SAU KHI NHẶT ĐƯỢC GẤU NHỎ

49: Không nguyên tắc

Edit: J.F

Thế giới hư cấu cùng mưa to giàn giụa đã tan đi.

Nơi này là phòng khách mát mẻ thoải mái.

Điều hòa đã được bật, tiếng TV vang lên, ánh mặt trời xuyên qua ban công chiếu vào phòng, trên bàn trà còn lưu lại vài mảnh vụn bánh mì rất khả nghi.

"......"

Kỳ ngủ đông qua nhanh như vậy sao?

Tiêu Gia Ánh quay mặt đi:

"Em tỉnh dậy từ khi nào? Anh đã ngủ bao lâu rồi?"

"Rất lâu."

Lâu đến mức Đàm Mặc phải đi lục lọi tủ lạnh rồi ăn sạch túi bánh sandwich còn sót lại trong đó.

"Vậy..."

Tiêu Gia Ánh thử dò hỏi:

"Trong thời gian này có xảy ra chuyện gì kỳ lạ không? Em có cảm giác gì khác không?"

"Có."

Tiêu Gia Ánh lập tức nâng tinh thần:

"Cảm giác gì?"

Đàm Mặc liếc nhìn cậu rồi chậm rãi dời mắt đi, bấm vào điều khiển từ xa:

" Tôi muốn về bệnh viện."

"?"

"Không xem được."

"Cái gì?"

"TV."

Đứa nhỏ lạnh lùng nhìn về phía trước:

"Không xem được."

.......Đương nhiên là không xem được.

Mới vừa chuyển đến không lâu, cậu còn chưa kịp trả phí truyền hình internet.

"Em muốn xem cái gì? Anh mở trên di động cho em."

"Nào cũng được."

Được thôi.

Tiêu Gia Ánh ngồi dậy rửa mặt, sau đó bắt đầu tìm phim cho Đàm Mặc xem, trong lúc đó Đàm Mặc vẫn tỏ vẻ thờ ơ làm như người kiên trì muốn xem phim không phải là y.

Người trẻ tuổi bị tâm thần phân liệt thật là khó đoán.

"Chọn bộ này đi, kể về một người đi thu phục một con rồng độc ác."

Lại bị đưa ra khiêu khích:

"Xì, ác được bao nhiêu."

"Xem rồi sẽ biết."

Tay Đàm Mặc nắm rồi buông, quay đầu qua chỗ khác.

Thật ra trong lúc ngủ đúng là có cảm giác rất kỳ diệu, nhưng mà y không muốn nói cho Tiêu Gia Ánh ngay lúc này, bởi vì y ăn chưa no, trong trạng thái lưng lửng, miệng của y lười không muốn mở.

Hình ảnh trong TV 50 inch không thể hiện được rồng có bao nhiêu ác độc, lại trông có vẻ ngu ngốc và ngờ nghệch, ngoại trừ nhe ra một hàm răng sắc nhọn để dọa người thì không còn gì để có thể đánh giá là tàn nhẫn, thật là làm mất mặt nhà họ rồng.

"Này Tiêu Gia Ánh!"

Đàm Mặc nâng mí mắt:

"Anh xác định là phim này hay sao?"

"Kiên nhẫn chút đi, xem cho hết."

Bởi vì Tiêu Gia Ánh là một người không biết sử dụng máy móc vào những chuyện này, da mặt còn mỏng, cho dù đã tỉnh lại hồi lâu nhưng vẫn đang suy nghĩ về những lời nói ở trong mộng, biểu hiện hơi mất tự nhiên một chút.

Không được bao lâu Đàm Mặc lại kiên quyết rời khỏi:

" Không muốn xem, đưa tôi về."

"Xem xong rồi về."

Tiêu Gia Ánh nói:

"Cho dù làm gì cũng không nên bỏ dở giữa chừng, hơn nữa trước kia...."

"Trước kia thì sao?"

Đàm Mặc nhíu mày.

Cậu chỉ muốn nói lúc trước cậu là người ngủ gà ngủ gật ở trong rạp chiếu phim, Đàm Mặc lại rất phấn chấn, bây giờ thì ngược lại.

"Không có gì."

Tiêu Gia Ánh tăng âm lượng giọng nói lên một nấc, phê bình như ông cụ non:

" Trước kia, muốn mua vé xem phim em phải ăn uống rất cần kiệm có biết hay không? Nên trân trọng những ngày tháng tốt đẹp đang có."

"......"

Đàm Mặc hờ hững nhìn chằm chằm Gia Ánh ba giây, có lẽ là cảm thấy đầu óc cậu có vấn đề.

Xem đến đoạn sau, vai chính khống chế rồng tung hoành khắp chốn, Đàm Mặc không thể kiềm chế được nữa nên phải thốt ra hai chữ:

"Lỗi thời!"

"Cũng hay mà, truyện cổ tích đều như vậy, bước lên vinh quang từ đáy xã hội, ai bảo hắn là vai chính, khán giả đều thích như thế!"

Đàm Mặc quay đầu qua nhìn Gia Ánh.

Người họ Tiêu nào đó hơi bối rối:

"Anh nói sai chỗ nào sao?"

"Anh cũng thích xem những thứ như vậy?"

"Ờm...Không biết phải nói sao, nhưng anh cảm thấy kịch bản như vậy cũng ổn."

