SAU KHI NHẶT ĐƯỢC GẤU NHỎ

Ngày cuối năm Tiêu Gia Ánh vẫn dậy sớm như thường lệ.

Tính Lưu Huệ khá nôn nóng, chưa đến 7 giờ sáng đã ra ngoài đi chợ, cậu là con trai nên cũng ngại ngủ nướng.

Gian nan bò khỏi giường, mặc quần áo dày, xỏ vớ, mang giày bông, nhìn cậu y như một cái bánh chưng.

Gấu còn nằm trong chăn bông nổi giận với chuyện phải thức dậy:

" Ngày mai ông đây sẽ về nhà, không thể tiếp tục ở cái địa phương rách nát này thêm một ngày nào nữa."

"Tại nhóc cứ đòi đi theo."

"Đó là vì...."

Gấu lăn mấy vòng rồi bò dậy:

" Tiêu Gia Ánh, cậu sẽ gặp quả báo!"

Tiêu Gia Ánh đáp lại bằng nụ cười mỉm.

" Tôi đi ra ngoài hái rau, nhóc ở trong phòng xem phim đi."

" Tôi không thể ra ngoài với cậu sao? Đây là ngồi tù hay ăn tết?"

" Đừng trách móc."

Cậu vuốt đầu gấu:

" Tôi sẽ nhanh chóng làm xong mọi việc rồi mang nhóc ra ngoài chơi"

Gấu mạnh miệng:

" Không cần đâu, dù sao tôi cũng rất thích xem phim."

Ai lại thích xem phim đến mức như vậy chứ?

Vả lại xem một mình cũng không vui.

Tiêu Gia Ánh bận rộn cả ngày, không dành được chút thời gian rảnh để nói chuyện với gấu.

Gấu vậy mà rất thức thời, không chạy lung tung khắp nơi, chỉ lật tới lật lui album chụp lúc Gia Ánh còn nhỏ.

Tấm này nhìn Tiêu Gia Ánh xấu quá, đầu giống như trái dừa.

Tấm này cũng xấu, mũi thấp, mặt tròn, lùn ơi là lùn, ăn mặc còn quê mùa.

Tấm này miễn cưỡng tạm được, nhưng cái kính trên mũi nhìn quá chướng mắt, giống như mắt ếch.

Lúc còn nhỏ, Tiêu Gia Ánh rất giống ba, đặc biệt là khuôn mặt, đôi mắt lại giống Lưu Huệ, lúc trầm mặc trông có hơi ngây ngô, nhưng lúc linh hoạt lại như liếc mắt đưa tình.

Xem album xong, gấu nằm trên giường, hai chân lắc lư, ngây ngốc nhìn trần nhà.

Nếu ông đây là người thì có thể ra ngoài ăn cơm chung với bọn họ rồi.

Nếu mẹ Gia Ánh không thích, ông sẽ đẩy cửa đi ngay, không có chỗ này cũng có chỗ khác.

Nhưng cũng không thể như vậy, Lưu Huệ là ai chứ, Tiêu Gia Ánh không đuổi ông đây sẽ không đi.

Tiêu Gia Ánh sẽ đuổi mình đi sao?

Miên man suy nghĩ, một ngày cứ thế trôi qua, âm thanh bên ngoài phòng ngủ chuyển từ nhỏ đến lớn, từ yên tĩnh sang náo nhiệt, từ náo nhiệt thành ầm ĩ.

Lưu Huệ mời ba mẹ và gia đình các chị em đến để ăn bữa cơm đoàn viên, trong đó cũng mấy đứa choai choai, chúng nó xông vào phòng, gấu liền trốn xuống dưới giường, nó không muốn làm phiền Tiêu Gia Ánh, cái người tên Gia Ánh đó mà giận là rất khó dỗ.

Bên ngoài uống bao nhiêu rượu, gấu ở trong phòng đều nghe được rõ ràng, còn chúc nhau rất nhiều lời hay, ý đẹp, mấy đứa nhỏ bi bô chúc tết, người lớn phát bao lì xì, cùng nhau thu dọn chén đũa, xem tiết mục liên hoan cuối năm trên TV.

Trước kia mình cũng từng như vậy sao? Chán ngắt, may mắn là mình không có nhà.

Không có nhà thật tốt.

Không có nhà....

Thật tốt.

Bóng đêm trải rộng, tiếng nói chuyện dần thấp đi.

Cửa chính mở rồi đóng, người thân chào tạm biệt lẫn nhau, ánh đèn của ô tô lúc ẩn lúc hiện trên cửa sổ.

Gấu ngồi trên bàn nhìn ra bên ngoài, ở phía xa có người đang đốt pháo hoa.

Nổ đùng đùng rồi bay vút lên, như tiên nữ tung hoa mà bung lên, sáng ngời, đẹp lộng lẫy, từng chùm từng chùm nối tiếp nhau, náo nhiệt tựa như không bao giờ dừng lại.

Mặt gấu dán lên cửa kính.

Nó nháy mắt, tò mò mà nhìn mọi thứ đang diễn ra.

Đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy pháo hoa, mà còn nhiều như thế, nhiều đến sáng rực cả bầu trời.

Trong lòng nó kích động nhưng trên mặt vẫn giữ biểu cảm như cũ, biểu cảm không màng chuyện đời.

Không lâu sau, Tiêu Gia Ánh vào phòng.

Cậu uống rượu, treo nụ cười ôn hòa trên vẻ mặt hớn hở:

"Đang ngắm pháo hoa à?"

Gấu lập tức kéo cổ về.

" Đẹp không?"

" Chỉ là pháo hoa mà thôi, cậu nghĩ tôi chưa từng thấy à?"

Tiêu Gia Ánh nhào về phía gấu, hai khuỷu tay chống trên bàn, hai tay xoa xoa mặt gấu:

" Thật là đáng yêu!"

" Biến."

Gấu tránh mặt sang chỗ khác.

Gia Ánh chỉ cười, cười đến gấu cũng không mạnh miệng nổi.

Cậu xoay người lấy quà đã mua cho gấu:

" Tặng nhóc nè, quà năm mới."

Hộp quà nho nhỏ, giấy gói màu da trời, phía trên còn thắt một cái nơ màu bạc hết sức buồn nôn, gấu bĩu môi:

"Cái gì vậy?"

" Mở ra xem thử."

Nói xong mới nhớ là tay chân gấu không mở quà được.

"À, để tôi giúp nhóc."

Tiêu Gia Ánh mở quà giúp gấu, lấy thú bông mặc trang phục ra.

" Tôi thấy mấy đứa nhỏ nhà người ta đều có quần áo mới nên cũng mua cho nhóc một bộ."

Gấu hơi thẹn thùng, đứng trên bàn không nói gì, Tiêu Gia Ánh mỉm cười:

" Tôi thay giúp nhóc nha?"

