SAU KHI NHẶT ĐƯỢC GẤU NHỎ

45: Căn phòng tưởng tượng.

Edit: J.F

Bừng tỉnh khỏi ác mộng, Tiêu Gia Ánh phát hiện bản thân đang nằm ghé lên bàn.

Gấu của cậu đâu?

Đứng bật dậy, một trận choáng váng ập đến.

Giống như đã lâu không hoạt động, máu không được lưu thông, tay chân đều tê rần.

Vất vả kéo thân thể tê dại đến phòng khách, không có một bóng người, không có dấu vết gấu đã từng đến, lon coca kia không nằm trên bàn trà mà vẫn còn nguyên vẹn trong tủ lạnh, chưa từng được khui ra.

Tựa hồ mọi dấu hiệu đều làm cho cậu tin rằng đó chỉ là giấc mộng, nhưng lời Đàm Mặc nói còn ở bên tai, ấm áp nơi bàn tay nắm vào nhau vẫn chưa tan hết, sao có thể là giả?

Tiêu Gia Ánh đứng lặng một hồi rồi bước nhanh đến chỗ máy tính.

Ở đâu....Số điện thoại, di động....

Cũng may là có thể tra được mọi thứ khi tìm kiếm ở trên mạng.

"Xin chào, tôi là người thân của sinh viên, muốn tìm hiểu về hướng đi của sinh viên sau khi tốt nghiệp."

Tiêu Gia Ánh gọi đến trường học.

Theo như tính toán, thời gian này Đàm Mặc hẳn là đã tốt nghiệp, y đang ở đâu, đang làm gì, cuộc sống thế nào, cậu chưa bao giờ muốn biết như lúc này.

Trái tim như bị một sợi dây lôi kéo, cảm giác căng mà chưa đứt làm người ta hô hấp khó khăn.

" Tên sinh viên, thời gian nhập học."

" Đàm Mặc, khoảng 5 năm trước, không đúng, nhập học 4 năm trước."

Bên kia gõ bàn phím vang lên đùng đùng, qua hai ba phút đột nhiên truyền đến âm thanh sột soạt, hình như đối phương dùng tay che đi microphone, đang cùng đồng nghiệp nói gì đó.

"Xin hỏi, anh là ai?"

" Người thân của sinh viên."

"Tên người thân, xưng hô thế nào?"

Tiêu Gia Ánh không trả lời được, đành phải nói bản thân là người giám hộ của Đàm Mặc, không ngờ vừa nói ra, thái độ của đối phương lập tức cảnh giác hơn, có hỏi gì cũng không lộ ra một chữ.

"Chúng tôi không phụ trách cung cấp tin tức có liên quan."

Bị từ chối thẳng thừng, Tiêu Gia Ánh ngồi ở phòng khách không biết làm thế nào.

Đàm Mặc, rốt cuộc thì em đang ở đâu?

Trong thế giới hư ảo, rất nhiều thứ đều là mơ hồ, tiệm net không có tên, giao lộ không có biển báo giao thông chính xác, ngay cả thời gian cũng không rõ ràng.

Nhưng nhất định sẽ có điểm đột phá, nhất định sẽ có.

Không nhớ được địa điểm, vậy còn người thì sao? Có người nào có thể giúp đỡ được? Suy nghĩ thật lâu, một cái tên đột nhiên nhảy ra trong đầu Tiêu Gia Ánh.

Ông Dư.

Đúng.

Chính là ông ta!

Ông ta là người duy nhất tồn tại trong cả hai thế giới, nhất định sẽ biết Đàm Mặc đang ở đâu.

Tiêu Gia Ánh bắt đầu dựa vào ký ức tìm kiếm công trường kia, cùng với công ty nhận thầu sửa chữa ở tòa nhà đối diện chỗ cậu làm.

Mấy ngày sau rốt cuộc cũng tìm được.

Gọi đến, thái độ của ông Dư rất kỳ lạ.

Nghe lời giới thiệu của Gia Ánh, ông Dư trầm ngâm thật lâu mới đồng ý gặp cậu, hẹn chiều ngày hôm sau.

Sau đó Tiêu Gia Ánh bị mất ngủ.

Sắp được biết Đàm Mặc phiên bản người thật đang ở đâu, có khi sẽ được gặp y không lâu sau đó, đối mặt nói chuyện với y, đương nhiên là cậu rất vui, đồng thời cũng thấy thấp thỏm.

Ôm tâm tình này, ngày hôm sau cậu đến công ty rất sớm.

Ông Dư hẹn cậu tại một nhà hàng nhỏ, cách công ty không xa nhưng vì điều kiện vệ sinh khá kém nên cậu chưa đến lần nào.

Cậu chờ.

Mấy ngày nay, khóe móng tay bị tước càng ngày càng nghiêm trọng, vẫn luôn đau âm ỉ nhưng cậu vẫn không nhịn được mà tiếp tục xé.

Qua thời gian hẹn nửa tiếng, ông Dư mới đến, vừa ngồi xuống liền gọi cơm phần và bia.

“Tổng cộng 30, ai là người trả?"

" Để tôi."

Tiêu Gia Ánh thanh toán.

Lúc cậu tìm di động, ông Dư vẫn luôn quan sát cậu, nhìn bề ngoài của cậu và túi công văn đặt ở bên cạnh.

Chờ cậu trả tiền xong, ông Dư dựa vào lưng ghế, biểu cảm bài xích rõ ràng.

"Cậu thật sự là anh trai của Đàm Mặc? Không phải là một thân thích khác đến để hút máu sao? Đừng có lừa gạt tôi, từ trước đến giờ tôi chưa từng nhìn thấy cậu."