Tiêu Gia Ánh giải thích với Đàm Mặc giống như hai người bạn đang giao lưu với nhau, không hề nghĩ đến việc y sẽ không hiểu được lời cậu nói hoặc là tư duy của y có hơi khác thường:

"Biết rằng xác suất một người bình thường vô tình nhặt được bảo bối trong hiện thực rất thấp, cho dù là vậy, điều đó cũng không thể ngăn cản mọi người tìm kiếm cảm giác thỏa mãn trong điện ảnh, đây là bản năng của nhân loại, là sự cân bằng một cách tự nhiên, không thể dùng từ lỗi thời để hình dung, nghe có vẻ hơi ngạo mạn."

Đàm Mặc nghe Gia Ánh nói xong, trầm tư một lát.

Sau đó....

Bụng của y kêu "rột rột".

Tiêu Gia Ánh nghiêng mặt nhịn cười, Đàm Mặc lạnh lùng nhìn sàn nhà, ánh mắt có chút giận dỗi vì xấu hổ:

"Tôi đói bụng, anh chưa cho tôi ăn, mấy chị luôn cho tôi ăn gì đó, mau đưa tôi trở về."

Y muốn nói đến nhân viên chăm sóc ở bệnh viện, có thể xem như nhân viên làm việc ở vườn bách thú.

Vào bếp nấu mì gói cho y, thêm vào 3 quả trứng, vừa nấu Gia Ánh vừa nghĩ đến ngữ điệu khi y nhắc đến nhân viên chăm sóc, thật là vô cùng đáng yêu, khiến người ta không còn sức để chống cự, khó trách chủ nhiệm Bạch nói rằng mọi người đều thích y.

Ăn no, Đàm Mặc không hề quấy rối nữa.

Không chỉ không vội trở về mà còn ngồi lại chỗ cũ xem hết phim Ác long rít gào.

"Đúng rồi, sáng nay em có nhìn thấy con thỏ nào không?"

Đàm Mặc trả lời không thấy cho qua chuyện, cũng không hỏi xem con thỏ trông thế nào.

Này...

Đó là con thỏ của em, tự xưng là bạn tốt theo em cả đời, nếu mất đi vĩnh viễn thì đừng trách anh không nhắc nhở, Gia Ánh tỏ vẻ bản thân mình vô tội.

Xem phim xong, cậu đưa Đàm Mặc về bệnh viện

Nói là đưa, thật ra là cùng nhau đi tàu điện ngầm:

"Ngoài việc uống thuốc mỗi ngày thì em có làm gì khác không? Có người tư vấn tâm lý cho em không, ví dụ như chủ nhiệm Bạch, ông ấy có hay cùng em nói chuyện vào thời điểm nhất định nào đó không?"

Đàm Mặc ngẫm nghĩ, cười giễu:

"Chờ xem đi, tôi sẽ nhốt ông ta lại."

"....Không được bướng bỉnh."

Tiêu Gia Ánh nói, còn vuốt ve đầu y, y bỗng tránh qua một bên, cho cậu một ánh mắt giết người, ý nói cậu tránh xa y ra.

Lớn tuổi có lợi thế là da mặt rất dày, Gia Ánh bình tĩnh mà dời đi lực chú ý:

"Tóc của em quá dài, hẳn nên đi cắt một chút."

"Không muốn cắt."

"Vì sao?"

Trên tàu điện ngầm rộng rãi không có bao nhiêu người, Đàm Mặc cùng Gia Ánh ngồi ở hàng ghế chính giữa, y hơi cong lưng, khuỷu tay gác lên đầu gối, hờ hững hỏi lại:

"Tại sao phải nói cho anh biết?"

Không cần y trả lời, Gia Ánh cũng biết đáp án:

"Vì vết sẹo trên trán đúng không?"

Đàm Mặc nhấp môi.

Tiêu Gia Ánh nhìn y:

"Anh không hiểu nổi em, lúc trước anh nói dẫn em đi xóa sẹo, em không muốn nhưng lại rất để ý đến việc này."

"Ai cần anh hiểu!"

Y thật sự rất trẻ con.

Không thể tiếp tục nữa.

Tiêu Gia Ánh lấy một ít tiền để vào túi của y:

"Anh thấy có một siêu thị ở gần chỗ của em, nếu đói bụng thì tự đi mua đồ ăn, chủ nhiệm Bạch hẳn sẽ không cấm em."

Cúi đầu nhìn tiền, Đàm Mặc lơ đãng hỏi:

"Khi nào anh lại đến tìm tôi?"

"Tạm thời chưa biết, trước mắt anh cần phải tăng ca một thời gian để theo kịp tiến độ của mọi người."

Đàm Mặc hơi đong đưa cằm tỏ vẻ đã biết, không muốn phát biểu ý kiến.

Sau khi xuống xe Đàm Mặc không muốn Gia Ánh đưa về, giống mấy đứa nhỏ choai choai muốn tự đi đến trường.

"Được rồi, vậy em tự về đi, sau khi đến thì nhắn tin báo cho anh, đây là danh thiếp của anh, trên đó có số điện thoại, em giữ đi. À mà em có điện thoại không?"

Hai tay Đàm Mặc cắm vào túi quần không trả lời.

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

Tiêu Gia Ánh hỏi y, thực tế là đang tự hỏi.

Giữa trưa ánh nắng chói chang.

Đàm Mặc nhún vai, xoay người đi về hướng bệnh viện.

Đứng phía sau y, Gia Ánh lặng lẽ thở dài.

Còn chưa kịp đi đến trạm xe buýt, Gia Ánh liền nhận được cuộc gọi từ một số lạ.

Số điện thoại bàn.

Cậu tưởng là mấy cuộc gọi tư vấn nên không muốn nghe, nhưng vừa tắt máy lại gọi đến:

"A lô?"

