SAU KHI PHÁO HÔI ÁC ĐỘC TRỌNG SINH


Edit + beta: Iris
Đào Mộ nhìn điện thoại thật lâu không nhúc nhích, Vương Bác Viễn nhìn lén Đào Mộ nãy giờ không khỏi hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì, nhận được một tin nhắn văn bản." Đào Mộ không rõ là có người đang đùa giỡn cậu hay thật sự cầu cứu cậu.

Nhìn ID người gọi, số điện thoại cũng là trấn H.

Đào Mộ suy nghĩ một lát rồi bấm điện đến.
Vừa vang lên hai tiếng đã bị ngắt máy.

Lại gọi qua nữa, vẫn ngắt máy.
Lòng Đào Mộ trầm xuống, cầm điện thoại đứng lên: "Tôi ra ngoài gọi điện thoại."
Vừa đi vừa nhớ lại những mối quan hệ của mình ở trấn H, chợt nhớ ra ba cô gái mới quen biết hồi tuần trước, cậu gọi cho ba người nhưng ai cũng tắt máy hết.
"Không thể nào." Đào Mộ lẩm bẩm tự nói, điện qua cho Đại Mao: "Mấy ngày nay cậu có gặp Vân Đóa, Ngô Hiểu Huyên và Trương Hàm Nhã không?"
Đại Mao sửng sốt: "Ai a!"
Đào Mộ: "..." Không muốn phun tào luôn á.
"Chính là ba cô gái ăn cơm với chúng ta tuần trước." Đào Mộ nhanh chóng nói: "Vừa rồi tớ nhận được một tin nhắn lạ cầu cứu, số điện thoại cũng ở trấn H.

Gọi qua thì không ai nhận, lại còn tắt máy.

Tớ gọi cho ba cô ấy thì không ai nhấc máy hết.

Sẽ không xảy ra chuyện gì đi?"
"A?" Đại Mao hoảng sợ: "Không thể nào.

Không phải các cô ấy nói hôm nay muốn đi thăm ban sao?"
"Thăm ban đoàn phim nào? Thăm ban ai? Các cậu hỏi thăm một chút.

Các cô ấy đều là con gái, tốt nhất không thể xảy ra chuyện gì." Nếu thật sự có chuyện...
Đào Mộ không nói tiếp, Đại Mao Tiểu Béo cũng bị dọa sợ.

Mấu chốt là bọn họ và ba cô gái đó đều không quen thân.

Tối đó ăn xong bữa cơm, ba cô gái đều rất muốn quen thân với Đào Mộ, tiếc là bình thường Đào Mộ quá bận không có mặt được.

Đại Mao Tiểu Béo thì có tâm muốn lấy lòng, nhưng người ta lại ngại hai bọn họ đi theo sẽ bó tay bó chân chơi không vui, một hai đòi tự đi "lang bạt giang hồ".
Đại Mao Tiểu Béo cũng không phải dạng mặt dày dính lên cho bằng được.

Với lại bọn họ mỗi ngày đều đi đón người mới đến Hoành Điếm, giúp đỡ người mới thuê phòng, xử lý giấy phép diễn viên tạm thời gì đó, nếu mỗi ngày cũng phục vụ ai tận nhà như vậy, căn bản không có dư tinh lực và thời gian gì cả.
Thấy mọi người đều là người Yến Kinh, Đại Mao Tiểu Béo chỉ hẹn với ba cô gái là ngày 24 cùng về Yến Kinh.
Hơn nữa, sáng hôm nay cô gái tên Vân Đóa gọi tới nói với Đại Mao là muốn tổ chức đoàn thể với fans nào đó đi thăm ban một nam minh tinh rất nổi tiếng.

Gọi điện hỏi Đại Mao địa chỉ của đoàn phim đó.

Đại Mao Tiểu Béo thấy cả nhóm lớn cùng đi với nhau, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì nên không hỏi kỹ.

Kết quả Đào Mộ đang ăn thì nhận được điện thoại cầu cứu.
"Cũng không chắc là ba cô ấy đi?" Tiểu Béo vẫn không thể tin được, sao có thể xảy ra chuyện lớn như vậy: "Có lẽ là trò chơi khăm của ai đó?"
"Cũng không loại trừ khả năng này." Đào Mộ cau mày: "Nhưng nếu tin nhắn đã gửi đến, thà tin là có đi." Mấu chốt là người có được số điện thoại của Đào Mộ, lại còn là người bản địa trấn H, ngoại trừ ba cô gái đó thì Đào Mộ thật sự không nghĩ ra là ai.
"Mặc kệ có phải đùa dai hay không, các cậu nghĩ cách tìm ba cô gái kia đi.