Nhưng tôi đã nhìn thấy ông.

Tiêu Gia Ánh ngồi đối diện ông Dư, kể ra một ít sự việc nghe từ Đàm Mặc năm đó.

Ví dụ như Đàm Mặc quen biết ông Dư ở công trường, Đàm Mặc tuổi nhỏ nhưng là người có nghĩa khí, ra mặt giúp mấy người tạp vụ hai lần, từ đó hai người trở thành bạn vong niên, ông Dư còn giúp y vay một ít tiền.

Ví dụ như ông Dư cũng giống như cậu, chăm sóc Đàm Mặc như em trai.

" Tôi nói đúng không?"

Ông Dư hút thuốc, không nói gì.

Tiêu Gia Ánh nói:

“Tôi sẽ không hại em ấy."

" Cậu là anh trai nó, lúc trước sao không đến tìm nó?"

" Tôi bận chút việc nên chậm trễ."

Cơm được bưng lên, ông Dư cầm đũa trên tay nhưng không ăn mà chỉ lắc lắc đầu:

"Nếu vậy, bây giờ đến cũng đã muộn."

Tiêu Gia Ánh hỏi:

"Sao lại muộn?"

" Muộn chính là muộn, không thể cứu vãn, trong điện thoại cậu hỏi tình huống của nó thế nào, tôi cũng không biết có cái gì tốt mà hỏi. Người đã bị như vậy, nói thẳng ra là sẽ không còn ai muốn quan tâm nó, tất cả đều xem nó là trói buộc."

Lúc nói những lời này, ông Dư lật ngược đôi đũa, gõ lên bàn hai cái, không ngừng rót sa tế vào cơm, mùi cay nồng tràn ngập trong góc, làm cay mắt người.

" Cuộc sống của y không tốt?"

Tiêu Gia Ánh đứng dậy:

" Không sao, ông nói với tôi, tôi có tiền, tôi có thể giúp em ấy."

"Giúp như thế nào? Giúp nó trả nợ hay giết cha nó? Hừ, ông đây từng gặp qua rất nhiều kiểu người, loại người như mấy người, hình người dạng chó, trái tim lạnh lùng nhất, nếu không thì khi Đàm Mặc suýt ngồi tù, sao không thấy cậu đến nhận người thân?"

"Xảy ra chuyện gì? Không phải y vẫn đang đi học sao?"

"Đi học....Nó nào có cái số đó, cái thằng cha kia hận không thể lột da nó, uống máu nó, ngay cả xương cốt cũng muốn gỡ ra bán theo cân."

Giọng nói ông Dư vững vàng:

"Nó đã thôi học từ năm hai đại học."

" Chuyện này không thể xảy ra! Em ấy và ba đã sớm giảng hòa, từ lâu đã không còn dây dưa với em ấy."

Tiêu Gia Ánh trợn to mắt, nhìn ông Dư cười khẩy với mình.

" Ông đây rất phiền với loại người ngây thơ như cậu, nếu ba nó không dây dưa với nó, nó đến nỗi phải đi bán máu sao? Đến nỗi học phí cũng không trả nổi?"

"Nói cho cậu biết, nó liều mạng với cha nó, suýt chút đã giết ông ta, bản thân cũng chẳng tốt lành gì, bị thương ở đầu, ngay cả bản thân cũng không nhận ra, đã nhiều năm rồi, cho nên tôi nói cậu đừng tìm nó nữa, không có ý nghĩa gì hết, hiểu chưa?"

Cả người Tiêu Gia Ánh cứng ngắc.

Giống như đang nghe về cuộc đời bi thảm của những người khác, không phải là của Đàm Mặc.

Người ông ta nói sao có thể là Đàm Mặc? Là ai cũng không có khả năng là Đàm Mặc.

Ông Dư cười cợt nhìn Tiêu Gia Ánh, thấy cậu không nói được lời nào sau một lúc lâu liền vung áo khoác lên vai đứng dậy.

"Khoan đã! Ông không thể đi."

"Biết, ông đây tự trả lại tiền, không có lợi dụng loại người ăn trắng mặc trơn như cậu."

Tiêu Gia Ánh không tức giận, chỉ là lúc nhận tiền gắt gao nắm chặt tay:

" Ông vẫn chưa nói cho tôi biết phải tìm em ấy ở đâu?:

*

Địa chỉ là dùng bút viết.

Một tờ giấy mỏng manh, xé từ sổ ghi món ăn, mặt trái còn liệt kê đủ loại món ăn, nhẹ đến cơ hồ không có trọng lượng.

Nhưng viết lên nó phảng phất không phải địa chỉ mà là nhân sinh không thể cứu vãn của một đứa trẻ vốn nên có một tương lai tươi sáng.

Cho nên Tiêu Gia Ánh gần như không cầm lên nổi.

Lúc ngồi xe buýt, đầu cũng nặng nề, cả đoạn đường đều dựa vào kính cửa sổ.

Khi xe dừng lại, người bán vé đến nhắc nhở:

" Chưa xuống xe hả? Đã đến chỗ thay ca, chẳng lẽ cậu muốn quay lại chỗ cũ?"

Rốt cuộc Tiêu Gia Ánh cũng xuống xe.

Rất ít bệnh viện được xây dựng ở khu vực này, thông thường là thiếu tiền hoặc không có tiếng tăm, tổng cộng có hai tòa nhà nhưng điều kiện cũng không tệ lắm.

"Xin chào, y tá, xin cho hỏi thăm về một người."

Cậu lấy giấy chứng nhận thân phận đặt trước quầy, phía sau đột nhiên xảy ra một trận ầm ĩ.