"....Biến đi."

Bộ phận bên ngoài của gấu đúng là đã cũ, cảm giác thô ráp, phía sau còn bị may lại, Tiêu Gia Ánh nâng tay gấu lên, kéo lớp vải len cũ trên thân gấu xuống, làm lộ ra cái bụng tròn trĩnh, giữa đường may còn có thể nhìn thấy được lớp bông nhồi bên trong.

"Có muốn gia cố thêm một chút không? Cảm giác như sắp rơi ra từng mảnh."


Gấu cúi đầu, nhìn trái nhìn phải:

" Thôi bỏ đi, phí công, cứ như vậy đi."

Quỷ hồn gì đó, chắc cũng không sợ rơi ra từng mảnh đâu nhỉ? Tự nhủ như vậy, Tiêu Gia Ánh cảm thấy yên tâm hơn.

Được thay quần áo mới, gấu giống như một con gấu bông mới, không còn là gấu bông nhặt được trong thùng rác.

Dưới đáy hộp còn có một tấm thiệp:

[Tặng cho Phồn phồn: Mặc quần áo mới, năm mới nhiều niềm vui, khỏe mạnh, thuận lợi tìm được người thân.

Gia Ánh.]

Phía dưới còn có chữ ký của Gia Ánh.

Hoàn cảnh này rất giống trong phim.

Gấu vừa thấy tấm thiệp đã bắt đầu đau đầu nhưng không muốn làm Gia Ánh hiểu lầm rằng nó không thích món quà này nên cố nhịn mà nâng mắt nhìn cậu.

Cậu vuốt vuốt đầu gấu:

"Anh trai tốt với nhóc lắm phải không?"

" Như vậy là xong rồi phải không?"

Haizz....

Người trẻ tuổi thật khó hiểu.

Tiêu Gia Ánh không quan tâm nó nữa, mang bao lì xì để dành cho mẹ ra ngoài.

Nhìn bóng dáng cậu, gấu khó khăn mà chỉnh lớp áo khoác bị lệch cho ngay ngắn.

Chất lượng của bộ quần áo này rất tốt, hẳn là có thể mặc rất lâu....

Tối đó, Tiêu Gia Ánh uống say đến đầu nặng chân nhẹ, đã khuya mới vào phòng ngủ, lười thay quần áo nên lấy chăn quấn thẳng lên người mình.

“Phồn phồn đâu……”

Kéo móng vuốt nó lại, nắm lấy.

Gấu nói:

“Đừng quấy, tôi mệt.”

"Nhóc cũng uống rượu à?"

Tiêu Gia Ánh mơ màng hỏi.

Gấu nghĩ nghĩ, lười giải thích, nó ghé vào vai Gia Ánh, tìm một tư thế nằm thoải mái:

" Tiêu Gia Ánh, cậu muốn nghe tôi hát không? Tôi hát còn hay hơn trong TV."

" Mệt quá rồi..."

Giọng Gia Ánh mơ hồ:

" Lần sau đi."

Không nghe thì không thèm hát.

Nó mệt mỏi quá, chắc chắn nó đã từng trải qua cảm giác nhìn ánh đèn của mọi nhà thắp sáng trong đêm giao thừa nên mới cảm thấy đau khổ không chịu nổi như vậy.

Nhưng có Tiêu Gia Ánh bên cạnh, cảm giác đau khổ dường như không còn khó chịu như vậy.

Một đêm tĩnh lặng.

Sáng mùng một tết, không ai muốn dậy sớm, chỉ có Lưu Huệ là bị đồng hồ sinh học đánh thức.

Đi ngang qua phòng của con trai, bà muốn gọi con trai dậy để bàn bạc, chẳng lẽ phải chuyển đến bên kia thật sao? Cả đời này bà chưa từng đi đâu quá xa, ai biết có thể thích ứng được hay không? Sau khi rời khỏi thì căn nhà này phải làm sao đây? Ở đây còn có mấy thân thích khó mà bỏ được.

Nhưng nếu con trai thật sự muốn như vậy, cũng không hẳn là không thể đi, nhọc nhằn nuôi con đến lớn chẳng lẽ còn phải nhìn sắc mặt nó mà sống sao?

Gõ mấy cái, bên trong không có phản ứng, bà quyết định vặn cửa đi vào, dù sao thì người ở bên trong cũng là con trai mình, riêng tư gì ở đây.

Bước vào, hoàn cảnh trước mắt làm bà nhíu mày.

Đã là đàn ông 30 tuổi, đi ngủ mà còn ôm búp bê vải, cái kiểu gì đây?

“Tiêu Gia Ánh, dậy đi!"

Lưu Huệ bước đến kéo chăn ra, thấy con trai say rượu còn chưa tỉnh ngủ, bà đoạt lấy gấu bông bên cạnh, nhìn nó bằng ánh mắt chán ghét rồi hung hăng ném xuống đất.

"Bao nhiêu tuổi rồi mà còn chưa chịu trưởng thành nữa, cái thứ này là đồ chơi của đàn ông sao? Không sợ người ta cười chê hả?"

" Đầu óc để vào những chuyện gì đâu, nếu đặt vào công việc thì đã sớm thăng chức. Dậy đi! Sao số tôi lại khổ như vậy? Sinh ra cái thứ không nam không nữ này."

Hơn 7 giờ sáng mùng 1 tết, Lưu Huệ chỉ vào mặt con trai mình mắng nó là cái đồ ẻo lả, để người khác biết được chỉ có thêm phần xấu hổ.

Trong tiếng châm chọc trách móc của bà, Tiêu Gia Ánh xanh cả mặt, cậu không muốn cãi cọ với mẹ mình, đặc biệt là bà vừa mới giải phẫu, chỉ có thể giống như mọi khi, nhịn, nhịn đến lúc không chịu nổi lại đi thương tổn chính mình.

“Đừng nói nữa được không?"

" Bây giờ đã bắt đầu biết cãi lại rồi phải không?"

Hai tay Lưu Huệ khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm con trai mình như kẻ thù:

" Đây là lần nhắc lại cuối cùng! Nếu sang năm không phát triển được mối quan hệ nam nữ, chúng ta không còn là mẹ con!"

Không thể nghe được nữa, Tiêu Gia Ánh đi thẳng ra khỏi nhà.

Gió phương Nam lạnh đến tận xương.

Cậu chỉ mặc áo lông mỏng, không mang tiền trong túi, chân mang dép lê, cũng không thể đi đâu xa, chỉ có thể chọn một nơi ít người mà đứng.

Đứng ở xa xa nhìn tiểu khu mình đã sống từ nhỏ đến lớn, trong lòng chất đầy nỗi chán chường.