Tốt nhất là không sao hết." Đào Mộ cau mày dặn dò.
Đại Mao Tiểu Béo liên tục gật đầu, tắt máy chạy qua chỗ khách sạn của ba cô gái kia.

Kết quả là sau khi nghe ngóng, ba cô gái kia vẫn chưa trở về.

Lại gọi điện khắp nơi.

Nhưng ban đêm ban hôm tìm ai bây giờ? Mặc dù trấn H rất lớn, nhưng dân cư chỉ có mấy ngàn vạn.

Rồng rắn hỗn tạp, người nào cũng có.

Lỡ như ba người các cô bị người xấu theo dõi thì làm sao bây giờ?
"Sẽ không thật sự xảy ra chuyện đi!" Đại Mao bực bội, gọi lại cho Đào Mộ: "Làm sao bây giờ? Không tìm thấy người a! Nếu không thì chúng ta báo nguy đi?"
Nhưng từ đó đến giờ vẫn chưa đến 24 tiếng, với lại Đào Mộ chỉ là nhận được tin nhắn không rõ ràng.

Cảnh sát có lập án không?
Đào Mộ không chắc lắm.

Nhưng cậu ngồi trên bữa tiệc cũng không yên.

Liên tục bồi tội muốn về trước.


Đám đại già cũng nhìn ra có gì đó lạ lạ.

Quách Nhã Ngưng lắm miệng hỏi một câu.

Đào Mộ liền kể chuyện vừa nãy ra, mọi người cũng trở nên nghiêm túc.
Suy cho cùng, ba cô gái đang tuổi ăn tuổi lớn.

Ai cũng không muốn các cô ấy xảy ra chuyện.
"Tôi cũng hỏi giúp một chút." Quách Nhã Ngưng cầm điện thoại lên, gọi cho đám người quen cũng đang đóng phim ở trấn H, để mọi người giúp đỡ tìm người.
Đào Mộ nảy ra ý tưởng, lại gọi cho Đại Mao, hỏi hắn có ảnh chụp của ba cô gái không.
Ngày Đại Mao Tiểu Béo đi đón người quả thật có chụp ảnh.

Nghe Đào Mộ hỏi, nhanh chóng gửi ảnh qua.
Đào Mộ gửi lại ảnh chụp cho các đại già, lúc các đại già nhờ người giúp đỡ cũng gửi ảnh qua.
Lúc này lại cảm thấy rắc rối khi không có nhóm chung nào.
Trong chớp mắt, một ý tưởng nảy lên trong đầu Đào Mộ, lập tức đi tìm một người.
Trình Bảo Đông cũng điện cho bên quản lý thành điện ảnh trấn H, để bọn họ hỗ trợ tìm người.
Đào Mộ thấy mình ở đây cũng không giúp được gì, chạy tới Cục Cảnh Sát hội hợp với Đại Mao Tiểu Béo.
Quả như Đào Mộ sở liệu, tin tức báo án của bọn họ quá mơ hồ, Cục Cảnh Sát không thể lập án được.

Nhưng chuyện này liên quan đến con gái, cảnh sát cũng rất coi trọng.

Đồng ý cho bọn họ điều tra theo dõi.
Đại Mao lập tức nói ra địa điểm đoàn phim mà ba cô gái muốn đến thăm ban.
Ba người Đào Mộ đi theo cảnh sát, ngồi xổm trước máy theo dõi hồi lâu, hai mắt đỏ lên.

Cuối cùng cũng nhìn thấy tung tích của ba cô gái trên màn hình.
"Chính là các cô ấy!" Đại Mao kích động chỉ vào màn hình: "Chú cảnh sát, chính là các cô ấy!"
Cảnh sát vội dừng video theo dõi lại, phóng to ra.