Có một người lớn tuổi chạy xuống cầu thang, trong tay cầm khăn trải giường bị dính nước tiểu, thấy ai cũng kéo khóe miệng cười.

"...Lại bắt đầu rồi."

Y tá sau quầy bất đắc dĩ mà bĩu môi:

"Lúc nãy cậu nói muốn hỏi thăm ai?"

Tiêu Gia Ánh phát âm rất gian nan:

" Đàm Mặc."

Y tá chỉ cho cậu một văn phòng, bảo cậu đi xin phép vị bác sĩ quản lý:

"Ông ấy quản lý chuyện của Đàm Mặc."

Đối phương hơn 50 tuổi, họ Bạch, hơi hói đầu, Tiêu Gia Ánh gọi ông là chủ nhiệm Bạch.

"Là người thân, sao lại không có trách nhiệm với cậu ta? Để qua thời gian lâu như vậy mới đến thăm? Còn chút nhân tính nào không?"

Cái bàn bị hỏi đến rung lên.

Tiêu Gia Ánh ngồi đối diện bàn khám, tay phải bóp tay trái, tay trái lại bóp tay phải, vậy mà nhéo ra vết máu.

Nghe chủ nhiệm Bạch nói, cậu mới biết, sau khi xảy ra chuyện, Đàm Mặc được giáo viên trong trường đưa đến nơi này, phí dụng do trường học chi ra một phần, một phần do mọi người quyên góp, phần còn lại do hai sinh viên mà y từng cứu giúp đỡ.

Vốn dĩ y phải đi tù nhưng do cha y có lỗi trước, giáo viên trong trường lại tích cực tìm cách giúp y, tìm giáo viên khoa luật thay mặt đưa đơn kiện, lúc này mới miễn hình phạt.

Nên khi Gia Ánh gọi điện thoại đến trường học, đối phương không nói ra là vì bảo hộ quyền riêng tư.

Chủ nhiệm Bạch rót ly nước:

"Sau khi bị thương ở phần đầu, cậu ta bắt đầu xuất hiện chướng ngại về tư duy, thường cho rằng bản thân đang sống ở một thế giới khác."

"Cậu đừng cho rằng đây là chứng vọng tưởng, cũng đừng nên nghĩ tinh thần cậu ta có vấn đề, không phải như vậy, trí lực của cậu ta vẫn ổn nhưng ý tưởng lại khác với người bình thường, cậu ta hư cấu ra một cái không gian vừa ý, còn sống ở bên trong một thời gian dài, ý thức chủ quan lại không chịu tỉnh lại."

"Chủ quan?"

"Đúng vậy, về mặt chủ quan, cậu có thể hiểu là cậu ta đang trốn tránh hiện thực, tự tưởng tượng một căn phòng trong đầu của mình, giống như mấy đứa nhỏ chơi trò nhập vai, cậu ta tạo cho mình một gia đình, ở bên trong không muốn ra ngoài nữa, bởi vì vừa ra khỏi liền bị tổn thương, cho dù trên phương diện thân thể hay tinh thần, đây là cơ chế tự vệ, cậu ta đang bảo hộ chính mình."

Ngẫm nghĩ, chủ nhiệm Bạch tiếp tục giảng giải:

" Loại bệnh tinh thần này rất khó chữa trị, ngoại lực khó có thể quấy nhiễu, trừ khi chính bản thân cậu ta đồng ý quay lại hiện thực, mấy năm nay chúng tôi cũng thử qua rất nhiều phương pháp, cho dù là dùng thuốc hay dụng cụ, đều là thất bại không có ngoại lệ, hơn nữa gần đây tinh thần cậu ta càng ngày càng sa sút, ham muốn tồn tại cũng giảm đi đáng kể, nói thật, tôi không muốn nhận định về cấp bậc tinh thần của cậu ta, bởi vì đứa nhỏ Đàm Mặc này rất ngoan ngoãn, cho dù bị đau cũng không la hét như những người bệnh khác, cũng không đánh người, mọi người đều rất thích cậu ta, thật sự là không còn cách nào, y học không phải thần học, nếu cứ tiếp tục như vậy chúng tôi e là...."

Chủ nhiệm Bạch lắc lắc đầu, tỏ vẻ đã bất lực, có thể phải buông bỏ Đàm Mặc.

Tiêu Gia Ánh muốn nói, sao Đàm Mặc lại có thể đánh người? Em ấy không phải chó điên, cũng không cần thiện cảm của những người khác chỉ vì em ấy không đánh người.

Lời vui đùa còn chưa ra khỏi miệng, cậu đã bị đau đến hốc mắt trướng lên, đành phải trưng ra một nụ cười khó coi, gật gật đầu với chủ nhiệm Bạch:

"Ngài nói đúng, có thể dẫn tôi đến gặp em ấy không?"

" Tiểu Lưu, cô dẫn cậu ta đi gặp Đàm Mặc."

Hành lang không dài lắm, ánh mặt trời ban trưa chói chang.

Y tá Tiểu Lưu nhẹ giọng lẩm bẩm:

" Tên nhóc này nhất định đang đắm chìm trong thế giới của mình, cũng không biết cái chỗ tưởng tượng đó có gì tốt, đáng giá để cậu ta lừa gạt bản thân lâu như vậy, cậu biết không? Cậu ta còn bị tinh thần phân liệt nhẹ, có đôi khi sẽ cho rằng bản thân là một con gấu, thật sự rất hay cười, cậu ta là người siêu đáng yêu và thú vị."

Tôi biết chứ.

Đương nhiên là biết.

Tôi đã từng đi qua thế giới của em ấy, căn phòng em ấy dùng tâm sức để dựng nên đã từng mời tôi đến làm khách.

Tiêu Gia Ánh im lặng mà nghĩ.