Cậu nhớ mình đã xem qua một quyển sách, trong đó nói: Tôi không nhớ là mình từng yêu thương cha mẹ của mình; khi còn nhỏ thì sợ bọn họ; lớn một chút bắt đầu làm phiền bọn họ; sau đó thì đối chọi gay gắt, gặp mặt là cãi cọ; sau đó nữa thì xem thường bọn họ, trốn tránh bọn họ; đến lúc nào đó lại cảm thấy phải có trách nhiệm với bọn họ nên phải đối xử tốt với bọn họ một chút nhưng mà không làm được, giả vờ cũng không được; đến cuối cùng, vừa nhớ đến bọn họ liền cảm thấy khổ sở.

Cậu cũng giống vậy, không xác định được đến tột cùng là mình có yêu thương mẹ mình hay không; cậu cảm kích sự trả giá và công lao nuôi nấng của mẹ nhưng lại chán ghét sự tầm thường và không hiểu biết của bà, có khi cậu còn cảm thấy mẹ rất ích kỷ; sau khi trưởng thành đã không còn cách nào để giả vờ thân thiết.

Bên cạnh có mấy người đàn ông mặc đồ nông dân, nhìn Tiêu Gia Ánh một hồi, hỏi cậu có muốn hút thuốc hay không.

Cậu phá lệ mà nhận lấy một điếu.

“Cảm ơn.”

“Có gì mà khách khí!”

Đối phương hỏi:

" Cậu mặc mỏng như vậy có lạnh không?"

Tiêu Gia Ánh không đáp, bởi vì không biết phải giải thích thế nào.

Cậu mượn bật lửa của đối phương.

Gió thổi lạnh run cả tay, khói thuốc lại tạt thẳng vào mặt, cậu không kiềm chế được mà ho khan.

" Lần đầu tiên hút à?"

" Không, lúc đi học từng hút."

Trốn trong WC nam vừa bẩn vừa hôi thử một lần, bị sặc đến chảy nước mắt.

"Về nhà đi, trời lạnh như vậy."

Bọn họ tốt bụng mà khuyên cậu:

" Tết nhất, có chuyện gì mà không bỏ qua được?"

Tiêu Gia Ánh nhìn chằm chằm chấm đỏ của đầu thuốc.

Quê hương này không thể sống được nữa, có lẽ lần trở về này là sai lầm, nhưng cậu còn có gia đình nào khác sao?

Đứng đến khi cả người đều lạnh cóng, cậu mới nhớ đến gấu bông.

Vừa rồi ra ngoài quá vội vàng, cậu lại bị mẹ kích thích đến não thiếu oxy, quên mất gấu còn ở trong phòng.

Lúc nãy cãi với mẹ bị gấu thấy, không biết nó sẽ nghĩ như thế nào, nhất định sẽ cảm thấy mình thật yếu đuối, nhất định sẽ cảm thấy mẹ mình rất vô lý, nhất định không muốn sống chung với mẹ mình.

Khoan đã.

Tại sao lại lo nghĩ lung tung như vậy?

Nó....nó chỉ là một con gấu bông mà thôi.

Vừa nghĩ, Tiêu Gia Ánh vừa tăng nhanh bước chân về nhà, vừa vào cửa đã lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.

Mẹ cậu vẫn còn tức giận, trên sàn nhà trải đầy sợi bông, còn có một ít mảnh da nhỏ màu đen, chất liệu giống như bộ quần áo mà cậu mới mua cho gấu.

Tiêu Gia Ánh ngây ngẩn trong chốc lát lại vọt vào phòng ngủ.

Trên sàn nhà, dưới giường, trong chăn đều không nhìn thấy Phồn phồn.

"Gấu bông của con đâu?"

"Ném đi rồi."

Lưu Huệ đang đan áo len, hai chân bắt chéo, bâng quơ mà đáp:

"Một người đàn ông trưởng thành giữ cái thứ đó làm gì? Mẹ đã xử lý thay con."

"Xử lý như thế nào?"

"Chuyện này con không cần quan tâm, tóm lại là ném đi rồi."

Quay đầu nhìn thấy cây kéo trên bàn trà, ngữ điệu của Tiêu Gia Ánh đã bắt đầu run:

"Mẹ dùng kéo cắt nó?"

Lưu Huệ trừng mắt nhìn cậu, sau đó thả kim đan len ra, giơ tay tát cậu một phát, đánh vào bên tai cậu, cơ hồ làm tai cậu ù đi thật lâu.

Đây là lần đầu tiên trong đời Tiêu Gia Ánh đánh trả.

Cậu nắm cổ tay Lưu Huệ dùng sức ném ra:

"Con hỏi mẹ ném nó ở chỗ nào?"

"Mày bị điên hả? Vì mẹ ném một món đồ của mày mà mày dám đánh mẹ mày sao?"

Lưu Huệ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của con trai, có nằm mơ cũng chưa bao giờ thấy, con trai bà mặt mày tái mét, ép hỏi bà ném gấu ở chỗ nào, hỏi được đáp án liền lập tức chạy đi.

"Quay trở lại! Mày điên rồi à?"

Bà đứng phía sau gân cổ gọi với theo, trơ mắt nhìn con trai mình nhặt từng mảnh nhỏ của gấu bông trong đống rác trước mặt những người hàng xóm.

Lúc Tiêu Gia Ánh bò lên lầu bị ngã một cái, đầu gối muốn vỡ ra nhưng không cảm thấy đau một chút nào.

Cậu về đến nhà, quỳ gối trước sô pha xếp lại từng mảnh:

"Phồn phồn...có nghe tôi nói không?"

"Nhóc nói chuyện đi, anh trai sẽ đưa nhóc về nhà."

Quần áo mới mua cho gấu đã bị xé hỏng, chỗ này một đoạn tay áo, chỗ kia một đoạn chỉ, thân thể nho nhỏ của nó hoàn toàn xẹp xuống, trong bụng trống rỗng không còn bông, bốn cái móng vuốt chỉ còn lại ba, tròng mắt linh hoạt đã không còn động đậy, lớp lông bên ngoài dính đầy rác sinh hoạt dơ bẩn.

{🎟 giấy đây ai muốn xé thì xé.
🥊🥊 đây ai muốn đấm thì đấm.
😶‍🌫️
Cái thứ gì đâu, gấu bông mà cũng không cho ôm.
Lạy hồn! Không ôm gấu bông là không thuộc LGBT+ sao ?}

Tiêu Gia Ánh không biết mình ra khỏi căn nhà kia bằng cách nào.

Cậu kéo va li, bên hông đeo cái túi đựng tất cả mọi thứ của Phồn phồn, một thân một mình gian nan bước ra ngoài gọi xe.

Mùng 1 tết mua vé xe lửa thật dễ dàng, cả toa tàu chỉ có một nửa chỗ ngồi là có người.