Chỉ thấy trong video, ba người Vân Đóa đi theo một nhóm bạn nữ trạc tuổi nhau, sau hơn một tiếng đồng hồ thì đi ra, đứng tạm biệt nhau rồi mọi người bắt xe hoặc ngồi xe điện ba bánh rời đi.
Ba người Vân Đóa cùng một người phụ nữ mặc áo thun trắng váy ngắn ngồi xe điện ba bánh.

Xe ba bánh là loại xe điện rất phổ biến.

Độ phân giải cameras không cao, miễn cưỡng ghi lại được sườn mặt của người phụ nữ mặc váy ngắn và tài xế.

Chú cảnh sát dừng video lại, phóng to lên để tiến hành nhận dạng.

Đào Mộ cũng cầm điện thoại chụp rồi gửi tin nhắn cho Cẩu Nhật Tân, nhờ vị bản địa này hỗ trợ tìm người.

Sau đó video tiếp tục, xe điện đi về hướng nam dọc theo đường cái, đến ngã tư thì rẽ trái, cuối cùng đi vào một con hẻm, cameras không thể theo dõi được nữa.
— — Năm 2008, Hoa Hạ không như đời sau, cameras đều có mặt khắp nơi.

Đặc biệt là nơi nhỏ như trấn H, chủ yếu chỉ có tuyến đường chính và địa điểm quan trọng mới trang bị cameras.

Những nơi khác căn bản không theo dõi được.
Đào Mộ lại nói chuyện tin nhắn cầu cứu mình nhận được với cảnh sát.

Cảnh sát xem xét một lúc, chỉ là một một số điện thoại nặc danh.
Chuyện đến đây lâm vào bế tắc.

Cũng may Đào Mộ nhận được điện thoại của Cẩu Nhật Tân: "Tiểu tử cậu tìm lão tam làm gì? Bọn họ chọc cậu?"
Đào Mộ trong lòng nhảy dựng: "Cẩu ca quen người này?"
Cẩu Nhật Tân: "Quen.

Trước kia từng cùng uống rượu, là một người rất trượng nghĩa.

Sao vậy?"
Đào Mộ nói tóm gọn lại chuyện tin nhắn cầu cứu: "Tôi không phải tìm tài xế lái xe ba bánh, tôi chỉ muốn tìm mấy cô gái trong hình."
"Tôi lập tức gọi qua cho Tề lão tam.

Cậu chờ chút." Cẩu Nhật Tân không nói nhiều, tắt máy chưa tới hai phút liền gọi trở lại.

Trong lúc đó Đào Mộ còn gửi ảnh ba cô gái chụp chung với Đại Mao Tiểu Béo cho Cẩu Nhật Tân.
"Tề lão tam nói, các cô ấy xuống xe ở đường Vạn Thịnh Bắc, nghe các cô ấy nói chuyện hình như là muốn đi phỏng vấn ở một đoàn phim."
"Trong ngõ nhỏ có phỏng vấn?" Đào Mộ cau mày, này không phải vô nghĩa sao.
"Nghe nói là khách sạn hay nhà trọ nào đó." Cẩu Nhật Tân nói: "Tôi kêu Tề lão tam đến đó.

Chúng ta đi đường Vạn Thịnh Bắc tìm trước, nếu thật sự tìm không được thì tính sau."
Cũng chỉ có thể làm vậy!

Ba người Đào Mộ rời đồn công an liền tới đường Vạn Thịnh Bắc.

Trước khi đi, chú cảnh sát giúp bọn họ điều tra theo dõi đã đưa phương thức liên hệ cá nhân cho Đào Mộ: "Nếu phát hiện mamh mối nào, kịp thời liên hệ với chúng tôi."
Bên phía cảnh sát cũng điều tra thân phận của người phụ nữ đi cùng với ba người Vân Đóa, chỉ là dân cư trấn H lưu động quá nhiều, khó mà điều tra.
Đào Mộ gật đầu, bỗng nhớ tới một chuyện, lại gọi cho Cẩu Nhật Tân: "Anh có thể điều tra tin tức của người phụ nữ kia bên phía diễn viên quần chúng không?"
Bởi vì thành điện ảnh H thu hút hầu hết dân cư lưu động đến làm diễn viên quần chúng, hơn nữa trấn H càng ngày càng coi trọng ngành du lịch, quản lý dân cư trấn H cũng không nghiêm khắc.