Nếu em ấy không chịu tỉnh lại, mình sẽ đi tìm em ấy, ở nơi em ấy tồn tại.

" Người đâu rồi?"

Đến cửa phòng bệnh, Tiểu Lưu nhìn xung quanh mấy lượt, không thấy bóng dáng của Đàm Mặc.

"Hay là chạy ra ngoài chơi rồi?"

Cô bắt đầu phát động những người khác cùng nhau tìm kiếm, hoảng hoảng loạn loạn nhưng vẻ mặt hiền lành như đang chơi trò chơi.

Thật là một nơi kỳ lạ.

Ánh sáng ngập đầy hành lang, phía dưới có người kêu " Đàm Mặc", Tiêu Gia Ánh mở to mắt nhìn dưới lầu, thân thể cũng dò ra.

Bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng bước chân lười nhác.

Tiêu Gia Ánh như có cảm giác, dời mắt nhìn qua.

Đàm Mặc chỉ cách cậu không xa.

Gấu của cậu không thay đổi chút nào, mũi cao thẳng, môi mỏng, trên chân mày có một vết sẹo thật dài, vẻ sắc sảo của thiếu niên xâm nhập vào xương cốt, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm Tiêu Gia Ánh.

Nhưng tóc quá dài, có vẻ lộn xộn, kiểu tóc không có kết cấu gì, loại hình đẹp trai hoang dã lạnh lùng kiêu hãnh.

Y hỏi:

"Anh là ai?"

Tiêu Gia Ánh không nói nên lời.

" Tôi hỏi anh, anh là ai?"

Đàm Mặc đi đến trước mặt, mắt một mí nhìn rất có tinh thần, tiếng nói mất đi vẻ ngây ngô, ít lạnh nhạt hơn, còn lại chút cảm giác khó tả.

Có lẽ là....Cảm giác đáng yêu một cách độc đáo?

Tiêu Gia Ánh dùng mu bàn tay cọ qua mũi, che giấu trạng thái thất thần ngắn ngủi của mình lúc nãy.

"Anh là Tiêu Gia Ánh, anh lớn hơn em, em có thể gọi là anh trai, cũng có thể gọi là Gia Ánh, tùy em."

Đàm Mặc:

“Không nhớ được.”

Vậy em hỏi làm gì?

Nói xong câu kia, Đàm Mặc xoay người muốn đi, hai tay túm túm trong túi quần, nhìn thiếu đánh muốn chết.

Một vệt nắng dài chiếu lên vai y, bụi li ti nhảy lung tung trong không khí, làm cho ngọn tóc của y như sáng lên.

Không quá lạnh lùng nhưng cực kỳ thích giả vờ lạnh lùng.

Tiêu Gia Ánh tăng nhanh bước chân.

"Này."

Đàm Mặc lạnh lùng liếc mắt:

" Đừng có đi theo tôi."

" Đâu có đi theo, chỉ tiện đường thôi."

Tiêu Gia Ánh thức thời mà dừng lại.

Đàm Mặc nhấc nhấc mí mắt, tiếp tục đi.

Không ngờ chưa được hai bước đã bị đuổi kịp, làm ngơ ánh mắt lạnh nhạt của y, còn to gan lớn mật mà nắm lấy ngón tay y!

"Anh làm gì vậy?"

Làm cả người y đều nổi da gà.

Tiêu Gia Ánh buông tay:

"Chờ anh một chút, em đi nhanh quá!"

Đùa cái gì vậy? Ai phải đợi?

“Cút ngay.”

“Không lễ phép.”

Đàm Mặc cứng rắn mà quay đầu không nhìn Gia Ánh:

“Tránh ra.”

Vẫn còn kém nhiều lắm.

Tiêu Gia Ánh cực kỳ bình tĩnh, cậu đã quen với mọi tính cách của Đàm Mặc, nhưng Đàm Mặc hiển nhiên là vô cùng khó chịu, thân hình căng lên như lưỡi dao, chờ Gia Ánh đến gần, bỗng nhiên bắt tay Gia Ánh kéo ra phía sau.

"Sao?"

"Anh, lùi về phía sau."

Ánh mắt Đàm Mặc như nói: Cách xa tôi một chút.

"Bao nhiêu?"

Tiêu Gia Ánh lui một bước nhỏ về phía sau:

"Xa như vậy đủ chưa?"

" Tôi nói lui về phía sau!"

" Không thể xa hơn, xa nữa thì không nghe được gì."

"Ai muốn nói chuyện với anh?"

Y run run lỗ tai, quay đầu đi.

" Không nói là không được."

"Anh có thấy phiền không hả?"

" Không phiền đâu."

Tiêu Gia Ánh đi phía sau Đàm Mặc, cố gắng thả nhẹ thanh âm, giảm bớt kích thích đối với y:

" Vết sẹo của em rất đẹp, kể anh nghe về em được không? Anh muốn biết."

Muốn nghe chuyện của mình, chẳng lẽ là  muốn làm bạn sao? Vậy sao được? Tuy anh ta nói vết sẹo của mình rất đẹp nhưng vẫn không được.

Đàm Mặc dùng khuôn mặt tuấn tú từ chối:

" Không được."

"Sao lại không được?"

" Bởi vì anh quá già, không giống như tôi."

Đây là tự rước nhục vào thân, suýt chút nữa là Tiêu Gia Ánh không khống chế được biểu cảm:

"Không giống nhau là chuyện hết sức bình thường, xem anh như anh trai là được, đúng không?"

Đàm Mặc ngồi trên ghế, thân thể ngả về phía sau, lấy hai chân ghế sau làm trụ, kiêu ngạo mà đong đưa hai chân ghế trước:

"Xem như anh trai hả?"