Gió lạnh ngoài cửa sổ len vào từ cửa kính, hai mắt Tiêu Gia Ánh ê ẩm, trống rỗng mà nhìn trang web chuyên về đồ cũ trong di động.

Không nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn, chỉ có thể dùng biện pháp ngu ngốc nhất.

[Thành tâm cầu xin, gấu bông bị hư hỏng nghiêm trọng thì làm thế nào mới có thể khôi phục nguyên trạng?]

Tin nhắn gửi lên từ nửa tiếng trước như đá chìm đáy biển.

Dựa vào cửa kính lạnh lẽo, hồi tưởng lại việc xảy ra lúc sáng, Tiêu Gia Ánh hận không thể cho mình hai cái tát.

Mang gấu về quê ăn tết để làm gì? Mang nó về tại sao lại không sắp xếp ổn thỏa cho nó chứ?

Tại sao lại không có trách nhiệm với nó chứ?

Mười phút sau, trên trang web xuất hiện mấy phản hồi linh tinh.

[...Bạn có bị gì không? Nát như vậy mà sửa cái gì?]

[...Không sửa được sao? Vậy ném đi.]

[...Cánh tay cũng bị cắt đứt, ai làm vậy? Quá độc ác, có thù oán với bạn sao?]

[Nó rất quan trọng đối với tôi.]

Mấy chữ này còn chưa gõ xong, mấy ngón tay đã bắt đầu không nghe lời.

Tay chân Tiêu Gia Ánh lạnh lẽo.

Nghĩ đến sau này có thể không gặp được gấu, không nghe được âm thanh của nó, không thể cùng nó đấu võ mồm, sức lực để đánh chữ cũng không có.

Nếu như không mang nó về nhà, có phải sẽ không có chuyện gì xảy ra?

Đêm qua, nó nói muốn hát nhưng mình lại không muốn nghe, cho dù là...bạn hay là anh trai, cậu đều không xứng đáng, còn nói gì mà muốn chăm sóc nó cho tốt, Tiêu Gia Ánh chưa từng cảm thấy bản thân mình thất bại như vậy.

Một lúc sau, có người đưa ra ý kiến: hay là hỏi thăm phòng khám thú bông xx ở xx thị thử xem, trong tiệm có một sư phụ già chuyên sửa chữa thú bông, có lẽ còn có chút cơ hội, nhưng nói với bạn trước, thu phí rất là cao! Lúc trước tôi có sửa một con thỏ tai cụp to bằng bàn tay, kỳ hạn là hơn một tháng, làm sạch, may lại, nhồi bông, tổng cộng hơn 4000!

Tiêu Gia Ánh mừng như nhặt được vàng, tìm địa chỉ số điện thoại, cậu không chút do dự gọi qua, là chủ tiệm tiếp điện thoại, hỏi rõ chất liệu và kích cỡ gấu, báo với cậu thời gian.

"Có thể nhanh hơn không? Tôi thật sự rất sốt ruột."

"Tất cả đều phải làm thủ công, gấp cũng phải chờ đến lượt, không thể chen ngang."

"Nhưng mà gấu của tôi không như vậy..."

"Khác chỗ nào chứ?"

Chủ tiệm tức giận mà ngắt lời:

"Đến chỗ chúng tôi, mỗi món đồ chơi đều là bảo bối của chủ nhân, có một số còn là nơi chủ nhân gửi gắm niềm tin vào đó, làm sao mà so sánh được?"

Gửi gắm niềm tin?

Đúng vậy.

Cúp điện thoại, trong lòng Tiêu Gia Ánh mênh mông sương mù, giống như mất thị lực, không nhìn rõ được thứ gì.

Cuối cùng vẫn là phải gửi gấu đi.

Tết âm lịch còn chưa hết, một mình cậu chạy đến điểm chuyển phát nhanh, khẩn cầu được nhanh chóng gửi đi.

"Vậy cho đi đường hàng không, bên trong là cái gì?"

"Một con gấu bông, muốn gửi đi sửa chữa, tôi tự mình đóng gói."

Tiêu Gia Ánh lấy ra cho bọn họ kiểm tra, trên mặt nhân viên công tác lộ ra biểu tình khó hiểu, phảng phất như đang hỏi...cái này cũng đáng để gửi đi sao?

Có đáng giá hay không người khác không bao giờ hiểu được.

Gửi xong cậu còn không chịu đi, người ở điểm chuyển phát nhanh đuổi cậu:

"Đi đi, đi đi, nhìn cái gì, bảo đảm không mất là được."

Lúc này cậu mới chậm rãi rời khỏi.

Trở lại nhà thuê, bên trong vô cùng tĩnh lặng.

Đã lâu không có cảm giác như vậy, mở cửa vào nhà không ai nói gì, không có tiếng TV, nếu Phồn phồn còn ở đây, nhất định sẽ hỏi cậu chạy đi đâu vậy, hỏi cậu bên ngoài tuyết có rơi không, sao lại không mang nó ra ngoài chơi.

Lưu Huệ gọi đến nhưng cậu không nhận, một đoạn thời gian rất dài phía sau cậu vẫn không muốn nhận, Tiêu Duy cũng gọi đến hai lần, hỏi cậu tại sao lại cãi lời mẹ, vì sao mới mùng 1 tết đã bỏ nhà đi.

Lúc đó cậu vừa mới gửi Phồn phồn đi.

Ngồi ở vị trí mà trước kia Phồn phồn hay ngồi, trước mắt cậu toàn là màu rêu u ám, khó được mà kiên cường đối chất:

"Từ nhỏ ba đã không quan tâm con, tại sao bây giờ lại đi hỏi mấy chuyện này? Ba biết không, con đã 30 tuổi, đã sớm bước qua cái tuổi khát vọng tình thương của cha, đem sự quan tâm dư thừa này để lại cho em trai nhỏ đi, con không cần."

Trong TV đang chiếu mấy phim điện ảnh mà Phồn phồn từng xem qua.

Trước kia Tiêu Gia Ánh cảm thấy sở thích xem phim của gấu rất hỗn tạp, từ phim kinh dị đến phim hoạt hình, không có cái nào mà nó không thích xem, bây giờ ngồi ở phòng khách trong kỳ nghỉ đông, cậu mới hiểu được, thật ra là do nó không có việc gì để làm.

Không cho nó ra ngoài, nó liền nghe lời không ra ngoài, không cho nó xáo trộn đồ vật, nó liền ngoan ngoãn ngồi trên sô pha một ngày, nó nói nhiều bởi vì cả ngày không ai nói chuyện với nó, nếu cậu lại không quan tâm nó nữa, nó sẽ nghẹn đến chết.

Buổi tối, Tiêu Gia Ánh ngủ muốn mơ thấy gấu nhưng chưa từng mơ thấy dù chỉ một lần.

Rất kỳ lạ.