Nếu người phụ nữ kia không phải là người địa phương, còn không có giấy chứng nhận diễn viên quần chúng tạm thời, vậy bên cảnh sát chỉ sợ khó tra ra thân phận thật sự của người phụ nữ kia.

Suy cho cùng trấn H có thói quen lấy chứng chỉ diễn viên của người khác để đi lừa gạt — — đặc biệt là hiệp hội diễn viên ngừng cấp chứng chỉ diễn viên hàng năm.
Nhưng người phụ nữ kia trà trộn cả ngày trong trấn H, chắc chắn có người nhận ra cô.

Cẩu Nhật Tân cũng xem như là người có tư lịch ở trấn H, mạng lưới quan hệ rộng rãi và quen với mấy chiêu số này.

Đào Mộ cảm thấy nếu có người tra ra tin tức của người phụ nữ này nhanh hơn cảnh sát, vậy chỉ có Cẩu Nhật Tân quen đường quen lối.
Sau khi cúp máy, ba người Đào Mộ đón xe đến đường Vạn Thịnh Bắc.

Cẩu Nhật Tân đã dẫn theo một vài anh em võ phụ và Tề lão tam chở mấy cô gái biến mất ở ngõ nhỏ đến.
Sắc mặt Cẩu Nhật Tân khá tệ, thấy Đào Mộ lập tức nói: "Chuyện không tốt lắm, trong nhóm chúng ta có người nhận ra người phụ nữ kia.

Đại Hắc, cậu nói đi."
Cẩu Nhật Tân đưa tay ra hiệu cho một cậu bé da đen gầy, cậu bé nói bằng tiếng phổ thông phương nam: "Em biết người phụ nữ này.

Cô ấy tên Từ Kiều, tới trấn H đã hơn một năm.

Vốn dĩ cũng là một diễn viên quần chúng, sau đó không biết thế nào lại quen với mấy người không đứng đắn.

Bắt đầu bán hàng đa cấp."
Đào Mộ giật mình, Đại Mao Tiểu Béo lập tức hỏi: "Em là nói, đám Vân Đóa bị lừa đến bán hàng đa cấp?"
"Không chỉ vậy." Cẩu Nhật Tân lắc đầu: "Tôi có nghe về đám người đó.

Bối cảnh rất phức tạp.

Không chỉ bán hàng đa cấp, có vẻ như họ còn dẫn mối ở các hộp đêm, còn có chút quan hệ với người lái buôn." Dù sao cũng là chuyện liên quan đến con gái, nên vạch trần chuyện này để bắt đám người xấu đó.
Trong lòng Đào Mộ run lên, nhanh chóng gọi cho chú cảnh sát.
Bên cảnh sát nhận được điện thoại cũng trở nên nghiêm túc hơn, lập tức lập án điều tra.

Còn phái cảnh lực gặp mặt với bên Đào Mộ.
Cẩu Nhật Tân luôn chân thực nhiệt tình, còn sốt ruột hơn Đào Mộ: "Đừng đợi nữa.

Chúng ta đợi người cũng không được cái gì, đi vào xem trước đã."
Cẩu đầu đàn ỷ vào người đông thế mạnh, một chút cũng không sợ.

Các anh em võ phụ đi cùng hắn cũng nóng lòng muốn thử.

Đàn ông mà, ai mà không có mộng anh hùng.
Đã qua ba giờ kể từ lúc Đào Mộ nhận được điện thoại cầu cứu.

Đào Mộ cũng lo ba cô gái sẽ xảy ra chuyện, nhưng cậu càng lo đám người này vào sẽ rút dây động rừng, dọa mấy người kia chạy mất.
Cẩu Nhật Tân hít một cái, không cho là đúng: "Nếu tin tức bọn họ linh thông, lúc chúng ta tới đây thì bọn họ đã bỏ chạy.

Hơn nữa lúc tôi gửi ảnh chụp lên nhóm, có lẽ đã có người mật báo với bọn họ rồi.

Cậu mà còn chờ nữa, thì không phải là rút dây động rừng, mà là gà bay trứng vỡ vườn không nhà trống."
Đào Mộ thấy Cẩu Nhật Tân nói cũng có lý.
Cẩu Nhật Tân thấy thế, vung tay lên, dẫn theo đám anh em đi vào ngõ nhỏ.