"Đúng vậy."

Tiêu Gia Ánh ngồi ở mép giường, nhắc nhở Đàm Mặc:

"Em đừng lắc nữa, coi chừng ngã xuống."

Đàm Mặc ngừng hai ba giây lại tiếp tục lắc lư, còn đút tay vào túi.

“……”

Tiêu Gia Ánh bất đắc dĩ mà cúi người, vươn hai tay đè lên hai bên tay vịn của ghế dựa.

Lúc Đàm Mặc tập trung nhìn một người luôn rất chăm chú, dù lúc này y hoàn toàn không biết gì về Tiêu Gia Ánh nhưng vẫn không khác đi, cằm y hơi nâng, ánh mắt soi mói đảo qua khóe mắt cậu:

"Có nếp nhăn."

“…… Cảm ơn, không nói anh cũng biết."

Tiêu Gia Ánh lùi về phía sau, cánh tay lại bị nắm lấy:

"Dẫn tôi rời khỏi đây."

"Em không thể rời khỏi đây, em đang được theo dõi để điều trị."

" Tôi có việc phải làm."

" Việc gì?"

Tiêu Gia Ánh trừng mắt, Đàm Mặc cười cợt nhả, vẻ mặt kia chính là vẻ mặt mà con gấu bông đáng ghét của cậu sẽ biểu hiện khi nó biến thành người.

……

Nói thế nào đi nữa thì Tiêu Gia Ánh vẫn cảm thấy bản thân bị lợi dụng.

Cậu bảo đảm rất nhiều lần với chủ nhiệm Bạch là sẽ không đi xa, sau đó ký tên vào mấy bản cam kết, lại nghe y tá nói một đống việc cần chú ý hết sức đáng sợ.

Ví dụ như Đàm Mặc phải được uống thuốc đúng giờ, nếu xuất hiện tình huống đánh người phải ngăn chặn kịp thời và đưa về bệnh viện ngay lập tức, nếu không thể ngăn chặn phải báo cảnh sát đến xử lý, xem Đàm Mặc giống như là mãnh thú hoang dã.

Trên đường về nhà, "mãnh thú" dựa vào cửa sổ xe ngủ gà ngủ gật, đầu càng lúc càng chúi xuống, miệng còn hơi mở ra, Tiêu Gia Ánh duỗi tay khép lại, thấp giọng gọi y là nhóc ngốc, không muốn làm y thức giấc.

Sau khi xuống xe buýt, hai người đổi phương tiện, lúc vừa bước xuống cầu thang, "anh trai" họ Tiêu tốt bụng mà giới thiệu:

"Đây là tàu điện ngầm."

Kết quả là nhận được một cái liếc mắt của Đàm Mặc, ý tứ hết sức rõ ràng__tưởng tôi ngốc à?

"....."

Thôi bỏ qua, xem như là xen vào việc người khác.

Cũng không biết lúc trước ai là người hưng phấn đến mức chui đầu trong túi xách hét to khi lần đầu tiên được đi tàu điện ngầm?

Toa tàu đông người đến mức không còn chỗ đứng.

Lúc đầu Tiêu Gia Ánh còn đứng ngoài cửa, sau đó thì liên tục bị chen vào trong, gian nan mà giữ thăng bằng.

“Đàm Mặc.”

“Đàm Mặc?”

Không nhìn thấy gấu của cậu, gọi hai tiếng cũng không ai đáp lời, cậu rướn người duỗi cổ tìm khắp nơi, vừa nhìn bên trái vừa liếc bên phải, trước mặt đột nhiên bị một bóng dáng che khuất.

Đàm Mặc cao lớn đứng chắn trước người cậu, tay trái gác hờ lên eo cậu, tay phải đỡ bên vai còn lại, toa tàu khá thấp, Đàm Mặc phải cúi người, có thể vì lý do này mà y nhíu mày, vẻ mặt hết sức khó chịu:

"Này, Tiêu Gia Ánh."

Đàm Mặc hỏi vấn đề mà gấu cũng từng hỏi:

"Sao anh không có xe riêng?"

"Không có cũng đành chịu, rất nhiều người không có xe vẫn sống được mà."

Đàm Mặc còn thấp giọng cười nhạo.

Cười cái gì mà cười?

Máy điều hòa trong toa hoạt động không tốt lắm, Gia Ánh loạng choạng lùi ra sau một chút, cố gắng tạo ra một khoảng cách nhất định với Đàm Mặc, nếu không thì thật sự quá nóng.

Khoan đã, y nhớ được tên của mình sao? Vậy mà nói không nhớ được.

"Nghĩ một đằng nói một nẻo."

Tiêu Gia Ánh lẩm bẩm, Đàm Mặc rũ mắt nhìn cậu nhưng không nghe được gì.

Tàu lại ngừng ở một trạm khác, rất nhiều người chen chúc lên tàu, Đàm Mặc nhíu mày, hai cánh tay bảo vệ Gia Ánh bên trong.

Phía sau có người xô đẩy, y lạnh lùng quay đầu lại:

"Muốn chết sao?"

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi."

Làm Tiêu Gia Ánh phải cúi đầu khom lưng:

"Đây là em trai tôi, em ấy mới ra khỏi chỗ kia, chưa từng đi tàu điện ngầm."

Đối phương vừa định mắng đồ quê mùa nhưng ngẫm lại lời Gia Ánh nói và vết sẹo trên trán Đàm Mặc, sợ đến mức im hơi lặng tiếng lùi ra xa.

Phù...

Tiêu Gia Ánh thở ra một hơi.

"Lúc nãy anh nói gì về tôi?"