Cậu bấm nhận.

Giọng nói của Đàm Mặc truyền đến trong tai:

"Tôi đến rồi."

Phảng phất như có ánh sáng sau cơn mưa, mây đen vì thế mà tiêu tán:

"Vậy thì tốt, một mình ở bệnh viện phải ngoan một chút."

Tiêu Gia Ánh rũ mắt nhìn bóng lưng sắp bị mặt trời nướng chín của mình:

"Khi nào anh rảnh sẽ đến thăm em ngay."

"Khi nào?"

"Em rất muốn gặp anh sao?"

Đàm Mặc bị câu hỏi làm nghẹn lời, vài giây sau mới thấp giọng gằn:

"Anh nấu ăn rất ngon."

"Cám ơn."

"Còn nữa."

"Còn cái gì?"

Lúc này đầu dây bên kia chợt vang lên tiếng gào thét ồn ào:

"Này, Đàm Mặc, sao em lại chạy đến văn phòng của chủ nhiệm Bạch? Ai cho em chìa khóa? Em đang tự gọi điện thoại cho ai? Ôi trời! Mau thả tóc giả của chủ nhiệm Bạch xuống!"

"......"

Tiêu Gia Ánh cười muốn sặc.

Đàm Mặc nói:

"Lần sau gặp lại sẽ nói cho anh biết."

Đây có xem như là cố ý để lại nghi vấn khiến người ta tò mò không nhỉ? Từ đâu mà y học được mấy thứ này? Tiêu Gia Ánh "Ê" một tiếng:

"Trả tóc giả cho chủ nhiệm Bạch đi, đừng có làm hư."

"Tại ông ta chọc tôi trước."

Về khía cạnh "thù vặt" thì Đàm Mặc và gấu không khác nhau chút nào:

"Tôi đã cảnh cáo ông ta, lần sau mà nhốt tôi nữa tôi sẽ trả thù."

"Dù vậy thì vẫn không nên lấy tóc giả của người ta chứ?"

Mới vừa nói xong, điện thoại đã bị ngắt, đại khái là tình trạng bên kia có hơi hỗn loạn.

Tiêu Gia Ánh nhẹ nhàng mà đi về phía trạm xe buýt, giống như tâm trạng nặng nề vừa nãy không thuộc về cậu ta.

Cậu không biết có người đứng ở cửa sổ phía sau nhìn thấy rõ ràng, càng không biết đó là tên nhóc đi gây chuyện nào đó, tầm nhìn ở văn phòng của chủ nhiệm Bạch rất tốt, là lý do chính làm Đàm Mặc xông vào.

Buổi tối, y tá để Đàm Mặc nghe nhạc, y bực bội lấy gối đầu che hai lỗ tai.

Tiểu Lưu cực kỳ kiên nhẫn:

" Được rồi, được rồi, không nghe thì thôi, kể chị nghe xem mấy hôm ra ngoài em đã làm gì? Từ lúc quay về bỗng nhiên không còn nghịch ngợm nữa, rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà vui vẻ như vậy?"

"Con mắt nào thấy tôi vui vẻ?"

Y khinh thường đáp.

"Còn giả vờ sao?"

Tiểu Lưu ôm hai tay vào ngực nhìn y.

Đàm Mặc nhắm mắt, nghiêng đầu, tỏ vẻ lười nói chuyện:

"Xem phim."

"Còn gì nữa không?"

Còn ôm một người.

Nhưng y không nói đâu.

"Khi nào tôi có thể rời khỏi đây?"

" Đến lúc hết bệnh."

Vẫn lấy lý do như vậy.

Y từ chối mở miệng giao lưu.

Tiểu Lưu thở dài một hơi:

"Muốn rời khỏi đây sớm thì phải cố mà phối hợp với chúng tôi, thuốc đưa cho em lúc trước em đều ném đi, tưởng chị không biết sao? Mọi người đều muốn tốt cho em, có biết không hả? Nếu em cứ như vậy thì sau khi rời khỏi đây cũng không có năng lực nuôi sống bản thân, đến lúc đó lấy gì mà ăn hả? Bị kỳ thị là nhẹ rồi, có khi còn chết đói. So với hậu quả như vậy, không bằng cứ ở lại đây, ít nhất ở đây sẽ không có người hại em."

"Đúng là không hại tôi, nhưng sẽ nhốt tôi lại."

Đàm Mặc lạnh lùng đáp.

" Chuyện đó là bất đắc dĩ, em cho rằng chúng tôi muốn khóa, muốn nhốt em lại hay sao? Chúng tôi cũng không thể chăm nom em 24 giờ mỗi ngày. Em không nhớ hả? Lần trước em phát bệnh, em tự làm tay của mình bị thương, còn phá hư rất nhiều đồ đạc. "

Đàm Mặc im lặng không nói.

Tiểu Lưu vỗ vỗ vai y:

"Ngủ sớm một chút đi, cho dù hôm nay vui vẻ thế nào cũng phải ngủ, được rồi, bây giờ hãy nhắm mắt lại."

Đàm Mặc chán ngán với cách đối xử như đối với trẻ con thế này nhưng cố nhịn không biểu hiện ra, bởi vì y nhớ đến Tiêu Gia Ánh cũng đối đãi với y như vậy, vuốt ve đầu y, phảng phất như là hai người thân mật nhất thế giới.

"Ngủ ngon."

Tiểu Lưu đi ra ngoài đóng cửa.

Đàm Mặc mở mắt ra.