Tề lão tam trước đó chở mấy người Vân Đóa, dẫn đầu đi vào, rẽ trái rẽ phải ở ngõ nhỏ, khi đến trước một khách sạn tên là "Nhà trọ Long Môn" thì dừng lại.
Đại Mao ngẩng đầu nhìn tên khách sạn, nhịn không được cảm khái: "Tên này rất khí phách a!"
Đại Cẩu dẫn theo đám anh em vào khách sạn, lấy điện thoại ra hỏi tiếp tân: "Cô có gặp mấy cô gái này không?"
Cô gái nhỏ sát mã đặc* đang ngồi sửa sang trang điểm trên bàn lễ tân, liếc Đại Cẩu một cái, mở miệng đã thấy mùi khét lẹt: "Không để ý.

Chúng tôi mở khách sạn, bình thường khách ra ra vào vào rất nhiều.

Sao tôi phải nhìn giúp anh? Anh muốn ở khách sạn thì lấy chứng minh ra, không ở thì tránh ra.

Dẫn nhiều người như vậy để dọa ai hả?"
*Sát mã đặc (杀马特): chỉ những người không muốn hòa nhập với văn hóa chính thống, như xỏ khuyên, xăm mình...

"Này, tôi nói, sao cô ăn nói khét như vậy làm gì! Tôi nói là mạng người đang bị đe dọa có biết không? Hiện giờ chúng tôi đang nghi ngờ ba cô gái này bị lừa đến bán hàng đa cấp.

Cô có thể phối hợp chút được không?"
"Ý gì hả, anh nói khách sạn này của tôi là ổ cướp?" Cô gái nhỏ sát mã đặc đặt chiếc gương trang điểm xuống, xắn tay áo lên bắt đầu la lớn: "Mấy anh em ra đây cho bà, có người tới phá!"
Lời còn chưa dứt, bảy tám tên hán tử lưng hùm vai gấu lập tức chạy ra.
Các anh em võ phụ Cẩu Nhật Tân mang đến cũng xúm, Cẩu Nhật Tân nheo mắt, cản mọi người lại: "Phá hồi nào? Tôi đang tìm người mà! Tôi nói cô nếu không hỗ trợ thì cũng đừng có làm phiền, này thật sự là bị đe dọa tính mạng a.

Nếu cô không theo chân bọn họ thì phải giúp chúng tôi nha.

Đây là ba mạng người đó!"
Cô gái nhỏ sát mã đặc nhấc mí mắt: "Anh là cảnh sát à? Giấy chứng minh đâu, lấy ra xem xem!"
"Không phải." Cẩu Nhật Tân kiên nhẫn giải thích: "Ba người này là bạn của tôi, từ nơi khác đến đây du lịch, trải nghiệm cuộc sống, ai ngờ lại bị người xấu theo dõi.

Người phụ nữ này — —"
Cẩu Nhật Tân chỉ vào Từ Kiều trên bức ảnh: "Cô ta không phải người tốt lành gì.

Bán hàng đa cấp, dẫn mối hộp đêm, còn có quan hệ với bọn buôn người.

Cô xem, ba cô gái này cũng trạc tuổi cô, như hoa như ngọc.

Tôi thấy cô em cũng là người nghĩa khí, không thể trơ mắt nhìn ba cô gái này xảy ra chuyện đúng không?"
"Tôi khiến các cô ấy xảy ra chuyện à?" Sát mã đặc trợn trắng mắt, cười lạnh một tiếng: "Anh không đi tìm người báo nguy mà chạy đến khách sạn chúng tôi làm gì nha.

Rất xin lỗi, khách sạn chúng tôi không có nghĩa vụ này! Với lại, anh dẫn nhiều người hùng hùng hổ hổ tới đây như vậy, người không biết còn tưởng mấy anh đi cướp khách sạn đấy.

Sau này tôi phải buôn bán thế nào?"
"Không phải.

Sao cô mềm cứng đều không ăn vậy — —"
Thấy hai người nói mãi không xong, Đào Mộ nghe không nổi nữa, bước lên ngắt ngang hai người: "Xin chào, cô có thể giúp chúng tôi điều tra một chút không.

Mấy cô gái này đã mất tích mấy tiếng đồng hồ, chúng tôi đã báo nguy rồi, cảnh sát đang đến đây.