Đàm Mặc tỏ vẻ khó hiểu.

"Có nói gì đâu."

"Vậy vì sao tên kia không muốn nói chuyện với tôi?"

"Bởi vì em quá hung dữ."

Đàm Mặc rũ mắt nhìn không chớp mắt, Gia Ánh ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người vừa lúc chạm vào nhau, trái tim Gia Ánh đập lỡ một nhịp nhưng vẫn đúng lý hợp tình mà giáo dục trẻ nhỏ:

"Em hung dữ như vậy nên không ai dám nói chuyện với em, hiểu chưa hả? Bắt đầu từ bây giờ phải nghe lời anh, lúc nói chuyện phải dùng từ "xin" và từ "cảm ơn" nhiều hơn, đặc biệt là những lúc muốn người khác làm chuyện gì đó."

Ánh mắt Đàm Mặc tối đi:

"Xin?"

"Đúng vậy."

Một lần nữa bị người khác xô đẩy, Đàm Mặc quay đầu:

"Xin cút ngay, cảm ơn."

1

“……”

Tiêu Gia Ánh không tìm được cái lỗ nào để chui xuống.

Vất vả chen xuống toa tàu, đầu tóc Đàm Mặc rối loạn, tự mình hất đầu làm rối tóc, nói thật, nhìn rất "cá tính".

Chính là kiểu "cá tính" được kết hợp giữa tính cách của gấu và Đàm Mặc, vô cùng đáng ghét.

Chủ nhiệm Bạch có nói là trí lực của y không thành vấn đề, vì sao cậu lại cảm thấy y tự tin quá mức? Hoàn toàn không quan tâm đến người và sự vật khác.

Đang tự hỏi, sau vai phát ra một âm thanh rất là thiếu đánh:

"Tiêu Gia Ánh."

"Anh lớn hơn em, không được gọi cả tên lẫn họ, phải gọi là anh."

Tiêu Gia Ánh quyết định lập ra nội quy.

Đàm Mặc xem như không nghe thấy:

"Đây là đâu?"

"Đây là nơi anh ở, một tiểu khu."

"Vì sao chúng ta phải đến đây?"

"Em nói muốn rời khỏi chỗ đó, không phải sao?"

Đàm Mặc cố chấp nói:

“Không phải nơi này, tôi phải về nhà.”

“Nơi này chính là nhà của em."

Đàm Mặc cương quyết lắc đầu:

"Không phải."

Thôi bỏ qua, từ từ rồi tính.

Dẫn người lên lầu, Tiêu Gia Ánh tìm chìa khóa mở cửa, Đàm Mặc đứng phía sau cậu.

Vào nhà, lại lặp lại lần nữa:

"Đây không phải nhà tôi."

"Ừ, vậy xem như em đến làm khách, làm khách mời, em hiểu chứ?"

Có trò chơi quốc tế nào mới được mua bản quyền sao?

Đàm Mặc:

"Nhà tôi cũng có khách."

Niềm hy vọng của Gia Ánh bốc cháy lên:

"Là ai?"

“Con thỏ.”

"Còn nữa không?"

“Không nhớ được.”

"Ngẫm lại xem."

"Sao anh nhiều chuyện quá vậy?"

Không thể gấp gáp.

Ngón tay Gia Ánh hơi cuộn lại, phất bay cảm xúc tiêu cực, lấy dép lê ra cho Đàm Mặc:

"Vào nhà phải thay giày, sau đó phải rửa tay, thấy nóng thì tự mở điều hòa, điều khiển từ xa ở...."

Còn chưa nói xong, Đàm Mặc đã tìm được điều khiển từ xa, bấm nút mở máy điều hòa nhiệt độ.

Miệng Gia Ánh mở ra lại chậm rãi khép lại:

"Ừ, làm rất tốt, tối nay em muốn ăn gì? Chủ nhiệm Bạch bảo ngày mai phải quay về bệnh viện nên tối nay em hãy ăn một bữa thật ngon, đừng nghĩ ngợi gì nhiều."

"Mì."

"Chỉ ăn mì thôi à?"

Đàm Mặc vậy mà lại trịnh trọng "Ừ " một tiếng, xem việc ăn mì như một chuyện hết sức quan trọng, cần phải làm một cách nghiêm túc.

Kéo bàn ăn ra, mỗi người ngồi một phía.

Đàm Mặc ăn mì rất nhanh, cũng không sợ nóng, ăn hết sạch mà vẫn chưa no, buông đũa ngồi tại chỗ không nói lời nào.

Tiêu Gia Ánh đẩy chén của mình qua:

"Anh ăn không hết, chia cho em nè."

Y lạnh mặt từ chối.

Tiêu Gia Ánh đứng dậy nấu thêm cho y, lần này nấu rất nhiều, y bưng tô mì lên ăn, giống trước kia như đúc, Gia Ánh ngồi bên cạnh nhìn, không nhịn được mà duỗi tay vuốt vuốt sau gáy y:

"Em phải nói cảm ơn."

"Cảm ơn."

Y ngừng lại một chút rồi hỏi:

"Bao nhiêu tiền?"

"Không cần tiền."

Y nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tiêu Gia Ánh, tựa hồ cảm thấy bất ngờ.

Tiêu Gia Ánh nói:

"Để trao đổi, em kể chuyện của em cho anh nghe đi, để anh hiểu em thêm một chút."

Y ngẫm nghĩ:

"Chuyện gì?"

"Bắt đầu từ chỗ ở của em, được không? Nếu không thì về con thỏ cũng được."

Đàm Mặc cười nhẹ một tiếng:

"Đã bảo con thỏ là khách, không ở nhà tôi, rốt cuộc là anh có đang nghiêm túc nghe tôi nói không vậy?"