Tuy không muốn thừa nhận nhưng hai ngày vừa qua thật sự rất vui vẻ, việc bắt nạt Tiêu Gia Ánh thật sự rất thú vị, có thể bảo cậu ta làm cái này, làm cái kia mà cậu ta không hề tức giận.

Không biết bây giờ Tiêu Gia Ánh đang làm gì.

Đàm Mặc quyết định, muốn có được một cái điện thoại.

Hôm sau, y phá lệ không ném thuốc đi, cũng ngoan ngoãn tiếp nhận giải tỏa tâm lý, tuy trong quá trình là ngủ gà ngủ gật....

Ngày thứ 3, y giúp chủ nhiệm Bạch nhặt túi văn kiện rơi xuống đất, y nói y muốn biết những gì đã trải qua trong quá khứ, vì sao lúc trước y cứ nhất định cho rằng mình là một con gấu, hai chuyện này phải chăng có gì đó liên quan đến nhau, chủ nhiệm Bạch tức giận mà gõ đầu y.

Ngày thứ 4, y đào ra một con giun trong vườn, im hơi lặng tiếng ném vào chén trà âu yếm của chủ nhiệm Bạch, chủ nhiệm Bạch tức giận đến mức cắt bỏ chi phí ăn vặt của Đàm Mặc trong tháng này.

1

Ngày thứ năm y mất tích.

Quảng trường nơi phố sá sầm uất, cuối tuần siêu thị kín người hết chỗ.

Cửa hàng bán điện thoại ở mặt tiền đường lớn đón một vị khách kỳ lạ.

Đẹp trai thì đúng là có đẹp, vóc dáng cao, vẻ ngoài đàng hoàng nhưng mặt mày lại lạnh lùng vô cùng, quần áo rất cũ, trên trán còn có một vết sẹo trông rất dữ tợn.

"Này!"

Thái độ còn hết sức bất lịch sự, nào có ai dùng từ này để gọi phục vụ?

" Tôi muốn mua điện thoại."

Nhân viên cửa hàng nén giận, giương lên nụ cười thương mại chuyên nghiệp:

"Muốn xem thử loại nào?"

Thanh niên diễn tả một hồi nhưng nhân viên cửa hàng hoài nghi rằng y đang đùa mình, hơn nữa còn có chứng cứ.

"Theo như ngài nói thì đây là loại điện thoại của ba năm trước đây."

Hắn giữ nụ cười tượng trưng mà đối đáp:

"Hay là anh xem thử loại khác? Bên này là những mẫu mới ra."

Chỉ e là cậu không mua nổi.

Trên vai thanh niên đeo một ba lô bẹp dúm, nghiêm mặt, thấp giọng lầm bầm lầu bầu một câu:

" Tôi chỉ muốn loại đó."

"Vậy thật xin lỗi, ở đây không có loại ngài cần."

Nhân viên cửa hàng nhún vai tỏ vẻ tiếc nuối"

"Bởi vì loại đó đã ngừng sản xuất từ lâu."

Thanh niên nhìn chằm chằm:

" Loại đó mới được. "

"Tôi biết, tôi biết."

Nhân viên cửa hàng đã mất hết kiên nhẫn:

"Nhưng ngài cũng không thể vô lý như vậy, đã nói loại đó không bán nữa, tôi tìm ở đâu ra?"

Thanh niên không tin.

Bởi vì trong hai ngày vừa qua y nhớ rõ cái điện thoại kia trông như thế nào, có những công năng gì, y rõ ràng đã mua nó ở chỗ nào đó.

Nhưng y không nhớ rõ y không dùng cái điện thoại đó.

Thật hy vọng có thể nhìn thấy cái điện thoại đó một lần nữa, nói không chừng bản thân sẽ nhớ lại được điều gì.

Sau khi bị đuổi ra khỏi cửa hàng, y mơ màng đi bộ dọc theo con phố, góc áo bị gió thổi tung bay.

Tìm được một cái buồng điện thoại trông như cây nấm, y sờ sờ vào túi.

Cầm ống nghe, lấy tấm danh thiếp ra, do dự vài giây, bởi vì viền danh thiếp được mạ vàng, phía trên còn có chức danh tổng giám đốc, phảng phất như là tồn tại trong một thế giới khác.

Y ở trong cây nấm tự hỏi sau một lúc lâu, quyết định vẫn là gọi đi.

Tuy hôm nay là cuối tuần nhưng Tiêu Gia Ánh vừa mới kết thúc một cuộc họp quan trọng ở công ty, xem như là bài thuyết trình vừa lòng nhất sau khi thăng chức.

Nên lúc tiếng chuông điện thoại vang lên cậu đang đứng rót cà phê.

" Tiêu Gia Ánh."

Tiếng nói Đàm Mặc có chút oan ức.

Tiêu Gia Ánh lấy cái ly chứa cà phê ra bên ngoài.

"Tôi muốn mua điện thoại, bọn họ không bán cho tôi. "

"Cái gì?"

"Tôi muốn mua điện thoại, bọn họ không bán cho tôi."

1

Cấp dưới đi ngang qua hỏi, phó tổng Tiêu bị sao vậy, cần hỗ trợ gì không, cậu vội vàng từ chối, biểu cảm trầm ổn ngay lúc chuyển qua điện thoại bỗng trở nên.....

Nói thế nào nhỉ? Xem như là thiên vị không nguyên tắc đi, đại khái là biểu cảm như vậy.

"Em nói rõ ràng, đừng có cáu kỉnh."