Nhưng thời gian gấp rút, chúng tôi quả thực rất lo cho sự an toàn của mấy cô ấy."
"Ai nha má ơi!" Cô gái nhỏ sát mã đặc nhìn Đào Mộ một cái, nhắm mắt che ngực lui về sau một bước: "Anh đừng cười như vậy.

Cười soái như vậy làm tôi hoa mắt chóng mặt cả lên.

Anh chàng này còn biết sử dụng mỹ nhân kế!"
Đào Mộ: "..."
Đào Mộ hít sâu một hơi: "Vậy cô có thể giúp chúng tôi tra một chút — —"
"Tra! Tra! Tra! Lập tức tra cho tôi!" Cô gái nhỏ sát mã đặc kéo cổ một người, nói: "Lão tam! Ông xuống đây xem thử lúc chiều ông trực ban có gặp mấy cô gái này không."
Chỉ nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng dép lẹp xẹp, một hán tử mặc áo sam quần cộc dép lào đầu trọc đi xuống: "Ai a?"
"Mấy cô gái này nè!" Cô gái nhỏ sát mã đặc lấy điện thoại của Cẩu Nhật Tân ném qua cho hán tử đầu trọc: "Lúc chiều ông trực ban có gặp không?"
Đầu trọc liếc mắt nhìn: "Có gặp! Đi cùng với một người phụ nữ, nói cái gì mà tới đây để phỏng vấn vai diễn riêng.

Đùa sao, có đoàn phim nào lại phỏng vấn ở chỗ rách nát này.

Tôi nói rồi mà mấy cô đó không tin, người phụ nữ đi đầu còn khích bác tôi — —"
Mọi người nghe vậy sáng mắt lên, Đào Mộ hỏi: "Người đâu?"
"Đi rồi!" Đầu trọc gãi gãi cổ: "Bỏ đi mà không đánh rắm miếng nào.

Một đám đi cùng nhau, ngồi trên một chiếc xe rách nát — —"
Cẩu Nhật Tân vội hỏi: "Có biển số xe không?"
Đầu trọc liếc mắt nhìn Cẩu Nhật Tân: "Đại ca à, anh bị mù à? Canh quầy bar mà đi nhìn biển số xe của người ta?"
Kiêu ngạo thật — —
Đào Mộ hít sâu một hơi: "Tôi thấy ở cửa có cameras..."
"Không dùng được." Cô gái nhỏ sát mã đặc lắc đầu: "Cameras kia hư lâu rồi.

Để đó chỉ để hù người ta thôi."
Mọi người nghe vậy thì lạnh lòng.

Đào Mộ định nói gì đó nữa thì bị tiếng chuông điện thoại ngắt ngang.
Đào Mộ nhận điện thoại: "Cảnh sát Diêu? Chúng tôi đang ở khách sạn Long Môn...!Không tìm được người, nói là tới thử vai, ngồi xe buýt mini đi rồi...!Được, tôi ra cửa đón anh."
Đào Mộ cúp máy: "Cảnh sát Diêu dẫn theo cảnh sát khác đến.

Tôi ra cửa đón bọn họ."
Đại Mao Tiểu Béo lập tức nói: "Tụi em đi cùng anh."
Sau đó thì phàn nàn: "Anh nói xem, có phải ba người này bị ngốc không.

Đã nói là bên đây rất loạn, kêu các cô ấy đừng dễ tin lời người khác.

Các cô ấy lại không nghe — —"
"Các anh không quen biết nhau nhiều sao?" Lúc này cô gái nhỏ sát mã đặc cũng hiểu ra, nhìn khuôn mặt tuấn tú cực kỳ bi thảm của Đào Mộ, không khỏi an ủi: "Vậy anh cũng đừng lo lắng quá.

Nếu người này quá ngốc thì có là thần tiên cũng không cứu được.

Nhưng soái ca chẳng những đẹp trai mà còn tốt bụng như vậy.

Soái ca cũng là minh tinh sao? Đã đóng phim gì rồi, sao tôi không có tí ấn tượng nào hết vậy?"
Lúc này Đào Mộ không để ý đến cô gái nhỏ đang đến gần, cầm chặt điện thoại rời khỏi khách sạn, đi theo ngõ nhỏ lúc nãy đến, chờ vài phút thì thấy xe cảnh sát của cảnh sát Diêu đến.
Cảnh sát Diêu mở cửa xe ra, kêu mấy người Đào Mộ lên xe.


Đào Mộ kể lại chuyện trong khách sạn, cuối cùng nói: "Xe buýt mini đó là giả đi.

Không có biển số xe."
Cảnh sát Diêu cau chặt mày đến nỗi có thể kẹp chết con ruồi, hỏi khẩu cung khách sạn lần nữa, những gì hắn nghe được đều giống với Đào Mộ đã kể.

Hắn gọi lại đồn cảnh sát yêu cầu lực lượng điều tra — — nhưng vẫn câu nói kia, trấn H thật sự rất lớn, dân cư lưu động lại nhiều, cảnh lực thì có hạn.

Cũng may có đám anh em võ phụ Cẩu Nhật Tân cũng đi hỏi thăm khắp nơi, cảnh sát cũng gọi cho những người đứng đầu trấn H để nhờ giúp đỡ.
Ngay cả Tề lão tam cũng liên tục gọi điện cho đối tác xe ba bánh của mình, những bức ảnh đó được phát tán đầy trời, hỏi thăm tin tức khắp nơi.
Cuối cùng vẫn là cô gái nhỏ sát mã đặc ở khách sạn Long Môn nhận được tin tức trước — — hán tử đầu trọc từng gặp Từ Kiều đã đi hỏi thăm khắp nơi, cuối cùng hỏi thăm được một người bạn nhậu về phòng thuê của Từ Kiều, là một dãy tứ hợp viện ở ngoại ô.
Sau khi nhận được tin, cảnh sát lập tức xuất động.

Đào Mộ và đám Cẩu Nhật Tân cũng theo sau đuôi.

Xét thấy không biết băng đảng bán hàng đa cấp có bao nhiêu người, cảnh sát cũng đồng ý để đám Cẩu Nhật Tân hiệp trợ.

Cô gái nhỏ sát mã đặc và các anh em là người cung cấp thông tin nên cũng đi theo.

Trong lúc đó, cô gái nhỏ sát mã đặc một hai đòi ngồi cùng xe với Đào Mộ, hỏi thẳng phương thức liên hệ với Đào Mộ: "Tôi nói thẳng với anh là vì anh nên tôi mới điều tra, nếu đổi lại là người khác thì tôi sẽ không nhảy vào vũng nước đục này đâu!"
Đào Mộ không có còn cách nào khác, chỉ có thể nói ra số điện thoại của mình ở trấn H.

Cô gái nhỏ sát mã đặc cẩn thận lưu lại số điện thoại, được một tấc lại muốn tiến một thước: "Anh có chơi Weibo không? Hai ta follow nhau đi?"
Không chờ Đào Mộ mở miệng, cô gái nhỏ sát mã đặc đã nói: "Anh đợi chút, tôi sửa tên Weibo cái đã."
Đại Mao Tiểu Béo dùng dư quang khóe mắt nhìn điện thoại của cô gái nhỏ sát mã đặc, phát hiện tên Weibo của cô là "đại tỷ vác đao trên vai", avatar Weibo là một con hổ Đông Bắc uy phong lẫm lẫm.

Sau một hồi đổi tên Weibo thành "tiểu bạch thỏ ôn nhu", avatar Weibo cũng đổi thành một con tiểu bạch thỏ mắt đỏ.
Đại Mao Tiểu Béo: "..."
Mấy chiếc xe cảnh sát và hơn mười chiếc minibus gào thét trong đêm đen.

Sau khi đi vào ngôi làng mà người cung cấp tin tức đã báo, cuối cùng dừng xe trước tứ hợp viện hẻo lánh ở cuối làng.

Lúc Đào Mộ xuống xe, cậu nghe thấy tiếng ầm ĩ bên trong — — quả nhiên người bán hàng đa cấp trốn trong tứ hợp viện.

Lúc cảnh sát đến thì thấy Từ Kiều và một người lái buôn đang bàn chuyện làm ăn, muốn di dời mấy cô gái không nghe lời đi, không ngờ lại bị cảnh sát bắt gặp tại trận — — lúc này, không riêng gì mấy người bán hàng đa cấp bị tận diệt, còn nhổ củ cải tận gốc, bắt được băng nhóm buôn người ẩn giấu dưới lớp bọc tuyển dụng đoàn phim lừa gạt mấy cô gái nhỏ ở trấn H.