Lúc tỉnh táo Tiêu Gia Ánh thường nghĩ đến nó, lúc nấu cơm muốn nó tránh xa bếp một chút, lúc ăn cơm muốn nó lấy giúp ly nước, giặt quần áo xong cũng thuận tay giặt nó luôn.

Lúc nhắm mắt lại không thể mơ thấy gấu.

Hai người giống như mất đi liên kết nào đó, cậu không thể đi vào mộng của gấu và ngược lại, không còn ai chịu bước đến chữa lành vết thương cho cậu, không còn ai hỏi han xem cậu có thể giúp được gì hay không.

Nửa tháng ngắn ngủi, sinh hoạt giống như mất đi sắc thái, bệnh tình của Tiêu Gia Ánh cũng trải qua giai đoạn tối tăm.

Ban đêm mất ngủ, ban ngày lười biếng, chuyện gì cũng không muốn làm, một ngụm cơm cũng không muốn ăn, không phải là kén ăn mà là không muốn ăn, cậu không còn hứng thú với những việc này, không còn hứng thú với nắng gió lá hoa của đất trời, không còn niềm tin vào cuộc sống.

Cậu không muốn ra ngoài lại không thể không ra ngoài, bất cứ ai nói với cậu cái gì cậu đều không muốn đáp lại, một chút thay đổi của hoàn cảnh cũng làm cảm xúc cậu lắng xuống, làm cậu muốn khóc, cho dù chỉ là buổi sáng thức dậy thấy trời đang mưa.

Thời tiết không tốt cũng đủ giết chết một người bị trầm cảm, câu này đúng là chí lý.

Đến cùng thì ai là người cứu rỗi, là cậu nhặt gấu ra khỏi thùng rác cứu gấu hay gấu ở bên cạnh cậu từng ngày từng ngày chữa lành cho cậu?

Tiêu Gia Ánh như lạc vào mê cung.

Cậu không biết mình tìm người sửa chữa cho gấu thì có thể làm Phồn phồn xuất hiện một lần nữa hay không, cũng không biết làm vậy là có ý gì.

Thậm chí cậu bắt đầu hoài nghi khoảng thời gian vừa qua hoàn toàn là do bản thân mình tự tưởng tượng ra, cậu đã trở thành một người bệnh tâm thần, dựa vào sức tưởng tượng bịa đặt ra một con gấu, một con gấu bông có thể nói thích nổi điên rồi lại làm người ta yêu thích, tất cả mọi thứ này xuất hiện là vì bệnh tình đã đến hồi nguy kịch, là sự thương hại của mình dành cho chính bản thân mình.

Ai có thể chứng minh gấu đã từng tồn tại, Tiêu Gia Ánh kinh ngạc phát hiện rằng không ai có thể chứng minh.

Miệng vết thương trên cổ tay năm xưa bị mở ra từng chút từng chút, máu tươi đầm đìa không tìm thấy chỗ nào hoàn chỉnh, lại không mất máu nghiêm trọng đến mức tử vong.

Vì không muốn tự sát một cách mơ hồ như vậy, Tiêu Gia Ánh thử tìm cách tự chữa trị.

Cậu đọc sách tâm lý, uống thuốc theo lời dặn dò của bác sỹ, sau khi hết kỳ nghỉ đông cậu đặt ra một bảng thời gian biểu và tuân thủ một cách nghiêm ngặt, cưỡng ép bản thân phải đi ra ngoài, không thể ngồi trong nhà cả ngày.

Từ đáy lòng cậu rất muốn tồn tại, suy cho cùng ai mà không sợ chết chứ? Bản thân mang bệnh trầm cảm không có nghĩa là họ sẽ dễ dàng từ bỏ sinh mệnh của mình.

Bởi vì điểm thay đổi này, Tiêu Gia Ánh lại chậm rãi nhận ra trong đầu cậu có nhiều thêm một thứ, đó là bản năng cầu sinh.

Vị sư phụ già nhận sửa chữa Phồn phồn kia hẹn tới hẹn lui mà chưa xong, Gia Ánh quyết định đi qua một chuyến trước khi quay trở lại làm việc.

Mang theo hành lý đơn giản nhất, cậu mua được một tấm vé đứng, sau hơn ba giờ, cậu đứng trong một thành thị xa lạ, vừa xuống xe đã đi thẳng đến phòng khám thú bông kia.

Đó là một gian cửa hàng cũ, núp trong một hẻm nhỏ tối tăm, dưới mái hiên có chim én làm tổ.

"Có ai không?"

Một bà lão mang kính viễn thị, trên người đeo một cái tạp dề khá lớn, tay đeo bao tay, nhìn cậu từ phía sau máy may:

"Muốn sửa cái gì?"

Cậu nói nguyên nhân mình đến đây, bà lão không hề kinh ngạc chút nào.

"Chờ đó, tôi đi kiểm tra xem, gửi từ hai tuần trước phài không?"

"Dạ."

"Cậu đến sớm rồi, mới làm sạch và may lại, còn chưa nhồi bông xong, ít nhất cũng phải nửa tháng nữa mới có thể hoàn thành."

"Tôi không đến lấy, chỉ muốn nhìn xem bây giờ nó như thế nào?"

Bên trong cửa hàng rất hẹp, khắp nơi đều là thú bông khách gửi đến hoặc còn đang làm dang dở, Tiêu Gia Ánh xoay người cũng sợ đụng đến nên khi nói chuyện khá là khép nép, hai bàn tay cuộn vào nhau còn chầm chậm xoa nắn, nếu như bị gấu nhìn thấy chắc chắn sẽ bị nó chê cười.

"Có thể không?"

"Có thể thì có thể, thấy cậu thành tâm như vậy, tôi sẽ phá lệ mà cho cậu xem, cậu đừng nói với ông chủ, vừa lúc cậu nhìn thử xem, nhồi bông có giống như lúc đầu không?"

Đối phương di chuyển chậm chạp, từng bước khó nhăn mà di chuyển đến kho hàng, Tiêu Gia Ánh cũng ngại thúc giục nhưng ánh mắt lại gấp gáp đuổi theo hướng bà lão đi, trông ngóng hồi lâu mới thấy bà lão cầm một con gấu chưa hoàn chỉnh đến.

A!

Cậu nghĩ rằng sẽ phải nhìn thấy những mảnh chắp vá, không ngờ lại ngay lập tức được thấy Phồn phồn.

Phảng phất như cầu vồng xuất hiện sau mưa, tinh thần Tiêu Gia Ánh lập tức tỉnh táo, cậu đứng trước kệ thủy tinh nhìn chằm chằm gấu nhỏ vẫn còn chưa khôi phục nguyên trạng trước mắt, chỉ cảm thấy sự gần gũi không sao tả xiết.

Là gấu của cậu, không sai, tuy bề ngoài có chắp vá nhưng vẫn có thể nhận ra được.

Nhưng mà bụng của nó...hình như mập ra?

"Chỗ này...hình như tròn hơn so với lúc đầu, nó không mập như vậy."

Bà lão liếc cậu một cái:

"Cũng rất tinh mắt."

Tỉ mỉ kéo một chút bông ra, lại thành thạo may từ dưới nách lên.

Bây giờ đã giống hơn nhiều.

Nhưng đệm lót của Phồn phồn...

"Màu vải hai bên chân không giống nhau, hình như bên trái đậm hơn một chút, có thể sửa được không?"

"Còn đôi mắt nó..."

Bà lão kiên nhẫn mà ghi nhớ yêu cầu của cậu:

"Đôi mắt nó thế nào?"

"Trước kia đôi mắt nó biết động."

Nghe đến câu này bà lão không nhịn nổi, buông bút nói:

"Dọa người cũng không nên dọa như vậy chứ? Một đôi mắt bằng plastic được đính lên thì làm sao mà động đậy được?"

"Để tôi ngẫm lại xem."

Một người đàn ông 30 tuổi với biểu cảm chân thành tha thiết, ngữ điệu ôn hòa hình dung đôi mắt của một con gấu bông, dường như rất hiếm thấy.

"Nó...nó biết trừng mắt, có đôi khi sẽ liếc mắt nhìn tôi, có đôi khi sẽ trợn trắng mắt, tóm lại là có thể động đậy."

Hơn nữa, thần thái còn sáng láng.

"...."

Bà lão tức đến mức muốn bảo cậu lấy gấu đi ngay lập tức:

"Một người thật là kỳ quái."

Có một khách khác đến cửa hàng, đối phương đi tiếp đón, Tiêu Gia Ánh liền ở lại thử Phồn phồn phiên bản 2.0.

Trong lòng cậu rất gấp gáp nhưng lại không thể nói chuyện lớn tiếng:

"Phồn phồn?"

"Nghe tôi nói thì hãy chớp chớp mắt!"

"......"

Không hề có phản ứng.

Tiêu Gia Ánh cảm thấy mất mát vô cùng nhưng vẫn yêu thương mà nhéo nhéo móng vuốt nó:

"Không sao, chúng ta sẽ từ từ sửa chữa."

Đệm lót móng vẫn vừa mềm vừa lạnh.

"Tôi cũng sẽ chữa trị từ từ, sẽ không từ bỏ."

"Ngày mai tôi phải về đi làm, nếu không đi làm sẽ bị đuổi việc, đến lúc đó sẽ không có đủ tiền để chúng ta dùng."

"Sau khi nhóc khỏe lại còn phải giúp nhóc tìm người thân, không có tiền là không làm được gì, đến lúc đó chúng ta sẽ đi khắp nơi, xem như đi du lịch thế giới, nói không chừng đi càng nhiều nơi lại càng tìm được nhiều manh mối."

Tiếng nói cậu còn xem như trầm ổn mặc dù hô hấp đã rối loạn, hít thở sâu nhiều lần mới chậm rãi ổn định lại, cậu giơ tay vuốt vuốt chóp mũi gấu:

"Cho nên nhóc phải nhẫn nại một chút và tôi cũng sẽ cố gắng hơn."

*

Lỡ mất chuyến xe về nhà, Tiêu Gia Ánh tìm phòng trọ ở gần đó, tính ở lại qua đêm.

Điều kiện không tốt lắm nhưng chăn đệm cũng khá sạch sẽ, chỉ là máy nước nóng không hoạt động tốt.

Tắm nước ấm xong, cậu thay quần áo rồi nằm xuống giường, nằm mãi vẫn không ngủ được, uống thuốc cũng không có tác dụng, chỉ có thể mở to mắt chờ thời gian trôi qua.

Căn phòng này rất nhỏ, giống căn phòng mà cậu đã thuê khi vừa tốt nghiệp đại học, ngay cả số tầng cũng giống, tầng 3.

Cuộc sống hiện giờ của cậu có thể xem như một tay cậu tạo nên, bước ra từ thị trấn nhỏ, trải qua kỳ thi đại học, tốt nghiệp rồi thi lên thạc sĩ, vào nghề, một đường trải bao thăng trầm mới tồn tại được trong thành phố lớn đến ngày hôm nay, tuy rằng bây giờ vẫn chưa có nhà, chưa có xe nhưng cũng tích góp được một ít, cũng có được một công việc đáng tự hào, không như lúc vừa mới tốt nghiệp, không xu dính túi, thật là trăm cay ngàn đắng.....

Nghe tiếng nước nhỏ giọt trong phòng tắm, trong lòng Tiêu Gia Ánh đầy mỏi mệt, dưới tác dụng của thuốc cũng dần dần thiếp đi.

Thất vọng chính là cậu vẫn không mơ thấy gấu, cũng không mơ thấy được chút manh mối nào về nó, riêng bản thân cậu nghĩ như vậy.

Cậu chỉ mơ một giấc mộng bình thường, có liên quan đến quá khứ.

Là một ít việc đã bị cậu quên từ lâu.

Khi đó cậu vừa mới tốt nghiệp, còn đang là nghiên cứu sinh, 25 tuổi.

Năm đó không biết sao thời tiết lại nóng như vậy, ánh mặt trời chói chang, nóng bức giữa mùa hè dường như không có giới hạn, nhựa đường luôn bị nóng đến phỏng chân, chỉ đi một đoạn đường mồ hôi đã ướt đẫm.

Tiêu Gia Ánh mang đôi giày thể thao mấy chục đồng, đeo trên lưng cái ba lô đã dùng hơn bốn năm, trên người mặc áo thun 100 đồng ba cái, chui vào phòng trọ dành cho một người mà vất vả lắm cậu mới thuê được.

Phòng trọ ở gần tàu điện ngầm, đối diện là một bệnh viện tổng hợp, đoạn đường rất đông đúc nhưng điều kiện rất thiếu thốn, nhà hai phòng ngủ một phòng khách bị ông chủ sửa thành bốn phòng nhỏ cho thuê nên rất chật chội.

Phòng của cậu thuê vốn là phòng ngủ, không phải là phòng khách sửa lại nên diện tích tương đối lớn, đặt một chiếc giường đơn còn có thể đặt thêm một bộ bàn ghế, lại còn có thêm một cửa sổ hàng thật giá thật.

"Cái thời tiết quỷ quái này thật sự quá nóng!"

Bạn ở phòng kế bên lớn tiếng ồn ào, thuận tiện ra ngoài cầm một viên đá trong tủ lạnh về phòng, toàn bộ quá trình đều được Tiêu Gia Ánh ở bên trong nghe được rõ ràng, bởi vì các phòng hoàn toàn không được cách âm, người ta hắt hơi một cái cậu đều có cảm giác như đang đánh bên tai cậu, quả thật là tạo cảm giác như không có biên giới.