CHƯƠNG 50: Thuốc an thần

Edit: J.F

Bảo Đàm Mặc nói rõ ràng y không nói, lại chơi cái trò im lặng.

Tiêu Gia Ánh bất đắc dĩ thở dài:

"Em trốn ra khỏi bệnh viện sao? Chủ nhiệm Bạch và mọi người không giữ được em hả?"

Đàm Mặc khinh thường không đáp.

Có người báo rằng cuộc họp có thể bắt đầu, Tiêu Gia Ánh che điện thoại nói sẽ đến ngay.

"Anh không rời khỏi đây được."

"....."

"Em tự về bệnh viện, được không?"

"......"

"Không nói một câu là sao? Ít nhất nói cho anh biết vị trí hiện tại của em, muốn làm người ta sốt ruột cho mình không phải là biểu hiện của người trưởng thành."

Câu nói nghiêm túc một chút làm Đàm Mặc chịu nói ra bản thân đang ở chỗ nào.

Cũng may là không xa lắm.

"Chờ ở đó đi, anh nhờ người đến đón em."

Tiêu Gia Ánh cần phải cúp điện thoại nhưng lại chưa nghĩ ra được biện pháp tốt cho cả hai, trùng hợp Dư Diệu đi ngang qua, vì vậy cậu nhờ Dư Diệu đi đón, đổi lại là một loạt câu nghi vấn.

Dù sao hôm nay là thứ bảy, mời khách vào công ty cũng không phải vấn đề gì lớn.

Cúp điện thoại, cậu liền xoay người vào phòng họp.

Mỗi một hạng mục bước vào giai đoạn này đều rất khẩn trương, phương án đề ra cần phải được triển khai, còn phải thăm dò ý kiến khách hàng, tăng ca thêm giờ là chuyện cơm bữa, quầng thâm trên mắt của người này so với người kia chỉ có đen càng đen hơn.

Uống hết ly cà phê đầy, Tiêu Gia Ánh nâng tinh thần để nghe mọi người báo cáo.

"Phó tổng Tiêu, tôi cảm thấy chỗ này có thể triển khai thêm một chút."

"Tôi thấy là không nên thay đổi, khách hàng chưa phản hồi, chúng ta không cần thiết phải rước việc vào thân."

"Hôm qua, thí nghiệm phiên bản bug đã tập hợp cho....."

40 phút sau, bên ngoài tường kính xuất hiện một khuôn mặt đẹp trai muốn chói mắt do Dư Diệu mang đến, gõ hai tiếng, chắn ngang cuộc thảo luận khí thế ngất trời bên trong.

"Phó tổng Tiêu."

Đẩy cửa ra, Dư Diệu mang nụ cười ẩn ý:

"Người ngài muốn đã được mang đến."

Phía sau cô, Đàm Mặc vừa cao vừa gầy đứng đó, hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

Tiêu Gia Ánh thật sự không ngờ Dư Diệu sẽ dẫn người đến phòng họp, đành phải căng người đi đến cửa trước ánh nhìn chăm chú của mọi người:

"Vẫn ổn chứ Dư Diệu? Cảm ơn đã giúp đỡ."

"Phó tổng Tiêu khách khí rồi."

Dư Diệu tỏ vẻ cao cả mà liếc qua bên kia:

"Những chuyện khác thì không chắc, riêng em đẹp trai này của anh thì có đón mười lần cũng không thành vấn đề. Đàm Mặc, đi với chị nha, cũng gặp được anh trai của em rồi, đừng quấy rầy cuộc họp của anh ấy."

Đàm Mặc không nghe cô nói, khuôn mặt mang chút đề phòng.

Tiêu Gia Ánh chỉ ra vị trí mình ngồi làm việc:

"Em theo chị này đến chỗ của anh chờ đi, trong ngăn kéo có đồ ăn, có thể dùng máy tính, muốn xem phim nào thì tự tìm."

"Không muốn xem."

Đàm Mặc nhìn Gia Ánh với ánh mắt tối tăm:

"Khi nào dẫn tôi đi mua điện thoại?"

"Sau khi họp xong."

"Bao lâu?"

"Rất nhanh."

"Rất nhanh là bao lâu?"

Mọi người lắng nghe với hứng thú dạt dào, Gia Ánh chỉ có thể đi đến trước mặt Đàm Mặc thấp giọng:

"Em đi ra ngoài trước đi."

"Ông đây không đi."

"Bảo em đi ra ngoài trước, không nghe lời phải không?"

"......"

1

Đàm Mặc mang khuôn mặt cứng ngắc xoay người, một mình đi ra ngoài.

Đóng cửa lại, Tiêu Gia Ánh lập tức bị đồng nghiệp trêu ghẹo:

"Phó tổng Tiêu, em trai của anh hả? Rất có cá tính nha!"

"Mấy đứa nhỏ bây giờ đều như vậy, khó mà quản nổi, muốn cái gì là phải mua cho bằng được, mới nói hai câu đã bắt đầu nổi giận."

"Không hẳn như vậy, con trai của tôi...."

"Được rồi."

Tiêu Gia Ánh chen ngang cuộc trò chuyện trước khi độ ấm ở trên mặt dâng lên:

"Tiếp tục họp đi, tranh thủ một chút."

Vì tranh thủ thời gian mà cuộc họp trở nên khẩn trương hơn.

Nửa tiếng sau, cuộc họp kết thúc, mọi người tản ra nhanh như chim bay, Tiêu Gia Ánh ôm đồ về chỗ làm việc, từ xa đã nhìn thấy chỗ ngồi của mình trống không.