Kịp thời giải cứu các nạn nhân bị mắc kẹt trong ổ bán hàng đa cấp.
Đây là tin tốt, cũng có tin xấu.
— — Ba cô gái Vân Đóa lúc bị lừa bán vì phản kháng quá dữ dội, một trong số đó vì ra sức phản kháng mà bị người tình nghi đánh vào đầu đụng vào tường, chảy máu hôn mê bất tỉnh.
Người tình nghi sợ xảy ra án mạng, muốn đưa cô gái nhỏ vào phòng khám dởm chữa thương.

Những người khác thì không đồng ý, sợ lại xảy ra chuyện.

Hai bên tranh chấp, Vân Đóa nhân lúc hỗn loạn mà đi lên lấy điện thoại của một người tinh nghi trong số đó, gửi tin nhắn cầu cứu cho Đào Mộ — — sở dĩ không trực tiếp báo nguy là vì sợ không đủ thời gian.
Quả nhiên, Vân Đóa vừa cầm điện thoại nhắn được hai chữ thì bị phát hiện.

Hên là trong lúc bị giành lại điện thoại, cô đã kịp nhấn gửi đi — — hên là Đào Mộ lớn lên quá đẹp trai, thế nên ba cô gái đã ráng học thuộc số điện thoại của cậu.

May mắn nhất là khi Đào Mộ nhận được tin nhắn đã không xem nó là trò đùa, thật sự báo nguy cứu bọn họ ra.
Lúc đám người Đào Mộ tới hiện trường, chỉ thấy cô gái vết thương chồng chất, bị tổ chức bán hàng đa cấp khống chế.
Vân Đóa thương tích đầy mình, những vết xanh xanh tím tím đều là bị những người đó hành hung.

Cô gái còn dư lại tình trạng cũng không tốt lắm.

Nhưng may mà cũng không xảy ra chuyện gì — — nói ra thì cũng nhờ các cô phản kháng quá dữ dội.

Khiến bọn tình nghi lo lắng bị phát hiện nên sốt ruột dời địa điểm, muốn mau chóng bán ba cô gái này đến thâm sơn cùng cốc.

Hơn nữa còn có một cô cả người đầy máu, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

Đám buôn người sợ gây ra án mạng, không có tâm tư canh chừng mấy cô gái khác...
"Đào Mộ hu hu hu hu..." Vân Đóa vừa thấy Đào Mộ liền khóc sướt mướt: "Tớ muốn về nhà.

Tớ muốn về nhà hu hu hu hu...!Làm tớ sợ muốn chết..."
Đào Mộ đưa tay vỗ vỗ lưng cô, bên tai nghe thấy tiếng xe cấp cứu đã tới, nhẹ giọng nói: "Không sao rồi.

Không sao rồi.

Chú cảnh sát đã cứu các cô ra.

Chúng ta đến bệnh viện.

Đúng rồi, cô còn nhớ số điện thoại của người nhà không? Có thể lấy điện thoại của tôi gọi cho bọn họ, để bọn họ đến đây đón cô."
"Ừm!" Cô gái gật đầu, vẫn ôm cánh tay Đào Mộ không buông: "Ba tớ tên Vân Hành Kiện, số điện thoại nhà là..."
Động tác bấm số của Đào Mộ dừng lại, ánh mắt cổ quái nhìn Vân Đóa: "Vân Hành Kiện? Là thánh thủ* ngoại khoa Vân Hành Kiện ở bệnh viện Nhân Dân 1 Yến Kinh?"
Vân Đóa kinh hồn chưa định, nhìn về phía Đào Mộ: "Cậu biết ba tớ?"
Đào Mộ sắc mặt cổ quái: "Có phải cô còn có một người anh tên Vân Dật không?"
"Hức~" Vân Đóa càng ngây người: "Cậu còn biết anh tớ?"
Vô nghĩa! Đào Mộ tâm nói: Ai mẹ nó không biết vị kia một tay sáng lập ra Thiên Võng Khoa Kỹ giàu số một Hoa Hạ a!
°°°°°°°°°°
Lời editor: Tuần trước 6 cái deadline =.= Là ai nói năm 4 sẽ khỏe hơn năm 2 năm 3, chỉ lo thực tập nhiều thôi vậy?
Đăng: 3/10/2022.


Bình luận

Truyện đang đọc