Thay cái áo ngắn tay dính đầy mồ hôi, Tiêu Gia Ánh thật cẩn thận lấy cái áo sơ mi mặc ở trong công ty ra, treo ngay ngắn, lại lấy ra phần ăn nhận ở căn tin lúc trưa, ngửi ngửi.

Còn ổn, không bị ôi.

Tháng trước cậu mới nhận việc trong một công ty lớn được tái cơ cấu từ doanh nghiệp nhà nước, ăn cơm ở căn tin được miễn phí, tuy rằng mùi vị không ngon nhưng cậu vẫn đều đặn lấy về mỗi ngày.

Đang ăn thì bên ngoài có tiếng động, nghe âm thanh thì có vẻ là người môi giới.

"Mấy người yên tâm đi, tuyệt đối đáng giá đồng tiền, xuống lầu nhìn đối diện chính là bệnh viện, rất thích hợp với người có bệnh như dì, phòng trọ tốt như vậy tìm ở đâu ra chứ?"

Có tiếng ho nhẹ của một người phụ nữ phụ họa theo, có vẻ như sức khỏe không được tốt lắm.

Tiêu Gia Ánh quên đóng cửa phòng, cậu vội vàng buông đũa đi ra đóng nhưng cuối cùng vẫn phải đối mặt với mấy người ở bên ngoài.

Đúng là người môi giới, còn dẫn theo một người phụ nữ lớn tuổi và một nam sinh mặc đồng phục học sinh trung học, hẳn là hai mẹ con, nam sinh đội mũ lưỡi trai, vóc dáng rất cao, đang đỡ mẹ của y, ánh mắt cảnh giác nhìn khắp bốn phía.

Bốn mắt nhìn nhau, thấy không rõ mặt, Tiêu Gia Ánh cũng không tiện đóng cửa nên gật đầu mỉm cười một cái, nam sinh vờ như không thấy, chỉ có mẹ của y trả lại một nụ cười thân thiện.

Từ ngày đó hai mẹ con này liền dọn đến.

Bọn họ ở trong căn phòng nhỏ nhất, ước chừng tầm 9 mét vuông, người mẹ hẳn là đang nằm viện cho nên bình thường không thấy mặt, chỉ có nam sinh một mình ở nơi này, có lẽ là để dễ dàng chăm nom mẹ y.

Hơn cả tháng sau, Tiêu Gia Ánh gần như không gặp được hai người, gần đây cậu phải thường xuyên làm việc, hai mẹ con kia thì phải đến bệnh viện, quan hệ giữa những người thuê cùng nhà kiểu này gần như là không quen biết.

Mặt khác là Tiêu Gia Ánh đã sắp bị suy nhược thần kinh, không còn tâm trí đâu mà lo lắng chuyện của người khác.

Ở cách vách phòng cậu là một người vô công rỗi nghề, ngẫu nhiên nhận việc lặt vặt để làm, thời gian còn lại chỉ dùng để chơi game, nửa đêm còn lớn tiếng cãi cọ với người khác, đã vậy còn cách mấy ngày là dẫn một người khác về qua đêm, động tĩnh còn lớn như muốn để người ở lầu trên lầu dưới đều biết.

Nhưng Tiêu Gia Ánh còn phải đi làm, cậu đã vì mất ngủ mà trễ giờ hai ba lần.

Cuối tuần giữa tháng tám, tối chủ nhật, cách vách lại dẫn một cô bé về phòng, hơn 11 giờ vẫn còn lăn lộn, lúc thì khóc lúc thì lại rên hừ hừ, Tiêu Gia Ánh không còn cách nào, chỉ có thể xuống giường đi gõ cửa phòng đối phương.

Vừa mở cửa đã đụng phải nam sinh vừa chuyển đến.

Có lẽ y ra ngoài rót nước, tay phải cầm ly thủy tinh, trên đầu vẫn đội mũ lưỡi trai, dưới quần đùi to rộng của môn bóng rổ là đôi cẳng chân cân xứng có lực và một đôi giày thể thao cũ.

Đi qua bên cạnh Gia Ánh, y cũng không nghiêng mặt chút nào, Gia Ánh vẫn không thấy rõ mặt y, chỉ cảm giác rằng y còn nhỏ tuổi nhưng rất hung dữ.

Chờ đối phương trở về phòng, Tiêu Gia Ánh mới tích đủ dũng khí đi gõ cửa phòng cách vách:

"Làm ơn nhỏ tiếng một chút được không? Bây giờ đã khuya rồi."

Khi nói câu này cậu có cảm giác tiếng đóng cửa của nam sinh dừng một chút nhưng cũng không để ý, đôi nam nữ phòng cách vách không kiên nhẫn mà đồng ý với cậu, chưa được 5 phút lại tiếp tục ba ba bạch bạch.

.....Tinh lực quá dư thừa.

Tiêu Gia Ánh đành phải căng da đầu gõ cửa lần thứ hai:

"Thật ngại quá, có thể nói nhỏ một chút được không? Ngày mai mọi người đều phải đi làm."

Đối phương bị lời nói chen ngang cũng rất khó chịu:

"Ngại ồn ào thì đi thuê biệt thự đi, cmn, mấy người thuê chung này thật là phiền phức."

Bất ngờ bị mắng một trận, Tiêu Gia Ánh cứng ngắc mà trở về phòng, đóng kín cửa, lấy giấy lấp kín lỗ tai, cậu nhẫn rồi nhịn, không biết cách vách lấy tinh thần từ đâu mà sung sức như vậy.

Mở di động, đồng hồ hiển thị hơn một giờ sáng, Tiêu Gia Ánh đang do dự có nên đi gõ cửa thêm lần nữa không, cậu còn chưa kịp bò dậy, cửa phòng cách vách bỗng bị người đá.

Rầm rầm! Rầm rầm! Hai chân, rất mạnh, rất dữ!

"Ai vậy?"

Cách vách hô to.

Tiêu Gia Ánh mở ra một khe nhỏ ở cửa, nhìn thấy nam sinh mới đến đưa lưng về phía mình, đứng ở chỗ kia đối chất với cách vách.

Tiếng nói giống như vừa vỡ giọng, có hơi khàn nhưng không khó nghe, cách dùng từ rất vô lễ.

Cách vách nói:

"Cmn, muốn chết hả?"'

Y bâng quơ đáp lại:

"Mày chưa chạm vào phụ nữ sao? Thiếu thốn như vậy?"

....Bản thân y cũng chỉ là một tên nhóc, nhiều lắm là 15_16 tuổi, sao cách nói năng lại già giặn như vậy?

Mắng thầm xong, Tiêu Gia Ánh tiếp tục nhìn, cách vách giả vờ muốn đấm, nam sinh không hề dao động:

" Muốn đánh nhau à? Tao vừa mới ra tù, ra tay không có chừng mực đâu."