Đàm Mặc đâu?

Quay đầu thì phát hiện Đàm Mặc đang ở cách đó vài bước, cong lưng ngồi xổm trước tủ để văn kiện ở quầy lễ tân, hai nữ đồng nghiệp đang canh giữ bên cạnh.

"Xong rồi hả?"

Đàm Mặc lấy cờ-lê ra:

"Ừ."

"Wow, cảm ơn nha, cuối tuần không có nhân viên sửa chữa trực ban, may mắn là có em trai Đàm Mặc ở đây."

"Đừng khách khí."

Y vỗ vỗ bụi trên tay, không muốn nói nhiều.

"Ăn vặt không em trai? Chỗ chị có bánh quy, nhân hạch đào, còn có khô bò sợi, em đến đây đi, xem thử muốn ăn cái nào."

"Không cần."

Có lẽ trong mắt người khác vẻ ngoài của y lạnh lùng rất khó tiếp cận, nhưng Gia Ánh có thể nhận ra y đang ngượng ngùng.

Mấy đồng nghiệp vây quanh Đàm Mặc, vui vẻ đưa cái này cái kia cho y, y quyết định kéo cái mũ to rộng của áo hoody che qua đầu, khuôn mặt vùi vào bóng tối:

"Đã nói là không đói bụng."

Đừng khách khí nữa được không?

Tiêu Gia Ánh đúng lúc bước đến:

"Đang sửa tủ sao?"

Mấy đồng nghiệp khác thấy phó tổng Tiêu đến thì tranh nhau mà khích lệ Đàm Mặc, Đàm Mặc quay đầu đi không biết phải trả lời ai.

Có người thấy y mất đề phòng bèn để một túi xí muội vào túi áo của y, động tác rất nhanh chóng.

Đàm Mặc nhìn về phía Gia Ánh.

Gia Ánh nói:

"Có thể ăn."

Vì vậy Đàm Mặc móc cái túi trong áo khoác ra.

"Em trai của anh ngoan lắm nha phó tổng Tiêu."

Một đồng nghiệp hô lên.

"Tôi không phải em trai của anh ấy."

Y hiểu là mọi người đang khen y, lỗ tai im lặng mà đỏ lên, cúi đầu xé bao bì ném vào miệng, ngũ quan ép lại với nhau trong vòng 3 giây.

"Chua như vậy sao?"

Tiêu Gia Ánh lấy một viên trong tay Đàm Mặc ngậm vào miệng nhấm nháp, rõ ràng là trong chua có ngọt, nhưng dưới ánh mắt chăm chú của Đàm Mặc, Gia Ánh không thể không mỉm cười nói:

"Ừ, đúng là rất chua."

Lúc này Đàm Mặc mới thả ra hai đầu chân mày.

Rời khỏi tòa nhà công ty, không trung xanh thẳm.

"Hôm nay muốn đi đâu chơi?"

"Mua điện thoại."

Một đứa nhỏ chấp nhất kinh khủng.

"Được rồi, được rồi, dẫn em đi mua điện thoại trước."

Đến cửa hàng điện thoại Gia Ánh mới biết tại sao người ta không bán cho y.

Nhân viên của cửa hàng thân thiện mà tỏ vẻ loại điện thoại đó đã ngừng bán, trong tủ kính còn có rất nhiều loại vừa tốt vừa tiên tiến cho hai người lựa chọn, nếu thật sự muốn mua cái loại kia thì đi chợ second-hand thử vận, xin lỗi không tiếp đón.

Dọn đường đi chợ điện tử second-hand, chợ ở dưới một tầng hầm, rất nhiều quầy hàng nhỏ được bày san sát vào nhau.

Rốt cuộc cũng tìm được một cái điện thoại cũ ở quầy hàng nào đó.

"Có phải cái này không?"

Im lặng cả đường đi, cuối cùng thì Đàm Mặc cũng gật đầu.

Tuy chức năng có hơi lạc hậu nhưng nghe gọi lướt mạng thì không thành vấn đề, giá cũng chỉ 500.

Trả tiền xong, Gia Ánh chưa đưa điện thoại Đàm Mặc mà dẫn y đi ra ngoài, nơi có ánh sáng mặt trời chiếu đến, chụp một tấm ảnh chung hết sức bình thường.

Bối cảnh đường phố bình thường làm nổi bật hai người trong đó, một người mặc áo hoodie, một người mặc áo sơ-mi, chênh lệch tuổi tác rất rõ ràng, cũng may là Đàm Mặc trưởng thành sớm nên trông Tiêu Gia Ánh khá trẻ tuổi.

Đặt làm hình nền.

Đưa điện thoại cho Đàm Mặc, Gia Ánh nói:

"Lúc trước anh từng dùng qua loại này. "

Đàm Mặc ngẩng đầu nhìn cậu.

"Là em mua cho anh, dùng tiền em đi làm thêm buổi tối để mua, lúc đó anh cảm thấy em tiêu xài hoang phí, còn nói em không hiểu chuyện, ngẫm lại thì cảm thấy rất có lỗi với em."

Điểm chú ý của Đàm Mặc không bị lệch đi:

"Tại sao tôi phải mua điện thoại cho anh?"

"Vì đó là dịp Tết."

"Còn anh thì sao? Anh tặng tôi cái gì?"

Tiêu Gia Ánh ngẫm nghĩ:

"Hình như là bao lì xì."

Đàm Mặc cạn lời, cười giễu, ánh mắt đảo qua mặt cậu:

"Anh đối xử với tôi không tốt một chút nào."

"?"

