốt.

" Đói bụng sao, tôi đặt cơm rồi."

An Nhất nghe xong thu hồi ánh mắt tang thương đang nhìn ngoài cửa sổ: " Đi thôi, em muốn ăn hai chén"

Không có phản ứng khó chịu nào xuất hiện trên người An Nhất.

Hoắc Bắc Hành thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt dừng lại trên thân thể nhỏ nhắn của An Nhất, lại nhớ tới vẻ mặt bất lực của đối phương tối hôm qua.

Yếu ớt bất lực nhưng bao dung.

Trong lúc ăn cơm, An Nhất biết được chuyện mình phải học thêm.

" Học thêm?"

Hoắc Bắc Hành lấy hạt cơm dính bên miệng đối phương: "Nửa năm sau em phải tham gia thi, nội dung thi không chỉ có thiết kế, còn có môn lý thuyết và một số môn học khác, hơn nữa là ở nước ngoài, em cũng phải học tiếng Anh, như vậy mới dễ giao lưu. "

An Nhất có chút ngơ ngác.

Nó mang lại cho cậu cảm giác rằng bản thân sắp phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học một lần nữa.

Ở cùng một chỗ với Hoắc Bắc Hành, không chỉ cảm nhận được thân thể rã rời tập đi như đứa trẻ lên haim còn trải qua cảm giác hoài nghi về cuộc sống ở năm mười tám tuổi.

1

Thật là phấn khích.

Đối với những khóa học này, Hoắc Bắc Hành đặc biệt ghi danh cho cậu, mang tiếng là đối phương ghi danh cho cậu học, nhưng khi bước vào lớp, một chọi năm, một học sinh là cậu, năm là năm người giáo viên.

Năm giáo viên này mỗi người đều có trình độ chuyên môn cao và kinh nghiệm giảng dạy phong phú, được coi là người đứng đầu trong ngành.

An Nhất nhìn năm người giáo viên trước mắt, trong đó hai người dạy cậu học tiếng Anh.

Một trong số đó là người nước ngoài, được bố trí đặc biệt để giúp An Nhất thực hành nói.

An Nhất nhìn vào căn phòng học lớn như vậy, chỉ có một học sinh.

Cậu nhìn năm người phát ra tín hiệu hoài nghi.

An Nhất: " Thưa thầy!"

Giao viên: " Sao thế? X5"

An Nhất: "... Chỉ có một học sinh là em, mọi người sẽ không cảm thấy thiệt thòi?"

" Sẽ không đâu! X5"

Người giáo viên nước ngoài rất trung thực, bước đến cạnh cậu: " An Nhất, đối với chuyện này em không cần lo lắng cho chúng tôi"

An Nhất:?

" Chồng của cậu đã nghĩ tới rồi!"

An Nhất:...

Thật là tri kỉ mà.

Cứ như vậy, An Nhất trải qua những ngày buổi sáng đi học, buổi chiều đến phòng làm việc.

Đương nhiên, sau khi sự việc sao chép được giải quyết, An Nhất và bọn Cố Linh Linh đa số chỉ liên lạc qua điện thoại.

Bây giờ đến phòng làm việc vẫn là lần đầu tiên.

Mà sáng nay, Lâm Cứu còn gửi tin nhắn cho cậu.

" Mau chạy đi!"

An Nhất:?

Lâm Cứu: "Cậu mà đến Cố Linh Linh nhất định sẽ tra tấn cậu. "

An Nhất: " Không đâu, tôi nói chuyện với cô ấy, tâm trạng của cô ấy rất tốt." "

Lâm Cứu: "Tất cả đều là lừa người đó. "

Làm sao mà như vậy được.

An Nhất không tin.

Mãi đến khi An Nhất đi vào nhìn thấy Lâm Cứu trà bưng nước rót, mới phát hiện chuyện không ổn.

Cố Linh Linh nhìn thấy An Nhất, mặt tươi cười: "Cậu đến rồi. "

An Nhất lùi bước,

An Nhất lại bước đi, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Hình như Lâm Cứu nói thật.

An Nhất yên lặng đi tới bên cạnh Lâm Cứu, cầm lấy bình nước rách trong tay Lâm Cứu, cố gắng để Cố Linh Linh xử lí cậu nhẹ nhàng hơn chút.

Khoan hồng với người thẳng thắn, nghiêm trị với kẻ chống đối.

Thành thật mà nói, hai người đàn ông lừa gạt sự tín nhiệm của mỹ nữ duy nhất trong phòng làm việc là không được tốt lắm, sau đó bán thảm một hồi cố gắng đánh thức tình bạn trong trái tim của Cố Linh Linh.

Nhưng sau đó phát hiện, tình bạn này chôn sâu trong đáy lòng Cố Linh Linh, hiện tại không có cách nào thức tỉnh được.

Buổi tối, An Nhất và Lâm Cứu đỡ nhau, cả người không còn miếng sức đi ra khỏi phòng làm việc.

Và học được một bài học.

Đừng bao giờ lừa dối phụ nữ.

Hoắc Bắc Hành sau khi rời khỏi công ty đến dưới lầu phòng làm việc của An Nhất, chờ đối phương tan tầm.

An Nhất lê lếch tấm thân tàn đi ra.

Hoắc Bắc Hành tiến lên: "Làm sao vậy? "

An Nhất lắc đầu: "Không, chỉ là đi làm có chút mệt mỏi. "

Hoắc Bắc Hành ôm người: "Muốn ăn cái gì? Tôi đưa em đi?

An Nhất nhớ tới món Nhật lần trước do Hoắc Bắc Hành đặt tới cũng không tệ.

" Chúng ta đi ăn món Nhật đi, món lần trước anh đặt đó!"

" Được" Hoắc Bắc Hành giơ tay vuốt lại tóc mái bị gió thổi lên của An Nhất, hành động tưởng như tiện tay nhưng cực kì cẩn thận, sau khi vuốt còn nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Hai người đến nhà hàng Nhật ăn.

Sashimi của nhà hàng này rất tươi, An Nhất không quen ăn đồ ăn sống, nhưng hương vị của nhà này thực sự rất ngon.

An Nhất nhớ lại chuyện năm chọi một hôm nay.

"Hoắc Bắc Hành."

Hoắc Bắc Hành ngước mắt lên, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy? "

"Ừm thì... Cảm ơn anh đã tìm giáo viên cho em"

Đôi mắt đào hoa của Hoắc Bắc Hành mang theo ý cười: " Thật sự muốn cám ơn tôi"

An Nhất gật đầu.

" Ở trong phòng, em nghe lời tôi nhiều hơn, so với cám ơn tôi còn trực tiếp hơn."

An Nhất:...

Anh đúng thật là một người điên mà!

~~~~~~~~~*

Editor: Đếm ngược nào!

Bình luận

Truyện đang đọc