"?"

Lời vừa dứt, Tiêu Gia Ánh chợt kinh ngạc.

Tội phạm vị thành niên?

Chưa từng gặp qua kiểu người như vậy.

Khó trách lại ngông cuồng như thế?

Chân Tiêu Gia Ánh lùi về sau một bước, đóng cửa cực kỳ nhẹ nhàng vậy mà vẫn bị nam sinh phát hiện.

......?

Tim Gia Ánh chợt ngừng nửa nhịp.

Nam sinh kia nhàn nhạt liếc cậu một cái rồi dời mắt đi.

Đêm đó gió êm sóng lặng, sau đó nửa tháng vẫn vậy, Tiêu Gia Ánh xem như tạm thời được trải qua những ngày tháng tốt đẹp.

Có ngày ra về sớm, cậu gặp mặt mẹ của nam sinh dưới lầu, trong tay bà xách một túi trái cây bước từ từ lên lầu nhưng sức khỏe quá yếu, thiếu chút nữa té xỉu ở lầu một, là cậu đưa bà về phòng.

"Cảm ơn nha thanh niên."

" Khách sáo làm gì!"

Căn phòng trước mặt rất đơn sơ, trên tường dán poster của mấy ngôi sao, dụng cụ tập thể hình vứt lung tung, dì mời cậu ngồi, Tiêu Gia Ánh không biết phải đặt chân ở chỗ nào.

"Thói quen sinh hoạt của con trai dì không được tốt lắm, bình thường lôi thôi lếch thếch, nói nó cũng không nghe...."

Dì ngượng ngùng mà xin lỗi:

"Xin cậu đừng trách."

"Không sao đâu dì, con họ Tiêu, gọi con Gia Ánh là được."

Đối phương gật gật đầu, nói bản thân mình họ Đàm, cậu liền gọi là dì Đàm.

"Dì Đàm, con trai dì có đi học không?"

Cậu hỏi như vậy là vì giờ giấc sinh hoạt của nam sinh vẫn luôn không cố định, có khi về nhà rất trễ.

Nhắc đến chuyện này, vành mắt dì bắt đầu đỏ:

"Nó tạm thời nghỉ học, là do dì liên lụy nó."

Tiêu Gia Ánh cũng ngại hỏi tiếp.

Đêm đó, cửa phòng bị gõ hai cái.

Mở cửa, bên ngoài không có một bóng người, Tiêu Gia Ánh cúi đầu, nhìn thấy một túi cam nhỏ trên đất, tổng cộng khoảng mười mấy trái, tất cả gần như xanh mướt, không có một trái màu cam.

Ai đặt ở đây?

Cậu xách vào phòng, tìm được một tờ giấy trong bao nilon.

Không biết xé từ quyển sách bài tập nào, nét chữ cứng cáp nhưng rất khó nhìn, rất trẻ con nhưng tràn ngập kiêu ngạo lại còn không trôi chảy:

[Chua.]

Cầm trái cam bóng bẩy lên, Tiêu Gia Ánh không hiểu gì hết, lột ra cắn một cái, ngũ quan lập tức nhăn nhúm lại.

....Đâu chỉ chua, còn thêm chát!

Quả thật là một trò đùa dai.

Sáng sớm hôm sau, cậu đi ra ngoài ném rác, gặp phải con trai của dì Đàm đang đi ra ngoài, đối phương nhìn thấy cậu thì chợt khựng lại.

Có lẽ là ảo giác của bản thân, Tiêu Gia Ánh cảm thấy nam sinh quét mắt nhìn lướt qua phòng cậu, không biết là đang nhìn cái gì.

Gia Ánh ngượng ngùng mà quay đầu lại, chú ý đến trái cam đang ăn dang dở trên bàn, trong lòng tự nhiên hiểu ra điều gì đó nên giữ im lặng.

Lại quay đầu một lần nữa, trước mắt nhiều thêm hai thứ rắn chắc có hình cẳng chân.

Nam sinh muốn đi ra ngoài, không biết vì sao mà lại ôm khuôn mặt không cảm xúc bước đến chỗ cậu, duỗi tay cầm lấy túi rác trong tay cậu:

"Ném giúp anh."

Một đứa nhỏ tích chữ như vàng.

Cửa chính mở rồi đóng.

Tiêu Gia Ánh đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn bàn tay trống rỗng.

Đứa nhỏ này đang chơi trội sao?

......

Ngày đó, sau khi tan tầm, cậu chăm chú lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, rất trễ mới nghe được tiếng con trai dì Đàm về nhà.

"Tiểu Đàm."

Cậu mở cửa gọi đối phương.

Gia Ánh không biết gọi đối phương như thế nào nên tự quyết định gọi là Tiểu Đàm.

Trên người nam sinh đầy mồ hôi, chiếc áo ngắn tay đã ướt đẫm, nghe Gia Ánh gọi thì dừng bước chân nhưng không quay đầu lại nhìn cậu, có chút không lễ phép.

Tiêu Gia Ánh do dự một chút, chủ động bước qua, dừng lại ở khoảng cách được xem là lịch sự:

"Em cho anh túi cam phải không?"

Vài giọt mồ hôi chảy từ ngọn tóc xuống đất, vẻ ngoài lạnh lùng nhưng tràn ngập sức sống đúng chất một "cool boy", khi im lặng nhìn cũng không quá hung dữ.

Y trả lời với khuôn mặt không có biểu cảm:

"Không ăn được thì ném đi."

"Cũng tạm được!"

Tổn thương tâm hồn trẻ nhỏ là tội ác tày trời, Tiêu Gia Ánh xấu hổ mà cười làm lành.

Nam sinh xoay người sờ sờ cổ, mất kiên nhẫn mà nhíu mày:

"Còn chuyện gì nữa không?"

" Đây nè!"

Tiêu Gia Ánh đưa cho y một hộp sữa chua đã chuẩn bị từ trước, xem như có qua có lại.

" Không biết khẩu vị của em thế nào nên mua vị nguyên bản, cũng là....chua."

Cằm nam sinh khẽ động:

" Không cần."

" Không có gì đâu, nhận lấy đi, dì Đàm cũng xem như là người quen của anh."

" Tôi biết, anh từng giúp mẹ tôi."

Thì ra là thế.

Cho nên mới đưa trái cây cho mình, tuy rằng chua đến ê răng......

"Em rất ngoan."

Ôn hòa khen ngợi xong, Tiêu Gia Ánh đặt sữa chua xuống đất trước mặt nam sinh rồi xoay người đi về phòng.

Một lát sau, Tiêu Gia Ánh ra ngoài thì thấy sữa chua đã được nhặt đi.

Bình luận

Truyện đang đọc