"Không tôn trọng tôi."

"......"

Cái kết luận này thật sự là đoán bừa.

Cơm trưa ăn ở bên ngoài, quá nóng lười nấu.

Một gia đình đang ngồi ở bàn bên cạnh, ba mẹ cùng hai chị em nhỏ, không khí vui vẻ hòa thuận.

Tiêu Gia Ánh rất bận, vừa ăn vừa trả lời tin nhắn trong nhóm công ty, một hồi thì nghe Đàm Mặc hỏi:

"Ba tôi chết rồi phải không?"

Gia Ánh kinh ngạc ngước mắt nhìn.

Đàm Mặc cúi đầu ăn chè đậu xanh, lãnh đạm nói:

"Ông ta chưa từng đến thăm tôi, ông ta chết rồi phải không, tôi nhớ rõ ông ta."

Mấy chuyện này y không nói với chủ nhiệm Bạch, y cũng nhớ được rất nhiều nhưng không muốn nói ra.

Ở thế giới hư cấu trong tinh thần, ba của y là một tên cặn bã, về cơ bản thì y có thể xác định như vậy, còn lý do vì sao ba của y không xuất hiện trong hiện thực, y đoán là người này đã chết, một kiểu chết xứng đáng với tính cách.

"Em muốn gặp ông ta?"

Đàm Mặc phủ nhận:

" Tôi muốn hiểu rõ tiền căn hậu quả."

Ăn cơm xong, Tiêu Gia Ánh đưa Đàm Mặc về bệnh viện, thuật lại cuộc đối thoại trước đó với chủ nhiệm Bạch, chủ nhiệm Bạch cảm thấy đây là một dấu hiệu tốt, có thể lợi dụng cơ hội này sắp xếp cho y gặp mặt Tào Thế Quý, việc này hẳn là rất có lợi cho tiến trình trị liệu của y.

" Nhưng mọi người có nghĩ đến một chuyện."

Tiêu Gia Ánh nói:

" Sở dĩ em ấy luôn duy trì trong trạng thái hiện tại là vì không muốn biết sự thật."

"Vấn đề này không nằm trong sự suy xét của tôi, trách nhiệm của tôi là trị bệnh cứu người, khôi phục lại trật tự tư duy của bệnh nhân, để bệnh nhân có thể quay trở lại xã hội một lần nữa. Lúc trước cũng từng thử xây dựng lại hồi ức tuổi thơ nhưng Đàm Mặc vẫn luôn kháng cự, bây giờ đúng là một cơ hội tốt, vì đây là lần đầu tiên em ấy tự mình đề cập."

Nói như vậy cũng không hẳn là sai, chỉ là bất đồng ở điểm xuất phát mà thôi.

Cuối cùng Tiêu Gia Ánh cũng đồng ý với đề nghị của chủ nhiệm Bạch.

Nhờ bệnh viện lên tiếng nên phía cơ quan đã sắp xếp cho Đàm Mặc đi thăm tù vào tuần sau, vì vậy Tiêu Gia Ánh cũng xin nghỉ phép một ngày.

Trại giam ở một nơi rất hẻo lánh, chủ nhiệm Bạch lái xe, Tiểu Lưu cũng cùng đi nên mọi người để Đàm Mặc ngồi ở ghế phụ.

Chỉ trong chốc lát, Đàm Mặc đã nghiêng đầu ngủ, Tiểu Lưu thấp giọng nói chuyện phiếm với người bên cạnh:

"Tiêu tiên sinh, tuy điều kiện của bệnh viện chúng tôi khá thấp nhưng tinh thần trách nhiệm được đặt lên trên tất cả, ví dụ như trường hợp của Đàm Mặc, trị hơn hai năm không khỏi, mọi người vẫn rất kiên nhẫn chờ đợi, nếu điều kiện cho phép thì để em ấy ở lại đây cả đời cũng được."

Tiêu Gia Ánh cúi đầu nhìn khớp xương ngón tay của mình:

" Một thời gian nữa tôi sẽ đón em ấy đi."

"Cái gì?!"

"Tôi nói tôi muốn đón em ấy đi, nếu em ấy đồng ý."

"Anh...Một mình anh chăm sóc em ấy? Chuyện này không thực tế lắm đâu,em ấy thường xuyên phát bệnh, không thể ra ngoài một mình, càng không thể chịu được bất kỳ kích thích nào."

"Em ấy rất ngoan."

Tiêu Gia Ánh nhẹ giọng.

Tiểu Lưu chân thành khuyên nhủ được một lát thì đã đến trại giam.

Một loạt thủ tục rườm rà, cũng may có thư giới thiệu của tòa án, cả 4 người mới có thể đi vào.

Ngồi ở một bên của bàn dài, thời gian chờ đợi trôi qua rất lâu.

Đàm Mặc quay đầu nhìn Tiêu Gia Ánh.

Tiêu Gia Ánh nói:

"Chờ một chút, sẽ đến ngay."

Qua 10 phút, không ngờ lại có một người canh giữ trại giam đến báo rằng Tào Thế Quý đột ngột đổi ý, từ chối lần gặp mặt này.

"Sao hắn lại như vậy? Chúng ta phải đi rất xa mới đến được đây."

Tiểu Lưu rất tức giận, chủ nhiệm Bạch cũng khá bất ngờ.

Nhưng Tiêu Gia Ánh thì không.