"Vậy trong nhà em còn có ai nữa?"

Hai tay rũ giữa đầu gối, Đàm Mặc hơi cúi đầu, nhìn chính mình nói:

“Không thể nói ra."

“Vì sao?”

Y bỗng nhiên ngước mắt, ánh mắt sắc bén.

"Thôi được, anh không hỏi nữa."

Tiêu Gia Ánh nhẹ giọng:

"Anh sẽ đợi đến khi em muốn nói ra."

Một lúc sau, bả vai của Đàm Mặc mới được thả lỏng, nhưng Tiêu Gia Ánh vẫn chưa cởi bỏ được nghi hoặc trong lòng.

Có quá nhiều chuyện muốn biết, một ngày một đêm cũng không hỏi xong.

"Em thường làm gì mỗi ngày?"

"Làm công."

Đàm Mặc kiệm lời.

"Làm công ở đâu?"

"Tiệm net, không làm ở đó thì làm ở đâu?""

Y xoay xoay cổ:

"Anh nói quen biết tôi mà sao anh không biết gì hết? Tôi cảnh cáo anh, đừng có chơi trò hai mặt."

Tiêu Gia Ánh câm miệng, thu dọn chén vào phòng bếp.

Lúc rửa chén, Đàm Mặc đứng sau lưng cậu, dựa vào khung cửa nhìn cậu chăm chú, giọng nói hết sức bình tĩnh:

"Tiêu Gia Ánh, anh đang giận à?"

"Không."

Chỉ là chút khó chịu khi bị đề phòng mà thôi.

Âm điệu của Đàm Mặc không hề thay đổi:

"Bớt hỏi han về chuyện của tôi, hơn nữa, tôi sẽ nhanh chóng rời khỏi chỗ này."

Tiêu Gia Ánh suýt đã ném vỡ chén.

"Em muốn đi đâu vậy?"

"Về Lâm Giang*."

* Căn nhà nơi hai người gặp nhau lần đầu tiên ở Lâm Giang.

"Ở đây chính là Lâm Giang."

Đàm Mặc cười nhạo:

"Ở đây không phải Lâm Giang, chắc là anh chưa từng đi qua Lâm Giang, phải đi máy bay mới đến."

Tiêu Gia Ánh trố mắt nhìn y, không biết nên đáp lại thế nào, y cho rằng đã chọc thủng màn nói dối của Gia Ánh, nhẹ nâng nâng cằm:

"Sau khi về, tôi sẽ gửi bưu thiếp cho anh, để anh đến Lâm Giang cho biết đây đó."

Thật sự biết ơn nếu được như vậy.

"Khi nào em đi?"

Tiêu Gia Ánh nghe được tiếng nói hơi gấp gáp của mình.

"Cũng khó nói, để dành đủ tiền sẽ đi ngay."

Y quay mặt đi, trên mặt biểu lộ chút cảm giác túng quẫn nhưng nỗ lực giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, trong quá khứ y cũng đã từng biểu hiện tương tự:

" Tôi cần tiền, rất nhiều tiền, bây giờ trở về cũng vô dụng, cha tôi sẽ không buông tha cho tôi."

Tiêu Gia Ánh xoay người, cúi đầu nhúng tay vào nước:

"Cần bao nhiêu tiền? Anh có thể nghĩ cách giúp em."

Lại đổi lấy một tiếng cười mỉa mai từ Đàm Mặc:

"Hơn một triệu, anh có không?"

"Tại sao lại cần nhiều tiền như vậy?"

"Không liên quan đến anh."

"Đàm Mặc."

Tiêu Gia Ánh bình tĩnh, ngữ điệu nghiêm túc:

"Có việc gì phải nói ra, không nên giữ trong lòng rồi tự mình gánh lấy, hành động này không được xem là trưởng thành, nó chỉ làm người quan tâm em bỏ lỡ cơ hội giúp đỡ em."

Đàm Mặc nhăn mày.

Cuộc đối thoại này tan rã trong không vui, dẫn đến cả đêm không ai nói gì.

Tối đó Tiêu Gia Ánh ra ngoài, mua một ít bánh souffle, bánh kem chà bông về đặt ở phòng khách, sau đó vào phòng ngủ làm việc.

Mấy ngày vừa qua, tiến độ của hạng mục đã giảm xuống đáng kể, cậu phải tăng ca để bổ sung.

Cậu cũng không rõ gấu làm gì ở bên ngoài, có lẽ đang tưởng tượng những việc nào đó ở trong căn phòng hư ảo của y.

Nói thật, Tiêu Gia Ánh đã cảm thấy có chút bất lực ngay từ ngày đầu tiên nhưng cậu vẫn gượng dậy tinh thần để bản thân không quá đau khổ, càng không nên cho rằng Đàm Mặc cố ý không chịu giải bày nỗi lòng, không nên vì vậy mà trách móc y.

Giừa chừng cậu ra ngoài rót nước, Đàm Mặc đứng ở ban công.

Tiêu Gia Ánh gõ hai cái lên mặt kính, chờ Đàm Mặc quay lại thì chỉ trỏ đồ ăn vặt trong phòng khách.

Đàm Mặc đi đến, đẩy cửa kính ra.

Tiêu Gia Ánh chủ động nói chuyện:

"Lúc ăn cơm anh có hơi nhiều lời, thật xin lỗi, anh hẳn nên tôn trọng suy nghĩ của em, sau này sẽ không hỏi nữa, bánh kem anh mua để giảng hòa, em xem thử có thích loại nào không?"

Đàm Mặc nhìn chăm chú vào Tiêu Gia Ánh, đôi mắt sâu thẳm:

"Anh không ăn hả?"