Gặp mặt là vì giúp Đàm Mặc, Tào Thế Quý căn bản là không có lý do nào để đồng ý, Đàm Mặc nhớ đến hắn thì hắn có lợi gì đâu? Sau này hắn có chạy đến chân trời góc biển thì vẫn có khả năng bị tìm thấy, rồi bị trả thù. Hắn còn ước gì Đàm Mặc chết đi, hoặc là vĩnh viễn không nhớ được gì.

"Đi thôi."

Tiêu Gia Ánh đứng dậy.

Đàm Mặc lại ngồi không nhúc nhích.

Hai tay y đè lên bàn, hàm dưới căng cứng, khi ngẩng đầu lên lại thấy được một khuôn mặt mơ hồ.

Sấm rền cuồn cuộn, bầu trời như sụp xuống.

Người trong tưởng tượng đi từ ngoài cửa vào, mặc quần áo phạm nhân, hai tay đeo còng, âm u nhìn con trai mình rồi bật cười.

Đàm Mặc không xác định được người đó có phải là ba mình hay không, bởi vì ông ta quá già so với trong trí nhớ.

Mí mắt trên rũ xuống, tóc chấm bạc cạo đến sát da đầu, nhiều nếp nhăn hơn, mở miệng cười lộ ra hàm răng thiếu răng cửa do bị đánh.

"Cha mày còn chưa chết, rất đáng tiếc phải không?"

Đàm Mặc nhíu mày.

"Muốn gi.ết tao....."

Màu sắc thế giới trước mặt chuyển thành xám trắng, ánh sáng rút lại nơi bàn tay đang nắm chặt, có ai nắm đầu y hung hăng nện lên bàn.

Cộp....

Cộp....

Cộp!!

Tiếng đầu bị đập dồn dập, rất vang, bởi vì xương cốt còn cứng hơn bàn gỗ.

"Tiền đâu? Đmm, lấy ra đây!"

"Tao muốn con cái làm m... gì, thân tao tao còn chưa lo nổi!"

"Đồ đê tiện, đưa tiền cho tao."

Mẹ cũng quỳ xuống đập đầu xin tha ở bên cạnh, tiếng đập trên nền xi măng cũng vang không kém, y vẫn còn trẻ con nhưng lại không chịu khuất phục, cắn chặt răng không để âm thanh yếu đuối nào phát ra.

"Tha cho hai mẹ con tôi đi Thế Quý...."

"Mẹ."

Y nói:

" Đừng van xin hắn, không có tác dụng, gi... hắn."

"Hắn là ba của con...."

"Vậy thì thế nào? Con muốn mạng của hắn."

Y trừng mắt, y bị đè trên bàn, phản kích như điên, trán bị dao lướt qua, máu theo mí mắt chảy vào mắt, thế giới biến thành màu đỏ tươi.

"Đàm Mặc...... Đàm Mặc......"

Thân thể chưa đủ mười tuổi không thể ngăn được bạo lực, y lảo đảo che lại hai mắt.

Rất đau.

Miệng vết thương đau.

Y không thể không lùi đến góc tường, há miệng thở dốc, hai mắt màu đỏ tươi.

"Hôm nay dừng lại ở đây!"

Chủ nhiệm Bạch và Tiểu Lưu chạy đến đè Đàm Mặc xuống, Tiêu Gia Ánh ôm vai y:

"Đàm Mặc! Bình tĩnh lại! Mọi thứ em đang nhìn thấy đều là giả!"

Y giãy giụa, cưỡng ép đầu ngẩng lên.

Khi Tào Thế Quý đi đến cửa, quay mặt, nâng nâng cằm về phía y:

"Con trai, thù hận giữa hai ta xem như xóa bỏ, nếu còn thì kiếp sau lại tính...."

*

Tối đó Tiêu Gia Ánh không thể gặp được Đàm Mặc.

Vài ngày sau cũng không, bởi vì y nói y không muốn nhìn thấy ai.

Nghe Tiểu Lưu nói Đàm Mặc rất trầm tĩnh, không tự tiện rời khỏi bệnh viện, cũng không tự tổn thương bản thân, chỉ ngồi dưới lầu cả ngày, không biết lại đang ảo tưởng ra thế giới gì.

Tiêu Gia Ánh gửi tin nhắn cho y.

[ Đàm Mặc, có rảnh thì gọi cho anh.]

Mỗi ngày một tin, không nhiều lắm, không thể xem là thúc giục nhưng vẫn không nhận được hồi âm.

Thật lòng Tiêu Gia Ánh có chút thất vọng.

Cậu cho rằng Đàm Mặc sẽ thay đổi, không ngờ bản tính vẫn như thế, mỗi khi có việc là không thể liên lạc được.

Thôi, không liên lạc cũng đành chịu.

Tối thứ sáu, kết thúc một ngày làm việc, Tiêu Gia Ánh bắt xe về nhà.

Tiểu khu mới chuyển đến trống trải hơn chỗ cũ, nói đúng hơn là càng quạnh quẽ.

Vào thang máy, lên lầu, đèn cảm ứng ngoài hành lang chợt sáng lên, chiếu ra bóng dáng một người trẻ tuổi ngồi dựa vào tường.

"Đàm Mặc?"

Đàm Mặc đứng lên vỗ vỗ bụi.

Ấn khóa mở cửa, Đàm Mặc theo vào.

Tiêu Gia Ánh thả túi xách xuống, cởi áo khoác âu phục đã mặc cả ngày, mới vừa ném ra, cả người đã bị phác lên sô pha.

+

"Anh vuốt đi."

Đàm Mặc dịu ngoan nằm trên người cậu, cầm tay cậu đặt lên đầu mình.

Bình luận

Truyện đang đọc