"Mua để em ăn."

"Anh giận."

Tiêu Gia Ánh không biết tại sao y lại nhạy bén như vậy, dường như mỗi một biến hóa trong cảm xúc của cậu đều nhanh chóng bị y nhận ra.

"Là do tôi."

Thật sự không biết tại sao y có thể dùng vẻ mặt bình tĩnh không cảm xúc đó để ra đòn tập kích bằng lời nói, làm người ta không rõ rốt cuộc là y áy náy hay là không quan tâm.

"Một phần rất nhỏ, chủ yếu vẫn là ở anh."

Nghe Gia Ánh nói xong, Đàm Mặc suy tư gì đó rồi gật gật đầu, cầm bánh kem đặt trên bàn làm việc trong phòng ngủ:

" Tôi muốn ra ngoài."

"Không được."

Tiêu Gia Ánh nói:

"Trời tối rồi, em lại không biết đường, một mình ra ngoài rất dễ bị lạc, có việc gì để sáng mai hãy làm."

"Anh dựa vào cái gì mà ngăn cản tôi?"

"Vì anh là anh trai em."

"Anh không phải!"

Tiêu Gia Ánh xụ mặt bước qua, Đàm Mặc gắng gượng đối diện với cậu, cậu nắm lấy tay y, hung hăng cắn một phát, phía trong cánh tay lập tức xuất hiện dấu răng rõ ràng.

"Ui da!"

Đàm Mặc bị đau muốn giơ tay đánh người, đáng tiếc còn chưa kịp rơi xuống, Tiêu Gia Ánh cũng cắn một phát lên cổ tay phải của bản thân:

" Bây giờ thì phải rồi!"

Tiêu Gia Ánh thật sự không ngờ sẽ có ngày da mặt mình dày đến như vậy:

" Chúng ta đều có vết bớt giống nhau, là di truyền."

Đàm Mặc khiếp sợ nhìn cậu, cậu "Ừ " một tiếng tự mình khẳng định, lúc xoay người liền muốn khóc vì quá xấu hổ.

Mình đang làm trò gì vậy?

Ăn bánh kem xong rồi làm việc đến khuya, ra khỏi phòng một lần nữa thì Đàm Mặc đã ngả người ngủ trên sô pha rồi.

Xem ra vẫn rất ngoan ngoãn, không lén lút chạy ra ngoài chơi trò trốn tìm.

Trong cơn mơ, không biết Đàm Mặc nhìn thấy cái gì, hai bàn tay nắm lại, chân mày cũng nhíu chặt, biểu cảm rất bất an.

Tiêu Gia Ánh lật người để y nằm ngay ngắn, đắp chăn cho y rồi ngồi bên cạnh không nói một lời.

Về mặt thời gian, hai người không xa nhau quá lâu nhưng về mặt tình cảm, dường như đã cách nhau mấy đời.

Tiêu Gia Ánh thật sự rất hối hận, hối hận vì mình đã không chịu tiếp thu tình cảm của Đàm Mặc ngay từ lúc hiểu rõ, để kéo dài đến hiện tại nên rơi vào ngõ cụt, lùi không được mà tiến cũng không xong.

Hiện tại lại không phải là thời điểm tốt nhất để thổ lộ, nói ra chỉ làm Đàm Mặc tránh né.

Ngón tay lướt qua vết sẹo trên trán.

Lồi lõm như lưỡi dao.

Trái lo phải nghĩ, Tiêu Gia Ánh quyết định ngày mai vẫn làm theo kế hoạch, đưa Đàm Mặc về bệnh viện, sau đó tìm mua một chiếc xe có giá vừa phải.

"Một người khỏe mạnh bỗng dưng biến thành kẻ ngốc."

Tiêu Gia Ánh than thở:

"Ngay cả thành phố mình từng ở cũng không nhận ra, anh còn cho rằng em vẫn giữ được chút lý trí."

Nếu bị gấu nghe được, chắc chắn nó sẽ nhảy dựng lên mắng to, ví dụ như anh nói cái gì mà ngốc nghếch, anh mới ngốc, cả nhà anh đều ngốc không ai so nổi, chẳng qua là "nhân cách gấu" của Đàm Mặc vẫn chưa thức tỉnh nên Gia Ánh mới thoát được một trận mắng chửi.

Vẫn rất hoài niệm gấu của cậu, Đàm Mặc mà biến hẳn thành gấu cũng rất tốt.

Cậu về phòng ngủ.

Mơ mơ màng màng đến nửa đêm, cửa phòng ngủ bỗng phát ra tiếng động hết sức tự nhiên, không phải là tiếng mở cửa của kẻ trộm, là kiểu mở cửa tự nhiên và công khai.

Tiêu Gia Ánh nằm nghiêng về phía cửa sổ, còn chưa kịp nhận ra điều gì, phần giường ở sau lưng đã hơi sụp xuống, có ai đó vừa mới nằm xuống sau lưng cậu.

Cậu lập tức tỉnh lại:

"Đàm Mặc?"

Một cánh tay duỗi ra, Đàm Mặc gác tay lên xương quai xanh của cậu, dựa đầu vào sau gáy cậu, tiếng nói hơi khàn:

"Muỗi cắn tôi."

"Em không thắp nhang muỗi sao?"

Trái tim nhảy như thỏ, não sắp thiếu oxy.

Thanh niên lại không hề hay biết.

"Nhang muỗi ở...." 

"Ồn muốn chết!"

"Muỗi làm ồn hả?"

"Anh."

Ngữ điệu đầy chán ghét.

+

.....

Tiêu Gia Ánh thật sự muốn rút lại hoài niệm về gấu trước khi ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc